Thủy Thanh Tích Tích

Chương 10

Tôi dại ra nhìn đống hồ sơ xuất hiện một cách vô căn cứ trên mặt đất, đầu óc vốn đang hỗn loạn nhất thời càng thêm quay cuồng. Hình như cảm thấy trạng thái của tôi giờ phút này vẫn chưa đủ tệ hại, thanh âm làm tôi rợn tóc gáy lại một lần nữa vang lên bên tai.

“Tí tách"

Một khắc kia, tôi thật sự muốn khóc lên thành tiếng.

“Đừng đeo bám tôi nữa……. chuyện không liên quan đến tôi mà……." Tôi mệt mỏi ôm đầu, yếu ớt thì thào.

“Tí tách"

Tôi thình lình nhấc chân chạy nhanh xuống lầu hai, liều mạng chạy về hướng cầu thang phía tây. Tôi một đường chạy vội tới phía tây, khi cầu thang đã hiện ra trước tầm mắt thì bỗng nhiên sững lại cước bộ. Bảy bản hồ sơ, lặng lẽ nằm ở đó, giống như ngay từ đầu chúng nó đã được đặt ngay tại nơi này.

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía đông, xác nhận tôi không phải trong lúc vô ý đã chạy trở về cầu thang phía đông.

“Tí tách"

Đầu óc tôi ‘oang’ một tiếng đình trệ, tựa như có gì đó nóng rực đột nhiên nổ tung! Ngọn lửa nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân tôi! Mỗi tế bào trong cơ thể đều đang bị thiêu đốt!

Tôi dùng hết khí lực toàn thân, khàn giọng gào thét vào không trung: “Vì sao lại bám lấy tôi! Người hại anh không phải là tôi! Là Viên Phi! Anh đi tìm hắn a! Hắn ở trên lầu ba! Kẻ thù của anh ở lầu ba! Đừng tới tìm tôi nữa!"

Choáng váng sau khi rống to khiến tôi ngã ngồi trên mặt đất, thở phì phò từng hơi từng hơi. Nghiêng tai lắng nghe, mới phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào tiếng nước đã biến mất. Thế nhưng, hàn ý sởn gai ốc vẫn chưa biến mất, trái lại, tôi bản năng cảm giác được trong không khí có một cỗ khí thế khiến người ta sợ hãi đang nhanh chóng thành hình, tín hiệu nguy hiểm đang vang lên từng hồi lớn báo động trong đầu tôi, nhưng tôi không biết mối nguy này sẽ hiện ra như thế nào.

Bỗng nhiên một cỗ lực đạo mạnh mẽ đột nhiên túm lấy chân tôi kéo đi! Tôi kinh hãi nhoài người về phía trước, trên chân không có cảm giác khác thường, giống như động tác này chỉ là do chân tôi bị co rút. Tôi đờ đẫn đứng dậy, bỗng nhiên dưới chân lại một lần nữa bị lực đạo mạnh mẽ giữ chặt lấy! Lúc này đây tôi rõ ràng cảm giác được cổ chân mình đau buốt, giống như bị kìm nhổ đinh kẹp lấy thật chặt đến vô phương chạy trốn.

Cổ lực đạo vô hình kéo lấy tôi lướt nhanh về phía trước, tôi liều mạng dùng móng tay cào vào sàn nhà bóng loáng, vọng tưởng kìm hãm lại được lực lượng này! Móng tay bị gãy khi xẹt qua sàn nhà, phát ra tiếng vang đáng sợ, tôi kêu lên đau đớn, giống như một món đồ chơi không thể giãy dụa bị chủ nhân một đường kéo dài, loại tốc độ nhanh dị thường này khiến tôi hiểu được nếu cứ như vậy trực tiếp va chạm vào vách tường, đủ khiến tôi tan xương nát thịt!

Tôi vốn tưởng rằng mục tiêu của nó là bức tường hoặc cửa sổ cuối hành lang. Đập vào tường khiến cho tôi vỡ nát xương mà chết, không, có lẽ không chết ngay lập tức được, mà là xương bị gãy nứt đâm vào nội tạng, từ từ xuất huyết bên trong dẫn đến tử vong. Hoặc là ném ra khỏi cửa sổ khiến tôi giống như ôtô chuyển động tốc độ cao bỗng nhiên bay lên không, dù cho đây chỉ là chiều cao hai tầng lầu cũng giống như vách núi vạn trượng mà tan xương nát thịt.

Tốc độ đáng sợ, nếu không phải trước mắt không có thứ gì, tôi sẽ nghĩ rằng mình đang bị ôtô kéo đi. Nguyên lai cảm giác người đang sống bị kéo lê sau ôtô mà chết chính là như vậy, nhanh đến chóng mặt, vô lực giãy dụa……..

Nếu đối phương chính là một người học vật lý, vậy càng thêm đáng thương, bởi vì đại não hắn thậm chí vẫn theo bản năng mà phân tích, trọng lực dưới loại tình huống này gia tăng tốc độ sẽ dẫn đến lực tác dụng như thế nào.

Tôi chết chắc rồi, đại não của tôi nói cho tôi biết.

Thế nhưng nó lại đột nhiên ngừng lại, chợt nâng tôi lên, tôi giống như một tấm giẻ rách lộn người giữa không trung rồi rơi xuống dưới cầu thang! Thân mình đột nhiên chấn động, tôi cảm giác có thứ gì đó giống như một lá chắn mềm mại va vào tôi, va chạm này giảm đi khá nhiều lực, nhưng tôi vẫn bị rơi đến lục phủ ngũ tạng đảo lộn, thiên toàn địa chuyển, toàn thân mất đi tri giác.

Tiếng thở dốc nặng nhọc yếu ớt lay tỉnh ý thức tôi, một thân thể gian nan từ bên cạnh tôi bò tới, run run kéo tôi vào trong lòng, lại như sợ tôi bị gãy xương mà thật cẩn thận, tôi có thể cảm giác được hai tay hắn run rẩy cũng không chỉ là do sợ hãi, còn bởi do sau khi va chạm tạo thành phản ứng kịch liệt.

“Tiêu Vũ………"

Thanh âm hắn vô cùng suy yếu, lao xuống đỡ lấy một người đang rơi dưới tốc độ cao như cánh quạt, sau đó song song rơi xuống nền xi măng cứng chắc, hắn không có khả năng vẫn an nhiên khỏe mạnh, có lẽ tình huống còn xấu hơn cả tôi. Sao lại ngốc như vậy……. liều mạng cứu tôi như thế……..

Viên Phi…………

Tôi không thể nâng tay, cũng không có cách nào di động thân thể, thần kinh tê liệt đang khôi phục cũng khiến tôi không thể mở miệng nói chuyện. Thứ duy nhất vẫn bình thường, chính là tuyến lệ của tôi, tôi ngẩn ngơ nhìn ánh mắt vạn phần khẩn trương của Viên Phi, nước mắt không nghe lời cứ chảy xuống…….

“Đừng sợ……. đừng sợ…… có tôi ở đây…….. cậu không có việc gì………"

Thanh âm run rẩy của Viên Phi gần như không thể phân biệt hắn đang nói cái gì, sự run rẩy này, có vài phần nghĩ lại mà sợ sau khi sống sót qua tai nạn? Có vài phần hoảng hốt lo lắng cho sinh tử của tôi? Lại có vài phần……… là đối mặt với tội lỗi của mình mà khiếp đảm?

“Đừng tổn thương cậu ấy…….. Tôn Nhạc…….. xin anh đừng giết cậu ấy…… là tôi không tốt…….. tất cả đều là sai lầm của tôi…… đừng giết cậu ấy…….."

“Tí tách"

Nó đứng ở lầu hai, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai con người chật vật quỳ rạp trên mặt đất đang kéo dài chút hơi tàn. Tri giác của tôi chậm rãi khôi phục, lập tức kéo theo sau đó là đau nhức đến mức hai mắt đều không thể mở ra được. Tựa như toàn thân bị thứ gì bén nhọn đâm vào, trong miệng có mùi tanh ngọt. Viên Phi dùng thân mình hắn bảo vệ tôi, hô hấp của hắn lúc nhanh lúc chậm, thường phải hít hai ngụm khí mới có thể thở ra một hơi, hắn nhất định ngã trúng chỗ nào……….

“Tí tách"

“Đừng giết cậu ấy….. là tôi không tốt……. đừng giết cậu ấy……….."

Đau khổ dùng thanh âm yếu ớt cầu xin…… cũng không phải cho bản thân hắn…….. mà là cầu xin cho một kẻ trước đó không lâu còn quyền đấm cước đá với hắn……

Hắn rõ ràng sợ hãi như vậy, thậm chí đến bây giờ cũng chưa dám ngẩn đầu nhìn về phía Tôn Nhạc mơ hồ. Hắn nhát gan như vậy, vì sao bi thương tràn đầy trong mắt vì tôi mà biểu lộ? Vì sao đối tượng cầu xin một cơ hội sống sót trong miệng vẫn chỉ là tôi?

Đáng giá sao? Tôi là kẻ đã đem tất cả sai lầm đổ lên đầu hắn, tôi là kẻ đem hết thảy bi thống giận chó đánh mèo lên người hắn, tôi thậm chí là kẻ đã biết rõ hắn trầm sâu trong tự trách nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà còn giáng thêm hai đao………

“Đừng giết cậu ấy…… đừng giết cậu ấy….."

“Tí tách"

Dần dần, tiếng nước biến mất hoàn toàn. Viên Phi vẫn còn dùng thanh ấm yếu ớt của hắn thì thào cầu xin, thanh âm càng ngày càng nhỏ, chậm rãi tiêu tan. Hắn chầm chậm ngẩng đầu, động tác chậm chạp khó khăn, khiến cho trái tim tôi âm ỉ đau.

*****

“Anh ta….. hình như đi rồi……." Viên Phi ngẩn ngơ như người vừa tỉnh mộng, khó có thể tin lẩm bẩm nói.

“Đúng…….. không……. dậy……." tôi dùng hết tất cả khí lực mới có thể đem ba chữ này nặn ra, thanh âm khàn khàn giống như của người khác.

Viên Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không biết biểu tình trên mặt là khóc hay cười, hắn lúc này trầm tĩnh lại nằm xuống đất, từng hơi từng hơi thở phì phò.

“Tôi thực lòng xin lỗi cậu…… tất cả đều là do tôi không tốt……….."

Viên Phi nắm lấy một bàn tay của tôi, hai con người không còn chút sức lực chỉ có thể yếu ớt đưa tay đan vào nhau. Nhưng cảm giác chạm vào đối phương không hiểu sao lại có thể an ủi tâm linh bị thương, dường như khe hở giữa hai bàn tay bị một thứ ràng buộc vô hình bổ khuyết vào, chặt chẽ đến mức như dung nạp cả trời đất.

“Không phải………" tôi có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Tất cả đều là tôi không tốt…… tất cả mọi người đều bởi vì tôi mà chết……. là tôi đốn mạt…… tất cả đều là sai lầm của tôi……. Là tôi làm liên lụy mọi người…………"

“Không phải………" nước mắt tôi dường như không dừng lại được nữa, không ngừng rơi xuống.

“Thực xin lỗi, Tiêu Vũ……" Viên Phi cố hết sức đứng lên, lấy ngón tay lau đi lệ thủy nơi khóe mắt tôi….. “Đừng khóc……. Là tôi không tốt………. đừng khóc…………"

Tôi bản năng hướng hắn vươn tay, một cái ôm vô cùng ỷ lại cứ như vậy tự nhiên hình thành, tôi chôn vào lồng ngực hắn. hắn gắt gao ôm lấy tôi.

Nước mắt tôi thấm ướt cả đầu vai hắn, tôi nghẹn ngào nói: “Không cần giải thích với tôi…….. tôi không đáng……. Tôi bán đứng cậu…….. tôi thế nhưng lại kêu anh ta đi tìm cậu………. thế nhưng lại nói cho anh ta biết cậu ở lầu ba……. Tôi thật đê tiện…… tôi bán đứng cậu để tìm đường sống cho mình…….. tôi………."

“Suỵt…….. đừng nói nữa……. cái gì cũng đừng nói…….."

Viên Phi cúi đầu, nhẹ nhành hôn lên môi tôi. Tôi bản năng ôm chặt lấy cổ hắn, si mê làm sâu thêm nụ hôn này. Bởi vì tôi giờ đây, nguyện ý vì hành động ôn nhu này mà trả giá sinh mệnh. Viên Phi cũng kịch liệt đáp trả lại tôi, môi răng quấn quít khiến cho tình cảm của tôi chậm rãi bùng cháy.

Viên Phi cũng không có khinh thường tôi, ngược lại càng thêm ra sức ôm lấy tôi. Tôi lập tức thể nghiệm được tâm tình khi Viên Phi nói cho tôi nghe hết thảy, hắn khi đó, cần nhất chính là tha thứ cùng bao dung vô điều kiện, mà không phải thương tổn sâu sắc hơn……. Nguyên lai, khi đau đớn sám hối, sự đáp lại của đối phương sẽ tiếp thêm cho ngươi động lực, có thể khiến trái tim đã mất hết can đảm một lần nữa đập lại.

Tôi được tha thứ………. Tôi làm ra chuyện quá đáng như vậy…….. tôi vẫn được tha thứ…….

Viên Phi………. Thực sự rất xin lỗi……… thật sự…….. cảm ơn cậu……….

Rất lâu sau đó về sau, chung tôi mới kết thúc nụ hôn sâu này. Không ai mở miệng nói chuyện lại, cứ như vậy duy trì tư thế ôm nhau, im lặng cảm thụ hô hấp lẫn nhau hoa động không khí. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, dần dần, cảnh tượng trước mắt bắt đầu sáng ngời, ngày, rất nhanh sáng.

“Hẳn là…… sẽ không đến nữa………" Viên Phi nhẹ giọng.

“Trở về đi." Tôi nhỏ giọng nói.

“Ân."

Hai chúng tôi dựa vào vách tường chậm rãi đứng lên, lúc này mới phát hiện toàn thân đều như rời rạc cả ra. Khắp người cả hai đều trầy xước, cánh tay phải của tôi sưng lên, chân trái sưng phù như bánh mì. Hai tay Viên Phi trầy da vô cùng nghiêm trọng, rướm tơ máu, trán hắn sưng lớn như bánh bao. Cả hai đều nhìn thấy sự thảm hại của đối phương, phụt cười, lập tức đau đến la oai oái.

Tôi dẫn hắn, hắn đỡ tôi, hai thương binh không biết là nên đến bệnh viện hay về phòng ngủ, gian nan đi giữa sân trường. Vô tình gặp sinh viên chạy bộ buổi sáng thấy hai đứa tơi tả nên chăm chú nhìn, còn tốt bụng thân thiết hỏi có cần hỗ trợ hay không, hỏi hai chúng tôi là bị ai đánh thành như vậy.

Chỉ cười nói là trốn ra tiệm net suốt đêm, lại xúi quẩy đụng phải thanh niên quá khích thua CS* gây ẩu đả, kết quả hai thằng vô tội chúng tôi đã quang vinh gặp họa. Sau đó thành khẩn mà cự tuyệt ý muốn giúp đỡ của đối phương, tiếp tục chật vật bước đi. Vốn định đi đến phòng y tế kiểm tra một chút, đi được nửa đường mới nhớ ra giáo viên y tế không có khả năng đến trường sớm như vậy, đành phải từ bỏ, quay trở lại kí túc xá.

*Counter Strike

“Chờ trời sáng hẳn, hai chúng ta xin phép đi bệnh viện kiểm tra một chút." Viên Phi xuýt xoa nói.

“Học sinh phòng 308 không cần xin phép, dù sao cũng sẽ không bị ghi trốn học." Tôi tự giễu nói.

Tình huống đặc biệt của 308 cho phép đám chúng tôi có thể không chú ý đến kỷ luật trường, tùy ý lên lớp, giáo viên vẫn hết sức thông cảm mà  giúp đỡ chúng tôi “hảo hảo nghỉ ngơi".

Rốt cục ở vô số ánh mắt chằm chằm của mọi người đi về ký túc xá, quản lý viên trợn tròn mắt khẩn trương giúp đỡ chúng tôi lên lầu, không để cho chúng tôi cự tuyệt. Tôi cùng Viên Phi càng thêm buồn cười, cũng đành phải tuân theo, đồng thời phát hiện đối với một người bị thương mà nói, ở tại tầng năm thật sự là rất thử thách đối với sức chịu đựng của thân thể.

“Một lát nữa phòng y tế có người đến, tôi sẽ mời bọn họ đến xem."

Quan tâm của quản lý viên làm tôi vô cùng cảm động, hơn nữa phát hiện mình đã tưng bừng trở thành giai cấp đặc quyền, khi không được khỏe thì giáp viên y tế sẽ chủ động đến khám cho.

“Đúng rồi……… tối hôm qua có gì khác thường không? Có nghe thấy tiếng nổ hay gì gì đó không?" Tôi dè dặt dò hỏi.

Tiếng vang lớn như vậy phát ra giữa không gian yên tĩnh, còn có tiếng la hét của tôi, không có khả năng mọi người không nghe thấy chút gì đi? Nguyên bản hẳn là khiến cho xôn xao, nhưng đi suốt một đường, vẫn thái bình đến không thấy một tia bất thường nào cả.

“Không có a."

“Nga……. Vậy không có việc gì."

Tôi đơn giản chấp nhận rằng hết thảy phát sinh tối hôm qua chỉ có trong trí nhớ của tôi và Viên Phi. Không gian kia chỉ có hai người chúng tôi, không có “người" khác. Cho nên, chuyện ở một không gian khác, sẽ không quấy nhiễu đến không gian này.

Mở ra cửa phòng ngủ, liếc mắt một cái nhìn thấy lão Đại đang đứng ở giữa phòng.

Tôi vừa mừng vừa sợ khập khiễng bước qua: “Lão Đại! Hóa ra anh đã trở về! Làm chúng tôi lo lắng muốn chết!"

Khi đi đến đối diện Ngô Phàm, tôi mới ý thức được không bình thường. Hai mắt Ngô Phàm đăm đăm, đôi môi trắng bệch, hơi run rẩy, trên tay cầm đèn pin mini, vẫn còn bật sáng.

“Lão Đại?" Tôi cuốn quít gọi một tiếng.

“Thủy tinh…….." hai mắt Ngô Phàm dại ra khiến người sợ hãi, hắn cứ chằm chằm nhìn về phía trước, giống như thấy phải chuyện tình đáng sợ nhất thế gian…. “Thủy tinh………. Thủy tinh vỡ…….."

“Lão Đại?" tôi vội vàng bắt lấy hai tay Ngô Phàm, hắn tựa hồ không còn tri giác, mềm oặt thuận theo lay động của tôi: “Lão Đại! Anh làm sao vậy!? Lão Đại!"

“Mau! Mau đi gọi người!" Viên Phi hướng quản lý viên đang ngẩn ra hét lớn.

Hơn mười phút sau, lão Đại được xe cứu thương chở đi, vốn bác sĩ cảm thấy tôi và Viên Phi cũng nên đi bệnh viện kiểm tra một chút, thế nhưng cảnh sát tới cản chúng tôi lại, yêu cầu thẩm vấn. Vì thế bác sĩ chỉ kiểm tra sơ qua một chút, nhận thấy tình huống không có nghiêm trọng liền rời đi.

Kết quả, tôi và Viên Phi ngay cả đi đường cũng rất khó khăn đã bị đưa đến phòng giáo vụ. Lúc này cảnh sát đã đến ít nhất mười mấy người, vây quanh tôi và Viên Phi, chia làm hai nhóm thẩm vấn chúng tôi, còn một số cảnh sát khác đang rất bận rộn, nhân số kinh người, không hổ là “án kiện quan trọng". Bên phía nhà trường chỉ có hiệu trưởng, chủ nhiệm ban, và chủ nhiệm giảng dạy được cho phép tiến vào, nhưng cũng chỉ là đảm đương việc bưng trà rót nước kiêm vai diễn phối hợp điều tra.

*****

“Tối hôm qua các cậu ở nơi nào?" Một nữ cảnh quan cầm bút nhìn tôi hỏi.

“Đi chơi net suốt đêm." Tôi bình tĩnh trả lời.

“Vậy thương tích trên người các cậu là chuyện gì xảy ra?"

“Trong tiệm net có mấy người chơi game thua liền động tay động chân, chúng tôi chỉ là xui xẻo bị cuốn vào trong đó." Phát hiện kỳ thật tôi rất có thiên phú nói dối.

Nữ cảnh quan lộ ra vẻ mặt không hài lòng: “Tối hôm qua quanh khu vực này không có thu được tin báo gây rối gì cả."

“Có lẽ là ông chủ sợ rắc rối, không báo cánh sát."

“Vậy các cậu lên mạng ở nơi nào? Tên gọi là gì?"

Tôi trầm mặc một chút, cố ý vẻ mặt vô tội hỏi: “Chúng tôi lên mạng ở nơi nào thì có liên quan gì trọng đại sao?"

“Bạn học Tiêu Vũ, tôi hy vọng cậu có thể phối hợp điều tra với cảnh sát!" giọng nói nữ cảnh quan hơi đề cao, rốt cục vẫn là một nữ cảnh trẻ tuổi, nhanh như vậy đã thiếu kiên nhẫn.

“Được rồi được rồi, tôi thành thật khai báo, kỳ thật tôi và Viên Phi đánh nhau, nhưng mà nội quy trường học sẽ xử phạt việc ẩu đả, cho nên mới nói dối." Nói xong, tôi còn hướng hiệu trưởng đứng bên cạnh cười cười. Nữ cảnh quan rõ ràng không tin, vì thế tôi cao giọng hướng Viên Phi ở một đầu khác kêu lên: “Viên Phi, hai ta là bởi vì vấn đề nợ tiền mà đánh nhau đúng không?"

Viên Phi trong đám người ló đầu ra, dồn hết sức lớn tiếng kêu lên: “Đúng vậy! Tiểu tử ngươi thiếu tiền không trả!"

“Thiếu! Tiểu tử ngươi thiếu tiền của ta còn chưa trả mà! Dựa vào cái gì kêu ta trả a!" Tôi cũng kéo giọng lớn tiếng hô.

Kỳ thật giáo vụ không lớn, căn bản không cần phải đối thoại lớn tiếng như vậy, mà tôi lại cùng Viên Phi ầm ĩ kẻ xướng người họa. Chờ đến khi an tĩnh lại, cảnh sát khắp phòng đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn bọn tôi.

Một vị nhìn đã có tuổi, hình như là cảnh quan lãnh đạo cầm lấy bản ghi chép trong tay nữ cảnh quan, cùng nàng trao đổi một chút, bình tĩnh nói với hiệu trưởng: “Chuẩn bị một gian phòng khác, tách ra thẩm vấn."

Rất nhanh, Viên Phi liền bị dẫn ra khỏi phòng giáo vụ, có lẽ đến phòng khác rồi. tôi không khỏi buồn cười, bọn tôi đã thống nhất hết lời khai mà họ vẫn muốn tách ra, quá muộn rồi.

Đối mặt lão cảnh quan, tôi không khỏi đề cao cảnh giác, làm cảnh sát một thời gian dài sẽ biến thành lão du điều (người lọc lõi), không cẩn thận một chút có thể nói hớ.

“Tôi hút thuốc cậu không ngại chứ?" Lão cảnh quan hỏi.

Tôi nhún vai: “Chủ nhiệm không phản đối, tôi cũng không ý kiến."

Chủ nhiệm giảng dạy nói: “Tùy ý tùy ý…….."

“Có thể tùy ý? Vậy em cũng hút một điếu được không ạ?"

Tôi cố ý nhìn về phía chủ nhiệm, hắn khó xử nhìn tôi. Tôi bội phần thống khoái, khi học trung học bởi vì tôi không tham gia đại hội thầy trò toàn trường nên bị hắn ghi lại một lần.

“Thôi không hút." Lão cảnh quan sang sảng cười một chút, sau đó nhìn tôi nói: “Tiêu Vũ a, cậu rất bài xích chúng tôi a."

Tôi cười cười, từ chối cho ý kiến.

Lão cảnh quan thở dài một hơi, đè thấp giọng nói: “Từ Bình mất tích."

Tim tôi nhảy dựng một chút, nhưng lập tức gục đầu xuống che dấu đau xót trong nháy mắt.

“Người trong phòng 308 các cậu hình như gặp phải chuyện gì, một người tiếp một người gặp chuyện không may…….." lão cảnh quan tạm dừng một chút, chậm rãi nói ra từng chữ: “Mục Mộc đã chết."

Tôi bỗng chốc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn ông.

“Chúng tôi mới vừa nhận được tin tức. Cậu ấy ngồi ôtô đường dài về nhà, trên đường ôtô dừng lại một chút ở trạm xăng, có nhân chứng nhìn thấy tận mắt chứng minh Mục Mộc lúc ấy cùng các hành khách khác xuống xe đi WC, thế nhưng sau khi tất cả mọi người trở về, cậu ấy vẫn chưa quay lại."

Hai mắt tôi thẳng tắp nhìn  chằm chằm miệng lão cảnh quan đang đóng mở, đờ đẫn nghe.

“Lúc ấy lái xe cùng nhân viên bán vé trên xe cũng không phát hiện thiếu mất một người, đợi đến khi tới nơi, người nhà đến đón  Mục Mộc mới phát hiện cậu ta đã lỡ chuyến xe. Bởi vì trên xe có hành lý của Mục Mộc, cho nên có thể loại bỏ khả năng cậu ta xuống xe giữa đường. Cảnh sát địa phương sau khi nhận được báo án liền điều tra ở điểm dừng trạm xăng dầu, kết quả phát hiện………."

Tôi im lặng nhìn lão cảnh quan, không truy vấn, bởi vì bất cứ tình huống đáng sợ gì đều có thể phát sinh, tôi đã chết lặng rồi.

Lão cảnh quan tựa hồ là nghĩ muốn đánh động đến hứng thú của tôi, thấy tôi phản ứng lãnh đạm như vậy, dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng ông vẫn tiếp tục nói…..

“…….. phát hiện trong WC nam có một phòng khóa trái cửa, còn có mùi khét giống như thứ gì đó bị thiêu, nhưng sau khi mở ra vẫn chưa phát hiện thi thể Mục Mộc."

Tôi chú ý đến ông ta dùng từ “Thi thể" này.

“Hiện trường có dấu vết bị thiêu đốt, nhưng kỳ quái chính là, bề mặt bốc cháy chỉ ở phía bên trong cánh cửa phòng vệ sinh, hơn nữa không có lan ra, trần nhà phía trên không có dấu ám khói. Như vậy giải thích đi, tựa như là một hiện trường hỏa hoạn, bốn phía đều là mặt tường đen tuyền, chỉ có trần nhà và sàn gạch là sạch sẽ, thật giống như ngọn lửa vẫn bảo trì ở một độ cao nhất định, ngay cả khói cũng bị hạn chế ở dưới độ cao này, cho nên trước khi mở cửa ra, không ai có thể tưởng tượng được bên trong phát sinh hỏa hoạn."

Tôi không thể không thừa nhận kiến thức phổ thông của tôi hạn chế lực tưởng tượng của mình, một phòng vệ sinh thoáng gó, đứng lên có thể nhìn thấy bên ngoài, ngồi xổm xuống có thể nhìn thấy sàn nhà, không có nửa điểm phong kín. Nếu xảy ra hỏa hoạn, dấu vết thiêu đốt như thế nào có thể chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường, những nơi khác toàn bộ không có dấu vết? Chẳng lẽ có một cái lồng đậy vô hình đem không gian đó tách ra, làm cho ngọn lửa chỉ bùng cháy ở trong một khu vực cố định?

Tôi bỗng nhiên giương lên khóe miệng, không có khả năng sao? Có sự tồn tại của nó, có chuyện gì là không có khả năng chứ?

Lão cảnh quan thấy tôi thế mà lại nở nụ cười, vì thế nói: “Cậu không tin? Cậu nghĩ rằng tôi bịa chuyện sao?"

“Không, tôi tin. Sau đó thì sao? Mục Mộc đâu?"

Lão cảnh quan yên lặng nhìn tôi, tựa hồ muốn từ trong mắt của tôi nhìn thấu được gì, bất quá tôi đã chết lặng rồi, có thể tiết lộ được cái gì chứ.

“Hiện trường có tro bụi quần áo và giày, bước đầu kiểm nghiệm đúng là quần áo của Mục Mộc. Còn có rất nhiều bột phấn cùng vật cứng cần phải xét nghiệm mới biết được là gì, trong đó, có phần răng hàm…… tin rằng từ phần răng đó có thể phán đoán ra có phải hay không của Mục Mộc….."

Tôi thản nhiên nói: “Có quần áo, có giày, có rất nhiều vật chất không rõ tên, còn có răng, nhưng là thịt đâu? Xương cốt đâu?"

“Tiêu Vũ, đây là chỗ mà cảnh sát chúng tôi không thể lý giải. Từ mức độ phân giải của sợi vải quần áo ở hiện trường có thể tưởng tượng nhiệt độ lúc đó cao đến mức nào, kia đã không còn là thiêu đốt bình thường, cho dù châm xăng lên toàn thân Mục Mộc, thậm chí ngâm cả người cậu ta trong xăng dầu, cũng tuyệt đối không thể ở nơi thông thoáng như vậy mà đạt tới độ nóng như trong lò hóa học, cả thân thể đều bị hòa tan! Không……… có lẽ này không phải là cậu ấy…….."

Lão cảnh quan lộ ra vẻ mặt khó xử, ông không biết nên giải thích với tôi thế nào về hiện trường. Nhưng mà, tôi có thể tưởng tượng ra được.

Cái gọi là vật chất không biết tên, tám chín phần mười là đường, khoáng vật chất, chất béo, protein……. Hòa chung vào nhau, lại thêm 65% nước, liền có thể tái tạo thành một người………

Nhớ rõ trước kia giáo viên dạy Hóa có nói qua, để mua các nguyênn tố cấu thành con người, chỉ ước chừng hơn mười đồng tiền là đủ rồi. Đây là giá trị vật lý của một người, rẻ mạt như thế.

*****

Trầm mặc của tôi khiến vẻ mặt lão cảnh quan có chút buông lỏng, ông thở ra một hơi dài, chậm rãi nói: “Kỳ thật án tử này tôi không có quyền nhúng tay, nếu bị thượng cấp phát hiện được, tôi sẽ bị xử phạt……… nhưng mà tôi không thể không quan tâm án tử này, bởi vì con trai của tôi cũng có thể sẽ bị làm hại………."

Tôi sửng sốt: “Ngài là…."

“Tôi họ Từ."

Ba ba của Từ Bình?

“Tiêu Vũ, tôi hy vọng cháu hiểu được sự lo lắng của một người cha. Từ sau khi 308 các cháu gặp chuyện không may, tôi vẫn luôn thúc giục Từ Bình về nhà ở, nhưng mà nó nói các cháu đều là người ở bên ngoài, các cháu không có nhà để trốn về, cho nên nó không có biện pháp bỏ lại các cháu mà bản thân trốn đi được. mà hiện tại, nó mất tích…… từng đứa từng đứa đều gặp chuyện không may, tôi không biết khi nào thì đến phiên Từ Bình……. Cho nên, nếu cháu có biết điều gì……." Từ bá bá nghẹn ngào rốt cục nói không nên lời nữa, ông cuốn quít nghiêng đầu đi, cố nén nước mắt. Tim tôi một trận co rút, hốc mắt nhanh chóng ướt át.

Đúng vậy……. kỳ thật Từ Bình đã sớm có thể rời đi, nhưng mà hắn vẫn ở lại…… ngay từ đầu, chuyện gì cũng đều không có phần hắn, vậy mà hắn vẫn cự tuyệt tách ra ngoài…… thế nhưng Từ Bình như vậy……..

đã…….

Trước mắt tôi chớp lên bộ dáng thê thảm của Từ Bình, tôi vội vàng nhắm chặt hai mắt, không dám hồi tưởng lại thảm trạng lúc đó, tôi sợ chính mình sẽ khắc chế không được mà khóc toáng lên.

“Phòng hiệu trưởng…….." Tôi yếu ớt thều thào ra vài chữ.

“Cái gì?"

“Phòng hiệu trưởng……. có gì khác thường không?"

Tôi chầm chậm nhìn về phía hiệu trưởng, Từ bá bá đồng dạng phóng tầm mắt thăm dò về phía hiệu trưởng. Hiệu trưởng không nghĩ tới tôi sẽ bỗng nhiên nhắc tới văn phòng của ông, khá kích động đứng dậy, vô thố trả lời: “Không, không phát hiện có gì dị thường a."

“Phòng hiệu trưởng phát sinh chuyện gì sao? Cùng sự mất tích của Từ Bình có quan hệ sao?" Từ bá bá vội vàng hỏi han.

Tôi không biết nên trả lời thế nào, nếu phòng hiệu trưởng thật sự “Bình thường"….. tôi đây phải làm thế nào nhắc tới Từ Bình da thịt toàn thân đều bị cắt nát, tự trạng thê thảm đây?

“Đúng rồi, sáng nay nhân viên vệ sinh nhặt được một cái di động trước cửa phòng hiệu trưởng, không biết là của ai." Hiệu trưởng bỗng nhiên nói.

“Loại sự tình này sao ông không nói cho cảnh sát!" Từ bá bá tức giận quát.

“Tôi, tôi không nghĩ rằng có liên quan tới án tử này….." Hiệu trưởng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

“Cái di động kia đâu!?"

“Tôi đi lấy! Tôi đi lấy!"

Rất nhanh hiệu trưởng liền lấy cái di động kia đến đây, tôi yếu ớt liếc qua một cái, đúng là di động của Từ Bình.

“Là di động của Từ Bình, là tôi mua cho nó!" thanh âm Từ bá bá khẽ run.

Ông lập tức đoạt lấy di động, nhanh chóng mở ra tra cứu, sau đó, ánh mắt ông một lần nữa chuyển hướng sang tôi: “Di động ghi lại cuộc gọi cuối cùng của Từ Bình cùng với một số khác là của cháu….. hai đứa đã nói gì?"

Nói gì? Cái gì cũng chưa nói……… bởi vì đó không phải là do Từ Bình tiếp máy………..

“Tiêu Vũ, mau nói cho tôi biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì! Từ Bình cùng cháu nói những gì? Nó cuối cùng nói gì? Không nói gì quan trọng cũng không sao cả! Nói cho tôi biết!"

Mắt Từ bá bá như muốn nứt ra, hai tròng mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tụy này khiến cho tiểu bối tôi nhìn thấy cũng cảm thấy đau lòng.

“Cậu ấy nói……." Tôi chậm chạp thì thào: “Cậu ấy nói…… cậu ấy muốn tới phòng hiệu trưởng lấy hồ sơ tư liệu của chúng cháu…….. tra một chút xem có gì khả nghi không……"

“Sau đó thế nào?" Từ bá bá thúc giục nói.

“Sau đó….. sau đó……."

Đại não của tôi nhanh chóng xoay tròn, tuy rằng tôi biết không nên lừa gạt một người cha đáng thương đang lo lắng cho an nguy của con, nhưng mà tôi càng không thể đem sự thật nói ra: “…… Sau đó đã khuya, cháu gọi điện cho cậu ấy, hỏi cậu ấy sao còn chưa trở về…….. cậu ấy nói, chờ lấy được sẽ trở lại…."

“Sau đó thì sao?"

“Không có……. Sau đó liền cúp máy….."

“Như thế nào có thể!?" Từ bá bá lo lắng chỉ vào di động: “Màn hình hiển thị các cháu nói chuyện hết 5 phút 24 giây! Như thế nào chỉ có thể mấy câu đó!"

Tôi cảm thấy được huyện thái dương của mình bắt đầu thình thịch nảy lên đau nhức, không khỏi nhăn mặt  nhíu mày, nhắm mắt lại nhẹ nhàng xoa: “Thật sự là không có…… bắt cháu thuật lại từng câu từng chữ cháu không làm được…… dù sao nội dung chủ yếu chỉ như thế….."

Từ bá bá trầm mặc, tựa hồ đang suy xét tính chân thật của thông tin này.

“Cháu cùng Viên Phi thật sự là đánh nhau mới bị thương sao? Đánh nhau ở nơi nào? Bởi vì sao? Không có khả năng chỉ vì vấn đề tiền bạc!" Không ngừng nói dối với người mà trong lòng tôi thầm ôm hổ thẹn, so với tưởng tượng của tôi càng thêm khó khăn. Dường như khí lực toàn thân đều đã bỏ trốn không hợp tác, tôi mệt mỏi thầm nghĩ nhắm mắt lại ngủ một giấc, không trả lời thêm bất cứ vấn đề nào nữa.

“Tiền chính là một điểm đột phá…… cháu cùng Viên Phi mấy ngày nay thần kinh đều rất căng thẳng, thực sự rất cần phát tiết, cho nên mới đánh nhau, không có lý do gì đặc biệt…… chuyện này cùng Từ Bình mất tích không hề liên quan…….."

Từ bá bá lại suy tư một chút: “Ngô Phàm sao lại thế này? Vì sau nó lại bỗng nhiên tinh thần thất thường?"

“Cháu không biết……….." tôi theo bản năng cuộn người lại, ôm lấy đầu đau đớn muốn nứt ra, suy yếu nói: “Khi cháu và Viên Phi trở về anh ấy đã biến thành bộ dáng kia……. Quản lý viên có thể làm chứng, cháu không biết anh ấy đã xảy ra chuyện gì……… không biết…….."

“Vậy cậu ta không ngừng nhắc tới “thủy tinh vỡ" là có ý gì?" Từ bá bá vẫn tiếp tục hỏi dồn.

“Cháu không biết………"

*****

Tôi cắn môi dưới, khổ sở xóa bỏ trong đầu bộ dáng toàn thân Từ Bình cắm đầy thủy tinh vỡ. Nếu tôi ở tình huống không hề chuẩn bị tâm lý nhìn thấy tử trạng Từ Bình, hoặc là, ở tình huống bất đắc dĩ nhìn thấy nó sát hại Từ Bình…… tôi sẽ không biến thành bộ dáng như lão Đại sao?

Khi năng lực chịu đựng của con người đạt tới cực hạn, rất khó cùng một phương thức biểu hiện ra ngoài. Lão Đại là thất thần, tôi thì sao? Có lẽ, tôi sẽ giơ mảnh thủy tinh dính đầy máu mà liều mạng quơ quào trong không khí…….

“Tiêu Vũ? Cháu không sao chứ? Sắc mặt của cháu rất khó coi."

“Cháu muốn nghỉ ngơi một chút…… mệt mỏi quá……"

Nói xong, thân mình đã chầm chậm nghiêng ngả, tôi nghĩ sắc mặt tôi nhất định rất đáng sợ, bởi vì hiệu trưởng liền cuống quít chạy ra gọi người. Mà Từ bá bá cũng vội vàng đỡ tôi đến sopha, sau đó đi ra nói gì đó với một vị cảnh sát ngoài cửa.

Tôi cảm thấy được ý thức của mình lưng chừng nửa tỉnh nửa mê, tựa như đang trong mộng, lại tựa như đang mở to mắt tỉnh ngủ. Cảnh tượng trước mắt khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, đại não dường như không chống đỡ được nữa, căng trướng đến mức tựa như có thể lập tức nổ tung.

Tôi quá mệt mỏi rồi……… Ngủ — một chút……. Chỉ ngủ một chút thôi………

“Tí tách"

Thân thể tôi theo bản năng run lên, nhưng ngay cả khí lực cả kinh nhảy dựng lên cũng không có.

“Tí tách"

“Anh thật sự là không đâu không đến được……….."

Tôi thì thào, hé mở hai mắt, cố gắng mở to ra, lại không khỏi nhắm lại. Bỗng nhiên có loại cảm giác thật kỳ diệu, tôi không cảm giác được sự tồn tại của thân thể, không cảm giác được sự mềm mại của sopha, tựa như tri giác toàn thân đã hoàn toàn biến mất. Cảnh tượng trước mắt trở nên mờ mịt, giống như cách một tầng sa mỏng, mơ hồ có thể thấy được, lại như không được rõ ràng.

Sau đó, tôi chậm rãi ngồi dậy.

Cước bộ chậm chạp di động, tôi vẫn không hề có cảm giác. Dường như thân thể này đã không còn là của tôi nữa, tôi căn bản không thể khống chế nó, nó lại tự mình hoạt động. Tôi vốn nên thét lên sợ hãi. Nhưng ngay cả ý niệm muốn thét lên trong đầu cũng không được, chỉ có thể ngơ ngẩn theo khối thân thể này mà đờ đẫn đi ra hướng cửa.

Ngoài cửa đứng rất nhiều cảnh sát, bọn họ đi qua đi lại, bận rộn, nhưng không ai quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái, giống như tôi trong suốt vậy. Tôi chậm rãi bước ra khỏi khu giáo vụ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, biết chính mình đang ở giữa một tòa lầu trong trường học, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cụ thể là ở nơi nào.

Bước chân vẫn như cũ chuyển động, lên một tầng lại một tầng, vẫn hướng lên trên đi tới.

Tôi im lặng đếm: một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng…….

Cho đến đến tầng thứ bảy, tôi rốt cục đã biết đây là nơi nào. Đây là tòa nhà thí nghiệm của trường học chúng tôi, tòa kiến trúc cao nhất. Mà bước chân của tôi vẫn như cũ hướng lên trên, mở ra cửa chính ngày thường vẫn được khóa chặt, nơi đó là sân thượng.

Trước kia nơi này vẫn có thể cho sinh viên tùy ý ra vào chơi đùa, nhưng mà, nghe nói sau khi có một sinh viên từ nơi này nhảy lầu tự sát, từ đó về sau liền khóa lại. Là sinh viên nào nhảy lầu tự sát? Tôi không biết, bởi vì lời đồn luôn không đủ cụ thể. Tôi chưa bao giờ nghe qua tên của sinh viên kia, nhưng bây giờ tôi không hiểu sao tôi lại biết được….

Sinh viên kia……… gọi là Tôn Nhạc…….

Trong giây phút khi tôi đặt chân lên sân thượng, tri giác đã trở lại. Tôi cảm giác được chân mình đang đạp trên nền đất xi-măng của sân thượng, thế nhưng tôi không có khí lực xoay người thoát khỏi nơi này. Chân của tôi giống như đã bén rễ dính chặt lấy nền đất, không thể nhúc nhích.

“Tí tách"

Nó lại xuất hiện phía sau tôi, tôi lại một lần nữa ngửi thấy mùi vị hăng mũi kia. Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên lưng tôi, đẩy tôi chầm chậm hướng về trước.

Bây giờ, anh đang muốn đẩy tôi đến chỗ nào?

Tôi máy móc đi tới. Đại não kêu gào dừng lại dừng lại, cước bộ vẫn không đình chỉ mà tiếp tục di chuyển, cho dù dùng hết khí lực toàn thân cũng không khống chế được hai chân không nghe lời.

Anh đang đùa giỡn tôi sao? Vì sao không giống như lúc nãy khiến cho tôi ngẩn ngơ thuận theo thân thể này tiếp tục bước đi? Vì sao bỗng nhiên làm cho tôi khôi phục tri giác, khiến cho tim tôi từng chút từng chút một tiếp cận mục tiêu của anh mà từ từ trầm xuống.

Tôi biết mục tiêu của anh ta là nơi nào……. Bởi vì lần đầu tiên bước lên sân thượng này, ánh mắt tôi vẫn luôn dừng lại ở một điểm…….

Đó là ở lan can sân thượng, có tay vịn, nhưng cạnh đó có một ống dẫn nước lồi ra,  nếu đứng ở trên ống nước, liền có thể dễ dàng phóng qua hàng rào bảo vệ, rơi thẳng xuống dưới….."

“Tôi………… không muốn chết…….."

Thời điểm tôi tự đặt bước chân lên trên ống dẫn nước, tôi tuyệt vọng nói với anh ta.

Sau đó chân của tôi hướng tới không trung phía trước mà bước tới. Không một giây phút do dự. Trong khoảnh khắc cơ thể rơi từ lầu cao xuống, lệ thủy nén ở trong mắt rốt cục bị gió thổi tán.

Thực xin lỗi…… Viên Phi…….. tôi vốn định cùng cậu đi đến cuối cùng………. Nhưng chỉ còn lại mình cậu……….
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại