Thủy Chử Đại Thần
Chương 67: Chẳng qua chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng
Do mang theo vết thương, Thẩm Dụ liền sớm ngủ lại. Đường Đại ở thư phòng viết sách, Hình Viễn đã đứng ở cửa. Hắn dời Tây Môn Xuy Ngưu đi qua bảo hộ Thẩm Dụ, bản thân mình thì đến đây gặp Đường Đại.
Đường Đại nghe tiếng mở cửa liền biết là hắn, cũng không đứng dậy: “Sao dám tìm đến vào lúc này, không sợ hắn phát hiện sao?"
Hình Viễn rất nghiêm túc: “Trong chung rượu bị đổ đó, bỏ thêm cái gì? !"
Đường Đại nhún vai: “Quản bỏ thêm cái gì làm chi, dù sao hắn cũng không uống."
Hình Viễn lần này không có nói chơi, hắn tiến lên nắm cánh tay kéo Đường Đại đứng dậy: “Đừng gây chuyện, có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng vạn lần cũng không động nửa phần vào gia. Nếu là không có hắn, cho rằng ở Đại Huỳnh này còn có chỗ dung thân sao?"
Hắn cũng có chút nghĩ lại mà sợ, lúc đó đều không nghĩ tới có khả năng động thủ, mãi cho đến khi Đường Đại đổ rượu đi, trong lòng sinh nghi, lại kiểm tra trên mặt đất ẩm ướt thì mới phát hiện dị dạng.
Hắn vốn là người tập võ, hạ thủ lực đạo rất nặng, Đường Đại rất vất vả mới giật cánh tay đi ra, giơ tay xoa xoa mặt hắn: “Để làm chi nha, tức giận nhiều như vậy."
Hình Viễn nghiên mặt né cánh tay kia: “Đường Đại, thật là một chút cũng không yêu hắn sao?"
Đường Đại lại ngồi xuống, tiếp tục viết bản thảo: “Hình Viễn, ở thế kỷ 21, trong tình yêu nhất định phải trung thành… Sau đó mới được trung thành. Hắn đã không trung, cũng không thành…" Giương mắt nhìn Hình Viễn, vẫn là mang theo ý cười: “Làm sao yêu cầu được trung thành a?"
Hình Viễn không biết nên cùng giảng đạo lý thế nào, nàng miệng lưỡi lợi hại, hắn thực sự không phải đối thủ. Hắn chỉ có thể khuyên bảo: “Phụ nữ, quá mức thanh tỉnh không tốt."
Đường Đại thấy dáng dấp hắn, cảm thấy sao đi chăng nữa thì Đường Quả Nhi thật giống với hắn. Ở trước mặt hắn tự nhiên so với ở trước mặt Thẩm Dụ tự do hơn nhiều lắm, lập tức liền lôi kéo hắn cúi người xuống, nâng đầu hôn lên vành tai hắn, Hình Viễn đưa tay phất đi: “Đừng quậy, đêm nay không được."
Đường Đại cũng không giận, ôm thắt lưng hắn: “Hình Viễn, đem ám vệ bên người rút hết đi."
Hình Viễn mặc cho ôm, hắn cũng không nói lên được mình đây là cái cảm giác gì. Hắn nhận ôm, đưa tay vuốt lên mái tóc nàng, nhíu chặt đôi lông mày rậm: “Không được, bên cạnh có người, luôn luôn chiếu ứng tốt."
Đường Đại liền giận: “Không phải chó, vì sao nhất định phải đeo vòng cổ?!"
Hình Viễn đẩy ra: “Không phải chó, ám vệ cũng không phải là vòng cổ."
Đường Đại khóc lóc om sòm: “Nếu không rút, nói cho Thẩm Dụ biết có một chân." (có một chân = JQ = gian tình)
Hình Viễn chán nản: “Buồn cười, tự đi nói, Hình mỗ dám làm dám chịu!"
Đường Đại lại nhíu mày suy nghĩ một trận, rốt cục bật ra: “Lại nói cho Thẩm Dụ, nói Đường Quả Nhi là con!"
Làm thế muốn đi, Hình Viễn kéo trở về: “Rút hết ám vệ, muốn làm gì?!"
“Quản để làm chi!" Đường Đại không nói với hắn nữa, thẳng ra thư phòng, về phòng mình.
Ở trước giường thay đổi áo ngủ, leo đến trên giường thì Thẩm Dụ đang ngủ say, trong trướng tia sáng không rõ. Đường đại thích ngủ mặt trong giường, dựa sát tường, thấy như vậy có cảm giác an toàn. Cho nên không biết từ lúc nào Thẩm Dụ cũng thành thói quen ngủ bên ngoài giường.
Nằm ở trên giường, lúc đó lại không ngủ được. Vì thế chống tay nhìn hắn, như vậy nhìn sát vào thấy hắn khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, không biết từ lúc nào cả người đã bắt đầu trút khỏi hình tượng quý công tử khi mới gặp gỡ, lại càng hiện ra vẻ trầm ổn lỗi lạc.
Nàng nằm úp người muốn ngủ, ngủ say Thẩm Dụ lại đột nhiên nghiên người ôm lấy, thanh âm hắn mang theo ý cười: “Lăn lê ở đâu hết nửa ngày mới chịu lên giường, phải đi gặp ai?"
Hắn dán rất gần, môi đã chạm lên mặt Đường Đại, Đường Đại cũng không sợ, đã quen hắn xuất kỳ bất ý(hành động khi người ta không đề phòng): “Vương gia còn chưa ngủ sao."
Thẩm Dụ xoay người chặn nàng, trong la trướng quang ảnh chập chờn, thanh âm của hắn cũng lây nhiễm vài phần tươi đẹp: “Không đến, bản Vương ngủ không được."
Đường Đại mặc cho hắn đè nặng, tay hắn đã nhập vào trong nội sam, đặt ở ngọc câu, lưu luyến giữa ngọn núi, Đường Đại chỉ phải nhỏ giọng khuyên: “Vương gia còn đang bị thương đó."
Thẩm Dụ liền xoay người nằm thẳng: “Đúng vậy, bản Vương còn đang bị thương, cho nên đến đây đi."
Đường Đại cởi áo ngủ hắn, trước ngực hắn băng bọc thuốc, Đường Đại nhìn không thấy chỗ vết thương, thế nhưng hắn nói, nếu như là chút thương nhỏ, thật sự không thể làm chậm trễ nhiều thời gian của hắn như thế. Cho nên vết thương này ước chừng rất trầm trọng.
Đường Đại vẫn là dùng miệng hầu hạ hắn, đợi đến khi hoan ái tạm dừng, hắn lại ôm Đường Đại làm nũng: “Đại tử, ngực bản Vương rất đau."
Đường Đại đành chỉ phải giả khuôn giả dạng hầu hắn diễn kịch: “Tiểu dân đi gọi đại phu."
Làm bộ muốn đứng lên, Thẩm Dụ cuối cùng kéo lại: “A, hình như cũng không có việc gì. Sáng mai nói sau."
Cuối tháng bảy, Thẩm Dụ thương thế khỏi hẳn, thật sự chuẩn bị mang theo Đường Đại đi leo Trường Bạch Sơn.
Đường Đại tự nhiên là không có quyền phát biểu ý kiến, chỉ cần thu thập hành trang, đi theo Thẩm Dụ. Dương nhiên cũng không phải không có nghi ngờ: “Vương gia gây thù hằn rất nhiều. Lần này đi Trường Bạch Sơn đường xá xa xôi, Vương gia không sợ trong triều lâu ngày sinh biến sao?"
Thẩm Dụ cũng không chính diện trả lời, hắn vỗ đầu Đường Đại, trong ngôn ngữ không có một tia dáng dấp đứng đắng: “Đại tử, là lo lắng cho bản Vương sao?"
Đường Đại không thể lại nêu ý kiến, tự nhiên không cần lo lắng cho hắn, chỉ là lời Hình Viễn nói kỳ thực không sai, nếu hắn có việc, Đại Huỳnh này mình làm sao có chỗ dung thân?
Nếu là có việc, ấu đế còn không thể tự mình chấp chính, quyền lực ắt phải rơi ra xung quanh, khi đó ai sẽ chiếu cố Quả Nhi?
Đường Đại thật theo Thẩm Dụ xuất phát đi Trường Bạch Sơn, khoảng cách từ Trường An đến đó cách mấy ngàn dặm đường. Đường Đại thật sự không thể tin tưởng hắn sẽ vì mình mà đặc biệt dành ra thời gian nửa năm.
Thế nhưng hắn đặc biệt phái một vú già đến giúp đỡ Đường Đại thu dọn hành trang.
Buổi chiều, Đường Đại ở Công Khai Đình giao hết các sự vụ cho các viên quản lý, cố ý về trước đi đến Lan Nhược Tự thăm Bồ Lưu Tiên. Khi đó tiểu thuyết dài kỳ của Bồ Lưu Tiên tại Công Khai Đình, tiếp đó xuất bản ở Vạn Tượng thư cục, lượng tiêu thụ rất tốt. Bản thân hắn cũng không tham dự bất kỳ cuộc tụ hội nào, cũng không đồng ý dùng thân phận tác giả lộ diện.
Đường Đại mời vài lần không được, đành phải chịu mà thôi.
Mỗi lần hắn có chương mới đều là Đường Đại tới lấy, mỗi khi đến lại sao chép lại hai bản, một dán ở Công Khai Đình, một lưu lại dành riêng. Qua nhiều lần, Đường Đại liền nán lại lâu hơn cùng hắn nói chút chuyện phiếm.
Đường Đại lần này mang theo chút rượu và đồ nhắm đi vào, ở bên trong phòng, ở bên trong phòng có một bếp nhỏ hâm nóng: “Qua vài ngày nữa phải đi ra ngoài một chuyến, khả năng có thể qua một thời gian không thể tới."
Bồ Lưu Tiên cùng nàng đối ẩm, cũng lộ ra chút ý thân thiết: “Là một cô gái, cũng đừng chạy loạn xung quanh."
Đường Đại vì hắn châm rượu: “Aiz, điểm ấy sẽ không nhọc Bồ công tử quan tâm!" Ngữ khí cực kỳ thanh thoát: “Nhưng có điều bản thảo bên này, không thể làm gì khác hơn là cho người bên Vạn Tượng thư cục tới lấy."
Bồ Lưu Tiên bắt đầu tìm hiểu lai lịch: “Là người của Vạn Tượng thư cục?"
Đường Đại đột nhiên sinh tâm nghịch ngợm: “Lưu Tiên nghe qua danh Đại Sắc Yên Thanh chưa?"
Bồ Lưu Tiên nhấp ngụm rượu: “Chính là quán trưởng Công Khai Đình, có người nói là nhân khí đệ nhất Đại Sắc Yên Thanh? “
Đường Đại thấy hăng hái, dựa sát qua: “Đúng vậy, nghĩ thế nào?"
“Chẳng qua chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng, lấy sắc thị nhân, mua danh trục lợi."Bồ Lưu Tiên đem món ăn gắp bỏ vào trong dĩa: “Không có gì để bình luận."
Đường Đại không có gì thú vị, nhưng cảm thấy hả hê: “Thống khoái!"
Bồ Lưu Tiên liền vô cùng kinh ngạc: “Tưởng rằng phụ nữ đều yêu thích các tác phẩm đó."
Đường Đại uống một ngụm rượu, cũng hưng phấn: “Thôi đi. Kỳ thực trong mấy lời ca tụng hoặc là nhục mạ kia có mấy người thật sự xem qua tiểu thuyết?"
Bồ Lưu Tiên rốt cục phát hiện ra chút manh mối: “Quen biết?"
Đường Đại kinh hãi: “A, không, là một biên tập thủ hạ của Ngụy Thanh Sơn phó chủ biên của Vạn Tượng thư cục, không quen."
Đường Đại cứ như thế rời khỏi Trường An, theo Thẩm Dụ đi xa.
Đường Đại nghe tiếng mở cửa liền biết là hắn, cũng không đứng dậy: “Sao dám tìm đến vào lúc này, không sợ hắn phát hiện sao?"
Hình Viễn rất nghiêm túc: “Trong chung rượu bị đổ đó, bỏ thêm cái gì? !"
Đường Đại nhún vai: “Quản bỏ thêm cái gì làm chi, dù sao hắn cũng không uống."
Hình Viễn lần này không có nói chơi, hắn tiến lên nắm cánh tay kéo Đường Đại đứng dậy: “Đừng gây chuyện, có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng vạn lần cũng không động nửa phần vào gia. Nếu là không có hắn, cho rằng ở Đại Huỳnh này còn có chỗ dung thân sao?"
Hắn cũng có chút nghĩ lại mà sợ, lúc đó đều không nghĩ tới có khả năng động thủ, mãi cho đến khi Đường Đại đổ rượu đi, trong lòng sinh nghi, lại kiểm tra trên mặt đất ẩm ướt thì mới phát hiện dị dạng.
Hắn vốn là người tập võ, hạ thủ lực đạo rất nặng, Đường Đại rất vất vả mới giật cánh tay đi ra, giơ tay xoa xoa mặt hắn: “Để làm chi nha, tức giận nhiều như vậy."
Hình Viễn nghiên mặt né cánh tay kia: “Đường Đại, thật là một chút cũng không yêu hắn sao?"
Đường Đại lại ngồi xuống, tiếp tục viết bản thảo: “Hình Viễn, ở thế kỷ 21, trong tình yêu nhất định phải trung thành… Sau đó mới được trung thành. Hắn đã không trung, cũng không thành…" Giương mắt nhìn Hình Viễn, vẫn là mang theo ý cười: “Làm sao yêu cầu được trung thành a?"
Hình Viễn không biết nên cùng giảng đạo lý thế nào, nàng miệng lưỡi lợi hại, hắn thực sự không phải đối thủ. Hắn chỉ có thể khuyên bảo: “Phụ nữ, quá mức thanh tỉnh không tốt."
Đường Đại thấy dáng dấp hắn, cảm thấy sao đi chăng nữa thì Đường Quả Nhi thật giống với hắn. Ở trước mặt hắn tự nhiên so với ở trước mặt Thẩm Dụ tự do hơn nhiều lắm, lập tức liền lôi kéo hắn cúi người xuống, nâng đầu hôn lên vành tai hắn, Hình Viễn đưa tay phất đi: “Đừng quậy, đêm nay không được."
Đường Đại cũng không giận, ôm thắt lưng hắn: “Hình Viễn, đem ám vệ bên người rút hết đi."
Hình Viễn mặc cho ôm, hắn cũng không nói lên được mình đây là cái cảm giác gì. Hắn nhận ôm, đưa tay vuốt lên mái tóc nàng, nhíu chặt đôi lông mày rậm: “Không được, bên cạnh có người, luôn luôn chiếu ứng tốt."
Đường Đại liền giận: “Không phải chó, vì sao nhất định phải đeo vòng cổ?!"
Hình Viễn đẩy ra: “Không phải chó, ám vệ cũng không phải là vòng cổ."
Đường Đại khóc lóc om sòm: “Nếu không rút, nói cho Thẩm Dụ biết có một chân." (có một chân = JQ = gian tình)
Hình Viễn chán nản: “Buồn cười, tự đi nói, Hình mỗ dám làm dám chịu!"
Đường Đại lại nhíu mày suy nghĩ một trận, rốt cục bật ra: “Lại nói cho Thẩm Dụ, nói Đường Quả Nhi là con!"
Làm thế muốn đi, Hình Viễn kéo trở về: “Rút hết ám vệ, muốn làm gì?!"
“Quản để làm chi!" Đường Đại không nói với hắn nữa, thẳng ra thư phòng, về phòng mình.
Ở trước giường thay đổi áo ngủ, leo đến trên giường thì Thẩm Dụ đang ngủ say, trong trướng tia sáng không rõ. Đường đại thích ngủ mặt trong giường, dựa sát tường, thấy như vậy có cảm giác an toàn. Cho nên không biết từ lúc nào Thẩm Dụ cũng thành thói quen ngủ bên ngoài giường.
Nằm ở trên giường, lúc đó lại không ngủ được. Vì thế chống tay nhìn hắn, như vậy nhìn sát vào thấy hắn khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, không biết từ lúc nào cả người đã bắt đầu trút khỏi hình tượng quý công tử khi mới gặp gỡ, lại càng hiện ra vẻ trầm ổn lỗi lạc.
Nàng nằm úp người muốn ngủ, ngủ say Thẩm Dụ lại đột nhiên nghiên người ôm lấy, thanh âm hắn mang theo ý cười: “Lăn lê ở đâu hết nửa ngày mới chịu lên giường, phải đi gặp ai?"
Hắn dán rất gần, môi đã chạm lên mặt Đường Đại, Đường Đại cũng không sợ, đã quen hắn xuất kỳ bất ý(hành động khi người ta không đề phòng): “Vương gia còn chưa ngủ sao."
Thẩm Dụ xoay người chặn nàng, trong la trướng quang ảnh chập chờn, thanh âm của hắn cũng lây nhiễm vài phần tươi đẹp: “Không đến, bản Vương ngủ không được."
Đường Đại mặc cho hắn đè nặng, tay hắn đã nhập vào trong nội sam, đặt ở ngọc câu, lưu luyến giữa ngọn núi, Đường Đại chỉ phải nhỏ giọng khuyên: “Vương gia còn đang bị thương đó."
Thẩm Dụ liền xoay người nằm thẳng: “Đúng vậy, bản Vương còn đang bị thương, cho nên đến đây đi."
Đường Đại cởi áo ngủ hắn, trước ngực hắn băng bọc thuốc, Đường Đại nhìn không thấy chỗ vết thương, thế nhưng hắn nói, nếu như là chút thương nhỏ, thật sự không thể làm chậm trễ nhiều thời gian của hắn như thế. Cho nên vết thương này ước chừng rất trầm trọng.
Đường Đại vẫn là dùng miệng hầu hạ hắn, đợi đến khi hoan ái tạm dừng, hắn lại ôm Đường Đại làm nũng: “Đại tử, ngực bản Vương rất đau."
Đường Đại đành chỉ phải giả khuôn giả dạng hầu hắn diễn kịch: “Tiểu dân đi gọi đại phu."
Làm bộ muốn đứng lên, Thẩm Dụ cuối cùng kéo lại: “A, hình như cũng không có việc gì. Sáng mai nói sau."
Cuối tháng bảy, Thẩm Dụ thương thế khỏi hẳn, thật sự chuẩn bị mang theo Đường Đại đi leo Trường Bạch Sơn.
Đường Đại tự nhiên là không có quyền phát biểu ý kiến, chỉ cần thu thập hành trang, đi theo Thẩm Dụ. Dương nhiên cũng không phải không có nghi ngờ: “Vương gia gây thù hằn rất nhiều. Lần này đi Trường Bạch Sơn đường xá xa xôi, Vương gia không sợ trong triều lâu ngày sinh biến sao?"
Thẩm Dụ cũng không chính diện trả lời, hắn vỗ đầu Đường Đại, trong ngôn ngữ không có một tia dáng dấp đứng đắng: “Đại tử, là lo lắng cho bản Vương sao?"
Đường Đại không thể lại nêu ý kiến, tự nhiên không cần lo lắng cho hắn, chỉ là lời Hình Viễn nói kỳ thực không sai, nếu hắn có việc, Đại Huỳnh này mình làm sao có chỗ dung thân?
Nếu là có việc, ấu đế còn không thể tự mình chấp chính, quyền lực ắt phải rơi ra xung quanh, khi đó ai sẽ chiếu cố Quả Nhi?
Đường Đại thật theo Thẩm Dụ xuất phát đi Trường Bạch Sơn, khoảng cách từ Trường An đến đó cách mấy ngàn dặm đường. Đường Đại thật sự không thể tin tưởng hắn sẽ vì mình mà đặc biệt dành ra thời gian nửa năm.
Thế nhưng hắn đặc biệt phái một vú già đến giúp đỡ Đường Đại thu dọn hành trang.
Buổi chiều, Đường Đại ở Công Khai Đình giao hết các sự vụ cho các viên quản lý, cố ý về trước đi đến Lan Nhược Tự thăm Bồ Lưu Tiên. Khi đó tiểu thuyết dài kỳ của Bồ Lưu Tiên tại Công Khai Đình, tiếp đó xuất bản ở Vạn Tượng thư cục, lượng tiêu thụ rất tốt. Bản thân hắn cũng không tham dự bất kỳ cuộc tụ hội nào, cũng không đồng ý dùng thân phận tác giả lộ diện.
Đường Đại mời vài lần không được, đành phải chịu mà thôi.
Mỗi lần hắn có chương mới đều là Đường Đại tới lấy, mỗi khi đến lại sao chép lại hai bản, một dán ở Công Khai Đình, một lưu lại dành riêng. Qua nhiều lần, Đường Đại liền nán lại lâu hơn cùng hắn nói chút chuyện phiếm.
Đường Đại lần này mang theo chút rượu và đồ nhắm đi vào, ở bên trong phòng, ở bên trong phòng có một bếp nhỏ hâm nóng: “Qua vài ngày nữa phải đi ra ngoài một chuyến, khả năng có thể qua một thời gian không thể tới."
Bồ Lưu Tiên cùng nàng đối ẩm, cũng lộ ra chút ý thân thiết: “Là một cô gái, cũng đừng chạy loạn xung quanh."
Đường Đại vì hắn châm rượu: “Aiz, điểm ấy sẽ không nhọc Bồ công tử quan tâm!" Ngữ khí cực kỳ thanh thoát: “Nhưng có điều bản thảo bên này, không thể làm gì khác hơn là cho người bên Vạn Tượng thư cục tới lấy."
Bồ Lưu Tiên bắt đầu tìm hiểu lai lịch: “Là người của Vạn Tượng thư cục?"
Đường Đại đột nhiên sinh tâm nghịch ngợm: “Lưu Tiên nghe qua danh Đại Sắc Yên Thanh chưa?"
Bồ Lưu Tiên nhấp ngụm rượu: “Chính là quán trưởng Công Khai Đình, có người nói là nhân khí đệ nhất Đại Sắc Yên Thanh? “
Đường Đại thấy hăng hái, dựa sát qua: “Đúng vậy, nghĩ thế nào?"
“Chẳng qua chỉ là hạng người lừa đời lấy tiếng, lấy sắc thị nhân, mua danh trục lợi."Bồ Lưu Tiên đem món ăn gắp bỏ vào trong dĩa: “Không có gì để bình luận."
Đường Đại không có gì thú vị, nhưng cảm thấy hả hê: “Thống khoái!"
Bồ Lưu Tiên liền vô cùng kinh ngạc: “Tưởng rằng phụ nữ đều yêu thích các tác phẩm đó."
Đường Đại uống một ngụm rượu, cũng hưng phấn: “Thôi đi. Kỳ thực trong mấy lời ca tụng hoặc là nhục mạ kia có mấy người thật sự xem qua tiểu thuyết?"
Bồ Lưu Tiên rốt cục phát hiện ra chút manh mối: “Quen biết?"
Đường Đại kinh hãi: “A, không, là một biên tập thủ hạ của Ngụy Thanh Sơn phó chủ biên của Vạn Tượng thư cục, không quen."
Đường Đại cứ như thế rời khỏi Trường An, theo Thẩm Dụ đi xa.
Tác giả :
Nhất Độ Quân Hoa