Thủy Nhân Duyên
Chương 10
Khê Nhược thật lâu không có ngủ ngon như vậy. Có thể là do bản năng con người, sau khi tiến vào thân thể của Phù Nhật, hắn vẫn không quá thích ứng, thẳng cho đến hôm qua khi hắn cảm nhận được hắn và cơ thể của Phù Dhật đã hợp nhất, mỗi dây thần kinh của hắn đều căng đến cực hạn, cả người hắn như bị say sóng, mõi mệt nặng nề vây lấy hắn. Nghe Đạm Tình hoảng hốt gọi tên mình, cũng không nguyện rời giường, thân thể chỉ muốn ngủ.
Trong mộng, ba ba cùng mụ mụ đang tổ chức hôn lễ cho hắn. Cảnh tượng rất chân thật, đến nỗi từng chi tiết đều rõ ràng. Chú rể mặt lễ phục khuôn mặt giống mình như đúc. Khê Nhược biết đó là Phù Nhật……
Không biết qua bao lâu, Khê Nhược cảm thấy khuôn mặt phát đau, đạm tình đang vỗ vào mặt hắn, vì thế mở to mắt.
Xuất hồ ý liêu, một tiểu cô nương phấn phấn đô đô khoảng chừng năm tuổi đang nhìn hắn rồi cười khanh khách:“Ca ca, ngươi tỉnh?"
Khê Nhược lắp bắp kinh hãi, nhìn quanh bốn phía, căn phòng đã thay đổi. So với căn phòng lớn xa hoa của Đạm Tình, gian phòng này theo phong cách cổ xưa rất khác biệt, hơn nữa trong không khí tựa hồ còn tràn ngập dược hương.
“Ca ca, phụ thân bảo ta gọi ngươi đi ăn cơm." Đứa bé trước mặt âm thanh thanh thúy, bộ dáng khả nhân.
Khê Nhược cân nhắc, chẳng lẽ ta đã chết, lại đầu thai thêm lần nữa? Cuống quýt bảo tiểu hài tử cầm gương đến, cẩn thận đoan trang, phát hiện khuôn mặt không thay đổi mới yên tâm buông xuống.
“Ca ca, bên này." Tiểu hài tử vui tươi hớn hở kéo tay Khê Nhược.
Khê Nhược lòng tràn đầy hồ nghi, muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Đi vào chính sảnh, chỉ thấy hai nam tử thần thái bất phàm đang đối ẩm.
“Phù Nhật công tử, mời ngồi." trong đó có một người bất quá chỉ ba mươi, có vẻ tiên phong đạo cốt, thoát phàm tuyệt tục.
“Cha." Tiểu hài tử lập tức chạy qua.
Nam tử cười dài ôm lấy tiểu quỷ nói: “A, đã lớn như vậy mà còn ở trước mặt khách nhân làm nũng."
Tiểu hài tử giương miệng:“Ta mới không có làm nũng."
Nam tử chuyển hướng Khê Nhược cúi nhẹ đầu:“Công tử chê cười, tại hạ Vương Phong Mạnh, là bằng hữu của Vân công tử, đây là tiểu nữ Linh nhi."
Khê Nhược đáp lễ.
“Vân công tử có việc bận, cho nên không thể không ủy khuất Phù Nhật công tử ở hàn xá vài ngày." Vương Phong Mạnh nói chuyện văn nhã.
“Đạm Tình hắn làm sao vậy?" Khê Nhược khẩn trương.
Vương Phong Mạnh cười mà không đáp.
Khê Nhược cố gắng nhớ lại, tựa hồ chuyện này cùng Vân Nguyệt Khai có liên quan, cảm thấy khẩn trương, liền hướng cửa chạy đi, lại bị một nam tử khác chặn lại.
“Phù Nhật công tử, ngươi muốn đi đâu?" nam tử anh tuấn nhíu mi, ngữ khí không tốt.
“Về nhà." nhà, vốn là không có, nhưng còn Đạm Tình, còn có hết thảy.
“Ngươi không biết Vân đại ca khổ tâm sao?" nam tử nhíu mày nói,“Ngươi hiện tại trở về, Vân bá bá nhất định bắt ngươi về Di Tình cung."
“Ta có thể trốn ở đây bao lâu?" Khê Nhược lạnh lùng nói,“Tránh ra."
“Phù Nhật công tử có tính toán gì không?" Vương Phong Mạnh hỏi.
“Ta……" Khê Nhược cứng lưỡi. nếu gặp đạm tình thì phải làm thế nào, chẳng lẽ phải tiếp tục làm sát thủ cho Vân Nguyệt Khai?“nếu giết hoàng hậu, Vân Nguyệt Khai sẽ đồng ý cho ta cùng Đạm Tình lui ẩn giang hồ?" Lời vừa ra khỏi miệng, mềm nhũn, ngay cả chính mình cùng không thể tin được.
Nam nhân cười lạnh:“sợ là ngươi còn chưa kịp chạm đến hoàng hậu, đã mỉm cười hạ hoàng tuyền. Lần trước ngươi không phải đã thử qua sao?"
Khê Nhược muốn phản bác nhưng lại không tìm thấy lời nào thích hợp, đành phải im lặng dùng ánh mắt giết người.
Lúc này Linh nhi đột nhiên ôm lấy chân hắn, bỉu môi khẩn cầu nói:“Ca ca, ở lại, bồi Linh nhi ngoạn được không!"
Khê Nhược nhìn đôi mắt linh nhi đã muốn hiện lên một tầng thủy khí, không đành lòng phụ bạc ý của nàng, suy sụp ngồi xuống.
**
Trên cái giường xa lạ Khê Nhược một đêm không ngủ.
Đạm Tình hiện tại như thế nào?
Hắn bắt đầu oán hận triều đại lạc hậu này – công cụ liên lạc với nhau cũng không có. Nhớ tới trước kia vì không muốn đạm tình quấy rầy mà hắn thường trốn trong phòng, bây giờ muốn gặp đạm tình chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Xa xỉ!
Khê Nhược bất đắc dĩ nhìn hôn ngân còn chưa tan trên người mình, nhớ tới Đạm Tình ôn nhu, không khỏi thở dài:“Một ngày không thấy như cách tam thu."
“Là tưởng nhớ ta sao?" Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài.
Âm thanh kia sao lại quen thuộc như vậy, dịu dàng nhưng cũng làm người ta run rẩy.
Khê Nhược giống như rơi vào hầm băng.
“Không mời ta vào sao?" Vân Nguyệt Khai một bên đẩy cửa, một bên cười,“Phù Nhật, đã lâu không gặp."
“Sư phụ." Khê Nhược cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình. Người không muốn gặp lại tự động xuất hiện.
“Thụ sủng nhược kinh", Vân Nguyệt Khai khóe miệng giơ lên, ánh mắt dị thường lạnh như băng,“Ngươi gọi sư phụ, ta không dám nhận a."
Khê Nhược nhìn hắn, thân mình hướng giường thối lui. Hắn không ngừng bảo mình không được chịu ảnh hưởng của Phù Nhật, nhưng là làm không được. Nhận thức của hắn đối với Vân Nguyệt Khai đều tiềm tàng trong trí nhớ của Phù Nhật. Vừa thấy Vân Nguyệt Khai, thần kinh của Phù Nhật sẽ tự động kéo ý thức của Khê Nhược vào trạng thái khẩn trương.
“Một tháng qua, lá gan của ngươi cũng lớn ra không ít, trước câu dẫn con ta, sau đó giết ái tướng của ta." Vân Nguyệt Khai trên mặt không có chút biểu tình, giống như đang nói chuyện của người khác.
Khê Nhược lần đầu tiên gặp được nhân vật khó giải quyết như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, một mạc tình cảnh trước kia liền hiện lên trong đầu…… Yêu. Hận. Tình. Cừu. Sau đó là vô tận sợ hãi. Phù Nhật, tình cảm của ngươi đều vì người này, lại không thể đối mặt, cho nên để lại cho Khê Nhược ta giải quyết?[ Phù Nhật:…… Ngươi cho ta ngu ngốc……]
Trong cuộc đời Khê Nhược lần đầu tiên cảm nhận được loại tư vị này, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, năng lượng xỏ xuyên qua toàn thân.
Hắn nhớ có người từng nói muôn đối diện sợ hại phải thoát khỏi sợ hãi của bản thân, vì thế hít sâu một hơi, nhắm mắt lại bắt đầu đếm ngược, làm cho chính mình chỉ sợ hãi ba mươi giây, sau đó bình tĩnh đối mặt Vân Nguyệt Khai.
Phù Nhật. Trí nhớ của ngươi cùng ta không quan hệ.
Hiện tại điều Ninh Khê Nhược ta muốn làm là cùng Đạm Tình một chỗ. Dù bất luận kẻ nào ta cũng không để ý.
Mở mắt ra, thần sắc của Khê Nhược đã trở nên trấn định uy nghiêm:“Thứ nhất, ta không câu dẫn Đạm Tình, ta thương hắn. Thứ hai, đối với người thương tổn Đạm Tình, ta tuyệt không tha thứ. Thứ ba, hạ nhân Di Tình cung đưa đi lại như vậy, ta không thể cam đoan không giết người."
Vân Nguyệt Khai không nghĩ cư nhiên Phù Nhật lại chống đối mình, trên mặt bắt đầu không nhịn được, khóe miệng run rẩy nói:“Ngươi là trách ta đem Đạm Tình vào cuộc tranh giành quyền lực sao?"
Khê Nhược không có mở miệng.
Vân Nguyệt Khai giận dữ, hắn hung hăng đẩy ngã Khê Nhược, hai tay thô bạo xuyên qua áo lót hắn:“Tiện nhân! Ngươi không xứng nói như vậy với ta!"
Trong mộng, ba ba cùng mụ mụ đang tổ chức hôn lễ cho hắn. Cảnh tượng rất chân thật, đến nỗi từng chi tiết đều rõ ràng. Chú rể mặt lễ phục khuôn mặt giống mình như đúc. Khê Nhược biết đó là Phù Nhật……
Không biết qua bao lâu, Khê Nhược cảm thấy khuôn mặt phát đau, đạm tình đang vỗ vào mặt hắn, vì thế mở to mắt.
Xuất hồ ý liêu, một tiểu cô nương phấn phấn đô đô khoảng chừng năm tuổi đang nhìn hắn rồi cười khanh khách:“Ca ca, ngươi tỉnh?"
Khê Nhược lắp bắp kinh hãi, nhìn quanh bốn phía, căn phòng đã thay đổi. So với căn phòng lớn xa hoa của Đạm Tình, gian phòng này theo phong cách cổ xưa rất khác biệt, hơn nữa trong không khí tựa hồ còn tràn ngập dược hương.
“Ca ca, phụ thân bảo ta gọi ngươi đi ăn cơm." Đứa bé trước mặt âm thanh thanh thúy, bộ dáng khả nhân.
Khê Nhược cân nhắc, chẳng lẽ ta đã chết, lại đầu thai thêm lần nữa? Cuống quýt bảo tiểu hài tử cầm gương đến, cẩn thận đoan trang, phát hiện khuôn mặt không thay đổi mới yên tâm buông xuống.
“Ca ca, bên này." Tiểu hài tử vui tươi hớn hở kéo tay Khê Nhược.
Khê Nhược lòng tràn đầy hồ nghi, muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở miệng từ đâu.
Đi vào chính sảnh, chỉ thấy hai nam tử thần thái bất phàm đang đối ẩm.
“Phù Nhật công tử, mời ngồi." trong đó có một người bất quá chỉ ba mươi, có vẻ tiên phong đạo cốt, thoát phàm tuyệt tục.
“Cha." Tiểu hài tử lập tức chạy qua.
Nam tử cười dài ôm lấy tiểu quỷ nói: “A, đã lớn như vậy mà còn ở trước mặt khách nhân làm nũng."
Tiểu hài tử giương miệng:“Ta mới không có làm nũng."
Nam tử chuyển hướng Khê Nhược cúi nhẹ đầu:“Công tử chê cười, tại hạ Vương Phong Mạnh, là bằng hữu của Vân công tử, đây là tiểu nữ Linh nhi."
Khê Nhược đáp lễ.
“Vân công tử có việc bận, cho nên không thể không ủy khuất Phù Nhật công tử ở hàn xá vài ngày." Vương Phong Mạnh nói chuyện văn nhã.
“Đạm Tình hắn làm sao vậy?" Khê Nhược khẩn trương.
Vương Phong Mạnh cười mà không đáp.
Khê Nhược cố gắng nhớ lại, tựa hồ chuyện này cùng Vân Nguyệt Khai có liên quan, cảm thấy khẩn trương, liền hướng cửa chạy đi, lại bị một nam tử khác chặn lại.
“Phù Nhật công tử, ngươi muốn đi đâu?" nam tử anh tuấn nhíu mi, ngữ khí không tốt.
“Về nhà." nhà, vốn là không có, nhưng còn Đạm Tình, còn có hết thảy.
“Ngươi không biết Vân đại ca khổ tâm sao?" nam tử nhíu mày nói,“Ngươi hiện tại trở về, Vân bá bá nhất định bắt ngươi về Di Tình cung."
“Ta có thể trốn ở đây bao lâu?" Khê Nhược lạnh lùng nói,“Tránh ra."
“Phù Nhật công tử có tính toán gì không?" Vương Phong Mạnh hỏi.
“Ta……" Khê Nhược cứng lưỡi. nếu gặp đạm tình thì phải làm thế nào, chẳng lẽ phải tiếp tục làm sát thủ cho Vân Nguyệt Khai?“nếu giết hoàng hậu, Vân Nguyệt Khai sẽ đồng ý cho ta cùng Đạm Tình lui ẩn giang hồ?" Lời vừa ra khỏi miệng, mềm nhũn, ngay cả chính mình cùng không thể tin được.
Nam nhân cười lạnh:“sợ là ngươi còn chưa kịp chạm đến hoàng hậu, đã mỉm cười hạ hoàng tuyền. Lần trước ngươi không phải đã thử qua sao?"
Khê Nhược muốn phản bác nhưng lại không tìm thấy lời nào thích hợp, đành phải im lặng dùng ánh mắt giết người.
Lúc này Linh nhi đột nhiên ôm lấy chân hắn, bỉu môi khẩn cầu nói:“Ca ca, ở lại, bồi Linh nhi ngoạn được không!"
Khê Nhược nhìn đôi mắt linh nhi đã muốn hiện lên một tầng thủy khí, không đành lòng phụ bạc ý của nàng, suy sụp ngồi xuống.
**
Trên cái giường xa lạ Khê Nhược một đêm không ngủ.
Đạm Tình hiện tại như thế nào?
Hắn bắt đầu oán hận triều đại lạc hậu này – công cụ liên lạc với nhau cũng không có. Nhớ tới trước kia vì không muốn đạm tình quấy rầy mà hắn thường trốn trong phòng, bây giờ muốn gặp đạm tình chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: Xa xỉ!
Khê Nhược bất đắc dĩ nhìn hôn ngân còn chưa tan trên người mình, nhớ tới Đạm Tình ôn nhu, không khỏi thở dài:“Một ngày không thấy như cách tam thu."
“Là tưởng nhớ ta sao?" Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng đen thon dài.
Âm thanh kia sao lại quen thuộc như vậy, dịu dàng nhưng cũng làm người ta run rẩy.
Khê Nhược giống như rơi vào hầm băng.
“Không mời ta vào sao?" Vân Nguyệt Khai một bên đẩy cửa, một bên cười,“Phù Nhật, đã lâu không gặp."
“Sư phụ." Khê Nhược cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình. Người không muốn gặp lại tự động xuất hiện.
“Thụ sủng nhược kinh", Vân Nguyệt Khai khóe miệng giơ lên, ánh mắt dị thường lạnh như băng,“Ngươi gọi sư phụ, ta không dám nhận a."
Khê Nhược nhìn hắn, thân mình hướng giường thối lui. Hắn không ngừng bảo mình không được chịu ảnh hưởng của Phù Nhật, nhưng là làm không được. Nhận thức của hắn đối với Vân Nguyệt Khai đều tiềm tàng trong trí nhớ của Phù Nhật. Vừa thấy Vân Nguyệt Khai, thần kinh của Phù Nhật sẽ tự động kéo ý thức của Khê Nhược vào trạng thái khẩn trương.
“Một tháng qua, lá gan của ngươi cũng lớn ra không ít, trước câu dẫn con ta, sau đó giết ái tướng của ta." Vân Nguyệt Khai trên mặt không có chút biểu tình, giống như đang nói chuyện của người khác.
Khê Nhược lần đầu tiên gặp được nhân vật khó giải quyết như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, một mạc tình cảnh trước kia liền hiện lên trong đầu…… Yêu. Hận. Tình. Cừu. Sau đó là vô tận sợ hãi. Phù Nhật, tình cảm của ngươi đều vì người này, lại không thể đối mặt, cho nên để lại cho Khê Nhược ta giải quyết?[ Phù Nhật:…… Ngươi cho ta ngu ngốc……]
Trong cuộc đời Khê Nhược lần đầu tiên cảm nhận được loại tư vị này, đáy lòng dâng lên một cỗ ấm áp, năng lượng xỏ xuyên qua toàn thân.
Hắn nhớ có người từng nói muôn đối diện sợ hại phải thoát khỏi sợ hãi của bản thân, vì thế hít sâu một hơi, nhắm mắt lại bắt đầu đếm ngược, làm cho chính mình chỉ sợ hãi ba mươi giây, sau đó bình tĩnh đối mặt Vân Nguyệt Khai.
Phù Nhật. Trí nhớ của ngươi cùng ta không quan hệ.
Hiện tại điều Ninh Khê Nhược ta muốn làm là cùng Đạm Tình một chỗ. Dù bất luận kẻ nào ta cũng không để ý.
Mở mắt ra, thần sắc của Khê Nhược đã trở nên trấn định uy nghiêm:“Thứ nhất, ta không câu dẫn Đạm Tình, ta thương hắn. Thứ hai, đối với người thương tổn Đạm Tình, ta tuyệt không tha thứ. Thứ ba, hạ nhân Di Tình cung đưa đi lại như vậy, ta không thể cam đoan không giết người."
Vân Nguyệt Khai không nghĩ cư nhiên Phù Nhật lại chống đối mình, trên mặt bắt đầu không nhịn được, khóe miệng run rẩy nói:“Ngươi là trách ta đem Đạm Tình vào cuộc tranh giành quyền lực sao?"
Khê Nhược không có mở miệng.
Vân Nguyệt Khai giận dữ, hắn hung hăng đẩy ngã Khê Nhược, hai tay thô bạo xuyên qua áo lót hắn:“Tiện nhân! Ngươi không xứng nói như vậy với ta!"
Tác giả :
Phong Ẩm