Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
Chương 112: Rời đi
Quyết định xong ngày rời đi, Tần Vũ bắt đầu chuẩn bị, lần này là về quê nhà Lộ Lê thăm người thân, không có khả năng mang quá nhiều người, nhưng lần trước Vinh Diệu đế quốc tấn công Liên Bang, cho nên lần này trang bị vũ lực cũng không thể kém.
Tần Vũ để lại Chu Tuấn Ngạn, chỉ dẫn theo La Uẩn Hòa cùng Noyce.
Biết được có thể đến Liên Bang, Noyce vui vẻ đến chạy tới trước mặt Chu Tuấn Ngạn khoe.
“Người nào đó đúng là số khổ, bây giờ tôi đặc biệt đồng tình với câu nói kia của anh, năng lực lớn bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu, hì hì.
Chu Tuấn Ngạn khoanh tay, cười khẽ nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Phải không."
Buổi chiều, Noyce đã bị báo là phải lưu lại, người thay thế vị trí hắn là Tần Sương, hắn tức giận đến mức chửi ầm lên.
“Vì sao anh thay tôi đi?" Noyce phẫn nộ chỉ vào Tần Sương.
Tần Sương chẳng sao nhún nhún vai, “Bởi vì thực lực của tôi so với cậu mạnh hơn, lần này đến Liên Bang, vẫn có nguy hiểm."
“Chẳng lẽ tôi kém đến mức sợ một cái Liên Bang sao?" Noyce không tiếp nhận cái lý do này.
“Tôi đây đành đổi lý do," Tần Sương hì hì nói, “Quân hàm tôi so với cậu cao hơn, cấp dưới phải phục tùng mệnh lệnh cấp trêи, cái lý do này đủ rồi chứ."
Noyce hộc máu, “Anh nói thật cho tôi, anh có phải cố ý hay không?"
Tần Sương kinh ngạc, “Vậy mà cậu cũng đoán được, bội phục."
Noyce muốn đấm vào mặt hắn một quyền, căm giận nói: “Vì sao anh làm như vậy, tôi đắc tội với anh lúc nào?"
“Cậu không đắc tội tôi." Tần Sương nhún vai, lúc Noyce muốn hỏi vì sao nhắm vào hắn bổ sung thêm một câu, “Nhưng cậu đắc tội Chu thượng tá, tôi lại thiếu cậu ta một ân tình, thật ra tôi cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc cậu đắc tội anh ta như thế nào, anh ta không tiếc lãng phí một ân tình cũng muốn đá cậu ra."
Khốn cmn nạn, là tên Chu Tuấn Ngạn phúc hắc kia đang làm trò quỷ, Noyce hối hận, sớm biết thế đã không đến trước mặt hắn khoe ra, ô ô ô.
“Ai, Liên Bang, tôi cũng chưa đi qua bao giờ đâu, đây chính là quê của chị dâu, đi xem cũng không tồi, cho nên tôi đã đáp ứng với anh ta." Tần Sương vốn dĩ không định đi, sau khi Chu Tuấn Ngạn vừa nói, hắn lại cảm thấy đi một chuyến cũng khá tốt.
“Chu Tuấn Ngạn, ngươi tên khốn kiếp này!" Noyce ngửa mặt lên trời giận dữ.
“Sau lưng cấp trêи nói bậy, còn lớn tiếng như vậy, lá gan cậu cũng không nhỏ." Thanh âm mát lạnh của Chu Tuấn Ngạn kia từ phía sau truyền đến.
Noyce sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, quay đầu vừa thấy là hắn, lập tức tiến lên túm chặt quần áo hắn, hùng hổ, nhưng vừa đến trước mặt, quẳng ngay kϊƈɦ động đi, khí thế lùn xuống không chỉ một ít, “Chu Tuấn Ngạn, tôi xin lỗi anh còn không được sao, anh đừng để Tần Sương lấy vị trí của tôi, tôi thật sự rất muốn đến Liên Bang chơi."
Chu Tuấn Ngạn dịu dàng sờ đầu hắn, “Về sau nhớ kĩ vào."
“Anh nhất định sẽ gặp báo ứng, Chu Tuấn Ngạn!" Noyce nhanh chóng lui lại mấy bước, quẳng xuống lời tàn nhẫn này rồi thở phì phì chạy.
“Ai, có ‘ tình nhân ‘ chung thành thân thuộc, ta quả nhiên là người tốt!" Tần Sương đôi tay ôm gáy, khóe miệng nhẹ cong, cảm khái mà nói một câu.
Hôm sau đã phải đi Liên Bang, những thứ Lộ Lê muốn sắp xếp cũng không nhiều, y sắp xếp tài liệu cùng linh kiện trong căn cứ lại một chút.
Linh kiện trung cấp trong kho hàng cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy trăm cái, có linh kiện rất lớn, chiếm hết không gian kho hàng, ban đầu muốn bán cho Khương xưởng trưởng, nhưng nghe Tần Vũ nói đó là xưởng gia công quân bộ, y lại có một chút do dự.
Vạn nhất quân bộ theo đường này đào ra mình thì sao?
Lộ Lê không chắc chắn, cuối cùng nhắn tin cho Tần Vũ, hỏi hắn quân bộ điều tra chuyện của y thì giải quyết thế nào.
Tần Vũ dường như biết suy nghĩ của y, rất nhanh nhắn lại rằng đã giải quyết, bảo y muốn làm gì cứ làm.
Lộ Lê vừa nghe đã an tâm, thu linh kiện trong kho hàng vào không gian khấu, sau đó đến xưởng gia công tìm Khương xưởng trưởng.
Khương xưởng trưởng đã thu được mệnh lệnh bên trêи truyền đạt xuống, không cần tìm hiểu thân phận đối phương, tận lực tạo quan hệ hữu nghị cùng với quan hệ trường kỳ hợp tác với đối phương, tóm lại tuyệt đối không thể để y có ấn tượng không tốt với nơi này.
Khương xưởng trưởng là lão cáo già.
Khương xưởng trưởng không hổ danh là lão Khương, lập tức đoán được thân phận Lộ Lê nhất định không bình thường, lập tức lại nâng độ cao của Lộ Lê lên, chờ đến khi nhìn thấy Lộ Lê, hắn đã không biểu hiện ra khác thường chút nào.
Lộ Lê nhìn thấy hắn, còn tưởng sau khi Khương xưởng trưởng biết thân phận mình có vấn đề, phản ứng khẳng định sẽ không giống trước, không nghĩ tới thái độ giống y như trước, chưa từng có một phân ân cần, cũng chưa từng có một phân cung kính, làm y cảm thấy rất thoải mái.
“Không biết Lộ tiên sinh lần này cần bán linh kiện gì?" Khương xưởng trưởng cùng y hàn huyên hai câu, không nhiều lời đã tiến vào chủ đề.
“Lần này là mấy trăm linh kiện cấp D, đây là hàng mẫu, Khương xưởng trưởng có thể tìm người thí nghiệm một chút trước." Lộ Lê lấy ra hai linh kiện cơ giáp.
Khương xưởng trưởng lập tức bảo Đinh Kiến Hà qua đây lấy hai linh kiện cơ giáp.
Mười phút sau, Đinh Kiến Hà đã không kϊƈɦ động như lần đầu tiên, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được thần sắc hắn rất sung sướиɠ “Xưởng trưởng, hai linh kiện cơ giáp số liệu đều đạt trêи 95."
Khương xưởng trưởng đột nhiên đứng lên, nhận thấy được mình thất thố, hắn lại ngồi trở lại, nhìn về phía Lộ Lê, “Lộ tiên sinh mỗi một lần đều có thể vượt ngoài dự kiến của tôi, linh kiện cơ giáp cấp D chỉ cần số liệu đạt tới 90 đã tính là thượng đẳng, không biết những linh kiện còn lại……" Hắn vẫn có chút vội vàng.
Lộ Lê có thể lý giải, hắn ở trêи Tinh Võng xem qua rất nhiều video chế tạo linh kiện cơ giáp cấp D, ở thí nghiệm số liệu cuối cùng, có người tốt, có người rất kém cỏi, bọn họ phổ biến đều trêи dưới 80, cho nên nếu có thể vượt qua 85, theo tính toán đã không tồi.
Y kỳ thật cũng có chế tạo qua số liệu thấp hơn 85, là thời điểm ban đầu học tập chế tạo linh kiện cơ giáp trung cấp, bởi vì không thuần thục, làm lỗi vài lần, số liệu này y thấy có chút thấp, số lượng cũng không nhiều lắm, y cũng không lấy ra.
Sau đó Lộ Lê giao mấy trăm linh kiện cho bọn họ, Đinh Kiến Hà mang theo cấp dưới dùng thời gian ngắn nhất đem toàn bộ số liệu linh kiện thí nghiệm ra, sau đó nói số liệu cho Khương xưởng trưởng.
“Xưởng trưởng, linh kiện này số bình quân đạt tới 94.8, cao nhất là 98.1, thấp nhất là 92." Thanh âm Đinh Kiến Hà ẩn ẩn mang theo kϊƈɦ động.
“Cất hết mọi thứ vào, đừng cho quá nhiều người biết." Khương xưởng trưởng đã có chuẩn bị tâm lý, sau khi biết cũng không đặc biệt kinh ngạc.
Trở lại văn phòng, Khương xưởng trưởng chuyển khoản cho Lộ Lê, giá cả giống như trước gấp sáu lần giá thị trường.
Lộ Lê nhận tới tay hơn 300 vạn, nhưng chỉ có hơn 600 linh kiện cấp D, lại nhiều tiền gấp hai so với lần trước, không ngờ kiếm lại nhiều hơn lần trước, y cảm nhận được sâu sắc, cơ giáp chế tạo sư kiếm tiền quá được, phải biết rằng y tiêu tốn mua tài liệu còn không đến một phần năm của 300 vạn, kể cả những nguyên liệu báo hỏng.
“Đa tạ Khương xưởng trưởng, tôi đi trước đây."
“Lộ tiên sinh chờ một chút, có thể hỏi một chút hay không, lần sau khi nào lại đến?" Khương xưởng trưởng gọi y đang chuẩn bị đi lại.
“Lần sau có khả năng sẽ lâu, tôi có một chút việc cá nhân phải làm." Lộ Lê chưa nói y phải rời khỏi Vinh Diệu tinh, bằng không lời này truyền tới tai Tần nguyên soái, không chừng thật sự sẽ hoài nghi y.
“Như vậy à." Vẻ mặt Khương xưởng trưởng tiếc nuối.
Rời khỏi xưởng gia công, Lộ Lê không đến căn cứ, y đã thu dọn căn cứ xong.
Trở lại Tần gia, Tần Vũ còn chưa trở về, ngày hôm sau đã phải xuất phát, thời gian tương đối gấp, hắn cần phải sắp xếp việc ở quân đoàn I.
Thời gian xuất phát nháy mắt đã đến.
Sáng nay, thời điểm Tần Vũ cùng Lộ Lê chuẩn bị xuất phát, đột nhiên ngoài cửa có một chiếc xe huyền phù xông tới.
Tần phu nhân từ trêи xe đi xuống, đầy vẻ phẫn nộ đi
đến trước mặt họ, nhìn chằm chằm Tần Vũ, “Con phải rời khỏi Vinh Diệu tinh đến Liên Bang, vì sao không nói một tiếng với ta? Con trai phải rời đi, ta là mẫu thân mà phải từ trong miệng Brian mới nghe đến việc này, con rốt cuộc có để ta vào mắt hay không?"
“Nói cho bà, sau đó lại để bà nhục mạ phu nhân của tôi?" Tần Vũ giật giật môi, ý châm chọc không cần nói cũng biết.
Tần phu nhân nghẹn một chút, càng thêm lạnh lùng sắc bén, “Ta đây là vì tốt cho con, Liên Bang đó là nơi như thế nào, trước kia con mang binh tấn công bọn họ, con cho rằng lần này qua đó bọn họ sẽ buông tha con sao, con tỉnh lại đi, Tần Vũ, không cần vì một nam nhân mà tính mạng mình cũng không màng."
“Một cái Liên Bang hèn nhát, tôi còn không để trong mắt." Tần Vũ cuồng vọng mạnh mẽ nói.
Tần phu nhân thấy nói hắn không thông, liền đem chủ ý đánh lên người Lộ Lê, lạnh lùng nói: “Nếu cậu có một chút tình ý với Tần Vũ, thì ngăn cản hành vi của nó, nó lần này đến Liên Bang, không khác dê vào miệng cọp."
“Mẫu thân, lời này ngài nói con không đồng ý, giống như nói con không ngăn cản anh ấy thì con không có tình ý với anh ấy vậy, ngài không tin tưởng Tần Vũ như vậy sao, hay là chỉ vì không cho anh ấy cùng con đến Liên Bang nên mới nói như vậy?" Lộ Lê đã không giống trước kia sẽ vì để mặt mũi cho Tần phu nhân mà uất ức cầu toàn.
“Ngươi đây là cái thái độ gì, có kẻ nói chuyện với mẫu thân như ngươi sao?" Tần phu nhân lạnh mặt xuống.
Lộ Lê nhún nhún vai, “Khi nào mẫu thân đối xử với con không có thành kiến, tự nhiên con sẽ dùng thái độ tốt nhất cùng ngài nói chuyện, còn có, Tần Vũ là người biến chủng mạnh nhất đế quốc, thực lực của anh ấy không chỉ có con tin tưởng, toàn bộ công dân đế quốc đều tin tưởng, không nhọc mẫu thân lo lắng cho anh ấy, nếu anh ấy thật sự có nguy hiểm, con chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra, chúng ta đi thôi, Tần Vũ."
Tần Vũ gật đầu.
Hai người ngồi trêи phi hành khí mà đi.
Khi quyết định muốn dẫn Lộ Lê đến Liên Bang, Tần Vũ cũng đã an bài xong thân phận của y.
Đối ngoại tuyên bố Lộ Lê là vì mất trí nhớ mới lưu lạc đến R tinh hệ, sau đó khôi phục ký ức, mới biết mình là người Liên Bang.
Tin tức này vương thất đã biết, nếu không Tần phu nhân sẽ không nhanh chóng biết mà chạy tới.
Đối với thân phận người Liên Bang của Lộ Lê, vương thất thật ra không có phản cảm, Liên Bang với Vinh Diệu đế quốc cũng không có uy hϊế͙p͙ gì lớn, trừ việc Tần Vũ tấn công Liên Bang một lần, trước kia hai bên chưa bao giờ trở mặt, quan hệ vẫn luôn trêи dưới điểm cân bằng.
Lộ Lê tuy là người Liên Bang, nhưng y đồng thời cũng là một người Doraki, ở Liên Bang, người Doraki cũng không được đặc biệt coi trọng như đế quốc.
Bởi vậy sau khi Tần Vũ thả tin tức ra, vương thất cùng thế gia quý tộc khác vẫn không có phản ứng gì lớn, nhiều nhất là ngạc nhiên một chút việc phu nhân Tần thượng tướng hóa ra là người Doraki.
Phi hành khí thẳng đến cảng chiến hạm Vinh Diệu, còn chưa tới, xa xa đã nhìn thấy một thứ to lớn, giống như quái vật khổng lồ lẳng lặng ngủ đông.
Lộ Lê không phải lần đầu tiên nhìn thấy chiến hạm Vinh Diệu, càng không phải lần đầu tiên đi vào, nhưng mỗi lần đều cảm thấy chấn động, nghe nói số lượng binh lính cất chứa bên trong có thể đạt tới mười vạn, khi bọn họ đến đây Tần Sương đã an trí xong.
Chiến hạm xuất phát, tiến sâu vào trong vũ trụ.
Cùng lúc đó, Nhậm Sinh điều tra mấy ngày xong lại một lần nữa liên hệ với Milo đại sư.
Tần Vũ để lại Chu Tuấn Ngạn, chỉ dẫn theo La Uẩn Hòa cùng Noyce.
Biết được có thể đến Liên Bang, Noyce vui vẻ đến chạy tới trước mặt Chu Tuấn Ngạn khoe.
“Người nào đó đúng là số khổ, bây giờ tôi đặc biệt đồng tình với câu nói kia của anh, năng lực lớn bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu, hì hì.
Chu Tuấn Ngạn khoanh tay, cười khẽ nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Phải không."
Buổi chiều, Noyce đã bị báo là phải lưu lại, người thay thế vị trí hắn là Tần Sương, hắn tức giận đến mức chửi ầm lên.
“Vì sao anh thay tôi đi?" Noyce phẫn nộ chỉ vào Tần Sương.
Tần Sương chẳng sao nhún nhún vai, “Bởi vì thực lực của tôi so với cậu mạnh hơn, lần này đến Liên Bang, vẫn có nguy hiểm."
“Chẳng lẽ tôi kém đến mức sợ một cái Liên Bang sao?" Noyce không tiếp nhận cái lý do này.
“Tôi đây đành đổi lý do," Tần Sương hì hì nói, “Quân hàm tôi so với cậu cao hơn, cấp dưới phải phục tùng mệnh lệnh cấp trêи, cái lý do này đủ rồi chứ."
Noyce hộc máu, “Anh nói thật cho tôi, anh có phải cố ý hay không?"
Tần Sương kinh ngạc, “Vậy mà cậu cũng đoán được, bội phục."
Noyce muốn đấm vào mặt hắn một quyền, căm giận nói: “Vì sao anh làm như vậy, tôi đắc tội với anh lúc nào?"
“Cậu không đắc tội tôi." Tần Sương nhún vai, lúc Noyce muốn hỏi vì sao nhắm vào hắn bổ sung thêm một câu, “Nhưng cậu đắc tội Chu thượng tá, tôi lại thiếu cậu ta một ân tình, thật ra tôi cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc cậu đắc tội anh ta như thế nào, anh ta không tiếc lãng phí một ân tình cũng muốn đá cậu ra."
Khốn cmn nạn, là tên Chu Tuấn Ngạn phúc hắc kia đang làm trò quỷ, Noyce hối hận, sớm biết thế đã không đến trước mặt hắn khoe ra, ô ô ô.
“Ai, Liên Bang, tôi cũng chưa đi qua bao giờ đâu, đây chính là quê của chị dâu, đi xem cũng không tồi, cho nên tôi đã đáp ứng với anh ta." Tần Sương vốn dĩ không định đi, sau khi Chu Tuấn Ngạn vừa nói, hắn lại cảm thấy đi một chuyến cũng khá tốt.
“Chu Tuấn Ngạn, ngươi tên khốn kiếp này!" Noyce ngửa mặt lên trời giận dữ.
“Sau lưng cấp trêи nói bậy, còn lớn tiếng như vậy, lá gan cậu cũng không nhỏ." Thanh âm mát lạnh của Chu Tuấn Ngạn kia từ phía sau truyền đến.
Noyce sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, quay đầu vừa thấy là hắn, lập tức tiến lên túm chặt quần áo hắn, hùng hổ, nhưng vừa đến trước mặt, quẳng ngay kϊƈɦ động đi, khí thế lùn xuống không chỉ một ít, “Chu Tuấn Ngạn, tôi xin lỗi anh còn không được sao, anh đừng để Tần Sương lấy vị trí của tôi, tôi thật sự rất muốn đến Liên Bang chơi."
Chu Tuấn Ngạn dịu dàng sờ đầu hắn, “Về sau nhớ kĩ vào."
“Anh nhất định sẽ gặp báo ứng, Chu Tuấn Ngạn!" Noyce nhanh chóng lui lại mấy bước, quẳng xuống lời tàn nhẫn này rồi thở phì phì chạy.
“Ai, có ‘ tình nhân ‘ chung thành thân thuộc, ta quả nhiên là người tốt!" Tần Sương đôi tay ôm gáy, khóe miệng nhẹ cong, cảm khái mà nói một câu.
Hôm sau đã phải đi Liên Bang, những thứ Lộ Lê muốn sắp xếp cũng không nhiều, y sắp xếp tài liệu cùng linh kiện trong căn cứ lại một chút.
Linh kiện trung cấp trong kho hàng cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy trăm cái, có linh kiện rất lớn, chiếm hết không gian kho hàng, ban đầu muốn bán cho Khương xưởng trưởng, nhưng nghe Tần Vũ nói đó là xưởng gia công quân bộ, y lại có một chút do dự.
Vạn nhất quân bộ theo đường này đào ra mình thì sao?
Lộ Lê không chắc chắn, cuối cùng nhắn tin cho Tần Vũ, hỏi hắn quân bộ điều tra chuyện của y thì giải quyết thế nào.
Tần Vũ dường như biết suy nghĩ của y, rất nhanh nhắn lại rằng đã giải quyết, bảo y muốn làm gì cứ làm.
Lộ Lê vừa nghe đã an tâm, thu linh kiện trong kho hàng vào không gian khấu, sau đó đến xưởng gia công tìm Khương xưởng trưởng.
Khương xưởng trưởng đã thu được mệnh lệnh bên trêи truyền đạt xuống, không cần tìm hiểu thân phận đối phương, tận lực tạo quan hệ hữu nghị cùng với quan hệ trường kỳ hợp tác với đối phương, tóm lại tuyệt đối không thể để y có ấn tượng không tốt với nơi này.
Khương xưởng trưởng là lão cáo già.
Khương xưởng trưởng không hổ danh là lão Khương, lập tức đoán được thân phận Lộ Lê nhất định không bình thường, lập tức lại nâng độ cao của Lộ Lê lên, chờ đến khi nhìn thấy Lộ Lê, hắn đã không biểu hiện ra khác thường chút nào.
Lộ Lê nhìn thấy hắn, còn tưởng sau khi Khương xưởng trưởng biết thân phận mình có vấn đề, phản ứng khẳng định sẽ không giống trước, không nghĩ tới thái độ giống y như trước, chưa từng có một phân ân cần, cũng chưa từng có một phân cung kính, làm y cảm thấy rất thoải mái.
“Không biết Lộ tiên sinh lần này cần bán linh kiện gì?" Khương xưởng trưởng cùng y hàn huyên hai câu, không nhiều lời đã tiến vào chủ đề.
“Lần này là mấy trăm linh kiện cấp D, đây là hàng mẫu, Khương xưởng trưởng có thể tìm người thí nghiệm một chút trước." Lộ Lê lấy ra hai linh kiện cơ giáp.
Khương xưởng trưởng lập tức bảo Đinh Kiến Hà qua đây lấy hai linh kiện cơ giáp.
Mười phút sau, Đinh Kiến Hà đã không kϊƈɦ động như lần đầu tiên, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được thần sắc hắn rất sung sướиɠ “Xưởng trưởng, hai linh kiện cơ giáp số liệu đều đạt trêи 95."
Khương xưởng trưởng đột nhiên đứng lên, nhận thấy được mình thất thố, hắn lại ngồi trở lại, nhìn về phía Lộ Lê, “Lộ tiên sinh mỗi một lần đều có thể vượt ngoài dự kiến của tôi, linh kiện cơ giáp cấp D chỉ cần số liệu đạt tới 90 đã tính là thượng đẳng, không biết những linh kiện còn lại……" Hắn vẫn có chút vội vàng.
Lộ Lê có thể lý giải, hắn ở trêи Tinh Võng xem qua rất nhiều video chế tạo linh kiện cơ giáp cấp D, ở thí nghiệm số liệu cuối cùng, có người tốt, có người rất kém cỏi, bọn họ phổ biến đều trêи dưới 80, cho nên nếu có thể vượt qua 85, theo tính toán đã không tồi.
Y kỳ thật cũng có chế tạo qua số liệu thấp hơn 85, là thời điểm ban đầu học tập chế tạo linh kiện cơ giáp trung cấp, bởi vì không thuần thục, làm lỗi vài lần, số liệu này y thấy có chút thấp, số lượng cũng không nhiều lắm, y cũng không lấy ra.
Sau đó Lộ Lê giao mấy trăm linh kiện cho bọn họ, Đinh Kiến Hà mang theo cấp dưới dùng thời gian ngắn nhất đem toàn bộ số liệu linh kiện thí nghiệm ra, sau đó nói số liệu cho Khương xưởng trưởng.
“Xưởng trưởng, linh kiện này số bình quân đạt tới 94.8, cao nhất là 98.1, thấp nhất là 92." Thanh âm Đinh Kiến Hà ẩn ẩn mang theo kϊƈɦ động.
“Cất hết mọi thứ vào, đừng cho quá nhiều người biết." Khương xưởng trưởng đã có chuẩn bị tâm lý, sau khi biết cũng không đặc biệt kinh ngạc.
Trở lại văn phòng, Khương xưởng trưởng chuyển khoản cho Lộ Lê, giá cả giống như trước gấp sáu lần giá thị trường.
Lộ Lê nhận tới tay hơn 300 vạn, nhưng chỉ có hơn 600 linh kiện cấp D, lại nhiều tiền gấp hai so với lần trước, không ngờ kiếm lại nhiều hơn lần trước, y cảm nhận được sâu sắc, cơ giáp chế tạo sư kiếm tiền quá được, phải biết rằng y tiêu tốn mua tài liệu còn không đến một phần năm của 300 vạn, kể cả những nguyên liệu báo hỏng.
“Đa tạ Khương xưởng trưởng, tôi đi trước đây."
“Lộ tiên sinh chờ một chút, có thể hỏi một chút hay không, lần sau khi nào lại đến?" Khương xưởng trưởng gọi y đang chuẩn bị đi lại.
“Lần sau có khả năng sẽ lâu, tôi có một chút việc cá nhân phải làm." Lộ Lê chưa nói y phải rời khỏi Vinh Diệu tinh, bằng không lời này truyền tới tai Tần nguyên soái, không chừng thật sự sẽ hoài nghi y.
“Như vậy à." Vẻ mặt Khương xưởng trưởng tiếc nuối.
Rời khỏi xưởng gia công, Lộ Lê không đến căn cứ, y đã thu dọn căn cứ xong.
Trở lại Tần gia, Tần Vũ còn chưa trở về, ngày hôm sau đã phải xuất phát, thời gian tương đối gấp, hắn cần phải sắp xếp việc ở quân đoàn I.
Thời gian xuất phát nháy mắt đã đến.
Sáng nay, thời điểm Tần Vũ cùng Lộ Lê chuẩn bị xuất phát, đột nhiên ngoài cửa có một chiếc xe huyền phù xông tới.
Tần phu nhân từ trêи xe đi xuống, đầy vẻ phẫn nộ đi
đến trước mặt họ, nhìn chằm chằm Tần Vũ, “Con phải rời khỏi Vinh Diệu tinh đến Liên Bang, vì sao không nói một tiếng với ta? Con trai phải rời đi, ta là mẫu thân mà phải từ trong miệng Brian mới nghe đến việc này, con rốt cuộc có để ta vào mắt hay không?"
“Nói cho bà, sau đó lại để bà nhục mạ phu nhân của tôi?" Tần Vũ giật giật môi, ý châm chọc không cần nói cũng biết.
Tần phu nhân nghẹn một chút, càng thêm lạnh lùng sắc bén, “Ta đây là vì tốt cho con, Liên Bang đó là nơi như thế nào, trước kia con mang binh tấn công bọn họ, con cho rằng lần này qua đó bọn họ sẽ buông tha con sao, con tỉnh lại đi, Tần Vũ, không cần vì một nam nhân mà tính mạng mình cũng không màng."
“Một cái Liên Bang hèn nhát, tôi còn không để trong mắt." Tần Vũ cuồng vọng mạnh mẽ nói.
Tần phu nhân thấy nói hắn không thông, liền đem chủ ý đánh lên người Lộ Lê, lạnh lùng nói: “Nếu cậu có một chút tình ý với Tần Vũ, thì ngăn cản hành vi của nó, nó lần này đến Liên Bang, không khác dê vào miệng cọp."
“Mẫu thân, lời này ngài nói con không đồng ý, giống như nói con không ngăn cản anh ấy thì con không có tình ý với anh ấy vậy, ngài không tin tưởng Tần Vũ như vậy sao, hay là chỉ vì không cho anh ấy cùng con đến Liên Bang nên mới nói như vậy?" Lộ Lê đã không giống trước kia sẽ vì để mặt mũi cho Tần phu nhân mà uất ức cầu toàn.
“Ngươi đây là cái thái độ gì, có kẻ nói chuyện với mẫu thân như ngươi sao?" Tần phu nhân lạnh mặt xuống.
Lộ Lê nhún nhún vai, “Khi nào mẫu thân đối xử với con không có thành kiến, tự nhiên con sẽ dùng thái độ tốt nhất cùng ngài nói chuyện, còn có, Tần Vũ là người biến chủng mạnh nhất đế quốc, thực lực của anh ấy không chỉ có con tin tưởng, toàn bộ công dân đế quốc đều tin tưởng, không nhọc mẫu thân lo lắng cho anh ấy, nếu anh ấy thật sự có nguy hiểm, con chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra, chúng ta đi thôi, Tần Vũ."
Tần Vũ gật đầu.
Hai người ngồi trêи phi hành khí mà đi.
Khi quyết định muốn dẫn Lộ Lê đến Liên Bang, Tần Vũ cũng đã an bài xong thân phận của y.
Đối ngoại tuyên bố Lộ Lê là vì mất trí nhớ mới lưu lạc đến R tinh hệ, sau đó khôi phục ký ức, mới biết mình là người Liên Bang.
Tin tức này vương thất đã biết, nếu không Tần phu nhân sẽ không nhanh chóng biết mà chạy tới.
Đối với thân phận người Liên Bang của Lộ Lê, vương thất thật ra không có phản cảm, Liên Bang với Vinh Diệu đế quốc cũng không có uy hϊế͙p͙ gì lớn, trừ việc Tần Vũ tấn công Liên Bang một lần, trước kia hai bên chưa bao giờ trở mặt, quan hệ vẫn luôn trêи dưới điểm cân bằng.
Lộ Lê tuy là người Liên Bang, nhưng y đồng thời cũng là một người Doraki, ở Liên Bang, người Doraki cũng không được đặc biệt coi trọng như đế quốc.
Bởi vậy sau khi Tần Vũ thả tin tức ra, vương thất cùng thế gia quý tộc khác vẫn không có phản ứng gì lớn, nhiều nhất là ngạc nhiên một chút việc phu nhân Tần thượng tướng hóa ra là người Doraki.
Phi hành khí thẳng đến cảng chiến hạm Vinh Diệu, còn chưa tới, xa xa đã nhìn thấy một thứ to lớn, giống như quái vật khổng lồ lẳng lặng ngủ đông.
Lộ Lê không phải lần đầu tiên nhìn thấy chiến hạm Vinh Diệu, càng không phải lần đầu tiên đi vào, nhưng mỗi lần đều cảm thấy chấn động, nghe nói số lượng binh lính cất chứa bên trong có thể đạt tới mười vạn, khi bọn họ đến đây Tần Sương đã an trí xong.
Chiến hạm xuất phát, tiến sâu vào trong vũ trụ.
Cùng lúc đó, Nhậm Sinh điều tra mấy ngày xong lại một lần nữa liên hệ với Milo đại sư.
Tác giả :
Doãn Gia