Thủy Hỏa Giao Dung - Bằng Y Úy Ngã

Chương 54

Editor: nhatientri
Beta: Phanh_97

Trong phòng không có một chút ánh sáng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tần Thanh Miểu ở bên cạnh nghiêng thân mình, đưa lưng về phía nàng ngủ say. Cố Úc Diễm nằm ngửa ở trên giường, trong bóng đêm mở to mắt, hai tay đặt ở bên giường gắt gao nắm chặt lại thành quyền, rất lâu sau đó, đứng dậy bước xuống giường, lại bởi vì động tác quá mức dồn dập mà hung hăng ngã xuống đất.
Cắn răng chống sàn đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng tắm đóng cửa lại, mở đèn phòng tắm lên, nhìn hai mắt từ sớm đã đẫm lệ của mình ở trong gương, cùng với gương mặt quen thuộc kia mà giờ phút này vô cùng chán ghét, Cố Úc Diễm nắm chặt tay thành quyền, hận không thể một quyền đấm vỡ gương.
Ngay cả khi thống khổ đến không chịu nổi, muốn vung quyền phát tiết, nhưng trước tiên vẫn lo lắng động tác của chính mình có thể đánh thức Tần Thanh Miểu, cuối cùng chỉ nắm tay hung hăng nện trên vách tường thật mạnh, nước mắt rơi đầy trên mặt đất.
Sau khi hoạt động mạnh thì thân mình tựa vào vách tường bóng loáng, Cố Úc Diễm ôm đầu, tay một chút cũng chẳng thấy đau, trong đầu chỉ vang vong tiếng gọi "Úc Sâm" của Tần Thanh Miểu, càng nghĩ lại càng khổ sở, cuối cùng chịu không được áp lực mà ô ô khóc từng tiếng đứt quãng như tiểu thú bị thương, thân mình run rẩy lợi hại.
Ở bên ngoài phòng tắm, cũng có một thân ảnh đứng lặng ở đó rất lâu, một lúc lâu sau đó cũng không có thêm động tác gì.
Ngày hôm sau, thời điểm Cố Úc Diễm tỉnh dậy, phát hiện cư nhiên mình lại cứ như vậy ngồi ở trong phòng tắm ngủ một đêm, khắp thân thể đều thấy đau nhức vô cùng, vội vàng đứng lên ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Tần Thanh Miểu vẫn còn ngủ say trên giường, đến lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ngay sau đó, cái mũi lại bắt đầu cảm thấy đau nhức, cố gắng ngước mặt lên để ngăn nước mắt chảy ra, xoa xoa mắt, rón ra rón rén leo lên giường, nhẹ nhàng ôm lấy nữ nhân đang nghiêng thân mình ngủ say, nhắm mắt lại.
Ngay từ đầu nàng đã biết mình chỉ là thế thân của ca ca, nhưng sau đó, đối với chuyện Tần Thanh Miểu thích ca ca mà vô pháp kiềm chế được, mỗi một lần đều tự nói với chính mình có thể làm thế thân của ca ca mà được ở bên nữ nhân này đã là quá may mắn rồi, nhưng đoạn thời gian ở chung này đã làm cho nàng quên mất...
Lúc trước, biết rõ sẽ khổ sở nhưng vẫn cố gắng mỗi ngày đều kiềm chế, còn không phải là để có thể lấy thân phận như vậy mà bồi ở bên người Tần Thanh Miểu hay sao?
Cho nên....tối hôm qua như vậy....tối hôm qua như vậy....căn bản là không có chuyện gì đi....
Bất tri bất giác một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Cố Úc Diễm cắn chặt răng, đầu để lên vai Tần Thanh Miểu, ôm sát thắt lưng nàng, khắc chế một hồi lâu, rốt cục mệt mỏi đến nỗi ngủ thếp đi.
Nhưng cho dù là ngủ, đối mi thanh tú vẫn nhíu chặt gắt gao, ẩm ướt nơi khóe mắt cũng không cách nào giấu đi được.
Nữ nhân mới vừa rồi không có nửa điểm tiếng động giờ phút này lại mở mắt, cặp mắt như làn thu thủy kia rõ ràng bị che kín bởi tơi máu, nhẹ tay nắm chặt cánh tay ở thắt lưng mình, nhắm mắt lại.
Hai người tỉnh dậy là vì di động đặt ở đầu giường rung lên không ngừng, Cố Úc Diễm ngồi dậy lấy di động, xoa xoa đôi mắt vô cùng đau đớn, cũng không có chú ý tới Tần Thanh Miểu nhìn mình một cái thật sâu rồi xuống giường đi vào phòng tắm.
"Cái gì?". Cái đầu mơ hồ hỗn loạn một hồi lâu vẫn chưa hiểu Nguyễn Minh Kỳ ở bên kia đang nói cái gì, thẳng đến khi người ở đầu dây kia nhịn không được mà rống một tiếng, mới có chút tỉnh táo lại, "Cái gì...cái gì?"
"Mình nói, Liên tỷ tỷ tỉnh rồi! Cậu mau đến nhanh lại đây cho mình!". Nguyễn Minh Kỳ ở bên kia bị vẻ mơ hồ của Cố Úc Diễm chọc giận đến muốn hộc máu, thanh âm cực lớn đến nỗi Tần Than Miểu từ phòng tắm đi ra cũng nghe vô cùng rõ ràng, cũng làm cho Cố Úc Diễm lập tức quýnh lên, "Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa".
"Cố Úc Diễm, cậu đi chết đi!". Nguyễn Minh Kỳ hận không thể trực tiếp bóp cổ Cố Úc Diễm, thanh âm cũng không lớn như vừa rồi, hữu khí vô lực, "Mình nói, Liên tỷ tỷ tỉnh rồi, cậu nhanh chạy lại đây".
"A...hảo! Mình lập tức đến!". Lúc này rốt cuộc đã xác định rõ lời nói của Nguyễn Minh Kỳ, Cố Úc Diễm vội vàng cúp điện thoại, luống cuống tay chân chạy đến tủ quần áo tìm quần áo thay, đến khi muốn rửa mặt, nhìn Tần Thanh Miểu lẳng lặng đứng trước cửa phòng tắm, biểu tình lập tức cứng lại, "Miểu Miểu..."
Mặt không chút thay đổi nhìn nàng, Tần Thanh Miểu không nói gì, mà đi đến tủ quần áo tìm đồ, "Đi đánh răng rửa mặt đi".
"Miểu Miểu....". Tuy vẫn muốn ở lại bên người Tần Thanh Miểu, nhưng lúc đó nghe được nàng gọi tên của ca ca, vẫn tạo nên bóng ma trong lòng Cố Úc Diễm, giờ phút này đối mắt với Tần Thanh Miểu, một cái gì xuất hiện giữa nàng cùng Tần Thanh Miểu, nhìn không thấy, sờ không được nhưng lại làm cho hai người không thể gần sát nhau không có khoảng cách như trước kia được.
"Vào đi". Tần Thanh Miểu không thèm liếc mắt nhìn nàng, ngồi vào bàn trang điểm lấy lược chải sơ mấy phát, mãi cho đến khi Cố Úc Diễm đi vào phòng tắm, mới qua đầu nhìn cánh cửa thủy tinh vừa khép lại, trong mắt hiện lên một chút ảm đạm.
Sau khi chuẩn bị thì đi ra ngoài, lúc xuống dưới lầu, cư nhiên lại thấy Tần Thanh Dật đang mở cửa xe Tần Thanh Miểu chờ các nàng, Cố Úc Diễm không khỏi sửng sốt.
Mở cửa xuống xe, Tần Thanh Dật liếc nhìn Tần Thanh Miểu một cái, đem chìa khóa xe đưa cho Tần Thanh Miểu, "Đây, trả xe lại cho em".
"Cảm ơn". Lãnh đạm đáp, Tần Thanh Miểu trực tiếp ngồi vào chỗ đang mở cửa, thấy Cố Úc Diễm vẫn còn đứng ngẩn người ở đó, mà Tần Thanh Dật ở một bên híp mắt nhìn nàng, nhíu mày, giọng nói lại càng lạnh, " Còn chưa lên, lại phát ngốc cái gì đấy!"
"Nga nga...hảo...". Vội vàng mở cửa xe ngồi vào bên trong rồi đeo đai an toàn, Cố Úc Diễm nhìn thấy Tần Thanh Dật ở ngoài cửa sổ phất tay với mình, hơi chần chờ, cũng nâng tay vẫy chào.
Dư quang nơi đáy mắt thấy một màn như vậy, Tần Thanh Miểu mím môi, khởi động xe đi xa.
Hai tay đút vào túi, Tần Thanh Dật nhìn chiếc xe màu trắng dần đi xa, nụ cười nhã nhặn trên mặt đã sớm không thấy, còn lại, chỉ còn lo lắng cùng bất đắc dĩ.
Sau khi đến bệnh viện, Tần Thanh Miểu để cho Cố Úc Diễm vào trước, còn mình tìm chỗ đỗ xe. Có Úc Diễm hơi do dự, nhưng cũng gật gật đầu vội vàng xuống xe chạy vào bệnh viện, sau khi mở cửa phòng Mục Hề Liên, nhìn thấy Mục Hề Liên đang ngồi ở trên giường uống nước, mắt lập tức ướn ướt, "Liên tỷ tỷ".
"Tiểu Diễm...", vừa mới tỉnh dậy, nến sắc mặt Mục Hề Liên vẫn tái nhợt không tí huyết, nhìn thấy Cố Úc Diễm tiến vào, lập tức cười lên, "Mau tới đây..."
"Ân!". Đêm qua chịu một đả kích lớn như vậy, hôm nay lại thấy tỷ tỷ thường ngày rất thương yêu mình tựa như ca ca tỉnh dậy, trong nháy mắt Cố Úc Diễm giống như tìm lại được cảm giác, vội vàng chạy chậm qua, càng đến gần, lại càng có cảm giác không thể tin, "Liên tỷ tỷ....chị.....chị...."
"Ha ha, chị tỉnh rồi". Mái tóc rối tung ở trên vai, Mục Hề Liên sủng nịch nhìn đưa trẻ kia, "Lại đây ngồi".
"Ân". Nghe lời đi qua, tùy ý để tay Mục Hề Liên phủ lên đầu mình, sau đó thì lau nước mắt trên mặt mình, Cố Úc Diễm trực tiếp ôm lấy nàng, "Liên tỷ tỷ.... chị rốt cục đã tỉnh..."
"Ân, chị tỉnh rồi". Mục Hề Liên cũng ôm lại nàng, thanh âm vẫn có chút suy yếu, trong mắt lại hàm chứa nước chực chờ rơi xuống, "Thật có lỗi, để cho Tiểu Diễm một thân một mình chống đỡ lâu như vậy".
"Không có....". Cố Úc Diễm nghẹn ngào, "Minh Kỳ vẫn luôn ở cùng em, luôn luôn chờ Liên tỷ tỷ tỉnh lại".
"Ân...chị biết rồi". Nhẹ vỗ về đầu Cố Úc Diễm, Mục Hề Liên nhìn Nguyễn Minh Kỳ ở bên cạnh, cắn cắn môi, đang muốn nói cái gì, khóe mắt đảo tới một đạo thân ảnh, nhất thời ngưng lại, chuyển khai tầm mắt cùng đối diện với người nọ, ánh mắt cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Nhướng mi, ôm tay đứng ở bên cạnh, Tần Thanh Miểu cùng đối diện với Mục Hề Liên, vẻ mặt không gợn sóng.
Xoa xoa mắt, Cố Úc Diễm không biết Tần Thanh Miểu đứng ở phía sau, theo thói quen tính cọ cọ lên vai Mục Hề Liên vài cái, lại nhìn thấy Nguyễn Minh Kỳ ở phía đối diện đang nháy mắt, quay đầu nhìn ra sau, nhìn thấy Tần Thanh Miểu, lập tức bối rối đứng lên, "Miểu....Miểu Miểu....".
"Mục tiểu thư rốt cục đã tỉnh". Tần Thanh Miểu đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt, "Chúc mừng".
"Đa tạ". Mục Hề Liên không hề né tránh, cùng đối diện với nữ nhân lạnh lùng, phòng bệnh lập tức nổi lên vẻ cổ quái, Cố Úc Diễm có chút vô thố đứng ở bên cạnh, Nguyễn Minh Kỳ dường như ý thức được cái gì liền nhìn về phía Mục Hề Liên, trong mắt lóe lên một chút kinh nghi.
"Tiểu Diễm, chị muốn ăn táo". Múc Hề Liên vào lúc này lại mở miệng, nghiêng đầu dùng ánh mắt ôn nhu nói với Cố Úc Diễm, "Em và Minh Kỳ đi lấy cho chị nhé?"
"A?". Cố Úc Diễm sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Tần Thanh Miểu, Tần Thanh Miểu vẫn như trước không thay đổi, "Đi đi".
"Nga...". Nếu hai người đều đã nói như vậy, trong lòng mê hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn gật dầu, cùng Nguyễn Minh Kỳ ra khỏi phòng bệnh, đi được một đoạn, lại dừng bước, "Mình Kỳ, cậu giúp mình mua tao đi..."
Nguyễn Minh Kỳ cũng ý thức được hai người kia ở trong phòng nhất định là có chuyện gì muốn nói, hơi trầm ngâm, gật gật đầu. Cố Úc Diễm thấy thế mới vội xoay người chạy về phòng bệnh, nhưng chưa kịp đẩy cửa vào, liền nghe được thanh âm lạnh như băng của Liên tỷ tỷ.
"Cho dù cô có hận Cố Úc Sâm đến mức nào chăng nữa, cùng không nên đem cừu hận phát tiết lên người Tiểu Diễm, nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ".
"Cô nhưng thật ra lại rất hiểu rõ tôi".
"Tiểu Diễm chỉ là một đưa nhỏ...hơn nữa....hơn nữa còn đơn thuần như vậy....". Trong phòng bệnh, ánh mắt Mục Hề Liên nhìn Tần Thanh Miểu mang theo phẫn hận, "Cô sao lại nhẫn tâm đối vói nó như vậy?"
Cho dù trước kia lâm vào trạng thái hôn mê, nhưng vẫn nghe được cuộc nói chuyện của Cố Úc Diễm và Nguyễn Minh Kỳ....Cố gắng tỉnh dậy để ngăn cản, nhưng lại vô lực, bây giờ rốt cục cũng có thể.
"Tôi vì sao lại không đành lòng?". Mắt liếc thấy một chút màu trắng ở cửa phòng, vẻ mặt Tần Thanh Miểu bình tĩnh, khóe môi lại cong lên đầy trào phúng, nhìn Mục Hề Liên, gằn từng tiếng:
"Cố Úc Sâm đã đối với tôi như thế nào, thì bây giờ tôi cũng có thể trả lại cho muội muội hắn như thế đó".


5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại