Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
Chương 34
Sắc trời đã rõ ràng dần, chính là Liễu Tử Thừa cảm thấy trước mắt từng trận tối đen, phải cố hết sức duy trì ánh mắt.
Chính là trong lòng một chút cũng không dám thả lỏng, sợ chính mình sơ suất là bồi hai cái mạng.
Trong nước hết thảy tựa hồ như chết lặng, tứ chi đã mất hết tri giác nhưng vẫn cố động. Bên tai duy nhất tiếng vang của sóng nước mênh mông cùng chính mình hơi thở hổn hển.
Tựa hồ Phượng Vô Tuyết phía sau thật lâu cũng không có thanh âm.
Liễu Tử Thừa cả kinh, không để ý chính mình chẳng còn bao nhiêu khí lực, một phen trở người bắt lấy tay Phượng Vô Tuyết, “Thanh Lam, Thanh Lam, ngươi sao rồi?"
Ngữ thanh run rẩy, hiển nhiên trong lòng đã hoảng sợ cực độ. Thân thể trong lòng ngực đã sớm lạnh, mềm nhũn theo động tác của mình lay động, chính là không hề phát ra thanh âm hồi tỉnh.
Chẳng lẽ Phượng Vô Tuyết……..đã mất?
Liễu Tử Thừa trong lòng kinh hoàng tột độ, máu trong người tựa hồ kêu gào như muốn trào ra, ngực chỗ bị đè ép khí huyết bốc lên. Sẽ không, sẽ không đâu, Thanh Lam đáp ứng với mình cùng sinh cùng tử, hắn là một người trọng lời hứa, như thế nào bội ước mà đi.
Tưởng tượng hắn ánh mắt thanh ngạo thâm tình, Liễu Tử Thừa cảm thấy tim như đao cắt, đau đớn không thể chống đỡ được.
Thanh Lam, nếu ngươi thật sự ra đi, như vậy Liễu Tử Thừa ta cũng quyết không sống trên cõi đời này nữa!
Tay run rẩy trong nước chậm rãi giơ lên, tiến đến trước mũi Phượng Vô Tuyết, kia khoảnh khắc nháy mắt mà cứ như vĩnh hằng, ngón tay đông cứng đã không còn cảm giác, thế nào phân biệt được còn hơi thở hay không.
Liễu Tử Thừa khẽ cắn môi, đột nhiên đưa tay đến bên miệng dùng sức cắn xuống, huyết ấm áp lập tức trào ra, ngón tay chết lặng rốt cuộc cũng lấy lại cảm giác.
Thật sự rất đau, nhưng so ra kém nhiều với đau đớn trong lòng Phượng Vô Tuyết khi bị mình cự tuyệt.
Liễu Tử Thừa lại đưa tay đến trước chóp mũi người nọ, sau một lát, mừng rỡ như điên tuôn trào trong lòng, còn có hô hấp, ông trời phù hộ a! Tuy rằng rất mong manh, nhưng Phượng Vô Tuyết xác thực vẫn còn sống!
Liễu Tử Thừa kích động lệ nóng quanh tròng, giờ phút này còn câu nệ cái gì quân tử phong độ thường ngày, nghẹn ngào nhẹ giọng gọi tên Phượng Vô Tuyết, trên gương mặt lạnh như băng đặt một nụ hôn.
Phượng Vô Tuyết nửa tỉnh nửa mê, nghe được Liễu Tử Thừa gọi tên chính mình nhưng vô lực mở mắt trả lời, nhưng khi hắn cảm thấy trên gương mặt lạnh lẽo có một chất lỏng ấm áp rơi lên, trong lòng đột nhiên kích động.
Nam nhi có lệ nhưng không dễ rơi, là vì chưa đến lúc thương tâm!
Lệ này sư huynh là vì mình mà lưu sao?
Nhận biết điều này hắn nhất thời vô cùng kinh hỉ, ý thức đang dần chết lặng cũng thanh minh vài phần, nguyên lai sư huynh cũng sẽ vì mình mà thương tâm.
“Sư huynh...... Khụ khụ...... Tử Thừa...... Chớ khóc...... Ta còn chưa chết đâu..... “, Phượng Vô Tuyết dùng hết toàn lực mở một khe hở nhỏ, nhìn thấy ánh hoàng hôn ảm đạm dần buông, người trong lòng dung nhan tiều tuỵ tái nhợt.
Người nguyên bản tao nhã sạch sẽ giờ phút này quần áo bê bết, trâm cài tóc sớm đã không biết trôi đến nơi nào, mái tóc dài đen mượt trên mặt sông lạnh băng rối tung tán ra, làm người nọ hai má càng thêm gầy gò tái nhợt, chỉ có cặp mắt vẫn đen như vậy, tản ra ánh nhìn ôn nhu với mình.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Liễu Tử Thừa thấy hắn gắt gao nhìn mình chằm chằm hốc mắt liền đỏ lên, mặt ửng hồng, y dù sao cũng là da mặt mỏng, xoay người đem Phượng Vô Tuyết một lần nữa buộc hảo sau lưng, ra sức hường bờ kia mà bơi đi.
Nước sông cực lãnh, không bao lâu Liễu Tử Thừa đã kiệt sức, thân mình dần dần chìm xuống.
Thanh Lam….Thanh Lam….
Vô lực mở miệng, chỉ có thể trong lòng mặc niệm…Bên tai tràn ngập thanh âm nhịp tim đập nhanh thùng thùng, ánh mắt y không khỏi trợn to, chính là nước sông đen đặc làm sao nhìn rõ nửa phần!
Không dự đoán được, xuất sư chưa thành công, nước sông lạnh như băng đã thành nơi táng thân của sư huynh đệ bọn họ.
Cánh tay chết lặng, không còn nửa phần tri giác, nhưng vô luận thế nào vẫn duy trì tư thế ôm chặt.
Thật có lỗi…. Thanh Lam… Sư huynh vô năng, không thể cứu được ngươi… Cũng may… Chúng ta chung quy cũng là chết cùng một chỗ, trên đường xuống hoàng tuyền cũng sẽ không quá mức tịch mịch.
Gánh nặng trong lòng được giải khai, hai người như những phiến lá rụng, phút chốc đã bị dòng nước xiết cuốn vào đáy sâu hắc ám.
Chính là trong lòng một chút cũng không dám thả lỏng, sợ chính mình sơ suất là bồi hai cái mạng.
Trong nước hết thảy tựa hồ như chết lặng, tứ chi đã mất hết tri giác nhưng vẫn cố động. Bên tai duy nhất tiếng vang của sóng nước mênh mông cùng chính mình hơi thở hổn hển.
Tựa hồ Phượng Vô Tuyết phía sau thật lâu cũng không có thanh âm.
Liễu Tử Thừa cả kinh, không để ý chính mình chẳng còn bao nhiêu khí lực, một phen trở người bắt lấy tay Phượng Vô Tuyết, “Thanh Lam, Thanh Lam, ngươi sao rồi?"
Ngữ thanh run rẩy, hiển nhiên trong lòng đã hoảng sợ cực độ. Thân thể trong lòng ngực đã sớm lạnh, mềm nhũn theo động tác của mình lay động, chính là không hề phát ra thanh âm hồi tỉnh.
Chẳng lẽ Phượng Vô Tuyết……..đã mất?
Liễu Tử Thừa trong lòng kinh hoàng tột độ, máu trong người tựa hồ kêu gào như muốn trào ra, ngực chỗ bị đè ép khí huyết bốc lên. Sẽ không, sẽ không đâu, Thanh Lam đáp ứng với mình cùng sinh cùng tử, hắn là một người trọng lời hứa, như thế nào bội ước mà đi.
Tưởng tượng hắn ánh mắt thanh ngạo thâm tình, Liễu Tử Thừa cảm thấy tim như đao cắt, đau đớn không thể chống đỡ được.
Thanh Lam, nếu ngươi thật sự ra đi, như vậy Liễu Tử Thừa ta cũng quyết không sống trên cõi đời này nữa!
Tay run rẩy trong nước chậm rãi giơ lên, tiến đến trước mũi Phượng Vô Tuyết, kia khoảnh khắc nháy mắt mà cứ như vĩnh hằng, ngón tay đông cứng đã không còn cảm giác, thế nào phân biệt được còn hơi thở hay không.
Liễu Tử Thừa khẽ cắn môi, đột nhiên đưa tay đến bên miệng dùng sức cắn xuống, huyết ấm áp lập tức trào ra, ngón tay chết lặng rốt cuộc cũng lấy lại cảm giác.
Thật sự rất đau, nhưng so ra kém nhiều với đau đớn trong lòng Phượng Vô Tuyết khi bị mình cự tuyệt.
Liễu Tử Thừa lại đưa tay đến trước chóp mũi người nọ, sau một lát, mừng rỡ như điên tuôn trào trong lòng, còn có hô hấp, ông trời phù hộ a! Tuy rằng rất mong manh, nhưng Phượng Vô Tuyết xác thực vẫn còn sống!
Liễu Tử Thừa kích động lệ nóng quanh tròng, giờ phút này còn câu nệ cái gì quân tử phong độ thường ngày, nghẹn ngào nhẹ giọng gọi tên Phượng Vô Tuyết, trên gương mặt lạnh như băng đặt một nụ hôn.
Phượng Vô Tuyết nửa tỉnh nửa mê, nghe được Liễu Tử Thừa gọi tên chính mình nhưng vô lực mở mắt trả lời, nhưng khi hắn cảm thấy trên gương mặt lạnh lẽo có một chất lỏng ấm áp rơi lên, trong lòng đột nhiên kích động.
Nam nhi có lệ nhưng không dễ rơi, là vì chưa đến lúc thương tâm!
Lệ này sư huynh là vì mình mà lưu sao?
Nhận biết điều này hắn nhất thời vô cùng kinh hỉ, ý thức đang dần chết lặng cũng thanh minh vài phần, nguyên lai sư huynh cũng sẽ vì mình mà thương tâm.
“Sư huynh...... Khụ khụ...... Tử Thừa...... Chớ khóc...... Ta còn chưa chết đâu..... “, Phượng Vô Tuyết dùng hết toàn lực mở một khe hở nhỏ, nhìn thấy ánh hoàng hôn ảm đạm dần buông, người trong lòng dung nhan tiều tuỵ tái nhợt.
Người nguyên bản tao nhã sạch sẽ giờ phút này quần áo bê bết, trâm cài tóc sớm đã không biết trôi đến nơi nào, mái tóc dài đen mượt trên mặt sông lạnh băng rối tung tán ra, làm người nọ hai má càng thêm gầy gò tái nhợt, chỉ có cặp mắt vẫn đen như vậy, tản ra ánh nhìn ôn nhu với mình.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Liễu Tử Thừa thấy hắn gắt gao nhìn mình chằm chằm hốc mắt liền đỏ lên, mặt ửng hồng, y dù sao cũng là da mặt mỏng, xoay người đem Phượng Vô Tuyết một lần nữa buộc hảo sau lưng, ra sức hường bờ kia mà bơi đi.
Nước sông cực lãnh, không bao lâu Liễu Tử Thừa đã kiệt sức, thân mình dần dần chìm xuống.
Thanh Lam….Thanh Lam….
Vô lực mở miệng, chỉ có thể trong lòng mặc niệm…Bên tai tràn ngập thanh âm nhịp tim đập nhanh thùng thùng, ánh mắt y không khỏi trợn to, chính là nước sông đen đặc làm sao nhìn rõ nửa phần!
Không dự đoán được, xuất sư chưa thành công, nước sông lạnh như băng đã thành nơi táng thân của sư huynh đệ bọn họ.
Cánh tay chết lặng, không còn nửa phần tri giác, nhưng vô luận thế nào vẫn duy trì tư thế ôm chặt.
Thật có lỗi…. Thanh Lam… Sư huynh vô năng, không thể cứu được ngươi… Cũng may… Chúng ta chung quy cũng là chết cùng một chỗ, trên đường xuống hoàng tuyền cũng sẽ không quá mức tịch mịch.
Gánh nặng trong lòng được giải khai, hai người như những phiến lá rụng, phút chốc đã bị dòng nước xiết cuốn vào đáy sâu hắc ám.
Tác giả :
Đạm Mặc Thanh Hành