Thủy Long Ngâm
Chương 59: Khúc chung nhân tán*
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* Nhạc hết, người tan.
Lăng Tiêu các, Bắc Hán.
Đại điện từng một thời nguy nga tráng lệ lúc này chỉ một mảnh lạnh lẽo, thê lương. Những chiếc cột huyền sắc phát ra khí thế bức người khiến người khác cảm giác hít thở có chút không thông. Tàn nguyệt* [trăng khuyết vào cuối kỳ] treo cao, ánh trăng mỏng manh le lói hắt qua khung cửa sổ vào trong đại điện.
"Thần đệ! Thần đệ! Không phải ngươi nói trẫm chỉ cần làm theo lời ngươi nói, Vũ Văn Thác kia liền sẽ không dẫn binh sao? Vì sao... vì sao..."
Lưu Liên Thành nhíu mày nhìn Bắc Hán hoàng đế đang quỳ rạp dưới chân, tay người nọ không ngừng run rẩy mà kéo một góc y bào của hắn. Lúc này, Lưu Liên Hi kia đâu còn dáng vẻ quốc chủ một nước. Mặt người nọ lộ rõ vẻ hoảng sợ tham sống sợ chết khiến trong lòng Lưu Liên Thành không khỏi trào lên cảm giác vô lực cùng thất bại. Dù hắn đã sớm biết Bắc Hán cuối cùng chắc chắn sẽ có ngày này. Nhưng khi thời khắc này thật sự đến, trước cảnh hoang tàn vắng vẻ của nơi từng là cung điện nguy nga này, rốt cuộc Lưu Liên Thành vẫn không khỏi cảm thấy bùi ngùi cùng tiếc nuối. Liếc mắt nhìn người hoàng huynh lớn lên cùng hắn, Lưu Liên Thành nở một nụ cười khinh miệt, sau đó, giơ chân đá văng người nọ ra xa,
"Lưu Liên Hi, ta lại không biết ngươi tín nhiệm ta như vậy từ khi nào đấy?"
Vị vua của một nước bị hung hăng đạp một cước trên mặt đột nhiên cả kinh. Giọng nói băng lãnh không mang theo một tia độ ấm của người đứng đối diện đã hoàn toàn dập tắt tia hi vọng cuối cùng trong ngực hắn. Lưu Liên Hi ngẩn mặt nhìn đối phương rút Uyên Hồng kiếm khỏi vỏ. Kiếm quang lãnh liệt khiến lưng hắn chợt lạnh, mồ hôi lạnh từ trên trán túa ra, nhỏ giọt xuống dưới.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Lưu Liên Hi, chuyện đã đến nước này, trước mắt ngươi chỉ còn một con đường."
"Cái.... cái gì?"
"Tuẫn quốc* [tuẫn táng theo tổ quốc]."
Ba năm trước, khi Lưu Liên Thành trở về Bắc Hán, nơi này đã hoàn toàn bất đồng với ngày hắn rời đi. Sau khi Lưu Liên Hi đăng cơ, hắn liên tục sủng ái nịnh thần, thân tín tiểu nhân, tùy ý chém giết lương tướng trung thành, đem hủy bỏ chế độ ngôn quan, quan chức thối nát trở nên phổ biến, quốc khố trống rỗng, từ địa phương đến trung ương, nơi nơi đều là sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Lưu Liên Hi đã dùng hết toàn bộ tích lũy cùng sở hữu của phụ thân, mà sự kiện năm vạn tinh binh Bắc Hán hao tổn trong tay Mạnh Kỳ Hữu kia chỉ như giọt nước tràn ly.
Khi Liên Thành lần đầu đứng dưới cửa hoàng thành ở Tấn Dương sau khi từ Bắc Chu trở về, dù không muốn thừa nhận, hắn vẫn đau buồn biết, hắn đã không còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Với oai danh khi xưa của Tĩnh khanh vương, Liên Thành dễ dàng khống chế được đám thủ quân Bắc Hán còn sót lại tại biên cương, sau đó, dùng sức mạnh vũ trang bức ép Lưu Liên Hi mạnh mẽ cải tổ triều đình. Nhưng, Bắc Hán giống như xe ngựa đang trên đà lao xuống vực sâu vạn trượng, điều duy nhất Liên Thành có thể làm được chỉ là tận lực giảm thiểu vận tốc rơi xuống, cố gắng hết sức để cứu được càng nhiều người trên xe càng tốt mà thôi.
"Lưu Liên Thành, ngươi muốn hành thích vua sao?" Hoàng đế Bắc Hán suy sụp té trên mặt đất hoảng sợ nhìn mũi kiếm lóe hàn quang đang chậm rãi lại gần, sắc mặt Lưu Liên Hi hết sức khó coi, giọng nói cũng dần vút lên.
"A, ngươi sẽ không ngây thơ mà thật sự tin chỉ bằng mình ta có thể khiến Bắc Hán đã suy kiệt đến tận gốc rễ hồi sinh chứ?"
Lưu Liên Thành đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười không lớn vang lên giữa cung điện trống trải lại mang vẻ thê lương cùng buồn bã. Chỉ thấy chân mày Liên Thành nhướn lên, Uyên Hồng kiếm trên tay chỉ trong nháy mắt hướng thẳng đến cổ người đang ngồi đối diện trên mặt đất, hàn quang trong mắt lạnh đến thấu xương,
"Sáu năm trước, Bắc Hán phía Nam liên bang cùng Sở quốc, phía Bắc có Kỳ Sơn hiểm yếu, tuy Vũ Văn Thác kia có ba đầu sáu tay cũng không thể chọc vào địa phận Bắc Hán. Vậy mà, ngươi cư nhiên lăng nhục công chúa Nam Sở, vu ta theo địch bán nước, cuối cùng đoạn giao cùng Nam Sở, chẳng khác gì chặt đi một tay của Bắc Hán. Ba năm trước, Nam Sở rơi vào tay giặc, ta đã lệnh Dương Nghiệp Thành dùng kế đoạt được đất Kinh Tương, chỉ cần chiếm được tay áo của thiên hạ này, Bắc Hán liền có thể vừa tiến, vừa thủ, Bắc Chu nhất định không thể đụng đến ta. Nhưng ngươi lại dễ dàng tin lời xằng bậy của Mạnh Kỳ Hữu, giao binh quyền cho kẻ âm hiểm tiểu nhân. Việc này chẳng những khiến Kinh Tương thất thủ còn làm năm vạn tướng sĩ Bắc Hán phải bỏ mình, cũng là đập tan hi vọng cuối cùng của Bắc Hán."
Nói tới đây, lưỡi kiếm sắc bén của Uyên Hồng kiếm lập tức phát ra sát khí khiếp người, ẩn ẩn run lên, chỗ da cổ bị lưỡi kiếm kề lên đã có vệt máu chảy ra, "Bắc Hán lâm vào kết cục như hôm nay, Lưu Liên Hi, ngươi nên tự hỏi là do ai đi? Thân là vua một nước, chẳng lẽ ngươi không nghĩ mình nên lấy mạng tuẫn quốc sao?"
Lời nói lạnh lùng của Lưu Liên Thành khiến sắc mặt vị hoàng đế trẻ tuổi trở nên trắng xanh, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi cái chết đang đến gần, miện quan trên đầu đã lệch sang một bên làm những sợi tóc trên trán lòa xòa xuống mặt. Là do hắn ngu xuẩn, hắn tham lam, hắn ích kỷ, hắn ghen tị nên cuối cùng, hắn phải nếm trái đắng.
Vệt máu diễm lệ trên không trung tạo thành một đường cong. Uyên Hồng kiếm cũng không để Lưu Liên Hi phải chịu đau nhiều lắm. Vị quân chủ hoang dâm vô đạo mở to hai mắt nhìn trần trên Lăng Tiêu các, nơi hắn xưng vương, rồi ngã phịch xuống đất, máu trên cổ ồ ồ chảy ra, nhiễm đỏ sàn đá màu thiên thanh phía dưới.
Lưu Liên Thành lạnh lùng liếc nhìn Lưu Liên Hi, sau đó, lau sạch vết máu trên Uyên Hồng kiếm, tra kiếm vào vỏ. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, quanh thân Uyên Hồng kiếm phát ra kiếm khí cường đại chưa từng có, ánh sáng trắng gắt gao vây chặt lấy chủ nhân, thân kiếm kịch liệt run rẩy, phát ra từng trận tiếng rên rỉ như thể Uyên Hồng kiếm biết chủ nhân sắp đưa ra quyết định gì. Đưa tay vuốt lên thân kiếm, xúc cảm quen thuộc từ đầu ngón tay truyền đến khiến tâm tình Liên Thành bình ổn trở lại. Lưu Liên Thành áp má mình lên vỏ kiếm, nhẹ giọng thủ thỉ,
"Uyên Hồng, ta không thể làm chủ nhân của ngươi nữa rồi. Tha lỗi cho ta."
Lập tức, Lưu Liên Thành đi về phía chiếc bàn lớn nhất trên điện, trịnh trọng đặt Uyên Hồng kiếm lên trên. Sau đó, xoay người, thoáng nhìn xung quanh một lượt, khóe môi khẽ kéo lên như đang nói gì đó, cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, vung tay lên, chưởng phong tức thì đảo qua mấy chục giá nến bày sẵn trên điện.
Dầu hỏa đã để sẵn trên đại điện gặp lửa lập tức bốc cháy. Lửa bốc lên ngùn ngụt, tức thì thiêu trụi toàn bộ cung điện.
~~~~~~
Tháng bảy, năm thứ hai Bắc Chu Vĩnh Ninh, Lí Tiến cùng Quách Hoài gần như không gặp phải chống cự gì đặc biệt từ đại quân Bắc Hán, thuận lợi tiến vào Tấn Dương. Mà khi Quách Hoài mang binh tiến vào hoàng cung, Lăng Tiêu các từng nguy nga sừng sững vừa trải qua trận cháy suốt ba ngày ba đêm, hiện là một đống tro tàn, đang tản ra từng trận khói khét lẹt.
Mà trong đống phế tích kia, Quách Hoài tìm thấy thanh kỳ kiếm có một không hai. Trên thân kiếm vẫn còn tản ra quang mang mỏng manh, hơi rung lên trong gió như phát ra tiếng nức nở truy thệ cùng khóc thương chủ nhân đã đi xa của mình.
Tháng bảy, năm thứ hai Bắc Chu Vĩnh Ninh, Bắc Hán bị diệt, đặt dấu chấm hết cho tình trạng bốn nước phân tranh suốt mười lăm năm.
Mà Uyên Hồng kiếm cuối cùng vẫn là bị Quách Hoài ngày đêm truy ngựa đưa đến tận tay Vũ Văn Thác trong đêm. Trong điện Vĩnh Thọ, Vũ Văn Thác chăm chú nhìn Uyên Hồng kiếm được đặt ngay ngắn trên mặt bàn trước mặt. Bàn tay Vũ Văn Thác hơi run lên khi chạm vào vỏ kiếm đã bị hỏa hoạn làm cho biến dạng hoàn toàn, sau đó, chậm rãi rút thân kiếm ra. Uyên Hồng kiếm thật không hổ là kỳ kiếm dùng thép tinh khiết chế tạo, sau trận hỏa hoạn lớn như vậy vẫn có thể bảo trì dáng vẻ ban đầu. Dưới ánh nến lập lòe, quanh thân kiếm oánh oánh phiếm bạch quang, có chút kháng cự nhiệt độ cùng xúc cảm của người không phải chủ nhân.
Khi thân kiếm được rút ra, một mảnh lụa trắng cũng thuận đà rơi ra khỏi vỏ kiếm. Nét chữ trên đó khiến tim Vũ Văn Thác nảy lên. Hắn chậm rãi đưa tay mở ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ, nhưng mỗi nét, mỗi từ lại như dao sắc đâm vào tim hắn đến tóe máu,
"Vũ Văn, ta đem Bắc Hán giao cho ngươi. Đừng làm ta thất vọng."
Chỗ lạc khoản, chính là ký hiệu chim én riêng của hai người bọn họ.
Sau đêm đó, Vũ Văn Thác giam mình trong ngự thư phòng suốt bảy ngày đêm. Hoàng hậu Tuyết Kiến ở ngoài điện trông chừng không rời một khắc. Nàng không nghĩ, nam nhân kiên cường kia lại có lúc rơi vào tình cảm thương tâm muốn chết như vậy. Nàng cũng chưa từng nghe phu quân phát ra tiếng rên nội tâm đau đớn đến như vậy.
~~~~~~~
Trạch viện nào đó phía Tây thành Trường An.
Trong sân, một gốc hạnh hoa nở diễm lệ, rơi đầy lên vai nữ tử đang cúi đầu gảy huyền cầm. Ngón tay tinh tế linh hoạt lướt trên dây đàn gảy lên âm điệu nhẹ nhàng, êm tai.
Từ sau khi được gặp người trong tranh, nàng đã nghĩ mình sẽ không còn cơ hội được ngồi đánh đàn trước mặt người này nữa. Không ngờ, ba năm trước, vị công tử này lại đi vào biệt viện. Từ đó về sau, cứ đến cuối tháng, người này sẽ đúng giờ mà xuất hiện ở đây, lại như trước đây, lẳng lặng ngồi nghe nàng đánh đàn, thỉnh thoảng lại ngẩn người nhìn nàng, sau đó, lại uống rượu. Nàng biết, hắn đang tìm bóng dáng người kia.
Có điều, hôm nay, hắn uống đặc biệt nhiều.
"Choang" một tiếng, chén rượu bị ném xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Vũ Văn Thác chống tay lên bàn đá rồi chậm rãi đứng dậy, lảo đảo ngã xuống bên cạnh nàng, sau đó đẩy nàng ra, vươn tay xoa lấy thân đàn. Lập tức, đàn cầm bảy dây truyền đến tiếng "tranh tranh" hữu lực từ đầu ngón tay,
"Thiên giang long du thủy linh linh, trường không long khiếu vụ minh minh. Thủy tùy thiên khứ thu vô tế, sở thiên thiên lý mộ thanh thu. Diêu sầm viễn mục, lăng ca phiếm dạ, huyết tự lưu, cao ca khiếu. Lạc nhật lâu đầu, đoạn hồng thanh lý, vô nhân hội, đăng lâm ý. Lạc vân tinh, phúc ngũ lăng, sơn hà lưỡng, tương khuynh*[Ngàn sông rồng lượn tung tăng, trời cao rồng ngậm nước mênh mông. Nước theo ngày đi thu bát ngát, trời Sở ngàn dặm thu trong. Mắt nhìn nơi xa tắp, khúc hát xuyên đêm, máu tự chảy, cất vang tiếng hát. Trời lặn bên lầu, chim hồng kêu lẻ. Nhìn non sông, ai hiểu ý. Mây đáp xuống, che Ngũ lăng. Hai phía sơn hà, cùng nghiêng]."
Từng khóm hoa hạnh nở bung bị gió thổi, rơi lả tả xuống xung quanh. Tiếng đàn như vạn mã chồm lên từ nơi này thoáng chốc vượt qua đầu tường hòa với âm thanh náo nhiệt của phố phường Trường An sầm uất, khiến người qua đường không khỏi dừng lại lắng tai nghe. Nhưng, không ai biết, năm ấy, dưới ánh nến ấm áp trong Sùng Hoa các, người nọ cũng từng tấu lên khúc nhạc 《Thủy long ngâm》.
Kiếp phù du như một giấc mộng, dù có muôn vàn hoài niệm thì cuối cùng cũng đến lúc phải tỉnh lại...
* Nhạc hết, người tan.
Lăng Tiêu các, Bắc Hán.
Đại điện từng một thời nguy nga tráng lệ lúc này chỉ một mảnh lạnh lẽo, thê lương. Những chiếc cột huyền sắc phát ra khí thế bức người khiến người khác cảm giác hít thở có chút không thông. Tàn nguyệt* [trăng khuyết vào cuối kỳ] treo cao, ánh trăng mỏng manh le lói hắt qua khung cửa sổ vào trong đại điện.
"Thần đệ! Thần đệ! Không phải ngươi nói trẫm chỉ cần làm theo lời ngươi nói, Vũ Văn Thác kia liền sẽ không dẫn binh sao? Vì sao... vì sao..."
Lưu Liên Thành nhíu mày nhìn Bắc Hán hoàng đế đang quỳ rạp dưới chân, tay người nọ không ngừng run rẩy mà kéo một góc y bào của hắn. Lúc này, Lưu Liên Hi kia đâu còn dáng vẻ quốc chủ một nước. Mặt người nọ lộ rõ vẻ hoảng sợ tham sống sợ chết khiến trong lòng Lưu Liên Thành không khỏi trào lên cảm giác vô lực cùng thất bại. Dù hắn đã sớm biết Bắc Hán cuối cùng chắc chắn sẽ có ngày này. Nhưng khi thời khắc này thật sự đến, trước cảnh hoang tàn vắng vẻ của nơi từng là cung điện nguy nga này, rốt cuộc Lưu Liên Thành vẫn không khỏi cảm thấy bùi ngùi cùng tiếc nuối. Liếc mắt nhìn người hoàng huynh lớn lên cùng hắn, Lưu Liên Thành nở một nụ cười khinh miệt, sau đó, giơ chân đá văng người nọ ra xa,
"Lưu Liên Hi, ta lại không biết ngươi tín nhiệm ta như vậy từ khi nào đấy?"
Vị vua của một nước bị hung hăng đạp một cước trên mặt đột nhiên cả kinh. Giọng nói băng lãnh không mang theo một tia độ ấm của người đứng đối diện đã hoàn toàn dập tắt tia hi vọng cuối cùng trong ngực hắn. Lưu Liên Hi ngẩn mặt nhìn đối phương rút Uyên Hồng kiếm khỏi vỏ. Kiếm quang lãnh liệt khiến lưng hắn chợt lạnh, mồ hôi lạnh từ trên trán túa ra, nhỏ giọt xuống dưới.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Lưu Liên Hi, chuyện đã đến nước này, trước mắt ngươi chỉ còn một con đường."
"Cái.... cái gì?"
"Tuẫn quốc* [tuẫn táng theo tổ quốc]."
Ba năm trước, khi Lưu Liên Thành trở về Bắc Hán, nơi này đã hoàn toàn bất đồng với ngày hắn rời đi. Sau khi Lưu Liên Hi đăng cơ, hắn liên tục sủng ái nịnh thần, thân tín tiểu nhân, tùy ý chém giết lương tướng trung thành, đem hủy bỏ chế độ ngôn quan, quan chức thối nát trở nên phổ biến, quốc khố trống rỗng, từ địa phương đến trung ương, nơi nơi đều là sưu cao thuế nặng, dân chúng lầm than. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Lưu Liên Hi đã dùng hết toàn bộ tích lũy cùng sở hữu của phụ thân, mà sự kiện năm vạn tinh binh Bắc Hán hao tổn trong tay Mạnh Kỳ Hữu kia chỉ như giọt nước tràn ly.
Khi Liên Thành lần đầu đứng dưới cửa hoàng thành ở Tấn Dương sau khi từ Bắc Chu trở về, dù không muốn thừa nhận, hắn vẫn đau buồn biết, hắn đã không còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Với oai danh khi xưa của Tĩnh khanh vương, Liên Thành dễ dàng khống chế được đám thủ quân Bắc Hán còn sót lại tại biên cương, sau đó, dùng sức mạnh vũ trang bức ép Lưu Liên Hi mạnh mẽ cải tổ triều đình. Nhưng, Bắc Hán giống như xe ngựa đang trên đà lao xuống vực sâu vạn trượng, điều duy nhất Liên Thành có thể làm được chỉ là tận lực giảm thiểu vận tốc rơi xuống, cố gắng hết sức để cứu được càng nhiều người trên xe càng tốt mà thôi.
"Lưu Liên Thành, ngươi muốn hành thích vua sao?" Hoàng đế Bắc Hán suy sụp té trên mặt đất hoảng sợ nhìn mũi kiếm lóe hàn quang đang chậm rãi lại gần, sắc mặt Lưu Liên Hi hết sức khó coi, giọng nói cũng dần vút lên.
"A, ngươi sẽ không ngây thơ mà thật sự tin chỉ bằng mình ta có thể khiến Bắc Hán đã suy kiệt đến tận gốc rễ hồi sinh chứ?"
Lưu Liên Thành đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười không lớn vang lên giữa cung điện trống trải lại mang vẻ thê lương cùng buồn bã. Chỉ thấy chân mày Liên Thành nhướn lên, Uyên Hồng kiếm trên tay chỉ trong nháy mắt hướng thẳng đến cổ người đang ngồi đối diện trên mặt đất, hàn quang trong mắt lạnh đến thấu xương,
"Sáu năm trước, Bắc Hán phía Nam liên bang cùng Sở quốc, phía Bắc có Kỳ Sơn hiểm yếu, tuy Vũ Văn Thác kia có ba đầu sáu tay cũng không thể chọc vào địa phận Bắc Hán. Vậy mà, ngươi cư nhiên lăng nhục công chúa Nam Sở, vu ta theo địch bán nước, cuối cùng đoạn giao cùng Nam Sở, chẳng khác gì chặt đi một tay của Bắc Hán. Ba năm trước, Nam Sở rơi vào tay giặc, ta đã lệnh Dương Nghiệp Thành dùng kế đoạt được đất Kinh Tương, chỉ cần chiếm được tay áo của thiên hạ này, Bắc Hán liền có thể vừa tiến, vừa thủ, Bắc Chu nhất định không thể đụng đến ta. Nhưng ngươi lại dễ dàng tin lời xằng bậy của Mạnh Kỳ Hữu, giao binh quyền cho kẻ âm hiểm tiểu nhân. Việc này chẳng những khiến Kinh Tương thất thủ còn làm năm vạn tướng sĩ Bắc Hán phải bỏ mình, cũng là đập tan hi vọng cuối cùng của Bắc Hán."
Nói tới đây, lưỡi kiếm sắc bén của Uyên Hồng kiếm lập tức phát ra sát khí khiếp người, ẩn ẩn run lên, chỗ da cổ bị lưỡi kiếm kề lên đã có vệt máu chảy ra, "Bắc Hán lâm vào kết cục như hôm nay, Lưu Liên Hi, ngươi nên tự hỏi là do ai đi? Thân là vua một nước, chẳng lẽ ngươi không nghĩ mình nên lấy mạng tuẫn quốc sao?"
Lời nói lạnh lùng của Lưu Liên Thành khiến sắc mặt vị hoàng đế trẻ tuổi trở nên trắng xanh, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi cái chết đang đến gần, miện quan trên đầu đã lệch sang một bên làm những sợi tóc trên trán lòa xòa xuống mặt. Là do hắn ngu xuẩn, hắn tham lam, hắn ích kỷ, hắn ghen tị nên cuối cùng, hắn phải nếm trái đắng.
Vệt máu diễm lệ trên không trung tạo thành một đường cong. Uyên Hồng kiếm cũng không để Lưu Liên Hi phải chịu đau nhiều lắm. Vị quân chủ hoang dâm vô đạo mở to hai mắt nhìn trần trên Lăng Tiêu các, nơi hắn xưng vương, rồi ngã phịch xuống đất, máu trên cổ ồ ồ chảy ra, nhiễm đỏ sàn đá màu thiên thanh phía dưới.
Lưu Liên Thành lạnh lùng liếc nhìn Lưu Liên Hi, sau đó, lau sạch vết máu trên Uyên Hồng kiếm, tra kiếm vào vỏ. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, quanh thân Uyên Hồng kiếm phát ra kiếm khí cường đại chưa từng có, ánh sáng trắng gắt gao vây chặt lấy chủ nhân, thân kiếm kịch liệt run rẩy, phát ra từng trận tiếng rên rỉ như thể Uyên Hồng kiếm biết chủ nhân sắp đưa ra quyết định gì. Đưa tay vuốt lên thân kiếm, xúc cảm quen thuộc từ đầu ngón tay truyền đến khiến tâm tình Liên Thành bình ổn trở lại. Lưu Liên Thành áp má mình lên vỏ kiếm, nhẹ giọng thủ thỉ,
"Uyên Hồng, ta không thể làm chủ nhân của ngươi nữa rồi. Tha lỗi cho ta."
Lập tức, Lưu Liên Thành đi về phía chiếc bàn lớn nhất trên điện, trịnh trọng đặt Uyên Hồng kiếm lên trên. Sau đó, xoay người, thoáng nhìn xung quanh một lượt, khóe môi khẽ kéo lên như đang nói gì đó, cuối cùng, hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, vung tay lên, chưởng phong tức thì đảo qua mấy chục giá nến bày sẵn trên điện.
Dầu hỏa đã để sẵn trên đại điện gặp lửa lập tức bốc cháy. Lửa bốc lên ngùn ngụt, tức thì thiêu trụi toàn bộ cung điện.
~~~~~~
Tháng bảy, năm thứ hai Bắc Chu Vĩnh Ninh, Lí Tiến cùng Quách Hoài gần như không gặp phải chống cự gì đặc biệt từ đại quân Bắc Hán, thuận lợi tiến vào Tấn Dương. Mà khi Quách Hoài mang binh tiến vào hoàng cung, Lăng Tiêu các từng nguy nga sừng sững vừa trải qua trận cháy suốt ba ngày ba đêm, hiện là một đống tro tàn, đang tản ra từng trận khói khét lẹt.
Mà trong đống phế tích kia, Quách Hoài tìm thấy thanh kỳ kiếm có một không hai. Trên thân kiếm vẫn còn tản ra quang mang mỏng manh, hơi rung lên trong gió như phát ra tiếng nức nở truy thệ cùng khóc thương chủ nhân đã đi xa của mình.
Tháng bảy, năm thứ hai Bắc Chu Vĩnh Ninh, Bắc Hán bị diệt, đặt dấu chấm hết cho tình trạng bốn nước phân tranh suốt mười lăm năm.
Mà Uyên Hồng kiếm cuối cùng vẫn là bị Quách Hoài ngày đêm truy ngựa đưa đến tận tay Vũ Văn Thác trong đêm. Trong điện Vĩnh Thọ, Vũ Văn Thác chăm chú nhìn Uyên Hồng kiếm được đặt ngay ngắn trên mặt bàn trước mặt. Bàn tay Vũ Văn Thác hơi run lên khi chạm vào vỏ kiếm đã bị hỏa hoạn làm cho biến dạng hoàn toàn, sau đó, chậm rãi rút thân kiếm ra. Uyên Hồng kiếm thật không hổ là kỳ kiếm dùng thép tinh khiết chế tạo, sau trận hỏa hoạn lớn như vậy vẫn có thể bảo trì dáng vẻ ban đầu. Dưới ánh nến lập lòe, quanh thân kiếm oánh oánh phiếm bạch quang, có chút kháng cự nhiệt độ cùng xúc cảm của người không phải chủ nhân.
Khi thân kiếm được rút ra, một mảnh lụa trắng cũng thuận đà rơi ra khỏi vỏ kiếm. Nét chữ trên đó khiến tim Vũ Văn Thác nảy lên. Hắn chậm rãi đưa tay mở ra, chỉ vỏn vẹn mấy chữ, nhưng mỗi nét, mỗi từ lại như dao sắc đâm vào tim hắn đến tóe máu,
"Vũ Văn, ta đem Bắc Hán giao cho ngươi. Đừng làm ta thất vọng."
Chỗ lạc khoản, chính là ký hiệu chim én riêng của hai người bọn họ.
Sau đêm đó, Vũ Văn Thác giam mình trong ngự thư phòng suốt bảy ngày đêm. Hoàng hậu Tuyết Kiến ở ngoài điện trông chừng không rời một khắc. Nàng không nghĩ, nam nhân kiên cường kia lại có lúc rơi vào tình cảm thương tâm muốn chết như vậy. Nàng cũng chưa từng nghe phu quân phát ra tiếng rên nội tâm đau đớn đến như vậy.
~~~~~~~
Trạch viện nào đó phía Tây thành Trường An.
Trong sân, một gốc hạnh hoa nở diễm lệ, rơi đầy lên vai nữ tử đang cúi đầu gảy huyền cầm. Ngón tay tinh tế linh hoạt lướt trên dây đàn gảy lên âm điệu nhẹ nhàng, êm tai.
Từ sau khi được gặp người trong tranh, nàng đã nghĩ mình sẽ không còn cơ hội được ngồi đánh đàn trước mặt người này nữa. Không ngờ, ba năm trước, vị công tử này lại đi vào biệt viện. Từ đó về sau, cứ đến cuối tháng, người này sẽ đúng giờ mà xuất hiện ở đây, lại như trước đây, lẳng lặng ngồi nghe nàng đánh đàn, thỉnh thoảng lại ngẩn người nhìn nàng, sau đó, lại uống rượu. Nàng biết, hắn đang tìm bóng dáng người kia.
Có điều, hôm nay, hắn uống đặc biệt nhiều.
"Choang" một tiếng, chén rượu bị ném xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh vụn. Vũ Văn Thác chống tay lên bàn đá rồi chậm rãi đứng dậy, lảo đảo ngã xuống bên cạnh nàng, sau đó đẩy nàng ra, vươn tay xoa lấy thân đàn. Lập tức, đàn cầm bảy dây truyền đến tiếng "tranh tranh" hữu lực từ đầu ngón tay,
"Thiên giang long du thủy linh linh, trường không long khiếu vụ minh minh. Thủy tùy thiên khứ thu vô tế, sở thiên thiên lý mộ thanh thu. Diêu sầm viễn mục, lăng ca phiếm dạ, huyết tự lưu, cao ca khiếu. Lạc nhật lâu đầu, đoạn hồng thanh lý, vô nhân hội, đăng lâm ý. Lạc vân tinh, phúc ngũ lăng, sơn hà lưỡng, tương khuynh*[Ngàn sông rồng lượn tung tăng, trời cao rồng ngậm nước mênh mông. Nước theo ngày đi thu bát ngát, trời Sở ngàn dặm thu trong. Mắt nhìn nơi xa tắp, khúc hát xuyên đêm, máu tự chảy, cất vang tiếng hát. Trời lặn bên lầu, chim hồng kêu lẻ. Nhìn non sông, ai hiểu ý. Mây đáp xuống, che Ngũ lăng. Hai phía sơn hà, cùng nghiêng]."
Từng khóm hoa hạnh nở bung bị gió thổi, rơi lả tả xuống xung quanh. Tiếng đàn như vạn mã chồm lên từ nơi này thoáng chốc vượt qua đầu tường hòa với âm thanh náo nhiệt của phố phường Trường An sầm uất, khiến người qua đường không khỏi dừng lại lắng tai nghe. Nhưng, không ai biết, năm ấy, dưới ánh nến ấm áp trong Sùng Hoa các, người nọ cũng từng tấu lên khúc nhạc 《Thủy long ngâm》.
Kiếp phù du như một giấc mộng, dù có muôn vàn hoài niệm thì cuối cùng cũng đến lúc phải tỉnh lại...
Tác giả :
Castlefuuko