Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 179: Hứa hẹn và bỏ phiếu
“Cảm giác đoàn tụ với người nhà nhất định không tồi." Lộ Lê nhìn không gian giữa ba người tràn ngập cảm giác dịu dàng thắm thiết, có chút tức cảnh sinh tình.
Tuy y đã có người nhà khác, nhưng nhân sinh vẫn có tiếc nuối, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của y là tìm được quê nhà của cha, nói không chừng còn có thể tìm người thân của cha.
Tần Vũ cầm tay y.
Lộ Lê nhìn hắn một cái, cười cười.
“Vô cùng cảm tạ hai vị giải cứu con ta từ trong tay bọn buôn người, Antony ta đại biểu toàn bộ gia tộc Men Delson cảm tạ hai vị, cảm tạ ân tình và cẩn thận chiếu cố Arlos trong khoảng thời gian này của các vị." Antony đi ra, lập tức mang theo vợ con lại đây nói lời cảm tạ với họ.
Hai vợ chồng đều nhìn ra được tình trạng của con trai rất tốt, trẻ con bị bọn buôn người bắt cóc, đặc biệt là đã qua nhiều ngày như vậy, trạng thái tinh thần có tỷ lệ rất lớn sẽ hỏng mất, nhưng Arlos không có bất cứ việc gì, hai người đều biết đây nhất định là công lao của họ, đặc biệt là vị thượng tướng phu nhân này.
“Các hạ nói quá rồi, Arlos nhỏ như vậy, tôi và nó cũng rất hợp duyên, chiếu cố nó là tự tôi muốn làm như vậy, hơn nữa Arlos cũng bảo hộ con trai của tôi." Lộ Lê cười nói.
Antony không ngờ Tần thượng tướng máu lạnh vô tình trong lời đồn lại có phu nhân tính tình ôn hòa như vậy, ý cười càng sâu, “Mặc kệ nói như thế nào, ngài cứu Arlos, đó là cứu gia tộc Men Delson, ngày sau có gì cần ta hỗ trợ, ngài lúc nào cũng có thể tới tìm ta"
Dứt lời, Antony tự tay dâng lên một tấm huy chương của gia tộc, về sau chỉ cần cầm tấm huy chương gia tộc này, sẽ có người liên lạc với hắn.
Lộ Lê cảm thấy mình sẽ không cần dùng tới, nhưng y không chối từ, đây dù sao cũng là tâm ý của phụ thân Arlos, nếu y không nhận, bọn họ lại phải khó khăn nghĩ làm như thế nào để cảm tạ y.
Sau đó Antony cùng Tần Vũ đơn độc nói chuyện, hai người nói chuyện cái gì, những người khác cũng không biết, sau khi bước ra, bọn họ lập tức chuẩn bị rời đi.
“Nhanh như vậy, không lưu lại chơi hai ngày sao?" Lộ Lê kinh ngạc hỏi.
Antony lắc lắc đầu, “Không được, ông cố bà cố của Arlos vẫn luôn lo lắng cho nó, về sau có cơ hội, ta lại mang Arlos quay lại đây chơi, hơn nữa gia tộc còn có một vài chuyện quan trọng cần xử lý." Một câu cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lẽo.
Lộ Lê hiểu rõ, chuyện Arlos bị hải tặc bắt đi xem ra còn có nội tình, nên không ngăn cản bọn họ rời đi.
“Chú, về sau ngài có rảnh nhất định phải tới thăm ta, ta cũng sẽ bảo daddy mommy mang ta tới tìm em chơi." Arlos biết phải đi, lưu luyến không rời.
Lộ Lê sờ sờ đầu nó, “Được, về sau có rảnh, chú nhất định sẽ qua thăm cháu."
“Chúng ta kéo ngoắc ngoắc." Arlos vươn ngón út.
Lộ Lê câu lấy ngón tay nó, hai người làm ước định.
Nửa giờ sau, phi thuyền chở một nhà ba người rời khỏi Vinh Diệu tinh.
“Vì sao Arlos xuất hiện ở R tinh hệ?" Trêи đường về Tần gia, Lộ Lê dò hỏi Tần Vũ, y vẫn rất tò mò.
Tần Vũ không phụ kỳ vọng của y, xác thật biết một ít tình hình của gia tộc Men Delson, “Ông cố của Arlos quyết định truyền vị trí chủ gia cho tiểu bối, các phương diện của Antony đều tốt nhất, nhưng hắn còn có một đường đệ năng lực xuất sắc, cũng muốn vị trí gia chủ, thông đồng người ngoài lợi dụng Arlos uy hϊế͙p͙ Antony rời khỏi vị trí, không ngờ phi thuyền trêи đường xảy ra chuyện, may mắn được một thương thuyền đi ngang qua trợ giúp, đích đến của thương thuyền kia là một viên tinh cầu ở R tinh hệ, đối phương tương kế tựu kế, đem Arlos tới R tinh hệ."
“Kết quả gặp hải tặc buôn người ngụy trang thành, bắt Arlos đi, phải không?" Lộ Lê tiếp lời hắn.
Tần Vũ gật đầu.
“Quyền thế thật là hại chết người." Lộ Lê cảm khái, đồng thời cũng may mắn Tần gia sẽ không phát sinh việc thế này, mấy anh chị em đều có sự nghiệp của riêng mình.
Nếu Tần Sương biết suy nghĩ của y, nhất định sẽ khóc, không phải bọn họ không có ý tưởng đó, mà là ‘ đối thủ ‘ quá cường đại, từ nhỏ bị đánh tan tành.
Sau khi việc buôn người qua đi, y lại bắt đầu làm việc trở lại.
Tần Vũ cũng không để quân bộ công bố y và con trai cũng bị thế lực buôn người bắt đi, sau khi trở về, mọi người chỉ hỏi thăm mấy ngày này y đi đâu, Lộ Lê hai ba câu qua loa lấy lệ, chỉ có lão sư giống như biết gì đó, bảo y về sau cẩn thận hơn một chút.
Lộ Lê tiếp tục công việc lúc trước, đưa cơ giáp cho Nhạc Hiểu, còn chế tạo cơ giáp cho một người khác.
Tuy nhiên không biết bọn họ có thích màu sắc y nhìn trúng hay không, vậy nên y dùng tinh tệ treo giải thưởng trêи Tinh Võng xin giúp đỡ, cũng nói tính cách của chủ nhân cơ giáp, không bao lâu, có người gửi mấy phần kết cấu lại đây.
Lộ Lê xem xét xong phát hiện kết cấu này trêи Tinh Võng đã từng xuất hiện, thêm một yêu cầu ở phần xin giúp đỡ, muốn kết cấu tự làm.
Ba giờ sau, y lấy được kết cấu vừa lòng, tăng tinh tệ treo giải thưởng gấp đôi rồi đưa cho đối phương.
Ngày hôm sau, Lộ Lê đến quân bộ, tặng Tần Vũ cơ giáp lúc trước còn chưa đưa, đúng lúc hoà thuận vui vẻ đưa cho Nhạc Hiểu, người hiện giờ đã không cần đến Tần gia cùng y nữa, Tần gia đã có Tần quản gia, cho dù Tần phu nhân trở về, cũng không giống trước kia, không gây phiền phức gì được cho y, Lộ Lê nói qua với Tần Vũ, Tần Vũ liền triệu hồi hắn về quân đoàn I, làm cho Nhạc Hiểu còn tưởng rằng mình đã làm sai cái gì, giải thích xong hắn mới ngừng thắc mắc.
Lấy được cơ giáp, Nhạc Hiểu gấp không chờ nổi chạy tới phòng huấn luyện thử nghiệm, Noyce đúng lúc ở đó, nhìn thấy Nhạc Hiểu cũng có, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Phu nhân, nhìn trêи phân lượng tôi là cấp dưới thân cân nhất của thượng tướng, có thể định chế cho tôi một bộ cơ giáp hay không, bao nhiêu tinh tệ cũng không vấn đề." Noyce nhân lúc mọi người không chú ý, không biết xấu hổ đến bên cạnh Lộ Lê, lặng lẽ nói với y.
“Cậu xác định là thân cận nhất?" Lộ Lê buồn cười hỏi lại.
Noyce thấy y ám chỉ quét mắt về phía Chu Tuấn Ngạn, trong lòng khó chịu, ngoài miệng thỏa hiệp, “Được rồi được rồi, vậy tính thân cận thứ hai."
“Thứ hai cũng không tới phiên cậu." Tần Sương không biết từ khi nào xuất hiện phía sau bọn họ.
“Anh là quỷ à, đi đường cũng không có âm thanh." Noyce hoảng sợ.
Tần Sương không để ý đến hắn, nhìn về phía Lộ Lê, lập tức lộ ra vẻ đáng thương, “Chị dâu, anh cũng định chế cho Tiểu Tuyết một bộ cơ giáp, sao có thể quên chú em này."
Lộ Lê không nỡ nhìn thẳng, tất cả đều là người trưởng thành, đừng động một chút lại giả vờ đáng yêu nữa, “Được rồi, tôi sẽ định chế cho các cậu mỗi người một bộ."
“May mắn quá." Noyce vui vẻ khoa tay múa chân.
“Cảm tạ ta đi, phàm nhân ngu xuẩn." Tần Sương ở một bên cao lãnh nói.
Noyce trừng hắn một cái, chạy đi tìm Chu Tuấn Ngạn khoe.
Buổi tối Tần Tuyết về nhà, Lộ Lê giao cơ giáp cho cô.
Tần Tuyết hưng phấn không thôi, mới vừa về nhà không bao lâu đã lại chạy đi, chờ lúc trở về lại rầu rĩ không vui.
Lộ Lê hỏi cô làm sao vậy, Tần Tuyết nói lần đầu tiên cô nhận được cơ giáp định chế, vui mừng quá mức.
Tần Sương đối diện đang ăn cơm cười như dê điên, vạch trần suy nghĩ của cô, “Chị dâu, nó vui mừng chỗ nào, nó là vì màu cơ giáp quá……"
“Liên quan rắm gì đến anh," Tần Tuyết cảnh cáo trừng hắn, “Em rất thích cơ giáp chị dâu định chế cho em, màu thế kia là em bảo chị dâu làm cho."
“Thật hay giả?" Tần Sương không tin, thẩm mỹ Tần Tuyết từ khi nào cùng trình độ với chị dâu.
Sau đó hắn mới biết được, Tần Tuyết trở nên thông minh, biết cách lấy lòng chị dâu, là gián tiếp lấy lòng anh cả, nhìn tiền tiêu vặt phình ra gấp mười lần là biết.
“Đương nhiên, chị dâu thích, chính là em thích." Tần Tuyết nói như thể đương nhiên.
Tần Sương cảm thấy em gái đã thay đổi, không còn là người hắn biết nữa.
Sau đó Lộ Lê định chế cho đám Tần Sương mỗi người một bộ cơ giáp, Chu Tuấn Ngạn cũng có, vì chế tạo cơ giáp cho bọn họ, còn bảo Tần Sương gửi video bọn họ đối chiến thường ngày cho y, tốn hết ba ngày mới làm xong.
Màu sắc cơ giáp giống như lúc trước, đều là treo thưởng trêи Tinh Võng, lần này còn nhanh hơn lần trước, lúc trả tiền, y mới phát hiện người nhận nhiệm vụ vẫn là người lần trước.
Lúc Noyce nhận được cơ giáp mới phát hiện mọi người đều có, không phải chỉ có hắn và Tần Sương, rầu rĩ không vui nhưng sau đó lại vui vẻ lên.
Đây là bộ cơ giáp định chế đầu tiên của hắn, màu sắc cũng là màu hắn thích.
“Là ai nói thẩm mỹ phu nhân có vấn đề, tôi thấy thẩm mỹ phu nhân khá tốt." Lúc trước Noyce còn tưởng rằng phu nhân sẽ dựa theo tiêu chuẩn cho thượng tướng, nhìn thấy cơ giáp mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải màu sắc rực rỡ như thượng tướng.
Lộ Lê ho nhẹ một tiếng, “Phối màu này là do tôi treo thưởng ở trêи Tinh Võng."
Trong lòng mấy người Tần Sương cùng Chu Tuấn Ngạn tự nhủ khó trách, đồng thời có chút kinh ngạc hóa ra y cũng biết thẩm mỹ của mình không phù hợp với đại chúng.
Chú ý tới ánh mắt của họ, Lộ Lê bất đắc dĩ nói: “Đầu óc tôi vẫn đi đúng hướng mà."
Vài ngày sau đã xảy ra một chuyện lớn, Tần Ca tham dự tranh cử bộ phó bộ trưởng bộ ngoại giao, một trăm người bỏ phiếu, hắn được 43 phiếu, hai người khác là 44 phiếu và 13 phiếu.
Thời điểm công bố số phiếu, tất cả mọi người đều không tin kết quả này, lấy năng lực cùng danh vọng của Tần Ca, không có khả năng chỉ được có 43 phiếu, như thế nào cũng nên vượt qua một nửa.
Fans Tần Ca đều không tin kết quả này, cho rằng có người gian lận, bộ chính trị lập tức công bố quy tắc cùng phương thức bỏ phiếu.
Từ các ngành các nghề chọn một trăm người xuất sắc, tiến hành bỏ phiếu từ bọn họ, bởi vì không lộ tên, cho nên bọn họ nghĩ như thế nào, không ai biết.
Có truyền thông phỏng vấn người chiến thắng cuối cùng kia, đối phương nói thanh danh Tần Ca tuy vang dội, nhưng thanh danh và uy tín bất đồng, hiển nhiên trong suy nghĩ của một trăm người kia, Tần Ca còn không đủ sức để đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ ngoại giao.
Lời này chọc giận fans Tần Ca, có người trực tiếp đào thành tích trong dĩ vãng của vị này, cùng thành tích của Tần Ca để tiến hành so sánh đối lập, kết quả thảm bại.
Phía dưới tất cả đều là thanh âm vui sướиɠ khi người gặp họa, nói năng lực Tần Ca không đủ, nhưng thành tích của hắn trong những năm gần đây rõ ràng kém hơn Tần Ca rất nhiều, nếu Tần Ca không đủ sức để đảm nhiệm phó bộ trưởng bộ ngoại giao, như vậy kẻ có năng lực kém hơn so với Tần Ca có thể đảm nhiệm sao?
Công dân đế quốc đối lập tỏ vẻ hoài nghi, bọn họ hoài nghi bộ chính trị không giống trong dĩ vãng biểu hiện công bằng công chính công khai ra ngoài, càng hoài nghi chuyện này vương thất có phải cũng xen vào trong đó hay không, bởi vì vị được chọn này thuộc phái thân vương thất.
Vương thất và bộ chính trị tuy dùng hết sức áp xuống chuyện này, nhưng không chỉ không lấy được hiệu quả, ngược lại làm sự tình lên men càng ngày càng nghiêm trọng.
“Đáng chết, kết quả bỏ phiếu đã có, còn nói những lời này trước mặt mọi người, đây không phải tự lấy nhược điểm đưa vào trong tay đối phương sao, hiện tại thì hay rồi, người nào cũng nghi ngờ vương thất và tính công bằng của việc bỏ phiếu." Bob nghe chuyện này đã lên men không áp xuống được, tức giận đến mức muốn vọt tới trước mặt người kia mắng chửi, làm bộ hạ phải ngăn trở hắn.
“Điện hạ, việc cấp bách là bình ổn chuyện này, chúng ta thật vất vả mới lấy được chức vị từ trong tay Tần Ca, không thể để mọi việc trở nên không xong hơn."
Bob làm sao không biết đạo lý này, kỳ thật hắn để ý chức bộ trưởng bộ tài chính hơn, nhưng Tần Ca đã tích lũy rất nhiều uy danh ở vị trí này, quy tắc bỏ phiếu cũng không thể làm hắn gian lận, lần này nếu không phải bọn họ tìm được lỗ hổng, tác động từ giữa, chỉ sợ cuối cùng cái gì cũng không vớt được.
Một bộ hạ đột nhiên vội vàng chạy vào, “Điện hạ, mọi người mau xem tin tức, Tần Ca đã lên tiếng."
Bob vừa muốn trách cứ hắn sao không gõ cửa, nghe được lời này lập tức mở TV, gương mặt tuấn mỹ khiến nhân thần đều phẫn nộ của Tần Ca xuất hiện.
Phóng viên hỏi hắn thấy lần bỏ phiếu này thế nào, Tần Ca nói hắn tôn trọng kết quả bỏ phiếu, bảo mọi người đừng nhắc lại chuyện này.
“Hắn đây là có ý gì, chẳng lẽ đang ấp ủ âm mưu gì?" Bob không tin Tần Ca sảng kɧօáϊ từ bỏ vị trí phó bộ trưởng bộ ngoại giao như vậy, có này áp lực dư luận như hiện nay, chỉ cần tăng thêm tác động, bất luận là vương thất, hay là bộ chính trị, cuối cùng đều sẽ không thừa nhận được áp lực phải bỏ phiếu một lần nữa, hắn không chỉ không làm như vậy, còn chủ động bình ổn chuyện này, thấy thế nào cũng có vấn đề.
Hai bộ hạ cũng không đoán ra suy nghĩ của Tần Ca, hoặc có thể nói bọn họ trước nay đều không đoán ra, suy nghĩ của bộ trưởng bộ tài chính nếu có thể bị đoán được, thì sẽ không có nhiều người không kiếm được tinh tệ như vậy.
Bob cũng đoán không ra, đành phải âm thầm thích ứng.
Tuy y đã có người nhà khác, nhưng nhân sinh vẫn có tiếc nuối, hiện tại tâm nguyện lớn nhất của y là tìm được quê nhà của cha, nói không chừng còn có thể tìm người thân của cha.
Tần Vũ cầm tay y.
Lộ Lê nhìn hắn một cái, cười cười.
“Vô cùng cảm tạ hai vị giải cứu con ta từ trong tay bọn buôn người, Antony ta đại biểu toàn bộ gia tộc Men Delson cảm tạ hai vị, cảm tạ ân tình và cẩn thận chiếu cố Arlos trong khoảng thời gian này của các vị." Antony đi ra, lập tức mang theo vợ con lại đây nói lời cảm tạ với họ.
Hai vợ chồng đều nhìn ra được tình trạng của con trai rất tốt, trẻ con bị bọn buôn người bắt cóc, đặc biệt là đã qua nhiều ngày như vậy, trạng thái tinh thần có tỷ lệ rất lớn sẽ hỏng mất, nhưng Arlos không có bất cứ việc gì, hai người đều biết đây nhất định là công lao của họ, đặc biệt là vị thượng tướng phu nhân này.
“Các hạ nói quá rồi, Arlos nhỏ như vậy, tôi và nó cũng rất hợp duyên, chiếu cố nó là tự tôi muốn làm như vậy, hơn nữa Arlos cũng bảo hộ con trai của tôi." Lộ Lê cười nói.
Antony không ngờ Tần thượng tướng máu lạnh vô tình trong lời đồn lại có phu nhân tính tình ôn hòa như vậy, ý cười càng sâu, “Mặc kệ nói như thế nào, ngài cứu Arlos, đó là cứu gia tộc Men Delson, ngày sau có gì cần ta hỗ trợ, ngài lúc nào cũng có thể tới tìm ta"
Dứt lời, Antony tự tay dâng lên một tấm huy chương của gia tộc, về sau chỉ cần cầm tấm huy chương gia tộc này, sẽ có người liên lạc với hắn.
Lộ Lê cảm thấy mình sẽ không cần dùng tới, nhưng y không chối từ, đây dù sao cũng là tâm ý của phụ thân Arlos, nếu y không nhận, bọn họ lại phải khó khăn nghĩ làm như thế nào để cảm tạ y.
Sau đó Antony cùng Tần Vũ đơn độc nói chuyện, hai người nói chuyện cái gì, những người khác cũng không biết, sau khi bước ra, bọn họ lập tức chuẩn bị rời đi.
“Nhanh như vậy, không lưu lại chơi hai ngày sao?" Lộ Lê kinh ngạc hỏi.
Antony lắc lắc đầu, “Không được, ông cố bà cố của Arlos vẫn luôn lo lắng cho nó, về sau có cơ hội, ta lại mang Arlos quay lại đây chơi, hơn nữa gia tộc còn có một vài chuyện quan trọng cần xử lý." Một câu cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn lạnh lẽo.
Lộ Lê hiểu rõ, chuyện Arlos bị hải tặc bắt đi xem ra còn có nội tình, nên không ngăn cản bọn họ rời đi.
“Chú, về sau ngài có rảnh nhất định phải tới thăm ta, ta cũng sẽ bảo daddy mommy mang ta tới tìm em chơi." Arlos biết phải đi, lưu luyến không rời.
Lộ Lê sờ sờ đầu nó, “Được, về sau có rảnh, chú nhất định sẽ qua thăm cháu."
“Chúng ta kéo ngoắc ngoắc." Arlos vươn ngón út.
Lộ Lê câu lấy ngón tay nó, hai người làm ước định.
Nửa giờ sau, phi thuyền chở một nhà ba người rời khỏi Vinh Diệu tinh.
“Vì sao Arlos xuất hiện ở R tinh hệ?" Trêи đường về Tần gia, Lộ Lê dò hỏi Tần Vũ, y vẫn rất tò mò.
Tần Vũ không phụ kỳ vọng của y, xác thật biết một ít tình hình của gia tộc Men Delson, “Ông cố của Arlos quyết định truyền vị trí chủ gia cho tiểu bối, các phương diện của Antony đều tốt nhất, nhưng hắn còn có một đường đệ năng lực xuất sắc, cũng muốn vị trí gia chủ, thông đồng người ngoài lợi dụng Arlos uy hϊế͙p͙ Antony rời khỏi vị trí, không ngờ phi thuyền trêи đường xảy ra chuyện, may mắn được một thương thuyền đi ngang qua trợ giúp, đích đến của thương thuyền kia là một viên tinh cầu ở R tinh hệ, đối phương tương kế tựu kế, đem Arlos tới R tinh hệ."
“Kết quả gặp hải tặc buôn người ngụy trang thành, bắt Arlos đi, phải không?" Lộ Lê tiếp lời hắn.
Tần Vũ gật đầu.
“Quyền thế thật là hại chết người." Lộ Lê cảm khái, đồng thời cũng may mắn Tần gia sẽ không phát sinh việc thế này, mấy anh chị em đều có sự nghiệp của riêng mình.
Nếu Tần Sương biết suy nghĩ của y, nhất định sẽ khóc, không phải bọn họ không có ý tưởng đó, mà là ‘ đối thủ ‘ quá cường đại, từ nhỏ bị đánh tan tành.
Sau khi việc buôn người qua đi, y lại bắt đầu làm việc trở lại.
Tần Vũ cũng không để quân bộ công bố y và con trai cũng bị thế lực buôn người bắt đi, sau khi trở về, mọi người chỉ hỏi thăm mấy ngày này y đi đâu, Lộ Lê hai ba câu qua loa lấy lệ, chỉ có lão sư giống như biết gì đó, bảo y về sau cẩn thận hơn một chút.
Lộ Lê tiếp tục công việc lúc trước, đưa cơ giáp cho Nhạc Hiểu, còn chế tạo cơ giáp cho một người khác.
Tuy nhiên không biết bọn họ có thích màu sắc y nhìn trúng hay không, vậy nên y dùng tinh tệ treo giải thưởng trêи Tinh Võng xin giúp đỡ, cũng nói tính cách của chủ nhân cơ giáp, không bao lâu, có người gửi mấy phần kết cấu lại đây.
Lộ Lê xem xét xong phát hiện kết cấu này trêи Tinh Võng đã từng xuất hiện, thêm một yêu cầu ở phần xin giúp đỡ, muốn kết cấu tự làm.
Ba giờ sau, y lấy được kết cấu vừa lòng, tăng tinh tệ treo giải thưởng gấp đôi rồi đưa cho đối phương.
Ngày hôm sau, Lộ Lê đến quân bộ, tặng Tần Vũ cơ giáp lúc trước còn chưa đưa, đúng lúc hoà thuận vui vẻ đưa cho Nhạc Hiểu, người hiện giờ đã không cần đến Tần gia cùng y nữa, Tần gia đã có Tần quản gia, cho dù Tần phu nhân trở về, cũng không giống trước kia, không gây phiền phức gì được cho y, Lộ Lê nói qua với Tần Vũ, Tần Vũ liền triệu hồi hắn về quân đoàn I, làm cho Nhạc Hiểu còn tưởng rằng mình đã làm sai cái gì, giải thích xong hắn mới ngừng thắc mắc.
Lấy được cơ giáp, Nhạc Hiểu gấp không chờ nổi chạy tới phòng huấn luyện thử nghiệm, Noyce đúng lúc ở đó, nhìn thấy Nhạc Hiểu cũng có, vừa hâm mộ vừa ghen ghét.
“Phu nhân, nhìn trêи phân lượng tôi là cấp dưới thân cân nhất của thượng tướng, có thể định chế cho tôi một bộ cơ giáp hay không, bao nhiêu tinh tệ cũng không vấn đề." Noyce nhân lúc mọi người không chú ý, không biết xấu hổ đến bên cạnh Lộ Lê, lặng lẽ nói với y.
“Cậu xác định là thân cận nhất?" Lộ Lê buồn cười hỏi lại.
Noyce thấy y ám chỉ quét mắt về phía Chu Tuấn Ngạn, trong lòng khó chịu, ngoài miệng thỏa hiệp, “Được rồi được rồi, vậy tính thân cận thứ hai."
“Thứ hai cũng không tới phiên cậu." Tần Sương không biết từ khi nào xuất hiện phía sau bọn họ.
“Anh là quỷ à, đi đường cũng không có âm thanh." Noyce hoảng sợ.
Tần Sương không để ý đến hắn, nhìn về phía Lộ Lê, lập tức lộ ra vẻ đáng thương, “Chị dâu, anh cũng định chế cho Tiểu Tuyết một bộ cơ giáp, sao có thể quên chú em này."
Lộ Lê không nỡ nhìn thẳng, tất cả đều là người trưởng thành, đừng động một chút lại giả vờ đáng yêu nữa, “Được rồi, tôi sẽ định chế cho các cậu mỗi người một bộ."
“May mắn quá." Noyce vui vẻ khoa tay múa chân.
“Cảm tạ ta đi, phàm nhân ngu xuẩn." Tần Sương ở một bên cao lãnh nói.
Noyce trừng hắn một cái, chạy đi tìm Chu Tuấn Ngạn khoe.
Buổi tối Tần Tuyết về nhà, Lộ Lê giao cơ giáp cho cô.
Tần Tuyết hưng phấn không thôi, mới vừa về nhà không bao lâu đã lại chạy đi, chờ lúc trở về lại rầu rĩ không vui.
Lộ Lê hỏi cô làm sao vậy, Tần Tuyết nói lần đầu tiên cô nhận được cơ giáp định chế, vui mừng quá mức.
Tần Sương đối diện đang ăn cơm cười như dê điên, vạch trần suy nghĩ của cô, “Chị dâu, nó vui mừng chỗ nào, nó là vì màu cơ giáp quá……"
“Liên quan rắm gì đến anh," Tần Tuyết cảnh cáo trừng hắn, “Em rất thích cơ giáp chị dâu định chế cho em, màu thế kia là em bảo chị dâu làm cho."
“Thật hay giả?" Tần Sương không tin, thẩm mỹ Tần Tuyết từ khi nào cùng trình độ với chị dâu.
Sau đó hắn mới biết được, Tần Tuyết trở nên thông minh, biết cách lấy lòng chị dâu, là gián tiếp lấy lòng anh cả, nhìn tiền tiêu vặt phình ra gấp mười lần là biết.
“Đương nhiên, chị dâu thích, chính là em thích." Tần Tuyết nói như thể đương nhiên.
Tần Sương cảm thấy em gái đã thay đổi, không còn là người hắn biết nữa.
Sau đó Lộ Lê định chế cho đám Tần Sương mỗi người một bộ cơ giáp, Chu Tuấn Ngạn cũng có, vì chế tạo cơ giáp cho bọn họ, còn bảo Tần Sương gửi video bọn họ đối chiến thường ngày cho y, tốn hết ba ngày mới làm xong.
Màu sắc cơ giáp giống như lúc trước, đều là treo thưởng trêи Tinh Võng, lần này còn nhanh hơn lần trước, lúc trả tiền, y mới phát hiện người nhận nhiệm vụ vẫn là người lần trước.
Lúc Noyce nhận được cơ giáp mới phát hiện mọi người đều có, không phải chỉ có hắn và Tần Sương, rầu rĩ không vui nhưng sau đó lại vui vẻ lên.
Đây là bộ cơ giáp định chế đầu tiên của hắn, màu sắc cũng là màu hắn thích.
“Là ai nói thẩm mỹ phu nhân có vấn đề, tôi thấy thẩm mỹ phu nhân khá tốt." Lúc trước Noyce còn tưởng rằng phu nhân sẽ dựa theo tiêu chuẩn cho thượng tướng, nhìn thấy cơ giáp mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải màu sắc rực rỡ như thượng tướng.
Lộ Lê ho nhẹ một tiếng, “Phối màu này là do tôi treo thưởng ở trêи Tinh Võng."
Trong lòng mấy người Tần Sương cùng Chu Tuấn Ngạn tự nhủ khó trách, đồng thời có chút kinh ngạc hóa ra y cũng biết thẩm mỹ của mình không phù hợp với đại chúng.
Chú ý tới ánh mắt của họ, Lộ Lê bất đắc dĩ nói: “Đầu óc tôi vẫn đi đúng hướng mà."
Vài ngày sau đã xảy ra một chuyện lớn, Tần Ca tham dự tranh cử bộ phó bộ trưởng bộ ngoại giao, một trăm người bỏ phiếu, hắn được 43 phiếu, hai người khác là 44 phiếu và 13 phiếu.
Thời điểm công bố số phiếu, tất cả mọi người đều không tin kết quả này, lấy năng lực cùng danh vọng của Tần Ca, không có khả năng chỉ được có 43 phiếu, như thế nào cũng nên vượt qua một nửa.
Fans Tần Ca đều không tin kết quả này, cho rằng có người gian lận, bộ chính trị lập tức công bố quy tắc cùng phương thức bỏ phiếu.
Từ các ngành các nghề chọn một trăm người xuất sắc, tiến hành bỏ phiếu từ bọn họ, bởi vì không lộ tên, cho nên bọn họ nghĩ như thế nào, không ai biết.
Có truyền thông phỏng vấn người chiến thắng cuối cùng kia, đối phương nói thanh danh Tần Ca tuy vang dội, nhưng thanh danh và uy tín bất đồng, hiển nhiên trong suy nghĩ của một trăm người kia, Tần Ca còn không đủ sức để đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ ngoại giao.
Lời này chọc giận fans Tần Ca, có người trực tiếp đào thành tích trong dĩ vãng của vị này, cùng thành tích của Tần Ca để tiến hành so sánh đối lập, kết quả thảm bại.
Phía dưới tất cả đều là thanh âm vui sướиɠ khi người gặp họa, nói năng lực Tần Ca không đủ, nhưng thành tích của hắn trong những năm gần đây rõ ràng kém hơn Tần Ca rất nhiều, nếu Tần Ca không đủ sức để đảm nhiệm phó bộ trưởng bộ ngoại giao, như vậy kẻ có năng lực kém hơn so với Tần Ca có thể đảm nhiệm sao?
Công dân đế quốc đối lập tỏ vẻ hoài nghi, bọn họ hoài nghi bộ chính trị không giống trong dĩ vãng biểu hiện công bằng công chính công khai ra ngoài, càng hoài nghi chuyện này vương thất có phải cũng xen vào trong đó hay không, bởi vì vị được chọn này thuộc phái thân vương thất.
Vương thất và bộ chính trị tuy dùng hết sức áp xuống chuyện này, nhưng không chỉ không lấy được hiệu quả, ngược lại làm sự tình lên men càng ngày càng nghiêm trọng.
“Đáng chết, kết quả bỏ phiếu đã có, còn nói những lời này trước mặt mọi người, đây không phải tự lấy nhược điểm đưa vào trong tay đối phương sao, hiện tại thì hay rồi, người nào cũng nghi ngờ vương thất và tính công bằng của việc bỏ phiếu." Bob nghe chuyện này đã lên men không áp xuống được, tức giận đến mức muốn vọt tới trước mặt người kia mắng chửi, làm bộ hạ phải ngăn trở hắn.
“Điện hạ, việc cấp bách là bình ổn chuyện này, chúng ta thật vất vả mới lấy được chức vị từ trong tay Tần Ca, không thể để mọi việc trở nên không xong hơn."
Bob làm sao không biết đạo lý này, kỳ thật hắn để ý chức bộ trưởng bộ tài chính hơn, nhưng Tần Ca đã tích lũy rất nhiều uy danh ở vị trí này, quy tắc bỏ phiếu cũng không thể làm hắn gian lận, lần này nếu không phải bọn họ tìm được lỗ hổng, tác động từ giữa, chỉ sợ cuối cùng cái gì cũng không vớt được.
Một bộ hạ đột nhiên vội vàng chạy vào, “Điện hạ, mọi người mau xem tin tức, Tần Ca đã lên tiếng."
Bob vừa muốn trách cứ hắn sao không gõ cửa, nghe được lời này lập tức mở TV, gương mặt tuấn mỹ khiến nhân thần đều phẫn nộ của Tần Ca xuất hiện.
Phóng viên hỏi hắn thấy lần bỏ phiếu này thế nào, Tần Ca nói hắn tôn trọng kết quả bỏ phiếu, bảo mọi người đừng nhắc lại chuyện này.
“Hắn đây là có ý gì, chẳng lẽ đang ấp ủ âm mưu gì?" Bob không tin Tần Ca sảng kɧօáϊ từ bỏ vị trí phó bộ trưởng bộ ngoại giao như vậy, có này áp lực dư luận như hiện nay, chỉ cần tăng thêm tác động, bất luận là vương thất, hay là bộ chính trị, cuối cùng đều sẽ không thừa nhận được áp lực phải bỏ phiếu một lần nữa, hắn không chỉ không làm như vậy, còn chủ động bình ổn chuyện này, thấy thế nào cũng có vấn đề.
Hai bộ hạ cũng không đoán ra suy nghĩ của Tần Ca, hoặc có thể nói bọn họ trước nay đều không đoán ra, suy nghĩ của bộ trưởng bộ tài chính nếu có thể bị đoán được, thì sẽ không có nhiều người không kiếm được tinh tệ như vậy.
Bob cũng đoán không ra, đành phải âm thầm thích ứng.
Tác giả :
Doãn Gia