Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 11: Tình phí như hỏa
Lưng đối tà dương, bóng cây ngược hướng sáng kéo ra thật dài.
Mục Thiếu Hoài ngẩng đầu, đồng tử trong suốt thẳng tắp nghênh đón ánh mắt Tiếu Dương.
“Sư huynh, ngươi còn nhớ không?" Thanh âm nghe như trầm tĩnh, lại cần tất cả dũng khí lớn nhất cả đời hắn.
Mục Thiếu Hoài tin tưởng, bản thân hắn trong cuộc đời… chưa bao giờ dũng cảm như thế.
“Ngươi từng nói với ta… Thay vì tiện nghi Liễu Tam Nương và Gia Luật Phong, không bằng…"
Sư huynh trọng thương, bọn hắn phiêu lưu tới hoang đảo không người, chẳng có linh dược thích hợp chữa trị, nếu kéo dài một thời gian nữa, hậu quả sẽ không dám thiết tưởng. Cách duy nhất, chỉ còn hy vọng vào Thái Âm chân khí trong truyền thuyết.
Lúc lênh đênh trên biển, thương thế của hắn từng nhờ thứ kỳ diệu ấy mà bình phục quá nửa. Do đó, bảo Thái Âm chân khí thông qua thuật phòng the tăng nội lực cho kẻ khác, cũng không phải không có khả năng.
Nếu hắn có thể truyền Thái Âm chân khí cho sư huynh, Tiếu Dương gia tăng nội lực khả dĩ tự trị liệu, thương thế tất nhiên cũng nhanh chóng khỏi hẳn…
Bảo hắn sấn hỏa đả kiếp (cháy nhà hôi của) cũng được, hắn muốn sư huynh đã thật lâu.
Trái tim cùng thể xác, hắn muốn tất cả.
Gió đêm lướt qua mặt, tràn ngập hơi nước. Cách đó không xa, khói trắng từ suối nước nóng lượn lờ bốc lên giữa không trung.
Giữa khoảnh khắc kiều diễm khiến một người tình sinh ý động, mọi sai lầm tựa hồ đều có thể tha thứ…
Mọi sự thể, đều có thể tại lúc này xoay chuyển…
“… Không bằng tiện nghi ngươi."
Mục Thiếu Hoài dùng sức hôn hắn. Lực đạo mạnh đến nỗi gần như thô lỗ, trong nháy mắt, hắn đã nếm được vị rỉ sắt tràn ra từ cánh môi bị cắn xé. Đó là vị của máu tươi.
Loạn rồi, loạn quá rồi!
Trong đầu Tiếu Dương là một mớ tương hồ. Nụ hôn này kỹ thuật cực thấp, còn chưa thưởng thức đến tư vị tiêu hồn đã xuất huyết, nếu truyền ra ngoài Tiếu nhị gia cũng quá mất mặt đi… Sai, chuyện hắn nên nghĩ chính là vì cái gì sư đệ hôn hắn! Hai người bọn họ là nam nhân hàng thật giá thật không phải sao?
Khi hắn còn đang sững sờ, Mục Thiếu Hoài lại một lần nữa nhào tới hôn.
Ngã một lần khôn một ít, lần này thanh niên thả nhẹ động tác. Đôi môi nóng hổi in xuống môi hắn, nhiệt độ kinh người. Trong sát na bờ môi giao tiếp, tựa như một trời khói lửa nổ vang trước mắt. Tiếu Dương phút chốc cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Cốp!"
Cuối cùng khi cái ót đập xuống đất, Tiếu Dương mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình —
Chính mình cư nhiên bị sư đệ tấn công!
Không cho bản thân có thời gian do dự, Mục Thiếu Hoài cắn răng, khóa ngồi trên bụng sư huynh. Hắn cũng không cố ý gia lực, nhưng tự thân trọng lượng của nam tử thành niên đã đủ để ép Tiếu Dương vô pháp ngồi dậy. Trong đôi đồng tử đen láy như mặc ngọc, lấp lánh hai đốm lửa sáng trong. Kiên định bất dung dao động.
“Thiếu Hoài, rốt cuộc ngươi… muốn làm gì?" Tiếu Dương dường như yếu ớt hỏi.
Lâu lắm không gần nữ sắc rồi sao? Cảm giác trên da thịt cơ hồ trở nên phá lệ nhạy cảm.
Ngoại sam khoác hờ rơi xuống đất, cả người hắn xích lõa.
Mục Thiếu Hoài cưỡi trên người hắn, má đùi trong trơn láng áp sát hai bên người hắn, da thịt chạm nhau, ngứa ngáy khó nhịn, chớp mắt, nhiệt độ như sốt cao thiêu bỏng thân thể hắn. Thôi thúc nào đó nguyên thủy mà trần trụi làm hắn hô hấp gấp gáp, cũng không thể tiếp tục nói nữa.
Hắn kìm lòng không được ngước nhìn lên.
Giữa không gian tranh tối tranh sáng, gương mặt Mục Thiếu Hoài thoáng chút mông lung. Thế nhưng, cằm dưới góc cạnh phân minh, tỏ rõ nét gọn gàng anh khí đặc hữu của nam tính. Tuy vầng trán còn mang vẻ ngây ngô giao thoa giữa nam nhân và thiếu niên, vẫn tuyệt không có ai nhận lầm hắn thành nữ tính.
— Nhưng bản thân lại nổi lên dục niệm đối với sư đệ đồng dạng là nam nhân…
Lão thiên, hắn điên rồi phải không?
“Thiếu Hoài, ta chịu thua! Sư huynh bảo chứng với ngươi, về sau không bao giờ bừa bãi trêu chọc ngươi nữa!" Miễn cưỡng thu thập phần lý trí còn sót lại, hắn dùng cả cuống họng lẫn ánh mắt lên tiếng. Thanh âm gượng gạo đến cả hắn cũng nghe không nổi.
Phong thủy luân chuyển a! Từ bao giờ đến lượt Tiếu nhị gia hắn ăn nói khép nép bị người đùa bỡn như thế? Ngươi thắng rồi, sư đệ!
Ánh mắt Mục Thiếu Hoài xoay chuyển, dừng trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt đen ôn nhu trầm tĩnh, nhìn từ góc độ này, nhãn thần thậm chí gần như bi thương…
Tiếu Dương nhất thời quên mất chính mình cần tiếp tục lựa lời khuyên bảo.
“Ta nghiêm túc." Mục Thiếu Hoài hít sâu một hơi.
“Thiếu Hoài… ngươi, ngươi ngươi… ngươi ngươi ngươi —"
Mục Thiếu Hoài gia tăng lực đạo ngồi xuống, làm trọng tâm hoàn toàn rơi vào bụng Tiếu Dương, áp chế động tác muốn ngồi dậy của hắn. Hai người ít nhiều đều mang thương tích, vì vậy chưa từng sử dụng nội lực, chỉ bằng lực lượng của tứ chi cùng đối kháng. Trong lúc giằng co, cái mông rắn chắc của thanh niên đặt trên người Tiếu Dương không thua gì châm dầu vô lửa. Tiếu Dương còn chưa kịp kêu khổ, một ngọn lửa từ bụng dưới bốc lên, triệt để nhóm lên dục vọng của hắn.
Trọng thương trong người còn “đứng" lên được, thành thật mà nói chính hắn cũng rất bội phục bản thân!
Ngay sau đó —
Mục Thiếu Hoài lớn mật vươn tay tới, lòng bàn tay ấm áp bao vây lấy cường ngạnh bộc phát của hắn. Động tác ngón tay vẫn rất ngây ngô, lại không kém phần bạo dạn, hết lần này đến lần khác kiên trì xoa nắn khiêu khích.
“Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thoải mái!" Mục Thiếu Hoài nói.
“……" Tiếu Dương muốn khóc. Còn yên tâm nỗi gì!
Đây có tính là hảo đồ nhi đích thân bản nhị gia dạy dỗ ra hay không? Hắn nhớ lại đêm mười chín hai người vui đùa càn quấy.
Hắn khẳng định, nhất định là sư đệ đang trả thù hắn! Trả thù trò đùa hôm ấy của hắn…
Cổ họng bất giác bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp, nghe như tiếng thở dài tình sắc. Dưới kích thích cao độ, một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên óc, Tiếu Dương quả thật vô lực chống đỡ: “Chờ một chút!"
Mục Thiếu Hoài dừng động tác. Theo như vài thoại bản(*)có các tài tử giai nhân phong nguyệt từng xem trước đây, tại loại thời gian này đều nói cái gì nhỉ?
(* Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)
Suy nghĩ một lát, hắn nghiêm túc bảo chứng —
“Sư huynh, ta nhất định sẽ phụ trách ngươi!"
“……" Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau ót Tiếu Dương.
Cho dù hắn lý giải không sai, sự đệ thật sự đối với hắn ôm loại tâm tư này… Nói ra lời kịch như vậy, phân vai tựa hồ có chút nhầm lẫn đi?
“Ngừng, ngươi có thể ngừng…… Để ta tới!" Dục hỏa thiêu thân, thật sự là nhịn không nổi nữa. Hơn nữa bị người thượng cùng thượng người khác, Tiếu nhị gia dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cái nào có lời!
Tiếu Dương không tiếp tục giãy dụa. Cách một lớp y phục mỏng manh, hắn vươn tay xoa nhẹ thắt lưng thon gầy dẻo dai của sư đệ, ái muội mà lên xuống vuốt ve. Nhiệt độ từ lòng bàn tay nóng hổi thoáng chốc thấm vào sâu trong da thịt.
“… Này?" Mục Thiếu Hoài trừng lớn mắt, cơ hồ chỉ trong phút chốc, thân thể vô pháp ức chế bắt đầu run rẩy.
Bởi vì kinh ngạc khó có thể tin, cũng bởi vì tình dục khó nhịn.
Nhân lúc hắn sững sờ, hai tay Tiếu Dương dùng lực, ôm hắn hướng về phía trước, thuận thế xoay người, vị trí cả hai liền đảo ngược.
“Khóa thứ nhất, vẫn nên để nhị ca nhà ngươi dạy ngươi đi. Thiếu Hoài, ngươi còn kém xa lắm!" Ngược hướng sáng, Tiếu Dương nheo mắt cười với hắn, hàm răng rắng lập lòe phát quang.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Chỉ cần cúi đầu, là có thể trông thấy hài tử ấy?
Hài tử mà ban đầu hắn hoàn toàn không có gì đặc biệt lưu ý…
“… Đây là Thiếu Hoài, tiểu đệ tử của ta."
Năm mười hai tuổi, Tiếu Dương lần đầu gặp sư đệ Mục Thiếu Hoài. Từ Khâu sư phụ, hắn biết hài tử thấp bé gầy gò này là con cháu nhà nông, phụ mẫu chết trong thiên tai trở thành cô nhi, cơ duyên xảo hợp được gánh hát Khâu gia thu nhận.
Quần áo vải thô không vừa vặn, trên mặt lóng lánh hai hàng nước mũi, chỉ cần nhìn thấy thức ăn là hai mắt tỏa sáng…
Chậc, hài tử nghèo đáng thương.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tiểu thiếu gia nhà quan Tiếu Dương đối với sư đệ.
Sinh hoạt trên núi hoang khô khan đơn điệu, tiểu công chúa Triệu Uyển không thích bắt chuyện với hắn, luôn luôn quấn quanh lão quỷ túy Khâu sư phụ. Rơi vào đường cùng, lạc thú lớn nhất của hắn liền biến thành dùng các loại điểm tâm trái cây đến trêu đùa hài tử nọ.
Mễ hoa (bắp rang), giác tử (bánh xếp mặn chay), tác bính (mì sợi bện thành hình khúc dây thừng rồi chiên dòn), phù đoàn tử (viên trôi nước)… ẩm thực quà vặt ở Lâm An phủ nhiều như sao, nghĩa phụ Mạnh Hải chưa bao giờ bạc đãi hắn, tiền tiêu vặt hằng tháng tàm tạm dư dả. Mỗi lần xuống núi một chuyến, lúc trở về nhất định là bội thu.
Mang đến dụ dỗ tiểu công chúa chỉ tự rước mất mặt. Mặt nóng đụng cái mông lạnh vài lần, tự tôn còn cao hơn trời khiến hắn cũng không kéo nổi cái mặt vui vẻ, dứt khoát ném hết cho hài tử Thiếu Hoài, trái lại nhận lấy kinh hỉ tràn đầy trong mắt sư đệ.
“Ngon quá ngon quá ngon ngon quá!"
Hài tử nhìn như nhỏ gầy sức ăn lại không nhỏ.
Bất luận là bánh ngọt quà vặt hay hoa quả theo mùa, sư đệ luôn luôn tươi cười say sưa ngấu nghiến, ừng ực một tiếng nuốt xuống. Bộ dáng cuối cùng tâm mãn ý túc xoa bụng vừa đáng yêu vừa buồn cười, hại hắn nhịn không được chạy khắp nơi tìm mua đủ thức trái cây đầu mùa quà vặt mới lạ, chỉ vì muốn trông thấy dáng vẻ xoa bụng sau khi ăn uống no đủ rất thú vị của tiểu hài tử.
Tất nhiên, đôi khi hắn cũng xấu tính mang điểm tâm trêu chọc hài tử nọ, nhìn tiểu hài tử nuốt nước miếng lộ ra ánh mắt khát vọng cũng là lạc thú của hắn.
Mân côi bạch đường trường sinh quả tô (bánh đậu phộng đường trắng hoa hồng) mới ra lò, trong ba lớp ngoài ba lớp dùng giấy dầu gói cẩn thận, nhét vào ngực áo, một mạch thi triển khinh công lên núi, độ nóng cùng hương vị không một chút tổn thất. Sau đó lấy ra lắc lắc trước mặt tiểu hài tử, nhưng không cho hắn, mà nhảy phốc lên ngọn cây, vui vẻ lắc lư tự đắc.
“……" Mỗi lần như thế, trong mắt tiểu hài tử đều hiện ra thần sắc lúng túng, thèm thuồng lại không chịu cầu xin.
Vì vậy Tiếu Dương càng có tâm địa muốn khi dễ sư đệ.
Thong thả mở bao giấy dầu, bẻ một miếng, mùi thơm bốn phía. Nhấc tay, ra vẻ đưa về bên trái, nhãn châu đen lúng liếng của tiểu hài tử lập tức hướng sang trái; thu tay về giả vờ đưa qua phải, không ngoài dự đoán, ánh mắt lấp lánh tràn ngập khát vọng của tiểu hài tử cũng dời sang phải… Trăm lần thử trăm lần linh, nhưng tiểu hài tử vẫn khăng khăng không lên tiếng xin hắn.
Nguyên lai, vẫn là một hài tử kiên cường.
Khi đó Tiếu Dương vẫn là thiếu niên, thiếu gia nhà quan cả đời không biết cái gì gọi là trở ngại. Huống chi chỉ là đối mặt một tiểu hài tử.
Giữa thanh thiên bạch nhật dương quang xán lạn, đã có một trận bạo hành thê thảm vô nhân đạo phát sinh…
“Tiểu quỷ tiểu quỷ tiểu quỷ!"
Thiếu niên Tiếu Dương hùng hùng hổ hổ từ ngọn cây nhảy xuống, hù tiểu hài tử theo bản năng muốn chạy trốn.
“Không được trốn!"
“Không cần a a a a a —"
Nhờ thức ăn được cải thiện, cái đầu dần dần khôn ra, tiểu hài tử bỏ chạy cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Đáng tiếc vẫn không thoát khỏi ma chưởng của sư huynh, sau một phen vật lộn liền bị đè trên mặt cỏ, cằm bị nắm, bị bắt buộc ngẩng đầu lên.
“Oa ha ha ha, dù cho người kêu bể cổ họng cũng không có người đến cứu ngươi!" Thiếu niên Tiếu Dương kiêu ngạo cười to, “Mau mau van xin nhị ca nhà ngươi! Van xin rồi liền cho ngươi ăn thoải mái!"
“……" Tiểu hài tử chỉ bày ra vẻ mặt vô lực.
Trường sinh quả tô cuối cùng cũng vào bao tử tiểu hài tử, Nhưng thiếu niên Tiếu Dương vẫn chưa nghe được khẩn cầu của hắn.
… Phải chăng kế hoạch hoàn hảo của hắn rất thất bại?
Tiếu Dương có điểm nhụt chí.
Vậy mà, khi hắn không nhận ra, tiểu hài tử đã trở thành tùy tùng, thành cái đuôi của hắn. Bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn cúi xuống, là có thể nhìn thấy đồng tử trong veo trầm tĩnh của tiểu hài tử.
Nơi khuôn mặt ấy, là tín nhiệm toàn tâm toàn ý.
“Sư huynh…" Tiểu hài tử bao giờ cũng gọi hắn như thế.
Được rồi, hắn thừa nhận, như vậy cũng không tệ.
Đơn thuần mà thông minh, trầm mặc lại kiên nhẫn, còn quật cường làm người ta dở khóc dở cười, sư đệ duy nhất của hắn.
… Chỉ bất quá, rất tham ngủ!
Sau khi Thiếu Hoài bắt đầu học võ trúc cơ, thời gian ngủ một ngày liền kéo dài khác thường đến tận sáu canh giờ. Mà đó là nhờ hắn cưỡng chế đánh thức. Triệu Uyển cực kỳ cưng chiều tiểu sư đệ tìm không ra nguyên nhân, đành oán hận bảo, đây đều là hậu quả do hắn cho hài tử ăn lung tung quà vặt bậy bạ.
Dường như bắt đầu từ ngày đó, tiểu hài tử không chịu ăn đồ của hắn.
Thật chẳng thú vị.
Cho dù như vậy, tiểu hài tử vẫn thích ngủ một cách kỳ lạ? Chẳng qua tiểu công chúa không còn cách nào khác đổ lên đầu hắn mà thôi…
Tiểu hài tử mỗi ngày một lớn, tiểu công chúa cũng trở thành một cô nương mỹ mạo phong hoa nở rộ. Về phần Tiếu Dương thiếu gia, đương nhiên biến thành lang quân hoạt bát vạn người mê—
Nếu Lâm An phủ có một nghìn thiếu nữ thanh xuân, chín trăm chín mươi chín người đều vì hắn thần hồn điên đảo…
Người duy nhất không quan tâm đến hắn, vẫn là công chúa điện hạ hắn yêu mến.
Không sai, Tiếu Dương nghĩ nát óc cũng không hiểu, vì sao Triệu Uyển chướng mắt chính mình, lại đối với lão quỷ túy Khâu Nột Ngôn hơn nàng một thế hệ nhất vãng thâm tình!
Mười hai năm cuồng dại đợi chờ, đổi lấy chính là cái quay lưng không chút do dự trên hải thuyền…
Đau quá.
Lòng đau quá, mắt phải thụ thương không thể nhìn vật cũng rất đau.
Trọng thương vô lực, thương chồng chất thương, nội tức trong đan điền vô pháp ngưng tụ, Tiếu nhị gia cả đời chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế.
May thay, sư đệ luôn bị hắn xem như hài tử đã trưởng thành, thủy chung theo bên cạnh, lâm nguy bất loạn, sóng vai ngăn địch, cùng nhau đột phá vòng vây…
Phải rồi, hắn nên sớm phát hiện —
Sư đệ đã không còn là hài tử.
Trái lại, thanh niên kiên nhẫn trầm mặc này, là đồng đội tối tín nhiệm, là chiến hữu tối đáng giá tin tưởng của hắn.
Bất quá, rốt cuộc là từ bao giờ, cặp mắt hễ thấy điểm tâm hoa quả là sáng rỡ nhỏ dãi ba thước kia, lại hướng đối tượng chú ý sang một người sống như hắn?
Được thôi, hắn đích xác nên hảo hảo tự kiểm điểm một phen…
Suy cho cùng không việc gì liền tìm sư đệ trêu chọc vui đùa, cũng là một trong các sở thích tội lỗi từ nhỏ dưỡng thành. Vốn dĩ, hắn thích xem bộ dạng ngốc không biết làm sao, bộ dáng trì độn của sư đệ mà thôi, thế nào ngờ được… thanh niên cùng là nam tính thực sự sẽ…
Ai, người lớn lên tuấn tú quá chính là như vậy. Mị lực siêu phàm của bản nhị gia quả nhiên không người có thể kháng cự!
Bất quá, cô nương mỹ mạo trên đời này thiên thiên vạn vạn, dù Triệu Uyển không thích hắn, bằng thân nhân tài hạng nhất như Tiếu nhị gia hắn, còn sợ tìm không được kiều thê ôn nhu xinh đẹp như hoa hay sao?
— Hài tử sư đệ, dù sao cũng là một nam nhân.
Tiếu Dương có thể xác định, chính mình không hề hảo đoạn tụ long dương.
…… Mãi cho đến hôm qua.
Toàn thân bị nhiệt khí từ suối nước nóng xông đến say sưa vui sướng, cả rượu sót lại trong nước bọt cũng nóng kinh người, lệnh hắn đầu váng mắt hoa huyết dịch sôi trào. Sư đệ đột nhiên hôn tới, đôi môi lợt lạt mềm và ướt át, ngọt mỹ làm kẻ khác không dám tin.
Kinh ngạc, hắn trợn tròn mắt, triệt triệt để để thu lấy toàn bộ thần tình của thanh niên vào đáy mắt.
Hai gò má ửng hồng, môi lưỡi nóng hổi, nơi cặp mắt trong trẻo nhất quán trầm tĩnh kia, có đôi ngọn lửa mãnh liệt hơn bao giờ hết đang bùng cháy.
Đó là dũng khí được ăn cả ngã về không cùng thâm tình bất dung ngộ nhận.
Giây phút đó, hắn chẳng hay vì sao mình không phản kháng. Thật sự, chính hắn cũng không biết vì sao.
Trong hơi thở thanh sảng rất nhanh pha lẫn vị máu tươi nhàn nhạt, cũng không biết là ai cắn rách môi ai. Thần trí bỗng nhiên thanh minh —
Đó là hài tử hắn dõi theo từ nhỏ đến lớn, sư đệ của hắn.
Trong đầu hỗn loạn nổi lên trăm nghìn ý niệm, nhưng mọi lý trí cuối cùng đã đứt ngay khoảnh khắc thanh niên lớn mật khiêu khích.
Ân sư dạy Tiếu Dương là Đại Đức Thiền Tông Thánh cư sĩ. Vị cao tăng này thiện tâm thanh tịnh, có thể sánh với Liễu Hạ Huệ trong lòng bất loạn. Nhưng định lực của hắn so ra kém ân sư.
…Trong sát na, thanh niên cưỡi trên người hắn, cẳng chân dài hữu lực buộc chặt thắt lưng hắn ma sát, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy dâng trào của hắn, tư thế khiêu khích cuồng dã đủ để làm thánh nhân cũng phát điên.
… Nếu chính hắn trêu ghẹo làm Thiếu Hoài động tâm, có đầu có đuôi cũng nên thực hiện trách nhiệm của sư huynh người ta a.
Thân thể rõ ràng có phản ứng, còn giả vờ ngụy quân tử làm gì.
Huống chi, Tiếu nhị lang hắn chính là kẻ phong lưu nổi danh, nếu bị sư đệ lật thuyền trong mương không phải sẽ bị chê cười sao.
“Khóa thứ nhất, vẫn là để nhị ca tới dạy ngươi đi. Thiếu Hoài, ngươi còn kém xa lắm nha!"
Quyết tâm đã hạ, hắn dễ dàng phản khách thành chủ, bắt lấy giây phút sư đệ kinh ngạc, xoay người đem thanh niên áp tại dưới thân —
Cúi đầu, nâng hai má sư đệ lên, hắn cong khóe môi mỉm cười: “Thiếu Hoài…"
Âm điệu gần như nỉ non, giọng nam nhân đã thoáng khàn trầm, cặp mắt hồ ly sáng trong bỗng trở nên ranh mãnh, con ngươi đen thuần khiết sóng sánh sinh động như lưu chuyển. Đôi môi ướt át no đủ khẽ mấp máy, hơi thở như có như không. Mùi tình sắc chuốc người ngà say xao động trong không khí. Danh hiệu vạn nhân mê đâu phải tầm thường!
Mục Thiếu Hoài mở mắt nhìn hắn, chỉ cần ngước đầu tựa hồ có thể chạm đến môi hắn. Hơi thở ấm áp từng đợt phả đến, tim đập đến tiết tấu rối loạn.
Là dục vọng hay chân tâm?
Sư huynh thật sự nguyện ý chấp nhận… một nam nhân?
Mê loạn, mất kiểm soát.
Đôi môi gần trong gang tấc hơi run rẩy, Mục Thiếu Hoài nhìn không chuyển mắt, không cách nào dời đi đường nhìn.
Tiếu dương cười khẽ, cúi mặt xuống.
Đặt lên trán hắn một cái hôn, mềm mại ấm áp. Trí óc mục Thiếu Hoài trống rỗng, không phân rõ tiếc nuối cùng vui sướng rốt cuộc cái nào nhiều hơn.
Tiếu Dương buồn cười nhìn biểu tình ngây ngẩn của hắn, vươn tay vén mấy sợi tóc mai rơi bừa bãi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ thổi nhiệt khí: “Rất thất vọng phải không?"
Như bị thôi miên, Mục Thiếu Hoài liên tục gật đầu.
“… Ngươi thật đúng là thẳng thắn." Tiếu Dương sao cũng không ngờ tới, nhất thời cười đến sắp tắt thở. Nhìn không ra sư đệ người ngoại lãnh nội nhiệt, trong ngoài bất nhất a!
Bấy giờ Mục Thiếu Hoài mới hoàn hồn, vội vàng sửa chữa: “Không không không —" Thiếu điều đem đầu lắc thành trống bỏi.
Mất mặt a! Cho dù hắn thực sự rất đói khát, cũng không nên nói ra!
Lời còn chưa dứt, Tiếu Dương bất ngờ cúi thấp đầu, hung hăng lấp kín cánh môi ấm mềm của hắn.
Một khắc thất thần trống ngực loạn nhịp, Mục Thiếu Hoài cơ hồ cho rằng bản thân đang nằm mộng…
Đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng trêu chọc hắn, câu dẫn hắn, khoái cảm cường liệt như ánh chớp theo khoang miệng từ từ khuếch tán, đánh thức bản năng ngủ say sâu trong cơ thể.
Mục Thiếu Hoài vô pháp ức chế thở hổn hển, không cam nguyện bị động đón nhận, bắt đầu thử đáp lại, áp dụng các cách đã học dùng lưỡi tách bờ môi sư huynh, liếm lấy hàm răng hắn. Tiếu Dương nhẹ thở gấp một tiếng, càng thêm hưng phấn. Đầu lưỡi nóng rực ẩm ướt nhanh chóng dây dưa, chiếm đoạt rồi phóng thích, cả nước bọt cũng tràn ra.
Ý loạn tình mê, cả hai đều mất lý trí.
Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mềm mại, Tiếu Dương duỗi tay vòng qua gáy sư đệ, giam cầm hắn trong vòng tay mình không cho phép trốn tránh, dốc sức hôn hắn.
Vị nam tính nồng đậm rót vào khoang miệng Mục Thiếu Hoài, trong nước bọt trao đổi còn lưu lại mùi rượu thuần hậu cùng dược hương nhàn nhạt, mị hoặc nhân tâm. Cả thể xác lẫn tinh thần nóng như muốn hòa tan ra, đồng tử trong suốt từ từ vẩn đục, tràn ngập tình dục đậm đặc không thể tiêu trừ.
Hắn ngửa đầu, vươn tay ôm cổ sư huynh, kéo thân thể nóng hổi của nam nhân gần lại, qua lại vuốt ve tấm lưng trơn tuột rắn chắc, nhẹ nhàng cắn vào hầu kết của hắn.
Tiếng Dương khẽ rên rỉ, tay căng thẳng, không tự chủ được kéo căng tóc sư đệ. Mục Thiếu Hoài ăn đau, thân thể lại hưng phấn mà run rẩy, không khỏi cố gắng siết chặt cơ lưng nam nhân.
Ánh mắt Tiếu Dương trở nên nghiêm túc, cúi đầu thắm thiết nhìn hắn.
Thanh niên nhãn thần mù sương, đầu mày hơi chau lại, trên trán bịn rịn mồ hôi trong suốt. Tóc đen bừa bãi buông xuống, có mấy chỗ không đều màu, đó là kết quả của đại hỏa thiêu cháy khi đột phá vòng vây trên hải thuyền. Vài sợi rơi tán loạn hai bên mặt, làm đôi gò má càng trở nên gầy gò. Cặp môi hơi sưng đỏ sau màn hôn kịch kiệt óng ánh nhẵn mịn, lệnh kẻ khác bất không kìm lòng được nhớ lại vị thơm ngọt của nụ hôn ban nãy.
Giữa phút tình phí như hỏa, gương mặt tái nhợt của hắn ửng hồng dị thường. Thân thể ngây ngô chưa được khám phá không thể ngừng run rẩy. Y phục sớm đã buông lỏng, vạt áo trước nửa che nửa giấu, lộ ra da thịt lồng ngực. Trung y trắng như tuyết bị mồ hôi thấm ướt gần như trong suốt, ôm lấy những đường cong thân thể dẻo dai hữu lực.
Hầu kết Tiếu Dương khẽ nhúc nhích, nuốt xuống một ngụm nước bọt, động thủ rút đi đai lưng quanh eo hắn. Hai ba động tác liền bóc hết mấy lớp xiêm y chướng mắt.
Mục Thiếu Hoài nheo mắt lại, cảm thấy thứ gì đó cứng rắn nóng bừng đặt trên bụng mình, dục vọng cường liệt mà nguy hiểm giày vò hắn, khiến hắn miệng lưỡi khô khốc. Hắn vội vã thở dốc, tính khí dưới bụng cũng cứng đến phát đau.
Hắn chống hai khuỷu tay muốn lùi ra sau một chút, lại bị Tiếu Dương lấy tay đè cái mông lại. Bàn tay ấm nóng dọc theo đường cung hoàn toàn tự nhiên trượt xuống, ngón tay xâm nhập vào khe hở chật hẹp nơi hậu phương…
“A—" Đau đớn đột ngột kéo đến, Mục thiếu Hoài nghĩ, chính mình nên ngăn cản hắn, dù sao tình huống này hình như có điểm bất đồng với dự định ban đầu của chính mình. Thế nhưng thân thể lại vi phạm lý trí, hắn vươn cánh tay ôm Tiếu Dương, cho nam nhân sự cổ vũ chân thành nhất, nhiệt liệt nhất.
Ánh mắt Tiếu Dương chợt sâu xa, bắp thịt rắn chắc toàn thân bởi dục vọng mà căng thẳng. Như phát hiện thanh niên khó chịu, tay trái hắn dùng lực, giữ chặt thắt lưng Mục Thiếu Hoài, kiềm chế thân thể hắn khiến hắn vô pháp tránh né. Động tác tay phải lại trở nên dịu dàng, ngón tay rời khỏi khe hở,vuốt ve an ủi quanh nếp nhăn của nụ cúc, nhẹ nhàng khiêu khích chậm rãi vỗ về, kiên nhẫn giúp hắn thả lỏng thân thể.
Động tác của nam nhân ôn nhu, Mục Thiếu Hoài cũng không quá đau. Chỉ là cảm giác cơ thể hoàn toàn không thể khống chế, làm trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ khó chịu. Hai người rõ ràng da thịt kề sát không kẽ hở, vẫn cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Hắn sợ đến run rẩy, lại không hiểu bản thân đến tột cùng đang sợ cái gì…
Thoáng chốc, hắn cấp thiết muốn nắm bắt cái gì —
Hắn giữ tay Tiếu Dương, ngăn cản động tác săn sóc của hắn, giương mắt đón nhận đừng nhìn của nam nhân: “Sư huynh…" Cẳng chân thon dài hữu lực giống như rắn quấn lấy thắt lưng Tiếu Dương, là mời gọi tối lớn mật tối trực tiếp.
Hắn muốn nam nhân này, muốn đến trái tim đau đớn.
Lúc này, hắn không cần ôn nhu…
Tiếu Dương kinh ngạc nhìn thẳng vào tròng mắt sáng trong của hắn, cuối cùng, bị dục vọng nguyên thủy thuần phục, cũng không kiềm chế được nữa. Nâng hai chân hắn, nam nhân động thân kiên quyết gắn kết cùng thân thể sư đệ.
Hậu huyệt chưa được khai phá đầy đủ không chịu nổi cự đại bất ngờ xâm chiếm, thanh niên đau đớn thở hắt ra, móng tay đâm sâu vào da thịt Tiếu Dương.
“Đau?" Nam nhân dừng động tác, thương tiếc kiềm hãm dục vọng đang vận sức chờ phát động, từ phía trên nhìn xuống sư đệ.
Mục Thiếu Hoài cũng ngẩng mặt nhìn hắn, thống khổ như xé rách từ hạ thân truyền đến, cơ thịt co giật, nội bích đau đớn không ngừng buộc chặt. Thân thể trần trụi bị mồ hôi thấm ướt thân mật kết hợp thành một thể, hắn lại không cảm thụ được ấm áp, hàn khí đột nhiên xuất hiện ở đan điền chảy tán loạn trong kinh mạch, sắc mặt hắn trắng bệch, khớp hàm liên tục run lên.
Vì cái gì lạnh như vậy? Lẽ nào lại là Thái Âm chân khí quấy phá.
Mồ hôi lạnh tuôn xuống, ý thức trở nên trì độn mê man, Mục Thiếu Hoài đơn giản nhắm mắt không thèm suy nghĩ nữa. Khi không nhìn thấy gì cả, các cảm giác khác lại càng trở nên nhạy cảm…
Hắn nhẹ nhàng hít vào, mỗi lần thở dốc đều có thể cảm giác được dâng trào đang bừng bừng phấn chấn kia, nằm trong hành lang chặt kín của hắn, nóng rực và cự đại, vô pháp xem nhẹ sự tồn tại của nó. Lối nhỏ chật hẹp bị cường ngạnh mở ra, chặt chẽ bao lấy nó, trong đau đớn pha lẫn dằn vặt loạn nhân, mang theo khoái cảm nóng bỏng kỳ dị —
Lạnh giá trong huyết mạch làm hắn co rúm lại, ngọn dã hỏa kia lại đang thiêu đốt cơ thể. Tựa như chín tầng băng và lửa cùng bao vây, song song cảm thụ được cực hạn của nóng và lạnh.
Nơi sâu nhất trong cơ thể đói khát khó nhịn, hắn thật đói, hắn muốn càng nhiều càng nhiều…
Hắn há miệng, cắn vào cánh tay Tiếu Dương. Mùi máu tươi đặc quánh lan tràn trong miệng, cảm giác trống rỗng đói khát vẫn đang nung nấu thân tâm, hắn không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích cái mông, để dương cương của nam nhân càng chôn sâu, tham lam hấp thu nhiệt độ từ cơ thể hắn.
Tiếu Dương cắn răng, suýt bật ra rên rỉ, kích thích cường liệt làm dâng trào chôn sâu trong cơ thể thanh niên trở nên càng cứng rắn, thiếu chút nữa tràn lan lai láng.
“Đừng lộn xộn!" Hắn quát khẽ.
Mục Thiếu Hoài ngước nhìn hắn, đáp lại động tác của hắn đem chân càng mở rộng, cung người lên, chủ động đón nhận hắn.
Tiếu Dương trầm trầm thở dốc.
Ánh tịch dương màu quất bập bùng sâu trong đôi mắt hắn, tựa như liệt hỏa, phản chiếu khuôn mặt trẻ tuổi quật cường của Mục Thiếu Hoài. Thanh niên khẽ cắn môi, mở to cặp đồng tử trong suốt, chăm chú dõi theo hắn không chớp mắt, nhẫn nại đau đớn bén nhọn khi hắn thâm nhập, nội màng mềm mại co rút, vừa chặt vừa nóng, cơ hồ giục hắn nhanh thêm một ít.
Tiếu Dướng hít vào một ngụm khí lạnh, biết hắn tuy không có kinh nghiệm, nhưng lại có nhiệt tình sôi sục mà mọi nam nhân trên đời này mơ ước.
Câu dẫn quật cường cùng hiến dâng ôn thuận, không ai có thể cự tuyệt lời mời như vậy.
Dục vọng cuồng dã như dã thú được triệt để phóng thích, Tiếu Dương gắt gao cố định hắn, bắt đầu hung hãn luật động trong cơ thể hắn, động tác cũng gia tăng.
Dũng đạo chật chội mềm mại dưới lửa cháy đổ thêm dầu co rút lại, bùng nổ khoái cảm tiêu hồn thực cốt. Tiếu Dương không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, một lần lại một lần va chạm, chưa hoàn toàn tách khỏi thân thể hắn lại tiếp tục tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể.
Giữa tĩnh vắng, thủy thanh dâm mỹ từ nhục thể va chạm đặc biệt rõ rệt, xông thẳng vào màng tai. Nhịp tim hai người càng gấp gáp, như tiếng trống kịch liệt cuồng dã, không phân rõ tiếng tim ai đang đập loạn hơn ai.
Huyết dịch bốc cháy trong băng lãnh, thân thể lạnh lẽo cứng đờ tại nhiệt tình đủ để thiêu hủy tất cả trở nên ấm áp. Thân người Mục Thiếu Hoài nóng lên, ánh mắt cũng dần dần mù sương.
Đau nhức cùng khoái cảm cơ hồ đồng thời nổ tung trong cơ thể.
Mỗi lúc Tiếu Dương tiến nhập, cảm giác no đủ dạt dào tràn ngập toàn thân, sự kết hợp mạnh mẽ thân mật làm hắn muốn điên cuồng. Khi nam nhân tạm thời thối lui, hắn lại trống trải đến muốn chết, như hết thảy bị đục khoét rỗng tuếch.
Bá đạo chiếm giữ cùng ôn nhu giày vò, đan xen vào nhau, gần như tàn khốc, Mục Thiếu Hoài thậm chí không rõ, đến tột cùng chính mình khoan khoái hay thống khổ.
Giữa kích cuồng giao hợp, bắp thịt hắn căng thẳng, thoàn thân tuôn ra rất nhiều mồ hôi dính dấp. Không khí bỏng rát mà vẩn đục, mùi tanh nồng đậm đặc bao trùm che thiên lấp địa, giống như ma dược trợ tình. Hắn dùng lực nắm chặt cánh tay Tiếu Dương, khóe mắt bởi dục vọng dâng cao mà hơi đỏ lên, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ kiềm nén.
Dục vọng như ngựa hoang thoát cương, làm thế nào cũng vô pháp nắm giữ, đói khát cùng cảm giác tội ác bội đức tranh đấu tại nơi sâu nhất trong thân thể, khiến hắn sắp tan vỡ. Tứ chi bất giác co giật, cả ngón chân cũng cuộn lại vì hưng phấn.
Tiết tấu càng trở nên điên cuồng, không biết từ bao giờ thân thể trúc trắc đã quen thuộc sự tồn tại của cự đại nóng như lửa, đau đớn từng giọt từng giọt tan biến, chỉ còn lại khoái cảm dữ dội, ngọt mỹ tê dại. Hắn cung người nghênh hợp, đứt quãng thở gấp, trí óc đã mất khả năng suy xét.
Vài cái chạy nước rút sau cùng, mỗi lần đều xuyên thấu thân thể Mục Thiếu Hoài, hắn hầu như không chịu nổi khoái cảm cường liệt như thế, nhưng hắn không muốn trốn chạy. Chăm chú nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của Tiếu Dương, hắn quên mất tất cả, chỉ biết dang tay cố gắng ôm chặt sư huynh, muốn đem nam nhân này nhào nặn vào trong huyết nhục của mình.
“Thiếu Hoài…" Tiếu Dương nhìn hắn, ánh mắt nồng cháy in thật sâu trong đồng tử hắn, ngữ điệu khàn khàn, nhưng gọi lên tên hắn rõ rệt không gì sánh được.
Giữa ánh bạc chợt lóe lên của thanh âm hòa tan trong mắt, Mục Thiếu Hoài tim đập như nổi trống, không kềm chế được cắn rách môi mình. Dịch thể nóng bỏng của nam nhân bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, nhiệt độ thiêu đốt làm hắn càng không ngừng run rẩy. Cơ hồ cùng một khắc, hắn cũng phóng thích.
Mọi ràng buộc trong cơ thể ở thời điểm tối căng thẳng đó đứt đoạn, vui thích tuyệt đỉnh khó nói nên lời rút sạch tất cả khí lực của hắn. Hắn xụi lơ dưới thân Tiếu Dương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà đầy sức sống từ lồng ngực nam nhân truyền đến, tay vòng qua lưng hắn, cả sức lực buông lỏng cũng không còn.
Chú thích:
Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Mục Thiếu Hoài ngẩng đầu, đồng tử trong suốt thẳng tắp nghênh đón ánh mắt Tiếu Dương.
“Sư huynh, ngươi còn nhớ không?" Thanh âm nghe như trầm tĩnh, lại cần tất cả dũng khí lớn nhất cả đời hắn.
Mục Thiếu Hoài tin tưởng, bản thân hắn trong cuộc đời… chưa bao giờ dũng cảm như thế.
“Ngươi từng nói với ta… Thay vì tiện nghi Liễu Tam Nương và Gia Luật Phong, không bằng…"
Sư huynh trọng thương, bọn hắn phiêu lưu tới hoang đảo không người, chẳng có linh dược thích hợp chữa trị, nếu kéo dài một thời gian nữa, hậu quả sẽ không dám thiết tưởng. Cách duy nhất, chỉ còn hy vọng vào Thái Âm chân khí trong truyền thuyết.
Lúc lênh đênh trên biển, thương thế của hắn từng nhờ thứ kỳ diệu ấy mà bình phục quá nửa. Do đó, bảo Thái Âm chân khí thông qua thuật phòng the tăng nội lực cho kẻ khác, cũng không phải không có khả năng.
Nếu hắn có thể truyền Thái Âm chân khí cho sư huynh, Tiếu Dương gia tăng nội lực khả dĩ tự trị liệu, thương thế tất nhiên cũng nhanh chóng khỏi hẳn…
Bảo hắn sấn hỏa đả kiếp (cháy nhà hôi của) cũng được, hắn muốn sư huynh đã thật lâu.
Trái tim cùng thể xác, hắn muốn tất cả.
Gió đêm lướt qua mặt, tràn ngập hơi nước. Cách đó không xa, khói trắng từ suối nước nóng lượn lờ bốc lên giữa không trung.
Giữa khoảnh khắc kiều diễm khiến một người tình sinh ý động, mọi sai lầm tựa hồ đều có thể tha thứ…
Mọi sự thể, đều có thể tại lúc này xoay chuyển…
“… Không bằng tiện nghi ngươi."
Mục Thiếu Hoài dùng sức hôn hắn. Lực đạo mạnh đến nỗi gần như thô lỗ, trong nháy mắt, hắn đã nếm được vị rỉ sắt tràn ra từ cánh môi bị cắn xé. Đó là vị của máu tươi.
Loạn rồi, loạn quá rồi!
Trong đầu Tiếu Dương là một mớ tương hồ. Nụ hôn này kỹ thuật cực thấp, còn chưa thưởng thức đến tư vị tiêu hồn đã xuất huyết, nếu truyền ra ngoài Tiếu nhị gia cũng quá mất mặt đi… Sai, chuyện hắn nên nghĩ chính là vì cái gì sư đệ hôn hắn! Hai người bọn họ là nam nhân hàng thật giá thật không phải sao?
Khi hắn còn đang sững sờ, Mục Thiếu Hoài lại một lần nữa nhào tới hôn.
Ngã một lần khôn một ít, lần này thanh niên thả nhẹ động tác. Đôi môi nóng hổi in xuống môi hắn, nhiệt độ kinh người. Trong sát na bờ môi giao tiếp, tựa như một trời khói lửa nổ vang trước mắt. Tiếu Dương phút chốc cảm thấy đầu váng mắt hoa.
“Cốp!"
Cuối cùng khi cái ót đập xuống đất, Tiếu Dương mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình —
Chính mình cư nhiên bị sư đệ tấn công!
Không cho bản thân có thời gian do dự, Mục Thiếu Hoài cắn răng, khóa ngồi trên bụng sư huynh. Hắn cũng không cố ý gia lực, nhưng tự thân trọng lượng của nam tử thành niên đã đủ để ép Tiếu Dương vô pháp ngồi dậy. Trong đôi đồng tử đen láy như mặc ngọc, lấp lánh hai đốm lửa sáng trong. Kiên định bất dung dao động.
“Thiếu Hoài, rốt cuộc ngươi… muốn làm gì?" Tiếu Dương dường như yếu ớt hỏi.
Lâu lắm không gần nữ sắc rồi sao? Cảm giác trên da thịt cơ hồ trở nên phá lệ nhạy cảm.
Ngoại sam khoác hờ rơi xuống đất, cả người hắn xích lõa.
Mục Thiếu Hoài cưỡi trên người hắn, má đùi trong trơn láng áp sát hai bên người hắn, da thịt chạm nhau, ngứa ngáy khó nhịn, chớp mắt, nhiệt độ như sốt cao thiêu bỏng thân thể hắn. Thôi thúc nào đó nguyên thủy mà trần trụi làm hắn hô hấp gấp gáp, cũng không thể tiếp tục nói nữa.
Hắn kìm lòng không được ngước nhìn lên.
Giữa không gian tranh tối tranh sáng, gương mặt Mục Thiếu Hoài thoáng chút mông lung. Thế nhưng, cằm dưới góc cạnh phân minh, tỏ rõ nét gọn gàng anh khí đặc hữu của nam tính. Tuy vầng trán còn mang vẻ ngây ngô giao thoa giữa nam nhân và thiếu niên, vẫn tuyệt không có ai nhận lầm hắn thành nữ tính.
— Nhưng bản thân lại nổi lên dục niệm đối với sư đệ đồng dạng là nam nhân…
Lão thiên, hắn điên rồi phải không?
“Thiếu Hoài, ta chịu thua! Sư huynh bảo chứng với ngươi, về sau không bao giờ bừa bãi trêu chọc ngươi nữa!" Miễn cưỡng thu thập phần lý trí còn sót lại, hắn dùng cả cuống họng lẫn ánh mắt lên tiếng. Thanh âm gượng gạo đến cả hắn cũng nghe không nổi.
Phong thủy luân chuyển a! Từ bao giờ đến lượt Tiếu nhị gia hắn ăn nói khép nép bị người đùa bỡn như thế? Ngươi thắng rồi, sư đệ!
Ánh mắt Mục Thiếu Hoài xoay chuyển, dừng trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt đen ôn nhu trầm tĩnh, nhìn từ góc độ này, nhãn thần thậm chí gần như bi thương…
Tiếu Dương nhất thời quên mất chính mình cần tiếp tục lựa lời khuyên bảo.
“Ta nghiêm túc." Mục Thiếu Hoài hít sâu một hơi.
“Thiếu Hoài… ngươi, ngươi ngươi… ngươi ngươi ngươi —"
Mục Thiếu Hoài gia tăng lực đạo ngồi xuống, làm trọng tâm hoàn toàn rơi vào bụng Tiếu Dương, áp chế động tác muốn ngồi dậy của hắn. Hai người ít nhiều đều mang thương tích, vì vậy chưa từng sử dụng nội lực, chỉ bằng lực lượng của tứ chi cùng đối kháng. Trong lúc giằng co, cái mông rắn chắc của thanh niên đặt trên người Tiếu Dương không thua gì châm dầu vô lửa. Tiếu Dương còn chưa kịp kêu khổ, một ngọn lửa từ bụng dưới bốc lên, triệt để nhóm lên dục vọng của hắn.
Trọng thương trong người còn “đứng" lên được, thành thật mà nói chính hắn cũng rất bội phục bản thân!
Ngay sau đó —
Mục Thiếu Hoài lớn mật vươn tay tới, lòng bàn tay ấm áp bao vây lấy cường ngạnh bộc phát của hắn. Động tác ngón tay vẫn rất ngây ngô, lại không kém phần bạo dạn, hết lần này đến lần khác kiên trì xoa nắn khiêu khích.
“Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thoải mái!" Mục Thiếu Hoài nói.
“……" Tiếu Dương muốn khóc. Còn yên tâm nỗi gì!
Đây có tính là hảo đồ nhi đích thân bản nhị gia dạy dỗ ra hay không? Hắn nhớ lại đêm mười chín hai người vui đùa càn quấy.
Hắn khẳng định, nhất định là sư đệ đang trả thù hắn! Trả thù trò đùa hôm ấy của hắn…
Cổ họng bất giác bật ra tiếng rên rỉ trầm thấp, nghe như tiếng thở dài tình sắc. Dưới kích thích cao độ, một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên óc, Tiếu Dương quả thật vô lực chống đỡ: “Chờ một chút!"
Mục Thiếu Hoài dừng động tác. Theo như vài thoại bản(*)có các tài tử giai nhân phong nguyệt từng xem trước đây, tại loại thời gian này đều nói cái gì nhỉ?
(* Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.)
Suy nghĩ một lát, hắn nghiêm túc bảo chứng —
“Sư huynh, ta nhất định sẽ phụ trách ngươi!"
“……" Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau ót Tiếu Dương.
Cho dù hắn lý giải không sai, sự đệ thật sự đối với hắn ôm loại tâm tư này… Nói ra lời kịch như vậy, phân vai tựa hồ có chút nhầm lẫn đi?
“Ngừng, ngươi có thể ngừng…… Để ta tới!" Dục hỏa thiêu thân, thật sự là nhịn không nổi nữa. Hơn nữa bị người thượng cùng thượng người khác, Tiếu nhị gia dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết cái nào có lời!
Tiếu Dương không tiếp tục giãy dụa. Cách một lớp y phục mỏng manh, hắn vươn tay xoa nhẹ thắt lưng thon gầy dẻo dai của sư đệ, ái muội mà lên xuống vuốt ve. Nhiệt độ từ lòng bàn tay nóng hổi thoáng chốc thấm vào sâu trong da thịt.
“… Này?" Mục Thiếu Hoài trừng lớn mắt, cơ hồ chỉ trong phút chốc, thân thể vô pháp ức chế bắt đầu run rẩy.
Bởi vì kinh ngạc khó có thể tin, cũng bởi vì tình dục khó nhịn.
Nhân lúc hắn sững sờ, hai tay Tiếu Dương dùng lực, ôm hắn hướng về phía trước, thuận thế xoay người, vị trí cả hai liền đảo ngược.
“Khóa thứ nhất, vẫn nên để nhị ca nhà ngươi dạy ngươi đi. Thiếu Hoài, ngươi còn kém xa lắm!" Ngược hướng sáng, Tiếu Dương nheo mắt cười với hắn, hàm răng rắng lập lòe phát quang.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Chỉ cần cúi đầu, là có thể trông thấy hài tử ấy?
Hài tử mà ban đầu hắn hoàn toàn không có gì đặc biệt lưu ý…
“… Đây là Thiếu Hoài, tiểu đệ tử của ta."
Năm mười hai tuổi, Tiếu Dương lần đầu gặp sư đệ Mục Thiếu Hoài. Từ Khâu sư phụ, hắn biết hài tử thấp bé gầy gò này là con cháu nhà nông, phụ mẫu chết trong thiên tai trở thành cô nhi, cơ duyên xảo hợp được gánh hát Khâu gia thu nhận.
Quần áo vải thô không vừa vặn, trên mặt lóng lánh hai hàng nước mũi, chỉ cần nhìn thấy thức ăn là hai mắt tỏa sáng…
Chậc, hài tử nghèo đáng thương.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tiểu thiếu gia nhà quan Tiếu Dương đối với sư đệ.
Sinh hoạt trên núi hoang khô khan đơn điệu, tiểu công chúa Triệu Uyển không thích bắt chuyện với hắn, luôn luôn quấn quanh lão quỷ túy Khâu sư phụ. Rơi vào đường cùng, lạc thú lớn nhất của hắn liền biến thành dùng các loại điểm tâm trái cây đến trêu đùa hài tử nọ.
Mễ hoa (bắp rang), giác tử (bánh xếp mặn chay), tác bính (mì sợi bện thành hình khúc dây thừng rồi chiên dòn), phù đoàn tử (viên trôi nước)… ẩm thực quà vặt ở Lâm An phủ nhiều như sao, nghĩa phụ Mạnh Hải chưa bao giờ bạc đãi hắn, tiền tiêu vặt hằng tháng tàm tạm dư dả. Mỗi lần xuống núi một chuyến, lúc trở về nhất định là bội thu.
Mang đến dụ dỗ tiểu công chúa chỉ tự rước mất mặt. Mặt nóng đụng cái mông lạnh vài lần, tự tôn còn cao hơn trời khiến hắn cũng không kéo nổi cái mặt vui vẻ, dứt khoát ném hết cho hài tử Thiếu Hoài, trái lại nhận lấy kinh hỉ tràn đầy trong mắt sư đệ.
“Ngon quá ngon quá ngon ngon quá!"
Hài tử nhìn như nhỏ gầy sức ăn lại không nhỏ.
Bất luận là bánh ngọt quà vặt hay hoa quả theo mùa, sư đệ luôn luôn tươi cười say sưa ngấu nghiến, ừng ực một tiếng nuốt xuống. Bộ dáng cuối cùng tâm mãn ý túc xoa bụng vừa đáng yêu vừa buồn cười, hại hắn nhịn không được chạy khắp nơi tìm mua đủ thức trái cây đầu mùa quà vặt mới lạ, chỉ vì muốn trông thấy dáng vẻ xoa bụng sau khi ăn uống no đủ rất thú vị của tiểu hài tử.
Tất nhiên, đôi khi hắn cũng xấu tính mang điểm tâm trêu chọc hài tử nọ, nhìn tiểu hài tử nuốt nước miếng lộ ra ánh mắt khát vọng cũng là lạc thú của hắn.
Mân côi bạch đường trường sinh quả tô (bánh đậu phộng đường trắng hoa hồng) mới ra lò, trong ba lớp ngoài ba lớp dùng giấy dầu gói cẩn thận, nhét vào ngực áo, một mạch thi triển khinh công lên núi, độ nóng cùng hương vị không một chút tổn thất. Sau đó lấy ra lắc lắc trước mặt tiểu hài tử, nhưng không cho hắn, mà nhảy phốc lên ngọn cây, vui vẻ lắc lư tự đắc.
“……" Mỗi lần như thế, trong mắt tiểu hài tử đều hiện ra thần sắc lúng túng, thèm thuồng lại không chịu cầu xin.
Vì vậy Tiếu Dương càng có tâm địa muốn khi dễ sư đệ.
Thong thả mở bao giấy dầu, bẻ một miếng, mùi thơm bốn phía. Nhấc tay, ra vẻ đưa về bên trái, nhãn châu đen lúng liếng của tiểu hài tử lập tức hướng sang trái; thu tay về giả vờ đưa qua phải, không ngoài dự đoán, ánh mắt lấp lánh tràn ngập khát vọng của tiểu hài tử cũng dời sang phải… Trăm lần thử trăm lần linh, nhưng tiểu hài tử vẫn khăng khăng không lên tiếng xin hắn.
Nguyên lai, vẫn là một hài tử kiên cường.
Khi đó Tiếu Dương vẫn là thiếu niên, thiếu gia nhà quan cả đời không biết cái gì gọi là trở ngại. Huống chi chỉ là đối mặt một tiểu hài tử.
Giữa thanh thiên bạch nhật dương quang xán lạn, đã có một trận bạo hành thê thảm vô nhân đạo phát sinh…
“Tiểu quỷ tiểu quỷ tiểu quỷ!"
Thiếu niên Tiếu Dương hùng hùng hổ hổ từ ngọn cây nhảy xuống, hù tiểu hài tử theo bản năng muốn chạy trốn.
“Không được trốn!"
“Không cần a a a a a —"
Nhờ thức ăn được cải thiện, cái đầu dần dần khôn ra, tiểu hài tử bỏ chạy cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. Đáng tiếc vẫn không thoát khỏi ma chưởng của sư huynh, sau một phen vật lộn liền bị đè trên mặt cỏ, cằm bị nắm, bị bắt buộc ngẩng đầu lên.
“Oa ha ha ha, dù cho người kêu bể cổ họng cũng không có người đến cứu ngươi!" Thiếu niên Tiếu Dương kiêu ngạo cười to, “Mau mau van xin nhị ca nhà ngươi! Van xin rồi liền cho ngươi ăn thoải mái!"
“……" Tiểu hài tử chỉ bày ra vẻ mặt vô lực.
Trường sinh quả tô cuối cùng cũng vào bao tử tiểu hài tử, Nhưng thiếu niên Tiếu Dương vẫn chưa nghe được khẩn cầu của hắn.
… Phải chăng kế hoạch hoàn hảo của hắn rất thất bại?
Tiếu Dương có điểm nhụt chí.
Vậy mà, khi hắn không nhận ra, tiểu hài tử đã trở thành tùy tùng, thành cái đuôi của hắn. Bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn cúi xuống, là có thể nhìn thấy đồng tử trong veo trầm tĩnh của tiểu hài tử.
Nơi khuôn mặt ấy, là tín nhiệm toàn tâm toàn ý.
“Sư huynh…" Tiểu hài tử bao giờ cũng gọi hắn như thế.
Được rồi, hắn thừa nhận, như vậy cũng không tệ.
Đơn thuần mà thông minh, trầm mặc lại kiên nhẫn, còn quật cường làm người ta dở khóc dở cười, sư đệ duy nhất của hắn.
… Chỉ bất quá, rất tham ngủ!
Sau khi Thiếu Hoài bắt đầu học võ trúc cơ, thời gian ngủ một ngày liền kéo dài khác thường đến tận sáu canh giờ. Mà đó là nhờ hắn cưỡng chế đánh thức. Triệu Uyển cực kỳ cưng chiều tiểu sư đệ tìm không ra nguyên nhân, đành oán hận bảo, đây đều là hậu quả do hắn cho hài tử ăn lung tung quà vặt bậy bạ.
Dường như bắt đầu từ ngày đó, tiểu hài tử không chịu ăn đồ của hắn.
Thật chẳng thú vị.
Cho dù như vậy, tiểu hài tử vẫn thích ngủ một cách kỳ lạ? Chẳng qua tiểu công chúa không còn cách nào khác đổ lên đầu hắn mà thôi…
Tiểu hài tử mỗi ngày một lớn, tiểu công chúa cũng trở thành một cô nương mỹ mạo phong hoa nở rộ. Về phần Tiếu Dương thiếu gia, đương nhiên biến thành lang quân hoạt bát vạn người mê—
Nếu Lâm An phủ có một nghìn thiếu nữ thanh xuân, chín trăm chín mươi chín người đều vì hắn thần hồn điên đảo…
Người duy nhất không quan tâm đến hắn, vẫn là công chúa điện hạ hắn yêu mến.
Không sai, Tiếu Dương nghĩ nát óc cũng không hiểu, vì sao Triệu Uyển chướng mắt chính mình, lại đối với lão quỷ túy Khâu Nột Ngôn hơn nàng một thế hệ nhất vãng thâm tình!
Mười hai năm cuồng dại đợi chờ, đổi lấy chính là cái quay lưng không chút do dự trên hải thuyền…
Đau quá.
Lòng đau quá, mắt phải thụ thương không thể nhìn vật cũng rất đau.
Trọng thương vô lực, thương chồng chất thương, nội tức trong đan điền vô pháp ngưng tụ, Tiếu nhị gia cả đời chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế.
May thay, sư đệ luôn bị hắn xem như hài tử đã trưởng thành, thủy chung theo bên cạnh, lâm nguy bất loạn, sóng vai ngăn địch, cùng nhau đột phá vòng vây…
Phải rồi, hắn nên sớm phát hiện —
Sư đệ đã không còn là hài tử.
Trái lại, thanh niên kiên nhẫn trầm mặc này, là đồng đội tối tín nhiệm, là chiến hữu tối đáng giá tin tưởng của hắn.
Bất quá, rốt cuộc là từ bao giờ, cặp mắt hễ thấy điểm tâm hoa quả là sáng rỡ nhỏ dãi ba thước kia, lại hướng đối tượng chú ý sang một người sống như hắn?
Được thôi, hắn đích xác nên hảo hảo tự kiểm điểm một phen…
Suy cho cùng không việc gì liền tìm sư đệ trêu chọc vui đùa, cũng là một trong các sở thích tội lỗi từ nhỏ dưỡng thành. Vốn dĩ, hắn thích xem bộ dạng ngốc không biết làm sao, bộ dáng trì độn của sư đệ mà thôi, thế nào ngờ được… thanh niên cùng là nam tính thực sự sẽ…
Ai, người lớn lên tuấn tú quá chính là như vậy. Mị lực siêu phàm của bản nhị gia quả nhiên không người có thể kháng cự!
Bất quá, cô nương mỹ mạo trên đời này thiên thiên vạn vạn, dù Triệu Uyển không thích hắn, bằng thân nhân tài hạng nhất như Tiếu nhị gia hắn, còn sợ tìm không được kiều thê ôn nhu xinh đẹp như hoa hay sao?
— Hài tử sư đệ, dù sao cũng là một nam nhân.
Tiếu Dương có thể xác định, chính mình không hề hảo đoạn tụ long dương.
…… Mãi cho đến hôm qua.
Toàn thân bị nhiệt khí từ suối nước nóng xông đến say sưa vui sướng, cả rượu sót lại trong nước bọt cũng nóng kinh người, lệnh hắn đầu váng mắt hoa huyết dịch sôi trào. Sư đệ đột nhiên hôn tới, đôi môi lợt lạt mềm và ướt át, ngọt mỹ làm kẻ khác không dám tin.
Kinh ngạc, hắn trợn tròn mắt, triệt triệt để để thu lấy toàn bộ thần tình của thanh niên vào đáy mắt.
Hai gò má ửng hồng, môi lưỡi nóng hổi, nơi cặp mắt trong trẻo nhất quán trầm tĩnh kia, có đôi ngọn lửa mãnh liệt hơn bao giờ hết đang bùng cháy.
Đó là dũng khí được ăn cả ngã về không cùng thâm tình bất dung ngộ nhận.
Giây phút đó, hắn chẳng hay vì sao mình không phản kháng. Thật sự, chính hắn cũng không biết vì sao.
Trong hơi thở thanh sảng rất nhanh pha lẫn vị máu tươi nhàn nhạt, cũng không biết là ai cắn rách môi ai. Thần trí bỗng nhiên thanh minh —
Đó là hài tử hắn dõi theo từ nhỏ đến lớn, sư đệ của hắn.
Trong đầu hỗn loạn nổi lên trăm nghìn ý niệm, nhưng mọi lý trí cuối cùng đã đứt ngay khoảnh khắc thanh niên lớn mật khiêu khích.
Ân sư dạy Tiếu Dương là Đại Đức Thiền Tông Thánh cư sĩ. Vị cao tăng này thiện tâm thanh tịnh, có thể sánh với Liễu Hạ Huệ trong lòng bất loạn. Nhưng định lực của hắn so ra kém ân sư.
…Trong sát na, thanh niên cưỡi trên người hắn, cẳng chân dài hữu lực buộc chặt thắt lưng hắn ma sát, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy dâng trào của hắn, tư thế khiêu khích cuồng dã đủ để làm thánh nhân cũng phát điên.
… Nếu chính hắn trêu ghẹo làm Thiếu Hoài động tâm, có đầu có đuôi cũng nên thực hiện trách nhiệm của sư huynh người ta a.
Thân thể rõ ràng có phản ứng, còn giả vờ ngụy quân tử làm gì.
Huống chi, Tiếu nhị lang hắn chính là kẻ phong lưu nổi danh, nếu bị sư đệ lật thuyền trong mương không phải sẽ bị chê cười sao.
“Khóa thứ nhất, vẫn là để nhị ca tới dạy ngươi đi. Thiếu Hoài, ngươi còn kém xa lắm nha!"
Quyết tâm đã hạ, hắn dễ dàng phản khách thành chủ, bắt lấy giây phút sư đệ kinh ngạc, xoay người đem thanh niên áp tại dưới thân —
Cúi đầu, nâng hai má sư đệ lên, hắn cong khóe môi mỉm cười: “Thiếu Hoài…"
Âm điệu gần như nỉ non, giọng nam nhân đã thoáng khàn trầm, cặp mắt hồ ly sáng trong bỗng trở nên ranh mãnh, con ngươi đen thuần khiết sóng sánh sinh động như lưu chuyển. Đôi môi ướt át no đủ khẽ mấp máy, hơi thở như có như không. Mùi tình sắc chuốc người ngà say xao động trong không khí. Danh hiệu vạn nhân mê đâu phải tầm thường!
Mục Thiếu Hoài mở mắt nhìn hắn, chỉ cần ngước đầu tựa hồ có thể chạm đến môi hắn. Hơi thở ấm áp từng đợt phả đến, tim đập đến tiết tấu rối loạn.
Là dục vọng hay chân tâm?
Sư huynh thật sự nguyện ý chấp nhận… một nam nhân?
Mê loạn, mất kiểm soát.
Đôi môi gần trong gang tấc hơi run rẩy, Mục Thiếu Hoài nhìn không chuyển mắt, không cách nào dời đi đường nhìn.
Tiếu dương cười khẽ, cúi mặt xuống.
Đặt lên trán hắn một cái hôn, mềm mại ấm áp. Trí óc mục Thiếu Hoài trống rỗng, không phân rõ tiếc nuối cùng vui sướng rốt cuộc cái nào nhiều hơn.
Tiếu Dương buồn cười nhìn biểu tình ngây ngẩn của hắn, vươn tay vén mấy sợi tóc mai rơi bừa bãi, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ thổi nhiệt khí: “Rất thất vọng phải không?"
Như bị thôi miên, Mục Thiếu Hoài liên tục gật đầu.
“… Ngươi thật đúng là thẳng thắn." Tiếu Dương sao cũng không ngờ tới, nhất thời cười đến sắp tắt thở. Nhìn không ra sư đệ người ngoại lãnh nội nhiệt, trong ngoài bất nhất a!
Bấy giờ Mục Thiếu Hoài mới hoàn hồn, vội vàng sửa chữa: “Không không không —" Thiếu điều đem đầu lắc thành trống bỏi.
Mất mặt a! Cho dù hắn thực sự rất đói khát, cũng không nên nói ra!
Lời còn chưa dứt, Tiếu Dương bất ngờ cúi thấp đầu, hung hăng lấp kín cánh môi ấm mềm của hắn.
Một khắc thất thần trống ngực loạn nhịp, Mục Thiếu Hoài cơ hồ cho rằng bản thân đang nằm mộng…
Đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng trêu chọc hắn, câu dẫn hắn, khoái cảm cường liệt như ánh chớp theo khoang miệng từ từ khuếch tán, đánh thức bản năng ngủ say sâu trong cơ thể.
Mục Thiếu Hoài vô pháp ức chế thở hổn hển, không cam nguyện bị động đón nhận, bắt đầu thử đáp lại, áp dụng các cách đã học dùng lưỡi tách bờ môi sư huynh, liếm lấy hàm răng hắn. Tiếu Dương nhẹ thở gấp một tiếng, càng thêm hưng phấn. Đầu lưỡi nóng rực ẩm ướt nhanh chóng dây dưa, chiếm đoạt rồi phóng thích, cả nước bọt cũng tràn ra.
Ý loạn tình mê, cả hai đều mất lý trí.
Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc mềm mại, Tiếu Dương duỗi tay vòng qua gáy sư đệ, giam cầm hắn trong vòng tay mình không cho phép trốn tránh, dốc sức hôn hắn.
Vị nam tính nồng đậm rót vào khoang miệng Mục Thiếu Hoài, trong nước bọt trao đổi còn lưu lại mùi rượu thuần hậu cùng dược hương nhàn nhạt, mị hoặc nhân tâm. Cả thể xác lẫn tinh thần nóng như muốn hòa tan ra, đồng tử trong suốt từ từ vẩn đục, tràn ngập tình dục đậm đặc không thể tiêu trừ.
Hắn ngửa đầu, vươn tay ôm cổ sư huynh, kéo thân thể nóng hổi của nam nhân gần lại, qua lại vuốt ve tấm lưng trơn tuột rắn chắc, nhẹ nhàng cắn vào hầu kết của hắn.
Tiếng Dương khẽ rên rỉ, tay căng thẳng, không tự chủ được kéo căng tóc sư đệ. Mục Thiếu Hoài ăn đau, thân thể lại hưng phấn mà run rẩy, không khỏi cố gắng siết chặt cơ lưng nam nhân.
Ánh mắt Tiếu Dương trở nên nghiêm túc, cúi đầu thắm thiết nhìn hắn.
Thanh niên nhãn thần mù sương, đầu mày hơi chau lại, trên trán bịn rịn mồ hôi trong suốt. Tóc đen bừa bãi buông xuống, có mấy chỗ không đều màu, đó là kết quả của đại hỏa thiêu cháy khi đột phá vòng vây trên hải thuyền. Vài sợi rơi tán loạn hai bên mặt, làm đôi gò má càng trở nên gầy gò. Cặp môi hơi sưng đỏ sau màn hôn kịch kiệt óng ánh nhẵn mịn, lệnh kẻ khác bất không kìm lòng được nhớ lại vị thơm ngọt của nụ hôn ban nãy.
Giữa phút tình phí như hỏa, gương mặt tái nhợt của hắn ửng hồng dị thường. Thân thể ngây ngô chưa được khám phá không thể ngừng run rẩy. Y phục sớm đã buông lỏng, vạt áo trước nửa che nửa giấu, lộ ra da thịt lồng ngực. Trung y trắng như tuyết bị mồ hôi thấm ướt gần như trong suốt, ôm lấy những đường cong thân thể dẻo dai hữu lực.
Hầu kết Tiếu Dương khẽ nhúc nhích, nuốt xuống một ngụm nước bọt, động thủ rút đi đai lưng quanh eo hắn. Hai ba động tác liền bóc hết mấy lớp xiêm y chướng mắt.
Mục Thiếu Hoài nheo mắt lại, cảm thấy thứ gì đó cứng rắn nóng bừng đặt trên bụng mình, dục vọng cường liệt mà nguy hiểm giày vò hắn, khiến hắn miệng lưỡi khô khốc. Hắn vội vã thở dốc, tính khí dưới bụng cũng cứng đến phát đau.
Hắn chống hai khuỷu tay muốn lùi ra sau một chút, lại bị Tiếu Dương lấy tay đè cái mông lại. Bàn tay ấm nóng dọc theo đường cung hoàn toàn tự nhiên trượt xuống, ngón tay xâm nhập vào khe hở chật hẹp nơi hậu phương…
“A—" Đau đớn đột ngột kéo đến, Mục thiếu Hoài nghĩ, chính mình nên ngăn cản hắn, dù sao tình huống này hình như có điểm bất đồng với dự định ban đầu của chính mình. Thế nhưng thân thể lại vi phạm lý trí, hắn vươn cánh tay ôm Tiếu Dương, cho nam nhân sự cổ vũ chân thành nhất, nhiệt liệt nhất.
Ánh mắt Tiếu Dương chợt sâu xa, bắp thịt rắn chắc toàn thân bởi dục vọng mà căng thẳng. Như phát hiện thanh niên khó chịu, tay trái hắn dùng lực, giữ chặt thắt lưng Mục Thiếu Hoài, kiềm chế thân thể hắn khiến hắn vô pháp tránh né. Động tác tay phải lại trở nên dịu dàng, ngón tay rời khỏi khe hở,vuốt ve an ủi quanh nếp nhăn của nụ cúc, nhẹ nhàng khiêu khích chậm rãi vỗ về, kiên nhẫn giúp hắn thả lỏng thân thể.
Động tác của nam nhân ôn nhu, Mục Thiếu Hoài cũng không quá đau. Chỉ là cảm giác cơ thể hoàn toàn không thể khống chế, làm trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ khó chịu. Hai người rõ ràng da thịt kề sát không kẽ hở, vẫn cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Hắn sợ đến run rẩy, lại không hiểu bản thân đến tột cùng đang sợ cái gì…
Thoáng chốc, hắn cấp thiết muốn nắm bắt cái gì —
Hắn giữ tay Tiếu Dương, ngăn cản động tác săn sóc của hắn, giương mắt đón nhận đừng nhìn của nam nhân: “Sư huynh…" Cẳng chân thon dài hữu lực giống như rắn quấn lấy thắt lưng Tiếu Dương, là mời gọi tối lớn mật tối trực tiếp.
Hắn muốn nam nhân này, muốn đến trái tim đau đớn.
Lúc này, hắn không cần ôn nhu…
Tiếu Dương kinh ngạc nhìn thẳng vào tròng mắt sáng trong của hắn, cuối cùng, bị dục vọng nguyên thủy thuần phục, cũng không kiềm chế được nữa. Nâng hai chân hắn, nam nhân động thân kiên quyết gắn kết cùng thân thể sư đệ.
Hậu huyệt chưa được khai phá đầy đủ không chịu nổi cự đại bất ngờ xâm chiếm, thanh niên đau đớn thở hắt ra, móng tay đâm sâu vào da thịt Tiếu Dương.
“Đau?" Nam nhân dừng động tác, thương tiếc kiềm hãm dục vọng đang vận sức chờ phát động, từ phía trên nhìn xuống sư đệ.
Mục Thiếu Hoài cũng ngẩng mặt nhìn hắn, thống khổ như xé rách từ hạ thân truyền đến, cơ thịt co giật, nội bích đau đớn không ngừng buộc chặt. Thân thể trần trụi bị mồ hôi thấm ướt thân mật kết hợp thành một thể, hắn lại không cảm thụ được ấm áp, hàn khí đột nhiên xuất hiện ở đan điền chảy tán loạn trong kinh mạch, sắc mặt hắn trắng bệch, khớp hàm liên tục run lên.
Vì cái gì lạnh như vậy? Lẽ nào lại là Thái Âm chân khí quấy phá.
Mồ hôi lạnh tuôn xuống, ý thức trở nên trì độn mê man, Mục Thiếu Hoài đơn giản nhắm mắt không thèm suy nghĩ nữa. Khi không nhìn thấy gì cả, các cảm giác khác lại càng trở nên nhạy cảm…
Hắn nhẹ nhàng hít vào, mỗi lần thở dốc đều có thể cảm giác được dâng trào đang bừng bừng phấn chấn kia, nằm trong hành lang chặt kín của hắn, nóng rực và cự đại, vô pháp xem nhẹ sự tồn tại của nó. Lối nhỏ chật hẹp bị cường ngạnh mở ra, chặt chẽ bao lấy nó, trong đau đớn pha lẫn dằn vặt loạn nhân, mang theo khoái cảm nóng bỏng kỳ dị —
Lạnh giá trong huyết mạch làm hắn co rúm lại, ngọn dã hỏa kia lại đang thiêu đốt cơ thể. Tựa như chín tầng băng và lửa cùng bao vây, song song cảm thụ được cực hạn của nóng và lạnh.
Nơi sâu nhất trong cơ thể đói khát khó nhịn, hắn thật đói, hắn muốn càng nhiều càng nhiều…
Hắn há miệng, cắn vào cánh tay Tiếu Dương. Mùi máu tươi đặc quánh lan tràn trong miệng, cảm giác trống rỗng đói khát vẫn đang nung nấu thân tâm, hắn không tự chủ được bắt đầu nhúc nhích cái mông, để dương cương của nam nhân càng chôn sâu, tham lam hấp thu nhiệt độ từ cơ thể hắn.
Tiếu Dương cắn răng, suýt bật ra rên rỉ, kích thích cường liệt làm dâng trào chôn sâu trong cơ thể thanh niên trở nên càng cứng rắn, thiếu chút nữa tràn lan lai láng.
“Đừng lộn xộn!" Hắn quát khẽ.
Mục Thiếu Hoài ngước nhìn hắn, đáp lại động tác của hắn đem chân càng mở rộng, cung người lên, chủ động đón nhận hắn.
Tiếu Dương trầm trầm thở dốc.
Ánh tịch dương màu quất bập bùng sâu trong đôi mắt hắn, tựa như liệt hỏa, phản chiếu khuôn mặt trẻ tuổi quật cường của Mục Thiếu Hoài. Thanh niên khẽ cắn môi, mở to cặp đồng tử trong suốt, chăm chú dõi theo hắn không chớp mắt, nhẫn nại đau đớn bén nhọn khi hắn thâm nhập, nội màng mềm mại co rút, vừa chặt vừa nóng, cơ hồ giục hắn nhanh thêm một ít.
Tiếu Dướng hít vào một ngụm khí lạnh, biết hắn tuy không có kinh nghiệm, nhưng lại có nhiệt tình sôi sục mà mọi nam nhân trên đời này mơ ước.
Câu dẫn quật cường cùng hiến dâng ôn thuận, không ai có thể cự tuyệt lời mời như vậy.
Dục vọng cuồng dã như dã thú được triệt để phóng thích, Tiếu Dương gắt gao cố định hắn, bắt đầu hung hãn luật động trong cơ thể hắn, động tác cũng gia tăng.
Dũng đạo chật chội mềm mại dưới lửa cháy đổ thêm dầu co rút lại, bùng nổ khoái cảm tiêu hồn thực cốt. Tiếu Dương không khỏi phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, một lần lại một lần va chạm, chưa hoàn toàn tách khỏi thân thể hắn lại tiếp tục tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể.
Giữa tĩnh vắng, thủy thanh dâm mỹ từ nhục thể va chạm đặc biệt rõ rệt, xông thẳng vào màng tai. Nhịp tim hai người càng gấp gáp, như tiếng trống kịch liệt cuồng dã, không phân rõ tiếng tim ai đang đập loạn hơn ai.
Huyết dịch bốc cháy trong băng lãnh, thân thể lạnh lẽo cứng đờ tại nhiệt tình đủ để thiêu hủy tất cả trở nên ấm áp. Thân người Mục Thiếu Hoài nóng lên, ánh mắt cũng dần dần mù sương.
Đau nhức cùng khoái cảm cơ hồ đồng thời nổ tung trong cơ thể.
Mỗi lúc Tiếu Dương tiến nhập, cảm giác no đủ dạt dào tràn ngập toàn thân, sự kết hợp mạnh mẽ thân mật làm hắn muốn điên cuồng. Khi nam nhân tạm thời thối lui, hắn lại trống trải đến muốn chết, như hết thảy bị đục khoét rỗng tuếch.
Bá đạo chiếm giữ cùng ôn nhu giày vò, đan xen vào nhau, gần như tàn khốc, Mục Thiếu Hoài thậm chí không rõ, đến tột cùng chính mình khoan khoái hay thống khổ.
Giữa kích cuồng giao hợp, bắp thịt hắn căng thẳng, thoàn thân tuôn ra rất nhiều mồ hôi dính dấp. Không khí bỏng rát mà vẩn đục, mùi tanh nồng đậm đặc bao trùm che thiên lấp địa, giống như ma dược trợ tình. Hắn dùng lực nắm chặt cánh tay Tiếu Dương, khóe mắt bởi dục vọng dâng cao mà hơi đỏ lên, trong miệng bật ra tiếng rên rỉ kiềm nén.
Dục vọng như ngựa hoang thoát cương, làm thế nào cũng vô pháp nắm giữ, đói khát cùng cảm giác tội ác bội đức tranh đấu tại nơi sâu nhất trong thân thể, khiến hắn sắp tan vỡ. Tứ chi bất giác co giật, cả ngón chân cũng cuộn lại vì hưng phấn.
Tiết tấu càng trở nên điên cuồng, không biết từ bao giờ thân thể trúc trắc đã quen thuộc sự tồn tại của cự đại nóng như lửa, đau đớn từng giọt từng giọt tan biến, chỉ còn lại khoái cảm dữ dội, ngọt mỹ tê dại. Hắn cung người nghênh hợp, đứt quãng thở gấp, trí óc đã mất khả năng suy xét.
Vài cái chạy nước rút sau cùng, mỗi lần đều xuyên thấu thân thể Mục Thiếu Hoài, hắn hầu như không chịu nổi khoái cảm cường liệt như thế, nhưng hắn không muốn trốn chạy. Chăm chú nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của Tiếu Dương, hắn quên mất tất cả, chỉ biết dang tay cố gắng ôm chặt sư huynh, muốn đem nam nhân này nhào nặn vào trong huyết nhục của mình.
“Thiếu Hoài…" Tiếu Dương nhìn hắn, ánh mắt nồng cháy in thật sâu trong đồng tử hắn, ngữ điệu khàn khàn, nhưng gọi lên tên hắn rõ rệt không gì sánh được.
Giữa ánh bạc chợt lóe lên của thanh âm hòa tan trong mắt, Mục Thiếu Hoài tim đập như nổi trống, không kềm chế được cắn rách môi mình. Dịch thể nóng bỏng của nam nhân bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể hắn, nhiệt độ thiêu đốt làm hắn càng không ngừng run rẩy. Cơ hồ cùng một khắc, hắn cũng phóng thích.
Mọi ràng buộc trong cơ thể ở thời điểm tối căng thẳng đó đứt đoạn, vui thích tuyệt đỉnh khó nói nên lời rút sạch tất cả khí lực của hắn. Hắn xụi lơ dưới thân Tiếu Dương, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà đầy sức sống từ lồng ngực nam nhân truyền đến, tay vòng qua lưng hắn, cả sức lực buông lỏng cũng không còn.
Chú thích:
Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
Tác giả :
Mộc Vũ Linh Âm