Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 146: Đưa đến trang viên
Tới Tần gia, Lộ Lê phát hiện Tần nguyên soái đã trở lại, Tần phu nhân cũng ở đó, nhìn bọn họ tiến vào, còn thỏa thuê đắc ý liếc mắt nhìn y.
“Phụ thân, chúng con đã trở lại, hôm nay sao ngài trở về sớm như vậy?" Lộ Lê đi tới cười với Tần nguyên soái.
“Mẫu thân con nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, bảo ta mau chóng trở về." Tần nguyên soái cái gì cũng không biết, nhưng vợ mình rất ít khi dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói với ông, cho nên nửa giờ trước ông đã về.
Nghe vậy, Lộ Lê liếc nhìn Tần phu nhân một cái.
Tần phu nhân cong khóe miệng, nhìn như uy hϊế͙p͙, tựa như nói nếu không lập tức quyết định, bà sẽ nói ra bí mật của y.
Y đi rồi, Tần phu nhân cùng Barbara thương lượng một chút, cảm thấy những lời Lộ Lê nói chỉ là là hư trương thanh thế, y nhất định là vì bí mật bị chọc thủng, cho nên mới hoang mang rối loạn chạy thoát.
Nếu y không chịu thừa nhận, như vậy các nàng sẽ dùng thuốc nặng hơn, xem hắn còn có thể bình tĩnh không, vì thế có một màn như bây giờ.
Tần Vũ cởi áo khoác quân trang, sát khí trêи người chậm rãi tràn ra, thần sắc lành lạnh.
Tần nguyên soái dừng lại, nhìn hắn một cái, nhíu mày, “Con làm sao vậy, ai chọc con."
Tần Vũ nhìn về phía Tần phu nhân.
Tần nguyên soái tức khắc hiểu rõ, lại nhìn Lộ Lê, “Chẳng lẽ, mẫu thân con muốn nói việc gì đó liên quan đến Lộ Lê?"
Cố ý bảo ông trở về, còn phải đợi người trong nhà đến đông đủ, nghĩ tuyệt đối không phải việc đơn giản, Tần nguyên soái lập tức bảo Tần quản gia đem người hầu ra ngoài.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Người vừa đi, Tần nguyên soái mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tần phu nhân đang đắc ý dào dạt.
“Hỏi tôi không bằng hỏi hắn, có phải có bí mật giấu diếm gạt mọi người hay không, lúc trước tôi đã nói không cho hắn vào cửa Tần gia, là các ngươi một hai phải làm, hiện tại thì tốt rồi, người này hóa ra tiếp cận Tần Vũ là có rắp tâm khác." Tần phu nhân không nói thẳng ra chân tướng, bà muốn chậm rãi thưởng thức Lộ Lê khủng hoảng.
Nhưng đừng nói khủng hoảng, sợ hãi cũng không có, thần sắc Lộ Lê từ khi vào nhà không hề biến hóa, Tần phu nhân ngó trái ngó phải cũng chưa nhìn thấy thứ mình muốn.
Tần nguyên soái thần sắc không đổi, “Bí mật gì, rắp tâm gì?"
Tần phu nhân lớn tiếng nói: “Ông hỏi hắn."
Lộ Lê than nhẹ một tiếng, “Phụ thân, mẫu thân nghe công chúa Barbara châm ngòi, muốn nói con là gián điệp Liên Bang phái tới."
“Bà quả thực hồ nháo!" Tần nguyên soái tức giận, lửa giận nhắm ngay Tần phu nhân, “Bà tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân Tần gia, thế mà đi theo một đứa tiểu bối hồ nháo, Từ Lan Huyên, bà có phải mấy năm nay an nhàn đến mức đầu óc hư luôn rồi hay không!"
Đây là lần đầu tiên Tần nguyên soái gọi cả tên lẫn họ Tần phu nhân, kịch bản hoàn toàn không giống như bà tưởng.
“Tần Phủ, sao ông có thể to tiếng với tôi như vậy, tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao, hắn vốn dĩ là người Liên Bang, lúc trước vô duyên vô cớ cùng Tần Vũ kết hôn, không phải gián điệp thì là cái gì." Tần phu nhân không dám tin mà rống lên với ông, cảm thấy trong lòng nóng nảy muốn giải tỏa ra xung quanh.
“Chỉ bằng một câu suy đoán bà liền bảo nó là gián điệp Liên Bang, cái này gọi sự thật sao!" Tần phủ quả thực bị làm tức chết rồi.
“Đương nhiên không phải tôi suy đoán, tôi nói có căn cứ, Barbara nói nhìn thấy hắn cùng một thám tử Liên Bang nói chuyện, thám tử Liên Bang kia lại biến mất, thân phận của hắn không phải có vấn đề thì là cái gì? Tần Phủ, tôi là hạng người như vậy sao, vậy mà ông không tin tôi!" Tần phu nhân cho rằng Tần nguyên soái ít nhất sẽ tin tưởng một chút, không ngờ chuyện thứ nhất ông làm chính là chỉ trích mình, tức đỏ mắt.
Tần nguyên soái nói một câu có thâm ý khác, “Nếu bà vẫn là Từ Lan Huyên trước kia, tôi sẽ tự tin tưởng bà, nhưng bà nhìn chính mình xem, từ khi con cái bà có đối tượng, bà không ngừng phản đối phản đối, về sau lại càng kỳ quái hơn, trở nên hoàn toàn không giống bà nữa, bà bảo tôi làm như thế nào tin tưởng bà, nếu bà còn tiếp tục như vậy, tôi cũng nói không được nữa."
“Tần Phủ, lời ông nói có ý gì, ông nói rõ ràng cho tôi." Cái gì kêu là nói không được nữa, Tần phu nhân tức muốn hộc máu tiến lên.
Tần nguyên soái không đáp, ông vẫn tức giận chưa tan.
Tần phu nhân dùng sức túm ông, giống như nổi điên muốn ông nói cho rõ ràng, Tần nguyên soái bảo Tần quản gia kéo bà ra.
Tần phu nhân rống to, hoàn toàn không còn hình tượng cao quý nữa, vì nhắm mắt làm ngơ, Tần nguyên soái bảo Tần Vũ cùng ông đến thư phòng, có chuyện muốn nói cùng hắn, vừa lúc Tần Vũ cũng có chuyện muốn nói.
“Cái con hồ ly tinh này, ngươi hiện tại vừa lòng chưa? Chồng ta con trai ta đều không tin ta, từ khi ngươi đến đây mọi thứ biến thành như vậy, ngươi có phải muốn đoạt đi hết thảy của ta mới cam tâm!" Tần phu nhân quát thét, hai người kia vừa đi, dã thú bị giam đã trực tiếp lao tới, lý trí hoàn toàn biến mất.
“Mẫu thân, tôi nghe nói ngài trước kia là người vợ cũng như mẫu thân hiền huệ, Tần nguyên soái nói không sai, không biết khi nào, ngài thay đổi, biến thành người mà bọn họ xa lạ, ngài chưa bao giờ tỉnh lại nhìn mình một chút sao?"
Nếu có thể, Lộ Lê hoàn toàn không muốn làm gia đình hoàn chỉnh này tan rã.
Tần phu nhân cười rộ lên ha hả, biểu tình ẩn ẩn lộ ra điên cuồng, “Chỉ cần không có ngươi, ta chính là ta."
“Vậy vì sao ngài phản đối Tần Thường cùng hôn phu của em ấy."
“Nam nhân kia sao xứng đôi với Thường Nhi của ta."
“Ngài lúc trước chỉ là ngại hắn quân hàm không đủ cao, nhưng hiện tại hắn ở quân bộ địa vị càng ngày càng cao, sớm muộn gì có thể ngang hàng cùng Tần Thường, vì sao ngài còn không vui?" Lộ Lê thử đem đạo lý bẻ ra nói với bà.
“Ta không thích hắn." Tần phu nhân nào nói được đạo lý, chỉ có thể càn quấy.
“Được, vậy người nào mới xứng đôi với Tần Thường?"
“Đương nhiên là Bob hoặc Dihp." Hai người phân biệt là nhị vương tử và tam vương tử, đại vương tử đã có Vương phi.
“Nhưng Tần Thường không thích bọn họ."
“Ta đây mặc kệ."
“Nhưng không phải ngài rất yêu quý Tần Thường sao, vì sao cứ phải không màng ý nguyện của em ấy?" Lộ Lê cảm thấy Tần phu nhân có điểm kỳ quái, vì sao cứ kiên trì muốn cho nữ nhi mình gả vào hoàng thất.
Tần phu nhân trêи mặt xuất hiện chút giãy giụa, nhưng bà lại nói không nên lời nguyên nhân, “Ta yêu nó, nhưng nó cần phải gả vào hoàng thất, không đúng, chúng ta không phải đang nói Tần Thường, ngươi đừng mong nói sang chuyện khác, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, tự mình rời đi, hoặc là ta đem thân phận của ngươi bại lộ ra ngoài."
Lộ Lê cảm thấy nói không thông, “Tôi sẽ không rời đi, Tần Vũ ở đâu, tôi sẽ ở đó."
“Ngươi thật sự không sợ ta đem thân phận của ngươi nói ra sao?" Đôi mắt Tần phu nhân hơi nhuốm sắc đỏ sẫm.
“Vì sao tôi phải sợ?" Lộ Lê hỏi lại.
“Được, bây giờ ta sẽ đem thân phận của ngươi nói cho mọi người." Tần phu nhân kϊƈɦ động lên, thao tác máy truyền tin.
Một bàn tay bóp chặt cánh tay Tần phu nhân, đúng là Tần quản gia, chỉ thấy ông lưu loát gỡ máy truyền tin của Tần phu nhân xuống.
Tần nguyên soái và Tần Vũ vừa lúc đi xuống.
“Phụ thân, ngoại thành Vinh Diệu tinh có một tòa trang viên." Tần Vũ nhàn nhạt mà nói.
Tần nguyên soái thở dài thật sâu, “Thôi, đem người qua đi, khi nào bình tĩnh, thì lại trở về."
“Tần Phủ, sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy." Tần phu nhân thần thái điên cuồng giãy giụa, Tần quản gia tay tựa như sắt thép, cứng rắn khiến bà
không thể tránh thoát được.
Lúc Tần Tuyết trở về, Tần phu nhân đã bị mang đi, Tần nguyên soái cũng không giấu cô, cô vừa hỏi liền nói.
“Vì sao phải đem mẫu thân đi?" Tần Tuyết hoang mang rối loạn hỏi, tuy cách làm của mẫu thân xác thật không đúng, nhưng nàng là nữ chủ nhân Tần gia, là vợ của phụ thân, là mẫu thân của cô.
“Mẫu thân con gần đây tình trạng rất không đúng, thái độ bà ấy nhắm vào Lộ Lê càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện này con không cần lo, chờ khi nào bà ấy có thể bình tĩnh lại, ta sẽ tự đưa bà ấy trở về." Tần nguyên soái có chút mệt mỏi.
Tần Tuyết biết có liên quan đến chị dâu, nhưng cô không hỏi, trở về phòng liền liên hệ Barbara, hỏi hôm nay nàng nói gì với mẫu thân cô.
Barbara ấp úng.
“Barbara, nếu cậu còn muốn làm bạn bè của mình, làm thân thích với mình, tốt nhất đem mọi thứ một năm một mười nói cho mình đi, nếu không chúng ta về sau không cần gặp lại." Ngữ khí Tần Tuyết nghiêm khắc lên.
“Tiểu Tuyết……" Barbara khó có thể tin trừng mắt, không ngờ cô có thể nói như vậy.
Nhưng không gặp mặt Tần Tuyết, không làm bạn của cô nữa, chẳng phải về sau nàng rất khó biết được tin về Tần Vũ.
Phụ vương mẫu hậu trước kia cũng nói qua, bảo nàng nhất định phải tạo quan hệ tốt với Tần Tuyết, tồn tại của Tần gia là nơi hoàng thất Drews dừng chân ở Vinh Diệu đế quốc, thậm chí còn trong tinh tế vũ trụ, không có Tần gia bảo vệ, hoàng thất có lẽ không phải tai họa ngập đầu, thì sẽ bốn bề gặp địch, không có khả năng an ổn giống như hiện tại.
Barbara không ngốc, lập tức thỏa hiệp, nói việc Lộ Lê là gián điệp cho cô.
Tần Tuyết đã không phải là cô trước kia, sau khi đầu óc hiểu rõ, cô càng thêm hiểu về Barbara, khi ghét một người, nàng nhất am hiểu là cưỡng từ đoạt lý, lời nói càng thêm thắt quá đáng.
“Barbara, loại chuyện này mình khuyên cậu đừng nói bậy, cậu căn bản không có chứng cứ đúng không, nhưng cậu lại đem chuyện này nói cho mẫu thân mình, rốt cuộc cậu rắp tâm muốn làm gì?" Tần Tuyết lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc ép hỏi.
“Mình không có!" Barbara lớn tiếng phản bác.
“Cậu nói dối, vì sao cố tình muốn nói loại tin tức chưa trải qua chứng thực nói cho mẫu thân tôi, cậu còn dám nói cậu không có, Barbara, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn, nhưng cậu lại lợi dụng mẫu thân tôi, cậu muốn nhà tôi không được an bình đúng không, cậu quá làm tôi quá thất vọng rồi, tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa." Tần Tuyết nói xong trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Phương hướng phát triển này không phải điều nàng muốn, Barbara nhất thời nóng nảy, xoay người đi tìm vương hậu, không ngờ Serrill cũng ở đó.
Vương hậu nhìn con gái nhỏ sắp khóc, tức khắc đau lòng, kéo nàng đến bên người, “Đây là làm sao vậy, nói cho mẫu hậu."
“Mẫu hậu, Tiểu Tuyết nàng, nàng nói về sau không nhìn mặt con nữa." Barbara cảm thấy cực kỳ uất ức, nàng căn bản không muốn như vậy.
“Vì sao?" Vương hậu kinh ngạc dò hỏi.
Serrill cúi đầu nhìn máy truyền tin trêи cổ tay, khóe miệng hơi kéo xuống.
Barbara không dám nói chuyện kia, chỉ là hàm hồ nói mình làm một việc chọc cô bực mình, hỏi là chuyện gì, nàng chỉ nói là một chuyện nhỏ.
“Ta còn cho là cái gì, không có việc gì, Tần Tuyết không phải người thích ghi thù, rất nhanh sẽ quên thôi, làm lạnh lại với con." Vương hậu chỉ cho là hai người giận dỗi.
Barbara cảm thấy Tần Tuyết lần này không phải nói giỡn, cũng sẽ không phải chỉ qua mấy ngày sẽ quên, trực giác nàng có đôi khi rất chuẩn, nhưng nàng không dám nói cho mẫu hậu, chỉ có thể tự mình sốt ruột.
Vương hậu còn có việc, an ủi nàng vài câu liền đi trước, lưu lại hai đứa con.
“Barbara, em với Tần Tuyết ngày thường quan hệ khá tốt mà, sao lại cãi nhau?" Serrill làm như không có việc gì.
“Còn không phải là do anh à." Barbara trừng hắn một cái.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới anh." Serrill không rõ nguyên do.
Barbara nói: “Nếu không phải trước đó anh nói việc kia cho em, em cũng không làm như vậy, bây giờ Tiểu Tuyết cũng vì việc kia mà cãi nhau với em, đều là do anh sai."
“Ồ," Serrill cười, “Làm ơn, anh đã nói với em, mà em đã quên, rốt cuộc việc không có chứng cứ, tùy tiện nói bậy không tốt lắm, là chính em kìm nén không được, gấp không kịp chờ muốn lấy lòng người Tần gia?"
Hắn nói trắng ra, Barbara nghe xong sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không sai, nàng muốn lấy lòng Tần phu nhân nên mới nói.
Tần phu nhân luôn muốn đuổi Lộ Lê ra khỏi Tần gia, nàng muốn nhân cơ hội này để ngày sau là đại công thần, Tần phu nhân chắc chắn sẽ nhớ rõ nàng tốt thế nào, nhưng nàng nào biết đâu rằng, Tần phu nhân phản ứng lớn như vậy, còn gây náo loạn ở Tần gia.
Việc Tần phu nhân bị đưa đến trang viên chắc chắn giấu không được, Tần nguyên soái cũng không dấu diếm, hơn nữa bảo Tần Tuyết qua đó với bà, đối ngoại lấy cớ là giải sầu, năm vừa rồi vừa đến mùa hè, Tần phu nhân cũng đến trang viên ở vài ngày, cho nên không ai hoài nghi.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều tin, lúc Serrill biết chuyện này, không cẩn thận đập hư vài thứ công cộng trong học viện, bất chấp giáo viên và bạn học đều đang nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài.
“Phụ thân, chúng con đã trở lại, hôm nay sao ngài trở về sớm như vậy?" Lộ Lê đi tới cười với Tần nguyên soái.
“Mẫu thân con nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố, bảo ta mau chóng trở về." Tần nguyên soái cái gì cũng không biết, nhưng vợ mình rất ít khi dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói với ông, cho nên nửa giờ trước ông đã về.
Nghe vậy, Lộ Lê liếc nhìn Tần phu nhân một cái.
Tần phu nhân cong khóe miệng, nhìn như uy hϊế͙p͙, tựa như nói nếu không lập tức quyết định, bà sẽ nói ra bí mật của y.
Y đi rồi, Tần phu nhân cùng Barbara thương lượng một chút, cảm thấy những lời Lộ Lê nói chỉ là là hư trương thanh thế, y nhất định là vì bí mật bị chọc thủng, cho nên mới hoang mang rối loạn chạy thoát.
Nếu y không chịu thừa nhận, như vậy các nàng sẽ dùng thuốc nặng hơn, xem hắn còn có thể bình tĩnh không, vì thế có một màn như bây giờ.
Tần Vũ cởi áo khoác quân trang, sát khí trêи người chậm rãi tràn ra, thần sắc lành lạnh.
Tần nguyên soái dừng lại, nhìn hắn một cái, nhíu mày, “Con làm sao vậy, ai chọc con."
Tần Vũ nhìn về phía Tần phu nhân.
Tần nguyên soái tức khắc hiểu rõ, lại nhìn Lộ Lê, “Chẳng lẽ, mẫu thân con muốn nói việc gì đó liên quan đến Lộ Lê?"
Cố ý bảo ông trở về, còn phải đợi người trong nhà đến đông đủ, nghĩ tuyệt đối không phải việc đơn giản, Tần nguyên soái lập tức bảo Tần quản gia đem người hầu ra ngoài.
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Người vừa đi, Tần nguyên soái mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Tần phu nhân đang đắc ý dào dạt.
“Hỏi tôi không bằng hỏi hắn, có phải có bí mật giấu diếm gạt mọi người hay không, lúc trước tôi đã nói không cho hắn vào cửa Tần gia, là các ngươi một hai phải làm, hiện tại thì tốt rồi, người này hóa ra tiếp cận Tần Vũ là có rắp tâm khác." Tần phu nhân không nói thẳng ra chân tướng, bà muốn chậm rãi thưởng thức Lộ Lê khủng hoảng.
Nhưng đừng nói khủng hoảng, sợ hãi cũng không có, thần sắc Lộ Lê từ khi vào nhà không hề biến hóa, Tần phu nhân ngó trái ngó phải cũng chưa nhìn thấy thứ mình muốn.
Tần nguyên soái thần sắc không đổi, “Bí mật gì, rắp tâm gì?"
Tần phu nhân lớn tiếng nói: “Ông hỏi hắn."
Lộ Lê than nhẹ một tiếng, “Phụ thân, mẫu thân nghe công chúa Barbara châm ngòi, muốn nói con là gián điệp Liên Bang phái tới."
“Bà quả thực hồ nháo!" Tần nguyên soái tức giận, lửa giận nhắm ngay Tần phu nhân, “Bà tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân Tần gia, thế mà đi theo một đứa tiểu bối hồ nháo, Từ Lan Huyên, bà có phải mấy năm nay an nhàn đến mức đầu óc hư luôn rồi hay không!"
Đây là lần đầu tiên Tần nguyên soái gọi cả tên lẫn họ Tần phu nhân, kịch bản hoàn toàn không giống như bà tưởng.
“Tần Phủ, sao ông có thể to tiếng với tôi như vậy, tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao, hắn vốn dĩ là người Liên Bang, lúc trước vô duyên vô cớ cùng Tần Vũ kết hôn, không phải gián điệp thì là cái gì." Tần phu nhân không dám tin mà rống lên với ông, cảm thấy trong lòng nóng nảy muốn giải tỏa ra xung quanh.
“Chỉ bằng một câu suy đoán bà liền bảo nó là gián điệp Liên Bang, cái này gọi sự thật sao!" Tần phủ quả thực bị làm tức chết rồi.
“Đương nhiên không phải tôi suy đoán, tôi nói có căn cứ, Barbara nói nhìn thấy hắn cùng một thám tử Liên Bang nói chuyện, thám tử Liên Bang kia lại biến mất, thân phận của hắn không phải có vấn đề thì là cái gì? Tần Phủ, tôi là hạng người như vậy sao, vậy mà ông không tin tôi!" Tần phu nhân cho rằng Tần nguyên soái ít nhất sẽ tin tưởng một chút, không ngờ chuyện thứ nhất ông làm chính là chỉ trích mình, tức đỏ mắt.
Tần nguyên soái nói một câu có thâm ý khác, “Nếu bà vẫn là Từ Lan Huyên trước kia, tôi sẽ tự tin tưởng bà, nhưng bà nhìn chính mình xem, từ khi con cái bà có đối tượng, bà không ngừng phản đối phản đối, về sau lại càng kỳ quái hơn, trở nên hoàn toàn không giống bà nữa, bà bảo tôi làm như thế nào tin tưởng bà, nếu bà còn tiếp tục như vậy, tôi cũng nói không được nữa."
“Tần Phủ, lời ông nói có ý gì, ông nói rõ ràng cho tôi." Cái gì kêu là nói không được nữa, Tần phu nhân tức muốn hộc máu tiến lên.
Tần nguyên soái không đáp, ông vẫn tức giận chưa tan.
Tần phu nhân dùng sức túm ông, giống như nổi điên muốn ông nói cho rõ ràng, Tần nguyên soái bảo Tần quản gia kéo bà ra.
Tần phu nhân rống to, hoàn toàn không còn hình tượng cao quý nữa, vì nhắm mắt làm ngơ, Tần nguyên soái bảo Tần Vũ cùng ông đến thư phòng, có chuyện muốn nói cùng hắn, vừa lúc Tần Vũ cũng có chuyện muốn nói.
“Cái con hồ ly tinh này, ngươi hiện tại vừa lòng chưa? Chồng ta con trai ta đều không tin ta, từ khi ngươi đến đây mọi thứ biến thành như vậy, ngươi có phải muốn đoạt đi hết thảy của ta mới cam tâm!" Tần phu nhân quát thét, hai người kia vừa đi, dã thú bị giam đã trực tiếp lao tới, lý trí hoàn toàn biến mất.
“Mẫu thân, tôi nghe nói ngài trước kia là người vợ cũng như mẫu thân hiền huệ, Tần nguyên soái nói không sai, không biết khi nào, ngài thay đổi, biến thành người mà bọn họ xa lạ, ngài chưa bao giờ tỉnh lại nhìn mình một chút sao?"
Nếu có thể, Lộ Lê hoàn toàn không muốn làm gia đình hoàn chỉnh này tan rã.
Tần phu nhân cười rộ lên ha hả, biểu tình ẩn ẩn lộ ra điên cuồng, “Chỉ cần không có ngươi, ta chính là ta."
“Vậy vì sao ngài phản đối Tần Thường cùng hôn phu của em ấy."
“Nam nhân kia sao xứng đôi với Thường Nhi của ta."
“Ngài lúc trước chỉ là ngại hắn quân hàm không đủ cao, nhưng hiện tại hắn ở quân bộ địa vị càng ngày càng cao, sớm muộn gì có thể ngang hàng cùng Tần Thường, vì sao ngài còn không vui?" Lộ Lê thử đem đạo lý bẻ ra nói với bà.
“Ta không thích hắn." Tần phu nhân nào nói được đạo lý, chỉ có thể càn quấy.
“Được, vậy người nào mới xứng đôi với Tần Thường?"
“Đương nhiên là Bob hoặc Dihp." Hai người phân biệt là nhị vương tử và tam vương tử, đại vương tử đã có Vương phi.
“Nhưng Tần Thường không thích bọn họ."
“Ta đây mặc kệ."
“Nhưng không phải ngài rất yêu quý Tần Thường sao, vì sao cứ phải không màng ý nguyện của em ấy?" Lộ Lê cảm thấy Tần phu nhân có điểm kỳ quái, vì sao cứ kiên trì muốn cho nữ nhi mình gả vào hoàng thất.
Tần phu nhân trêи mặt xuất hiện chút giãy giụa, nhưng bà lại nói không nên lời nguyên nhân, “Ta yêu nó, nhưng nó cần phải gả vào hoàng thất, không đúng, chúng ta không phải đang nói Tần Thường, ngươi đừng mong nói sang chuyện khác, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, tự mình rời đi, hoặc là ta đem thân phận của ngươi bại lộ ra ngoài."
Lộ Lê cảm thấy nói không thông, “Tôi sẽ không rời đi, Tần Vũ ở đâu, tôi sẽ ở đó."
“Ngươi thật sự không sợ ta đem thân phận của ngươi nói ra sao?" Đôi mắt Tần phu nhân hơi nhuốm sắc đỏ sẫm.
“Vì sao tôi phải sợ?" Lộ Lê hỏi lại.
“Được, bây giờ ta sẽ đem thân phận của ngươi nói cho mọi người." Tần phu nhân kϊƈɦ động lên, thao tác máy truyền tin.
Một bàn tay bóp chặt cánh tay Tần phu nhân, đúng là Tần quản gia, chỉ thấy ông lưu loát gỡ máy truyền tin của Tần phu nhân xuống.
Tần nguyên soái và Tần Vũ vừa lúc đi xuống.
“Phụ thân, ngoại thành Vinh Diệu tinh có một tòa trang viên." Tần Vũ nhàn nhạt mà nói.
Tần nguyên soái thở dài thật sâu, “Thôi, đem người qua đi, khi nào bình tĩnh, thì lại trở về."
“Tần Phủ, sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy." Tần phu nhân thần thái điên cuồng giãy giụa, Tần quản gia tay tựa như sắt thép, cứng rắn khiến bà
không thể tránh thoát được.
Lúc Tần Tuyết trở về, Tần phu nhân đã bị mang đi, Tần nguyên soái cũng không giấu cô, cô vừa hỏi liền nói.
“Vì sao phải đem mẫu thân đi?" Tần Tuyết hoang mang rối loạn hỏi, tuy cách làm của mẫu thân xác thật không đúng, nhưng nàng là nữ chủ nhân Tần gia, là vợ của phụ thân, là mẫu thân của cô.
“Mẫu thân con gần đây tình trạng rất không đúng, thái độ bà ấy nhắm vào Lộ Lê càng ngày càng nghiêm trọng, chuyện này con không cần lo, chờ khi nào bà ấy có thể bình tĩnh lại, ta sẽ tự đưa bà ấy trở về." Tần nguyên soái có chút mệt mỏi.
Tần Tuyết biết có liên quan đến chị dâu, nhưng cô không hỏi, trở về phòng liền liên hệ Barbara, hỏi hôm nay nàng nói gì với mẫu thân cô.
Barbara ấp úng.
“Barbara, nếu cậu còn muốn làm bạn bè của mình, làm thân thích với mình, tốt nhất đem mọi thứ một năm một mười nói cho mình đi, nếu không chúng ta về sau không cần gặp lại." Ngữ khí Tần Tuyết nghiêm khắc lên.
“Tiểu Tuyết……" Barbara khó có thể tin trừng mắt, không ngờ cô có thể nói như vậy.
Nhưng không gặp mặt Tần Tuyết, không làm bạn của cô nữa, chẳng phải về sau nàng rất khó biết được tin về Tần Vũ.
Phụ vương mẫu hậu trước kia cũng nói qua, bảo nàng nhất định phải tạo quan hệ tốt với Tần Tuyết, tồn tại của Tần gia là nơi hoàng thất Drews dừng chân ở Vinh Diệu đế quốc, thậm chí còn trong tinh tế vũ trụ, không có Tần gia bảo vệ, hoàng thất có lẽ không phải tai họa ngập đầu, thì sẽ bốn bề gặp địch, không có khả năng an ổn giống như hiện tại.
Barbara không ngốc, lập tức thỏa hiệp, nói việc Lộ Lê là gián điệp cho cô.
Tần Tuyết đã không phải là cô trước kia, sau khi đầu óc hiểu rõ, cô càng thêm hiểu về Barbara, khi ghét một người, nàng nhất am hiểu là cưỡng từ đoạt lý, lời nói càng thêm thắt quá đáng.
“Barbara, loại chuyện này mình khuyên cậu đừng nói bậy, cậu căn bản không có chứng cứ đúng không, nhưng cậu lại đem chuyện này nói cho mẫu thân mình, rốt cuộc cậu rắp tâm muốn làm gì?" Tần Tuyết lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc ép hỏi.
“Mình không có!" Barbara lớn tiếng phản bác.
“Cậu nói dối, vì sao cố tình muốn nói loại tin tức chưa trải qua chứng thực nói cho mẫu thân tôi, cậu còn dám nói cậu không có, Barbara, tôi vẫn luôn coi cậu là bạn, nhưng cậu lại lợi dụng mẫu thân tôi, cậu muốn nhà tôi không được an bình đúng không, cậu quá làm tôi quá thất vọng rồi, tôi nghĩ trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa." Tần Tuyết nói xong trực tiếp cắt đứt liên lạc.
Phương hướng phát triển này không phải điều nàng muốn, Barbara nhất thời nóng nảy, xoay người đi tìm vương hậu, không ngờ Serrill cũng ở đó.
Vương hậu nhìn con gái nhỏ sắp khóc, tức khắc đau lòng, kéo nàng đến bên người, “Đây là làm sao vậy, nói cho mẫu hậu."
“Mẫu hậu, Tiểu Tuyết nàng, nàng nói về sau không nhìn mặt con nữa." Barbara cảm thấy cực kỳ uất ức, nàng căn bản không muốn như vậy.
“Vì sao?" Vương hậu kinh ngạc dò hỏi.
Serrill cúi đầu nhìn máy truyền tin trêи cổ tay, khóe miệng hơi kéo xuống.
Barbara không dám nói chuyện kia, chỉ là hàm hồ nói mình làm một việc chọc cô bực mình, hỏi là chuyện gì, nàng chỉ nói là một chuyện nhỏ.
“Ta còn cho là cái gì, không có việc gì, Tần Tuyết không phải người thích ghi thù, rất nhanh sẽ quên thôi, làm lạnh lại với con." Vương hậu chỉ cho là hai người giận dỗi.
Barbara cảm thấy Tần Tuyết lần này không phải nói giỡn, cũng sẽ không phải chỉ qua mấy ngày sẽ quên, trực giác nàng có đôi khi rất chuẩn, nhưng nàng không dám nói cho mẫu hậu, chỉ có thể tự mình sốt ruột.
Vương hậu còn có việc, an ủi nàng vài câu liền đi trước, lưu lại hai đứa con.
“Barbara, em với Tần Tuyết ngày thường quan hệ khá tốt mà, sao lại cãi nhau?" Serrill làm như không có việc gì.
“Còn không phải là do anh à." Barbara trừng hắn một cái.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới anh." Serrill không rõ nguyên do.
Barbara nói: “Nếu không phải trước đó anh nói việc kia cho em, em cũng không làm như vậy, bây giờ Tiểu Tuyết cũng vì việc kia mà cãi nhau với em, đều là do anh sai."
“Ồ," Serrill cười, “Làm ơn, anh đã nói với em, mà em đã quên, rốt cuộc việc không có chứng cứ, tùy tiện nói bậy không tốt lắm, là chính em kìm nén không được, gấp không kịp chờ muốn lấy lòng người Tần gia?"
Hắn nói trắng ra, Barbara nghe xong sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không sai, nàng muốn lấy lòng Tần phu nhân nên mới nói.
Tần phu nhân luôn muốn đuổi Lộ Lê ra khỏi Tần gia, nàng muốn nhân cơ hội này để ngày sau là đại công thần, Tần phu nhân chắc chắn sẽ nhớ rõ nàng tốt thế nào, nhưng nàng nào biết đâu rằng, Tần phu nhân phản ứng lớn như vậy, còn gây náo loạn ở Tần gia.
Việc Tần phu nhân bị đưa đến trang viên chắc chắn giấu không được, Tần nguyên soái cũng không dấu diếm, hơn nữa bảo Tần Tuyết qua đó với bà, đối ngoại lấy cớ là giải sầu, năm vừa rồi vừa đến mùa hè, Tần phu nhân cũng đến trang viên ở vài ngày, cho nên không ai hoài nghi.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều tin, lúc Serrill biết chuyện này, không cẩn thận đập hư vài thứ công cộng trong học viện, bất chấp giáo viên và bạn học đều đang nhìn hắn, bước nhanh ra ngoài.
Tác giả :
Doãn Gia