Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 116: Vô phong trấn
Ở phía nam của đại lục Long Tường, cường giả Sinh cảnh đã coi là những người đứng đầu một phương.
Bởi vì tu luyện giả bị tu vi hạn chế, cứ mỗi bốn cấp bậc sẽ có một đáy vực lớn ngăn cách, cho nên trong giới tu luyện giả, đa số đều chỉ dừng ở Nhật cảnh trở xuống, Nguyệt cảnh tới Tiên cảnh cũng đã khá ít, chỉ là cường giả Tiên cảnh vẫn đặc biệt nhất.
Trên đại lục Long Tường, có không ít cường giả Tiên cảnh đều phải dừng lại ở bờ vực này, không cách nào vượt qua được, bởi vì độ khó từ Tiên cảnh đột phá đến Hoàng cảnh cực kỳ lớn, trong mười người chưa chắc đã có một người đột phá nổi, cũng vì vậy, nếu như một người đang ở Sinh cảnh, chỉ cần không gặp phải cường giả cấp bậc Tiên cảnh, người đó có thể độc bá một phương.
Mặc dù thành chủ của một tòa thành lớn như Hồn Cực đã coi như chủ nhân nơi này, nhưng để ngồi vững trên vị trí và có thể làm cho các thế lực kiêng kị gã như vậy, cũng vì nguyên do nói trên.
Vốn gã cho rằng dù thực lực Lăng Tiêu cao tới đâu, tối đa cũng không hơn Tinh cảnh, lại không ngờ tới, lần này hành động đúng là có mắt không tròng, lại đá phải một miếng sắt cứng như vậy.
Đừng nhìn cả hai đều cùng một bậc Sinh cảnh, nhưng cứ mỗi một sao lại có sự chênh lệchvề thực lực rất lớn, nếu như trong tay không có pháp bảo đặc biệt hay mánh khóe để bảo mệnh, muốn khiêu chiến vượt cấp là chuyện không tưởng, hơn nữa, giữa bọn họ không chỉ chênh lệch một sao.
“Thành chủ, thực lực của người này quá mạnh, xem ra chúng ta chỉ có thể rút lui." Lão giả quản sự Đan Tâm phường liếc nhìn Lăng Tiêu từ xa, thần sắc lúc này có chút sợ sệt.
Đường Hồn lập tức bác bỏ lời đề nghị này, cả khuôn mặt đều u ám: “Không được, nếu như bây giờ mà lui, về sau nếu muốn tìm người này sẽ khó khăn gấp bội, phương pháp bồi dưỡng ra linh thảo thượng phẩm kia, ta nhất định phải đạt được."
Nếu như chiếm được phương pháp này, sớm muộn gì cũng có một ngày, gã sẽ áp đảo tất cả các cường giả để đứng đầu đại lục Long Tường.
“Thế nhưng mà thành chủ, thực lực của người này mạnh như vậy, chỉ bằng mấy người chúng ta không thể nào đánh bại hắn được." Quản sự do dự nói ra, đương nhiên lão biết biết rõ phương pháp bồi dưỡng ra linh thảo thượng phẩm quý giá đến nhường nào, nếu việc này bị đồn ra ngoài, người có hứng thú chỉ sợ không phải mỗi bọn họ, đến lúc đó những đại thế lực kia sẽ kéo quân tới chiếm đoạt, nhưng mà có thèm muốn thế nào thì cũng phải còn mạng thì mới hưởng thụ được.
“Đương nhiên chỉ bằng mấy người chúng ta không có khả năng thắng nổi, nhưng ở đây không chỉ có mình chúng ta, ba thế lực lớn đều thèm muốn mấy món bảo bối kia, chỉ cần..."
“Vạn lần không được đâu, thành chủ!" Quản sự còn chưa chờ gã nói xong, liền cắt ngang mà ngăn cản
Đường Hồn lạnh nhạt liếc nhìn lão, “Vì sao không thể?"
Quản sự giải thích: “Thành chủ hãy suy nghĩ kỹ một chút, mục đích mấy thế lực kia đều là trứng yêu thú cấp tám cùng linh dịch, nhưng mà mục đích của chúng ta là gì? Linh dịch chúng ta đã có, trứng yêu thú cấp tám cũng là chúng ta mang đi bán đấu giá, như vậy còn có lí do gì đến đánh chết hai người? Cho nên bọn hắn nhất định sẽ nghi ngờ sự hiện diện của chúng ta, nếu như bại lộ, phương pháp này chưa chắc đã đến phiên chúng ta."
Đường Hồn suy tư một chút, không thể không thừa nhận, lời quản sự nói đúng là có vài phần đạo lý, lúc này mới nói: “Bây giờ thiếu niên kia đã bị hắn giấu đi, chúng ta cũng chỉ có thể ra tay trên người hắn, quản sự có biện pháp gì không?"
Quản sự suy nghĩ một chút, mới nói: “Thành chủ, nếu như vậy ngài đành phải sử dụng vật kia thôi, cũng chỉ có nó mới có khả năng giấu diếm được ánh mắt và cảm giác của cường giả Sinh cảnh."
Đường Hồn ngơ ngác một chút, chợt nhíu mày, vật kia chính là bảo bối của gã, nếu không phải vạn bất đắc dĩ chắc chắn gã sẽ không lấy ra, chỉ là xem tình hình trước mắt, cũng đành phải làm vậy.
Cũng không lâu lắm, mấy thế lực lớn liền phát giác được có một phe thế lực đã lặng lẽ rút lui, mặc dù có chút kinh ngạc đối phương sẽ bỏ cuộc dứt khoát như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới thực lực của nam nhân, mọi người liền cảm giác tê cả da đầu, Sinh cảnh năm sao quả nhiên không phải là người bọn hắn có thể chọc nổi, nếu như sớm biết nam nhân này lợi hại tới vậy, bọn họ đương nhiên không đời nào lỗ mãng mò tới thế này.
Từ lúc phe thế lực kia rút lui, Cực Lạc Lầu cũng rất thẳng thắn mà bỏ cuộc, tuy yêu thú cấp tám cùng linh dịch rất hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng mà hưởng thụ mới được, thực lực Mộ Vân Thiên tuy không tệ, trong đồng lứa cũng hiếm có đối thủ, nhưng bản thân hắn lúc này cũng chỉ có tu vi Nguyệt cảnh, mấy người bên cạnh mặc dù nói chỉ thiếu chút nữa cũng có thể bước vào Sinh cảnh, nhưng nếu so sánh với cường giả Sinh cảnh chân chính, thực lực chênh lệch không chỉ có một chút.
Thiếu đi Cực Lạc Lầu, kể cả Tiêu Dao Môn và Huyết Sát Tông có liên thủ thì tỷ lệ thắng tuyệt đối cũng không được nổi ba phần.
Không lâu sau, Huyết Sát Tông cũng rút lui, nguyên nhân là bọn hắn đã bị tổn thất mấy cường giả, nếu như lại tổn thất nữa, sau khi trở về chỉ sợ khó có thể khai báo.
Mộc Dao tức giận đến muốn dậm chân, đành phải cam chịu mà rời đi cùng Vân lão, mặc dù bọn họ rất cần linh dịch.
Sau khi tất cả đã rút lui, Lăng Tiêu mới thu lại khí thế dọa người kia, chỉ là nếu đám người kia biết rõ thực lực chân chính của Lăng Tiêu thực ra không phải Sinh cảnh, mà còn cao hơn rất nhiều, có lẽ đều vắt chân lên cổ mà chạy thật xa.
Ánh mắt sắc bén quét qua bốn xung quanh, xác định không còn ai nữa, Lăng Tiêu đột nhiên phất tay về phía không trung, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một khe hở, ngay sau đó, một người ngã ra khỏi cái khe hẹp đó, đúng lúc rơi vào vòng tay Lăng Tiêu.
Nếu như để cho Mộc Dao và Vân lão chứng kiến cảnh này, chắc chắc sẽ sợ khiếp vía, đồng thời cảm thấy may mà mình đã sáng suốt bỏ cuộc.
"Oa a…"
Người rơi ra từ trong khe hẹp đúng là Du Tiểu Mặc.
Lúc này, hắn đang dùng cái vẻ mặt mắt trợn tròn đầy kinh hãi, chưa kịp tỉnh hồn mà nhìn Lăng Tiêu đang ôm mình.
Sát khí trên người Lăng Tiêu cũng đã biến mất, chỉ còn nét mặt dịu dàng nhìn Du Tiểu Mặc, khóe miệng cong cong, lộ ra một nụ cười đùa giỡn: “Tiểu sư đệ, có phải hôm nay thấy ta vô cùng anh tuấn xuất chúng hay không mà nhìn tới ngây người vậy?"
Du Tiểu Mặc thật muốn tặng cho khuôn mặt anh tuấn xuất chúng kia một cú đấm, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Tiểu sư đệ, đừng bảo ngươi bây giờ rất muốn đấm ta một cái nha?"
Nụ cười của Du Tiểu Mặc cứng đờ, vừa định hỏi làm sao ngươi biết, may mà còn kịp nuốt lại mấy chữ sắp bật ra khỏi miệng, chớp mắt đầy vô tội, “Lăng sư huynh, những kẻ xấu kia đều bị ngươi đánh cho chạy hết sao."
“Đúng đó, ngươi nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao." Lăng Tiêu cười dịu dàng.
Du Tiểu Mặc vừa đưa mắt nhìn xung quanh, dạ dạy lập tức biểu tình, thiếu chút nữa đã ói hết cả bữa sáng, khó trách hắn cứ ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, dùng Lăng Tiêu làm trung tâm, bốn phía đều là những mảnh xác vụn, thậm chí còn có mười mấy bộ thây khô… Những người này chết cũng quá thảm thiết, đùa gì đó, hắn còn chưa ăn cơm trưa nha!
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao một lát, cười nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta tranh thủ thời gian đi luôn, tốt nhất tới thành thị hoặc thị trấn kế tiếp trước giờ ngọ, như vậy vừa kịp lúc dùng bữa trưa."
Dứt lời, y liền ôm chặt Du Tiểu Mặc, thả người nhảy lên, biến mất trong sương khói mênh mông, chỉ còn vọng lại một lời kháng nghị nho nhỏ, làm bạn với những thi thể đầy đất, vang vọng một lúc mới tản ra.
“Ta không…"
※※※
Vô Phong trấn nằm ở biên giới của sơn mạch Vô Phong, nhưng phàm là người muốn rời khỏi sơn mạch đều phải đi qua nơi này, tuy được gọi là thị trấn nhưng diện tích của Vô Phong trấn cũng lớn gần bằng thành Hồn Cực, hơn nữa nơi này cũng không thuộc về bất cứ thế lực nào, là một thành trấn có thể tự do ra vào.
Thời điểm Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc chạy tới bên ngoài Vô Phong trấn, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cũng là thời gian dùng bữa trưa mà y nói tới, sau đó thả Du Tiểu Mặc còn đang mang cái vẻ mặt hờn giận xuống.
“Tiểu sư đệ, ngươi xem, chúng ta đến Vô Phong trấn rồi." Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới y, quay người đánh giá Vô Phong trấn.
Lại nói tiếp, lúc bọn họ đi tới thành Hồn Cực cũng có qua Vô Phong trấn, nhưng lúc ấy không dừng lại lâu, cho nên ấn tượng của nơi này đối với Du Tiểu Mặc cũng không nhiều, cùng lắm chỉ có thể miêu tả là một thành trấn rất hỗn loạn, bởi vì không ai quản lý, cho nên những việc như vào nhà cướp của, cản đường cướp bóc không thiếu.
Hai người vừa muốn đi vào Vô Phong trấn, vốn là nơi không ai canh chừng đột nhiên có hai người lao ra, một cao một thấp, tướng mạo đều thuộc về dạng hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa còn là răng hô, một đám răng vàng khè chìa ra khó coi cực kỳ, chỉ là thực lực của chúng cũng không đến nỗi, đều có tu vi Nhật cảnh, hai tên này hiện tại đang dùng cái vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu.
Ánh mắt của tên lùn đầy hèn mọn nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức bật ra cái giọng cười âm u: “Từ hôm nay trở đi, phàm là người vào Vô Phong trấn, đều phải giao nộp phí qua đường."
“Nhưng mà lúc chúng ta tới đâu có cần." Du Tiểu Mặc kinh ngạc thốt lên, hắn không thể nào nhớ nhầm được, lúc ấy hắn còn bận ói trong xe mà, Lăng Tiêu cũng không bảo hắn đưa tiền.
Tên lùn nhếch mép: “Từ hôm nay trở đi sẽ phải nộp, nhưng mà xét thấy ngươi là lần đầu tiên nộp tiền, ta sẽ nói cho ngươi một tin tức tốt, Vô Phong trấn này, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành địa bàn của bang Lang Nha, liệu hồn mà cư xử cho cẩn thận, nếu không thì coi chừng cái mạng nhỏ của các ngươi đó."
Bang Lang Nha?
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, hắn không có nghe lầm chứ, hình như bang chủ của cái bang này mới hôm kia thôi còn bị Lăng Tiêu giết cơ mà, tại sao vẫn chưa giải tán, mà còn chạy tới Vô Phong trấn này diễu võ dương oai rồi, lại còn đòi thu phí qua đường, chỉ là, Du Tiểu Mặc quay đầu liếc nhìn Lăng Tiêu, thôi được rồi, tốt nhất là không nên gây thêm phiền toái nữa."
“Được rồi, vậy ngươi muốn một người nộp bao nhiêu?"
“200 kim tệ." Tên lùn cười bỉ ổi.
“… Ngươi đi ăn cướp hả." Du Tiểu Mặc còn đang muốn lấy tiền trong túi, đột nhiên dừng lại, lại còn bày đặt đòi thu 200 kim tệ, căn bản là ăn cướp nha, hắn cũng chẳng muốn cho nữa, dù sao bọn hắn và bang Lang Nha vốn cũng có thù mà.
Tên lùn bị giọng điệu của hắn làm cho giận tái mặt, tên cao bên cạnh cũng dùng ánh mắt âm u mà nhìn hai người.
“Nếu các ngươi đã thích rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy ta đây sẽ vui vẻ đáp ứng." Tên lùn nhếch mép, dùng cái vẻ mặt lạnh lùng nói với Du Tiểu Mặc, sau đó cả hai tên giơ lưỡi đao sắc bén chém tới phía bọn họ, dám phản kháng quy định mà bang Lang Nha đặt ra, vậy thì chết đi, cũng đúng dịp lấy các ngươi giết gà dọa khỉ.
“Ầm! Ầm!"
Hai bóng người một cao một thấp lập tức phun đầy máu tươi, cả khuôn mặt lúc này đều trắng bệch, bị đánh bay ra ngoài, thân thể nặng nề đập xuống cổng vào Vô Phong trấn, lúc té xuống cổ còn vẹo sang bên, kêu rắc một tiếng.
Người xung quanh vốn còn mang theo vẻ mặt xem kịch vui lập tức bị dọa cho đờ dẫn, hai tên có tu vi Nhật cảnh lại bị một quyền của đối phương đánh cho chết ngáp rồi, sau đó lại ngơ ngác nhìn hai người tiến vào Vô Phong trấn.
Bởi vì tu luyện giả bị tu vi hạn chế, cứ mỗi bốn cấp bậc sẽ có một đáy vực lớn ngăn cách, cho nên trong giới tu luyện giả, đa số đều chỉ dừng ở Nhật cảnh trở xuống, Nguyệt cảnh tới Tiên cảnh cũng đã khá ít, chỉ là cường giả Tiên cảnh vẫn đặc biệt nhất.
Trên đại lục Long Tường, có không ít cường giả Tiên cảnh đều phải dừng lại ở bờ vực này, không cách nào vượt qua được, bởi vì độ khó từ Tiên cảnh đột phá đến Hoàng cảnh cực kỳ lớn, trong mười người chưa chắc đã có một người đột phá nổi, cũng vì vậy, nếu như một người đang ở Sinh cảnh, chỉ cần không gặp phải cường giả cấp bậc Tiên cảnh, người đó có thể độc bá một phương.
Mặc dù thành chủ của một tòa thành lớn như Hồn Cực đã coi như chủ nhân nơi này, nhưng để ngồi vững trên vị trí và có thể làm cho các thế lực kiêng kị gã như vậy, cũng vì nguyên do nói trên.
Vốn gã cho rằng dù thực lực Lăng Tiêu cao tới đâu, tối đa cũng không hơn Tinh cảnh, lại không ngờ tới, lần này hành động đúng là có mắt không tròng, lại đá phải một miếng sắt cứng như vậy.
Đừng nhìn cả hai đều cùng một bậc Sinh cảnh, nhưng cứ mỗi một sao lại có sự chênh lệchvề thực lực rất lớn, nếu như trong tay không có pháp bảo đặc biệt hay mánh khóe để bảo mệnh, muốn khiêu chiến vượt cấp là chuyện không tưởng, hơn nữa, giữa bọn họ không chỉ chênh lệch một sao.
“Thành chủ, thực lực của người này quá mạnh, xem ra chúng ta chỉ có thể rút lui." Lão giả quản sự Đan Tâm phường liếc nhìn Lăng Tiêu từ xa, thần sắc lúc này có chút sợ sệt.
Đường Hồn lập tức bác bỏ lời đề nghị này, cả khuôn mặt đều u ám: “Không được, nếu như bây giờ mà lui, về sau nếu muốn tìm người này sẽ khó khăn gấp bội, phương pháp bồi dưỡng ra linh thảo thượng phẩm kia, ta nhất định phải đạt được."
Nếu như chiếm được phương pháp này, sớm muộn gì cũng có một ngày, gã sẽ áp đảo tất cả các cường giả để đứng đầu đại lục Long Tường.
“Thế nhưng mà thành chủ, thực lực của người này mạnh như vậy, chỉ bằng mấy người chúng ta không thể nào đánh bại hắn được." Quản sự do dự nói ra, đương nhiên lão biết biết rõ phương pháp bồi dưỡng ra linh thảo thượng phẩm quý giá đến nhường nào, nếu việc này bị đồn ra ngoài, người có hứng thú chỉ sợ không phải mỗi bọn họ, đến lúc đó những đại thế lực kia sẽ kéo quân tới chiếm đoạt, nhưng mà có thèm muốn thế nào thì cũng phải còn mạng thì mới hưởng thụ được.
“Đương nhiên chỉ bằng mấy người chúng ta không có khả năng thắng nổi, nhưng ở đây không chỉ có mình chúng ta, ba thế lực lớn đều thèm muốn mấy món bảo bối kia, chỉ cần..."
“Vạn lần không được đâu, thành chủ!" Quản sự còn chưa chờ gã nói xong, liền cắt ngang mà ngăn cản
Đường Hồn lạnh nhạt liếc nhìn lão, “Vì sao không thể?"
Quản sự giải thích: “Thành chủ hãy suy nghĩ kỹ một chút, mục đích mấy thế lực kia đều là trứng yêu thú cấp tám cùng linh dịch, nhưng mà mục đích của chúng ta là gì? Linh dịch chúng ta đã có, trứng yêu thú cấp tám cũng là chúng ta mang đi bán đấu giá, như vậy còn có lí do gì đến đánh chết hai người? Cho nên bọn hắn nhất định sẽ nghi ngờ sự hiện diện của chúng ta, nếu như bại lộ, phương pháp này chưa chắc đã đến phiên chúng ta."
Đường Hồn suy tư một chút, không thể không thừa nhận, lời quản sự nói đúng là có vài phần đạo lý, lúc này mới nói: “Bây giờ thiếu niên kia đã bị hắn giấu đi, chúng ta cũng chỉ có thể ra tay trên người hắn, quản sự có biện pháp gì không?"
Quản sự suy nghĩ một chút, mới nói: “Thành chủ, nếu như vậy ngài đành phải sử dụng vật kia thôi, cũng chỉ có nó mới có khả năng giấu diếm được ánh mắt và cảm giác của cường giả Sinh cảnh."
Đường Hồn ngơ ngác một chút, chợt nhíu mày, vật kia chính là bảo bối của gã, nếu không phải vạn bất đắc dĩ chắc chắn gã sẽ không lấy ra, chỉ là xem tình hình trước mắt, cũng đành phải làm vậy.
Cũng không lâu lắm, mấy thế lực lớn liền phát giác được có một phe thế lực đã lặng lẽ rút lui, mặc dù có chút kinh ngạc đối phương sẽ bỏ cuộc dứt khoát như vậy, nhưng mà vừa nghĩ tới thực lực của nam nhân, mọi người liền cảm giác tê cả da đầu, Sinh cảnh năm sao quả nhiên không phải là người bọn hắn có thể chọc nổi, nếu như sớm biết nam nhân này lợi hại tới vậy, bọn họ đương nhiên không đời nào lỗ mãng mò tới thế này.
Từ lúc phe thế lực kia rút lui, Cực Lạc Lầu cũng rất thẳng thắn mà bỏ cuộc, tuy yêu thú cấp tám cùng linh dịch rất hấp dẫn, nhưng cũng phải có mạng mà hưởng thụ mới được, thực lực Mộ Vân Thiên tuy không tệ, trong đồng lứa cũng hiếm có đối thủ, nhưng bản thân hắn lúc này cũng chỉ có tu vi Nguyệt cảnh, mấy người bên cạnh mặc dù nói chỉ thiếu chút nữa cũng có thể bước vào Sinh cảnh, nhưng nếu so sánh với cường giả Sinh cảnh chân chính, thực lực chênh lệch không chỉ có một chút.
Thiếu đi Cực Lạc Lầu, kể cả Tiêu Dao Môn và Huyết Sát Tông có liên thủ thì tỷ lệ thắng tuyệt đối cũng không được nổi ba phần.
Không lâu sau, Huyết Sát Tông cũng rút lui, nguyên nhân là bọn hắn đã bị tổn thất mấy cường giả, nếu như lại tổn thất nữa, sau khi trở về chỉ sợ khó có thể khai báo.
Mộc Dao tức giận đến muốn dậm chân, đành phải cam chịu mà rời đi cùng Vân lão, mặc dù bọn họ rất cần linh dịch.
Sau khi tất cả đã rút lui, Lăng Tiêu mới thu lại khí thế dọa người kia, chỉ là nếu đám người kia biết rõ thực lực chân chính của Lăng Tiêu thực ra không phải Sinh cảnh, mà còn cao hơn rất nhiều, có lẽ đều vắt chân lên cổ mà chạy thật xa.
Ánh mắt sắc bén quét qua bốn xung quanh, xác định không còn ai nữa, Lăng Tiêu đột nhiên phất tay về phía không trung, chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một khe hở, ngay sau đó, một người ngã ra khỏi cái khe hẹp đó, đúng lúc rơi vào vòng tay Lăng Tiêu.
Nếu như để cho Mộc Dao và Vân lão chứng kiến cảnh này, chắc chắc sẽ sợ khiếp vía, đồng thời cảm thấy may mà mình đã sáng suốt bỏ cuộc.
"Oa a…"
Người rơi ra từ trong khe hẹp đúng là Du Tiểu Mặc.
Lúc này, hắn đang dùng cái vẻ mặt mắt trợn tròn đầy kinh hãi, chưa kịp tỉnh hồn mà nhìn Lăng Tiêu đang ôm mình.
Sát khí trên người Lăng Tiêu cũng đã biến mất, chỉ còn nét mặt dịu dàng nhìn Du Tiểu Mặc, khóe miệng cong cong, lộ ra một nụ cười đùa giỡn: “Tiểu sư đệ, có phải hôm nay thấy ta vô cùng anh tuấn xuất chúng hay không mà nhìn tới ngây người vậy?"
Du Tiểu Mặc thật muốn tặng cho khuôn mặt anh tuấn xuất chúng kia một cú đấm, nhưng đây không phải là trọng điểm.
Lăng Tiêu đột nhiên nói: “Tiểu sư đệ, đừng bảo ngươi bây giờ rất muốn đấm ta một cái nha?"
Nụ cười của Du Tiểu Mặc cứng đờ, vừa định hỏi làm sao ngươi biết, may mà còn kịp nuốt lại mấy chữ sắp bật ra khỏi miệng, chớp mắt đầy vô tội, “Lăng sư huynh, những kẻ xấu kia đều bị ngươi đánh cho chạy hết sao."
“Đúng đó, ngươi nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao." Lăng Tiêu cười dịu dàng.
Du Tiểu Mặc vừa đưa mắt nhìn xung quanh, dạ dạy lập tức biểu tình, thiếu chút nữa đã ói hết cả bữa sáng, khó trách hắn cứ ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, dùng Lăng Tiêu làm trung tâm, bốn phía đều là những mảnh xác vụn, thậm chí còn có mười mấy bộ thây khô… Những người này chết cũng quá thảm thiết, đùa gì đó, hắn còn chưa ăn cơm trưa nha!
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao một lát, cười nói: “Tiểu sư đệ, chúng ta tranh thủ thời gian đi luôn, tốt nhất tới thành thị hoặc thị trấn kế tiếp trước giờ ngọ, như vậy vừa kịp lúc dùng bữa trưa."
Dứt lời, y liền ôm chặt Du Tiểu Mặc, thả người nhảy lên, biến mất trong sương khói mênh mông, chỉ còn vọng lại một lời kháng nghị nho nhỏ, làm bạn với những thi thể đầy đất, vang vọng một lúc mới tản ra.
“Ta không…"
※※※
Vô Phong trấn nằm ở biên giới của sơn mạch Vô Phong, nhưng phàm là người muốn rời khỏi sơn mạch đều phải đi qua nơi này, tuy được gọi là thị trấn nhưng diện tích của Vô Phong trấn cũng lớn gần bằng thành Hồn Cực, hơn nữa nơi này cũng không thuộc về bất cứ thế lực nào, là một thành trấn có thể tự do ra vào.
Thời điểm Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc chạy tới bên ngoài Vô Phong trấn, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, cũng là thời gian dùng bữa trưa mà y nói tới, sau đó thả Du Tiểu Mặc còn đang mang cái vẻ mặt hờn giận xuống.
“Tiểu sư đệ, ngươi xem, chúng ta đến Vô Phong trấn rồi." Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu hắn.
Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới y, quay người đánh giá Vô Phong trấn.
Lại nói tiếp, lúc bọn họ đi tới thành Hồn Cực cũng có qua Vô Phong trấn, nhưng lúc ấy không dừng lại lâu, cho nên ấn tượng của nơi này đối với Du Tiểu Mặc cũng không nhiều, cùng lắm chỉ có thể miêu tả là một thành trấn rất hỗn loạn, bởi vì không ai quản lý, cho nên những việc như vào nhà cướp của, cản đường cướp bóc không thiếu.
Hai người vừa muốn đi vào Vô Phong trấn, vốn là nơi không ai canh chừng đột nhiên có hai người lao ra, một cao một thấp, tướng mạo đều thuộc về dạng hèn mọn bỉ ổi, hơn nữa còn là răng hô, một đám răng vàng khè chìa ra khó coi cực kỳ, chỉ là thực lực của chúng cũng không đến nỗi, đều có tu vi Nhật cảnh, hai tên này hiện tại đang dùng cái vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu.
Ánh mắt của tên lùn đầy hèn mọn nhìn Du Tiểu Mặc, lập tức bật ra cái giọng cười âm u: “Từ hôm nay trở đi, phàm là người vào Vô Phong trấn, đều phải giao nộp phí qua đường."
“Nhưng mà lúc chúng ta tới đâu có cần." Du Tiểu Mặc kinh ngạc thốt lên, hắn không thể nào nhớ nhầm được, lúc ấy hắn còn bận ói trong xe mà, Lăng Tiêu cũng không bảo hắn đưa tiền.
Tên lùn nhếch mép: “Từ hôm nay trở đi sẽ phải nộp, nhưng mà xét thấy ngươi là lần đầu tiên nộp tiền, ta sẽ nói cho ngươi một tin tức tốt, Vô Phong trấn này, từ hôm nay trở đi chính thức trở thành địa bàn của bang Lang Nha, liệu hồn mà cư xử cho cẩn thận, nếu không thì coi chừng cái mạng nhỏ của các ngươi đó."
Bang Lang Nha?
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, hắn không có nghe lầm chứ, hình như bang chủ của cái bang này mới hôm kia thôi còn bị Lăng Tiêu giết cơ mà, tại sao vẫn chưa giải tán, mà còn chạy tới Vô Phong trấn này diễu võ dương oai rồi, lại còn đòi thu phí qua đường, chỉ là, Du Tiểu Mặc quay đầu liếc nhìn Lăng Tiêu, thôi được rồi, tốt nhất là không nên gây thêm phiền toái nữa."
“Được rồi, vậy ngươi muốn một người nộp bao nhiêu?"
“200 kim tệ." Tên lùn cười bỉ ổi.
“… Ngươi đi ăn cướp hả." Du Tiểu Mặc còn đang muốn lấy tiền trong túi, đột nhiên dừng lại, lại còn bày đặt đòi thu 200 kim tệ, căn bản là ăn cướp nha, hắn cũng chẳng muốn cho nữa, dù sao bọn hắn và bang Lang Nha vốn cũng có thù mà.
Tên lùn bị giọng điệu của hắn làm cho giận tái mặt, tên cao bên cạnh cũng dùng ánh mắt âm u mà nhìn hai người.
“Nếu các ngươi đã thích rượu mời không uống lại uống rượu phạt, vậy ta đây sẽ vui vẻ đáp ứng." Tên lùn nhếch mép, dùng cái vẻ mặt lạnh lùng nói với Du Tiểu Mặc, sau đó cả hai tên giơ lưỡi đao sắc bén chém tới phía bọn họ, dám phản kháng quy định mà bang Lang Nha đặt ra, vậy thì chết đi, cũng đúng dịp lấy các ngươi giết gà dọa khỉ.
“Ầm! Ầm!"
Hai bóng người một cao một thấp lập tức phun đầy máu tươi, cả khuôn mặt lúc này đều trắng bệch, bị đánh bay ra ngoài, thân thể nặng nề đập xuống cổng vào Vô Phong trấn, lúc té xuống cổ còn vẹo sang bên, kêu rắc một tiếng.
Người xung quanh vốn còn mang theo vẻ mặt xem kịch vui lập tức bị dọa cho đờ dẫn, hai tên có tu vi Nhật cảnh lại bị một quyền của đối phương đánh cho chết ngáp rồi, sau đó lại ngơ ngác nhìn hai người tiến vào Vô Phong trấn.
Tác giả :
Doãn Gia