Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 57

Diệp Khinh Chu nghĩ, hiện giờ không phải nàng đang bỏ chạy, chạy hoài cũng kỳ, nên lần này nàng chỉ đi tản bộ mà thôi.

Sau khi gặp ông Kiều, nàng xin tổng giám đốc nghỉ phép, từ hồi đi làm tới giờ nàng chưa bao giờ xin nghỉ tới một ngày, cộng dồn lại có thể xin nghỉ phép dài hạn. Ôn Nhược Hà rất sảng khoái phê chuẩn, nghe nói lần này tổng công ty ra mặt can thiệp với Phi Nhã điền sản, đã tới ngày làm việc cuối tuần.

Diệp Khinh Chu lật lịch xem ngày, tháng này đã gần hết, nàng đột nhiên nhớ tới lời hứa với Kiều Lạc hôm ấy, nói như vậy, nàng thật sự có thể nói, thật ra trong lòng đã nói rất nhiều lần, chỉ là người nghe không có mặt thôi.

Kiều Lạc có điện thoại vài lần, bảo anh đang cố gắng lo việc báo cáo sự cố chữa bệnh, anh bảo, sự tình đối với bọn họ khá bất lợi.

Diệp Khinh Chu hỏi anh nên làm cái gì bây giờ? Anh hỏi lại, theo em nghĩ bảo vệ nghĩa là gì?

Diệp Khinh Chu suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra câu trả lời, bảo vệ là cái gì? Giống như Như Kiều Lạc bảo vệ nàng hay sao? Vậy thì thật là kinh khủng quá, không giống người thường.

Lần cuối cùng điện thoại, Kiều Lạc đột nhiên hỏi,"Có nhớ lần trước em hứa sẽ nói gì với anh không?"

Diệp Khinh Chu sững sờ, cắn cắn môi,"Ơ…… nói cái gì cơ?"

“Diệp Khinh Chu!"Anh nghiêm giọng.

Nàng cũng chỉ có thể vờ vịt hi hi ha ha,"Cái kia ấy à…… em……nói cái gì…… anh……"

“……"Kiều Lạc trầm lặng không nói, nàng một bên điện thoại dường như có thể tưởng tượng ra biểu lộ thâm trầm trên nét mặt anh, vì vậy cười khan một cái,"Anh còn nhớ mẹ anh không?"

Kiều Lạc sững sờ,"Sao lại hỏi việc này?"

Diệp Khinh Chu cầm điện thoại trên giường xoay mình, cuộn tròn lại, lẩm bẩm,"Em cũng giống như bác gái …… rất thương anh."

Kiều Lạc trầm mặc ba giây, rồi nói bằng giọng lạnh lùng,"Em muốn làm mẹ của anh hả?"

“……"Diệp Khinh Chu quýnh quáng, trời đất sao lại nói thành như vậy chứ? Nàng làm sao dám kiêu ngạo làm mẹ của đại thần chứ? Mẹ của đại thần nha, không phải là thánh mẫu sao! Ối trời!"Không phải nha, không phải nha……"

Kiều Lạc tựa hồ cũng có thể tưởng tượng ra thái đội cuống quýt của nàng, vì vậy cười khẽ một tiếng,"Thôi được, anh biết rồi."

Diệp Khinh Chu gật gật đầu, anh nói tiếp,"Đi ngủ sớm nhé."Sau đó cúp điện thoại, tay nắm chặt điện thoại dán chặt lấy lỗ tai, bên kia truyền đến tiếng tít tít, nàng bỗng òa khóc.

Kiều Lạc, thật ra em muốn nói rằng, những gì Kiều phu nhân có thể làm vì anh, em cũng có thể.

Kế hoạch của Diệp Khinh Chu là như thế này, xưa nàng chạy tới thành phố S, dù sao cũng là một chỗ cố định, Kiều Lạc trước sau cũng sẽ tìm ra, nên lần đầu tiên trong đời, nàng đến văn phòng du lịch, dự tính tìm một chỗ nào hay hay tới đó đợi, ngay cả nàng cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Về phần công ty, nàng nghĩ, dù tổng công ty ra mặt, cũng muốn có một người gánh chịu trách nhiệm, mà nàng đã không thể ở lại, mọi chuyện xảy ra là do lỗi của nàng, huống hồ sau khi quảng cáo đưa ra, nàng lại đánh cho Triệu Phi Nhã một bạt tai, nàng đã cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng nếu đến chào từ giã với tổng giám đốc, anh chưa chắc sẽ đồng ý, cũng không phải Diệp Khinh Chu sợ anh sẽ phê xấu vào hồ sơ của mình, mà là đối mặt anh cảm thấy có chút áy náy, vì vậy nghĩ, hay là ra đi trước, đợi đến một nơi xa lạ rồi, mới báo cho tổng giám đốc mình muốn nghỉ việc.

Nàng đăng ký một số điện thoại mới, nhất nhất đem hết số trong máy cũ sao lại, duy nhất không ghi số của Kiều Lạc.

Âu Dương cằn nhằn sao nàng đột nhiên xin nghỉ phép, nói nếu muốn nghỉ cũng có thể cùng nghỉ với nàng ta, và cùng nhau đi chơi mới đạt đến một trình độ nào đó, Diệp Khinh Chu nghĩ, nàng hiện tại đã không còn là chiếc lá trúc phiêu bạt theo gió nữa, mà là …

Hàng không mẫu hạm được không? Ối…… Quá lớn đi, hay là ca-nô, đúng rồi! Là chiếc thuyền máy nho nhỏ đi nha!

Nàng đi ngân hàng lập tài khoản mới, mang tiền trong tài khoản cũ chia làm hai mươi phần, như vậy dù có bất cẩn làm mất hay bị người trộm được mật mã, cũng không đến nỗi không một xu dính túi, nàng vốn định chia ra nhỏ hơn nữa, nhưng vì nữ nhân viên của ngân hàng nhìn nàng với vẻ mặt hoảng sợ, cộng với những người xếp dàng dài phía sau nàng đồng thời phóng ra ánh mắt bén nhọn như gươm, đành bỏ ý định này đi.

Nàng quét dọn nhà cửa cẩn thận, đem chìa khóa để ở trong túi du lịch giấu trong bức tường kép. Toàn bộ áo quần và vật dụng trong nhà mang cho xã khu, cả nhà chỉ để lại vật dụng của Kiều Lạc. Diệp Khinh Chu mang bao nylon chắn bụi phủ lên đồ dùng trong phòng anh, tay vừa làm nước mắt vừa tuôn rơi.

Chìa khóa trong nhà anh cầm đi một chiếc, chờ khi nào anh trở lại, thì nơi này đã sạch sẽ rồi. Ngày ra đi, Diệp Khinh Chu xách cái vali lớn ra trước, đi tới đi lui nhiều lần, xác định tất cả cửa sổ đều đã đóng, mới từng bước một đi ra cửa.

Hôm nay là ngày tốt lành, con rùa đen đi du lịch!

Diệp Khinh Chu đi được năm ngày, Âu Dương mới phát hiện có gì không đúng, vốn tưởng nàng ngày đầu tiên sẽ gọi điện thoại, dựa vào thói quen của nàng nhất định phải kịp thời báo cáo chỗ ở, đề phòng rủi ro vô ý bị lừa bán cũng có người biết vị trí, những thứ khác không nói, ngay cả chuyến bay, khách sạn, đoàn du lịch, hết thảy đều không nói cho nàng biết!

Những ngày này nàng ta bận rộn tối tăm mặt mũi, Phi Nhã điền sản vì tin tức đưa ra trên báo, kinh doanh bán nhà mới thất bại thảm thương, xui xẻo hiện tại cộng thêm bất bình lúc trước, Triệu Phi Nhã như đã phát điên, sống chết không buông tha công ty AM, lại còn yêu cầu Diệp Khinh Chu phải ra mặt, lúc này Âu Dương mới nhớ tới Diệp Khinh Chu.

Phản ứng đầu tiên là nàng chạy trốn thực kịp thời, phản ứng thứ hai là nàng như thế nào chạy trốn tài tình như vậy, không để lại tin tức gì?

Lúc này mới vội vàng điện thoại cho nàng, phát hiện số đã không còn đúng, Âu Dương lập tức choáng váng, bối rối không biết hỏi ai, nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra Kiều Lạc, vội vàng gọi cho anh.

Kiều Lạc vừa nghe, thoạt tiên là sững sờ, rồi buông một câu,"Đúng là cô ấy đã chạy!"

Âu Dương vội vàng nói,"Mấy ngày nay anh cũng không tìm cô ấy sao?"

Kiều Lạc thở dài một tiếng,"Lần cuối cùng tôi điện thoại, cô ấy nói sẽ đi du lịch một tuần với cô."

“……"Âu Dương sửng sốt ba giây, bắt đầu bẻ ngón tay răng rắc,"Thật là to gan mà, dám bỏ chạy một mình?!"

Kiều Lạc cười khẽ một tiếng,"Cũng không phải lần đầu tiên."

Âu Dương nghe lời nói đùa của anh, quýnh đến nỗi bắt đầu vò đầu bứt tai,"Làm sao em tìm được cô ấy bây giờ?"

Kiều Lạc kiên định nói,"Tôi sẽ mang cô ấy trở về."

Nghe xong điện thoại với Âu Dương, Kiều Lạc khẳng định một điểm, nhất định đã có người đi tìm nàng, mà người đó rất có thể chính là phụ thân của mình, anh cúp điện thoại, chuẩn bị đi bệnh viện tìm ông.

Những ngày này anh cực lực kiểm tra thông tin, sự cố chữa bệnh hoàn toàn là trách nhiệm của phía bệnh viện, anh có thể khẳng định, kết quả này đối Kiều gia cực kỳ bất lợi, chỉ sợ điểm này cha anh cũng rõ ràng, mới cầu xin sự giúp đỡ từ phía nhà họ Mai, dùng phương pháp che giấu sự thật để bảo vệ danh tiếng của bệnh viện.

Anh đang ngồi trên ghế salon, gỡ kính, xoa bóp thái dương, bỗng một ly trà xanh đặt trên bàn trà ở trước mặt, anh ngước mắt nhìn, bà Diệp, anh sững sờ,"Mẹ……"

Bà Diệp ngồi đối diện anh, đẩy khay trà qua một bên, tùy ý nói,"Là Âu Dương gọi điện à?."

Kiều Lạc không hiểu tại sao bà lại biết, nhưng vẫn lên tiếng,"Vâng ạ."

Bà Diệp nói tiếp,"Nói không tìm thấy Tiểu Chu phải không?"

“Mẹ……"Kiều Lạc sững sờ,"Làm sao biết? Chẳng lẽ là mẹ ……"

Bà Diệp lắc đầu,"Lần trước con gọi điện thoại cho ta, nói có thể chữa lành tâm bệnh của Tiểu Chu, ta đã định nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng. Con sống với Tiểu Chu, cha của con chắc là không đồng ý. Tuy chuyện với nhà họ Mai ông ấy đã sớm nói cho con, nhưng lúc ấy dù sao con còn chưa hiểu rõ ràng sự việc, hơn nữa khi đó ông khẳng định con sẽ không chấp nhận bệnh của Tiểu Chu, nhưng lần này con trở về, kiên quyết ở bên Tiểu Chu, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý, nên nhất định đã đi gặp Tiểu Chu."

“Ông ấy cho rằng như vậy là xong việc sao?"Kiều Lạc đẩy nhẹ cặp kính mắt trên sống mũi, cười lạnh.

“Đương nhiên là không."Bà Diệp trả lời,"Bởi vì con sẽ không bỏ qua, nhưng Tiểu Chu đã chạy đi rồi, đến một nơi con không thể tìm kiếm, thời gian trôi qua, các con ai có thể kiên nhẫn chờ đợi một người không biết sẽ quay lại hay không?"

“Nếu ông ấy đã có ý nghĩ như vậy."Kiều Lạc lạnh lùng nói,"Con sẽ tìm, tìm mãi cho đến gặp được nàng."Giọng anh không lớn, nhưng từng chữ từng chữ kiên quyết.

Bà Diệp nhìn anh, ngẫm nghĩ, lại nói,"Nhưng bây giờ, con phải giải quyết xong việc của Mai gia trước đã."Bà thoáng dừng lại,"Dù có chạy đi đâu Tiểu Chu cũng sẽ không quên người mẹ này, nó nhất định sẽ gọi điện thoại cho ta, nếu như ta biết được nó ở đâu……"

“Mẹ tin tưởng con sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng sao?"Kiều Lạc đột nhiên lại hỏi.

Bà Diệp ngẩng đầu, rất nhanh mỉm cười,"Ta tin."

Kiều Lạc hai mắt lóe lên một ánh nhìn cô đơn, thì thào một câu,"Tại sao nàng lại không tin?"

“Thật ra Tiểu Chu cũng tin."Bà Diệp trả lời,"Bởi vì tin, nên nó đã hài lòng rồi."

Kiều Lạc chớp nhẹ mắt,"Cho nên…… thực ra cũng không phải là bỏ chạy?"

“Có lẽ……"Bà Diệp nâng chén trà hơi giơ về phía anh “Lấy lui làm tiến chăng?"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại