Thùy Ngôn Vô Dụng
Chương 31
Càng đến gần Truy Dương, càng hoang vắng.
Vô Dụng biết những nơi biên thùy thường kém phồn hoa hơn Đế đo, nhưng nó không nghĩ tới lại cằn cỗi chật vật đến thế này.
Tiến vào đại môn của Truy Dương, trong thành dân chúng tụ lạp thành tốp năm tốp ba trên mặt chết lặng bỗng nhiên biến thành hoảng sợ, đều quay về trốn trong nhà mình, đóng chặt cửa.
Tất cả mọi người trầm mặc, không biết nên nói gì cho phải. Vô Dụng lén nhìn Hứa Tiến một cái, phát hiện hắn vẻ mặt trần trọng, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Vô Dụng mím mím môi, bước nhanh ngăn lại một ông lãi, hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì Truy Dương lại biến thành thế này ?
Ông lão ban đầu hoảng sợ, dưới sự trấn an của Vô Dụng ngược lại biến thành phẫn nộ.
“Các ngươi còn mặt mũi nào để hỏi sao ! Còn không chính do quân đồn trú các ngươi! Ngày thường chuyện gì cũng không làm, lại kêu dân chúng nộp lương thực ! Ngột Kim ba năm thỉnh thoảng lại đột kích, chúng ta làm sao làm ra được lương thực ? Không giao nộp thì cướp, không chỉ cướp thức ăn mà còn muốn cướp người, thật sự là không bằng cầm thú ! Hôm nay ta chính là muốn nói, dù sao nhà của ta bị các ngươi hại chết hết rồi, cũng không sợ các ngươi lấy đi mạng của ta !"
Ông lão tức giận bất bình, dân chúng xung quanh cũng tụ lại, người một lời ta một câu, đau đớn kể tội quân Đế Quốc cùng Ngột Kim táng tận thiên lương, làm toàn chuyện ác.
Vô Dụng nhìn thoáng qua quân đóng ở cửa thành, trong đôi mắt lộ lên vẻ phẫn nộ.
Dân chúng càng ngày càng nhiều, thủ lĩnh quân đồn trú muốn giải tán đám người, Hứa Tiến lại hung hăng ngăn lại.
Hứa Tiến bước lên từng bước, ở mọi người đang nhìn chăm chăm bỗng nhiên quỳ xuống, sau đó đập đầu xuống đất ba cái.
“Ta, Hứa Tiến. Lúc này thề với trời, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dân chúng Truy Dương !"
Mọi người đều sợ ngây người, không ai nói chuyện. Hứa tiến đứng lên, ánh mặt trời khiến áo giáp của hắn bọc một lớp kim quang, nhìn vào uy vũ cao lớn.
Quân đồn trú bên cạnh lộ ra vẻ sợ hãi, Hứa Tiến lạnh lùng, phất tay ý bảo thủ hạ đuổi kịp bọn lính, chỉnh thề hướng quân đồn trú mà tiến lên.
Vô Dụng phục hồi tinh thần, hướng tới bóng dáng cao ngất của Hứa Tiến, lộ ra ánh mắt tôn kính.
“Thật là tức chết ta !" Hứa Tiến hung hăng đập vào bàn, Trữ Dũng Thần trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
“Ta biết ngươi tức giận, nhưng trên bàn còn có thức ăn, xin người đừng có bắt nó rơi xuống."
“Ta lúc ấy hận không thể giết lũ súc sinh này ! Bỏ rơi nhiệm vụ, còn áp bách dân chúng ! Hết thảy đều là hỗn đản !"
Trữ Dũng Thàn trở mình xem thường, mặc kệ hắn. Vô Dụng buôn đũa trong tay, hỏi : “Tướng quân tính xử trí bọn chúng thế nào ?"
Hứa Tiến tỉnh tảo lại, nghĩ nghĩ nói : “Đương nhiên không phải giết là xong việc, bọn họ thiếu dân chúng cái gì, sẽ trả lại cho dân."
Vô Dụng gật gật đầu, nói : “Nói đúng. Bọn hỏ ở Truy Dương ngu ngốc mấy năm nay, chỉ sợ thân thể đã sớm bị uống rượu chơi bời ăn mòn, nếu không ra chiến trường được, thì giúp đỡ dân chúng làm ruộng, xây nhà là tốt."
Vô Dụng đối với binh pháp và mấy thứ khác học không được tốt lắm, cũng không hứng thú gì. Lần này đi, thuần túy là muốn giải sầu. Nhưng đứng trong quân đội làm cái gì cũng không tốt, nếu gặp loại việc này, như vậy giám sát quân đồn trú cải tạo lao động hắn liền chủ động xin đi làm.
Vô Dụng đối với việc quản lý cấp dưới cũng không am hiểu, cũng may nhóm quân đồn trú đều thực nghe lời, nó cũng an tâm. Đáng tiếc nó không biết là quân đồn trú không sợ nó, mà là sợ ánh mắt hung tợn của Thanh Nguyệt ở phía sau nó.
Người Ngột Kim căn bản Hứa Tiến đã phản kích, không bao lâu quân lính tan rã, chạy về. Trữ Dũng Thần buộc hắn nghiên cứu phương pháp trinh sát mới, cùng Hứa Tiến tranh luận đến chết. Quân đồn trú cũng thực nghe lời, cho nên Vô Dụng thực nhàn.
Vô Dụng mấy ngày đi giúp đỡ ông lão mất tất cả người nhà kia trò chuyện, đương nhiên trên cơ bản đều là ông lão nói nói nghe. Sau đó đi xem xét chung quanh thành Truy Dương, nhìn xem cần phải hỗ trợ cái gì. Cuối cùng, nó chạy đến cái sườn núi nhỏ ngoài thành, ngắm không trung, ngẫm lại người kia trong hoàng cung.
Thích Thu sao ? Đương nhiên là thích.
Còn yêu ?
Vô Dụng đưa cổ tay lên, nhìn vòng bình an theo truyền thuyết.
Từ lúc sau khi biết là Thu tặng, Vô Dụng có một lần tìm hỏi hắn rốt cuộc chỉ dùng phương pháp gì bắt nó lúc to lúc lớn, bởi vì Vô Dụng tìm nửa ngày cũng không tìm được cái khóa vòng. Nguyên bản Thu còn muốn thêm phần thần bí, nói vòng tay này có thể theo cổ tay của người đeo mà biến lớn biến nhỏ, sau lại vẫn bị Vô Dụng phát hiện cái khóa bị che đi, Thu mới thừa nhận nói quả thật là có chìa khóa để mở.
Vô Dụng cười híp mắt.
Bất luận là thế nào, cùng Thu ở bên ngày ngày đều rất vui vẻ, muốn tâm tình với Thu, cũng là sự thật.
Như vậy, có muốn suốt đời bên nhau sao ?
Ánh nắng chiều tà nơi chân trời dần tắt, Vô Dụng đứng lên, vỗ vỗ cây cỏ dính ở trên người, xoay người trở về thành.
Sau khi trở về, không khí trong doanh trại có chút nặng nề.
“Làm sao vậy ?" Vô Dụng nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi.
“Hôm nay ta muốn thử phương pháp trinh sát kia, sau đó phát hiện ở trong này" Trữ Dũng Thần mở bản đồ, chỉ vào một nơi xa xôi trong Truy Dương, “có nơi dừng chân của người Đột Kim, hơn nữa còn lại một nơi rất lướn"
Vô Dụng ngẩn người, nói : “Ý ngươi nói là quân Đột Kim không có chạy về, mà là súc tích binh lực chuẩn bị tái tập kích ?"
“Đúng." Trữ Dũng Thần gật đầu. “Lần tập kích trước chẳng qua là để thăm dò chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng ở Truy Dương, cho nên hiện tại vấn đề đau đầu nhất chính là chúng ta không đủ người. Tuy rằng đã muốn phái người truyền báo, chỉ sợ lúc chờ viện quân đến, Đột Kim đã sớm tới dưới cửa thành.
Vô Dụng có chút mờ mịt, nó suy nghĩ nửa ngày, vẫn là không rõ Ngột Kim làm vậy để làm gì.
“Cho dù đem chúng ta diệt sạch, thực lực của Ngột Kim cũng không thể đọ với Đế quốc. Trận này đánh là muốn có ý gì ?"
Hứa Tiến lắc đầu nói : “Thật sự là không ngờ Ngột Kim là dân tộc quật cường đến vậy. Đế quốc phái chúng ta đến bảo hộ Truy Dương, Ngột Kim tự nhiên phải tỏ ra nhuệ khí. Ý của bọn chúng là, trước khi viện quân đến, có thể giết sạch bọn ta, tốt nhất là giết toàn bộ.
Sự thật lưỡng bại câu thương này, Vô Dụng thực không dám gật bừa. Cơ mà nếu bọn họ muốn đánh, phải kiên trì.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ ?" Vô Dụng hỏi.
“Còn đang suy nghĩ biện pháp." Trữ Dũng Thần vội vàng đáp một tiếng, sau đó lôi kéo Hứa Tiến vùi đầu vào nghiên cứu bản đồ. Vô Dụng ở một bên không thể giúp được gì, đành phải lẳng lặng ngồi.
Vô Dụng đợi trong chốc lát, bỗng nhiên binh lính từ ngoài chạy vào. hướng Hứa Tiên nói lớn : “Tướng quân tướng quân ! Tin tức mới tới, Viện quân sau ba ngày sẽ tới !"
“Nhanh vậy sao ?" Hứa Tiến có chút không tien. “Từ đế đô đường ngựa không ngừng nghỉ thì cần đến mười ngày, như thế nào mà ba ngày đến nơi ?"
“Tướng quân, không phải quân đội của Đế đô phái tới, mà là nhân mã của Sùng Vương gia !"
“Sùng Vương gia ?" Hứa Tiến nhíu mày “Sùng vương gia xưa nay luôn bất hòa với Hoàng thượng, vì cái gì lại phát người đến đây."
“Hình như là Hoàng thượng mạnh mẽ ra lênh cho Sùng vương gia phái người tới" Binh lính kia nói “Thuộc hạ cũng không rõ lắm."
Quân truyền tin lui ra, Hứa Tiến cùng Trữ Dũng Thần đều lộ ra vẻ tươi cười.
“Phỏng chừng Ngột Kim ngày mốt có thể đến thành Truy Dương, như vậy chúng ta sẽ ở liều mạng bảo vệ Truy Dương ba ngày."
Trữ Dũng Thần gật gật đầu, nói : “Tốt nhất nên nghĩ biện pháp kéo dài thời gian bọn họ đến Truy Dương."
Trữ Dũng Thần lại cùng Hứa Tiến bắt đầu nghiên cứu, Vô Dụng ở một bên nghe, nhìn xem mình có thể giúp được gì. Quân truyền tin xuất hiện vài lần, Trữ Dũng Thần rốt cục chọn ra phương án.
Ở trong thành này cùng ngoài thành bày binh bố trận, nhưng chuyện phái người đánh lén Đột Kim lại sinh chuyện bất đồng.
Hứa Tiến nói việc nguy hiểm vậy thì để hắn làm, nhưng Trữ Dũng Thần chỉ cho pháp phải vào thủ thành, bởi vì thủ thành là tối trọng yếu.
Vô Dụng lần này đồng ý với Trữ Dũng Thần.
“Nếu không bảo vệ cho thành, dân chúng Truy Dương phải làm sao ?" Vô Dụng nghiêng đầu hỏi, hỏi Hứa Tiến đang kích động. “Trừ ngươi ra, không ai có năng lực cùng kinh nghiệm bảo vệ thành ."
Hứa Tiến trầm mặc thật lâu sau, mới nói : “Vậy phái ai đi đánh lén ?"
Vô Dụng cười cười nói “ta đi"
Vô Dụng biết những nơi biên thùy thường kém phồn hoa hơn Đế đo, nhưng nó không nghĩ tới lại cằn cỗi chật vật đến thế này.
Tiến vào đại môn của Truy Dương, trong thành dân chúng tụ lạp thành tốp năm tốp ba trên mặt chết lặng bỗng nhiên biến thành hoảng sợ, đều quay về trốn trong nhà mình, đóng chặt cửa.
Tất cả mọi người trầm mặc, không biết nên nói gì cho phải. Vô Dụng lén nhìn Hứa Tiến một cái, phát hiện hắn vẻ mặt trần trọng, hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Vô Dụng mím mím môi, bước nhanh ngăn lại một ông lãi, hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì cái gì Truy Dương lại biến thành thế này ?
Ông lão ban đầu hoảng sợ, dưới sự trấn an của Vô Dụng ngược lại biến thành phẫn nộ.
“Các ngươi còn mặt mũi nào để hỏi sao ! Còn không chính do quân đồn trú các ngươi! Ngày thường chuyện gì cũng không làm, lại kêu dân chúng nộp lương thực ! Ngột Kim ba năm thỉnh thoảng lại đột kích, chúng ta làm sao làm ra được lương thực ? Không giao nộp thì cướp, không chỉ cướp thức ăn mà còn muốn cướp người, thật sự là không bằng cầm thú ! Hôm nay ta chính là muốn nói, dù sao nhà của ta bị các ngươi hại chết hết rồi, cũng không sợ các ngươi lấy đi mạng của ta !"
Ông lão tức giận bất bình, dân chúng xung quanh cũng tụ lại, người một lời ta một câu, đau đớn kể tội quân Đế Quốc cùng Ngột Kim táng tận thiên lương, làm toàn chuyện ác.
Vô Dụng nhìn thoáng qua quân đóng ở cửa thành, trong đôi mắt lộ lên vẻ phẫn nộ.
Dân chúng càng ngày càng nhiều, thủ lĩnh quân đồn trú muốn giải tán đám người, Hứa Tiến lại hung hăng ngăn lại.
Hứa Tiến bước lên từng bước, ở mọi người đang nhìn chăm chăm bỗng nhiên quỳ xuống, sau đó đập đầu xuống đất ba cái.
“Ta, Hứa Tiến. Lúc này thề với trời, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho dân chúng Truy Dương !"
Mọi người đều sợ ngây người, không ai nói chuyện. Hứa tiến đứng lên, ánh mặt trời khiến áo giáp của hắn bọc một lớp kim quang, nhìn vào uy vũ cao lớn.
Quân đồn trú bên cạnh lộ ra vẻ sợ hãi, Hứa Tiến lạnh lùng, phất tay ý bảo thủ hạ đuổi kịp bọn lính, chỉnh thề hướng quân đồn trú mà tiến lên.
Vô Dụng phục hồi tinh thần, hướng tới bóng dáng cao ngất của Hứa Tiến, lộ ra ánh mắt tôn kính.
“Thật là tức chết ta !" Hứa Tiến hung hăng đập vào bàn, Trữ Dũng Thần trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.
“Ta biết ngươi tức giận, nhưng trên bàn còn có thức ăn, xin người đừng có bắt nó rơi xuống."
“Ta lúc ấy hận không thể giết lũ súc sinh này ! Bỏ rơi nhiệm vụ, còn áp bách dân chúng ! Hết thảy đều là hỗn đản !"
Trữ Dũng Thàn trở mình xem thường, mặc kệ hắn. Vô Dụng buôn đũa trong tay, hỏi : “Tướng quân tính xử trí bọn chúng thế nào ?"
Hứa Tiến tỉnh tảo lại, nghĩ nghĩ nói : “Đương nhiên không phải giết là xong việc, bọn họ thiếu dân chúng cái gì, sẽ trả lại cho dân."
Vô Dụng gật gật đầu, nói : “Nói đúng. Bọn hỏ ở Truy Dương ngu ngốc mấy năm nay, chỉ sợ thân thể đã sớm bị uống rượu chơi bời ăn mòn, nếu không ra chiến trường được, thì giúp đỡ dân chúng làm ruộng, xây nhà là tốt."
Vô Dụng đối với binh pháp và mấy thứ khác học không được tốt lắm, cũng không hứng thú gì. Lần này đi, thuần túy là muốn giải sầu. Nhưng đứng trong quân đội làm cái gì cũng không tốt, nếu gặp loại việc này, như vậy giám sát quân đồn trú cải tạo lao động hắn liền chủ động xin đi làm.
Vô Dụng đối với việc quản lý cấp dưới cũng không am hiểu, cũng may nhóm quân đồn trú đều thực nghe lời, nó cũng an tâm. Đáng tiếc nó không biết là quân đồn trú không sợ nó, mà là sợ ánh mắt hung tợn của Thanh Nguyệt ở phía sau nó.
Người Ngột Kim căn bản Hứa Tiến đã phản kích, không bao lâu quân lính tan rã, chạy về. Trữ Dũng Thần buộc hắn nghiên cứu phương pháp trinh sát mới, cùng Hứa Tiến tranh luận đến chết. Quân đồn trú cũng thực nghe lời, cho nên Vô Dụng thực nhàn.
Vô Dụng mấy ngày đi giúp đỡ ông lão mất tất cả người nhà kia trò chuyện, đương nhiên trên cơ bản đều là ông lão nói nói nghe. Sau đó đi xem xét chung quanh thành Truy Dương, nhìn xem cần phải hỗ trợ cái gì. Cuối cùng, nó chạy đến cái sườn núi nhỏ ngoài thành, ngắm không trung, ngẫm lại người kia trong hoàng cung.
Thích Thu sao ? Đương nhiên là thích.
Còn yêu ?
Vô Dụng đưa cổ tay lên, nhìn vòng bình an theo truyền thuyết.
Từ lúc sau khi biết là Thu tặng, Vô Dụng có một lần tìm hỏi hắn rốt cuộc chỉ dùng phương pháp gì bắt nó lúc to lúc lớn, bởi vì Vô Dụng tìm nửa ngày cũng không tìm được cái khóa vòng. Nguyên bản Thu còn muốn thêm phần thần bí, nói vòng tay này có thể theo cổ tay của người đeo mà biến lớn biến nhỏ, sau lại vẫn bị Vô Dụng phát hiện cái khóa bị che đi, Thu mới thừa nhận nói quả thật là có chìa khóa để mở.
Vô Dụng cười híp mắt.
Bất luận là thế nào, cùng Thu ở bên ngày ngày đều rất vui vẻ, muốn tâm tình với Thu, cũng là sự thật.
Như vậy, có muốn suốt đời bên nhau sao ?
Ánh nắng chiều tà nơi chân trời dần tắt, Vô Dụng đứng lên, vỗ vỗ cây cỏ dính ở trên người, xoay người trở về thành.
Sau khi trở về, không khí trong doanh trại có chút nặng nề.
“Làm sao vậy ?" Vô Dụng nhìn mọi người, nghi hoặc hỏi.
“Hôm nay ta muốn thử phương pháp trinh sát kia, sau đó phát hiện ở trong này" Trữ Dũng Thần mở bản đồ, chỉ vào một nơi xa xôi trong Truy Dương, “có nơi dừng chân của người Đột Kim, hơn nữa còn lại một nơi rất lướn"
Vô Dụng ngẩn người, nói : “Ý ngươi nói là quân Đột Kim không có chạy về, mà là súc tích binh lực chuẩn bị tái tập kích ?"
“Đúng." Trữ Dũng Thần gật đầu. “Lần tập kích trước chẳng qua là để thăm dò chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu lực lượng ở Truy Dương, cho nên hiện tại vấn đề đau đầu nhất chính là chúng ta không đủ người. Tuy rằng đã muốn phái người truyền báo, chỉ sợ lúc chờ viện quân đến, Đột Kim đã sớm tới dưới cửa thành.
Vô Dụng có chút mờ mịt, nó suy nghĩ nửa ngày, vẫn là không rõ Ngột Kim làm vậy để làm gì.
“Cho dù đem chúng ta diệt sạch, thực lực của Ngột Kim cũng không thể đọ với Đế quốc. Trận này đánh là muốn có ý gì ?"
Hứa Tiến lắc đầu nói : “Thật sự là không ngờ Ngột Kim là dân tộc quật cường đến vậy. Đế quốc phái chúng ta đến bảo hộ Truy Dương, Ngột Kim tự nhiên phải tỏ ra nhuệ khí. Ý của bọn chúng là, trước khi viện quân đến, có thể giết sạch bọn ta, tốt nhất là giết toàn bộ.
Sự thật lưỡng bại câu thương này, Vô Dụng thực không dám gật bừa. Cơ mà nếu bọn họ muốn đánh, phải kiên trì.
“Hiện tại phải làm sao bây giờ ?" Vô Dụng hỏi.
“Còn đang suy nghĩ biện pháp." Trữ Dũng Thần vội vàng đáp một tiếng, sau đó lôi kéo Hứa Tiến vùi đầu vào nghiên cứu bản đồ. Vô Dụng ở một bên không thể giúp được gì, đành phải lẳng lặng ngồi.
Vô Dụng đợi trong chốc lát, bỗng nhiên binh lính từ ngoài chạy vào. hướng Hứa Tiên nói lớn : “Tướng quân tướng quân ! Tin tức mới tới, Viện quân sau ba ngày sẽ tới !"
“Nhanh vậy sao ?" Hứa Tiến có chút không tien. “Từ đế đô đường ngựa không ngừng nghỉ thì cần đến mười ngày, như thế nào mà ba ngày đến nơi ?"
“Tướng quân, không phải quân đội của Đế đô phái tới, mà là nhân mã của Sùng Vương gia !"
“Sùng Vương gia ?" Hứa Tiến nhíu mày “Sùng vương gia xưa nay luôn bất hòa với Hoàng thượng, vì cái gì lại phát người đến đây."
“Hình như là Hoàng thượng mạnh mẽ ra lênh cho Sùng vương gia phái người tới" Binh lính kia nói “Thuộc hạ cũng không rõ lắm."
Quân truyền tin lui ra, Hứa Tiến cùng Trữ Dũng Thần đều lộ ra vẻ tươi cười.
“Phỏng chừng Ngột Kim ngày mốt có thể đến thành Truy Dương, như vậy chúng ta sẽ ở liều mạng bảo vệ Truy Dương ba ngày."
Trữ Dũng Thần gật gật đầu, nói : “Tốt nhất nên nghĩ biện pháp kéo dài thời gian bọn họ đến Truy Dương."
Trữ Dũng Thần lại cùng Hứa Tiến bắt đầu nghiên cứu, Vô Dụng ở một bên nghe, nhìn xem mình có thể giúp được gì. Quân truyền tin xuất hiện vài lần, Trữ Dũng Thần rốt cục chọn ra phương án.
Ở trong thành này cùng ngoài thành bày binh bố trận, nhưng chuyện phái người đánh lén Đột Kim lại sinh chuyện bất đồng.
Hứa Tiến nói việc nguy hiểm vậy thì để hắn làm, nhưng Trữ Dũng Thần chỉ cho pháp phải vào thủ thành, bởi vì thủ thành là tối trọng yếu.
Vô Dụng lần này đồng ý với Trữ Dũng Thần.
“Nếu không bảo vệ cho thành, dân chúng Truy Dương phải làm sao ?" Vô Dụng nghiêng đầu hỏi, hỏi Hứa Tiến đang kích động. “Trừ ngươi ra, không ai có năng lực cùng kinh nghiệm bảo vệ thành ."
Hứa Tiến trầm mặc thật lâu sau, mới nói : “Vậy phái ai đi đánh lén ?"
Vô Dụng cười cười nói “ta đi"
Tác giả :
Hạ Chi Thanh Nguyệt