Thủy Thanh Tích Tích
Chương 2
Khi bốn người sức cùng lực kiệt về tới phòng ngủ, đã không thèm cẩn thận như lúc chuồn ra ngoài nữa, cả bọn giống như một trận gió vọt thẳng đến giường của mình, làm tỉnh giấc những người khác.
Lão Đại mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Sao lại thế này?"
Bất quá không ai trả lời hắn. Lão Đại động động thân mình, liền cuộn tròn quay về ổ chăn tiếp tục ngủ, có điều, tôi biết sáng mai lải nhải và hỏi này hỏi nọ là không thể thiếu.
Mặc kệ, thật sự mệt mỏi quá a…… Năm đó trèo lên Thái Sơn lại đi xuống cũng không có mệt như vậy……
Tấm chăn ấm áp chậm rãi đem mệt nhọc từ từ ngấm vào thần trí, tôi chớp chớp mắt vài cái, liền hỗn loạn mà nhắm lại hai mắt.
Trong lúc tự thụy phi thụy, tự tỉnh phi tỉnh (dường như ngủ mà không ngủ, dường như tỉnh mà không tỉnh), hai mắt híp lại mơ màng, phòng ngủ hoàn toàn an tĩnh lại, bên trong chỉ có tiếng thở nặng nề của mọi người. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng truyền đến từ cửa sổ thông hơi phía trên cửa chính, ngủ ở giường trên, tôi có thể nhìn thấy bóng đèn hành lang bụi vàng lập lòe không an định. Khô khan trong mắt làm tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, mãi đến khi từ trong yên tĩnh truyền đến một thanh hưởng trong trẻo:
“Tí tách".
Tiếng nước?
Giữa lúc ý thức mơ hồ, láng máng hiện lên hai chữ này.
Là vòi nước trong WC, chắc không có gì quan trọng đi? Tiếng nước thật gần…… có lẽ tối nay quá mức an tĩnh? Chưa từng cảm thấy rằng tiếng nước nhỏ giọt lại thanh thấu vang vọng trong tai như thế.
Kẹt —— kẹt ——-
Chợt truyền đến một tiếng đẩy cửa chầm chậm.
Tôi rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt. Ánh sáng xuyên qua khe cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen chậm chạp đẩy cửa phòng ngủ ra. Không biết có phải mệt mỏi mà tôi sinh ra ảo giác hay không, động tác của hắn phi thường, phi thường chậm chạp, thanh âm kéo dài do đẩy cửa sinh ra từ từ truyền vào tai, giống như một pha quay chậm trong điện ảnh.
Ai vậy? Nhìn phía trên có vẻ gầy……. Chắc là lão Tứ? Thật đúng là quái nhân, đi WC cũng lén lén lút lút như vậy……
Hắn chậm rãi đi đến, động tác rất nhẹ nhàng, trừ bỏ âm hưởng của cửa ra, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. Khi cửa lần thứ hai đóng lại, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen thong thả di chuyển.
Vì sao bước đi bình ổn như thế, lại có chút cảm giác lung lay……
Tôi ngáp dài, đang muốn mở lời, bỗng nhiên phát hiện hắn đi đến bên giường Khổng Lệnh Tâm rồi dừng lại, sau đó chậm rãi bò lên giường.
Ngu ngốc, cậu nằm ở giường trên lão Đại! Giường của cậu ở bên cửa sổ! Đối diện tôi! Thật hết thuốc chữa mà!
Tôi mặc kệ hắn. Rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.
“Tí tách".
“Tí tách".
Tiếng nước giọt giọt chợt xa chợt gần, nhẹ nhàng mà âm vang cả buổi tối……
Ngày hôm sau, tôi thần thanh khí sảng tỉnh dậy. Cảm giác sau khi ngủ dậy, tinh thần của mọi người đều phục hồi, còn nói nói cười cười rộ cả lên. Lão Đại vừa chuẩn bị sách học cho ngày hôm nay, vừa thẩm huấn (thẩm tra, giáo huấn), bốn người chúng tôi cực kỳ ăn ý giả ngu giả khờ, thề thốt phủ nhận chuyện tối qua lén ra ngoài, cùng lắm là cả bọn đi WC tập thể thôi.
“Đúng rồi, tối qua là người nào ngu ngốc đi sai giường? Bò lên giường của lão Tam!"
Lão tứ Từ Bình không nói gì, im lặng gấp lại chăn của hắn, tôi trêu ghẹo nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi một chút, khẽ nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.
Ủa, không phải hắn?
“Thật sự? Tối hôm qua trên giường tôi có người sao?" Khổng Lệnh Tâm cười ha hả: “Ai lợi hại như vậy a? Giường không trống khoảng nào cũng có thể ngủ sao?"
Cả bọn vui cười chỉ vào một đứa nói: “Nhất định là cậu", nháo ầm ĩ cả lên. Lăn qua lăn lại xong rồi, cả bọn liền kết bè kết lũ đi đến nhà ăn dùng cơm. Khi Mục Mộc đang chờ Khổng Lệnh Tâm, bỗng nhiên kêu “A" lên một tiếng, chỉ vào vách tường của Khổng Lệnh Tâm nói: “Sao lại bị thấm nước rồi?"
Tôi tập trung nhìn vào, vách tường mà giường Khổng Lệnh Tâm dựa vào có một mảng ẩm ướt thật lớn, ranh giới vừa vặn là ván giường của tầng trên, nhìn qua giống như là từ giường trên thấm xuống. Nhưng ở giường trên lại trống không, không có bất luận cái gì, càng không có khả năng là dột nước.
“Liệu có phải phòng bên ngấm qua không?" Tiểu Xán tò mò sờ sờ vách tường, trên tay rõ ràng dính bọt nước.
“Kính nhờ, phòng bên 309 là nhà kho, không ai ở, bên trong chỉ có giường hỏng và mấy thứ linh tinh." Khổng Lệnh Tâm xé một mảnh lớn giấy vệ sinh lau lên tường, trong tức khắc giấy đã trở nên ướt đẫm: “Giữa trưa tìm quản lý viên xem qua một chút, có thể là ống nước bị nứt."
“Lão Đại, nhiệm vụ quang vinh này giao cho anh." Tôi vỗ vỗ vai Ngô Phàm, cười to vài tiếng.
Lão Đại từ chối cho ý kiến, dù sao chiếu cố cuộc sống đại học mỹ lệ của đám tiểu bối chúng tôi là nhiệm vụ của hắn đấy thôi.
Khúc đệm nho nhỏ sáng sớm rất nhanh đã xong. Sau khi dùng điểm tâm, sáu sinh viên năm nhất cùng cấp không cùng ban đều tự kết nhóm đi học.
Ngoại trừ Ngô Phàm, sáu người còn lại bao gồm cả tôi tuy rằng đều là sinh viên năm nhất ngành vật lý kỹ thuật, nhưng mà chuyên ngành sở học cũng không giống nhau. Mục Mộc cùng tôi sở học là hệ Vật lý hiện đại, Khổng Lệnh Tâm sở học là hệ Vô tuyến điện Vật lý nên đương nhiên không học chung phòng.
Tôi quay đầu lại nhìn Viên Phi vẫn luôn giữ yên lặng đi phía sau tôi, bỗng nhiên ai thán: Vì cái gì tôi và hắn cùng lớp a? Giống Từ Bình cũng là hệ Vật lý hiện đại, nhưng hắn lại là ban hai! Vì sao tôi lại phải cùng con tinh tinh này ở cùng ban??
“Tiểu Xán!"
Tôi gọi lại Tiểu Xán đang định lên lầu, hắn học chính là Vật lý chế dược công trình, phòng học ngay phía trên phòng học của tôi.
“Giữa trưa chờ tôi một chút, cùng trở về."
“Được ạ" Tiểu Xán vui vẻ lên tiếng.
Tôi nghĩ nguyên nhân tôi và Tiểu Xán thân cận như vậy, ngoại trừ diện mạo hắn đáng yêu lại biết nghe lời, thì chính là hắn không bao giờ thù dai, bất luận trước đó gặp bao nhiêu hiểm ác.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi vượt qua giờ học Plasma buồn tẻ, thầy giáo dùng thanh âm nhạt nhẽo ra sức tụng lại giáo trình, tôi nể tình ngồi nghe trong chốc lát, liền bắt đầu buồn ngủ.
Ngay sau khi chuông báo hiệu vang lên, có lẽ thầy giáo cũng nhìn không được cảnh cả ban gà gật nằm dài một khoảng lớn, không nói hai lời cầm sách chạy lấy người. Toàn ban nhất thời giải phóng, giống như bầy ong vỡ tổ ầm ĩ cả lên. Bỗng nhiên phía sau phòng học vang đến một tiếng ‘Rầm’, toàn bộ lực chú ý của người trong ban đều tập trung về phía sau.
Chỉ thấy Viên Phi sắc mặt tái nhợt đang nhặt lên đống sách vở và bút viết nằm ngổn ngang trên mặt đất, cúi đầu chạy trối chết ra khỏi phòng học.
Tiêu chảy hửm?
Đây là ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.
“Eh, Tiêu Vũ, cậu mau quay về phòng ngủ nhìn xem Viên Phi làm sao vậy! Sắc mặt cậu ấy rất khó coi a, có phải sinh bệnh rồi không?"
Viên Phi biến mất chưa đến nửa phút, tôi liền bị một đám nữ sinh vây quanh, thay nhau oanh tạc, khiến cho một học sinh ngoan hiền như tôi trước khi chuông báo giờ học vang lên không thể không “bắt buộc" trốn học.
Tôi khẽ ngâm nga một giai điệu chậm rãi trở về ký túc xá. Tôi mặc kệ sống chết của tên Viên Phi kia, cái gì tình hữu nghị cùng ban, anh em như tay như chân tuyệt đối không áp dụng trên người hai chúng tôi. Bất quá đang có cớ trốn học —— “Chiếu cố bạn cùng phòng" lý do tốt như vậy làm lá chắn, tôi đương nhiên sẽ vui lòng tỏ vẻ “Quan tâm" hắn một chút.
Trở lại 308, cửa phòng không khóa, tôi đẩy cửa ra, người này quả nhiên là trùm chăn kín đầu mà ngủ.
Giường của Viên Phi cùng một dãy với giường tôi, giường dưới là của Mục Mộc. Tôi cởi giày, giẫm lên giường Mục Mộc dùng sức đẩy đẩy ổ chăn Viên Phi: “Nè, bị bệnh hả?"
Chăn Viên Phi đột nhiên bị xốc lên, hắn có vẻ rất hoảng sợ nằm trong chăn. Sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, hai mắt ửng đỏ, không rõ có phải là vừa mới khóc hay là làm sao, trên trán đổ đầy mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập mà nhìn tôi.
“Uy…… cậu không sao chứ?"
Tôi không dám đùa nữa, bộ dáng Viên Phi quả thực có chút dị thường.
Viên Phi cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn tôi chằm chằm, tần suất hô hấp cực nhanh. Tôi có thể nhìn ra hắn đang sợ hãi cái gì đó, bởi vì bàn tay cầm lấy mép chăn của hắn rõ ràng đang run rẩy.
“Cậu sao thế? Muốn đi đến phòng y tế hay không?"
Tôi lấy tay lau trán hắn một chút, trời ạ, mồ hôi nhiều quá.
“Cậu…… có hay không……" giọng nói Viên Phi run rẩy đến nỗi khiến kẻ khác kinh ngạc.
“Cái gì?"
Viên Phi lại không nói lời nào nữa, mà càng rút đầu sâu vào trong chăn.
Tôi không từ bỏ ý định mà lắc lắc tay hắn: “Hey, vừa rồi cậu muốn nói cái gì?"
“Không có việc gì……" từ trong chăn truyền đến giọng nói nặng nề.
“Cậu không nói gì thì tôi đi à nha!"
Tôi cố ý lớn tiếng nói xong liền nhảy xuống giường, bắt đầu mang giày.
Tôi nghe được hắn ở giường trên bất an trở mình, xốc chăn lên, thế nhưng khi tôi đứng thẳng lên, hắn lại lui vào chăn lần nữa.
Làm cái gì vậy trời! Không muốn tôi bỏ đi thì mở miệng nói một tiếng thôi!
Nhìn thấy cục chăn tròn tròn, tôi thầm than thở một hơi trong lòng.
Quên đi, vẫn là ở lại vậy, tuy rằng không biết Viên Phi lên cơn điên gì nữa, nhưng giờ phút này hắn giống như một đứa trẻ bị kinh hách, khiến người ta không đành lòng bỏ đi được.
Tôi đơn giản nằm ở giường Mục Mộc, đeo tai nghe vào. Âm lượng cũng ý thức điều chỉnh xuống thấp, như vậy nếu Viên Phi gọi tôi cũng có thể nghe được.
Trong lúc vô tình tôi liếc mắt sang giường Khổng Lệnh Tâm đối diện, vết nước trên tường đã muốn thấm ướt hết hai phần ba, rất nhanh sẽ thấm xuống ván giường hắn. Tôi vội vàng xé giấy lau lau vách tường, giấy khô lập tức giống như mới từ trong nước vớt ra.
Như thế nào lại ướt đến lợi hại như vậy?
Tôi hồ nghi nhìn xung quanh tìm kiếm nơi rỉ nước, sau cùng xác định duy nhất chỉ có thể là từ sát vách thấm qua đây.
Tôi đi đến trước cửa 309, dùng sức nhảy vài cái lên nhìn cửa sổ thông gió. Đáng tiếc chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tấm gỗ ở chỗ cao. Tôi đột nhiên nổi lên hưng trí mà gõ gõ cửa phòng 309, hỏi: “Có người không? Tôi ở phòng bên cạnh đây."
Đương nhiên không có ai trả lời tôi.
Ha hả cười, tôi âm thầm cười nhạo bản thân quá mức rảnh rỗi, liền quay trở về 308, tiếp tục nghe nhạc.
“Tí tách."
Khi tôi đóng cửa phòng, tựa hồ nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng nước nhỏ giọt.
Viên Phi mãi không động tĩnh, tôi chán chết đi được nên cũng bắt đầu buồn ngủ, vì thế tắt đèn nhắm mắt dưỡng thần. Dần dần, cơn buồn ngủ cuốn sạch thần trí tôi, phảng phất, bên tai dường như thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng vang của giọt nước.
Lát nữa ngủ dậy đi WC nhìn xem là cái vòi nước nào chưa đóng chặt, thật là phiền.
Nghĩ nghĩ, liền triệt để lâm vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, giường bỗng nhiên truyền đến một trận lay động kịch liệt! Tôi hồ đồ mở mắt, lại không ngờ nhìn thấy Viên Phi từ giường trên thoáng cái nhảy xuống đất! Lối đi nhỏ hẹp căn bản không thể thực hiện động tác trên diện rộng như vậy, hắn ngay lập tức bị trượt chân, ngã không nhẹ.
Tôi vội vàng nhảy dựng lên: “Cậu điên rồi? Cao như vậy cư nhiên dám nhảy xuống!"
Viên Phi ngẩng đầu, tôi chợt hấp một ngụm lãnh khí, lúc này mắt Viên Phi tràn ngập tơ máu, nhãn thần bất an sợ hãi giống như người bệnh tâm thần. Hắn căng thẳng nhìn tôi, hốt nhiên gạt tay tôi đang đỡ hắn ra, thậm chí ngay cả giày cũng không mang liền nghiêng ngả lảo đảo mở cửa chạy ra ngoài.
“Viên Phi!" tôi vội vàng đuổi theo.
Viên Phi chạy bạt mạng tới cầu thang, tôi chưa bao giờ thấy hắn hoảng loạn thất thố như thế, đành phải kêu to tên hắn đồng thời dốc sức đuổi theo. Hắn quá mức hỗn loạn bất thình lình từ cầu thang ngã xuống, tôi kinh hô một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn thừ lầu ba ngã xuống chỗ ngoặc lầu hai.
“Viên Phi!" Tôi chạy vội xuống, dìu hắn ngồi dậy: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?"
Viên Phi tựa hồ vì quá đau đớn mà hồi phục một tia bình tĩnh, hắn hư thoát dựa vào tường thở dồn dập, đôi môi trắng bệch run cầm cập không ngừng.
“Viên Phi……" Tôi thật cẩn thận hạ giọng nhu hòa: “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Viên Phi vô lực lắc đầu, thập phần mệt nỏi nhắm lại hai mắt. tôi thử nâng hắn dậy, thế nhưng dường như Viên Phi ngay cả khí lực đứng lên cũng biến mất hầu như không còn, tôi chỉ còn cách cõng hắn về phòng.
Tôi không đủ sức lực đưa hắn lên giường trên, đành phải đặt hắn lên giường Mục Mộc trước. Tiếng la lối lúc nãy đã dẫn quản lý viên tới, tôi cười trừ giải thích rằng Viên Phi ngã từ trên giường xuống, không có gì khác cả, đặc biệt thanh minh lần nữa tôi cùng hắn không có đánh nhau.
Quản lý viên lo lắng quan sát Viên Phi, bộ dáng hiện tại của hắn khiến cho ai nhìn thấy cũng phải để tâm. Tôi thì bị quản lý viên ngàn dặn vạn dặn nhất định phải chiếu cố tốt bạn cùng phòng, chờ hắn tỉnh thì đưa hắn đến phòng y tế, v.v…..
Tôi nhân cơ hội đem chuyện tường bị thấm nước nói cho quản lý viên, vì thế hắn mở cửa phòng 309 kiểm tra một chút. Tôi nhân cơ hội tò mò thò đầu vào nhìn loạn, bên trong u tối bị che kín bởi bụi mù, khô ráo đến mức có thể hít vào một mũi đầy tro bụi, không có khả năng bị ngấm nước được.
Kỳ quái, vậy nước rốt cuộc là từ đâu thấm tới?
Quản lý viên đi rồi, tôi ngồi trên ghế dựa cạnh giường Viên Phi, cũng không dám……buông lỏng nữa.
“Tí tách."
Lại một tiếng bọt nước rơi xuống.
Tôi đang định đứng dậy đến WC xem một chút, ai ngờ Viên Phi luôn im lặng nhắm mắt nãy giờ bỗng nhiên kịch liệt run lên, thình lình mở to hai mắt. Giống như bị cái gì làm cho hoảng sợ. Tôi thực sự bị hắn dọa rồi, ánh mắt hắn đăm đăm, vẻ mặt hoảng loạn, hơn nữa toàn thân đều run rẩy, quả thực giống như bị trúng tà vậy!
“Viên Phi! Cậu còn như vậy tôi sẽ mặc kệ cậu luôn đó! Chúng ta trực tiếp đến bệnh viện đi!"
Tầm mắt Viên Phi thật vất vả mới tập trung đến mặt tôi, tôi cảm thấy được giờ phút này hắn giống như chim sợ cành cong, một cái ho khan cũng có thể làm thần kinh hắn sụp đổ: “Tôi dẫn cậu đi bác sĩ được không?"
Tôi dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn, đột nhiên hắn cầm chặt lấy cổ tay tôi, cánh môi run rẩy vất vả lắm mới thốt ra lời nói đứt quãng: “Đừng ……đừng rời đi."
“Được, tôi không đi, cậu nếu sợ quá thì cứ nắm lấy tay tôi."
Hai tay Viên Phi gắt gao nắm chặt tay phải của tôi, cái run khe khẽ từ lòng bàn tay hắn truyền đến cũng lây nhiễm qua tôi, theo bản năng thần kinh cũng trở nên căng thẳng, bắt đầu phân không rõ mồ hôi tinh mịn trong lòng bàn tay rốt cuộc là của ai nữa.
Chẳng biết tiếng chuông đã vang bao nhiêu lần, tôi không rõ là còn học hay đã tan học rồi, tay phải bị nắm đến cơ hồ mất đi cảm giác hắn mới chậm rãi buông ra. Hô hấp đã có chiều hướng bình ổn cho thấy Viên Phi rốt cuộc đã ngủ, tôi cũng không lập tức rút ra cánh tay tê cứng mà chỉ nhìn chăm chú vào cái nhíu mày ngay cả trong lúc ngủ cũng vô pháp dịu đi của hắn, rõ ràng hiểu được một việc: Viên Phi? Cái tên sôi nổi thích trêu ghẹo con gái nhà lành cũng có lúc sợ hãi đến sùi bọt mép như vậy?
Ký túc xá bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, tôi nghĩ hẳn là tan học rồi. Chẳng bao lâu, lão Đại bọn họ liền lục tục trở về, khi nhìn thấy Viên Phi nắm tay tôi nằm trên giường Mục Mộc thì đều biểu hiện ra vài phần kinh ngạc. Tiểu Xán vẻ mặt hầm hầm chạy về, đại khái giận tôi cho hắn leo cây đây mà, nhưng nhìn thấy bộ dạng Viên Phi, lại nhỏ giọng hỏi tôi tình hình của hắn.
Quá giữa trưa, Viên Phi tỉnh lại, lúc này tôi mới thu tay về, lại xuýt xoa vì tê dại. Vẻ mặt Viên Phi mang theo vài phần lúng túng, khóe miệng co rúm vài cái, thật vất vả mới phun ra được hai tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Cám ơn……"
Không thành ý!
Tôi cũng lười đáp lại, đem cơm lão Đại mang đến giao cho hắn rồi cũng im lìm cuối đầu dồn sức ăn. Tuy rằng thức ăn đã nguội lạnh, nhưng tôi sớm đói gần chết nên vẫn như cũ ăn như lang thôn hổ yết. Viên Phi chỉ ăm mấy miếng liền cầm chén đũa dọn dẹp lại, sau đó bò lên giường mình tiếp tục ngủ.
Nợn a ——-
Tôi ở trong lòng kêu một tiếng, sau đó khẽ ngâm nga một điệu nhạc chạy vào phòng rửa mặt rửa hộp cơm.
“Tí tách."
Tay tôi dừng lại, không khỏi đóng chặt vòi nước, nhìn chung quanh phòng rửa mặt vắng người một lần. Tất cả vòi nước đều an an tĩnh tĩnh, không có một giọt nước nào rỉ ra.
“Tí tách."
Tiếng động thật gần, thế nhưng một loạt vòi nước bên cạnh lại không có cái gì khác thường.
Tôi lại chạy đến WC nhìn ngó, chung quy van nước vẫn chậm chậm tiếp nước, nhưng mà bên ngoài bồn đựng vô cùng khô ráo, không có dấu hiệu rò rỉ.
“Tí tách."
Tôi trợn trắng mắt, quên đi, quản nó làm gì!
Sau khi rửa bát đũa sạch sẽ, tôi liền nhào lên giường Tiểu Xán cùng hắn nhỏ giọng nói đủ chuyện trên trời dưới đất, lão Đại đang làm toán cao cấp, Từ Bình ngủ trưa, Mục Mộc bởi vì lúc nãy bị Viên Phi chiếm giường, nên bây giờ nằm trên giường Khổng Lệnh Tâm khò khò ngủ say, Khổng Lệnh Tâm thì đang viết thư cho người nhà.
Tôi vô ý thức quay đầu nhìn thoáng lên giường Viên Phi, mặc dù đang ở giường dưới không thấy rõ tình huống của hắn, nhưng mà hắn hẳn là ngủ thật sự an ổn, không có phát ra tiếng động gì.
Hắn…… chắc là không có việc gì đi……
Thoáng cái đã đến hai giờ rưỡi, lão Đại lần lượt đánh thức đám đang ngủ đến quên mất trời trăng chúng tôi dậy, mọi người vệ sinh rửa mặt rồi phân nhóm đi học. Tôi có ý đi theo cùng Viên Phi, trong lòng âm thầm đắc ý chính mình tâm địa vô cùng thiện lương, thật sự là ngay cả Bồ Tát cũng phải khen ngợi tấm lòng này. Đáng tiếc con khỉ kia vẫn không chịu nói một tiếng, ngay cả khi tôi cố ý khiêu khích cũng không thèm phản ứng, trong mắt hoàn toàn vô ngã, không chút nể tình đả kích đến sự lạc quan tích cực của tôi.
Tôi mặc kệ cậu!
Tôi khí cực bại hoại ngồi cách hắn thật xa, không biết vì cớ gì mà bực bội.
Giờ tiếng Anh buồn tẻ, cô giáo tiếng Anh xinh đẹp dùng âm thanh tự nhiên nói nói thứ ngôn ngữ nghe xong thuộc chết liền, tôi nhàm chán vẽ bậy lên giáo trình tiếng Anh, chờ mong chuông tan học réo vang.
Nếu tôi biết được khi chuông reng thì cũng là lúc mở màn tất cả bi kịch, tôi sẽ cầu nguyện thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này. Tôi nguyện ý vĩnh viễn nghe đi nghe lại giờ học tiếng Anh vô vị này, không ngừng, không ngừng vẽ bậy trên giáo trình, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn tuần hoàn……
Ít nhất như thế, sẽ không phát sinh những chuyện đáng sợ sau này……
Khi tôi cùng Viên Phi và cả Tiểu Xán cùng nhau trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn nhìn thấy Mục Mộc, Từ Bình đứng ở trước phòng không ngừng đập cửa.
“Làm sao vậy? Không đem theo chìa khóa hả?" tôi cười nói.
“Không phải, là có người khóa trái bên trong." Mục Mộc vội la lên: “Gõ nửa ngày cũng không ai trả lời. Gấp muốn chết luôn đây!"
Cửa phòng ngủ chúng tôi ngoại trừ ổ khóa ngoài an toàn mỗi người đều có chìa khóa, bên trong còn một then cài cửa nữa, một khi chốt lại, trừ phi người ở bên trong mở ra bằng không đừng hòng đi vào. Chúng tôi vì thế nên đã nghĩ ra một cái tên rất hoa mỹ: phòng 308 ‘ẩn tư bảo chướng’ (bảo đảm riêng tư).
Tôi gõ gõ cửa, dán lỗ tai lên trên cánh cửa, bên trong căn bản không có bất cứ âm thanh gì, không giống như có người, nhưng nếu không có ai then cài cửa sẽ không tự khóa được, là người nào ở bên trong? Ngủ mê hay sao?
“Ai ở bên trong đó? Ngô Phàm hay Khổng Lệnh Tâm?"
“Không phải lão Đại đâu, hẳn là lão Tam." Biểu tình Mục Mộc vô cùng bất an. “Hôm nay lúc đi học cậu ấy nói bị choáng đầu, tiết học sau đã về phòng, ngay cả sách vở cũng không lấy theo. Sau khi tôi thu dọn đồ đạc liền lập tức trở về, nhưng đập cửa thế nào cũng không có ai đáp lại! Lão Đại đã đi tìm bảo vệ nhờ cạy cửa rồi, nếu lão Tam mà hôn mê thì thảm!"
Tôi lập tức dùng sức gõ cửa: “Khổng Lệnh Tâm! Cậu có ở bên trong không? Nè! Nói gì đi chứ!"
Không được đáp lại, tôi lần thứ hai áp tai vào cửa, liều mình dựng thẳng lỗ tai, nỗ lực xem có thể nghe được tiếng rên rỉ của Khổng Lệnh Tâm hay thanh hưởng gì khác không. Có lẽ biểu tình của tôi lây nhiễm sang đám bạn, bốn phía hoàn toàn im lặng, tĩnh đến mức tôi có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
Sau đó, tôi nghe được trong phòng truyền đến một tiếng động cực kỳ nhỏ: “Tí tách."
Giọt nước?
Tôi hồ nghi tiếp tục dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng, tuy rằng phi thường yếu ớt, nhưng tôi có thể khẳng định xác xác thật thật là từ trong phòng truyền đến, là loại tiếng động giống như giọt nước rơi xuống vũng nước đọng.
Là do cái ly bị lật đổ sao?
Tôi đơn giản quỳ trên mặt đất, thử từ khe cửa nhìn xem tình huống trong phòng, nhưng mà dù thế nào cũng không nhìn tới. Cuối cùng, tôi không thể không quỳ rạp cả người xuống mà nhìn vào trong.
“Khổng Lệnh Tâm chết tiệt, tuần này cậu phải giặt quần áo cho tôi!"
Tôi cúi đầu mắng, mặt hoàn toàn dán sát mặt đất, rốt cục tầm mắt cũng đi vào trong phòng, nhưng ngay lập tức sửng sốt.
Đỏ……
Màu đỏ vô cùng đậm đặc, một mảnh thật lớn, nhiễm đó phía dưới giường Khổng Lệnh Tâm.
Màu đỏ khiến tôi sởn tóc gáy, bởi vì…… đó là nhan sắc của máu……
“Tí tách."
Tiếng vang nhẹ nhàng lại khiến cả người tôi run rẩy, bởi máu tanh trên mặt đất từng chút lan rộng. Sau đó, lại một giọt huyết hồng rơi xuống: “Tí tách."
Tôi bỗng nhiên đứng dậy, căn bản không kịp đứng lên đã liều mạng rụt lui về sau, mãi đến khi lưng va phải vách tường lạnh lẽo.
“Tiêu Vũ, cậu làm sao vậy? Tình hình trong phòng thế nào? Cậu nhìn thấy cái gì!?"
Tôi nhìn thấy cái gì?
Thứ đỏ đỏ kia…… là mực đỏ phải không? Nhiều như vậy, nồng như vậy, quả thực đỏ đến mức sắp biến thành đen! Giống như toàn bộ máu tươi của một người đều chảy ra hết……
Đó là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì!
“Lục ca, anh không sao chứ!"
Tiểu Xán mang theo biểu tình kinh hoàng liều mình lay động vai tôi, tôi lại không nói ra được điều gì, chỉ có thể thẳng ngoắc hai mắt nhìn cửa lớn đóng chặt kia, toàn thân đều run rẩy.
Đó không có khả năng là máu…… như thế nào có thể…… nhất định là mực nước…… nhất định là……
“Quản lý viên! Quản lý viên!" bên tai truyền đến tiếng hét chói tai không khống chế được của Mục Mộc.
Biểu tình của tôi dọa mọi người sợ rồi? Thế nhưng tôi cũng không thể giả vờ cười như không có việc gì được, tôi giống như bị dính định thân chú khiến cho cả người không thể động đậy.
Lão Đại dẫn theo hai bác bảo vệ tới, bọn họ cầm cờ-lê thật dài, một người dùng sức xô đẩy vài cái không có kết quả liền bắt đầu nạy cửa. Động tĩnh ở phòng 308 lôi kéo mấy người ở phòng khác đến, rất nhanh chung quanh đã vây đầy một đám người, líu ríu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi chân thành hy vọng sau khi bọn họ mở cửa ra, Khổng Lệnh Tâm liền cười lớn đi tới vỗ vỗ vai tôi, hỏi tôi có phải bị dọa chết khiếp rồi không. Khi đó tôi sẽ hung hăng đánh hắn một quyền! Rồi sau đó tôi thể nào cũng sẽ bị đám người nhí nhố này cười cho một trận, mấy bạn học khác vừa thấy tôi sẽ cười nhạo tôi này thì thần kinh yếu này thì nhát như thỏ đế, người ban khác sẽ nói “Nhìn kia, người kia chính là Tiêu Vũ sợ tới mức chân nhuyễn ra không đứng dậy nổi đó", sau đó tôi có thể sẽ bị liệt vào top 10 chuyện cười của toàn trường, sau đó lại……
Ngay lúc tôi miên man cố sức suy nghĩ, cửa đã bị nạy mở.
Tôi đờ đẫn nhìn bác bảo vệ đang đứng ngốc ở cửa, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê liệt từ trong miệng Mục Mộc hô lên. Những người tò mò chen đi lên hốt nhiên giống như thấy phải chuyện gì đó khủng bố nhất thiên hạ cũng chợt phát ra những trận tiếng thét chói tai, tình cảnh nhất thời rối loạn, tất cả mọi người đều la hét chạy như điên.
Tiểu Xán không dám đi đến xem tình hình trong phòng, hắn chỉ run rẩy ôm vai tôi, tôi theo bản năng kéo hắn vào trong lồng ngực, nhưng dù thế nào cũng không ngăn được sự run rẩy của cả hai.
Tại sao…… tôi đã dự định làm tốt vai trò kẻ bị chê cười suốt đời…… Sự thật vẫn như cũ phơi bày ra một mặt mà tôi rất không muốn thừa nhận…..
.
.
.
Lão Đại mơ mơ màng màng hỏi một câu: “Sao lại thế này?"
Bất quá không ai trả lời hắn. Lão Đại động động thân mình, liền cuộn tròn quay về ổ chăn tiếp tục ngủ, có điều, tôi biết sáng mai lải nhải và hỏi này hỏi nọ là không thể thiếu.
Mặc kệ, thật sự mệt mỏi quá a…… Năm đó trèo lên Thái Sơn lại đi xuống cũng không có mệt như vậy……
Tấm chăn ấm áp chậm rãi đem mệt nhọc từ từ ngấm vào thần trí, tôi chớp chớp mắt vài cái, liền hỗn loạn mà nhắm lại hai mắt.
Trong lúc tự thụy phi thụy, tự tỉnh phi tỉnh (dường như ngủ mà không ngủ, dường như tỉnh mà không tỉnh), hai mắt híp lại mơ màng, phòng ngủ hoàn toàn an tĩnh lại, bên trong chỉ có tiếng thở nặng nề của mọi người. Ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng truyền đến từ cửa sổ thông hơi phía trên cửa chính, ngủ ở giường trên, tôi có thể nhìn thấy bóng đèn hành lang bụi vàng lập lòe không an định. Khô khan trong mắt làm tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, mãi đến khi từ trong yên tĩnh truyền đến một thanh hưởng trong trẻo:
“Tí tách".
Tiếng nước?
Giữa lúc ý thức mơ hồ, láng máng hiện lên hai chữ này.
Là vòi nước trong WC, chắc không có gì quan trọng đi? Tiếng nước thật gần…… có lẽ tối nay quá mức an tĩnh? Chưa từng cảm thấy rằng tiếng nước nhỏ giọt lại thanh thấu vang vọng trong tai như thế.
Kẹt —— kẹt ——-
Chợt truyền đến một tiếng đẩy cửa chầm chậm.
Tôi rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt. Ánh sáng xuyên qua khe cửa, có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen chậm chạp đẩy cửa phòng ngủ ra. Không biết có phải mệt mỏi mà tôi sinh ra ảo giác hay không, động tác của hắn phi thường, phi thường chậm chạp, thanh âm kéo dài do đẩy cửa sinh ra từ từ truyền vào tai, giống như một pha quay chậm trong điện ảnh.
Ai vậy? Nhìn phía trên có vẻ gầy……. Chắc là lão Tứ? Thật đúng là quái nhân, đi WC cũng lén lén lút lút như vậy……
Hắn chậm rãi đi đến, động tác rất nhẹ nhàng, trừ bỏ âm hưởng của cửa ra, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. Khi cửa lần thứ hai đóng lại, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen thong thả di chuyển.
Vì sao bước đi bình ổn như thế, lại có chút cảm giác lung lay……
Tôi ngáp dài, đang muốn mở lời, bỗng nhiên phát hiện hắn đi đến bên giường Khổng Lệnh Tâm rồi dừng lại, sau đó chậm rãi bò lên giường.
Ngu ngốc, cậu nằm ở giường trên lão Đại! Giường của cậu ở bên cửa sổ! Đối diện tôi! Thật hết thuốc chữa mà!
Tôi mặc kệ hắn. Rất nhanh tiến vào trong mộng đẹp.
“Tí tách".
“Tí tách".
Tiếng nước giọt giọt chợt xa chợt gần, nhẹ nhàng mà âm vang cả buổi tối……
Ngày hôm sau, tôi thần thanh khí sảng tỉnh dậy. Cảm giác sau khi ngủ dậy, tinh thần của mọi người đều phục hồi, còn nói nói cười cười rộ cả lên. Lão Đại vừa chuẩn bị sách học cho ngày hôm nay, vừa thẩm huấn (thẩm tra, giáo huấn), bốn người chúng tôi cực kỳ ăn ý giả ngu giả khờ, thề thốt phủ nhận chuyện tối qua lén ra ngoài, cùng lắm là cả bọn đi WC tập thể thôi.
“Đúng rồi, tối qua là người nào ngu ngốc đi sai giường? Bò lên giường của lão Tam!"
Lão tứ Từ Bình không nói gì, im lặng gấp lại chăn của hắn, tôi trêu ghẹo nhìn hắn. Hắn cũng nhìn tôi một chút, khẽ nhíu mày, vẻ mặt hoang mang.
Ủa, không phải hắn?
“Thật sự? Tối hôm qua trên giường tôi có người sao?" Khổng Lệnh Tâm cười ha hả: “Ai lợi hại như vậy a? Giường không trống khoảng nào cũng có thể ngủ sao?"
Cả bọn vui cười chỉ vào một đứa nói: “Nhất định là cậu", nháo ầm ĩ cả lên. Lăn qua lăn lại xong rồi, cả bọn liền kết bè kết lũ đi đến nhà ăn dùng cơm. Khi Mục Mộc đang chờ Khổng Lệnh Tâm, bỗng nhiên kêu “A" lên một tiếng, chỉ vào vách tường của Khổng Lệnh Tâm nói: “Sao lại bị thấm nước rồi?"
Tôi tập trung nhìn vào, vách tường mà giường Khổng Lệnh Tâm dựa vào có một mảng ẩm ướt thật lớn, ranh giới vừa vặn là ván giường của tầng trên, nhìn qua giống như là từ giường trên thấm xuống. Nhưng ở giường trên lại trống không, không có bất luận cái gì, càng không có khả năng là dột nước.
“Liệu có phải phòng bên ngấm qua không?" Tiểu Xán tò mò sờ sờ vách tường, trên tay rõ ràng dính bọt nước.
“Kính nhờ, phòng bên 309 là nhà kho, không ai ở, bên trong chỉ có giường hỏng và mấy thứ linh tinh." Khổng Lệnh Tâm xé một mảnh lớn giấy vệ sinh lau lên tường, trong tức khắc giấy đã trở nên ướt đẫm: “Giữa trưa tìm quản lý viên xem qua một chút, có thể là ống nước bị nứt."
“Lão Đại, nhiệm vụ quang vinh này giao cho anh." Tôi vỗ vỗ vai Ngô Phàm, cười to vài tiếng.
Lão Đại từ chối cho ý kiến, dù sao chiếu cố cuộc sống đại học mỹ lệ của đám tiểu bối chúng tôi là nhiệm vụ của hắn đấy thôi.
Khúc đệm nho nhỏ sáng sớm rất nhanh đã xong. Sau khi dùng điểm tâm, sáu sinh viên năm nhất cùng cấp không cùng ban đều tự kết nhóm đi học.
Ngoại trừ Ngô Phàm, sáu người còn lại bao gồm cả tôi tuy rằng đều là sinh viên năm nhất ngành vật lý kỹ thuật, nhưng mà chuyên ngành sở học cũng không giống nhau. Mục Mộc cùng tôi sở học là hệ Vật lý hiện đại, Khổng Lệnh Tâm sở học là hệ Vô tuyến điện Vật lý nên đương nhiên không học chung phòng.
Tôi quay đầu lại nhìn Viên Phi vẫn luôn giữ yên lặng đi phía sau tôi, bỗng nhiên ai thán: Vì cái gì tôi và hắn cùng lớp a? Giống Từ Bình cũng là hệ Vật lý hiện đại, nhưng hắn lại là ban hai! Vì sao tôi lại phải cùng con tinh tinh này ở cùng ban??
“Tiểu Xán!"
Tôi gọi lại Tiểu Xán đang định lên lầu, hắn học chính là Vật lý chế dược công trình, phòng học ngay phía trên phòng học của tôi.
“Giữa trưa chờ tôi một chút, cùng trở về."
“Được ạ" Tiểu Xán vui vẻ lên tiếng.
Tôi nghĩ nguyên nhân tôi và Tiểu Xán thân cận như vậy, ngoại trừ diện mạo hắn đáng yêu lại biết nghe lời, thì chính là hắn không bao giờ thù dai, bất luận trước đó gặp bao nhiêu hiểm ác.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài chậm rãi vượt qua giờ học Plasma buồn tẻ, thầy giáo dùng thanh âm nhạt nhẽo ra sức tụng lại giáo trình, tôi nể tình ngồi nghe trong chốc lát, liền bắt đầu buồn ngủ.
Ngay sau khi chuông báo hiệu vang lên, có lẽ thầy giáo cũng nhìn không được cảnh cả ban gà gật nằm dài một khoảng lớn, không nói hai lời cầm sách chạy lấy người. Toàn ban nhất thời giải phóng, giống như bầy ong vỡ tổ ầm ĩ cả lên. Bỗng nhiên phía sau phòng học vang đến một tiếng ‘Rầm’, toàn bộ lực chú ý của người trong ban đều tập trung về phía sau.
Chỉ thấy Viên Phi sắc mặt tái nhợt đang nhặt lên đống sách vở và bút viết nằm ngổn ngang trên mặt đất, cúi đầu chạy trối chết ra khỏi phòng học.
Tiêu chảy hửm?
Đây là ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.
“Eh, Tiêu Vũ, cậu mau quay về phòng ngủ nhìn xem Viên Phi làm sao vậy! Sắc mặt cậu ấy rất khó coi a, có phải sinh bệnh rồi không?"
Viên Phi biến mất chưa đến nửa phút, tôi liền bị một đám nữ sinh vây quanh, thay nhau oanh tạc, khiến cho một học sinh ngoan hiền như tôi trước khi chuông báo giờ học vang lên không thể không “bắt buộc" trốn học.
Tôi khẽ ngâm nga một giai điệu chậm rãi trở về ký túc xá. Tôi mặc kệ sống chết của tên Viên Phi kia, cái gì tình hữu nghị cùng ban, anh em như tay như chân tuyệt đối không áp dụng trên người hai chúng tôi. Bất quá đang có cớ trốn học —— “Chiếu cố bạn cùng phòng" lý do tốt như vậy làm lá chắn, tôi đương nhiên sẽ vui lòng tỏ vẻ “Quan tâm" hắn một chút.
Trở lại 308, cửa phòng không khóa, tôi đẩy cửa ra, người này quả nhiên là trùm chăn kín đầu mà ngủ.
Giường của Viên Phi cùng một dãy với giường tôi, giường dưới là của Mục Mộc. Tôi cởi giày, giẫm lên giường Mục Mộc dùng sức đẩy đẩy ổ chăn Viên Phi: “Nè, bị bệnh hả?"
Chăn Viên Phi đột nhiên bị xốc lên, hắn có vẻ rất hoảng sợ nằm trong chăn. Sắc mặt hắn tái nhợt dọa người, hai mắt ửng đỏ, không rõ có phải là vừa mới khóc hay là làm sao, trên trán đổ đầy mồ hôi, hô hấp có chút dồn dập mà nhìn tôi.
“Uy…… cậu không sao chứ?"
Tôi không dám đùa nữa, bộ dáng Viên Phi quả thực có chút dị thường.
Viên Phi cái gì cũng không nói, chỉ là nhìn tôi chằm chằm, tần suất hô hấp cực nhanh. Tôi có thể nhìn ra hắn đang sợ hãi cái gì đó, bởi vì bàn tay cầm lấy mép chăn của hắn rõ ràng đang run rẩy.
“Cậu sao thế? Muốn đi đến phòng y tế hay không?"
Tôi lấy tay lau trán hắn một chút, trời ạ, mồ hôi nhiều quá.
“Cậu…… có hay không……" giọng nói Viên Phi run rẩy đến nỗi khiến kẻ khác kinh ngạc.
“Cái gì?"
Viên Phi lại không nói lời nào nữa, mà càng rút đầu sâu vào trong chăn.
Tôi không từ bỏ ý định mà lắc lắc tay hắn: “Hey, vừa rồi cậu muốn nói cái gì?"
“Không có việc gì……" từ trong chăn truyền đến giọng nói nặng nề.
“Cậu không nói gì thì tôi đi à nha!"
Tôi cố ý lớn tiếng nói xong liền nhảy xuống giường, bắt đầu mang giày.
Tôi nghe được hắn ở giường trên bất an trở mình, xốc chăn lên, thế nhưng khi tôi đứng thẳng lên, hắn lại lui vào chăn lần nữa.
Làm cái gì vậy trời! Không muốn tôi bỏ đi thì mở miệng nói một tiếng thôi!
Nhìn thấy cục chăn tròn tròn, tôi thầm than thở một hơi trong lòng.
Quên đi, vẫn là ở lại vậy, tuy rằng không biết Viên Phi lên cơn điên gì nữa, nhưng giờ phút này hắn giống như một đứa trẻ bị kinh hách, khiến người ta không đành lòng bỏ đi được.
Tôi đơn giản nằm ở giường Mục Mộc, đeo tai nghe vào. Âm lượng cũng ý thức điều chỉnh xuống thấp, như vậy nếu Viên Phi gọi tôi cũng có thể nghe được.
Trong lúc vô tình tôi liếc mắt sang giường Khổng Lệnh Tâm đối diện, vết nước trên tường đã muốn thấm ướt hết hai phần ba, rất nhanh sẽ thấm xuống ván giường hắn. Tôi vội vàng xé giấy lau lau vách tường, giấy khô lập tức giống như mới từ trong nước vớt ra.
Như thế nào lại ướt đến lợi hại như vậy?
Tôi hồ nghi nhìn xung quanh tìm kiếm nơi rỉ nước, sau cùng xác định duy nhất chỉ có thể là từ sát vách thấm qua đây.
Tôi đi đến trước cửa 309, dùng sức nhảy vài cái lên nhìn cửa sổ thông gió. Đáng tiếc chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy tấm gỗ ở chỗ cao. Tôi đột nhiên nổi lên hưng trí mà gõ gõ cửa phòng 309, hỏi: “Có người không? Tôi ở phòng bên cạnh đây."
Đương nhiên không có ai trả lời tôi.
Ha hả cười, tôi âm thầm cười nhạo bản thân quá mức rảnh rỗi, liền quay trở về 308, tiếp tục nghe nhạc.
“Tí tách."
Khi tôi đóng cửa phòng, tựa hồ nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng nước nhỏ giọt.
Viên Phi mãi không động tĩnh, tôi chán chết đi được nên cũng bắt đầu buồn ngủ, vì thế tắt đèn nhắm mắt dưỡng thần. Dần dần, cơn buồn ngủ cuốn sạch thần trí tôi, phảng phất, bên tai dường như thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng vang của giọt nước.
Lát nữa ngủ dậy đi WC nhìn xem là cái vòi nước nào chưa đóng chặt, thật là phiền.
Nghĩ nghĩ, liền triệt để lâm vào mộng đẹp.
Không biết qua bao lâu, giường bỗng nhiên truyền đến một trận lay động kịch liệt! Tôi hồ đồ mở mắt, lại không ngờ nhìn thấy Viên Phi từ giường trên thoáng cái nhảy xuống đất! Lối đi nhỏ hẹp căn bản không thể thực hiện động tác trên diện rộng như vậy, hắn ngay lập tức bị trượt chân, ngã không nhẹ.
Tôi vội vàng nhảy dựng lên: “Cậu điên rồi? Cao như vậy cư nhiên dám nhảy xuống!"
Viên Phi ngẩng đầu, tôi chợt hấp một ngụm lãnh khí, lúc này mắt Viên Phi tràn ngập tơ máu, nhãn thần bất an sợ hãi giống như người bệnh tâm thần. Hắn căng thẳng nhìn tôi, hốt nhiên gạt tay tôi đang đỡ hắn ra, thậm chí ngay cả giày cũng không mang liền nghiêng ngả lảo đảo mở cửa chạy ra ngoài.
“Viên Phi!" tôi vội vàng đuổi theo.
Viên Phi chạy bạt mạng tới cầu thang, tôi chưa bao giờ thấy hắn hoảng loạn thất thố như thế, đành phải kêu to tên hắn đồng thời dốc sức đuổi theo. Hắn quá mức hỗn loạn bất thình lình từ cầu thang ngã xuống, tôi kinh hô một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn hắn thừ lầu ba ngã xuống chỗ ngoặc lầu hai.
“Viên Phi!" Tôi chạy vội xuống, dìu hắn ngồi dậy: “Cậu không sao chứ? Có bị thương không?"
Viên Phi tựa hồ vì quá đau đớn mà hồi phục một tia bình tĩnh, hắn hư thoát dựa vào tường thở dồn dập, đôi môi trắng bệch run cầm cập không ngừng.
“Viên Phi……" Tôi thật cẩn thận hạ giọng nhu hòa: “Cậu làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Viên Phi vô lực lắc đầu, thập phần mệt nỏi nhắm lại hai mắt. tôi thử nâng hắn dậy, thế nhưng dường như Viên Phi ngay cả khí lực đứng lên cũng biến mất hầu như không còn, tôi chỉ còn cách cõng hắn về phòng.
Tôi không đủ sức lực đưa hắn lên giường trên, đành phải đặt hắn lên giường Mục Mộc trước. Tiếng la lối lúc nãy đã dẫn quản lý viên tới, tôi cười trừ giải thích rằng Viên Phi ngã từ trên giường xuống, không có gì khác cả, đặc biệt thanh minh lần nữa tôi cùng hắn không có đánh nhau.
Quản lý viên lo lắng quan sát Viên Phi, bộ dáng hiện tại của hắn khiến cho ai nhìn thấy cũng phải để tâm. Tôi thì bị quản lý viên ngàn dặn vạn dặn nhất định phải chiếu cố tốt bạn cùng phòng, chờ hắn tỉnh thì đưa hắn đến phòng y tế, v.v…..
Tôi nhân cơ hội đem chuyện tường bị thấm nước nói cho quản lý viên, vì thế hắn mở cửa phòng 309 kiểm tra một chút. Tôi nhân cơ hội tò mò thò đầu vào nhìn loạn, bên trong u tối bị che kín bởi bụi mù, khô ráo đến mức có thể hít vào một mũi đầy tro bụi, không có khả năng bị ngấm nước được.
Kỳ quái, vậy nước rốt cuộc là từ đâu thấm tới?
Quản lý viên đi rồi, tôi ngồi trên ghế dựa cạnh giường Viên Phi, cũng không dám……buông lỏng nữa.
“Tí tách."
Lại một tiếng bọt nước rơi xuống.
Tôi đang định đứng dậy đến WC xem một chút, ai ngờ Viên Phi luôn im lặng nhắm mắt nãy giờ bỗng nhiên kịch liệt run lên, thình lình mở to hai mắt. Giống như bị cái gì làm cho hoảng sợ. Tôi thực sự bị hắn dọa rồi, ánh mắt hắn đăm đăm, vẻ mặt hoảng loạn, hơn nữa toàn thân đều run rẩy, quả thực giống như bị trúng tà vậy!
“Viên Phi! Cậu còn như vậy tôi sẽ mặc kệ cậu luôn đó! Chúng ta trực tiếp đến bệnh viện đi!"
Tầm mắt Viên Phi thật vất vả mới tập trung đến mặt tôi, tôi cảm thấy được giờ phút này hắn giống như chim sợ cành cong, một cái ho khan cũng có thể làm thần kinh hắn sụp đổ: “Tôi dẫn cậu đi bác sĩ được không?"
Tôi dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn, đột nhiên hắn cầm chặt lấy cổ tay tôi, cánh môi run rẩy vất vả lắm mới thốt ra lời nói đứt quãng: “Đừng ……đừng rời đi."
“Được, tôi không đi, cậu nếu sợ quá thì cứ nắm lấy tay tôi."
Hai tay Viên Phi gắt gao nắm chặt tay phải của tôi, cái run khe khẽ từ lòng bàn tay hắn truyền đến cũng lây nhiễm qua tôi, theo bản năng thần kinh cũng trở nên căng thẳng, bắt đầu phân không rõ mồ hôi tinh mịn trong lòng bàn tay rốt cuộc là của ai nữa.
Chẳng biết tiếng chuông đã vang bao nhiêu lần, tôi không rõ là còn học hay đã tan học rồi, tay phải bị nắm đến cơ hồ mất đi cảm giác hắn mới chậm rãi buông ra. Hô hấp đã có chiều hướng bình ổn cho thấy Viên Phi rốt cuộc đã ngủ, tôi cũng không lập tức rút ra cánh tay tê cứng mà chỉ nhìn chăm chú vào cái nhíu mày ngay cả trong lúc ngủ cũng vô pháp dịu đi của hắn, rõ ràng hiểu được một việc: Viên Phi? Cái tên sôi nổi thích trêu ghẹo con gái nhà lành cũng có lúc sợ hãi đến sùi bọt mép như vậy?
Ký túc xá bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, tôi nghĩ hẳn là tan học rồi. Chẳng bao lâu, lão Đại bọn họ liền lục tục trở về, khi nhìn thấy Viên Phi nắm tay tôi nằm trên giường Mục Mộc thì đều biểu hiện ra vài phần kinh ngạc. Tiểu Xán vẻ mặt hầm hầm chạy về, đại khái giận tôi cho hắn leo cây đây mà, nhưng nhìn thấy bộ dạng Viên Phi, lại nhỏ giọng hỏi tôi tình hình của hắn.
Quá giữa trưa, Viên Phi tỉnh lại, lúc này tôi mới thu tay về, lại xuýt xoa vì tê dại. Vẻ mặt Viên Phi mang theo vài phần lúng túng, khóe miệng co rúm vài cái, thật vất vả mới phun ra được hai tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Cám ơn……"
Không thành ý!
Tôi cũng lười đáp lại, đem cơm lão Đại mang đến giao cho hắn rồi cũng im lìm cuối đầu dồn sức ăn. Tuy rằng thức ăn đã nguội lạnh, nhưng tôi sớm đói gần chết nên vẫn như cũ ăn như lang thôn hổ yết. Viên Phi chỉ ăm mấy miếng liền cầm chén đũa dọn dẹp lại, sau đó bò lên giường mình tiếp tục ngủ.
Nợn a ——-
Tôi ở trong lòng kêu một tiếng, sau đó khẽ ngâm nga một điệu nhạc chạy vào phòng rửa mặt rửa hộp cơm.
“Tí tách."
Tay tôi dừng lại, không khỏi đóng chặt vòi nước, nhìn chung quanh phòng rửa mặt vắng người một lần. Tất cả vòi nước đều an an tĩnh tĩnh, không có một giọt nước nào rỉ ra.
“Tí tách."
Tiếng động thật gần, thế nhưng một loạt vòi nước bên cạnh lại không có cái gì khác thường.
Tôi lại chạy đến WC nhìn ngó, chung quy van nước vẫn chậm chậm tiếp nước, nhưng mà bên ngoài bồn đựng vô cùng khô ráo, không có dấu hiệu rò rỉ.
“Tí tách."
Tôi trợn trắng mắt, quên đi, quản nó làm gì!
Sau khi rửa bát đũa sạch sẽ, tôi liền nhào lên giường Tiểu Xán cùng hắn nhỏ giọng nói đủ chuyện trên trời dưới đất, lão Đại đang làm toán cao cấp, Từ Bình ngủ trưa, Mục Mộc bởi vì lúc nãy bị Viên Phi chiếm giường, nên bây giờ nằm trên giường Khổng Lệnh Tâm khò khò ngủ say, Khổng Lệnh Tâm thì đang viết thư cho người nhà.
Tôi vô ý thức quay đầu nhìn thoáng lên giường Viên Phi, mặc dù đang ở giường dưới không thấy rõ tình huống của hắn, nhưng mà hắn hẳn là ngủ thật sự an ổn, không có phát ra tiếng động gì.
Hắn…… chắc là không có việc gì đi……
Thoáng cái đã đến hai giờ rưỡi, lão Đại lần lượt đánh thức đám đang ngủ đến quên mất trời trăng chúng tôi dậy, mọi người vệ sinh rửa mặt rồi phân nhóm đi học. Tôi có ý đi theo cùng Viên Phi, trong lòng âm thầm đắc ý chính mình tâm địa vô cùng thiện lương, thật sự là ngay cả Bồ Tát cũng phải khen ngợi tấm lòng này. Đáng tiếc con khỉ kia vẫn không chịu nói một tiếng, ngay cả khi tôi cố ý khiêu khích cũng không thèm phản ứng, trong mắt hoàn toàn vô ngã, không chút nể tình đả kích đến sự lạc quan tích cực của tôi.
Tôi mặc kệ cậu!
Tôi khí cực bại hoại ngồi cách hắn thật xa, không biết vì cớ gì mà bực bội.
Giờ tiếng Anh buồn tẻ, cô giáo tiếng Anh xinh đẹp dùng âm thanh tự nhiên nói nói thứ ngôn ngữ nghe xong thuộc chết liền, tôi nhàm chán vẽ bậy lên giáo trình tiếng Anh, chờ mong chuông tan học réo vang.
Nếu tôi biết được khi chuông reng thì cũng là lúc mở màn tất cả bi kịch, tôi sẽ cầu nguyện thời gian vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc này. Tôi nguyện ý vĩnh viễn nghe đi nghe lại giờ học tiếng Anh vô vị này, không ngừng, không ngừng vẽ bậy trên giáo trình, vòng đi vòng lại, vĩnh viễn tuần hoàn……
Ít nhất như thế, sẽ không phát sinh những chuyện đáng sợ sau này……
Khi tôi cùng Viên Phi và cả Tiểu Xán cùng nhau trở lại phòng ngủ, ngoài ý muốn nhìn thấy Mục Mộc, Từ Bình đứng ở trước phòng không ngừng đập cửa.
“Làm sao vậy? Không đem theo chìa khóa hả?" tôi cười nói.
“Không phải, là có người khóa trái bên trong." Mục Mộc vội la lên: “Gõ nửa ngày cũng không ai trả lời. Gấp muốn chết luôn đây!"
Cửa phòng ngủ chúng tôi ngoại trừ ổ khóa ngoài an toàn mỗi người đều có chìa khóa, bên trong còn một then cài cửa nữa, một khi chốt lại, trừ phi người ở bên trong mở ra bằng không đừng hòng đi vào. Chúng tôi vì thế nên đã nghĩ ra một cái tên rất hoa mỹ: phòng 308 ‘ẩn tư bảo chướng’ (bảo đảm riêng tư).
Tôi gõ gõ cửa, dán lỗ tai lên trên cánh cửa, bên trong căn bản không có bất cứ âm thanh gì, không giống như có người, nhưng nếu không có ai then cài cửa sẽ không tự khóa được, là người nào ở bên trong? Ngủ mê hay sao?
“Ai ở bên trong đó? Ngô Phàm hay Khổng Lệnh Tâm?"
“Không phải lão Đại đâu, hẳn là lão Tam." Biểu tình Mục Mộc vô cùng bất an. “Hôm nay lúc đi học cậu ấy nói bị choáng đầu, tiết học sau đã về phòng, ngay cả sách vở cũng không lấy theo. Sau khi tôi thu dọn đồ đạc liền lập tức trở về, nhưng đập cửa thế nào cũng không có ai đáp lại! Lão Đại đã đi tìm bảo vệ nhờ cạy cửa rồi, nếu lão Tam mà hôn mê thì thảm!"
Tôi lập tức dùng sức gõ cửa: “Khổng Lệnh Tâm! Cậu có ở bên trong không? Nè! Nói gì đi chứ!"
Không được đáp lại, tôi lần thứ hai áp tai vào cửa, liều mình dựng thẳng lỗ tai, nỗ lực xem có thể nghe được tiếng rên rỉ của Khổng Lệnh Tâm hay thanh hưởng gì khác không. Có lẽ biểu tình của tôi lây nhiễm sang đám bạn, bốn phía hoàn toàn im lặng, tĩnh đến mức tôi có thể nghe được tiếng thở của chính mình.
Sau đó, tôi nghe được trong phòng truyền đến một tiếng động cực kỳ nhỏ: “Tí tách."
Giọt nước?
Tôi hồ nghi tiếp tục dựng đứng lỗ tai lên nghe ngóng, tuy rằng phi thường yếu ớt, nhưng tôi có thể khẳng định xác xác thật thật là từ trong phòng truyền đến, là loại tiếng động giống như giọt nước rơi xuống vũng nước đọng.
Là do cái ly bị lật đổ sao?
Tôi đơn giản quỳ trên mặt đất, thử từ khe cửa nhìn xem tình huống trong phòng, nhưng mà dù thế nào cũng không nhìn tới. Cuối cùng, tôi không thể không quỳ rạp cả người xuống mà nhìn vào trong.
“Khổng Lệnh Tâm chết tiệt, tuần này cậu phải giặt quần áo cho tôi!"
Tôi cúi đầu mắng, mặt hoàn toàn dán sát mặt đất, rốt cục tầm mắt cũng đi vào trong phòng, nhưng ngay lập tức sửng sốt.
Đỏ……
Màu đỏ vô cùng đậm đặc, một mảnh thật lớn, nhiễm đó phía dưới giường Khổng Lệnh Tâm.
Màu đỏ khiến tôi sởn tóc gáy, bởi vì…… đó là nhan sắc của máu……
“Tí tách."
Tiếng vang nhẹ nhàng lại khiến cả người tôi run rẩy, bởi máu tanh trên mặt đất từng chút lan rộng. Sau đó, lại một giọt huyết hồng rơi xuống: “Tí tách."
Tôi bỗng nhiên đứng dậy, căn bản không kịp đứng lên đã liều mạng rụt lui về sau, mãi đến khi lưng va phải vách tường lạnh lẽo.
“Tiêu Vũ, cậu làm sao vậy? Tình hình trong phòng thế nào? Cậu nhìn thấy cái gì!?"
Tôi nhìn thấy cái gì?
Thứ đỏ đỏ kia…… là mực đỏ phải không? Nhiều như vậy, nồng như vậy, quả thực đỏ đến mức sắp biến thành đen! Giống như toàn bộ máu tươi của một người đều chảy ra hết……
Đó là cái gì?
Rốt cuộc là cái gì!
“Lục ca, anh không sao chứ!"
Tiểu Xán mang theo biểu tình kinh hoàng liều mình lay động vai tôi, tôi lại không nói ra được điều gì, chỉ có thể thẳng ngoắc hai mắt nhìn cửa lớn đóng chặt kia, toàn thân đều run rẩy.
Đó không có khả năng là máu…… như thế nào có thể…… nhất định là mực nước…… nhất định là……
“Quản lý viên! Quản lý viên!" bên tai truyền đến tiếng hét chói tai không khống chế được của Mục Mộc.
Biểu tình của tôi dọa mọi người sợ rồi? Thế nhưng tôi cũng không thể giả vờ cười như không có việc gì được, tôi giống như bị dính định thân chú khiến cho cả người không thể động đậy.
Lão Đại dẫn theo hai bác bảo vệ tới, bọn họ cầm cờ-lê thật dài, một người dùng sức xô đẩy vài cái không có kết quả liền bắt đầu nạy cửa. Động tĩnh ở phòng 308 lôi kéo mấy người ở phòng khác đến, rất nhanh chung quanh đã vây đầy một đám người, líu ríu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tôi chân thành hy vọng sau khi bọn họ mở cửa ra, Khổng Lệnh Tâm liền cười lớn đi tới vỗ vỗ vai tôi, hỏi tôi có phải bị dọa chết khiếp rồi không. Khi đó tôi sẽ hung hăng đánh hắn một quyền! Rồi sau đó tôi thể nào cũng sẽ bị đám người nhí nhố này cười cho một trận, mấy bạn học khác vừa thấy tôi sẽ cười nhạo tôi này thì thần kinh yếu này thì nhát như thỏ đế, người ban khác sẽ nói “Nhìn kia, người kia chính là Tiêu Vũ sợ tới mức chân nhuyễn ra không đứng dậy nổi đó", sau đó tôi có thể sẽ bị liệt vào top 10 chuyện cười của toàn trường, sau đó lại……
Ngay lúc tôi miên man cố sức suy nghĩ, cửa đã bị nạy mở.
Tôi đờ đẫn nhìn bác bảo vệ đang đứng ngốc ở cửa, sau đó một tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê liệt từ trong miệng Mục Mộc hô lên. Những người tò mò chen đi lên hốt nhiên giống như thấy phải chuyện gì đó khủng bố nhất thiên hạ cũng chợt phát ra những trận tiếng thét chói tai, tình cảnh nhất thời rối loạn, tất cả mọi người đều la hét chạy như điên.
Tiểu Xán không dám đi đến xem tình hình trong phòng, hắn chỉ run rẩy ôm vai tôi, tôi theo bản năng kéo hắn vào trong lồng ngực, nhưng dù thế nào cũng không ngăn được sự run rẩy của cả hai.
Tại sao…… tôi đã dự định làm tốt vai trò kẻ bị chê cười suốt đời…… Sự thật vẫn như cũ phơi bày ra một mặt mà tôi rất không muốn thừa nhận…..
.
.
.
Tác giả :
Phong Khởi Liên Y