Thủy Tú Sơn Minh
Chương 8
Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
Lúc Úy Trì Minh Nguyệt trở lại Nam uyển, hoa đăng trong uyển đã thắp lên, năm màu rực rỡ. Hòa củng hoa mai trăng sáng, trông rất đẹp mắt. Tỳ nữ tôi tớ ở trong Mai Lâm bày ra mấy bàn tiệc rượu, ăn uống chơi đùa, cười vui đùa giỡn ầm ĩ.
Úy Trì Minh Nguyệt đi ra phía trước, mọi người thấy nàng đến, mỉm cười hành lễ, nhiệt tình mời nàng nhập tiệc. Nàng buồn bực không vui đi đến trước bàn, cũng không ngồi vào.
Mai Tử Thất thấy nàng như thế, cười mở miệng: “A nha, tiểu Tứ nha, sớm như vậy đã trở lại, lần này lại kết thù với ai?"
Người hầu chung quanh nghe vậy, cười rộ ra tiếng.
Úy Trì Minh Nguyệt nhướng mày, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất, nàng mở miệng, giận trách Mai Tử Thất: “Tiên sinh người chỉ biết xem kịch vui! Đều là lỗi của người!" Nàng đưa tay chỉ vào Địch Tú ở một bên, “Vì sao muốn ta cứu hắn! Vì sao muốn lưu hắn ở Nam uyển chữa thương! Vì sao muốn ta bảo hộ hắn!"
Mai Tử Thất vẻ mặt vẫn cười cười, đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Úy Trì Minh Nguyệt hốc mắt ửng hồng, khóc lên. Hắn vội thu vẻ hài hước, đứng dậy, đi tới bên người Úy Trì Minh Nguyệt. Cả đám người hầu thấy tình hình này, thu tiếng nói cười, mặt lộ sắc buồn.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không biết bản thân vì sao lại rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn, càng giận mình vô dụng. Nàng cố nén nước mắt, thanh âm run run, tràn ngập vẻ không cam lòng, nói: “Ta mới không có hoành đao đoạt ái! Dựa vào cái gì đổ oan cho ta? Dựa vào cái gì nói ta hèn hạ vô sỉ……"
Mai Tử Thất nghe nàng nói như thế, đã hiểu được vài phần. Hắn cười dịu dàng, kéo nàng ngồi xuống, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Đều là tiên sinh không tốt, là tiên sinh hại ngươi, tiên sinh nhận lỗi với ngươi!"
Người hầu bên cạnh nghe thế, cũng rối rít đến nhận sai.
Tình cảnh này, nước mắt Úy Trì Minh Nguyệt càng không ngừng được. Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nhận hết tất cả sủng ái. Càng tự nhận quang minh lỗi lạc, chưa từng bị vu oan khuất nhục như vậy. Nàng càng nghĩ càng thương tâm, nửa khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại Úy Trì sơn trang, chỉ muốn lập tức trở về Nam Lăng vương phủ.
Mai Tử Thất nhất thời cũng không có biện pháp, lúc đang muốn khuyên nữa, đã thấy Địch Tú một bên đứng dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Úy Trì Minh Nguyệt. Tiếp đó cúi người ngồi xuống, vươn tay khẽ vuốt hai má của nàng, thay nàng lau lệ, mở miệng nói: “Đừng khóc."
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức đẩy tay hắn ra, trách mắng: “Đều là lỗi của ngươi!"
Địch Tú nghe vậy, mỉm cười gật đầu, đáp: “Phải."
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.
Mai Tử Thất thấy thế, giãn mi cười, hưởng ứng nói: “Đúng đúng đúng! Đều là lỗi của tiểu tử này! Hay là đánh hắn cho hả giận đi?" Hắn quay đầu phân phó người hầu, “Còn không lại đây giúp tứ tiểu thư kiềm chặt tay chân tiểu tử này!"
Người hầu lập tức phối hợp, vung tay vung chân.
Úy Trì Minh Nguyệt cả giận nói: “Ai muốn đánh hắn trút giận chứ!"
“Được được được, không đánh không đánh." Mai Tử Thất cười làm lành.
Úy Trì Minh Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, nàng nhịn khóc, hơi hơi nghèn nghẹn, hung tợn nói với Địch Tú: “Tai họa! Không được xuất hiện ở trước mắt ta!"
Địch Tú nghe xong, mỉm cười đưa tay lên, che mắt của nàng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, làm Úy Trì Minh Nguyệt có chút thất thần. Trong lòng, lại sinh ra rung động khó hiểu. Trong lúc nhất thời, lại có chút luống cuống.
Mai Tử Thất thấy thế, trêu tức nói: “Lớn mật! Làm càn! Động thủ động cước với tứ tiểu thư, không muốn sống có phải hay không! Đem ra ngoài đánh mạnh vào!"
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, lấy tay Địch Tú ra, ngước mắt nhìn Mai Tử Thất, bất mãn hô một tiếng: “Tiên sinh!"
“Ồ." Mai Tử Thất càng cười lớn hơn, “Không đánh không đánh."
Úy Trì Minh Nguyệt trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Địch Tú. Nhớ tới lời Úy Trì Phụng Giác mới vừa nói, lòng của nàng vẫn cảm thấy không đúng. Nàng tránh ánh mắt hắn, không nói một câu.
Mai Tử Thất cười lắc lắc đầu, tiến lên nâng Địch Tú dậy, mở miệng nói: “Được rồi, không có việc gì."
Đến lúc này, đám người hầu mới vừa rồi sầu lo rời đi trước, đã đem bánh nguyên tiêu đã nấu xong ra, bưng lên bàn.
Mai Tử Thất thuận tay cầm lấy một chén nguyên tiêu, đưa cho Úy Trì Minh Nguyệt, cười dỗ dành: “Ngày lễ thượng nguyên, ăn nguyên tiêu mới là quan trọng, đến đây."
Úy Trì Minh Nguyệt nhận lấy chén. Chén sứ men xanh nhỏ, đựng bốn viên nguyên tiêu tròn vo, màu sắc khác nhau, rất là đáng yêu. Nàng nhìn viên nguyên tiêu màu tím hồng trong chén, hơi bất mãn, lấy muỗng chọc chọc, nói: “Mứt táo ……"
Lời nàng còn chưa dứt, Địch Tú bên cạnh đưa tay, múc viên nguyên tiêu mứt táo để vào trong chén mình.
Úy Trì Minh Nguyệt kinh hãi, nhíu mày cả giận nói: “Lớn mật! Làm càn! Dám đoạt thức ăn của ta!"
Địch Tú lại cười cười, múc trong chén mình một viên nguyên tiêu, thả lại vào trong chén của nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn viên đoàn nhi (nguyên tiêu còn gọi là ngày đoàn viên của Trung Quốc nên bánh nguyên tiêu gọi là đoàn nhi) màu vàng nõn nà lăn vào chén mình, không khỏi kinh ngạc. Nàng biết màu này, là nhân tôm bóc vỏ nàng thích. Nàng hồi phục lại ngước mắt, liếc nhìn Địch Tú.
Chỉ thấy hắn cười dịu dàng, thần sắc tự nhiên. Động tác vừa rồi, giống như là chuyện bình thường.
Ngực nàng nóng lên, nói không ra cảm nhận.
Đúng lúc này, Mai Tử Thất bưng chén đến trước mặt Địch Tú, nói: “A Tú a, tiên sinh không thích nhân quả hồ đào, đổi một viên nhân thịt với ngươi được không?"
Địch Tú mỉm cười gật đầu, “Được."
“Ai nha, thật ngoan!" Mai Tử Thất cười, một bên động thủ múc nguyên tiêu, một bên khiêu khích liếc nhìn Úy Trì Minh Nguyệt.
Trong nháy mắt, đáy lòng Úy Trì Minh Nguyệt cảm thấy không vui, nhưng nàng biết, nếu lộ ra mặt, chắc chắn lại sẽ bị Mai Tử Thất giễu cợt. Nàng dứt khoát không để ý tới hắn, cúi đầu ăn nguyên tiêu.
Cảm giác muốn náo loạn, tủi thân, hậm hực, cuối cùng cũng biến mất vô tung trong tiếng cười của mọi người.
Ngày thứ hai, trên dưới Nam uyển bắt đầu bắt tay vào chỉnh trang chuẩn bị trở về Nam Lăng vương phủ, bận rộn vô cùng.
Khoảng giữa trưa, Úy Trì Văn Thành dắt Úy Trì Phụng Giác đến, nói là nhận lỗi với Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn huynh tỷ trước mặt, chuyện đêm qua lập tức hiện ra trước mắt, làm nàng nhíu mi lại.
Úy Trì Văn Thành cười nói: “Tứ muội, đêm qua tam tỷ muội uống rượu, lời nàng nói, muội trăm ngàn đừng để trong lòng."
Úy Trì Phụng Giác luôm miệng nói mình có lỗi. Vẻ mặt nàng áy náy, ảo não, chực khóc.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy bọn họ như thế, cũng không so đo tính toán, chỉ nói: “Tỷ muội với nhau, không cần như thế. Huống chi chuyện kia không có thật, ta không thẹn với lương tâm, sẽ không để trong lòng."
“Như thế rất tốt." Úy Trì Văn Thành cười yên tâm. Hắn cùng với Úy Trì Phụng Giác liếc mắt nhìn nhau, thoáng suy nghĩ, thật cẩn thận mở miệng, nói, “Tứ muội a, nhưng mà có một số việc, đại ca cũng muốn nhắc nhở muội……"
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, chờ hắn nói câu dưới.
“Ba người thành hổ, chúng khẩu thước kim. Tứ muội giữ người này lại bên cạnh, chỉ sợ miệng lưỡi người đời đáng sợ a." Úy Trì Văn Thành nhíu chặt mày, nói như thế.
Úy Trì Phụng Giác gật đầu phụ họa.
“Hừ, dựa vào lời bọn họ nói à." Úy Trì Minh Nguyệt vẻ mặt khinh thường.
Úy Trì Văn Thành trầm mặc một lát, lại nói: “Tứ muội, Địch tổng quản người này, không thể tin."
Úy Trì Phụng Giác nghe vậy, cũng nhíu mày trầm giọng, nói: “Đúng vậy. Tứ muội kinh nghiệm sống chưa nhiều, lại quang minh thẳng thắn, sao biết lòng dạ tiểu nhân của hắn. Quả thực hắn trước trêu chọc nhị tỷ, sau đó lại đối tốt với muội. Nếu thật sự là ngu đần, cũng không nói. Cho dù là chần chừ, đứng núi này trông núi nọ, cũng không sao. Chỉ sợ…… mọi việc không đơn giản như vậy."
Úy Trì Minh Nguyệt nghe xong, lại nhăn mi.
Úy Trì Văn Thành nghe vậy, nhỏ giọng nói: “Tứ muội còn không hiểu sao? Ngày đó ‘Trấn hồ’ bị trộm, có phải hắn gây ra hay không tạm thời không bàn. Mất đi chí bảo trong trang, trang chủ nhất định sẽ trách phạt. Đến lúc đó, hôn sự của hắn cùng với nhị tiểu thư bị hủy không nói, mọi thứ hắn khổ tâm tiến hành cũng sẽ hóa thành hư ảo. Hắn đối tốt với muội, sợ là muốn mượn lực muội, bảo toàn cho bản thân a."
“Đại ca nói đúng đó……" Úy Trì Phụng Giác nói, “Tứ muội, muội nghĩ xem, mất đi ‘Trấn hồ’, trong Úy Trì sơn trang, hắn liền không thể sống yên ổn. Mà muội, là cháu ngoại của Nam Lăng vương. So sánh cùng nhị tỷ, muội……" Úy Trì Phụng Giác thoáng do dự, mới nói ra, “…… muội có giá trị lợi dụng hơn."
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn bọn họ, giọng lạnh lùng: “Không có khả năng."
Úy Trì Phụng Giác lộ vẻ buồn bã, thấp giọng thở dài: “Hắn vì cưới nhị tỷ, có thể giết cả nhà Trần gia. Nay chỉ là giả ngu, sao lại không có khả năng."
Úy Trì Văn Thành nghe xong, cũng thở dài một tiếng, nói với Úy Trì Minh Nguyệt: “Tứ muội, có chút chuyện, làm con vốn không nên nói. Nhưng mà, năm đó, cha người…… người cũng vì chiếm Nam Lăng, lừa nương muội a……"
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, sắc mặt chợt biến. Năm đó việc của cha mẹ, nàng thân là con gái, không thể nói gì, nhưng lòng nàng vẫn mang khúc mắc, nhiều năm không mất.
Nguyên bản một đoạn nhân duyên mỹ mãn, cũng là phụ thân một tay sắp đặt, có ý định lừa gạt. Thứ hắn muốn, không phải là ân ái cả đời, mà là mười quận Nam Lăng. Nhưng hắn đã đoán sai về “Tình Quân quận chúa", với tính tình quả quyết cương liệt, một khi biết rõ mọi chuyện, người tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Cho dù nàng mang cốt nhục của hắn, cũng không lay chuyển chút nào. Nếu đổi lại là những nữ tử khác, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn bất đồng.
Mà hiện tại, Địch Tú này lại dùng thủ đoạn này đến lừa gạt nàng?
Nàng với hắn đồng thời xuất hiện rất ít, vài lần ở chung đều là ra về không vui. Hắn vì sao lại thích nàng? Chỉ là nhớ rõ sở thích của nàng, hạ thủ lưu tình với nàng có thể nói lên điều gì? Nghĩ ngược lại, sao không nói là hắn hao hết tâm tư muốn tranh thủ hảo cảm của nàng?
Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng táo loạn (nóng nảy, rối loạn). Nàng tức giận, nhưng ngoại trừ tức giận, tựa hồ còn có cảm giác gì khác vướng víu trong lòng, làm nàng không thể bình tĩnh.
Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác thấy nàng như thế, lại trao đổi ánh mắt.
Úy Trì Văn Thành mở miệng, nói: “Tứ muội, chỉ cần muội mở miệng, đại ca này sẽ bắt hắn về thẩm vấn rõ ràng, tuyệt không để muội chịu ủy khuất."
“Không cần." Úy Trì Minh Nguyệt thần sắc âm trầm, ẩn ẩn tức giận, “Chuyện của bản thân ta, ta có thể tự giải quyết. Đại ca, tam tỷ nếu không có chuyện gì khác, xin mời trở về."
Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác nghe vậy, lại hàn huyên vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.
Đợi bọn hắn vừa đi, Úy Trì Minh Nguyệt chung quy nhẫn không dưới trong lòng hoài nghi phẫn nộ, bình tĩnh đi thẳng đến phòng Địch Tú……
Lúc Úy Trì Minh Nguyệt trở lại Nam uyển, hoa đăng trong uyển đã thắp lên, năm màu rực rỡ. Hòa củng hoa mai trăng sáng, trông rất đẹp mắt. Tỳ nữ tôi tớ ở trong Mai Lâm bày ra mấy bàn tiệc rượu, ăn uống chơi đùa, cười vui đùa giỡn ầm ĩ.
Úy Trì Minh Nguyệt đi ra phía trước, mọi người thấy nàng đến, mỉm cười hành lễ, nhiệt tình mời nàng nhập tiệc. Nàng buồn bực không vui đi đến trước bàn, cũng không ngồi vào.
Mai Tử Thất thấy nàng như thế, cười mở miệng: “A nha, tiểu Tứ nha, sớm như vậy đã trở lại, lần này lại kết thù với ai?"
Người hầu chung quanh nghe vậy, cười rộ ra tiếng.
Úy Trì Minh Nguyệt nhướng mày, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất, nàng mở miệng, giận trách Mai Tử Thất: “Tiên sinh người chỉ biết xem kịch vui! Đều là lỗi của người!" Nàng đưa tay chỉ vào Địch Tú ở một bên, “Vì sao muốn ta cứu hắn! Vì sao muốn lưu hắn ở Nam uyển chữa thương! Vì sao muốn ta bảo hộ hắn!"
Mai Tử Thất vẻ mặt vẫn cười cười, đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Úy Trì Minh Nguyệt hốc mắt ửng hồng, khóc lên. Hắn vội thu vẻ hài hước, đứng dậy, đi tới bên người Úy Trì Minh Nguyệt. Cả đám người hầu thấy tình hình này, thu tiếng nói cười, mặt lộ sắc buồn.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không biết bản thân vì sao lại rơi lệ, trong khoảng thời gian ngắn, càng giận mình vô dụng. Nàng cố nén nước mắt, thanh âm run run, tràn ngập vẻ không cam lòng, nói: “Ta mới không có hoành đao đoạt ái! Dựa vào cái gì đổ oan cho ta? Dựa vào cái gì nói ta hèn hạ vô sỉ……"
Mai Tử Thất nghe nàng nói như thế, đã hiểu được vài phần. Hắn cười dịu dàng, kéo nàng ngồi xuống, nhẹ giọng khuyên giải an ủi: “Đều là tiên sinh không tốt, là tiên sinh hại ngươi, tiên sinh nhận lỗi với ngươi!"
Người hầu bên cạnh nghe thế, cũng rối rít đến nhận sai.
Tình cảnh này, nước mắt Úy Trì Minh Nguyệt càng không ngừng được. Nàng từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nhận hết tất cả sủng ái. Càng tự nhận quang minh lỗi lạc, chưa từng bị vu oan khuất nhục như vậy. Nàng càng nghĩ càng thương tâm, nửa khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại Úy Trì sơn trang, chỉ muốn lập tức trở về Nam Lăng vương phủ.
Mai Tử Thất nhất thời cũng không có biện pháp, lúc đang muốn khuyên nữa, đã thấy Địch Tú một bên đứng dậy, lảo đảo đi tới trước mặt Úy Trì Minh Nguyệt. Tiếp đó cúi người ngồi xuống, vươn tay khẽ vuốt hai má của nàng, thay nàng lau lệ, mở miệng nói: “Đừng khóc."
Úy Trì Minh Nguyệt lập tức đẩy tay hắn ra, trách mắng: “Đều là lỗi của ngươi!"
Địch Tú nghe vậy, mỉm cười gật đầu, đáp: “Phải."
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, hơi hơi sửng sốt.
Mai Tử Thất thấy thế, giãn mi cười, hưởng ứng nói: “Đúng đúng đúng! Đều là lỗi của tiểu tử này! Hay là đánh hắn cho hả giận đi?" Hắn quay đầu phân phó người hầu, “Còn không lại đây giúp tứ tiểu thư kiềm chặt tay chân tiểu tử này!"
Người hầu lập tức phối hợp, vung tay vung chân.
Úy Trì Minh Nguyệt cả giận nói: “Ai muốn đánh hắn trút giận chứ!"
“Được được được, không đánh không đánh." Mai Tử Thất cười làm lành.
Úy Trì Minh Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, nàng nhịn khóc, hơi hơi nghèn nghẹn, hung tợn nói với Địch Tú: “Tai họa! Không được xuất hiện ở trước mắt ta!"
Địch Tú nghe xong, mỉm cười đưa tay lên, che mắt của nàng.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, làm Úy Trì Minh Nguyệt có chút thất thần. Trong lòng, lại sinh ra rung động khó hiểu. Trong lúc nhất thời, lại có chút luống cuống.
Mai Tử Thất thấy thế, trêu tức nói: “Lớn mật! Làm càn! Động thủ động cước với tứ tiểu thư, không muốn sống có phải hay không! Đem ra ngoài đánh mạnh vào!"
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, lấy tay Địch Tú ra, ngước mắt nhìn Mai Tử Thất, bất mãn hô một tiếng: “Tiên sinh!"
“Ồ." Mai Tử Thất càng cười lớn hơn, “Không đánh không đánh."
Úy Trì Minh Nguyệt trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Địch Tú. Nhớ tới lời Úy Trì Phụng Giác mới vừa nói, lòng của nàng vẫn cảm thấy không đúng. Nàng tránh ánh mắt hắn, không nói một câu.
Mai Tử Thất cười lắc lắc đầu, tiến lên nâng Địch Tú dậy, mở miệng nói: “Được rồi, không có việc gì."
Đến lúc này, đám người hầu mới vừa rồi sầu lo rời đi trước, đã đem bánh nguyên tiêu đã nấu xong ra, bưng lên bàn.
Mai Tử Thất thuận tay cầm lấy một chén nguyên tiêu, đưa cho Úy Trì Minh Nguyệt, cười dỗ dành: “Ngày lễ thượng nguyên, ăn nguyên tiêu mới là quan trọng, đến đây."
Úy Trì Minh Nguyệt nhận lấy chén. Chén sứ men xanh nhỏ, đựng bốn viên nguyên tiêu tròn vo, màu sắc khác nhau, rất là đáng yêu. Nàng nhìn viên nguyên tiêu màu tím hồng trong chén, hơi bất mãn, lấy muỗng chọc chọc, nói: “Mứt táo ……"
Lời nàng còn chưa dứt, Địch Tú bên cạnh đưa tay, múc viên nguyên tiêu mứt táo để vào trong chén mình.
Úy Trì Minh Nguyệt kinh hãi, nhíu mày cả giận nói: “Lớn mật! Làm càn! Dám đoạt thức ăn của ta!"
Địch Tú lại cười cười, múc trong chén mình một viên nguyên tiêu, thả lại vào trong chén của nàng.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn viên đoàn nhi (nguyên tiêu còn gọi là ngày đoàn viên của Trung Quốc nên bánh nguyên tiêu gọi là đoàn nhi) màu vàng nõn nà lăn vào chén mình, không khỏi kinh ngạc. Nàng biết màu này, là nhân tôm bóc vỏ nàng thích. Nàng hồi phục lại ngước mắt, liếc nhìn Địch Tú.
Chỉ thấy hắn cười dịu dàng, thần sắc tự nhiên. Động tác vừa rồi, giống như là chuyện bình thường.
Ngực nàng nóng lên, nói không ra cảm nhận.
Đúng lúc này, Mai Tử Thất bưng chén đến trước mặt Địch Tú, nói: “A Tú a, tiên sinh không thích nhân quả hồ đào, đổi một viên nhân thịt với ngươi được không?"
Địch Tú mỉm cười gật đầu, “Được."
“Ai nha, thật ngoan!" Mai Tử Thất cười, một bên động thủ múc nguyên tiêu, một bên khiêu khích liếc nhìn Úy Trì Minh Nguyệt.
Trong nháy mắt, đáy lòng Úy Trì Minh Nguyệt cảm thấy không vui, nhưng nàng biết, nếu lộ ra mặt, chắc chắn lại sẽ bị Mai Tử Thất giễu cợt. Nàng dứt khoát không để ý tới hắn, cúi đầu ăn nguyên tiêu.
Cảm giác muốn náo loạn, tủi thân, hậm hực, cuối cùng cũng biến mất vô tung trong tiếng cười của mọi người.
Ngày thứ hai, trên dưới Nam uyển bắt đầu bắt tay vào chỉnh trang chuẩn bị trở về Nam Lăng vương phủ, bận rộn vô cùng.
Khoảng giữa trưa, Úy Trì Văn Thành dắt Úy Trì Phụng Giác đến, nói là nhận lỗi với Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn huynh tỷ trước mặt, chuyện đêm qua lập tức hiện ra trước mắt, làm nàng nhíu mi lại.
Úy Trì Văn Thành cười nói: “Tứ muội, đêm qua tam tỷ muội uống rượu, lời nàng nói, muội trăm ngàn đừng để trong lòng."
Úy Trì Phụng Giác luôm miệng nói mình có lỗi. Vẻ mặt nàng áy náy, ảo não, chực khóc.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy bọn họ như thế, cũng không so đo tính toán, chỉ nói: “Tỷ muội với nhau, không cần như thế. Huống chi chuyện kia không có thật, ta không thẹn với lương tâm, sẽ không để trong lòng."
“Như thế rất tốt." Úy Trì Văn Thành cười yên tâm. Hắn cùng với Úy Trì Phụng Giác liếc mắt nhìn nhau, thoáng suy nghĩ, thật cẩn thận mở miệng, nói, “Tứ muội a, nhưng mà có một số việc, đại ca cũng muốn nhắc nhở muội……"
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, chờ hắn nói câu dưới.
“Ba người thành hổ, chúng khẩu thước kim. Tứ muội giữ người này lại bên cạnh, chỉ sợ miệng lưỡi người đời đáng sợ a." Úy Trì Văn Thành nhíu chặt mày, nói như thế.
Úy Trì Phụng Giác gật đầu phụ họa.
“Hừ, dựa vào lời bọn họ nói à." Úy Trì Minh Nguyệt vẻ mặt khinh thường.
Úy Trì Văn Thành trầm mặc một lát, lại nói: “Tứ muội, Địch tổng quản người này, không thể tin."
Úy Trì Phụng Giác nghe vậy, cũng nhíu mày trầm giọng, nói: “Đúng vậy. Tứ muội kinh nghiệm sống chưa nhiều, lại quang minh thẳng thắn, sao biết lòng dạ tiểu nhân của hắn. Quả thực hắn trước trêu chọc nhị tỷ, sau đó lại đối tốt với muội. Nếu thật sự là ngu đần, cũng không nói. Cho dù là chần chừ, đứng núi này trông núi nọ, cũng không sao. Chỉ sợ…… mọi việc không đơn giản như vậy."
Úy Trì Minh Nguyệt nghe xong, lại nhăn mi.
Úy Trì Văn Thành nghe vậy, nhỏ giọng nói: “Tứ muội còn không hiểu sao? Ngày đó ‘Trấn hồ’ bị trộm, có phải hắn gây ra hay không tạm thời không bàn. Mất đi chí bảo trong trang, trang chủ nhất định sẽ trách phạt. Đến lúc đó, hôn sự của hắn cùng với nhị tiểu thư bị hủy không nói, mọi thứ hắn khổ tâm tiến hành cũng sẽ hóa thành hư ảo. Hắn đối tốt với muội, sợ là muốn mượn lực muội, bảo toàn cho bản thân a."
“Đại ca nói đúng đó……" Úy Trì Phụng Giác nói, “Tứ muội, muội nghĩ xem, mất đi ‘Trấn hồ’, trong Úy Trì sơn trang, hắn liền không thể sống yên ổn. Mà muội, là cháu ngoại của Nam Lăng vương. So sánh cùng nhị tỷ, muội……" Úy Trì Phụng Giác thoáng do dự, mới nói ra, “…… muội có giá trị lợi dụng hơn."
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn bọn họ, giọng lạnh lùng: “Không có khả năng."
Úy Trì Phụng Giác lộ vẻ buồn bã, thấp giọng thở dài: “Hắn vì cưới nhị tỷ, có thể giết cả nhà Trần gia. Nay chỉ là giả ngu, sao lại không có khả năng."
Úy Trì Văn Thành nghe xong, cũng thở dài một tiếng, nói với Úy Trì Minh Nguyệt: “Tứ muội, có chút chuyện, làm con vốn không nên nói. Nhưng mà, năm đó, cha người…… người cũng vì chiếm Nam Lăng, lừa nương muội a……"
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, sắc mặt chợt biến. Năm đó việc của cha mẹ, nàng thân là con gái, không thể nói gì, nhưng lòng nàng vẫn mang khúc mắc, nhiều năm không mất.
Nguyên bản một đoạn nhân duyên mỹ mãn, cũng là phụ thân một tay sắp đặt, có ý định lừa gạt. Thứ hắn muốn, không phải là ân ái cả đời, mà là mười quận Nam Lăng. Nhưng hắn đã đoán sai về “Tình Quân quận chúa", với tính tình quả quyết cương liệt, một khi biết rõ mọi chuyện, người tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Cho dù nàng mang cốt nhục của hắn, cũng không lay chuyển chút nào. Nếu đổi lại là những nữ tử khác, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn bất đồng.
Mà hiện tại, Địch Tú này lại dùng thủ đoạn này đến lừa gạt nàng?
Nàng với hắn đồng thời xuất hiện rất ít, vài lần ở chung đều là ra về không vui. Hắn vì sao lại thích nàng? Chỉ là nhớ rõ sở thích của nàng, hạ thủ lưu tình với nàng có thể nói lên điều gì? Nghĩ ngược lại, sao không nói là hắn hao hết tâm tư muốn tranh thủ hảo cảm của nàng?
Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng táo loạn (nóng nảy, rối loạn). Nàng tức giận, nhưng ngoại trừ tức giận, tựa hồ còn có cảm giác gì khác vướng víu trong lòng, làm nàng không thể bình tĩnh.
Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác thấy nàng như thế, lại trao đổi ánh mắt.
Úy Trì Văn Thành mở miệng, nói: “Tứ muội, chỉ cần muội mở miệng, đại ca này sẽ bắt hắn về thẩm vấn rõ ràng, tuyệt không để muội chịu ủy khuất."
“Không cần." Úy Trì Minh Nguyệt thần sắc âm trầm, ẩn ẩn tức giận, “Chuyện của bản thân ta, ta có thể tự giải quyết. Đại ca, tam tỷ nếu không có chuyện gì khác, xin mời trở về."
Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác nghe vậy, lại hàn huyên vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.
Đợi bọn hắn vừa đi, Úy Trì Minh Nguyệt chung quy nhẫn không dưới trong lòng hoài nghi phẫn nộ, bình tĩnh đi thẳng đến phòng Địch Tú……
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly