Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải
Chương 108: Ma quỷ
Người trong phòng tự khắc rút lui, chỉ để lại Benedict cùng Diệp Tố.
"Ngồi xuống nói chuyện đi." ngữ khí Benedict vẫn còn gọi là ôn hòa, chỉ là, nhìn thấy mặt đất hỗn độn, bàn ghế chia năm xẻ bảy, hắn cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ giường còn nguyên vẹn, ngồi xuống, "Đem những vật tư đó đến Nam cực này cũng không dễ dàng, quá lãng phí."
Diệp Tố đứng đó không nhúc nhích, Benedict cũng không nhất định cần hắn ngồi xuống, mặt đầy đau lòng nhìn dược tề trên đất, trong miệng lại trực tiếp hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu?"
"Căn bản không có cái gọi là, ngoại tinh nhân muốn xâm lược địa cầu." Diệp Tố không phải không tức giận nói, ngẫm lại tâm tình lúc mình nghe chuyện này còn có chút cảm giác bi tráng, Diệp Tố cảm thấy mình như con khỉ bị người chơi, móc ra một tâm lửa nóng, kết quả người khác nhìn vào lại chỉ thấy đít khỉ.
Benedict nhún vai: "Ngươi tại sao có thể khẳng định không có? Cho dù hiện tại không có, tương lai thì sao? Đã có văn minh khác, như vậy chiến tranh là không thể không xảy ra."
"Tương lai không thể là lý do để hiện tại ngươi lừa gạt."
Benedict nghe ngữ khí Diệp Tố lòng đầy căm phẫn, không khỏi cười: "Người trẻ tuổi hận đời là chuyện tốt. Tuổi trẻ máu mới là sức sống chân chính của một quốc gia, trong lịch sử nhân loại, rất nhiều sự kiện có ý nghĩa đại biểu đều do thanh niên tràn ngập nhiệt huyết dẫn đầu. Nếu có một nhóm học sinh thanh niên không hiểu thời thế mà phát biểu ý kiến cùng hò hét về chính trị, quốc gia này liền xong rồi, cho dù cái nhìn của bọn họ có thể ấu trĩ mà nông cạn, nhưng cũng có thể tạo nên một phen gió thổi mây phun, sau đó kêu gọi ra nhân trung long phượng chân chính. Ta khẳng định người trẻ tuổi, nhưng chúng ta cũng muốn khẳng định, tuyệt đại bộ phận người trẻ tuổi, đặc biệt là học sinh, kinh nghiệm cùng kiến thức của bọn họ chưa đạt tới khả năng nhận thức chính trị, bọn họ trừ bỏ một lòng nhiệt huyết, cái gì cũng không có. Nhưng có nhiệt huyết cũng là đủ rồi, cái bọn họ cần là thiêu đốt lòng nhiệt huyết đó, những thứ khác tự nhiên sẽ có người khác tới lo liệu."
Benedict đứng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Diệp Tố đang phẫn nộ, nói: "Người trẻ tuổi sẽ khiến một quốc gia tiến bộ hay khiến xã hội hỗn loạn, kỳ thật được quyết định bởi người lãnh đạo quần thể. Diệp Tố, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, vào lúc ngươi đạt được quán quân, ngươi liền không thể như một học sinh bình thường, chỉ dựa vào xúc động cùng quy tắc đạo đức phiến diện đưa ra quyết định, ngươi kì thật đã là người lãnh đạo nhóm người trẻ tuổi, nhiệt huyết của ngươi cần lạnh xuống, càng cần lý trí, để đưa ra lựa chọn thích hợp."
Khí thế áp bách cường đại của Benedict khiến Diệp Tố không khỏi lùi lại một bước, dời đi tầm mắt, "Ta không cảm thấy lựa chọn hiện tại của ta có gì không hợp lý, chính nghĩa cùng nhân từ chưa bao giờ sai."
"Ha ha." Benedict mang chút khinh thường cùng bất đắc dĩ mà cười rộ lên, "Ta đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được ngươi máu nóng sôi trào, rất nhiều người đều giống ngươi, thấy không rõ bản chất sự việc, đành phải lấy cái gọi là giá trị quan phổ biến tới quyết định, ta tin tưởng, các ngươi vừa nghe đến cái gọi là "chính nghĩa" sẽ kích động lên, thậm chí sẽ không màng đại giới vì "chính nghĩa" mà hiến thân, bởi vì ta cũng có thời tuổi trẻ như vậy, đây là đặc quyền thuộc về người trẻ tuổi bình thường. Nhưng ta không còn trẻ tuổi, mà ngươi cũng tuyệt đối không phải người bình thường."
(truyện này 1 tỉ lập trường, và rồi mọi người thuyết phục nhau, và ta thấy ai cũng đúng:<, nhất là khi cùng 1 lập trường đặt ở các trường hợp khác nhau khiến người ta đưa ra lựa chọn khác nhau. Kb là do tác giả viết tốt hay tự nhiên bộ này deep sâu? Dù sao đọc xong bộ này ta edit luôn, chưa kịp cày qt các bộ khác của tg này)
Diệp Tố không muốn nghe lời nói mê hoặc nhân tâm của hắn, khái niệm coi chính mình không phải người thường này có hiệu quả giống như "sứ mệnh giúp ngươi đạt được dũng khí" của Hàn Nghiệp, luôn khiến lòng tự tin con người bành trướng. Nhưng sự hiếu thắng của Benedict khiến cho hắn không thể tiếp thu loại sứ mệnh này, vì lý trí mà lý trí, lại vứt bỏ bản tâm chân chính của mình, hắn phản bác: "Nếu "chính nghĩa" là giá trị quan phổ biến, khẳng định có lý do khiến nó phổ biến."
"Nhưng bản thân sinh mệnh phức tạp, làm sao có thể sử dụng một loại quy tắc liền trói buộc? Đặc biệt là tình trạng hai loại văn minh hoàn toàn bất đồng đối địch, dùng giá trị quan của nhân loại đi cân nhắc, không phải là trò cười sao?" Benedict nói, "Quá trình tiến hóa của chúng ta kỳ thực là một loại tuần hoàn, từ cá lớn nuốt cá bé đến biết pháp thủ lễ, sau đó trở lại cá lớn nuốt cá bé. Đại lục phong bế đã từng là một chu kỳ tuần hoàn, toàn cầu hóa là một chu kỳ, mà hiện tại, là lúc chu kỳ thời đại Tinh tế bắt đầu. Chúng ta may mắn được sinh ra ở niên đại này, không thể để nhân loại trở thành bên nhược thế."
Diệp Tố lập tức nhớ đến Tinh tế thế giới trong mộng, vạn tộc cạnh tranh, vì để sống sót qua tai nạn Trùng tộc, công kích lẫn nhau cũng là chuyện thường, tỷ như thảm án Tát Luân tộc, còn không phải là một hồi cá lớn nuốt cá bé máu chảy đầm đìa sao? Khó dám nói chắc Nhân loại sẽ không gặp phải sự tình cùng loại.
Benedict vẫn luôn chặt chẽ quan sát Diệp Tố, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên ý cười giảo hoạt, không nói gì thêm, mà đỡ cánh tay Diệp Tố, dẫn hắn rời khỏi phòng: "Ngươi còn trẻ, ta có thể không so đo những chuyện ngươi đã làm, nhưng đây cũng là đặc quyền cuối cùng của ngươi với thân phận là người trẻ tuổi. Ngươi bây giờ bình tĩnh suy nghĩ một thời gian, khi nào suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ để ngươi tự do."
Benedict cuối cùng đem Diệp Tố xuống tầng trệt, tầng lầu này Diệp Tố chưa từng phát hiện ra, chắc hẳn là cứ điểm Benedict làm một chút sự tình bí mật.
"Ngươi liền ở nơi này đi." Benedict nhét Diệp Tố vào phòng bên cạnh Tiếu Thừa.
Nơi này so với phòng Diệp Tố ở lúc trước khó coi hơn quá nhiều, không gian nhỏ hẹp, chỉ có một giường đơn dây thép, cùng với một buồng vệ sinh đơn sơ trong góc, vách tường cũng chỉ trát một tầng sơn trắng, lại khiến phòng nhỏ có vẻ trống rỗng.
Diệp Tố không có gì bất mãn, đi vào.
Đối với Diệp Tố còn bị còng tay, Benedict liền làm như không thấy, căn bản không để ý, đóng cửa lại liền rời đi.
Benedict đi vào văn phòng mình, đem máy truyền tin bị Tiếu Thừa đập vỡ đưa cho thủ hạ: "Cầm đưa Áo Lợi tiến sĩ xem một chút, xem có tìm được tin tức tàn lưu không."
Nhưng Benedict làm như vậy chỉ để bảo đảm, Tiếu Thừa nếu đã trực tiếp đập vỡ, tự nhiên liền nắm chắc sẽ phá vỡ nó hoàn toàn.
Benedict để thủ hạ thuận tay mở cửa.
Là người phụ trách phòng điều khiển, vội vội vàng vàng mà đi vào, thần sắc lại càng là phức tạp không thể nói.
"Làm sao vậy?" Benedict không khỏi trịnh trọng hỏi.
Người phụ trách nuốt một ngụm nước miếng, gian nan mở miệng: "Chúng ta dựa theo phân phó của ngài, tiếp tục tua ngược dòng video theo dõi, xem xét sự khác thường của Tiếu Thừa. Mới phát hiện Tiếu Thừa bại lộ nhanh như vậy bởi vì một sự kiện..."
"Cái gì?" Benedict nghe thấy vậy cũng nghiêm túc hơn, Tiếu Thừa thật vất vả mới tiến được vào căn cứ, thời gian ngắn như vậy, mai phục còn chưa đủ sâu liền dễ như trở bàn tay mà bại lộ thân phận mình, cũng xác thật khiến Benedict hoang mang một thời gian.
"Bởi vì đã xảy ra một sự kiện khiến hắn không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn ngăn cản, trên thực tế, đây cũng là mục đích của hắn." Người phụ trách thế nhưng mang theo một chút điên cuồng khó có thể tin nổi, hắn lập tức sử dụng máy tính trên bàn Benedict, đăng nhập vào cơ sở dữ liệu theo dõi, căn cứ ngày mà mở ra một video.
Bắt đầu video là sáng sớm tại nhà ăn, người phụ trách lập tức kéo video đến cuối, trực tiếp tới buổi tổi, góc bên phải video biểu hiện thời gian đã khuya, đại bộ phần người đã ăn xong cơm chiều. Nhà ăn trống rỗng, lúc này, hai người đi vào.
Đúng là Tiếu Thừa cùng Diệp Tố.
Hai người ăn cơm, "đánh yêu ve vãn" trong chốc lát, Tiếu Thừa nói "Xem ra ngươi thực sự có phát hiện lớn, ngay cả cơm cũng không rảnh lo ăn."
"Ân." Diệp Tố trong trăm vội vẫn bớt ra thời giờ trả lời, "Đại khái tìm đúng hướng rồi, kế tiếp chỉ là vấn đề thời gian."
Benedict nghe được câu trả lời của Diệp Tố, thần sắc biến đổi, kinh ngạc đứng dậy, biểu tình không khác gì người phụ trách.
Sau một lúc lâu, Benedict mới hạ lệnh nói: "Lập tức tìm video theo dõi phòng thí nghiệm của Diệp Tố, lại để Febermann giáo thụ nhìn xem có phải nghiên cứu của hắn thực sự chỉ là vấn đề thời gian như lời hắn không."
Tâm tình Benedict giờ phút này phức tạp chưa từng có, hắn hy vọng Diệp Tố thực sự tìm ra phương pháp tróc nguyên tố ký sinh — điều này là một bước có ý nghĩa mấu chốt với thăm dò văn minh ngoại tinh; nhưng lại hy vọng Diệp Tố chỉ là mạnh miệng mà thôi, đây có lẽ là một loại sợ hãi vi diệu trước thiên tài. Benedict vô pháp tưởng tượng, vấn đề khiến học giả đứng đầu thế giới bó tay lại được một tên học sinh trẻ tuổi đến kỳ cục giải quyết, đặc biệt vẫn là trong thời gian ngắn như vậy!
"Hảo!" Người phụ trách lập tức lui ra ngoài, nếu có thể chứng minh tính chân thực của thực nghiệm Diệp Tố, như vậy, bọn họ cũng không cần tiếp tục những ngày tháng vô tận ở Nam cực.
Benedict cảm thấy sai lầm lớn nhất của mình không phải để Tiếu Thừa lẻn vào, mà là xem nhẹ tầm quan trọng của Diệp Tố. Hắn vốn tưởng rằng Diệp Tố không phải một học sinh ưu tú có tiềm lực, mà là có thế lực sau lưng duy trì. Sau khi thân phận Tiếu Thừa bại lộ, suy đoán kia tự nhiên sẽ không xảy ra. Cho nên Benedict một phương diện vì không khiến những học giả nghiên cứu khác nghi ngờ, một phương diện vì bồi dưỡng một nhà hóa học nữa cho trung tâm nghiên cứu, nên không trừng phạt Diệp Tố nghiêm trọng, ý định chậm rãi thay đổi quan niệm của Diệp Tố.
Benedict đi lại vài vòng trong văn phòng mình, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà đi tới phòng điều khiển, Febermann giáo thụ nhận được mệnh lệnh đã sớm bắt đầu quan sát quá trình thực nghiệm của Diệp Tố.
Benedict nhỏ giọng đi vào, cũng ý bảo những người khác không cần quấy rầy Febermann giáo thụ.
Phái chủ chiến đương nhiên cũng có những nhà khoa học trên trận doanh của mình, Febermann giáo thụ chính là một trong số đó, xen lẫn cùng bọn Lý Hoằng Hậu, một bên tiến hành nghiên cứu, một bên theo dõi tình huống của bọn họ.
Lông mày Febermann nhăn đến gắt gao, hắn xem không hiểu thực nghiệm của Diệp Tố. Thực nghiệm của Diệp Tồ dường như hoàn toàn không có kế hoạch gì, điểm thiết nhập rất kỳ quái, bước đi cũng thường thường thiên mã hành không, khiến người ta căn bản đoán không ra mục đích cuối cùng khiến Diệp Tố tiến hành bước thực nghiệm này. Nếu hắn không phải một trong những giám khảo xem Diệp Tố thi đấu, nhìn qua thực lực của hắn, quả thực sẽ mắng hắn hồ nháo.
Tuy rằng xem không hiểu thực nghiệm, nhưng Febermann có hiểu kết quả đo lường cuối cùng của thực nghiệm. Khi một đài máy móc trong đó hiển thị lên sóng ngắn run rẩy, Febermann đột nhiên khẩn trương hơn, cuối cùng, Diệp Tố đem chất xúc tác hóa hợp mình điều phối ra, phản ứng cùng nguyên tố ký sinh, cùng điện giật phụ trợ, đài dụng cụ kia như bị trúng virus, sóng ngắn bắt đầu vặn vẹo biến hình, không ngừng xuất hiện những khoảng đen, tình huống mơ hồ dẫn, hình ảnh cuối cùng là một bãi pháo hoa nổ mạnh.
Febermann bỗng nhiên đứng lên, sợ hãi kêu một tiếng, "Hắn quả thực là cái ma quỷ!"
"Ngồi xuống nói chuyện đi." ngữ khí Benedict vẫn còn gọi là ôn hòa, chỉ là, nhìn thấy mặt đất hỗn độn, bàn ghế chia năm xẻ bảy, hắn cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ giường còn nguyên vẹn, ngồi xuống, "Đem những vật tư đó đến Nam cực này cũng không dễ dàng, quá lãng phí."
Diệp Tố đứng đó không nhúc nhích, Benedict cũng không nhất định cần hắn ngồi xuống, mặt đầy đau lòng nhìn dược tề trên đất, trong miệng lại trực tiếp hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu?"
"Căn bản không có cái gọi là, ngoại tinh nhân muốn xâm lược địa cầu." Diệp Tố không phải không tức giận nói, ngẫm lại tâm tình lúc mình nghe chuyện này còn có chút cảm giác bi tráng, Diệp Tố cảm thấy mình như con khỉ bị người chơi, móc ra một tâm lửa nóng, kết quả người khác nhìn vào lại chỉ thấy đít khỉ.
Benedict nhún vai: "Ngươi tại sao có thể khẳng định không có? Cho dù hiện tại không có, tương lai thì sao? Đã có văn minh khác, như vậy chiến tranh là không thể không xảy ra."
"Tương lai không thể là lý do để hiện tại ngươi lừa gạt."
Benedict nghe ngữ khí Diệp Tố lòng đầy căm phẫn, không khỏi cười: "Người trẻ tuổi hận đời là chuyện tốt. Tuổi trẻ máu mới là sức sống chân chính của một quốc gia, trong lịch sử nhân loại, rất nhiều sự kiện có ý nghĩa đại biểu đều do thanh niên tràn ngập nhiệt huyết dẫn đầu. Nếu có một nhóm học sinh thanh niên không hiểu thời thế mà phát biểu ý kiến cùng hò hét về chính trị, quốc gia này liền xong rồi, cho dù cái nhìn của bọn họ có thể ấu trĩ mà nông cạn, nhưng cũng có thể tạo nên một phen gió thổi mây phun, sau đó kêu gọi ra nhân trung long phượng chân chính. Ta khẳng định người trẻ tuổi, nhưng chúng ta cũng muốn khẳng định, tuyệt đại bộ phận người trẻ tuổi, đặc biệt là học sinh, kinh nghiệm cùng kiến thức của bọn họ chưa đạt tới khả năng nhận thức chính trị, bọn họ trừ bỏ một lòng nhiệt huyết, cái gì cũng không có. Nhưng có nhiệt huyết cũng là đủ rồi, cái bọn họ cần là thiêu đốt lòng nhiệt huyết đó, những thứ khác tự nhiên sẽ có người khác tới lo liệu."
Benedict đứng lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Diệp Tố đang phẫn nộ, nói: "Người trẻ tuổi sẽ khiến một quốc gia tiến bộ hay khiến xã hội hỗn loạn, kỳ thật được quyết định bởi người lãnh đạo quần thể. Diệp Tố, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn, vào lúc ngươi đạt được quán quân, ngươi liền không thể như một học sinh bình thường, chỉ dựa vào xúc động cùng quy tắc đạo đức phiến diện đưa ra quyết định, ngươi kì thật đã là người lãnh đạo nhóm người trẻ tuổi, nhiệt huyết của ngươi cần lạnh xuống, càng cần lý trí, để đưa ra lựa chọn thích hợp."
Khí thế áp bách cường đại của Benedict khiến Diệp Tố không khỏi lùi lại một bước, dời đi tầm mắt, "Ta không cảm thấy lựa chọn hiện tại của ta có gì không hợp lý, chính nghĩa cùng nhân từ chưa bao giờ sai."
"Ha ha." Benedict mang chút khinh thường cùng bất đắc dĩ mà cười rộ lên, "Ta đứng ở đây cũng có thể cảm nhận được ngươi máu nóng sôi trào, rất nhiều người đều giống ngươi, thấy không rõ bản chất sự việc, đành phải lấy cái gọi là giá trị quan phổ biến tới quyết định, ta tin tưởng, các ngươi vừa nghe đến cái gọi là "chính nghĩa" sẽ kích động lên, thậm chí sẽ không màng đại giới vì "chính nghĩa" mà hiến thân, bởi vì ta cũng có thời tuổi trẻ như vậy, đây là đặc quyền thuộc về người trẻ tuổi bình thường. Nhưng ta không còn trẻ tuổi, mà ngươi cũng tuyệt đối không phải người bình thường."
(truyện này 1 tỉ lập trường, và rồi mọi người thuyết phục nhau, và ta thấy ai cũng đúng:<, nhất là khi cùng 1 lập trường đặt ở các trường hợp khác nhau khiến người ta đưa ra lựa chọn khác nhau. Kb là do tác giả viết tốt hay tự nhiên bộ này deep sâu? Dù sao đọc xong bộ này ta edit luôn, chưa kịp cày qt các bộ khác của tg này)
Diệp Tố không muốn nghe lời nói mê hoặc nhân tâm của hắn, khái niệm coi chính mình không phải người thường này có hiệu quả giống như "sứ mệnh giúp ngươi đạt được dũng khí" của Hàn Nghiệp, luôn khiến lòng tự tin con người bành trướng. Nhưng sự hiếu thắng của Benedict khiến cho hắn không thể tiếp thu loại sứ mệnh này, vì lý trí mà lý trí, lại vứt bỏ bản tâm chân chính của mình, hắn phản bác: "Nếu "chính nghĩa" là giá trị quan phổ biến, khẳng định có lý do khiến nó phổ biến."
"Nhưng bản thân sinh mệnh phức tạp, làm sao có thể sử dụng một loại quy tắc liền trói buộc? Đặc biệt là tình trạng hai loại văn minh hoàn toàn bất đồng đối địch, dùng giá trị quan của nhân loại đi cân nhắc, không phải là trò cười sao?" Benedict nói, "Quá trình tiến hóa của chúng ta kỳ thực là một loại tuần hoàn, từ cá lớn nuốt cá bé đến biết pháp thủ lễ, sau đó trở lại cá lớn nuốt cá bé. Đại lục phong bế đã từng là một chu kỳ tuần hoàn, toàn cầu hóa là một chu kỳ, mà hiện tại, là lúc chu kỳ thời đại Tinh tế bắt đầu. Chúng ta may mắn được sinh ra ở niên đại này, không thể để nhân loại trở thành bên nhược thế."
Diệp Tố lập tức nhớ đến Tinh tế thế giới trong mộng, vạn tộc cạnh tranh, vì để sống sót qua tai nạn Trùng tộc, công kích lẫn nhau cũng là chuyện thường, tỷ như thảm án Tát Luân tộc, còn không phải là một hồi cá lớn nuốt cá bé máu chảy đầm đìa sao? Khó dám nói chắc Nhân loại sẽ không gặp phải sự tình cùng loại.
Benedict vẫn luôn chặt chẽ quan sát Diệp Tố, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên ý cười giảo hoạt, không nói gì thêm, mà đỡ cánh tay Diệp Tố, dẫn hắn rời khỏi phòng: "Ngươi còn trẻ, ta có thể không so đo những chuyện ngươi đã làm, nhưng đây cũng là đặc quyền cuối cùng của ngươi với thân phận là người trẻ tuổi. Ngươi bây giờ bình tĩnh suy nghĩ một thời gian, khi nào suy nghĩ cẩn thận, ta sẽ để ngươi tự do."
Benedict cuối cùng đem Diệp Tố xuống tầng trệt, tầng lầu này Diệp Tố chưa từng phát hiện ra, chắc hẳn là cứ điểm Benedict làm một chút sự tình bí mật.
"Ngươi liền ở nơi này đi." Benedict nhét Diệp Tố vào phòng bên cạnh Tiếu Thừa.
Nơi này so với phòng Diệp Tố ở lúc trước khó coi hơn quá nhiều, không gian nhỏ hẹp, chỉ có một giường đơn dây thép, cùng với một buồng vệ sinh đơn sơ trong góc, vách tường cũng chỉ trát một tầng sơn trắng, lại khiến phòng nhỏ có vẻ trống rỗng.
Diệp Tố không có gì bất mãn, đi vào.
Đối với Diệp Tố còn bị còng tay, Benedict liền làm như không thấy, căn bản không để ý, đóng cửa lại liền rời đi.
Benedict đi vào văn phòng mình, đem máy truyền tin bị Tiếu Thừa đập vỡ đưa cho thủ hạ: "Cầm đưa Áo Lợi tiến sĩ xem một chút, xem có tìm được tin tức tàn lưu không."
Nhưng Benedict làm như vậy chỉ để bảo đảm, Tiếu Thừa nếu đã trực tiếp đập vỡ, tự nhiên liền nắm chắc sẽ phá vỡ nó hoàn toàn.
Benedict để thủ hạ thuận tay mở cửa.
Là người phụ trách phòng điều khiển, vội vội vàng vàng mà đi vào, thần sắc lại càng là phức tạp không thể nói.
"Làm sao vậy?" Benedict không khỏi trịnh trọng hỏi.
Người phụ trách nuốt một ngụm nước miếng, gian nan mở miệng: "Chúng ta dựa theo phân phó của ngài, tiếp tục tua ngược dòng video theo dõi, xem xét sự khác thường của Tiếu Thừa. Mới phát hiện Tiếu Thừa bại lộ nhanh như vậy bởi vì một sự kiện..."
"Cái gì?" Benedict nghe thấy vậy cũng nghiêm túc hơn, Tiếu Thừa thật vất vả mới tiến được vào căn cứ, thời gian ngắn như vậy, mai phục còn chưa đủ sâu liền dễ như trở bàn tay mà bại lộ thân phận mình, cũng xác thật khiến Benedict hoang mang một thời gian.
"Bởi vì đã xảy ra một sự kiện khiến hắn không tiếc bại lộ thân phận cũng muốn ngăn cản, trên thực tế, đây cũng là mục đích của hắn." Người phụ trách thế nhưng mang theo một chút điên cuồng khó có thể tin nổi, hắn lập tức sử dụng máy tính trên bàn Benedict, đăng nhập vào cơ sở dữ liệu theo dõi, căn cứ ngày mà mở ra một video.
Bắt đầu video là sáng sớm tại nhà ăn, người phụ trách lập tức kéo video đến cuối, trực tiếp tới buổi tổi, góc bên phải video biểu hiện thời gian đã khuya, đại bộ phần người đã ăn xong cơm chiều. Nhà ăn trống rỗng, lúc này, hai người đi vào.
Đúng là Tiếu Thừa cùng Diệp Tố.
Hai người ăn cơm, "đánh yêu ve vãn" trong chốc lát, Tiếu Thừa nói "Xem ra ngươi thực sự có phát hiện lớn, ngay cả cơm cũng không rảnh lo ăn."
"Ân." Diệp Tố trong trăm vội vẫn bớt ra thời giờ trả lời, "Đại khái tìm đúng hướng rồi, kế tiếp chỉ là vấn đề thời gian."
Benedict nghe được câu trả lời của Diệp Tố, thần sắc biến đổi, kinh ngạc đứng dậy, biểu tình không khác gì người phụ trách.
Sau một lúc lâu, Benedict mới hạ lệnh nói: "Lập tức tìm video theo dõi phòng thí nghiệm của Diệp Tố, lại để Febermann giáo thụ nhìn xem có phải nghiên cứu của hắn thực sự chỉ là vấn đề thời gian như lời hắn không."
Tâm tình Benedict giờ phút này phức tạp chưa từng có, hắn hy vọng Diệp Tố thực sự tìm ra phương pháp tróc nguyên tố ký sinh — điều này là một bước có ý nghĩa mấu chốt với thăm dò văn minh ngoại tinh; nhưng lại hy vọng Diệp Tố chỉ là mạnh miệng mà thôi, đây có lẽ là một loại sợ hãi vi diệu trước thiên tài. Benedict vô pháp tưởng tượng, vấn đề khiến học giả đứng đầu thế giới bó tay lại được một tên học sinh trẻ tuổi đến kỳ cục giải quyết, đặc biệt vẫn là trong thời gian ngắn như vậy!
"Hảo!" Người phụ trách lập tức lui ra ngoài, nếu có thể chứng minh tính chân thực của thực nghiệm Diệp Tố, như vậy, bọn họ cũng không cần tiếp tục những ngày tháng vô tận ở Nam cực.
Benedict cảm thấy sai lầm lớn nhất của mình không phải để Tiếu Thừa lẻn vào, mà là xem nhẹ tầm quan trọng của Diệp Tố. Hắn vốn tưởng rằng Diệp Tố không phải một học sinh ưu tú có tiềm lực, mà là có thế lực sau lưng duy trì. Sau khi thân phận Tiếu Thừa bại lộ, suy đoán kia tự nhiên sẽ không xảy ra. Cho nên Benedict một phương diện vì không khiến những học giả nghiên cứu khác nghi ngờ, một phương diện vì bồi dưỡng một nhà hóa học nữa cho trung tâm nghiên cứu, nên không trừng phạt Diệp Tố nghiêm trọng, ý định chậm rãi thay đổi quan niệm của Diệp Tố.
Benedict đi lại vài vòng trong văn phòng mình, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà đi tới phòng điều khiển, Febermann giáo thụ nhận được mệnh lệnh đã sớm bắt đầu quan sát quá trình thực nghiệm của Diệp Tố.
Benedict nhỏ giọng đi vào, cũng ý bảo những người khác không cần quấy rầy Febermann giáo thụ.
Phái chủ chiến đương nhiên cũng có những nhà khoa học trên trận doanh của mình, Febermann giáo thụ chính là một trong số đó, xen lẫn cùng bọn Lý Hoằng Hậu, một bên tiến hành nghiên cứu, một bên theo dõi tình huống của bọn họ.
Lông mày Febermann nhăn đến gắt gao, hắn xem không hiểu thực nghiệm của Diệp Tố. Thực nghiệm của Diệp Tồ dường như hoàn toàn không có kế hoạch gì, điểm thiết nhập rất kỳ quái, bước đi cũng thường thường thiên mã hành không, khiến người ta căn bản đoán không ra mục đích cuối cùng khiến Diệp Tố tiến hành bước thực nghiệm này. Nếu hắn không phải một trong những giám khảo xem Diệp Tố thi đấu, nhìn qua thực lực của hắn, quả thực sẽ mắng hắn hồ nháo.
Tuy rằng xem không hiểu thực nghiệm, nhưng Febermann có hiểu kết quả đo lường cuối cùng của thực nghiệm. Khi một đài máy móc trong đó hiển thị lên sóng ngắn run rẩy, Febermann đột nhiên khẩn trương hơn, cuối cùng, Diệp Tố đem chất xúc tác hóa hợp mình điều phối ra, phản ứng cùng nguyên tố ký sinh, cùng điện giật phụ trợ, đài dụng cụ kia như bị trúng virus, sóng ngắn bắt đầu vặn vẹo biến hình, không ngừng xuất hiện những khoảng đen, tình huống mơ hồ dẫn, hình ảnh cuối cùng là một bãi pháo hoa nổ mạnh.
Febermann bỗng nhiên đứng lên, sợ hãi kêu một tiếng, "Hắn quả thực là cái ma quỷ!"
Tác giả :
Diệp Trần Niên