Thủy Chử Đại Thần
Chương 68: Chính là con ngựa chuyên môn dùng để phối giống
Cuối tháng bảy, thời tiết vẫn rất nóng.
Thẩm Dụ chỉ dẫn theo 5 thị vệ, trên đường thúc ngựa, rất ít khi cùng chung xe với Đường Đại. Đường Đại vẫn tìm không ra mục đích hắn xuất hành, nhưng đoạn đường này thiếu Đường Quả Nhi, liền cũng dễ dàng hơn rất nhiều, trên xe thưởng thức cảnh trí bên đường, không có như lần trước lưu vong mệt mỏi.
Xe ngựa đi một chút lại dừng lại, đoạn đường dần dần hoang vắng, đến cuối cùng Đường Đại hồ nghi: “Vương gia, ngài không phải là muốn đem tiểu dân đến một chỗ hoang vắng, một đao chém xuống, chôn ngay tại chỗ chứ?"
Thẩm Dụ vểnh khóe môi, nghiêm túc gật đầu: “Không thể không nói ngươi đúng là người am hiểu ý người khác, bản Vương thật ra đang có ý này."
Đường Đại nghiêng đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại thấy không tin được —— hắn nếu muốn giết, cần gì khó khăn như thế.
Xe ngựa trên đường tiến về phía trước, tới nửa đêm thì đến một trấn nhỏ xa lạ, Thẩm Dụ sai người tại một khách sạn ngủ lại. Khách sạn bình dân này nói đến cũng có chút thú vị, nó không gọi là Long Môn khách sạn cũng không gọi là Duyệt Lai khách sạn, rõ ràng là một gian khách sạn bình dân, nhưng tên gọi của nó lại là Lưu Hoa khách sạn, không cẩn thận còn nghĩ rằng đây là thanh lâu.
Chưởng quỹ của khách sạn này là một quả phụ xinh đẹp, mang theo một cô con gái 16 tuổi xây dựng kinh doanh ở khách sạn này. Mấy vùng lân cận có nhiều người ngang qua nơi này, lẩn quẩn đi đường vòng cũng tới nơi này ở trọ, nguyên nhân cũng là hai mẹ con này hơi có chút tư sắc.
Xe ngựa dừng bên ngoài khách sạn, Đường Đại đời này đã định trước không phải là một người nhã nhặn, cũng không đợi thị vệ lại đỡ, thì ầm một tiếng từ trên xe ngựa nhảy xuống, làm cho mấy thợ đóng giày ở bên cạnh khách sạn mắt có mắt không nhìn qua.
Thẩm Dụ dắt vào trong khách sạn, điệu bộ hắn cao quý, tự nhiên phải đặt phòng hảo hạng chữ Thiên. Đi vào bên trong phòng mới phát hiện ban ngày cưỡi ngựa không biết bị vật gì móc rách bên vai trái ngoại sam, hắn nhìn Đường Đại, Đường Đại đang ở trước bàn chuẩn bị ăn cơm, thấy thế cũng bất đắc dĩ: “Vương gia, cái này thật sự tiểu dân không biết. Lúc trước toàn dùng máy may!"
Cũng may Thẩm Dụ cũng không có trông mong gì lắm, ăn cơm xong Đường Đại ở trong phòng nghỉ ngơi, Thẩm Dụ cũng mượn cớ ra phòng ngoài.
Nửa đêm Đường Đại tỉnh ngủ, phát hiện hắn chưa trở về phòng, vốn cũng lười hỏi đến nhưng người này xác thực tồi tệ, chẵng lẽ hắn bỏ mình lại mà chạy?
Đường Đại khoác y phục, đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa hai người thị vệ cũng không hề nhận biết, nhưng hai người cung kính theo lễ: “Sắc trời đã tối, vẫn là thỉnh chủ tử ngủ lại."
Đường Đại thấy bọn họ, cũng thả tâm xuống, chí ít đây chứng minh là Thẩm Dụ còn không có chuồn mất. Chỉ hỏi một câu tượng trưng: “Vương gia đâu?"
Hai thị vệ nhìn nhau, cúi đầu đáp: “Thuộc hạ không biết."
Đường Đại liền đóng cửa lại, vẫn là nằm xuống ngủ. Ở một nơi tương đối xa lạ, ánh nến sáng tỏ, trằn trọc một trận, cuối cùng cũng một lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Đợi cho đến sáng ngày hôm sau, tỉnh lại thì vẫn không thấy Thẩm Dụ. Lần nữa đẩy cửa, thì nhóm thị vệ đã đổi, vẫn là đứng gác thẳng tắp, thấy đi ra, có người gọi tiểu nhị đưa nước vào. Đường Đại rửa mặt sạch bước ra, Thẩm Dụ đã chờ ở trước bàn, Đường Đại suy nghĩ nửa ngày rốt cục nhịn không được —— tràn đầy lòng hiếu kỳ: “Vương gia tối hôm qua đi đâu vậy?"
Thẩm Dụ hướng qua cái đĩa nước tương, vú già bên cạnh nhanh chóng thay Đường Đại làm một chén nước chấm: “Thế nào?" Thẩm Dụ vẫn cợt nhả như trước, không một chút đứng đắn: “Đêm không thấy bản Vương, không ngủ được?"
Đường Đại liền lười hỏi.
Đang một đường ăn cơm, chưởng quỹ đến, ngày hôm nay mặc một bộ quần dài hoàng sắc, vậy mà mang theo vài phần tươi đẹp trong sáng của thiếu nữ: “Còn muốn gì khác không?" Lời này là đứng ở bên người Thẩm Dụ hỏi, thanh âm tựa như thấm mật, mềm mỏng như nước nhỏ giọt.
Người viết tiểu thuyết trời sinh có hai con mắt có khả năng phát hiện gian tình, mắt Đường Đại liền nhìn ra mấy chuyện dơ bẩn trong đó: “Đệch, không phải chứ…" chửi nhỏ một tiếng, quay đầu nhìn Hình Viễn, Hình Viễn thu hồi ánh mắt, chứng minh giả thuyết này.
Đợi chưởng quỹ lắc mông rời đi, Đường Đại mới nhìn Thẩm Dụ, đối với điều này Thẩm Dụ rất bình tĩnh: “Y phục của bản Vương bị rách nha, lại không biết sửa, không thể làm gì khác hơn là làm phiền nhà người ta."
Đường Đại cúi đầu nhìn, trên đầu vai của trường y quả nhiên đã được vá lại, vết rách trên mặt dĩ nhiên là thêu nộ phát hàn mai —— về sau Đường Đại mới biết được chưởng quỹ của khách sạn Lưu Hoa gọi là Diễm Mai.
Theo kế hoạch ban đầu, ngày hôm đó sẽ khởi hành, Thẩm Dụ giơ bàn tay to ra đem ngày lên đường kéo dài qua hôm sau. Đêm đó đã canh ba, hắn vẫn không trở về phòng, Đường Đại cũng lười đi tìm, lui ở trên giường, vén màn lên đọc sách.
Thẩm Dụ mãi đến nửa đêm về sáng mới về, Đường Đại cũng không đứng dậy, hắn tự cởi y phục, leo lên giường kéo Đường Đại. Mùi vị son phấn ở trước mặt mà đến, Đường Đại nhớ tới chưởng quỹ đã ba bốn chục tuổi kia, một trận buồn nôn, vội vàng cản tay hắn: “Vương gia ngủ trước đi, tiểu dân xem xong hết chương này."
Hắn lại đoạt đi quyển sách trong tay Đường Đại, tiện tay ném trên tủ con, thuận thế kéo Đường Đại gục ở trên giường.
Luận lực đạo, Đường Đại thực sự không phải là đối thủ của hắn, hắn nắm hai tay, hôn như mưa rơi vào trên mặt, cần cổ, mùi vị son phấn kia càng thêm đậm nó cũng là hàng xa xỉ, Đường Đại cảm thấy trong bụng khó chịu, trong ngực hoảng sợ.
Thẩm Dụ đối với sự phản kháng này rất thỏa mãn: “Thế nào, mất hứng?"
Đường Đại tự nhiên sẽ không nói mùi vị trên người hắn rất khó ngửi, nói ra như thế hắn lại thẹn quá thành giận. Chỉ nói một câu giống thật mà là giả: “Đừng dính mùi vị người phụ nữ khác lại chạm vào!"
Thẩm Dụ chỉ nghĩ đang ghen tuông, vẫn không có làm khó, gọi tiểu nhị trong quán một lần nữa đem nước nóng vào.
Hắn đang tắm rửa, gian ngoài lại có người gõ cửa, cách bình phong, Đường Đại cũng không sợ hắn cảnh xuân bị lộ ra ngoài, trực tiếp lại mở cửa. Ngoài cửa con gái cửa chưởng quỹ ung dung đứng, năm đó vừa mới 16, lúc này hồng mặt xấu hổ, thấy người mở cửa là Đường Đại cũng hơi sợ run, sau đó lấy đồ vật chuyển cho Đường Đại thì Đường Đại tức bể phổi, vừa giơ vật vừa nũng nịu nói: “Thẩm công tử đánh rơi quạt này trong phòng của tiểu nữ, do đó hoàn trả."
Khó tránh hắn muốn kéo dài thời gian, thì ra là đem mẹ con hai người đều thông đồng mà thượng.
Đường Đại rốt cục biết hắn vì sao lần hành động này chỉ mang theo một mình mình, thuận tiện quyến rũ vài cái hồng phấn khác a!
Tự hiểu giọng điệu cần phải khó coi, đây thực ra là không phải ghen, chỉ là phẫn nộ đối với con ngựa đực này mà thôi: “Đây xác định là hắn tặng, không cần trả lại."
Người đang lo lắng kia lại cúi người nói một tiếng tạ ơn, cầm quạt đi xuống dưới. Đường Đại nhìn bóng lưng, không biết vì sao lại nghĩ đến con yo-yo.
Đi qua bình phong, Thẩm Dụ lại đang tắm, mấy năm nay mặc dù hắn ở hậu phương làm quan văn, nhưng vóc người là vô cùng tốt, toàn thân không có dấu hiệu mập ra. Lồng ngực hắn kiên cố như trước, cơ thể vẫn cường kiện hữu lực, lúc này uể oải ngâm mình ở trong nước nóng, nhìn không ra tuổi tác, tính ra cũng có vài phần tư sắc…
Đường Đại cũng rất phẫn nộ, vòng vo mấy vòng cũng không tìm ra được biện pháp đối phó hắn —— đánh khẳng định là không lại, mắng chửi sao, chọc giận hắn cuối cùng bị hại chỉ có chính mình.
Vòng vo vài vòng, rốt cục lấy bút mực, ở trên án trải ra trang giấy, trên ghi lại hai chữ lớn —— ngựa đực!
Thẩm Dụ tắm rửa hoàn tất, quả nhiên là thấy mấy chữ này, hắn không giải thích được ý ngoài, Đường Đại giải thích cực nhanh: “Chính là con ngựa chuyên môn dùng để phối giống."
Thẩm Dụ cầm trang giấy đó nhìn hết nửa ngày, bộ mặt hiện ra vẻ giận dữ: “Đường Đại lớn mật, dám như vậy đùa giỡn nhục mạ bản Vương! Còn dám viết trắng ra như vậy, người đâu, lôi ra ngoài cho bản Vương, trượng trách hai mươi!"
Đường Đại bị thị vệ kéo lấy, mắt thấy dù sao đi nữa cũng phải chịu đòn, còn không bằng mắng thêm cho đủ sở hụi: “Dám làm còn sợ người ta nói! Vậy mà lại dâm X nữ, cầm thú!"
“Lớn mật!" Thẩm Dụ dựng thẳng lông mày: “Đánh bốn mươi!"
Đường Đại trời sinh sợ đau nhức, thế kỷ hai mươi, khoa học kỹ thuật tiến bộ, nhân loại lại quả thực thụt lùi. Bốn mươi trượng đủ để đánh cho kêu cha gọi mẹ, cho nên khi hào khí đối mặt với bạo lực trấn áp thì lại cảm thấy không đáng. Khoe miệng lưỡi thật nhanh, làm da thịt chịu khổ, cuối cùng hắn cũng không ít đi miếng thịt nào, tội gì như vậy?
Ngẩng đầu tìm Hình Viễn, nhãn thần cầu cứu, Hình Viễn trừng mắt, cuối cùng mở miệng: “Gia, ngày mai còn phải sớm lên đường, nếu thực sự là bị thương, chỉ sợ làm chậm trễ vài ngày hành trình."
Thẩm Dụ trầm ngâm một hồi mới nói: “Là như vậy, vậy kéo vào đi."
Thị vệ đóng cửa đi ra ngoài, hắn vỗ vỗ mép giường: “Qua đây."
Đường Đại liền đi qua, hắn ôm đến trên giường, với tay tắt ánh nến. Hai người ôm nhau mà ngủ, việc vừa rồi một chữ cũng không nhắc đến. Đường Đại chỉ cho rằng hắn lúc đó rồi thôi, nhưng lâu chưa cùng chỗ, ngay cả tính nết hắn cũng đã quên.
Thẩm Dụ chỉ dẫn theo 5 thị vệ, trên đường thúc ngựa, rất ít khi cùng chung xe với Đường Đại. Đường Đại vẫn tìm không ra mục đích hắn xuất hành, nhưng đoạn đường này thiếu Đường Quả Nhi, liền cũng dễ dàng hơn rất nhiều, trên xe thưởng thức cảnh trí bên đường, không có như lần trước lưu vong mệt mỏi.
Xe ngựa đi một chút lại dừng lại, đoạn đường dần dần hoang vắng, đến cuối cùng Đường Đại hồ nghi: “Vương gia, ngài không phải là muốn đem tiểu dân đến một chỗ hoang vắng, một đao chém xuống, chôn ngay tại chỗ chứ?"
Thẩm Dụ vểnh khóe môi, nghiêm túc gật đầu: “Không thể không nói ngươi đúng là người am hiểu ý người khác, bản Vương thật ra đang có ý này."
Đường Đại nghiêng đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, lại thấy không tin được —— hắn nếu muốn giết, cần gì khó khăn như thế.
Xe ngựa trên đường tiến về phía trước, tới nửa đêm thì đến một trấn nhỏ xa lạ, Thẩm Dụ sai người tại một khách sạn ngủ lại. Khách sạn bình dân này nói đến cũng có chút thú vị, nó không gọi là Long Môn khách sạn cũng không gọi là Duyệt Lai khách sạn, rõ ràng là một gian khách sạn bình dân, nhưng tên gọi của nó lại là Lưu Hoa khách sạn, không cẩn thận còn nghĩ rằng đây là thanh lâu.
Chưởng quỹ của khách sạn này là một quả phụ xinh đẹp, mang theo một cô con gái 16 tuổi xây dựng kinh doanh ở khách sạn này. Mấy vùng lân cận có nhiều người ngang qua nơi này, lẩn quẩn đi đường vòng cũng tới nơi này ở trọ, nguyên nhân cũng là hai mẹ con này hơi có chút tư sắc.
Xe ngựa dừng bên ngoài khách sạn, Đường Đại đời này đã định trước không phải là một người nhã nhặn, cũng không đợi thị vệ lại đỡ, thì ầm một tiếng từ trên xe ngựa nhảy xuống, làm cho mấy thợ đóng giày ở bên cạnh khách sạn mắt có mắt không nhìn qua.
Thẩm Dụ dắt vào trong khách sạn, điệu bộ hắn cao quý, tự nhiên phải đặt phòng hảo hạng chữ Thiên. Đi vào bên trong phòng mới phát hiện ban ngày cưỡi ngựa không biết bị vật gì móc rách bên vai trái ngoại sam, hắn nhìn Đường Đại, Đường Đại đang ở trước bàn chuẩn bị ăn cơm, thấy thế cũng bất đắc dĩ: “Vương gia, cái này thật sự tiểu dân không biết. Lúc trước toàn dùng máy may!"
Cũng may Thẩm Dụ cũng không có trông mong gì lắm, ăn cơm xong Đường Đại ở trong phòng nghỉ ngơi, Thẩm Dụ cũng mượn cớ ra phòng ngoài.
Nửa đêm Đường Đại tỉnh ngủ, phát hiện hắn chưa trở về phòng, vốn cũng lười hỏi đến nhưng người này xác thực tồi tệ, chẵng lẽ hắn bỏ mình lại mà chạy?
Đường Đại khoác y phục, đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa hai người thị vệ cũng không hề nhận biết, nhưng hai người cung kính theo lễ: “Sắc trời đã tối, vẫn là thỉnh chủ tử ngủ lại."
Đường Đại thấy bọn họ, cũng thả tâm xuống, chí ít đây chứng minh là Thẩm Dụ còn không có chuồn mất. Chỉ hỏi một câu tượng trưng: “Vương gia đâu?"
Hai thị vệ nhìn nhau, cúi đầu đáp: “Thuộc hạ không biết."
Đường Đại liền đóng cửa lại, vẫn là nằm xuống ngủ. Ở một nơi tương đối xa lạ, ánh nến sáng tỏ, trằn trọc một trận, cuối cùng cũng một lần nữa chìm vào mộng đẹp.
Đợi cho đến sáng ngày hôm sau, tỉnh lại thì vẫn không thấy Thẩm Dụ. Lần nữa đẩy cửa, thì nhóm thị vệ đã đổi, vẫn là đứng gác thẳng tắp, thấy đi ra, có người gọi tiểu nhị đưa nước vào. Đường Đại rửa mặt sạch bước ra, Thẩm Dụ đã chờ ở trước bàn, Đường Đại suy nghĩ nửa ngày rốt cục nhịn không được —— tràn đầy lòng hiếu kỳ: “Vương gia tối hôm qua đi đâu vậy?"
Thẩm Dụ hướng qua cái đĩa nước tương, vú già bên cạnh nhanh chóng thay Đường Đại làm một chén nước chấm: “Thế nào?" Thẩm Dụ vẫn cợt nhả như trước, không một chút đứng đắn: “Đêm không thấy bản Vương, không ngủ được?"
Đường Đại liền lười hỏi.
Đang một đường ăn cơm, chưởng quỹ đến, ngày hôm nay mặc một bộ quần dài hoàng sắc, vậy mà mang theo vài phần tươi đẹp trong sáng của thiếu nữ: “Còn muốn gì khác không?" Lời này là đứng ở bên người Thẩm Dụ hỏi, thanh âm tựa như thấm mật, mềm mỏng như nước nhỏ giọt.
Người viết tiểu thuyết trời sinh có hai con mắt có khả năng phát hiện gian tình, mắt Đường Đại liền nhìn ra mấy chuyện dơ bẩn trong đó: “Đệch, không phải chứ…" chửi nhỏ một tiếng, quay đầu nhìn Hình Viễn, Hình Viễn thu hồi ánh mắt, chứng minh giả thuyết này.
Đợi chưởng quỹ lắc mông rời đi, Đường Đại mới nhìn Thẩm Dụ, đối với điều này Thẩm Dụ rất bình tĩnh: “Y phục của bản Vương bị rách nha, lại không biết sửa, không thể làm gì khác hơn là làm phiền nhà người ta."
Đường Đại cúi đầu nhìn, trên đầu vai của trường y quả nhiên đã được vá lại, vết rách trên mặt dĩ nhiên là thêu nộ phát hàn mai —— về sau Đường Đại mới biết được chưởng quỹ của khách sạn Lưu Hoa gọi là Diễm Mai.
Theo kế hoạch ban đầu, ngày hôm đó sẽ khởi hành, Thẩm Dụ giơ bàn tay to ra đem ngày lên đường kéo dài qua hôm sau. Đêm đó đã canh ba, hắn vẫn không trở về phòng, Đường Đại cũng lười đi tìm, lui ở trên giường, vén màn lên đọc sách.
Thẩm Dụ mãi đến nửa đêm về sáng mới về, Đường Đại cũng không đứng dậy, hắn tự cởi y phục, leo lên giường kéo Đường Đại. Mùi vị son phấn ở trước mặt mà đến, Đường Đại nhớ tới chưởng quỹ đã ba bốn chục tuổi kia, một trận buồn nôn, vội vàng cản tay hắn: “Vương gia ngủ trước đi, tiểu dân xem xong hết chương này."
Hắn lại đoạt đi quyển sách trong tay Đường Đại, tiện tay ném trên tủ con, thuận thế kéo Đường Đại gục ở trên giường.
Luận lực đạo, Đường Đại thực sự không phải là đối thủ của hắn, hắn nắm hai tay, hôn như mưa rơi vào trên mặt, cần cổ, mùi vị son phấn kia càng thêm đậm nó cũng là hàng xa xỉ, Đường Đại cảm thấy trong bụng khó chịu, trong ngực hoảng sợ.
Thẩm Dụ đối với sự phản kháng này rất thỏa mãn: “Thế nào, mất hứng?"
Đường Đại tự nhiên sẽ không nói mùi vị trên người hắn rất khó ngửi, nói ra như thế hắn lại thẹn quá thành giận. Chỉ nói một câu giống thật mà là giả: “Đừng dính mùi vị người phụ nữ khác lại chạm vào!"
Thẩm Dụ chỉ nghĩ đang ghen tuông, vẫn không có làm khó, gọi tiểu nhị trong quán một lần nữa đem nước nóng vào.
Hắn đang tắm rửa, gian ngoài lại có người gõ cửa, cách bình phong, Đường Đại cũng không sợ hắn cảnh xuân bị lộ ra ngoài, trực tiếp lại mở cửa. Ngoài cửa con gái cửa chưởng quỹ ung dung đứng, năm đó vừa mới 16, lúc này hồng mặt xấu hổ, thấy người mở cửa là Đường Đại cũng hơi sợ run, sau đó lấy đồ vật chuyển cho Đường Đại thì Đường Đại tức bể phổi, vừa giơ vật vừa nũng nịu nói: “Thẩm công tử đánh rơi quạt này trong phòng của tiểu nữ, do đó hoàn trả."
Khó tránh hắn muốn kéo dài thời gian, thì ra là đem mẹ con hai người đều thông đồng mà thượng.
Đường Đại rốt cục biết hắn vì sao lần hành động này chỉ mang theo một mình mình, thuận tiện quyến rũ vài cái hồng phấn khác a!
Tự hiểu giọng điệu cần phải khó coi, đây thực ra là không phải ghen, chỉ là phẫn nộ đối với con ngựa đực này mà thôi: “Đây xác định là hắn tặng, không cần trả lại."
Người đang lo lắng kia lại cúi người nói một tiếng tạ ơn, cầm quạt đi xuống dưới. Đường Đại nhìn bóng lưng, không biết vì sao lại nghĩ đến con yo-yo.
Đi qua bình phong, Thẩm Dụ lại đang tắm, mấy năm nay mặc dù hắn ở hậu phương làm quan văn, nhưng vóc người là vô cùng tốt, toàn thân không có dấu hiệu mập ra. Lồng ngực hắn kiên cố như trước, cơ thể vẫn cường kiện hữu lực, lúc này uể oải ngâm mình ở trong nước nóng, nhìn không ra tuổi tác, tính ra cũng có vài phần tư sắc…
Đường Đại cũng rất phẫn nộ, vòng vo mấy vòng cũng không tìm ra được biện pháp đối phó hắn —— đánh khẳng định là không lại, mắng chửi sao, chọc giận hắn cuối cùng bị hại chỉ có chính mình.
Vòng vo vài vòng, rốt cục lấy bút mực, ở trên án trải ra trang giấy, trên ghi lại hai chữ lớn —— ngựa đực!
Thẩm Dụ tắm rửa hoàn tất, quả nhiên là thấy mấy chữ này, hắn không giải thích được ý ngoài, Đường Đại giải thích cực nhanh: “Chính là con ngựa chuyên môn dùng để phối giống."
Thẩm Dụ cầm trang giấy đó nhìn hết nửa ngày, bộ mặt hiện ra vẻ giận dữ: “Đường Đại lớn mật, dám như vậy đùa giỡn nhục mạ bản Vương! Còn dám viết trắng ra như vậy, người đâu, lôi ra ngoài cho bản Vương, trượng trách hai mươi!"
Đường Đại bị thị vệ kéo lấy, mắt thấy dù sao đi nữa cũng phải chịu đòn, còn không bằng mắng thêm cho đủ sở hụi: “Dám làm còn sợ người ta nói! Vậy mà lại dâm X nữ, cầm thú!"
“Lớn mật!" Thẩm Dụ dựng thẳng lông mày: “Đánh bốn mươi!"
Đường Đại trời sinh sợ đau nhức, thế kỷ hai mươi, khoa học kỹ thuật tiến bộ, nhân loại lại quả thực thụt lùi. Bốn mươi trượng đủ để đánh cho kêu cha gọi mẹ, cho nên khi hào khí đối mặt với bạo lực trấn áp thì lại cảm thấy không đáng. Khoe miệng lưỡi thật nhanh, làm da thịt chịu khổ, cuối cùng hắn cũng không ít đi miếng thịt nào, tội gì như vậy?
Ngẩng đầu tìm Hình Viễn, nhãn thần cầu cứu, Hình Viễn trừng mắt, cuối cùng mở miệng: “Gia, ngày mai còn phải sớm lên đường, nếu thực sự là bị thương, chỉ sợ làm chậm trễ vài ngày hành trình."
Thẩm Dụ trầm ngâm một hồi mới nói: “Là như vậy, vậy kéo vào đi."
Thị vệ đóng cửa đi ra ngoài, hắn vỗ vỗ mép giường: “Qua đây."
Đường Đại liền đi qua, hắn ôm đến trên giường, với tay tắt ánh nến. Hai người ôm nhau mà ngủ, việc vừa rồi một chữ cũng không nhắc đến. Đường Đại chỉ cho rằng hắn lúc đó rồi thôi, nhưng lâu chưa cùng chỗ, ngay cả tính nết hắn cũng đã quên.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa