Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 145: Động cơ của Serrill

Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 145: Động cơ của Serrill

Hai người nào biết rằng, Lộ Lê xác thật đã từng là gián điệp Liên Bang, chẳng qua bây giờ y cùng Liên Bang đã không còn quan hệ.

Tần phu nhân và Barbara biết thân phận y đã từng làm xác thật làm y rất kinh ngạc, thậm chí rất khϊế͙p͙ sợ, nhưng xem biểu hiện của họ, Lộ Lê biết các nàng kỳ thật không có chứng cứ, nếu không cũng sẽ không ngầm gọi y ra.

Những lời này Lộ Lê chỉ dùng để hù các nàng mà thôi, y càng biểu hiện bình tĩnh, càng làm người khác cảm thấy y không chút nào chột dạ.

Tần phu nhân và Barbara không phải đối thủ của y, lập tức bị hù.

Sau khi đưa số cho Tần phu nhân, Tần Tuyết càng nghĩ càng thấy không thích hợp, mẫu thân ghét chị dâu, không muốn liên quan gì đến y, sao lại chủ động liên hệ chị dâu, lấy hiểu biết của cô với mẫu thân, chắc chắn lại là việc nhắm vào chị dâu.

Một bên là mẫu thân, một bên là chị dâu kiêm ân nhân cứu mạng, Tần Tuyết giãy giụa một lúc, cuối cùng quyết định.

Nàng nhắn tin cho Tần Vũ, nói mẫu thân tìm cô muốn lấy số liên lạc của chị dâu.

Cô chỉ có thể giúp được đến thế này.

Rời khỏi trụ sở tư nhân này, Lộ Lê vòng đến quân đoàn I, xe huyền phù tốc độ rất nhanh.

Tuy các nàng không có chứng cứ, toàn bằng thái độ không vui vẻ phán đoán, nhưng có thể chứng minh một chuyện, nhất định có người đem tin tức này tiết lộ cho các nàng, người sau lưng có mục đích gì, là ai đang đối phó với y, y một mực không biết.

Nhưng chuyện này làm Lộ Lê nghĩ đến một việc khác, càng cảm thấy sau việc này còn ẩn giấu người nào đó, một kẻ có thể tiếp cận Barbara hoặc là Tần phu nhân, hơn nữa thường thường xúi giục các nàng.

Xe huyền phù tới cổng quân đoàn I.

Lính thủ vệ nhìn thấy chiếc xe huyền phù này, ánh mắt sắc bén tập trung lại đây, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lộ Lê đi xuống, ánh mắt lập tức thay đổi, từ khi đến Liên Bang, rất nhiều binh lính quân đoàn I đã gặp qua Lộ Lê.

“Phu nhân, thượng tướng ở bên trong, cần tôi mang ngài qua không?" Một người binh lính thập phần chủ động.

“Vậy phiền cậu." Lộ Lê gật gật đầu.

Binh lính biểu tình lạnh nhạt, nhưng nội tâm thập phần vui sướиɠ, một binh sĩ khác hâm mộ nhìn hắn một cái.

Binh lính dẫn đường mang theo Lộ Lê đi được một nửa, ngẫu nhiên gặp được Noyce.

Ngày thường Lộ Lê rất ít khi tới quân đoàn I, lại còn đến sớm như vậy, thần kinh Noyce tuy hơi bằng phẳng, nhưng đúng thời điểm lại khá tinh tế, đặc biệt là nhìn thấy thượng tướng phu nhân biểu tình trầm trọng, liền bảo binh lính trở về, tự mình dẫn Lộ Lê đến nơi.

“Phu nhân, ngài sao lại tới đây?" Noyce thử hỏi.

Lộ Lê cười cười, cảm xúc che dấu không chê vào đâu được, “Có chuyện quan trọng, Tần Vũ bây giờ có bận không?"

Noyce nói: “Có một chút, nhưng cũng không quá bận, phu nhân ngài là nhất, chắc chắn thượng tướng sẽ đẩy hết mọi chuyện ra sau.

Nghe Lộ Lê tới tìm mình, Tần Vũ bảo Chu Tuấn Ngạn mang Noyce đi ra ngoài trước.

“Có phải có liên quan đến mẫu thân hay không?" Tần Vũ đứng dậy đưa y tới sô pha bên kia.

Lộ Lê kinh ngạc, “Sao anh biết?"

Tần Vũ nói: “Tần Tuyết gửi tin nhắn cho anh, nói mẫu thân tìm nó muốn lấy số liên lạc của em, bà ấy nói cái gì với em?"

“Không ngờ em ấy nói cho anh, mẫu thân tìm em ra ngoài, nói bà đã biết em là gián điệp Liên Bang, lúc ấy Barbara cũng ở đó." Lộ Lê cũng không loanh quanh lòng vòng, trực tiếp đem lời Tần phu nhân lúc ấy và lời y nói nói cho Tần Vũ, lại nói hoài nghi của mình, “Chuyện này hẳn là Barbara nói cho mẫu thân, nhưng Barbara sao lại biết được?"

Ánh mắt Tần Vũ trong khoảnh khắc âm trầm lãnh khốc, gương mặt bình tĩnh cũng lộ ra biểu hiện khủng bố Lộ Lê chưa từng gặp qua, tựa như đeo một cái mặt nạ mặt mũi hung tợn, “Là Serrill."

“Serrill là ai?"

“Tứ vương tử của quốc vương."

Lộ Lê kinh ngạc há miệng thở dốc, “Vì sao, mà sao anh biết được?"

Tần Vũ nói việc điều tra gần đây nói cho y, cùng với việc Serrill âm thầm sai người đưa cho hắn ảnh chụp.

Lộ Lê nghe xong chỉ còn lại cảm giác may mắn, ngày đó sau khi gặp được người Trương tướng quân phái tới tiếp xúc với y, y liền nói cho Tần Vũ, Tần Vũ nhúng tay vào chuyện này mới không bị Serrill tra được chứng cứ chứng minh thân phận mình.

Cho dù bây giờ đã cùng Trương tướng quân phân rõ giới hạn, không còn là gián điệp Liên Bang, nhưng y đã từng là gián điệp Liên Bang cũng là sự thật, đây là vết nhơ khó tẩy được.

“Em hiểu rồi, hắn cho rằng anh không biết thân phận của em, cho nên muốn dùng bức ảnh kia khiến cho anh hoài nghi, không ngờ anh không chỉ không theo hắn dự đoán điều tra em, ngược lại còn diệt trừ người của Trương tướng quân, cho nên hắn lợi dụng em gái của mình, Barbara đã biết nhất định sẽ nói cho Tần Tuyết hoặc Tần phu nhân, khiến chuyện này náo loạn lớn hơn, nhưng em không rõ, em với hắn hẳn là không có cừu hận, vì sao hắn muốn nhắm vào em như vậy?"

Lộ Lê không nghĩ ra, nói hắn vì Vinh Diệu đế quốc, vì Tần gia, nhưng cách làm lại không đúng.

Serrill hoài nghi y là gián điệp Liên Bang, hẳn là nói cho Tần Vũ hoặc Tần nguyên soái, vì sao muốn lợi dụng Barbara cái gì cũng không hiểu, Barbara trừ đem mọi thứ náo loạn lớn hơn ra ngoài, căn bản cái gì cũng không làm được.

“Chẳng lẽ, mục đích của hắn là muốn Barbara đem chuyện này xé to ra?" Hố em gái của mình như vậy, y lần đầu tiên nhìn thấy, đây cũng không phải là việc nhỏ.

“Em suy đoán không sai, hắn xác thật là muốn làm lớn chuyện lên." Ngữ khí Tần Vũ âm trầm.

“Như vậy đối với hắn có cái gì tốt gì?" Lộ Lê nhìn Tần Vũ.

“Anh đang điều tra." Tần Vũ cũng không biết, chỉ có thể xác định mục tiêu hắn là Lộ Lê.

Lộ Lê đột nhiên nói: “Lại nói tiếp, có chuyện em vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, chỉ là khi chuyện đã qua, em không nghĩ lại nữa."

“Chuyện gì?"

“Anh còn nhớ việc ở trung tâm thương mại không, Barbara xúi giục Tần Tuyết nhắm vào em, muốn đẩy em xuống cầu thang."

Tần Vũ ừ một tiếng, hai mắt giống như băng đá, hắn vẫn không quên chuyện này, tuy Barbara xong việc ngã khỏi cầu thang toàn thân gãy xương, nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ, có chút việc hắn sẽ ghi tạc trong lòng, sau có cơ hội có thể chậm rãi tính.

“Kỳ thật em lúc ấy đã tránh thoát đi, nhưng đột nhiên có một người đàn ông trung niên đụng vào em, người của Barbara không quen biết người kia, mới đầu em cho rằng chỉ là tai nạn, bây giờ nghĩ lại cẩn thận, đối phương có khả năng thật sự là chủ mưu." Ngay từ đầu nói mình có việc gấp mới chạy nhanh như vậy, nhưng sau đó rời đi, hắn bước đi lại không nhanh không chậm.

Từ sau khi đến Vinh Diệu tinh y vẫn luôn khiêm tốn, chưa bao giờ cùng người kết oán, không đạo lý gì có người nhắm vào y.

Lộ Lê tin chắc, Barbara và Tần Tuyết không có khả năng nói kế hoạch cho người thứ ba nghe, nhưng đối phương lại biết kế hoạch ở trung tâm thương mại, hoặc là người quen của Barbara, hoặc là người quen Tần Tuyết.

Lộ Lê cảm thấy khả năng là Barbara lớn hơn, bởi vì là Barbara xúi giục Tần Tuyết, Tần Tuyết lúc ấy cũng không biết Barbara là sẽ làm việc nguy hiểm như vậy.

“Em hoài nghi là Serrill?" Tần Vũ nghe ra ý của y, trong mắt xẹt qua một tia vặn vẹo hung hãn.

Nếu hắn sớm biết rằng Serrill cũng trộn lẫn trong đó, người toàn thân gãy xương không chỉ có Barbara.

“Khả năng là hắn rất lớn, có điều kiện biết kế hoạch của Barbara, chỉ là em vẫn nghĩ không rõ, vì sao hắn muốn nhằm vào em?" Lộ Lê quay đầu nhìn hắn, khuôn mặt Tần Vũ anh tuấn không thấy bình tĩnh ngày thường, biến thành khủng bố ác độc, cơ bắp trêи mặt hơi run rẩy.

Dáng vẻ này không thể nói là dễ nhìn, người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ tới mức thét chói tai, bỏ dép chạy như điên, bởi vì thật sự là quá dọa người, nhưng ở trong mắt Lộ Lê lại vẫn đẹp như bình thường, có đôi khi y thậm chí thích nhìn Tần Vũ như vậy, bởi vì mỗi một lần hắn phẫn nộ nguyên nhân đều là mình.

Lộ Lê nhịn không được cong khóe miệng, đột nhiên linh quang chợt lóe, trong đầu một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên, phát ra một tiếng kinh hô thật nhỏ.

“Làm sao vậy?" Tần Vũ vội vàng hỏi.

Lộ Lê biểu tình cổ quái nhìn hắn, “Em cảm thấy, có khả năng em biết nguyên nhân."

Tần Vũ nhìn y, chờ y nói.

Lộ Lê đột nhiên ôm mặt hắn, cảm thán nói: “Sao anh lớn lên đẹp trai như vậy, mê hoặc em còn chưa tính, đến cả công chúa hoàng tử cũng không buông tha."

Tần Vũ nhướng mày.

Lộ Lê thấy hắn hiểu còn giả vờ không hiểu, tức giận chụp mặt hắn, “Cái tên Serrill kia thích anh đi, cho nên hắn muốn diệt trừ em, ý tưởng của hắn so với Barbara càng khủng bố hơn, che dấu cũng sâu hơn Barbara, đặc biệt là thủ đoạn, em gái mình cũng có thể lợi dụng, hắn đã liệu trước Barbara là công chúa hoàng thất, cho dù bại lộ cũng chỉ chịu giáo huấn, sẽ không nguy hiểm tính mạng."

Tuổi còn trẻ đã biết tính kế như thế, về sau lớn hơn còn thành thế nào.

Tần Vũ khinh thường nhìn lại, “Chuyện này anh sẽ xử lý, em an tâm dự thi."

Lộ Lê thở dài, “Đã xảy ra loại việc thế này, sao em có thể an tâm được."

“Sẽ không có bất luận việc gì, chuyện này dừng ở đây, anh cam đoan với em." Tần Vũ trịnh trọng nhìn y, nghiêm túc nghiêm túc, còn chút cố chấp.

Lộ Lê ngẩng đầu ngang tầm mắt hắn, nội tâm rung động.

Sau khi rời khỏi quân đoàn I, Lộ Lê mang theo tin tưởng Tần Vũ cho y mà đến căn cứ, nội tâm xao động cũng dần dần an tĩnh lại.

Vứt bỏ hết thảy tạp niệm, y làm đầu óc mình rỗng không, hết sức chăm chú, khiến trong đầu tất cả đều là hình ảnh cơ giáp.

Lần này, y lại tốn hơn hai giờ chế tạo ra một bộ cơ giáp, không biết có phải bởi vì không có tạp niệm hay không, y cảm giác lần này chế tạo ra cơ giáp cấp F so với bộ trước còn tốt hơn, đáng tiếc không dụng cụ, bằng không y có thể thí nghiệm một chút.

Thời gian thi đấu buổi chiều vừa đến, Lộ Lê ở căn cứ tiến vào Tinh Võng, tham gia trận thi đấu thứ ba hôm nay.

Thi đấu hôm nay vẫn là ba trận thắng hai là có thể qua, nội dung là đối chiến tinh thần lực, không có tâm tư tiến từ từ, lần này y tốc chiến tốc thắng, trong đó có một trận đối thủ tương đối lợi hại, Lộ Lê dùng hơi nhiều thời gian mới đánh bại được đối phương.

Sau khi xác định mình thăng cấp, y rời khỏi Tinh Võng, thời gian gọi cho bọn Eddie cũng không có.

Eddie còn tưởng y đang bận, cũng không để ở trong lòng.

Lộ Lê mở xe huyền phù đến xưởng gia công của Khương xưởng trưởng, biết y tới, Khương xưởng trưởng lập tức ra nghênh đón, cho rằng lại có vụ làm ăn mới.

“Khương xưởng trưởng, lần này tôi không phải tới bán linh kiện, nghe nói xưởng gia công cũng có bán nguyên liệu chế tạo cơ giáp phải không?" Lộ Lê biết ông ta hiểu lầm, giải thích một chút.

“Đúng là có, Lộ tiên sinh muốn mua nguyên liệu gì?" Khương xưởng trưởng vừa nghe, nhiệt tình cũng không bỏ, mời y đến văn phòng.

Lộ Lê vừa nghe hơi có chút vui mừng, “Tôi muốn mua nguyên liệu sơn bề ngoài cơ giáp, tốt nhất là có thể gia tăng phòng ngự."

Khương xưởng trưởng lập tức lấy danh sách mọi nguyên liệu sơn bọn họ có cho y xem, còn tự mình giới thiệu mỗi loại nguyên liệu có tác dụng gì.

Lộ Lê đã xem qua tư liệu, nhưng y cũng không đánh gãy ý tốt của Khương xưởng trưởng, hơn nữa phương diện này Khương xưởng trưởng hiểu biết lâu hơn so với y.

Dưới sự trợ giúp của ông, Lộ Lê cuối cùng chọn mấy trăm loại nguyên liệu sơn, có thể sử dụng nguyên liệu tốt, y tuyệt đối sẽ không dùng loại không tốt, cứ như vậy, giá cả tính ra, tinh tệ lúc trước kiếm ở xưởng gia công, cuối cùng đều trở về nơi cũ.

Cảm tạ Khương xưởng trưởng, Lộ Lê rời đi.

Nhìn y rời đi, Khương xưởng trưởng xoay người trở về, nhìn thấy Đinh Kiến Hà đứng phía sau.

“Xưởng trưởng, anh ta mua nhiều nguyên liệu sơn như vậy, có phải chứng minh anh ta đã có thể độc lập chế tạo một bộ cơ giáp?" Đinh Kiến Dà đi theo ông vừa đi vừa hỏi.

“Cái này khó mà nói."

“Nhưng tôi cảm thấy khả năng tính rất cao, tôi còn rất muốn biết cơ giáp anh ta chế tạo tính năng như thế nào, chúng ta trước đó dùng linh kiện của anh ta chế tạo ra cơ giáp, mỗi một bộ cơ giáp tính năng đều đứng đầu so với những bộ khác cùng cấp bậc, một người bạn già ở quân bộ nói với tôi, từ khi những bộ cơ giáp đó ở quân bộ phát ra, binh lính với quan quân tranh nhau cướp đoạt, đặc biệt là mấy bộ cơ giáp cấp D, còn có một vị quan quân cao cấp muốn mua một bộ về."

“Tò mò có ích lợi gì, người ta cũng không có khả năng đem cơ giáp bán cho chúng ta, có những bộ cơ giáp đó là đủ rồi, cậu muốn thấy hết, lòng tham quá mức sẽ làm mọi thứ đi ngược lại, đến lúc đó cậu khóc đến chết đi sống lại, cũng không trở về được như trước kia." Khương xưởng trưởng nói lời thấm thía.

Đinh Kiến Hà dở khóc dở cười, xưởng trưởng càng ngày càng thích thuyết giáo cho người khác, bây giờ ông lại bắt đầu rồi.

Lộ Lê trở lại căn cứ đưa nguyên liệu thu được đến kho hàng, lúc ra ngoài nghe thấy bên ngoài có âm thanh phi hành khí, chỉ chốc lát, Tần Vũ đi vào.

“Sao anh lại tới đây?"

“Tới đón em." Tần Vũ nói.

“Ồ, đúng lúc, em cũng tính rời đi." Lộ Lê cởi găng tay, cùng Tần Vũ về Tần gia.
Tác giả : Doãn Gia
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại