Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 171: Đám trẻ con
So với cả đám trẻ con gào khóc, sau khi có đối lập, Lộ Lê rốt cuộc phát hiện con trai mình thật quá ngoan.
Trừ bỏ lúc mới sinh ra đã khóc, mấy tháng đến bây giờ, có làm sao cũng không khóc.
Không đúng, còn có một đứa, Lộ Lê đột nhiên chú ý, trong phòng còn có một đứa bé không khóc, đứa nhỏ kia thoạt nhìn sáu bảy tuổi, rúc trong góc, ôm hai chân mình, hai mắt vô thần.
Lộ Lê phát hiện nó ăn mặc không giống người bình thường, kiểu dáng tương đối hiện đại, vải dệt hẳn là rất xa hoa, trong nhà có tiền, hơn nữa được giáo ɖu͙ƈ rất tốt.
Hải tặc bắt cóc dân cư, giống nhau ở chỗ vì tiền tài, chuyên xuống tay với trẻ con nhà giàu, cũng không phải không thể nào.
Nhưng Lộ Lê cũng không hoàn toàn nghĩ như vậy, y cảm thấy còn có nguyên nhân khác, chỉ là vấn đề này cũng không nghĩ nhiều.
Hải tặc đã phát hiện việc y trốn thoát khỏi phòng, có người phát hiện trong phòng có hai người bị trói.
Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng chạy bộ từng đợt.
Lộ Lê không trốn, cũng không thể trốn, mà là tìm góc ngồi xuống, đặt con trai ở trêи đùi.
Nếu y chỉ có một mình, y có thể đối kháng với hải tặc trêи chiếc phi thuyền này thử xem, nhưng còn có con trai, y không có biện pháp bảo đảm an toàn cho con trai, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sau này chạm đất lại tìm kiếm cơ hội.
Hải tặc hiển nhiên không cảm thấy y đánh ngất người trông coi xong còn ngoan ngoãn, thủ lĩnh đám hải tặc đang ra lệnh người tìm kiếm thân ảnh y khắp nơi.
Có người phát hiện kẻ trông coi đám trẻ con không thấy, mở cửa đi vào phát hiện đồng bọn ngã trêи mặt đất, người trong phòng đều không cử động, chỉ là đám trẻ con đã ngừng khóc, bởi vì tên hải tặc này, lại khóc lớn hơn.
Hải tặc bị khóc đến phát phiền, khiêng đồng bạn đi ra ngoài, đang muốn đóng cửa lại, đột nhiên phát hiện không đúng, sao lại nhiều thêm một người lớn.
Bọn họ tổng cộng bắt hai đôi cha con, trong phòng ban đầu chỉ có hai đôi, hiện tại lại nhiều thêm một đôi.
Hải tặc tập trung nhìn vào, mới phát hiện người nhiều thêm chính là kẻ đánh ngất đồng bọn, nhìn y chỉ an an phận phận ngồi ở trong một góc, cùng với đứa trẻ trong lòng, lập tức đoán được y là vì tìm con trai, trừng mắt liếc y một cái mới khóa cửa báo cáo cho đại ca.
Thủ lĩnh hải tặc biết chuyện, đối phương lại không có động tác khác, không muốn sinh thêm việc cực đoan, không truy cứu chuyện này nữa.
Cửa phòng vừa đóng lại, hai người cha rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng lại.
Người cha vừa mới mở miệng kia biết sự lợi hại của Lộ Lê, nhịn không được ôm con trai ngồi cạnh y.
“Vừa rồi anh thật lợi hại, anh đánh hôn mê đồng bọn của chúng, vậy mà hải tặc cũng không làm gì." Người cha trẻ tuổi lại nói, “Tôi tên Hải Nhân, anh tên là gì?"
Lộ Lê trầm mặc một chút, “Ly Lục."
“Sắp tới anh cẩn thận một chút, hải tặc tùy lúc có khả năng trở về, bọn chúng cũng bất chấp, trẻ con cũng đánh."
Sắc mặt Lộ Lê thay đổi, “Bọn họ đánh con trai của tôi?"
“Có tên hải tặc đá con trai anh một cái," Hải Nhân lý giải được tâm tình của y, “Nhưng con trai anh rất lợi hại, hải tặc tới gần nó liền khóc, tiếng khóc đặc biệt vang dội, tên hải tặc kia ban đầu còn muốn đánh người, sau nhịn không nổi đi ra ngoài, hắn vừa đi, con trai anh lại không khóc nữa, mỗi lần chỉ cần có hải tặc lại đây, nó lại khóc, kéo theo đám trẻ con trong phòng, hải tặc cũng không dám lưu lại trong phòng quá năm giây."
Nhưng mà khổ hắn cùng một người cha khác, tuy nhiên chỉ cần hải tặc không tới đánh người, bọn họ chịu đựng chút này cũng không sao.
Lộ Lê cũng không được an ủi, sắc mặt âm u, giống như muốn giết người.
Hải Nhân nhìn bộ dáng này của y, có chút ngạc nhiên, cũng có chút sợ hãi, không ngờ người khí chất ôn nhuận như vậy, nóng giận lại khủng bố như vậy, nhưng tưởng tượng thân thủ người này vừa mới đánh ngã hải tặc, hắn bèn nhịn xuống.
Lộ Lê không biết Hải Nhân suy nghĩ cái gì, y chỉ biết hải tặc cũng dám đánh con y, xốc quần áo con trai lên, kiểm tra toàn thân một chút, lại không phát hiện nơi nào bầm tím.
“Ồ, thể chất con trai anh thật tốt, hải tặc kia lúc trước đá nơi này." Hải Nhân chỉ chỉ tay nhỏ của con y, mặt trêи là làn da bóng loáng tinh tế, nếu nói ra, chỉ sợ không ai tin nó vừa bị ngược đãi. Lộ Lê nhớ tới thể chất của con trai, hải tặc kia chỉ cần sức mạnh không đặc biệt lớn, thì sẽ không lưu lại dấu vết trêи người con trai, không khỏi thở phào một hơi.
“Tên hải tặc kia thường xuyên đến đây sao?"
Hải Nhân có chút lo lắng Lộ Lê cho rằng hắn đang nói dối, đột nhiên nghe được lời này, sửng sốt một chút mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Thường xuyên, cách một hai ngày sẽ tới một lần, mỗi lần hình như đều tức giận."
“Lúc hắn tới, cậu nói cho tôi." Lộ Lê nói.
“Ừ, được." Hải Nhân chỉ cho rằng y muốn nhớ kỹ kẻ đánh con của y, gật gật đầu.
Trong phòng có hơn 30 đứa trẻ, tuổi bình quân là 4, 5 tuổi, lớn nhất thoạt nhìn đã mười tuổi, nhỏ nhất chính là con trai của Lộ Lê, mới sáu tháng tuổi, nhưng luận thông minh, không ai so được với nó.
Đứa nhỏ khác vừa đến nơi lạ lẫm, còn có mấy ông chú hung ác, đã sớm sợ tới mức hoang mang lo sợ, không ngừng khóc gọi cha mẹ, con trai Lộ Lê lúc vừa mới bị bắt vào, giống như người lớn, không hoảng không loạn, bộ dáng thập phần bình tĩnh.
Hải Nhân và một vị cha khác tưởng nó quá nhỏ, không biết tình cảnh hiện tại của mình, sau đó mới phát hiện nó trêu chọc hải tặc, mới biết nó rất thông minh.
Hiện tại cha nó đã tới, nó chỉ ghé vào trong lòng cha, chỉ chốc lát đã hô hô ngủ.
Đến giờ cơm, hải tặc đưa tới cơm trưa hôm nay.
Trong phòng phần lớn là trẻ con, hải tặc hiển nhiên không có kiên nhẫn làm đồ ăn thích hợp cho trẻ em, càng không đút cho chúng nó ăn, buông đồ ăn xuống rồi rời đi.
Hải Nhân và một vị cha khác hữu tâm vô lực, chỉ có thể thỉnh thoảng xúc cho những đứa bé khó tự ăn cơm.
Đồ ăn cũng không dễ ăn, rất nhiều đứa nhỏ ăn được một nửa thì không muốn ăn nữa, Lộ Lê ăn một chút cũng không ăn nữa, nhân lúc người không chú ý lấy một lọ trái cây xay từ không gian khấu, con trai thích ăn trái cây, đặc biệt là loại dinh dưỡng phong phú, cho nên y đặt ở không gian khấu một hộp ổn định nhiệt độ lớn, bên trong đặt không ít đồ ăn.
Y thương cho trẻ con nơi này, cũng muốn cho bọn nó, nhưng trẻ con không dấu chuyện được, hải tặc tới gần sẽ bị phát hiện.
Con trai y dường như cũng biết không thể bị người khác phát hiện, ăn thật sự rất nhanh, lọ thấy đáy nhanh hơn so với ngày thường.
Lộ Lê đang muốn thu hồi cái chai vào, động tác đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy đứa nhỏ trong góc quần áo không tầm thường đang khô cằn nhìn lại đây, thỉnh thoảng ɭϊếʍ môi, bờ môi của nó có chút khô nứt, sắc mặt không quá tốt, vừa thấy đã biết là khuyết thiếu dinh dưỡng, khí sắc kém quá nhiều so với những đứa khác.
Trước đó y đã chú ý, đứa nhỏ này ăn không quen đồ ăn nơi này, mỗi lần ăn mấy miếng là nhổ ra, nếu trước đó vẫn luôn như vậy, trong khoảng thời gian này nó hẳn là không ăn được bao nhiêu cơm, khó trách bộ dáng thiếu dinh dưỡng.
Nghĩ nghĩ, Lộ Lê vẫy tay nhẹ với nó, trêи tay xuất hiện một lọ hoa quả xay khác.
Đứa bé trai do dự một chút, cuối cùng không thể chịu đựng nổi dụ dỗ và cảm giác đói khát, bước nhỏ bước nhỏ dịch lại đây.
Lúc này đại bộ phận mấy đứa nhỏ vì mới ăn cơm xong, hơn nữa mệt mỏi, đều ngủ rồi, Hải Nhân bên cạnh cũng đang dỗ con trai mình ngủ, không chú ý.
“Bảo bối, lọ hoa quả xay này đưa cho anh trai nhỏ này ăn có được hay không? Chờ chúng ta về nhà, cha sẽ làm nhiều hoa quả xay hơn cho con." Lộ Lê thương lượng với con trai trong lòng.
Soái Soái nhìn chằm chằm đứa bé trai gầy yếu, gật gật đầu.
Lộ Lê đưa lọ cho đứa bé.
Bé trai biết y không muốn để những người khác nhìn thấy, liền tránh ở bên người y, bắt lấy lọ dùng sức uống hết hoa quả xay bên trong, ăn xong rồi còn chưa đã thèm ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng bình, cuối cùng, thật cẩn thận đưa cho Lộ Lê.
Sau đó nó không trở lại góc, mà rúc ở bên người Lộ Lê, phảng phất như vậy mới làm nó có cảm giác an toàn.
Buổi chiều, cửa phòng mở.
Lộ Lê liếc mắt một cái qua, một hải tặc mặt mày có chút tối tăm đi vào, đôi mắt trộn lẫn với tức giận.
Hải Nhân bên cạnh lập tức sợ hãi thò qua, nói: “Hắn chính là hải tặc thường xuyên lại đây đánh người."
Nhóm trẻ con hiển nhiên nhận ra tên hải tặc này, thi nhau sợ hãi rụt rụt về phía sau.
Đôi mắt lạnh lẽo của tên hải tặc quét một vòng trong phòng, vừa lòng khi nhìn thấy bọn họ sợ hãi mình, điều này làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, rất có cảm giác hư vinh, có nhiều người sợ hắn như vậy.
Bộ dạng bình tĩnh của Lộ Lê trong đám người sợ hãi, có vẻ đặc biệt nổi bật.
Ánh mắt phẫn nộ của tên hải tặc dừng ở trêи người y, bước lại đây, nâng chân không nói hai lời đá qua mặt Lộ Lê. Trong mắt Lộ Lê chợt lóe ánh sáng sắc lạnh, nhanh chóng bắt lấy chân tên hải tặc.
Lúc bị bắt lấy, tên hải tặc khựng lại, đây là lần đầu tiên có người dám phản kháng hắn, sắc mặt chợt trầm xuống, hung hãn nói: “Buông tay!"
Lộ Lê đặt con trai bên cạnh bé trai, đứa nhỏ lập tức che trước mặt con của y, rõ ràng cũng sợ hãi, nhưng bộ dáng muốn che chở cho con y, trong mắt Lộ Lê hiện lên ý cười, đôi mắt chuyển qua trêи người hải tặc, đứng lên đồng thời dùng sức xốc chân tên hải tặc lên trêи, hắn không đứng vững, lưng phía sau chạm mạnh xuống đất, thoáng chốc phát ra một tiếng hét thảm.
Hải tặc canh giữ ở ngoài cửa nghe được thanh âm chạy vào, phát hiện đồng bạn bị đánh ngã xuống đất, còn tưởng Lộ Lê lại muốn động thủ, tên kia bị Lộ Lê lật qua, tức khắc như lâm vào đại địch.
Lộ Lê bình tĩnh ngồi trở lại.
Hải tặc đợi một lúc cũng không thấy y động thủ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỡ đồng bọn đi ra ngoài.
Cửa đóng lại xong, tên đồng bọn lập tức vặn vẹo phẫn nộ rống giận muốn cho đối phương chết, hải tặc đập trán hắn một chút.
“Kia là hàng hóa, mày kiềm chế lại cho tao, về sau đừng đến nữa, bằng không hàng hóa xảy ra vấn đề, thủ lĩnh sẽ hỏi mày đầu tiên."
Nhắc tới đến thủ lĩnh, đối phương cắn răng không cam lòng nói: “Nhưng cứ như thế bỏ qua à, trước đó hắn còn đánh mày."
Sắc mặt hải tặc trầm xuống, “Không vội, dù sao đến viên tinh cầu tiếp theo, lão đại sẽ đem bọn nó tách ra, đến lúc đó tính sổ cũng không muộn."
“Được, tao đây sẽ chờ một chút."
Hai kẻ này không biết, đối thoại bị Lộ Lê đứng ở phía sau cửa nghe được, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng.
Y vẫn luôn cho rằng sẽ luôn ở cùng con trai, nhưng xuống một viên tinh cầu là phải tách ra, không được, y không thể cùng con trai tách ra, một khi mất đi tin tức của con trai, y sợ về sau sẽ tìm không thấy nữa.
“Làm sao vậy?" Hải Nhân thấy sắc mặt y thập phần khó coi, đột nhiên có dự cảm xấu.
Lộ Lê nói cho hắn điều vừa nghe được.
“Cái gì, bọn chúng muốn tách tôi cùng con trai ra? Không được, không được, tuyệt đối không được!" Hải Nhân hoảng sợ ôm con trai, thẳng đến khi con trai bị ôm đau, đập đập hắn mới buông ra, thân thể lại không ngừng run lên.
Người cha còn lại nghe được, ô ô khóc lên.
Lộ Lê nhìn nhìn bọn họ, có tâm cứu bọn họ, đáng tiếc vô lực, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào việc Tần Vũ đã phát hiện hành tung của họ.
Cùng lúc đó, phòng điều khiển chính trêи phi thuyền hải tặc đột nhiên nhận được tin tức, mặt trêи là một chuỗi mật mã, chỉ nhìn một cách đơn thuần sẽ không nhìn ra cái gì, hải tặc phiên dịch nó ra xong, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng chạy đi tìm thủ lĩnh.
“Thủ lĩnh, không tốt, cảng giao tiếp của chúng ta bị kiểm tra, tất cả đều là quân đội, bây giờ phi thuyền sắp tới đó, làm sao bây giờ?"
Sắc mặt thủ lĩnh hải tặc đại biến, tại sao lại như vậy, trước kia chưa bao giờ xảy ra việc này.
“Lập tức thay đổi đường hàng không, chúng ta không đi tới đó."
“Vậy đi chỗ nào?" Bọn họ luôn đáp đất ở nơi đó, bây giờ đột nhiên thay đổi lộ tuyến, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch phía sau.
Thủ lĩnh hải tặc sốt ruột đi qua đi lại, một lát sau nói ra tên một tinh cầu.
Thủ hạ lập tức trở về chấp hành.
Phòng điều khiển nhận được mệnh lệnh, lập tức thay đổi đường hàng không của phi thuyền, chạy về hướng khác trong vũ trụ.
Không ngờ, lần đổi hướng này bị quân đội trêи tinh cầu bọn họ sắp đáp xuống phát hiện.
Trong tình huống bình thường, phi thuyền sẽ không dễ dàng thay đổi tuyến đường, bởi vì vũ trụ cuồn cuộn vô biên, đến mỗi viên tinh cầu, đều có khả năng cần tiến hành tiếp viện, mà phi thuyền hải tặc này lấy danh nghĩa thương thuyền mà đi.
Người phụ trách tiếp thu tin tức vũ trụ của quân đội lập tức điều tra chiếc phi thuyền này, phát hiện bọn họ là từ hành tinh CA-032 xuất phát, đã từng đáp xuống Vinh Diệu tinh, sau khi rời đi chưa từng tiếp viện ở viên tinh cầu khác, theo lý thuyết, quy mô phi thuyền không quá lớn, lúc này hẳn là nên tiến hành tiếp viện mới đúng.
Trừ bỏ lúc mới sinh ra đã khóc, mấy tháng đến bây giờ, có làm sao cũng không khóc.
Không đúng, còn có một đứa, Lộ Lê đột nhiên chú ý, trong phòng còn có một đứa bé không khóc, đứa nhỏ kia thoạt nhìn sáu bảy tuổi, rúc trong góc, ôm hai chân mình, hai mắt vô thần.
Lộ Lê phát hiện nó ăn mặc không giống người bình thường, kiểu dáng tương đối hiện đại, vải dệt hẳn là rất xa hoa, trong nhà có tiền, hơn nữa được giáo ɖu͙ƈ rất tốt.
Hải tặc bắt cóc dân cư, giống nhau ở chỗ vì tiền tài, chuyên xuống tay với trẻ con nhà giàu, cũng không phải không thể nào.
Nhưng Lộ Lê cũng không hoàn toàn nghĩ như vậy, y cảm thấy còn có nguyên nhân khác, chỉ là vấn đề này cũng không nghĩ nhiều.
Hải tặc đã phát hiện việc y trốn thoát khỏi phòng, có người phát hiện trong phòng có hai người bị trói.
Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng chạy bộ từng đợt.
Lộ Lê không trốn, cũng không thể trốn, mà là tìm góc ngồi xuống, đặt con trai ở trêи đùi.
Nếu y chỉ có một mình, y có thể đối kháng với hải tặc trêи chiếc phi thuyền này thử xem, nhưng còn có con trai, y không có biện pháp bảo đảm an toàn cho con trai, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, sau này chạm đất lại tìm kiếm cơ hội.
Hải tặc hiển nhiên không cảm thấy y đánh ngất người trông coi xong còn ngoan ngoãn, thủ lĩnh đám hải tặc đang ra lệnh người tìm kiếm thân ảnh y khắp nơi.
Có người phát hiện kẻ trông coi đám trẻ con không thấy, mở cửa đi vào phát hiện đồng bọn ngã trêи mặt đất, người trong phòng đều không cử động, chỉ là đám trẻ con đã ngừng khóc, bởi vì tên hải tặc này, lại khóc lớn hơn.
Hải tặc bị khóc đến phát phiền, khiêng đồng bạn đi ra ngoài, đang muốn đóng cửa lại, đột nhiên phát hiện không đúng, sao lại nhiều thêm một người lớn.
Bọn họ tổng cộng bắt hai đôi cha con, trong phòng ban đầu chỉ có hai đôi, hiện tại lại nhiều thêm một đôi.
Hải tặc tập trung nhìn vào, mới phát hiện người nhiều thêm chính là kẻ đánh ngất đồng bọn, nhìn y chỉ an an phận phận ngồi ở trong một góc, cùng với đứa trẻ trong lòng, lập tức đoán được y là vì tìm con trai, trừng mắt liếc y một cái mới khóa cửa báo cáo cho đại ca.
Thủ lĩnh hải tặc biết chuyện, đối phương lại không có động tác khác, không muốn sinh thêm việc cực đoan, không truy cứu chuyện này nữa.
Cửa phòng vừa đóng lại, hai người cha rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ bắp căng chặt cũng thả lỏng lại.
Người cha vừa mới mở miệng kia biết sự lợi hại của Lộ Lê, nhịn không được ôm con trai ngồi cạnh y.
“Vừa rồi anh thật lợi hại, anh đánh hôn mê đồng bọn của chúng, vậy mà hải tặc cũng không làm gì." Người cha trẻ tuổi lại nói, “Tôi tên Hải Nhân, anh tên là gì?"
Lộ Lê trầm mặc một chút, “Ly Lục."
“Sắp tới anh cẩn thận một chút, hải tặc tùy lúc có khả năng trở về, bọn chúng cũng bất chấp, trẻ con cũng đánh."
Sắc mặt Lộ Lê thay đổi, “Bọn họ đánh con trai của tôi?"
“Có tên hải tặc đá con trai anh một cái," Hải Nhân lý giải được tâm tình của y, “Nhưng con trai anh rất lợi hại, hải tặc tới gần nó liền khóc, tiếng khóc đặc biệt vang dội, tên hải tặc kia ban đầu còn muốn đánh người, sau nhịn không nổi đi ra ngoài, hắn vừa đi, con trai anh lại không khóc nữa, mỗi lần chỉ cần có hải tặc lại đây, nó lại khóc, kéo theo đám trẻ con trong phòng, hải tặc cũng không dám lưu lại trong phòng quá năm giây."
Nhưng mà khổ hắn cùng một người cha khác, tuy nhiên chỉ cần hải tặc không tới đánh người, bọn họ chịu đựng chút này cũng không sao.
Lộ Lê cũng không được an ủi, sắc mặt âm u, giống như muốn giết người.
Hải Nhân nhìn bộ dáng này của y, có chút ngạc nhiên, cũng có chút sợ hãi, không ngờ người khí chất ôn nhuận như vậy, nóng giận lại khủng bố như vậy, nhưng tưởng tượng thân thủ người này vừa mới đánh ngã hải tặc, hắn bèn nhịn xuống.
Lộ Lê không biết Hải Nhân suy nghĩ cái gì, y chỉ biết hải tặc cũng dám đánh con y, xốc quần áo con trai lên, kiểm tra toàn thân một chút, lại không phát hiện nơi nào bầm tím.
“Ồ, thể chất con trai anh thật tốt, hải tặc kia lúc trước đá nơi này." Hải Nhân chỉ chỉ tay nhỏ của con y, mặt trêи là làn da bóng loáng tinh tế, nếu nói ra, chỉ sợ không ai tin nó vừa bị ngược đãi. Lộ Lê nhớ tới thể chất của con trai, hải tặc kia chỉ cần sức mạnh không đặc biệt lớn, thì sẽ không lưu lại dấu vết trêи người con trai, không khỏi thở phào một hơi.
“Tên hải tặc kia thường xuyên đến đây sao?"
Hải Nhân có chút lo lắng Lộ Lê cho rằng hắn đang nói dối, đột nhiên nghe được lời này, sửng sốt một chút mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Thường xuyên, cách một hai ngày sẽ tới một lần, mỗi lần hình như đều tức giận."
“Lúc hắn tới, cậu nói cho tôi." Lộ Lê nói.
“Ừ, được." Hải Nhân chỉ cho rằng y muốn nhớ kỹ kẻ đánh con của y, gật gật đầu.
Trong phòng có hơn 30 đứa trẻ, tuổi bình quân là 4, 5 tuổi, lớn nhất thoạt nhìn đã mười tuổi, nhỏ nhất chính là con trai của Lộ Lê, mới sáu tháng tuổi, nhưng luận thông minh, không ai so được với nó.
Đứa nhỏ khác vừa đến nơi lạ lẫm, còn có mấy ông chú hung ác, đã sớm sợ tới mức hoang mang lo sợ, không ngừng khóc gọi cha mẹ, con trai Lộ Lê lúc vừa mới bị bắt vào, giống như người lớn, không hoảng không loạn, bộ dáng thập phần bình tĩnh.
Hải Nhân và một vị cha khác tưởng nó quá nhỏ, không biết tình cảnh hiện tại của mình, sau đó mới phát hiện nó trêu chọc hải tặc, mới biết nó rất thông minh.
Hiện tại cha nó đã tới, nó chỉ ghé vào trong lòng cha, chỉ chốc lát đã hô hô ngủ.
Đến giờ cơm, hải tặc đưa tới cơm trưa hôm nay.
Trong phòng phần lớn là trẻ con, hải tặc hiển nhiên không có kiên nhẫn làm đồ ăn thích hợp cho trẻ em, càng không đút cho chúng nó ăn, buông đồ ăn xuống rồi rời đi.
Hải Nhân và một vị cha khác hữu tâm vô lực, chỉ có thể thỉnh thoảng xúc cho những đứa bé khó tự ăn cơm.
Đồ ăn cũng không dễ ăn, rất nhiều đứa nhỏ ăn được một nửa thì không muốn ăn nữa, Lộ Lê ăn một chút cũng không ăn nữa, nhân lúc người không chú ý lấy một lọ trái cây xay từ không gian khấu, con trai thích ăn trái cây, đặc biệt là loại dinh dưỡng phong phú, cho nên y đặt ở không gian khấu một hộp ổn định nhiệt độ lớn, bên trong đặt không ít đồ ăn.
Y thương cho trẻ con nơi này, cũng muốn cho bọn nó, nhưng trẻ con không dấu chuyện được, hải tặc tới gần sẽ bị phát hiện.
Con trai y dường như cũng biết không thể bị người khác phát hiện, ăn thật sự rất nhanh, lọ thấy đáy nhanh hơn so với ngày thường.
Lộ Lê đang muốn thu hồi cái chai vào, động tác đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy đứa nhỏ trong góc quần áo không tầm thường đang khô cằn nhìn lại đây, thỉnh thoảng ɭϊếʍ môi, bờ môi của nó có chút khô nứt, sắc mặt không quá tốt, vừa thấy đã biết là khuyết thiếu dinh dưỡng, khí sắc kém quá nhiều so với những đứa khác.
Trước đó y đã chú ý, đứa nhỏ này ăn không quen đồ ăn nơi này, mỗi lần ăn mấy miếng là nhổ ra, nếu trước đó vẫn luôn như vậy, trong khoảng thời gian này nó hẳn là không ăn được bao nhiêu cơm, khó trách bộ dáng thiếu dinh dưỡng.
Nghĩ nghĩ, Lộ Lê vẫy tay nhẹ với nó, trêи tay xuất hiện một lọ hoa quả xay khác.
Đứa bé trai do dự một chút, cuối cùng không thể chịu đựng nổi dụ dỗ và cảm giác đói khát, bước nhỏ bước nhỏ dịch lại đây.
Lúc này đại bộ phận mấy đứa nhỏ vì mới ăn cơm xong, hơn nữa mệt mỏi, đều ngủ rồi, Hải Nhân bên cạnh cũng đang dỗ con trai mình ngủ, không chú ý.
“Bảo bối, lọ hoa quả xay này đưa cho anh trai nhỏ này ăn có được hay không? Chờ chúng ta về nhà, cha sẽ làm nhiều hoa quả xay hơn cho con." Lộ Lê thương lượng với con trai trong lòng.
Soái Soái nhìn chằm chằm đứa bé trai gầy yếu, gật gật đầu.
Lộ Lê đưa lọ cho đứa bé.
Bé trai biết y không muốn để những người khác nhìn thấy, liền tránh ở bên người y, bắt lấy lọ dùng sức uống hết hoa quả xay bên trong, ăn xong rồi còn chưa đã thèm ɭϊếʍ ɭϊếʍ miệng bình, cuối cùng, thật cẩn thận đưa cho Lộ Lê.
Sau đó nó không trở lại góc, mà rúc ở bên người Lộ Lê, phảng phất như vậy mới làm nó có cảm giác an toàn.
Buổi chiều, cửa phòng mở.
Lộ Lê liếc mắt một cái qua, một hải tặc mặt mày có chút tối tăm đi vào, đôi mắt trộn lẫn với tức giận.
Hải Nhân bên cạnh lập tức sợ hãi thò qua, nói: “Hắn chính là hải tặc thường xuyên lại đây đánh người."
Nhóm trẻ con hiển nhiên nhận ra tên hải tặc này, thi nhau sợ hãi rụt rụt về phía sau.
Đôi mắt lạnh lẽo của tên hải tặc quét một vòng trong phòng, vừa lòng khi nhìn thấy bọn họ sợ hãi mình, điều này làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn, rất có cảm giác hư vinh, có nhiều người sợ hắn như vậy.
Bộ dạng bình tĩnh của Lộ Lê trong đám người sợ hãi, có vẻ đặc biệt nổi bật.
Ánh mắt phẫn nộ của tên hải tặc dừng ở trêи người y, bước lại đây, nâng chân không nói hai lời đá qua mặt Lộ Lê. Trong mắt Lộ Lê chợt lóe ánh sáng sắc lạnh, nhanh chóng bắt lấy chân tên hải tặc.
Lúc bị bắt lấy, tên hải tặc khựng lại, đây là lần đầu tiên có người dám phản kháng hắn, sắc mặt chợt trầm xuống, hung hãn nói: “Buông tay!"
Lộ Lê đặt con trai bên cạnh bé trai, đứa nhỏ lập tức che trước mặt con của y, rõ ràng cũng sợ hãi, nhưng bộ dáng muốn che chở cho con y, trong mắt Lộ Lê hiện lên ý cười, đôi mắt chuyển qua trêи người hải tặc, đứng lên đồng thời dùng sức xốc chân tên hải tặc lên trêи, hắn không đứng vững, lưng phía sau chạm mạnh xuống đất, thoáng chốc phát ra một tiếng hét thảm.
Hải tặc canh giữ ở ngoài cửa nghe được thanh âm chạy vào, phát hiện đồng bạn bị đánh ngã xuống đất, còn tưởng Lộ Lê lại muốn động thủ, tên kia bị Lộ Lê lật qua, tức khắc như lâm vào đại địch.
Lộ Lê bình tĩnh ngồi trở lại.
Hải tặc đợi một lúc cũng không thấy y động thủ, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đỡ đồng bọn đi ra ngoài.
Cửa đóng lại xong, tên đồng bọn lập tức vặn vẹo phẫn nộ rống giận muốn cho đối phương chết, hải tặc đập trán hắn một chút.
“Kia là hàng hóa, mày kiềm chế lại cho tao, về sau đừng đến nữa, bằng không hàng hóa xảy ra vấn đề, thủ lĩnh sẽ hỏi mày đầu tiên."
Nhắc tới đến thủ lĩnh, đối phương cắn răng không cam lòng nói: “Nhưng cứ như thế bỏ qua à, trước đó hắn còn đánh mày."
Sắc mặt hải tặc trầm xuống, “Không vội, dù sao đến viên tinh cầu tiếp theo, lão đại sẽ đem bọn nó tách ra, đến lúc đó tính sổ cũng không muộn."
“Được, tao đây sẽ chờ một chút."
Hai kẻ này không biết, đối thoại bị Lộ Lê đứng ở phía sau cửa nghe được, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng.
Y vẫn luôn cho rằng sẽ luôn ở cùng con trai, nhưng xuống một viên tinh cầu là phải tách ra, không được, y không thể cùng con trai tách ra, một khi mất đi tin tức của con trai, y sợ về sau sẽ tìm không thấy nữa.
“Làm sao vậy?" Hải Nhân thấy sắc mặt y thập phần khó coi, đột nhiên có dự cảm xấu.
Lộ Lê nói cho hắn điều vừa nghe được.
“Cái gì, bọn chúng muốn tách tôi cùng con trai ra? Không được, không được, tuyệt đối không được!" Hải Nhân hoảng sợ ôm con trai, thẳng đến khi con trai bị ôm đau, đập đập hắn mới buông ra, thân thể lại không ngừng run lên.
Người cha còn lại nghe được, ô ô khóc lên.
Lộ Lê nhìn nhìn bọn họ, có tâm cứu bọn họ, đáng tiếc vô lực, hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng vào việc Tần Vũ đã phát hiện hành tung của họ.
Cùng lúc đó, phòng điều khiển chính trêи phi thuyền hải tặc đột nhiên nhận được tin tức, mặt trêи là một chuỗi mật mã, chỉ nhìn một cách đơn thuần sẽ không nhìn ra cái gì, hải tặc phiên dịch nó ra xong, sắc mặt biến đổi, nhanh chóng chạy đi tìm thủ lĩnh.
“Thủ lĩnh, không tốt, cảng giao tiếp của chúng ta bị kiểm tra, tất cả đều là quân đội, bây giờ phi thuyền sắp tới đó, làm sao bây giờ?"
Sắc mặt thủ lĩnh hải tặc đại biến, tại sao lại như vậy, trước kia chưa bao giờ xảy ra việc này.
“Lập tức thay đổi đường hàng không, chúng ta không đi tới đó."
“Vậy đi chỗ nào?" Bọn họ luôn đáp đất ở nơi đó, bây giờ đột nhiên thay đổi lộ tuyến, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch phía sau.
Thủ lĩnh hải tặc sốt ruột đi qua đi lại, một lát sau nói ra tên một tinh cầu.
Thủ hạ lập tức trở về chấp hành.
Phòng điều khiển nhận được mệnh lệnh, lập tức thay đổi đường hàng không của phi thuyền, chạy về hướng khác trong vũ trụ.
Không ngờ, lần đổi hướng này bị quân đội trêи tinh cầu bọn họ sắp đáp xuống phát hiện.
Trong tình huống bình thường, phi thuyền sẽ không dễ dàng thay đổi tuyến đường, bởi vì vũ trụ cuồn cuộn vô biên, đến mỗi viên tinh cầu, đều có khả năng cần tiến hành tiếp viện, mà phi thuyền hải tặc này lấy danh nghĩa thương thuyền mà đi.
Người phụ trách tiếp thu tin tức vũ trụ của quân đội lập tức điều tra chiếc phi thuyền này, phát hiện bọn họ là từ hành tinh CA-032 xuất phát, đã từng đáp xuống Vinh Diệu tinh, sau khi rời đi chưa từng tiếp viện ở viên tinh cầu khác, theo lý thuyết, quy mô phi thuyền không quá lớn, lúc này hẳn là nên tiến hành tiếp viện mới đúng.
Tác giả :
Doãn Gia