Thủy Dữ Hỏa
Chương 37
Editor: Sakura Trang
“Thanh Tuyền! Dùng sức! Lại dùng lực!" Sau mấy phen giãy giụa Đồ Thắng đã có thể thấy đầu tóc của thai nhi, nhưng tùy với Vân Thanh Tuyền sinh lực không đủ, ở mỗi lần lúc y kiệt lực thai nhi lại rụt trở về, “Thanh Tuyền, tiếp tục dùng sức, duy trì thời gian dài một ít."
“Không được... Ta, ta hết lực... A! Thật là đau!..." Vân Thanh Tuyền kêu thảm lắc đầu, từng lần một hô tên của Tư Đồ Thắng, “Tư Đồ... Tư Đồ! Ta, không sinh được nó... Ta... A! Ách ~ a! Ta sinh không xuống... A! Tư Đồ! Giúp ta... Ta không chịu nổi... Ách a! Tư Đồ!"
“Đừng nói lời nhục chí như vậy, Hằng Nhi không phải cũng sinh ra rồi sao, hài tử này cũng không có việc gì." Tư Đồ Thắng cố làm trấn tĩnh vì y lau mồ hôi, ôn nhu an ủi.
“Tư Đồ ~ Tư Đồ ~ ta là thật... Ừ a!... A!... Thật không khí lực... Hô hô... Ách a! Hài tử... Tại trong Tại thân thể quá lâu... Sẽ nghẹt thở... Ách a!... Ngươi, mổ bụng ta… Lấy ra hài tử đi..."
“Ngươi ở nói nhăng cuội gì đó?!" Tư Đồ Thắng giật mình nhìn y.
“Hài tử... Ách... Không thể gặp nguy hiểm... Tư Đồ..." Thanh âm của Vân Thanh Tuyền càng ngày càng yếu.
“Im miệng!" Tư Đồ Thắng lạnh lùng cắt đứt lời của y, “Ngươi có tinh lực suy nghĩ những thứ này ngược lại không bằng lưu lại sức lực sinh hài tử ra!"
“Ta, không được... Thật, sinh không xuống... Đau, đau chết luôn..." Vân Thanh Tuyền nhéo ống tay áo của Tư Đồ Thắng, nhẹ khóc nức nở.
“Cho nên ngươi liền muốn buông tha sao?" Thanh âm của Tư Đồ Thắng bình tĩnh, “Thanh Tuyền, ngươi đã nói, nên vì ta bình an sinh hạ hài tử, người một nhà cùng cộng hưởng thiên luân, đến khi chúng ta rất già, cùng nhau nhớ lại cảnh tượng, một năm kia khi chúng ta gặp nhau dưới dong thụ. Chẳng lẽ chẳng qua là dỗ ta vui vẻ? Không là lời thật sao?
“Không... Ách... Không phải..." Hắn lại còn nhớ những lời đó, như vậy Vân Thanh Tuyền cảm thấy giật mình đồng thời trong lòng dâng lên chút rung động.
“Biết ta ghét nhất hạng người gì sao? Ta đời người ghét nhất chính là người nói không giữ lời không thủ cam kết. Ngươi nếu đã đồng ý với t, liền tất cần phải làm được, nếu không, ta tuyệt sẽ không tha thứ ngươi, coi như đến kiếp sau, ta Tư Đồ Thắng cũng không cùng người không thủ cam kết làm bạn!"
“Không phải vậy, Tư Đồ, không phải như vậy... A! A!..." Vân Thanh Tuyền nghĩ hướng Tư Đồ Thắng giải thích, nhưng tâm tình dao động trùng hợp tăng lên sinh lực, thai nhi lại tuột xuống mấy phần, đau đớn kịch liệt khiến cho y lại ôm bụng kêu rên lên.
“Thanh Tuyền!" Sợ y làm mình bị thương, Đồ Thắng vội vàng ôm Vân Thanh Tuyền vào lòng, tựa như hao hết ung dung tỉnh táo đời này, Tư Đồ Thắng nâng lên gò má người trong ngực, “Thanh Tuyền, nhìn ta..."
“Ách... Ân... Đau..." Ánh mắt Vân Thanh Tuyền tan rã nhìn về phía hắn, khi ánh mắt cao ngạo nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt kia đập vào mi mắt là, Vân Thanh Tuyền sắp bị đau đớn hành hạ đến mất đi ý thức lại dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt cũng dần dần có tiêu cự.
“Ta cũng tới cùng ngươi làm một giao dịch đi, ngươi muốn giết Thái tử, là vì báo thù cho ca ca ngươi, nhưng Thái tử cũng là biểu ca của ta, không bằng cũng để cho ta tới thay ca ca ta chuộc tội đi. Ta đem ta kiếp này bồi thường cho ngươi..."
“Thật... Thật?... Tư Đồ, ngươi... Ách ừ... Không thể lừa gạt ta... Không thể, dùng cái này dỗ ta... Ách a..."
“Ngốc, ta lừa gạt ngươi sao? Chuyện nào ta đồng ý với ngươi mà không làm được?" Tư Đồ Thắng cúi người hôn lên tròng mắt ướt nhẹp của y, “Cam kết, ta cho ngươi. Có thể giữ lời hay không, liền muốn xem ngươi có mạng để cho ta cùng ngươi không?"
“Ta... Muốn cho ngươi cùng ta... Nghĩ... A... Cùng ngươi chung một chỗ... Ách ~ a!! Thật là đau ~ đau! Tư Đồ! Tư Đồ!..." Đột nhiên trào ra sức lực, mặt Vân Thanh Tuyền đỏ lên, liều mạng dùng sức đẩy xuống.
Lúc Diệp Hồi Xuân chạy tới loạn thạch cương, xa xa truyền tới tiếng kêu đau cuồng loạn để cho lòng ông dâng tới cổ họng, ông đã nghe chuyện trải qua, một đường chạy tới trong lòng ông đều lo lắng bất an, khi ông thấy Tư Đồ Thắng một khắc trước còn trấn định như thường khích lệ Vân Thanh Tuyền, chỉ huy y dùng sức, khi nhìn đến mình trong nháy mắt giải tán ngụy trang, run rẩy nói với mình: “Diệp đại phu, ngươi nhanh giúp y một chút, Thanh Tuyền y vô cùng đau đớn, y vô cùng đau đớn!"
Diệp Hồi Xuân vội vàng vì Vân Thanh Tuyền kiểm tra, phát hiện hài tử đã nhập bồn, trừ bởi vì Vân Thanh Tuyền sinh lực yếu ớt hài tử chậm chạp không chịu ra bên ngoài, toàn bộ bình thường. Lập tức vỗ nhẹ bả vai của Tư Đồ Thắng: “Tư Đồ, ngươi làm rất tốt! Còn lại liền giao cho lão đầu tử đi."
“Ừ, ông nhất định phải cứu y… Y, chảy thật là nhiều máu... Một mực, một mực đang kêu đau..." Tư Đồ Thắng có chút lời nói không có mạch lạc, nhưng không chút nào phát hiện mấy chỗ vết thương trên người mình cũng đang chảy máu.
Diệp Hồi Xuân đút Vân Thanh Tuyền ăn vào đan dược bổ khí nâng cao tinh thần, sai người đem y mang lên xe ngựa sinh sản, mình thì tự mình băng bó bôi thuốc cho Tư Đồ Thắng.
Dược liệu của Vân Thanh Tuyền phát tác, bụng co rút từng trận khiến cho y đã có chút ngất xỉu lần nữa bị sanh sanh đau tỉnh. Vân Thanh Tuyền ngửa mặt nằm ở trong xe, dưới người là chăn nệm thật dầy, gối dựa mềm mại, cũng không kịp cái ôm ấm áp trong ngực của Tư Đồ Thắng, không thấy được bóng dáng của Tư Đồ Thắng, sợ hãi không khỏi tràn đầy toàn thân của Vân Thanh Tuyền: “Tư Đồ... Tư Đồ! A! Chớ đi... Đừng rời đi ta... Ừ a!... Cầu ngươi đừng rời đi ta!"
“Thanh Tuyền!" Nghe được cầu khẩn thống khổ kia, lòng Tư Đồ Thắng cũng muốn vỡ, không quan tâm tới vết thương còn chưa có băng kỹ, vội vàng đứng dậy đo về phía xe, “Vết thương của ta không quan trọng, nhanh đi giúp Thanh Tuyền!"
“Ngốc, ta làm sao nỡ rời đi ngươi." Nhẹ nhàng vì Vân Thanh Tuyền lau đi mồ hôi cùng nước mắt, Tư Đồ Thắng dùng chóp mũi nhẹ cọ chóp mũi của Vân Thanh Tuyền, “Diệp đại phu tới, ông ấy sẽ giúp ngươi, ngươi cùng hài tử cũng sẽ không có chuyện gì."
“Ừ, ta sẽ... Bình an sinh hạ... Hài tử... Ách... Bọn ta chờ mong lâu như vậy... Cuối cùng chờ được đến khi ngươi dừng chân xoay người... Đến khi... Trong lòng ngươi có ta... Ta làm sao cam tâm... Liền chết như vậy..."
Diệp Hồi Xuân không ngừng đè xoa bụng cao ngất của Vân Thanh Tuyền, Tư Đồ Thắng sợ y đau dử dội bị thương mình, liền giữ người y, đoán được Vân Thanh Tuyền không muốn để cho người khác nghe được kêu khóc rên rỉ lúc y đau đớn, đem một khối vải bỏ vào trong miệng Vân Thanh Tuyền, ôn nhu nói: “Cắn nó, đừng thương tổn tới mình."
Tư Đồ Thắng ôn nhu như vậy làm Vân Thanh Tuyền rung động, cố gắng kéo ra một nụ cười, đưa ra một cái tay cùng mười ngón tay hắn nắm chặc. Dưới động tác của Diệp Hồi Xuân Vân Thanh Tuyền không ngừng run rẩy, thống khổ giãy dụa đầu, chỗ sâu trong cổ họng thấp nức nở, nắm chặt tay của Tư Đồ Thắng.
“Rất đau có phải hay không?" Lau đi mồ hôi rất nhanh lại phủ đầy một tầng, Tư Đồ Thắng đau lòng hỏi.
Vô lực gật đầu một cái, hai tay Vân Thanh Tuyền cầm chăn nệm dưới người, tựa như phát tiết lôi xé.
“Chờ sau khi hài tử ra đời, ta nhất định sẽ đối với ngươi tốt gấp đôi, sẽ không để cho ngươi hối hận hôm nay vì ta chịu thống khổ sinh con."
Vân Thanh Tuyền khẽ lắc đầu, tỏ ý chết cũng không hối hận. Bỗng nhiên cặp mắt y trợn tròn, trên mặt viết đầy đau đớn vô tận, chăn nệm dưới người đã bị y xé rách.
“Thanh Tuyền, nhanh, lại thêm lực, dùng sức! Nhanh dùng sức!" Diệp Hồi Xuân hô to.
Cố hết sức há miệng, nhổ ra miếng vải, hai tay nắm chặc Tư Đồ Thắng, run rẩy nói: “Tư Đồ... Nó, muốn đi ra... Hài tử... Muốn, đi ra!"
“Chịu đựng! Thanh Tuyền, có nhớ không, chờ tiểu tử xuất thế sau liền dẫn ngươi đi du lãm một chút cảnh đẹp đế đô. Ta nhưng mà không quên đâu."
“Ừ! Ân! Mang ta đi... Bất kỳ nơi nào Đều tốt... Chỉ muốn, cùng ngươi... A! Đi ra! Đi ra a! Tư Đồ ~ Tư Đồ ~ a a a!!..." Theo một tiếng khóc lanh lảnh của anh nhi, Vân Thanh Tuyền cuối cùng cũng sinh hạ hài tử thứ hai của y và Tư Đồ Thắng.
“Thánh đồng, là một thánh đồng khỏe mạnh!" Diệp Hồi Xuân cao hứng đem hài tử ôm đến trước mặt hai người, “Nhìn một chút, hài tử biết bao xinh đẹp a, hai người các ngươi, đều không thể bằng được."
“Ánh mắt thật là đẹp, giống Tư Đồ ngươi như đúc." Trên mặt nhợt nhạt của Vân Thanh Tuyền hiện lên nụ cười thỏa mãn, “Tư Đồ, ta làm được, làm được..."
“Khổ cực ngươi, cuộc sống về sau, sẽ để cho ta tới thực hiện cam kết của mình đi…"
P/s: Ôi cuối cùng đã hoàn, thuần sinh mà sao ta thấy nó dài đằng đẵng, các nàng có hài lòng với thành quả của ta không nè! ^-^
~ Hoàn ~
“Thanh Tuyền! Dùng sức! Lại dùng lực!" Sau mấy phen giãy giụa Đồ Thắng đã có thể thấy đầu tóc của thai nhi, nhưng tùy với Vân Thanh Tuyền sinh lực không đủ, ở mỗi lần lúc y kiệt lực thai nhi lại rụt trở về, “Thanh Tuyền, tiếp tục dùng sức, duy trì thời gian dài một ít."
“Không được... Ta, ta hết lực... A! Thật là đau!..." Vân Thanh Tuyền kêu thảm lắc đầu, từng lần một hô tên của Tư Đồ Thắng, “Tư Đồ... Tư Đồ! Ta, không sinh được nó... Ta... A! Ách ~ a! Ta sinh không xuống... A! Tư Đồ! Giúp ta... Ta không chịu nổi... Ách a! Tư Đồ!"
“Đừng nói lời nhục chí như vậy, Hằng Nhi không phải cũng sinh ra rồi sao, hài tử này cũng không có việc gì." Tư Đồ Thắng cố làm trấn tĩnh vì y lau mồ hôi, ôn nhu an ủi.
“Tư Đồ ~ Tư Đồ ~ ta là thật... Ừ a!... A!... Thật không khí lực... Hô hô... Ách a! Hài tử... Tại trong Tại thân thể quá lâu... Sẽ nghẹt thở... Ách a!... Ngươi, mổ bụng ta… Lấy ra hài tử đi..."
“Ngươi ở nói nhăng cuội gì đó?!" Tư Đồ Thắng giật mình nhìn y.
“Hài tử... Ách... Không thể gặp nguy hiểm... Tư Đồ..." Thanh âm của Vân Thanh Tuyền càng ngày càng yếu.
“Im miệng!" Tư Đồ Thắng lạnh lùng cắt đứt lời của y, “Ngươi có tinh lực suy nghĩ những thứ này ngược lại không bằng lưu lại sức lực sinh hài tử ra!"
“Ta, không được... Thật, sinh không xuống... Đau, đau chết luôn..." Vân Thanh Tuyền nhéo ống tay áo của Tư Đồ Thắng, nhẹ khóc nức nở.
“Cho nên ngươi liền muốn buông tha sao?" Thanh âm của Tư Đồ Thắng bình tĩnh, “Thanh Tuyền, ngươi đã nói, nên vì ta bình an sinh hạ hài tử, người một nhà cùng cộng hưởng thiên luân, đến khi chúng ta rất già, cùng nhau nhớ lại cảnh tượng, một năm kia khi chúng ta gặp nhau dưới dong thụ. Chẳng lẽ chẳng qua là dỗ ta vui vẻ? Không là lời thật sao?
“Không... Ách... Không phải..." Hắn lại còn nhớ những lời đó, như vậy Vân Thanh Tuyền cảm thấy giật mình đồng thời trong lòng dâng lên chút rung động.
“Biết ta ghét nhất hạng người gì sao? Ta đời người ghét nhất chính là người nói không giữ lời không thủ cam kết. Ngươi nếu đã đồng ý với t, liền tất cần phải làm được, nếu không, ta tuyệt sẽ không tha thứ ngươi, coi như đến kiếp sau, ta Tư Đồ Thắng cũng không cùng người không thủ cam kết làm bạn!"
“Không phải vậy, Tư Đồ, không phải như vậy... A! A!..." Vân Thanh Tuyền nghĩ hướng Tư Đồ Thắng giải thích, nhưng tâm tình dao động trùng hợp tăng lên sinh lực, thai nhi lại tuột xuống mấy phần, đau đớn kịch liệt khiến cho y lại ôm bụng kêu rên lên.
“Thanh Tuyền!" Sợ y làm mình bị thương, Đồ Thắng vội vàng ôm Vân Thanh Tuyền vào lòng, tựa như hao hết ung dung tỉnh táo đời này, Tư Đồ Thắng nâng lên gò má người trong ngực, “Thanh Tuyền, nhìn ta..."
“Ách... Ân... Đau..." Ánh mắt Vân Thanh Tuyền tan rã nhìn về phía hắn, khi ánh mắt cao ngạo nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt kia đập vào mi mắt là, Vân Thanh Tuyền sắp bị đau đớn hành hạ đến mất đi ý thức lại dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt cũng dần dần có tiêu cự.
“Ta cũng tới cùng ngươi làm một giao dịch đi, ngươi muốn giết Thái tử, là vì báo thù cho ca ca ngươi, nhưng Thái tử cũng là biểu ca của ta, không bằng cũng để cho ta tới thay ca ca ta chuộc tội đi. Ta đem ta kiếp này bồi thường cho ngươi..."
“Thật... Thật?... Tư Đồ, ngươi... Ách ừ... Không thể lừa gạt ta... Không thể, dùng cái này dỗ ta... Ách a..."
“Ngốc, ta lừa gạt ngươi sao? Chuyện nào ta đồng ý với ngươi mà không làm được?" Tư Đồ Thắng cúi người hôn lên tròng mắt ướt nhẹp của y, “Cam kết, ta cho ngươi. Có thể giữ lời hay không, liền muốn xem ngươi có mạng để cho ta cùng ngươi không?"
“Ta... Muốn cho ngươi cùng ta... Nghĩ... A... Cùng ngươi chung một chỗ... Ách ~ a!! Thật là đau ~ đau! Tư Đồ! Tư Đồ!..." Đột nhiên trào ra sức lực, mặt Vân Thanh Tuyền đỏ lên, liều mạng dùng sức đẩy xuống.
Lúc Diệp Hồi Xuân chạy tới loạn thạch cương, xa xa truyền tới tiếng kêu đau cuồng loạn để cho lòng ông dâng tới cổ họng, ông đã nghe chuyện trải qua, một đường chạy tới trong lòng ông đều lo lắng bất an, khi ông thấy Tư Đồ Thắng một khắc trước còn trấn định như thường khích lệ Vân Thanh Tuyền, chỉ huy y dùng sức, khi nhìn đến mình trong nháy mắt giải tán ngụy trang, run rẩy nói với mình: “Diệp đại phu, ngươi nhanh giúp y một chút, Thanh Tuyền y vô cùng đau đớn, y vô cùng đau đớn!"
Diệp Hồi Xuân vội vàng vì Vân Thanh Tuyền kiểm tra, phát hiện hài tử đã nhập bồn, trừ bởi vì Vân Thanh Tuyền sinh lực yếu ớt hài tử chậm chạp không chịu ra bên ngoài, toàn bộ bình thường. Lập tức vỗ nhẹ bả vai của Tư Đồ Thắng: “Tư Đồ, ngươi làm rất tốt! Còn lại liền giao cho lão đầu tử đi."
“Ừ, ông nhất định phải cứu y… Y, chảy thật là nhiều máu... Một mực, một mực đang kêu đau..." Tư Đồ Thắng có chút lời nói không có mạch lạc, nhưng không chút nào phát hiện mấy chỗ vết thương trên người mình cũng đang chảy máu.
Diệp Hồi Xuân đút Vân Thanh Tuyền ăn vào đan dược bổ khí nâng cao tinh thần, sai người đem y mang lên xe ngựa sinh sản, mình thì tự mình băng bó bôi thuốc cho Tư Đồ Thắng.
Dược liệu của Vân Thanh Tuyền phát tác, bụng co rút từng trận khiến cho y đã có chút ngất xỉu lần nữa bị sanh sanh đau tỉnh. Vân Thanh Tuyền ngửa mặt nằm ở trong xe, dưới người là chăn nệm thật dầy, gối dựa mềm mại, cũng không kịp cái ôm ấm áp trong ngực của Tư Đồ Thắng, không thấy được bóng dáng của Tư Đồ Thắng, sợ hãi không khỏi tràn đầy toàn thân của Vân Thanh Tuyền: “Tư Đồ... Tư Đồ! A! Chớ đi... Đừng rời đi ta... Ừ a!... Cầu ngươi đừng rời đi ta!"
“Thanh Tuyền!" Nghe được cầu khẩn thống khổ kia, lòng Tư Đồ Thắng cũng muốn vỡ, không quan tâm tới vết thương còn chưa có băng kỹ, vội vàng đứng dậy đo về phía xe, “Vết thương của ta không quan trọng, nhanh đi giúp Thanh Tuyền!"
“Ngốc, ta làm sao nỡ rời đi ngươi." Nhẹ nhàng vì Vân Thanh Tuyền lau đi mồ hôi cùng nước mắt, Tư Đồ Thắng dùng chóp mũi nhẹ cọ chóp mũi của Vân Thanh Tuyền, “Diệp đại phu tới, ông ấy sẽ giúp ngươi, ngươi cùng hài tử cũng sẽ không có chuyện gì."
“Ừ, ta sẽ... Bình an sinh hạ... Hài tử... Ách... Bọn ta chờ mong lâu như vậy... Cuối cùng chờ được đến khi ngươi dừng chân xoay người... Đến khi... Trong lòng ngươi có ta... Ta làm sao cam tâm... Liền chết như vậy..."
Diệp Hồi Xuân không ngừng đè xoa bụng cao ngất của Vân Thanh Tuyền, Tư Đồ Thắng sợ y đau dử dội bị thương mình, liền giữ người y, đoán được Vân Thanh Tuyền không muốn để cho người khác nghe được kêu khóc rên rỉ lúc y đau đớn, đem một khối vải bỏ vào trong miệng Vân Thanh Tuyền, ôn nhu nói: “Cắn nó, đừng thương tổn tới mình."
Tư Đồ Thắng ôn nhu như vậy làm Vân Thanh Tuyền rung động, cố gắng kéo ra một nụ cười, đưa ra một cái tay cùng mười ngón tay hắn nắm chặc. Dưới động tác của Diệp Hồi Xuân Vân Thanh Tuyền không ngừng run rẩy, thống khổ giãy dụa đầu, chỗ sâu trong cổ họng thấp nức nở, nắm chặt tay của Tư Đồ Thắng.
“Rất đau có phải hay không?" Lau đi mồ hôi rất nhanh lại phủ đầy một tầng, Tư Đồ Thắng đau lòng hỏi.
Vô lực gật đầu một cái, hai tay Vân Thanh Tuyền cầm chăn nệm dưới người, tựa như phát tiết lôi xé.
“Chờ sau khi hài tử ra đời, ta nhất định sẽ đối với ngươi tốt gấp đôi, sẽ không để cho ngươi hối hận hôm nay vì ta chịu thống khổ sinh con."
Vân Thanh Tuyền khẽ lắc đầu, tỏ ý chết cũng không hối hận. Bỗng nhiên cặp mắt y trợn tròn, trên mặt viết đầy đau đớn vô tận, chăn nệm dưới người đã bị y xé rách.
“Thanh Tuyền, nhanh, lại thêm lực, dùng sức! Nhanh dùng sức!" Diệp Hồi Xuân hô to.
Cố hết sức há miệng, nhổ ra miếng vải, hai tay nắm chặc Tư Đồ Thắng, run rẩy nói: “Tư Đồ... Nó, muốn đi ra... Hài tử... Muốn, đi ra!"
“Chịu đựng! Thanh Tuyền, có nhớ không, chờ tiểu tử xuất thế sau liền dẫn ngươi đi du lãm một chút cảnh đẹp đế đô. Ta nhưng mà không quên đâu."
“Ừ! Ân! Mang ta đi... Bất kỳ nơi nào Đều tốt... Chỉ muốn, cùng ngươi... A! Đi ra! Đi ra a! Tư Đồ ~ Tư Đồ ~ a a a!!..." Theo một tiếng khóc lanh lảnh của anh nhi, Vân Thanh Tuyền cuối cùng cũng sinh hạ hài tử thứ hai của y và Tư Đồ Thắng.
“Thánh đồng, là một thánh đồng khỏe mạnh!" Diệp Hồi Xuân cao hứng đem hài tử ôm đến trước mặt hai người, “Nhìn một chút, hài tử biết bao xinh đẹp a, hai người các ngươi, đều không thể bằng được."
“Ánh mắt thật là đẹp, giống Tư Đồ ngươi như đúc." Trên mặt nhợt nhạt của Vân Thanh Tuyền hiện lên nụ cười thỏa mãn, “Tư Đồ, ta làm được, làm được..."
“Khổ cực ngươi, cuộc sống về sau, sẽ để cho ta tới thực hiện cam kết của mình đi…"
P/s: Ôi cuối cùng đã hoàn, thuần sinh mà sao ta thấy nó dài đằng đẵng, các nàng có hài lòng với thành quả của ta không nè! ^-^
~ Hoàn ~
Tác giả :
Chocolat Không Ngọt 1