Thùy Ngôn Vô Dụng
Chương 12
“Tam hoàng huynh, tứ hoàng huynh, lục hoàng huynh." Vô Dụng theo quy cũ làm lễ, sau đó thoáng lui từng bước.
“Thất hoàng đệ, bình thường muốn cùng ngươi nói chuyện một chút cũng khó, hôm nay thật vất vả mới gặp được, không bằng huynh đệ chúng ta đến vui chơi đi, tăng tiến thêm chút tình cảm," Cơ Chi Tùy lộ ra vẻ tươi cười quái dị, hỏi “Như thế nào ?"
Vô Dụng mím mím môi, Cơ Chi Tùy mang theo những người này, làm sao có thể cho người ta cự tuyệt chứ ?
“Thất hoàng đệ không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý." Cơ Chi Tùy nhướng nhướng mày, mang theo Vô Dụng đi vào một cái rừng cây nhỏ.
“Chúng ta hôm nay chơi trốn tìm vui lắm, Thất hoàng đệ, chi bằng ngươi bắt đầu đi."
Vô Dụng lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây, Cơ Chi Tùy dùng tấm vải đỏ che mắt nó.
“Thất hoàng đệ không chỉ bắt chúng ta, còn phải đoán ra là ai mới có thể tính là thắng. Giờ, bắt đầu đi."
Rừng cây nhỏ bỗng nhiên trở nên im lặng, chỉ nghe được thanh âm của gió hòa vào lá cây.
Vì là vải đỏ, trước mắt không phải một mảng tối đen, mà là vầng sáng màu đỏ mênh mông. Vô Dụng nháy mắt mấy cái, lông mi chạm vào trên miếng vải đỏ, có cảm giác hơi nhột nhột.
Vô Dụng giang hai tay ra, thật cẩn thận đi từng bước về phía trước. Trong rừng cây nhỏ nơi nơi đều là rễ cây khó gỡ, nếu không cẩn thận, thực dễ dàng bị sẩy.
Nó sờ soạng một lúc, sau đó dừng lại. Hình như là rất im lặng, nó nghĩ, im lặng đến nỗi hô hấp cũng không có. Không biết những người đó có phải hay không đã rời đi, bỏ lại một mình mình ở trong này.
Nó vươn tay nghĩ muốn gỡ tấm vải đỏ, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.
Hay là quên đi, nếu bọn họ còn trốn ở nơi nào đó của phiến rừng cây, đến lúc đó chỉ sợ lại dây dưa không ngớt.
Nó lại mại khai cước bộ, ngón tay lướt qua một gốc cây, một cây cổ thụ.
Kỳ thật, mới trước đây nó còn thực thích trò chơi này. Khi đó ngoài quấn quít lấy Minh Lâu ra còn có ba mẹ trong đình viện vui chơi. Cho dù trước mắt một mảnh tối đen nó cũng không sợ, bởi vì nó biết, chỉ cần mình mau té, Minh Lâu hoặc ba mẹ luôn đúng lúc đỡ nó. Sau đó, nó sẽ nhân cơ hội bắt lấy góc áo của bọn họ, sờ sờ mặt của họ, lớn tiếng đoán ra là ai.
Đối với hành vi vô lại này của nó, tất cả mọi người chỉ mang theo nụ cười sủng nịnh.
Khi đó, thực hạnh phúc.
Vô Dụng vui vẻ đi, chân hơi vấp, thân thể liền mất cân bằng ngã về phía trước.
Khi nó nghĩ ngã xuống chắc thê thảm lắm thì lại được người nâng lên.
Kia trong nháy mắt nó nghĩ không rõ mình là người thời nào. Nó kéo lấy ống tay áo của người nọ, tay chậm rãi hướng lên trên chạm vào.
Bọn Minh Lâu đều cao hơn mình, khi đó nó liền kiêu ngạo yêu cầu bọn họ cúi đầu thấp xuống.
“…..Đầu thấp một chút….."
Người nọ y lời nó nói, cúi đầu.
Sau đó nó đụng đến một khuôn mặt còn trẻ.
Ba ba râu dài lắm, khóe miệng còn thô, mẹ nó lỗ tai đeo vòng. Minh Lâu đâu ? Mặt Minh Lâu thực bóng loáng, môi có chút xanh, bình thường luôn mím chặt lạnh lùng.
“….. là anh à ?"
Có thể cởi tấm vải đỏ ra không, trước mắt lại là khuôn mặt tươi cười của họ chăng ?
Vô Dụng có chút vội vã, từ bóng tối bỗng nhiên trở lại sáng làm nó có hơi không thích ứng. Nó chớp mắt một lát, sau đó người đằng trước nọ ngay tại ánh sáng hoàng hôn ấm áp dần dần hiện rõ.
Vô Dụng hơi hơi hé miệng, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Nó bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng buông ra ống tay áo của người nọ, lui về phía sau từng bước, khom người nói : “Tham kiến thái tử điện hạ."
Trong mắt Cơ Chi Ngạn mạng theo ý cười thản nhiên. Hắn kéo Vô Dụng, cười nói : “Tiểu thất vừa nãy còn gọi anh, như thế nào chỉ chớp mắt lại thành ‘Thái tử điện hạ’ ?"
Kẻ ngày thường lạnh băng khi nóng chảy, sẽ có một loại đặc biệt ấm áp.
Vô Dụng nghi hoặc nhìn hắn, không có trả lời.
“Tiểu thất không muốn gọi ta lại là anh sao ?" Cơ Chi Ngạn cười cười, “Chúng ta đây đều thối lui từng bước, về sau Tiểu thất cứ gọi ta “thái tử ca ca", thế nào, quyết định thế nhé ?"
Cơ Chi Ngạn nói xong xoa xoa đầu của Vô Dụng, mang theo Đỗ Tử Lạc bỏ đi.
Vô Dụng nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn thấy Thanh Nguyệt cùng Trữ Dụng Thần một mực trầm mặc, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Sau khi bọn Tam hoàng tử đi rồi, ta cùng Trữ Dũng Thần chạy tới tìm người, gặp được thái tử điện hạ," Thanh Nguyệt dừng một chút. “Thái tử điện hạ muốn chúng ta không được lên tiếng." Thanh Nguyệt cúi đầu, nhìn không ra vẻ mặt. Mà Trữ Dũng Thần, còn sợ hãi lộ vẻ hối lỗi.
“A" Vô Dụng gật gật đầu, “Ta hiểu rồi. Bây giờ chạy nhanh về đi, Thanh Nguyệt ngươi còn nhớ rõ đường không ?"
Cơ Chi Ngạn có ý gì Vô Dụng không biết, cơ mà lúc hắn cười trong đôi mắt có chút ấm áp, có lẽ hắn thoạt nhìn cũng không giống như thế, lạnh như băng không cận kề người khác.
Ngày ngày lại trôi nhanh, đảo mắt đã đến lễ Thu Nguyên.
Thuy Nguyên là ngày hội của lớp bình dân, vất vả một năm, cuối cùng đến mùa thu hoạch, mọi người vui vẻ chúc mừng một chút, cho nên, ngày này ở Đế đô hội náo nhiệt phi phàm.
Đế vương am hiểu có ý cho phép nhóm hoàng tử ra ngoài du ngoạn vào ngày này. Trừ Thái tử, hắn bị lưu lại làm khổ lực.
Vô Dụng trong lòng nhảy nhót, sau khi đến thế giới này, nó cũng không ra khỏi hoàng cung. Nó vốn định mang theo Thanh Nguyệt và Trữ Dũng Thần cùng đi, đáng tiếc Trữ Dũng Thần phải về thăm nhà.
Vô Dụng bồi hồi trước cửa phòng Y, do dự nghĩ vào hay không vào. Cuối cùng hắn cắn cắn mội, thỉnh cung nhân thay nó thông báo một tiếng. Nó ở ngoài cửa sổ có chút không yên thay nó báo cáo một tiếng. Nó ở ngoài cửa có chút không yên chờ đợi, sợ hãi nghi được đáp án lại là thỉnh thất điện hạ không được quấy rầy.
Vị cung nhân kia đi ra cúi chào nó, nói : “Nương nương mời Thất điện hạ đi vào".
Vộ Dụng quỳ an, Y thản nhiên “Ừm" một tiếng.
Vô Dụng nói chuyện muốn xuất cung, sau đó hỏi nàng có muốn cái gì về không.
Y không có trả lời, Vô Dụng cúi đầu, nhìn vào mũi chân của mình. Ngay lúc nó nghĩ Y sẽ không trả lời, Y mở miệng.
“Mang cho ta một cái mặt nạ đi", Y tầm mắt không biết rơi xuống góc nào, mặt nhăn mày nhíu, như có chút mỏi mệt. “Là cái loại mặt nạ đặc biệt của Thu Nguyên, có bảy màu sắc."
Vô Dụng dạ một tiếng, Y cũng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình ngẩn người.
Vô Dụng đợi chờ, sau đó lặng lẽ lui ra.
Vô Dụng bỏ đi khẽ quay đầu lại, dạo này Y có chút kỳ quái, như là đang nhớ lại cái gì.
Y đang nhớ lại chuyện gì ? Vô Dụng bỗng nhiên phát hiện kỳ thật mình không biết gì về Y, Y có người nhà không ? Có bằng hữu không ? Nó không biết. Nó chỉ biết Y từng là vũ cơ nổi tiếng của Đế quốc, cũng bởi vì trước mặt Đế vương dâng lên một khúc mới được nhập cung.
Y ngày thường luôn có một mình, chỉ thân cận mỗi một mình.
Như vậy, sẽ không thấy cô đơn sao ?
“Thất hoàng đệ, bình thường muốn cùng ngươi nói chuyện một chút cũng khó, hôm nay thật vất vả mới gặp được, không bằng huynh đệ chúng ta đến vui chơi đi, tăng tiến thêm chút tình cảm," Cơ Chi Tùy lộ ra vẻ tươi cười quái dị, hỏi “Như thế nào ?"
Vô Dụng mím mím môi, Cơ Chi Tùy mang theo những người này, làm sao có thể cho người ta cự tuyệt chứ ?
“Thất hoàng đệ không nói lời nào, ta coi như ngươi đồng ý." Cơ Chi Tùy nhướng nhướng mày, mang theo Vô Dụng đi vào một cái rừng cây nhỏ.
“Chúng ta hôm nay chơi trốn tìm vui lắm, Thất hoàng đệ, chi bằng ngươi bắt đầu đi."
Vô Dụng lẳng lặng đứng ở dưới tàng cây, Cơ Chi Tùy dùng tấm vải đỏ che mắt nó.
“Thất hoàng đệ không chỉ bắt chúng ta, còn phải đoán ra là ai mới có thể tính là thắng. Giờ, bắt đầu đi."
Rừng cây nhỏ bỗng nhiên trở nên im lặng, chỉ nghe được thanh âm của gió hòa vào lá cây.
Vì là vải đỏ, trước mắt không phải một mảng tối đen, mà là vầng sáng màu đỏ mênh mông. Vô Dụng nháy mắt mấy cái, lông mi chạm vào trên miếng vải đỏ, có cảm giác hơi nhột nhột.
Vô Dụng giang hai tay ra, thật cẩn thận đi từng bước về phía trước. Trong rừng cây nhỏ nơi nơi đều là rễ cây khó gỡ, nếu không cẩn thận, thực dễ dàng bị sẩy.
Nó sờ soạng một lúc, sau đó dừng lại. Hình như là rất im lặng, nó nghĩ, im lặng đến nỗi hô hấp cũng không có. Không biết những người đó có phải hay không đã rời đi, bỏ lại một mình mình ở trong này.
Nó vươn tay nghĩ muốn gỡ tấm vải đỏ, rồi lại bỗng nhiên dừng lại.
Hay là quên đi, nếu bọn họ còn trốn ở nơi nào đó của phiến rừng cây, đến lúc đó chỉ sợ lại dây dưa không ngớt.
Nó lại mại khai cước bộ, ngón tay lướt qua một gốc cây, một cây cổ thụ.
Kỳ thật, mới trước đây nó còn thực thích trò chơi này. Khi đó ngoài quấn quít lấy Minh Lâu ra còn có ba mẹ trong đình viện vui chơi. Cho dù trước mắt một mảnh tối đen nó cũng không sợ, bởi vì nó biết, chỉ cần mình mau té, Minh Lâu hoặc ba mẹ luôn đúng lúc đỡ nó. Sau đó, nó sẽ nhân cơ hội bắt lấy góc áo của bọn họ, sờ sờ mặt của họ, lớn tiếng đoán ra là ai.
Đối với hành vi vô lại này của nó, tất cả mọi người chỉ mang theo nụ cười sủng nịnh.
Khi đó, thực hạnh phúc.
Vô Dụng vui vẻ đi, chân hơi vấp, thân thể liền mất cân bằng ngã về phía trước.
Khi nó nghĩ ngã xuống chắc thê thảm lắm thì lại được người nâng lên.
Kia trong nháy mắt nó nghĩ không rõ mình là người thời nào. Nó kéo lấy ống tay áo của người nọ, tay chậm rãi hướng lên trên chạm vào.
Bọn Minh Lâu đều cao hơn mình, khi đó nó liền kiêu ngạo yêu cầu bọn họ cúi đầu thấp xuống.
“…..Đầu thấp một chút….."
Người nọ y lời nó nói, cúi đầu.
Sau đó nó đụng đến một khuôn mặt còn trẻ.
Ba ba râu dài lắm, khóe miệng còn thô, mẹ nó lỗ tai đeo vòng. Minh Lâu đâu ? Mặt Minh Lâu thực bóng loáng, môi có chút xanh, bình thường luôn mím chặt lạnh lùng.
“….. là anh à ?"
Có thể cởi tấm vải đỏ ra không, trước mắt lại là khuôn mặt tươi cười của họ chăng ?
Vô Dụng có chút vội vã, từ bóng tối bỗng nhiên trở lại sáng làm nó có hơi không thích ứng. Nó chớp mắt một lát, sau đó người đằng trước nọ ngay tại ánh sáng hoàng hôn ấm áp dần dần hiện rõ.
Vô Dụng hơi hơi hé miệng, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Nó bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng buông ra ống tay áo của người nọ, lui về phía sau từng bước, khom người nói : “Tham kiến thái tử điện hạ."
Trong mắt Cơ Chi Ngạn mạng theo ý cười thản nhiên. Hắn kéo Vô Dụng, cười nói : “Tiểu thất vừa nãy còn gọi anh, như thế nào chỉ chớp mắt lại thành ‘Thái tử điện hạ’ ?"
Kẻ ngày thường lạnh băng khi nóng chảy, sẽ có một loại đặc biệt ấm áp.
Vô Dụng nghi hoặc nhìn hắn, không có trả lời.
“Tiểu thất không muốn gọi ta lại là anh sao ?" Cơ Chi Ngạn cười cười, “Chúng ta đây đều thối lui từng bước, về sau Tiểu thất cứ gọi ta “thái tử ca ca", thế nào, quyết định thế nhé ?"
Cơ Chi Ngạn nói xong xoa xoa đầu của Vô Dụng, mang theo Đỗ Tử Lạc bỏ đi.
Vô Dụng nháy mắt mấy cái, quay đầu nhìn thấy Thanh Nguyệt cùng Trữ Dụng Thần một mực trầm mặc, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Sau khi bọn Tam hoàng tử đi rồi, ta cùng Trữ Dũng Thần chạy tới tìm người, gặp được thái tử điện hạ," Thanh Nguyệt dừng một chút. “Thái tử điện hạ muốn chúng ta không được lên tiếng." Thanh Nguyệt cúi đầu, nhìn không ra vẻ mặt. Mà Trữ Dũng Thần, còn sợ hãi lộ vẻ hối lỗi.
“A" Vô Dụng gật gật đầu, “Ta hiểu rồi. Bây giờ chạy nhanh về đi, Thanh Nguyệt ngươi còn nhớ rõ đường không ?"
Cơ Chi Ngạn có ý gì Vô Dụng không biết, cơ mà lúc hắn cười trong đôi mắt có chút ấm áp, có lẽ hắn thoạt nhìn cũng không giống như thế, lạnh như băng không cận kề người khác.
Ngày ngày lại trôi nhanh, đảo mắt đã đến lễ Thu Nguyên.
Thuy Nguyên là ngày hội của lớp bình dân, vất vả một năm, cuối cùng đến mùa thu hoạch, mọi người vui vẻ chúc mừng một chút, cho nên, ngày này ở Đế đô hội náo nhiệt phi phàm.
Đế vương am hiểu có ý cho phép nhóm hoàng tử ra ngoài du ngoạn vào ngày này. Trừ Thái tử, hắn bị lưu lại làm khổ lực.
Vô Dụng trong lòng nhảy nhót, sau khi đến thế giới này, nó cũng không ra khỏi hoàng cung. Nó vốn định mang theo Thanh Nguyệt và Trữ Dũng Thần cùng đi, đáng tiếc Trữ Dũng Thần phải về thăm nhà.
Vô Dụng bồi hồi trước cửa phòng Y, do dự nghĩ vào hay không vào. Cuối cùng hắn cắn cắn mội, thỉnh cung nhân thay nó thông báo một tiếng. Nó ở ngoài cửa sổ có chút không yên thay nó báo cáo một tiếng. Nó ở ngoài cửa có chút không yên chờ đợi, sợ hãi nghi được đáp án lại là thỉnh thất điện hạ không được quấy rầy.
Vị cung nhân kia đi ra cúi chào nó, nói : “Nương nương mời Thất điện hạ đi vào".
Vộ Dụng quỳ an, Y thản nhiên “Ừm" một tiếng.
Vô Dụng nói chuyện muốn xuất cung, sau đó hỏi nàng có muốn cái gì về không.
Y không có trả lời, Vô Dụng cúi đầu, nhìn vào mũi chân của mình. Ngay lúc nó nghĩ Y sẽ không trả lời, Y mở miệng.
“Mang cho ta một cái mặt nạ đi", Y tầm mắt không biết rơi xuống góc nào, mặt nhăn mày nhíu, như có chút mỏi mệt. “Là cái loại mặt nạ đặc biệt của Thu Nguyên, có bảy màu sắc."
Vô Dụng dạ một tiếng, Y cũng không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình ngẩn người.
Vô Dụng đợi chờ, sau đó lặng lẽ lui ra.
Vô Dụng bỏ đi khẽ quay đầu lại, dạo này Y có chút kỳ quái, như là đang nhớ lại cái gì.
Y đang nhớ lại chuyện gì ? Vô Dụng bỗng nhiên phát hiện kỳ thật mình không biết gì về Y, Y có người nhà không ? Có bằng hữu không ? Nó không biết. Nó chỉ biết Y từng là vũ cơ nổi tiếng của Đế quốc, cũng bởi vì trước mặt Đế vương dâng lên một khúc mới được nhập cung.
Y ngày thường luôn có một mình, chỉ thân cận mỗi một mình.
Như vậy, sẽ không thấy cô đơn sao ?
Tác giả :
Hạ Chi Thanh Nguyệt