Thủy Triều Đen
Chương 75
Charles đang ở trong Ngân hàng South Island trên đảo Saint Lucia thì chiếc BlackBerry của anh báo có thư của Karen gửi tới. Từng câu chữ trong thư như liều a-đrê-la-nin (1) chích thẳng vào tim anh.
Không. Anh không thể làm vậy được. Anh không thể gặp cô. Không thể được. Anh đã mở ra một cánh cửa, nhưng đó là trong một phút yếu đuối và ngu xuẩn. Giờ anh phải đóng sầm cánh cửa đó lại. Anh đã lập xong một phiếu chuyển tài khoản, điền các con số đường gửi đến và các tài khoản mới. Anh đang xóa sạch dấu vết ở đây, chuyển những khoản tiền anh giữ sang Ngân hàng Quốc gia Panama ở Panama City và Ngân hàng Seitzenbank ở Luých xăm bua. Từ đó, chúng sẽ được chuyển đến những nơi an toàn hơn.
Đã đến lúc phải lên đường.
Charles đợi cho một người phụ nữ địa phương ăn mặc sặc sỡ hoàn thành thủ tục rồi ngồi xuống trước bàn của người giám đốc ngân hàng. Đó là một giám đốc người dân đảo tốt bụng, mà trước đây Charles đã từng làm việc cùng. Bà ta có vẻ rất vui mỗi khi được gặp lại Charles vài tháng một lần. Và bà ta tỏ vẻ thất vọng khi thấy anh đóng các tài khoản.
"Ông Hanson" - Bà giám đốc nói, trong khi thực hiện yêu cầu của anh - “vậy là chúng tôi sẽ không còn gặp ông ở đây nữa sao?"
"Có lẽ là một thời gian." - Charles đáp lời, đứng dậy. - “Cảm ơn bà." - Hai người bắt tay.
Khi Charles rời khỏi ngân hàng, nội dung bức thư của Karen cứ nặng trĩu trong đầu - anh quyết tâm phải nói với cô rằng không, cô không thể liên lạc với anh được nữa - Charles không hề để ý rằng bà giám đốc ngân hàng với tay lấy mẩu giấy nhỏ giấu dưới bàn, và cũng không để ý rằng bà ta nhấc điện thoại thậm chí ngay cả trước khi Charles bước ra ngoài cửa.
KAREN VẪN NGỒI trước máy tính khi thư trả lời của Charles được gửi tới.
Không. Karen à. Như vậy rất nguy hiểm. Anh không thể để điều đó xảy ra được. Những gì anh làm mà em nghĩ rằng có thể em biết... thì đơn giản là em không hề biết. Hãy chấp nhận chuyện này. Anh biết cảm giác của em ra sao, nhưng anh xin em hãy tiếp tục sống. Đừng nói với ai rằng em đã tìm ra anh. Không ai cả. Karen! Anh yêu em. Anh không bao giờ có ý làm em bị tổn thương. Nhưng đã quá muộn mất rồi. Anh chấp nhận chuyện này. Nhưng dẫu em có cảm thấy thế nào thì cũng đừng, làm ơn đừng viết cho anh nữa.
Giận giữ trào dâng trong huyết quản, Karen viết lại:
Được lắm, Charlie, em e rằng anh mới là người SẲP để cho điều đó xảy ra! Khi em nói em biết về những chuyện anh làm,
em không hề có ý nói rằng anh còn sống. Em biết... Em biết về Falcon và những khoản tiền anh quản lý ở nước ngoài. Charlie. Em biết rằng anh đã giấu em tất cả những chuyện đó trong chừng ấy năm. Cả Dolphin và những con tàu trống không đó nữa, Charlie. Em biết người ở Pensacola đã phát hiện ra điều gian dối của anh. Anh đã làm chuyện gì với ông ta, Charlie?
Lần này Charlie trả lời chỉ sau vài giây - vẻ hoảng sợ: Em đã nói chuyện này với ai chưa, Karen?
Em đã nói với ai thì điều đó có gì quan trọng hả Charlie?
Bây giờ, họ viết qua viết lại cho nhau gần như ngay lập tức. Karen và người đàn ông cô từng yêu, đã trở thành một bóng ma.
Anh không hiểu. Điều quan trọng ở đây là em biết. Em biết cậu thanh niên bị giết ở Greenwich vào đúng ngày anh biến mất. Cái ngày tất cả mọi người trong gia đình đã khóc thuơng cho anh, Charlie. Và em cũng biết anh đã ở đâu vào lúc đó. Thế đã đủ chưa? Em biết anh đã quay lại Greenwich sau khi vụ đánh bom xảy ra. Đó là vụ đánh bom mà anh được cho rằng đã chết trong đó, Charlie. Em biết anh đã gọi cho cậu ta bằng một cái tên giả.
Làm sao, Karen, làm sao em biết?
Và em còn biết cậu thanh niên đó là ai, Charlie. Đó là con trai của người đàn ông ở Pensacola. Đó chắc là điều mà nhân viên giao dịch cũ cua anh, Jonathan Lauer, có thể đã phát hiện ra và tìm cách báo cho em biết. Như vậy đã đủ chưa, Charlie? Gian trá? Giết người, để che dấu.
Vài giây sau, Charlie trả lời: "Karen, xin em đấy..."
Cô lau nước mắt.
Em chưa nói gì cho các con cả. Chúng sẽ chết mất nếu biết chuyện này, Charlie à. Cũng giống như nó đã giết từng khúc ruột trong em. Hai đứa đang đi du lịch châu Phi với người thân bên nhà em. Đó là phần thưởng dành cho Samantha sau lễ tốt nghiệp. Nhưng lũ người đó lại đang đe dọa em và các con, Charlie à. Đe dọa LŨ TRẺ! Đó có phải là điều anh muốn không, Charlie? Đó có phải là điều anh muốn bỏ lại phía sau lưng hay không?
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục viết.
Em biết là có thể nguy hiểm. Nhưng chúng ta phải mạo hiểm. Nếu không, em sẽ khai báo tất cả với cảnh sát. Anh sẽ bị truy tố. Charlie. Chúng ta đang nói về vấn đề giữa cái sống và cái chết. Bọn chúng sẽ tìm được anh. Nếu em có thể tìm được anh thì, tin em đi, bọn chúng cũng sẽ làm được điều đó. Và rồi lũ trẻ sẽ nghĩ gì về anh, Charlie. Rằng anh là kẻ sát nhân chứ không phải là người chúng ngưỡng mộ như bây giờ.
Karen đã định nhấn nút gửi đi, nhưng cô lại ngần ngừ viết tiếp. Vậy thì cái giá phải trả cho sự im lặng là gì, hả Charles. Anh vẫn luôn muốn trao đổi một cách công bằng đó thôi. Em không muốn anh quay lại. Em không còn yêu anh nữa. Em không biết liệu mình còn có tình cảm gì với anh hay không. Nhưng em phải gặp anh, Charlie. Em muốn được nghe anh giải thích tại sao anh lại làm vậy với gia đình mình, chính anh giải thích, mặt đối mặt. Vậy, anh hãy nói xem chúng ta sẽ làm việc đó như thế nào. Ngoài ra không cần gì thêm nữa. Không cần phải xin lỗi. Không dằn vặt đau khổ. Rồi anh sẽ được tự do biến mất trong phần đời khốn khổ còn lại của mình.
Karen nhấn nút gửi thư đi. Và chờ đợi. Im lặng kéo dài, không có thư đáp lại. Karen bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu cô có tiết lộ quá nhiều hay không? Liệu cô có làm anh hoảng sợ mà bỏ đi? Bỏ đi mãi mãi trong khi cuối cùng cô đã tìm được anh. Karen cứ ngồi thế chờ đợi trong khoảng thời gian dường như vô tận. Mắt cô chăm chăm nhìn chiếc màn hình trống rỗng. Đừng làm như vậy với em, Charles. Không phải là bây giờ. Thôi nào, Charlie, hãy cứ vờ như anh đã từng yêu em. Đừng bắt em phải chịu đựng tất cả những chuyện này thêm một lần nữa.
Cô nhắm mắt. Mà cũng có thể là đã chợp mắt trong chốc lát vì kiệt sức. Rồi cô nghe thấy một âm thanh vang lên. Cô mở choàng mắt, thấy một bức thư điện tử vừa được gửi tới. Cô nhấp chuột.
Anh chỉ gặp một mình em. Đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.
Karen nhìn bức thư chăm chú, nụ cười thỏa mãn khẽ nở trên môi. Được, Charles, chỉ một mình em.
Chú Thích:
1 a-đrê-la-nin: chất do tuyến thượng thận sinh ra, làm tim đập nhanh hơn, mở rộng ống khí quản và một vài tác dụng khác.
Không. Anh không thể làm vậy được. Anh không thể gặp cô. Không thể được. Anh đã mở ra một cánh cửa, nhưng đó là trong một phút yếu đuối và ngu xuẩn. Giờ anh phải đóng sầm cánh cửa đó lại. Anh đã lập xong một phiếu chuyển tài khoản, điền các con số đường gửi đến và các tài khoản mới. Anh đang xóa sạch dấu vết ở đây, chuyển những khoản tiền anh giữ sang Ngân hàng Quốc gia Panama ở Panama City và Ngân hàng Seitzenbank ở Luých xăm bua. Từ đó, chúng sẽ được chuyển đến những nơi an toàn hơn.
Đã đến lúc phải lên đường.
Charles đợi cho một người phụ nữ địa phương ăn mặc sặc sỡ hoàn thành thủ tục rồi ngồi xuống trước bàn của người giám đốc ngân hàng. Đó là một giám đốc người dân đảo tốt bụng, mà trước đây Charles đã từng làm việc cùng. Bà ta có vẻ rất vui mỗi khi được gặp lại Charles vài tháng một lần. Và bà ta tỏ vẻ thất vọng khi thấy anh đóng các tài khoản.
"Ông Hanson" - Bà giám đốc nói, trong khi thực hiện yêu cầu của anh - “vậy là chúng tôi sẽ không còn gặp ông ở đây nữa sao?"
"Có lẽ là một thời gian." - Charles đáp lời, đứng dậy. - “Cảm ơn bà." - Hai người bắt tay.
Khi Charles rời khỏi ngân hàng, nội dung bức thư của Karen cứ nặng trĩu trong đầu - anh quyết tâm phải nói với cô rằng không, cô không thể liên lạc với anh được nữa - Charles không hề để ý rằng bà giám đốc ngân hàng với tay lấy mẩu giấy nhỏ giấu dưới bàn, và cũng không để ý rằng bà ta nhấc điện thoại thậm chí ngay cả trước khi Charles bước ra ngoài cửa.
KAREN VẪN NGỒI trước máy tính khi thư trả lời của Charles được gửi tới.
Không. Karen à. Như vậy rất nguy hiểm. Anh không thể để điều đó xảy ra được. Những gì anh làm mà em nghĩ rằng có thể em biết... thì đơn giản là em không hề biết. Hãy chấp nhận chuyện này. Anh biết cảm giác của em ra sao, nhưng anh xin em hãy tiếp tục sống. Đừng nói với ai rằng em đã tìm ra anh. Không ai cả. Karen! Anh yêu em. Anh không bao giờ có ý làm em bị tổn thương. Nhưng đã quá muộn mất rồi. Anh chấp nhận chuyện này. Nhưng dẫu em có cảm thấy thế nào thì cũng đừng, làm ơn đừng viết cho anh nữa.
Giận giữ trào dâng trong huyết quản, Karen viết lại:
Được lắm, Charlie, em e rằng anh mới là người SẲP để cho điều đó xảy ra! Khi em nói em biết về những chuyện anh làm,
em không hề có ý nói rằng anh còn sống. Em biết... Em biết về Falcon và những khoản tiền anh quản lý ở nước ngoài. Charlie. Em biết rằng anh đã giấu em tất cả những chuyện đó trong chừng ấy năm. Cả Dolphin và những con tàu trống không đó nữa, Charlie. Em biết người ở Pensacola đã phát hiện ra điều gian dối của anh. Anh đã làm chuyện gì với ông ta, Charlie?
Lần này Charlie trả lời chỉ sau vài giây - vẻ hoảng sợ: Em đã nói chuyện này với ai chưa, Karen?
Em đã nói với ai thì điều đó có gì quan trọng hả Charlie?
Bây giờ, họ viết qua viết lại cho nhau gần như ngay lập tức. Karen và người đàn ông cô từng yêu, đã trở thành một bóng ma.
Anh không hiểu. Điều quan trọng ở đây là em biết. Em biết cậu thanh niên bị giết ở Greenwich vào đúng ngày anh biến mất. Cái ngày tất cả mọi người trong gia đình đã khóc thuơng cho anh, Charlie. Và em cũng biết anh đã ở đâu vào lúc đó. Thế đã đủ chưa? Em biết anh đã quay lại Greenwich sau khi vụ đánh bom xảy ra. Đó là vụ đánh bom mà anh được cho rằng đã chết trong đó, Charlie. Em biết anh đã gọi cho cậu ta bằng một cái tên giả.
Làm sao, Karen, làm sao em biết?
Và em còn biết cậu thanh niên đó là ai, Charlie. Đó là con trai của người đàn ông ở Pensacola. Đó chắc là điều mà nhân viên giao dịch cũ cua anh, Jonathan Lauer, có thể đã phát hiện ra và tìm cách báo cho em biết. Như vậy đã đủ chưa, Charlie? Gian trá? Giết người, để che dấu.
Vài giây sau, Charlie trả lời: "Karen, xin em đấy..."
Cô lau nước mắt.
Em chưa nói gì cho các con cả. Chúng sẽ chết mất nếu biết chuyện này, Charlie à. Cũng giống như nó đã giết từng khúc ruột trong em. Hai đứa đang đi du lịch châu Phi với người thân bên nhà em. Đó là phần thưởng dành cho Samantha sau lễ tốt nghiệp. Nhưng lũ người đó lại đang đe dọa em và các con, Charlie à. Đe dọa LŨ TRẺ! Đó có phải là điều anh muốn không, Charlie? Đó có phải là điều anh muốn bỏ lại phía sau lưng hay không?
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục viết.
Em biết là có thể nguy hiểm. Nhưng chúng ta phải mạo hiểm. Nếu không, em sẽ khai báo tất cả với cảnh sát. Anh sẽ bị truy tố. Charlie. Chúng ta đang nói về vấn đề giữa cái sống và cái chết. Bọn chúng sẽ tìm được anh. Nếu em có thể tìm được anh thì, tin em đi, bọn chúng cũng sẽ làm được điều đó. Và rồi lũ trẻ sẽ nghĩ gì về anh, Charlie. Rằng anh là kẻ sát nhân chứ không phải là người chúng ngưỡng mộ như bây giờ.
Karen đã định nhấn nút gửi đi, nhưng cô lại ngần ngừ viết tiếp. Vậy thì cái giá phải trả cho sự im lặng là gì, hả Charles. Anh vẫn luôn muốn trao đổi một cách công bằng đó thôi. Em không muốn anh quay lại. Em không còn yêu anh nữa. Em không biết liệu mình còn có tình cảm gì với anh hay không. Nhưng em phải gặp anh, Charlie. Em muốn được nghe anh giải thích tại sao anh lại làm vậy với gia đình mình, chính anh giải thích, mặt đối mặt. Vậy, anh hãy nói xem chúng ta sẽ làm việc đó như thế nào. Ngoài ra không cần gì thêm nữa. Không cần phải xin lỗi. Không dằn vặt đau khổ. Rồi anh sẽ được tự do biến mất trong phần đời khốn khổ còn lại của mình.
Karen nhấn nút gửi thư đi. Và chờ đợi. Im lặng kéo dài, không có thư đáp lại. Karen bắt đầu cảm thấy lo lắng. Liệu cô có tiết lộ quá nhiều hay không? Liệu cô có làm anh hoảng sợ mà bỏ đi? Bỏ đi mãi mãi trong khi cuối cùng cô đã tìm được anh. Karen cứ ngồi thế chờ đợi trong khoảng thời gian dường như vô tận. Mắt cô chăm chăm nhìn chiếc màn hình trống rỗng. Đừng làm như vậy với em, Charles. Không phải là bây giờ. Thôi nào, Charlie, hãy cứ vờ như anh đã từng yêu em. Đừng bắt em phải chịu đựng tất cả những chuyện này thêm một lần nữa.
Cô nhắm mắt. Mà cũng có thể là đã chợp mắt trong chốc lát vì kiệt sức. Rồi cô nghe thấy một âm thanh vang lên. Cô mở choàng mắt, thấy một bức thư điện tử vừa được gửi tới. Cô nhấp chuột.
Anh chỉ gặp một mình em. Đó là cách duy nhất để giải quyết vấn đề.
Karen nhìn bức thư chăm chú, nụ cười thỏa mãn khẽ nở trên môi. Được, Charles, chỉ một mình em.
Chú Thích:
1 a-đrê-la-nin: chất do tuyến thượng thận sinh ra, làm tim đập nhanh hơn, mở rộng ống khí quản và một vài tác dụng khác.
Tác giả :
Andrew Gross