Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
Chương 28
Phượng Vô Tuyết ngồi thuyền trở về vẫn thỉnh thoảng vuốt ve trướng sách quý giá, miệng hắn đắc ý nhếch lên, mang theo độ cong mị hoặc lại lười nhác, sư huynh a, lần này xem ngươi thế nào cảm tạ ta?
Thuyền vào đến bờ, trở lại sương phòng thì đã hoàng hôn. Ánh nắng chiều tản mát chiếu lên cây cối xanh biếc, thấp thoáng xa xa ẩn hiện mái hiên câu lan như quỳnh lâu điện ngọc chốn bồng lai tiên cảnh, phiêu nhiên xuất trần.
Phượng Vô Tuyết ánh mắt dị thường sáng ngời, mỉm cười đẩy cửa ra, “Sư huynh, ta đã trở về."
Liễu Tử Thừa buông quyển sách trên tay, đối thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa thoáng nheo lại mắt.
Ráng chiều mờ hạ, người tới biểu tình trên mặt như thực như huyễn biến ảo không ngừng, cặp mắt phượng trong trẻo lạ thường cũng thâm u khó dò.
Nửa ngày sau, y âm thầm thở dài thản nhiên mở miệng nói: “………..Tiến vào ngồi đi."
Phượng Vô Tuyết nhất thời nhoẻn miệng cười, toe toét ngồi xuống đối diện Liễu Tử Thừa.
Kia tươi cười làm cho vầng trán như mĩ ngọc sinh uy, ánh lên hai má tuyết trắng càng thêm toả sáng, làm người bình tĩnh như Liễu Tử Thừa cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Phượng Vô Tuyết nhìn thấy bộ dáng y hiếm hoi sững sờ, cười càng run rẩy lợi hại, cả người ngọt ngào tràn ngập.
Liễu Tử Thừa nhìn hắn bộ dáng mị hoặc như sương khói làm phục hồi tinh thần, khụ mạnh một tiếng che giấu nói: “Thanh Lam hôm nay trở về sớm vậy."
“Ân," Phượng Vô Tuyết khanh khách cười, trong ngực xuất ra trướng sách dọc đường không ngừng vuốt ve đưa qua, nói: “Sư huynh, ngươi hôm nay nhất định phải hảo hảo cảm tạ ta."
Liễu Tử Thừa mới đầu còn bán tín bán nghi, vật quan trọng như vậy sao có thể dễ dàng lấy được, nhưng theo Phượng Vô Tuyết chỉ lật lật vài tờ, thần sắc không khỏi nghiêm trọng lên. Y gắt gao mím môi cân nhắc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thanh Lam, quan trọng thế này phải cấp tốc trình lên Vương gia xem qua mới được," Trong đôi mắt u quang chợt loé, xem xét Phượng Vô Tuyết một chút mới châm chước mở miệng nói: “Không phải sư huynh không tin ngươi……..Thật sự việc này không phải nhỏ, cũng không dễ dàng, khi ngươi lấy được trướng sách này có thấy chỗ nào đặc biệt kỳ quái không?"
Bị y nói như vậy, Phượng Vô Tuyết trong lòng ẩn ẩn phát lạnh, không khỏi nhớ tới thần sắc Tôn chưởng quầy trước khi xuất ra trướng sách, có chút bất an cùng sợ hãi hàm chứa bên trong, hắn sắc mặt không khỏi hơi biến đổi.
Phượng Vô Tuyết suy nghĩ cực nhanh, nếu bản trướng sách này không giả thì trước mắt cứ đem sự tình làm rõ, còn lại tính sau, nếu thật sự đã kinh động bọn họ, tiểu Vương gia là long tử phượng tôn bọn họ cũng không dám mạo phạm.
Chủ ý đã định, Phượng Vô Tuyết trên mặt khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng cười nói: “Chúng ta trước đem cho Vương gia xem, lúc trở lại ta tái chậm rãi nói cho sư huynh cũng không muộn."
Liễu Tử Thừa cùng hắn nhất trí, nghe vậy liền nhẹ vuốt cằm, “Cũng tốt, chúng ta mau đến chỗ Vương gia."
Hai người ra tới cửa, Phượng Vô Tuyết thấy Liễu Tử Thừa quả nhiên được trướng sách thái độ mềm hoá rất nhiều, trong lòng vừa đắc ý vừa vui sướng, cười híp mắt nói: “Sư huynh……..Vừa rồi đa tạ ngươi quan tâm a."
Liễu Tử Thừa thừa biết sư đệ này, luôn không đem da mặt y mài lủng là không chịu bỏ qua, hôm nay bắt được trướng sách này bù cho nhiều ngày chịu khổ, trong lòng thật là cao hứng liền không đi so đo hắn nói năng vô lễ.
Liễu Tử Thừa vô tư cười, quay đầu nhìn hắn một cái, cất bước đi.
Phượng Vô Tuyết trong lòng động mạnh, cách gần như vậy nhìn thấy cặp mắt tao nhã hàm súc kia, hắc như điểm sơn, như giận như cười, đúng là rung động lòng người.
Đột nhiên một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên yết hầu, hắn chưa kịp phản ứng đã nghe cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Liễu Tử Thừa đi được vài bước, nghe được phía sau khác thường liền quay đầu lại liền thấy một màn kinh tâm, y nhanh bước qua đỡ lấy Phượng Vô Tuyết, hai ngón tay thon dài đáp lên cổ tay.
Phượng Vô Tuyết biết rõ Liễu Tử Thừa tinh thông y thuật, làm sao dám để y bắt mạch, nếu để người này biết mình vì Liễu Tử Thừa thản nhiên thoáng nhìn liền kích động đến vậy, về sau còn mặt mũi nào nhìn ai.
“Sư huynh, chính là thời tiết khô nóng, nhất thời huyết bất quy kinh mà thôi."
“Thanh Lam……..Ngươi chớ có chuyện gì gạt ta." Liễu Tử Thừa không làm lại hắn, đành phải thu tay lau đi chút máu dính vào vạt áo hắn.
“Yên tâm đi sư huynh," Phượng Vô Tuyết được Liễu Tử Thừa giúp đỡ liền được nước làm tới, thuận thế cầm lấy bàn tay không ngừng bận rộn kia, thon dài ôn nhuận, nắm lấy cảm giác thật tốt, khoé miệng không khỏi lộ ra ý cười say mê, “Chờ sau khi cùng Vương gia thương định trở về, sẽ phải làm phiền sư huynh chậm rãi bắt mạch."
Liễu Tử Thừa không nói thêm gì nữa, nghĩ mún rút tay ra nhưng bị nắm ngày càng chặt, ánh mắt cũng giả vờ nhìn nơi khác, không có biện pháp cứng tâm được, đành phải than nhẹ một tiếng đi theo hắn.
Thuyền vào đến bờ, trở lại sương phòng thì đã hoàng hôn. Ánh nắng chiều tản mát chiếu lên cây cối xanh biếc, thấp thoáng xa xa ẩn hiện mái hiên câu lan như quỳnh lâu điện ngọc chốn bồng lai tiên cảnh, phiêu nhiên xuất trần.
Phượng Vô Tuyết ánh mắt dị thường sáng ngời, mỉm cười đẩy cửa ra, “Sư huynh, ta đã trở về."
Liễu Tử Thừa buông quyển sách trên tay, đối thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa thoáng nheo lại mắt.
Ráng chiều mờ hạ, người tới biểu tình trên mặt như thực như huyễn biến ảo không ngừng, cặp mắt phượng trong trẻo lạ thường cũng thâm u khó dò.
Nửa ngày sau, y âm thầm thở dài thản nhiên mở miệng nói: “………..Tiến vào ngồi đi."
Phượng Vô Tuyết nhất thời nhoẻn miệng cười, toe toét ngồi xuống đối diện Liễu Tử Thừa.
Kia tươi cười làm cho vầng trán như mĩ ngọc sinh uy, ánh lên hai má tuyết trắng càng thêm toả sáng, làm người bình tĩnh như Liễu Tử Thừa cũng không khỏi ngẩn ngơ.
Phượng Vô Tuyết nhìn thấy bộ dáng y hiếm hoi sững sờ, cười càng run rẩy lợi hại, cả người ngọt ngào tràn ngập.
Liễu Tử Thừa nhìn hắn bộ dáng mị hoặc như sương khói làm phục hồi tinh thần, khụ mạnh một tiếng che giấu nói: “Thanh Lam hôm nay trở về sớm vậy."
“Ân," Phượng Vô Tuyết khanh khách cười, trong ngực xuất ra trướng sách dọc đường không ngừng vuốt ve đưa qua, nói: “Sư huynh, ngươi hôm nay nhất định phải hảo hảo cảm tạ ta."
Liễu Tử Thừa mới đầu còn bán tín bán nghi, vật quan trọng như vậy sao có thể dễ dàng lấy được, nhưng theo Phượng Vô Tuyết chỉ lật lật vài tờ, thần sắc không khỏi nghiêm trọng lên. Y gắt gao mím môi cân nhắc nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thanh Lam, quan trọng thế này phải cấp tốc trình lên Vương gia xem qua mới được," Trong đôi mắt u quang chợt loé, xem xét Phượng Vô Tuyết một chút mới châm chước mở miệng nói: “Không phải sư huynh không tin ngươi……..Thật sự việc này không phải nhỏ, cũng không dễ dàng, khi ngươi lấy được trướng sách này có thấy chỗ nào đặc biệt kỳ quái không?"
Bị y nói như vậy, Phượng Vô Tuyết trong lòng ẩn ẩn phát lạnh, không khỏi nhớ tới thần sắc Tôn chưởng quầy trước khi xuất ra trướng sách, có chút bất an cùng sợ hãi hàm chứa bên trong, hắn sắc mặt không khỏi hơi biến đổi.
Phượng Vô Tuyết suy nghĩ cực nhanh, nếu bản trướng sách này không giả thì trước mắt cứ đem sự tình làm rõ, còn lại tính sau, nếu thật sự đã kinh động bọn họ, tiểu Vương gia là long tử phượng tôn bọn họ cũng không dám mạo phạm.
Chủ ý đã định, Phượng Vô Tuyết trên mặt khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng cười nói: “Chúng ta trước đem cho Vương gia xem, lúc trở lại ta tái chậm rãi nói cho sư huynh cũng không muộn."
Liễu Tử Thừa cùng hắn nhất trí, nghe vậy liền nhẹ vuốt cằm, “Cũng tốt, chúng ta mau đến chỗ Vương gia."
Hai người ra tới cửa, Phượng Vô Tuyết thấy Liễu Tử Thừa quả nhiên được trướng sách thái độ mềm hoá rất nhiều, trong lòng vừa đắc ý vừa vui sướng, cười híp mắt nói: “Sư huynh……..Vừa rồi đa tạ ngươi quan tâm a."
Liễu Tử Thừa thừa biết sư đệ này, luôn không đem da mặt y mài lủng là không chịu bỏ qua, hôm nay bắt được trướng sách này bù cho nhiều ngày chịu khổ, trong lòng thật là cao hứng liền không đi so đo hắn nói năng vô lễ.
Liễu Tử Thừa vô tư cười, quay đầu nhìn hắn một cái, cất bước đi.
Phượng Vô Tuyết trong lòng động mạnh, cách gần như vậy nhìn thấy cặp mắt tao nhã hàm súc kia, hắc như điểm sơn, như giận như cười, đúng là rung động lòng người.
Đột nhiên một cỗ nhiệt huyết xông thẳng lên yết hầu, hắn chưa kịp phản ứng đã nghe cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra.
Liễu Tử Thừa đi được vài bước, nghe được phía sau khác thường liền quay đầu lại liền thấy một màn kinh tâm, y nhanh bước qua đỡ lấy Phượng Vô Tuyết, hai ngón tay thon dài đáp lên cổ tay.
Phượng Vô Tuyết biết rõ Liễu Tử Thừa tinh thông y thuật, làm sao dám để y bắt mạch, nếu để người này biết mình vì Liễu Tử Thừa thản nhiên thoáng nhìn liền kích động đến vậy, về sau còn mặt mũi nào nhìn ai.
“Sư huynh, chính là thời tiết khô nóng, nhất thời huyết bất quy kinh mà thôi."
“Thanh Lam……..Ngươi chớ có chuyện gì gạt ta." Liễu Tử Thừa không làm lại hắn, đành phải thu tay lau đi chút máu dính vào vạt áo hắn.
“Yên tâm đi sư huynh," Phượng Vô Tuyết được Liễu Tử Thừa giúp đỡ liền được nước làm tới, thuận thế cầm lấy bàn tay không ngừng bận rộn kia, thon dài ôn nhuận, nắm lấy cảm giác thật tốt, khoé miệng không khỏi lộ ra ý cười say mê, “Chờ sau khi cùng Vương gia thương định trở về, sẽ phải làm phiền sư huynh chậm rãi bắt mạch."
Liễu Tử Thừa không nói thêm gì nữa, nghĩ mún rút tay ra nhưng bị nắm ngày càng chặt, ánh mắt cũng giả vờ nhìn nơi khác, không có biện pháp cứng tâm được, đành phải than nhẹ một tiếng đi theo hắn.
Tác giả :
Đạm Mặc Thanh Hành