Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 189: Mê đắm vì sắc đẹp
Tần Sương lập tức phối hợp lộ ra biểu tình si mê vì sắc đẹp của nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm Phù Cừ như hận không thể nhào lên ăn nàng ngay bây giờ.
“Khó mà làm được, Phù Cừ tiểu thư không coi trọng ta, lại coi trọng bảo tiêu của ta, truyền ra chẳng phải ta rất mất mặt"
Phù Cừ quá quen thuộc với loại ánh mắt này, cho nên chưa từng hoài nghi Tần Sương có mục đích riêng, nghe hắn nói đến vấn đề mặt mũi, trong mắt hiện lên một tia trào phúng không dễ phát hiện, “Hóa ra trong mắt thiếu gia, Phù Cừ ta chỉ là để cổ vũ mặt mũi cho ngài sao?"
“Sao có thể như vậy, Phù Cừ tiểu thật xinh đẹp, đứng bên người ta đương nhiên là có thêm mặt mũi, nhưng ta yêu bản thân Phù Cừ tiểu thư, nếu nàng đáp ứng gả cho ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Lời này đương nhiên không thể thừa nhận, đặc biệt là khi đang theo đuổi một đại mỹ nhân, tuy Tần Sương chưa nói qua luyến ái, nhưng cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Loại hứa hẹn bằng miệng này miễn đi, ta đã nghe không dưới ngàn lần," Cánh tay trắng như tuyết của Phù Cừ ôm cổ hắn, cúi thân xuống đặt bộ ngực sóng gió mãnh liệt phía sau lưng hắn, “Đàn ông ấy mà, khi muốn dỗ dành lừa gạt phụ nữ chúng ta đều nói rất dễ nghe, nhưng một chút hành động thực tế cũng không có."
“Ồ, vậy Phù Cừ tiểu thư muốn hành động thực tế như thế nào?" Tần Sương bắt lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay vuốt ve trêи da thịt tuyết trắng non mềm, híp híp mắt, màu sắc tình ái trong mắt không che dấu chút nào.
Phù Cừ lập tức rút cổ tay ra, đặt mu bàn tay đến phía sau, cọ xát nơi bị chạm qua một chút, dung mạo tuyệt sắc vẫn mang theo nụ cười như cũ, không nhìn ra chút ghét bỏ nào.
“Vu thiếu cũng đừng giả ngu, ngài không biết ta muốn gì sao."
“Phù Cừ tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao có thể thô tục như vậy, chẳng phải chỉ là tinh tệ, ta có rất nhiều." Tần Sương bày ra vẻ mặt nhà giàu mới nổi.
Phù Cừ cười lạnh: “Ta tình nguyện thô tục như vậy, không có cách nào khác, không phải người nào cũng giống Vu thiếu từ nhỏ cẩm y ngọc thực, người sợ nghèo, đương nhiên cần nhiều tiền tài bên người hơn mới có cảm giác an toàn." Nàng chưa từng che dấu ɖu͙ƈ vọng với tiền tài của mình, trong mắt những kẻ ái mộ nàng, đây là thẳng thắn.
Tần Sương đột nhiên vươn tay bắt lấy nàng, đưa nàng tới trong lồng ngực mình, gương mặt đặt lên cổ nàng, hít một hơi thật sâu, “Phù Cừ tiểu thư cần gì phải có tinh tệ mới có cảm giác an toàn, có ta, càng có cảm giác an toàn hơn tinh tệ, nàng muốn bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu."
Phù Cừ chịu đựng chán ghét trong lòng mới không một chân đá văng đối phương, ở nơi Tần Sương nhìn không tới, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên một đạo sát khí, giây lát là biến mất.
Nếu như đối phương không phải con trai thương nhân buôn vũ khí, lúc này đây có thể lợi dụng, một khắc nàng cũng không nhẫn nhịn.
“Vu thiếu, ít nói chuyện phiếm, ta với ngài là người nào, tin rằng mọi người đều rõ, lần này tìm ngài lại đây là muốn hỏi một chút, kiện hàng hóa kia khi nào mới có thể đến?"
“Gấp cái gì, dù sao cũng không chạy thoát được đâu." Tần Sương ôm đủ, hơi thả lỏng lực cánh tay, để nàng cho rằng có cơ hội, lập tức rời đi từ trêи người hắn.
Đối ngoại thân phận hắn là Vu Thiên Minh con trai độc nhất của thương nhân buôn vũ khí, cũng là con cá lớn Phù Cừ theo dõi, cho dù hắn không chủ động tiếp cận, đối phương cũng tới tiếp cận hắn.
Khác với những thương nhân khác tiếp cận Phù Cừ, mục đích của nàng là lừa gạt tài chính từ trêи người những kẻ có tiền đó, Vu Thiên Minh đối với nàng mà nói lại là nguồn cung ứng súng ống đạn dược, nhưng nàng không tính toán dùng giá thị trường mua đám súng ống đạn dược này, mục đích của nàng là tốn ít tinh tệ nhất để lấy được chỗ hàng đó.
Vu Thiên Minh rốt cuộc cũng không giống những lão già cùng bị nàng mê đến xoay quanh, sau lưng hắn là thương nhân lớn buôn bán vũ khí, thủ đoạn đã gặp qua sợ còn nhiều hơn so với muối nàng từng ăn, muốn không tốn một tinh tệ nào lấy được chỗ súng ống đạn dược kia là không có khả năng, nhưng nàng lại có tự tin có thể mua vào giá thấp.
Vì đạt được mục đích này, Phù Cừ mới có thể chịu đựng bộ dáng háo sắc của đối phương, để hắn giở trò, trong lòng chán ghét, những mỗi lần vẫn chủ động đi câu dẫn đối phương để hắn mê muội mình, nàng vô cùng tự tin với sức quyến rũ của bản thân, không có bất luận gã đàn ông nào có thể chạy khỏi lòng bàn tay nàng, chỉ trừ một người.
Trong đầu Phù Cừ không tự chủ được hiện lên thân ảnh tên đàn ông kia, và hình ảnh khi gặp hắn lần đầu tiên.
“Phù Cừ tiểu thư?" Thanh âm của Tần Sương kéo nàng về đến hiện thực.
Thanh ảnh trong đầu Phù Cừ lập tức bị đánh tan, trong mắt có chút mất mát, chỉ là được che dấu nhanh chóng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Sương, “Vu thiếu, bảo tiêu kia của ngài khi nào trở về?"
Tần Sương khẽ cười một tiếng, ngồi trở lại sô pha, nhếch chân lên bắt chéo, “Nếu không phải ta hiểu biết một chút về Phù Cừ tiểu thư, Phù Cừ tiểu thư thường xuyên hỏi bảo tiêu của ta như vậy, thiếu chút nữa ta sẽ cho rằng nàng thật sự coi trọng bảo tiêu của ta."
“Ta nói rồi, là chính ngài không tin." Phù Cừ không che dấu tâm tư của chính mình, đối với những người này mà nói, nói chân tướng bọn họ ngược lại càng không tin.
Tần Sương buông đôi chân bắt chéo, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng cười, “Đương nhiên ta không tin, chỉ có quyền lực của tiền mới có thể làm Phù Cừ tiểu thư có cảm giác an toàn, một bảo tiêu làm việc cho người ta trăm năm, cũng chưa chắc có thể kiếm được một ngàn vạn tinh tệ, người như vậy sao có thể cho Phù Cừ tiểu thư cảm giác an toàn."
Phù Cừ nhếch khóe môi, tự tin mỉm cười, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, nhưng mà thái độ này ở trong mắt người khác, lại giống như thừa nhận.
Đây cũng là kết quả nàng muốn.
Kẻ có tiền có quyền đều cho rằng tình cảm và cuộc sống bình thường không có khả năng là thứ nàng muốn, nhưng ai biết, nàng lại hướng tới cuộc sống như vậy, đối với nàng mà nói, đây mới là ánh sáng, chỉ là nàng nhất định là người không thể chạm đến ánh sáng.
“Được, nếu ăn không được sờ không tới, ta đây cũng nên đi." Tần Sương đứng lên, ra vẻ chán đến chết.
“Vu thiếu còn chưa trả lời vấn đề của ta." Phù Cừ không vội không vàng hỏi.
“Vấn đề gì?" Tần Sương quay đầu lại, đột nhiên nghĩ tới, “À, nàng nói Hình Ảnh đúng không, hai ngày tới hắn sẽ trở lại, Phù Cừ tiểu thư sẽ nhanh chóng có thể nhìn thấy hắn."
“Vu thiếu thật thích giả ngu, biết rõ không phải ta đang hỏi bảo tiêu của ngài, ngài còn như vậy, ta sẽ tức giận." Phù Cừ giả vờ tức giận.
Tần Sương đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng, “Mỹ nhân tức giận, càng thêm kinh tâm động phách, ta thật sự gấp không chờ nổi muốn nhìn thêm nhiều vẻ mặt khác của Phù Cừ, người khác chắc chắn đều chưa thấy qua, ta chờ mong sẽ có một ngày như vậy."
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, tạm dừng chỉ hai giây là buông nàng ra, Tần Sương cao giọng cười lớn rồi đi.
Khi hắn đi rồi, tươi cười trêи mặt Phù Cừ hoàn toàn chìm xuống, miết năm ngón tay, người bên cạnh đưa một tờ giấy ướt đặt lên tay nàng.
“Chủ nhân, xem ra tên Vu Thiên Minh này không dễ dàng bắt được." Bình Nguyệt nhìn Tần Sương rời khỏi cửa, nhíu mày nói.
“Nếu dễ dàng bắt lấy như vậy, ngược lại ta phải hoài nghi hắn có mục đích riêng hay không." Phù Cừ cầm giấy ướt dùng sức lau chùi chỗ bị Tần Sương hôn qua, mặt không cảm xúc.
“Hắn có thể có mục đích gì, trêи thế giới này không có gã đàn ông nào không bị sắc đẹp của chủ nhân mê hoặc, đàn ông đều giống nhau." Trong mắt Bình Nguyệt lộ ra vẻ căm ghét đàn ông, so với chủ nhân còn nghiêm trọng hơn, nàng sa đọa có liên quan rất lớn với đàn ông.
“Em sai rồi, không phải toàn bộ đàn ông đều giống nhau, ít nhất ta biết, có người chưa từng liếc mắt ta một cái." Động tác chà lau của Phù Cừ dừng lại, nghĩ đến người đàn ông kia, trêи mặt không tự chủ được nở nụ cười nhạt.
Bình Nguyệt vừa thấy cảm xúc của chủ nhân là biết chủ nhân nhất định lại nghĩ đến người nọ, tức giận nói: “Chủ nhân nói cái tên ngốc to con kia sao, em rất hoài nghi hắn có phải đàn ông hay không."
Tuy cô không muốn thừa nhận, thế nhưng chủ nhân cũng chưa từng nói, đó là người duy nhất làm như không thấy sự quyến rũ của chủ nhân.
Cô ghét bộ dáng đám đàn ông háo sắc sau khi nhìn chủ nhân, nhưng gặp được một kẻ không phản ứng gì với chủ nhân, cô cũng cảm thấy đối phương thật đáng ghét, sao có thể có người không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của chủ nhân.
“Tên ngốc to con cũng có tên ngốc to con tốt, ít nhất hắn sẽ không giống những tên đàn ông khác có nhiều tâm tư như vậy, không phải sao."
Tên ngốc to con trong miệng hai chủ tớ giờ phút này đang trêи đường quay lại hành tinh Giant.
Tần Sương ra khỏi nơi ở của Phù Cừ, một đường cũng không dám thả lỏng, sợ Phù Cừ an bài người theo dõi hắn, thẳng đến khi về phòng mới mệt mỏi nằm liệt trêи sô pha.
“Mẹ kiếp, giao tiếp cùng người phụ nữ này, còn mệt hơn đánh giặc, về sau lại có loại việc kiểu này nữa, tôi tuyệt đối không làm."
“Lần sau anh muốn còn không có cơ hội đâu." Thanh âm chua lòm của Noyce vang lên.
“Cậu muốn thì cậu lên đi, tôi sẽ cảm ơn nghìn lần, vì cái nhiệm vụ này, nụ hôn đầu tôi để lại cho vợ tương lai cũng mất." Tần Sương thấy thương tâm, sớm biết giao tiếp với người phụ nữ kia phải cống hiến nhiều lần đầu tiên như vậy, hắn đã nhường cho người khác.
Noyce nhảy dựng lên, “Anh cho rằng tôi không muốn lên sao, thượng tướng không cho tôi lên, nói cái gì mà hình tượng của tôi không phù hợp, làm ơn, con trai độc nhất của thương nhân súng ống đạn dược sao tôi không diễn được, diễn kẻ nào giống kẻ ấy."
“Cậu tưởng là nhân vật tự dựng lên chắc, tên Vu Thiên Minh này là kẻ có thật, bọn chúng đã sớm điều tra thân phận Vu Thiên Minh, tính cách hắn như thế nào, cậu không diễn được."
Noyce ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, “Đại mỹ nhân đó, thật vất vả mới nhìn thấy đại mỹ nhân tuyệt thế, cơ hội tiếp xúc tuyệt hảo, cứ như vậy không còn, mỗi ngày còn phải trốn ở trong cái phòng này."
Tần Sương trợn trắng mắt, “Nói như thể cho cậu cơ hội là có thể ăn được đối phương vậy, nếu như bị Chu Tuấn Ngạn biết, cậu chờ chết đi."
Noyce lại lần nữa nhảy dựng lên, “Liên quan gì đến anh ta, làm gì mà anh luôn đề cập đến anh ta vậy?"
“Không phải các cậu vẫn luôn ở bên nhau sao, mọi người đều nói các cậu là một đôi." Tần Sương giải thích.
“Xùy, bố thích phụ nữ, rốt cuộc là ai tung tin vịt?"
Tần Sương nhún nhún vai, “Không biết, dù sao mọi người thấy các cậu ngày thường như hình với bóng, đều cho rằng các cậu ở bên nhau, tuy nhiên không phải cậu rất ghét Chu Tuấn Ngạn sao, bởi vì hắn luôn ức hϊế͙p͙ cậu?"
“Lời này không phải vô nghĩa sao, đổi lại là anh bị người khác ức hϊế͙p͙, anh còn thích hắn được không?" Noyce tức giận nói, lửa cháy trong lòng hừng hực thiêu đốt, cho hắn biết ai thả mấy lời đồn này, sau khi trở về hắn tuyệt đối không tha cho đối phương.
Tần Sương tò mò hỏi: “Vậy Chu Tuấn Ngạn thích đàn ông hay là phụ nữ?"
Noyce bị hắn hỏi sửng sốt một chút, “Chắc là phụ nữ, tôi nhớ rõ hình như anh ta đã từng kết thân, đối tượng là phụ nữ."
Tần Sương kinh ngạc, “Làm sao mà cậu biết được?"
“Đương, đương nhiên là ngẫu nhiên gặp được." Noyce bị hắn nhìn đến mức sắc mặt không được tự nhiên, thấy hắn không tin, lập tức buồn bực nói: “Là một lần tôi cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, ở chỗ dùng cơm nhìn thấy hắn cùng một cô gái vừa nói vừa cười, cô gái kia tôi chưa từng thấy, lúc tôi làm bộ đi ngang qua nghe được bọn họ nói đến chữ kết thân, này không phải kết thân thì là cái gì."
“Cậu làm gì mà làm bộ đi ngang qua?" Tần Sương không thể tưởng tượng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh không tò mò anh ta cùng một cô gái tán gẫu cái gì sao?" Noyce lời lẽ chính đáng.
Tần Sương nói: “Đây có gì phải tò mò, đàn ông cùng phụ nữ lén cùng nhau đi ra ngoài, chắc chắn không có khả năng hữu nghị đơn thuần."
“Ai, ai nói."
Tần Sương nhìn hắn, đột nhiên vỗ đùi, cười gian, “Tôi nghĩ đến một ý kiến hay."
“Ý kiến hay gì?" Noyce bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ.
“Cậu không phải rất ghét Chu Tuấn Ngạn sao, nếu anh ta thích phụ nữ, vậy cậu đi câu dẫn anh ta, làm anh ta ghê tởm, dù sao mọi người đều cho rằng các cậu là một đôi, cậu làm như vậy cũng sẽ không quá đột ngột."
Noyce yên tĩnh lại, suy tư tính khả thi của biện pháp này.
“Đây có gì phải do dự, cậu ngẫm lại xem, bao nhiêu lần anh ta ức hϊế͙p͙ cậu, việc chị dâu về Liên Bang, huấn luyện thường ngày anh ta mượn cơ hội đánh cậu, trêи công việc giao rất nhiều thứ cho cậu, đủ loại sự tích ác liệt, cậu không nghĩ tới việc trả thù lại sao, bây giờ cơ hội tốt ở ngay trước mặt, không bắt lấy nó thì không phải đàn ông nữa." Tần Sương xúi giục hắn.
“Anh nói…… quá có lý, tôi đã sớm nhìn tên kia không vừa mắt." Đôi mắt Noyce càng ngày càng sáng."
“Đã có lý, vậy còn chờ cái gì, dùng sức câu dẫn anh ta, làm anh ta ghê tởm, lại hung hăng bỏ rơi anh ta."
Noyce vỗ đùi một phát, “Được, chờ tôi trở về, tôi sẽ đi câu dẫn anh ta."
“Chờ trở về làm gì, bây giờ đã có thể, lần sau cậu liên lạc với anh ta thì bắt đầu làm, thích ứng trước một chút, chờ nhìn thấy người, cậu mới có thể tự nhiên hơn."
“Anh nói rất đúng, sao không nghĩ tới nhỉ, Tần Sương, anh thật tốt quá, nếu mọi sự thành, nhất định tôi sẽ cảm ơn anh đầu tiên." Noyce kϊƈɦ động không thôi.
“Anh em cả, thấy cậu luôn là bị Chu Tuấn Ngạn bắt nạt, tôi cũng không đành lòng." Tần Sương nghĩ thầm, người anh em tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.
Lúc hai người đang nói, Tần Vũ đã trở lại.
“Khó mà làm được, Phù Cừ tiểu thư không coi trọng ta, lại coi trọng bảo tiêu của ta, truyền ra chẳng phải ta rất mất mặt"
Phù Cừ quá quen thuộc với loại ánh mắt này, cho nên chưa từng hoài nghi Tần Sương có mục đích riêng, nghe hắn nói đến vấn đề mặt mũi, trong mắt hiện lên một tia trào phúng không dễ phát hiện, “Hóa ra trong mắt thiếu gia, Phù Cừ ta chỉ là để cổ vũ mặt mũi cho ngài sao?"
“Sao có thể như vậy, Phù Cừ tiểu thật xinh đẹp, đứng bên người ta đương nhiên là có thêm mặt mũi, nhưng ta yêu bản thân Phù Cừ tiểu thư, nếu nàng đáp ứng gả cho ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng."
Lời này đương nhiên không thể thừa nhận, đặc biệt là khi đang theo đuổi một đại mỹ nhân, tuy Tần Sương chưa nói qua luyến ái, nhưng cũng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Loại hứa hẹn bằng miệng này miễn đi, ta đã nghe không dưới ngàn lần," Cánh tay trắng như tuyết của Phù Cừ ôm cổ hắn, cúi thân xuống đặt bộ ngực sóng gió mãnh liệt phía sau lưng hắn, “Đàn ông ấy mà, khi muốn dỗ dành lừa gạt phụ nữ chúng ta đều nói rất dễ nghe, nhưng một chút hành động thực tế cũng không có."
“Ồ, vậy Phù Cừ tiểu thư muốn hành động thực tế như thế nào?" Tần Sương bắt lấy cổ tay nàng, lòng bàn tay vuốt ve trêи da thịt tuyết trắng non mềm, híp híp mắt, màu sắc tình ái trong mắt không che dấu chút nào.
Phù Cừ lập tức rút cổ tay ra, đặt mu bàn tay đến phía sau, cọ xát nơi bị chạm qua một chút, dung mạo tuyệt sắc vẫn mang theo nụ cười như cũ, không nhìn ra chút ghét bỏ nào.
“Vu thiếu cũng đừng giả ngu, ngài không biết ta muốn gì sao."
“Phù Cừ tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao có thể thô tục như vậy, chẳng phải chỉ là tinh tệ, ta có rất nhiều." Tần Sương bày ra vẻ mặt nhà giàu mới nổi.
Phù Cừ cười lạnh: “Ta tình nguyện thô tục như vậy, không có cách nào khác, không phải người nào cũng giống Vu thiếu từ nhỏ cẩm y ngọc thực, người sợ nghèo, đương nhiên cần nhiều tiền tài bên người hơn mới có cảm giác an toàn." Nàng chưa từng che dấu ɖu͙ƈ vọng với tiền tài của mình, trong mắt những kẻ ái mộ nàng, đây là thẳng thắn.
Tần Sương đột nhiên vươn tay bắt lấy nàng, đưa nàng tới trong lồng ngực mình, gương mặt đặt lên cổ nàng, hít một hơi thật sâu, “Phù Cừ tiểu thư cần gì phải có tinh tệ mới có cảm giác an toàn, có ta, càng có cảm giác an toàn hơn tinh tệ, nàng muốn bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu."
Phù Cừ chịu đựng chán ghét trong lòng mới không một chân đá văng đối phương, ở nơi Tần Sương nhìn không tới, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên một đạo sát khí, giây lát là biến mất.
Nếu như đối phương không phải con trai thương nhân buôn vũ khí, lúc này đây có thể lợi dụng, một khắc nàng cũng không nhẫn nhịn.
“Vu thiếu, ít nói chuyện phiếm, ta với ngài là người nào, tin rằng mọi người đều rõ, lần này tìm ngài lại đây là muốn hỏi một chút, kiện hàng hóa kia khi nào mới có thể đến?"
“Gấp cái gì, dù sao cũng không chạy thoát được đâu." Tần Sương ôm đủ, hơi thả lỏng lực cánh tay, để nàng cho rằng có cơ hội, lập tức rời đi từ trêи người hắn.
Đối ngoại thân phận hắn là Vu Thiên Minh con trai độc nhất của thương nhân buôn vũ khí, cũng là con cá lớn Phù Cừ theo dõi, cho dù hắn không chủ động tiếp cận, đối phương cũng tới tiếp cận hắn.
Khác với những thương nhân khác tiếp cận Phù Cừ, mục đích của nàng là lừa gạt tài chính từ trêи người những kẻ có tiền đó, Vu Thiên Minh đối với nàng mà nói lại là nguồn cung ứng súng ống đạn dược, nhưng nàng không tính toán dùng giá thị trường mua đám súng ống đạn dược này, mục đích của nàng là tốn ít tinh tệ nhất để lấy được chỗ hàng đó.
Vu Thiên Minh rốt cuộc cũng không giống những lão già cùng bị nàng mê đến xoay quanh, sau lưng hắn là thương nhân lớn buôn bán vũ khí, thủ đoạn đã gặp qua sợ còn nhiều hơn so với muối nàng từng ăn, muốn không tốn một tinh tệ nào lấy được chỗ súng ống đạn dược kia là không có khả năng, nhưng nàng lại có tự tin có thể mua vào giá thấp.
Vì đạt được mục đích này, Phù Cừ mới có thể chịu đựng bộ dáng háo sắc của đối phương, để hắn giở trò, trong lòng chán ghét, những mỗi lần vẫn chủ động đi câu dẫn đối phương để hắn mê muội mình, nàng vô cùng tự tin với sức quyến rũ của bản thân, không có bất luận gã đàn ông nào có thể chạy khỏi lòng bàn tay nàng, chỉ trừ một người.
Trong đầu Phù Cừ không tự chủ được hiện lên thân ảnh tên đàn ông kia, và hình ảnh khi gặp hắn lần đầu tiên.
“Phù Cừ tiểu thư?" Thanh âm của Tần Sương kéo nàng về đến hiện thực.
Thanh ảnh trong đầu Phù Cừ lập tức bị đánh tan, trong mắt có chút mất mát, chỉ là được che dấu nhanh chóng, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Sương, “Vu thiếu, bảo tiêu kia của ngài khi nào trở về?"
Tần Sương khẽ cười một tiếng, ngồi trở lại sô pha, nhếch chân lên bắt chéo, “Nếu không phải ta hiểu biết một chút về Phù Cừ tiểu thư, Phù Cừ tiểu thư thường xuyên hỏi bảo tiêu của ta như vậy, thiếu chút nữa ta sẽ cho rằng nàng thật sự coi trọng bảo tiêu của ta."
“Ta nói rồi, là chính ngài không tin." Phù Cừ không che dấu tâm tư của chính mình, đối với những người này mà nói, nói chân tướng bọn họ ngược lại càng không tin.
Tần Sương buông đôi chân bắt chéo, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm nàng cười, “Đương nhiên ta không tin, chỉ có quyền lực của tiền mới có thể làm Phù Cừ tiểu thư có cảm giác an toàn, một bảo tiêu làm việc cho người ta trăm năm, cũng chưa chắc có thể kiếm được một ngàn vạn tinh tệ, người như vậy sao có thể cho Phù Cừ tiểu thư cảm giác an toàn."
Phù Cừ nhếch khóe môi, tự tin mỉm cười, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, nhưng mà thái độ này ở trong mắt người khác, lại giống như thừa nhận.
Đây cũng là kết quả nàng muốn.
Kẻ có tiền có quyền đều cho rằng tình cảm và cuộc sống bình thường không có khả năng là thứ nàng muốn, nhưng ai biết, nàng lại hướng tới cuộc sống như vậy, đối với nàng mà nói, đây mới là ánh sáng, chỉ là nàng nhất định là người không thể chạm đến ánh sáng.
“Được, nếu ăn không được sờ không tới, ta đây cũng nên đi." Tần Sương đứng lên, ra vẻ chán đến chết.
“Vu thiếu còn chưa trả lời vấn đề của ta." Phù Cừ không vội không vàng hỏi.
“Vấn đề gì?" Tần Sương quay đầu lại, đột nhiên nghĩ tới, “À, nàng nói Hình Ảnh đúng không, hai ngày tới hắn sẽ trở lại, Phù Cừ tiểu thư sẽ nhanh chóng có thể nhìn thấy hắn."
“Vu thiếu thật thích giả ngu, biết rõ không phải ta đang hỏi bảo tiêu của ngài, ngài còn như vậy, ta sẽ tức giận." Phù Cừ giả vờ tức giận.
Tần Sương đi đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng, “Mỹ nhân tức giận, càng thêm kinh tâm động phách, ta thật sự gấp không chờ nổi muốn nhìn thêm nhiều vẻ mặt khác của Phù Cừ, người khác chắc chắn đều chưa thấy qua, ta chờ mong sẽ có một ngày như vậy."
Nói xong nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nàng, tạm dừng chỉ hai giây là buông nàng ra, Tần Sương cao giọng cười lớn rồi đi.
Khi hắn đi rồi, tươi cười trêи mặt Phù Cừ hoàn toàn chìm xuống, miết năm ngón tay, người bên cạnh đưa một tờ giấy ướt đặt lên tay nàng.
“Chủ nhân, xem ra tên Vu Thiên Minh này không dễ dàng bắt được." Bình Nguyệt nhìn Tần Sương rời khỏi cửa, nhíu mày nói.
“Nếu dễ dàng bắt lấy như vậy, ngược lại ta phải hoài nghi hắn có mục đích riêng hay không." Phù Cừ cầm giấy ướt dùng sức lau chùi chỗ bị Tần Sương hôn qua, mặt không cảm xúc.
“Hắn có thể có mục đích gì, trêи thế giới này không có gã đàn ông nào không bị sắc đẹp của chủ nhân mê hoặc, đàn ông đều giống nhau." Trong mắt Bình Nguyệt lộ ra vẻ căm ghét đàn ông, so với chủ nhân còn nghiêm trọng hơn, nàng sa đọa có liên quan rất lớn với đàn ông.
“Em sai rồi, không phải toàn bộ đàn ông đều giống nhau, ít nhất ta biết, có người chưa từng liếc mắt ta một cái." Động tác chà lau của Phù Cừ dừng lại, nghĩ đến người đàn ông kia, trêи mặt không tự chủ được nở nụ cười nhạt.
Bình Nguyệt vừa thấy cảm xúc của chủ nhân là biết chủ nhân nhất định lại nghĩ đến người nọ, tức giận nói: “Chủ nhân nói cái tên ngốc to con kia sao, em rất hoài nghi hắn có phải đàn ông hay không."
Tuy cô không muốn thừa nhận, thế nhưng chủ nhân cũng chưa từng nói, đó là người duy nhất làm như không thấy sự quyến rũ của chủ nhân.
Cô ghét bộ dáng đám đàn ông háo sắc sau khi nhìn chủ nhân, nhưng gặp được một kẻ không phản ứng gì với chủ nhân, cô cũng cảm thấy đối phương thật đáng ghét, sao có thể có người không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của chủ nhân.
“Tên ngốc to con cũng có tên ngốc to con tốt, ít nhất hắn sẽ không giống những tên đàn ông khác có nhiều tâm tư như vậy, không phải sao."
Tên ngốc to con trong miệng hai chủ tớ giờ phút này đang trêи đường quay lại hành tinh Giant.
Tần Sương ra khỏi nơi ở của Phù Cừ, một đường cũng không dám thả lỏng, sợ Phù Cừ an bài người theo dõi hắn, thẳng đến khi về phòng mới mệt mỏi nằm liệt trêи sô pha.
“Mẹ kiếp, giao tiếp cùng người phụ nữ này, còn mệt hơn đánh giặc, về sau lại có loại việc kiểu này nữa, tôi tuyệt đối không làm."
“Lần sau anh muốn còn không có cơ hội đâu." Thanh âm chua lòm của Noyce vang lên.
“Cậu muốn thì cậu lên đi, tôi sẽ cảm ơn nghìn lần, vì cái nhiệm vụ này, nụ hôn đầu tôi để lại cho vợ tương lai cũng mất." Tần Sương thấy thương tâm, sớm biết giao tiếp với người phụ nữ kia phải cống hiến nhiều lần đầu tiên như vậy, hắn đã nhường cho người khác.
Noyce nhảy dựng lên, “Anh cho rằng tôi không muốn lên sao, thượng tướng không cho tôi lên, nói cái gì mà hình tượng của tôi không phù hợp, làm ơn, con trai độc nhất của thương nhân súng ống đạn dược sao tôi không diễn được, diễn kẻ nào giống kẻ ấy."
“Cậu tưởng là nhân vật tự dựng lên chắc, tên Vu Thiên Minh này là kẻ có thật, bọn chúng đã sớm điều tra thân phận Vu Thiên Minh, tính cách hắn như thế nào, cậu không diễn được."
Noyce ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống, “Đại mỹ nhân đó, thật vất vả mới nhìn thấy đại mỹ nhân tuyệt thế, cơ hội tiếp xúc tuyệt hảo, cứ như vậy không còn, mỗi ngày còn phải trốn ở trong cái phòng này."
Tần Sương trợn trắng mắt, “Nói như thể cho cậu cơ hội là có thể ăn được đối phương vậy, nếu như bị Chu Tuấn Ngạn biết, cậu chờ chết đi."
Noyce lại lần nữa nhảy dựng lên, “Liên quan gì đến anh ta, làm gì mà anh luôn đề cập đến anh ta vậy?"
“Không phải các cậu vẫn luôn ở bên nhau sao, mọi người đều nói các cậu là một đôi." Tần Sương giải thích.
“Xùy, bố thích phụ nữ, rốt cuộc là ai tung tin vịt?"
Tần Sương nhún nhún vai, “Không biết, dù sao mọi người thấy các cậu ngày thường như hình với bóng, đều cho rằng các cậu ở bên nhau, tuy nhiên không phải cậu rất ghét Chu Tuấn Ngạn sao, bởi vì hắn luôn ức hϊế͙p͙ cậu?"
“Lời này không phải vô nghĩa sao, đổi lại là anh bị người khác ức hϊế͙p͙, anh còn thích hắn được không?" Noyce tức giận nói, lửa cháy trong lòng hừng hực thiêu đốt, cho hắn biết ai thả mấy lời đồn này, sau khi trở về hắn tuyệt đối không tha cho đối phương.
Tần Sương tò mò hỏi: “Vậy Chu Tuấn Ngạn thích đàn ông hay là phụ nữ?"
Noyce bị hắn hỏi sửng sốt một chút, “Chắc là phụ nữ, tôi nhớ rõ hình như anh ta đã từng kết thân, đối tượng là phụ nữ."
Tần Sương kinh ngạc, “Làm sao mà cậu biết được?"
“Đương, đương nhiên là ngẫu nhiên gặp được." Noyce bị hắn nhìn đến mức sắc mặt không được tự nhiên, thấy hắn không tin, lập tức buồn bực nói: “Là một lần tôi cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, ở chỗ dùng cơm nhìn thấy hắn cùng một cô gái vừa nói vừa cười, cô gái kia tôi chưa từng thấy, lúc tôi làm bộ đi ngang qua nghe được bọn họ nói đến chữ kết thân, này không phải kết thân thì là cái gì."
“Cậu làm gì mà làm bộ đi ngang qua?" Tần Sương không thể tưởng tượng nhìn hắn.
“Chẳng lẽ anh không tò mò anh ta cùng một cô gái tán gẫu cái gì sao?" Noyce lời lẽ chính đáng.
Tần Sương nói: “Đây có gì phải tò mò, đàn ông cùng phụ nữ lén cùng nhau đi ra ngoài, chắc chắn không có khả năng hữu nghị đơn thuần."
“Ai, ai nói."
Tần Sương nhìn hắn, đột nhiên vỗ đùi, cười gian, “Tôi nghĩ đến một ý kiến hay."
“Ý kiến hay gì?" Noyce bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ.
“Cậu không phải rất ghét Chu Tuấn Ngạn sao, nếu anh ta thích phụ nữ, vậy cậu đi câu dẫn anh ta, làm anh ta ghê tởm, dù sao mọi người đều cho rằng các cậu là một đôi, cậu làm như vậy cũng sẽ không quá đột ngột."
Noyce yên tĩnh lại, suy tư tính khả thi của biện pháp này.
“Đây có gì phải do dự, cậu ngẫm lại xem, bao nhiêu lần anh ta ức hϊế͙p͙ cậu, việc chị dâu về Liên Bang, huấn luyện thường ngày anh ta mượn cơ hội đánh cậu, trêи công việc giao rất nhiều thứ cho cậu, đủ loại sự tích ác liệt, cậu không nghĩ tới việc trả thù lại sao, bây giờ cơ hội tốt ở ngay trước mặt, không bắt lấy nó thì không phải đàn ông nữa." Tần Sương xúi giục hắn.
“Anh nói…… quá có lý, tôi đã sớm nhìn tên kia không vừa mắt." Đôi mắt Noyce càng ngày càng sáng."
“Đã có lý, vậy còn chờ cái gì, dùng sức câu dẫn anh ta, làm anh ta ghê tởm, lại hung hăng bỏ rơi anh ta."
Noyce vỗ đùi một phát, “Được, chờ tôi trở về, tôi sẽ đi câu dẫn anh ta."
“Chờ trở về làm gì, bây giờ đã có thể, lần sau cậu liên lạc với anh ta thì bắt đầu làm, thích ứng trước một chút, chờ nhìn thấy người, cậu mới có thể tự nhiên hơn."
“Anh nói rất đúng, sao không nghĩ tới nhỉ, Tần Sương, anh thật tốt quá, nếu mọi sự thành, nhất định tôi sẽ cảm ơn anh đầu tiên." Noyce kϊƈɦ động không thôi.
“Anh em cả, thấy cậu luôn là bị Chu Tuấn Ngạn bắt nạt, tôi cũng không đành lòng." Tần Sương nghĩ thầm, người anh em tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.
Lúc hai người đang nói, Tần Vũ đã trở lại.
Tác giả :
Doãn Gia