Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!
Chương 20: Phân hóa không gian, ba nghìn thế giới
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay lúc đó, đột nhiên, một giọng nói vang lên:
_"Thượng tướng, em có ý kiến!"
Thất Thất không để ý đến Đầu Đinh ngăn cản, bước nhanh ra khỏi hàng, đứng trước mặt Diệp Du che chở cho cậu.
_"Thượng tướng, Diệp Du dù có lỗi nhưng em ấy không gây sự trước. Rõ ràng là cô ta đến khiêu khích em ấy, cậu ta cũng ra tay muốn dánh Diệp Du trước. Hành vi của Diệp Du là tự vệ chính đáng."
Sắc mặt Sở Mặc không khỏi trầm xuống, sâu trong con ngươi nổi lên bão táp điên cuồng đáng sợ. Hắn nhếch môi, giọng nói hờ hững:
_"Cậu ta vô tội? Sự việc thế nào?"
Diệp Du mím chặt môi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt thập phần đáng thương. Cậu nắm chặt tay Thất Thất đứng kế bên, lắc nhẹ đầu.
Thất Thất không khỏi đau lòng cho em trai nhỏ, siết tay Diệp Du, dùng khẩu hình miệng nói với cậu hai chữ: yên tâm. Nhưng khi Thất Thất vừa quay đi, sắc mặt Diệp Du liền biến thành âm trầm, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, đảo qua thiếu niên lẫn thiếu nữ gần đó, tựa như cậu bé như quả hồng mềm đáng thương lúc nãy không phải cậu.
Thất Thất hít sâu một hơi, từ từ thuật lại sự việc.
_"Ngay từ đầu, cô ta đã đuối lý trước. Gốc cây lớn như vậy, Diệp Du chỉ chiếm một chỗ nhỏ, cô ta muốn ngồi thì liền ngồi, việc gì phải làm phiền người khác nghỉ ngơi. Dù là ai đang nghỉ mà bị gọi dậy cũng sẽ khó chịu, cô ta chỉ vì vậy mà bắt chẹt bảo em ấy khó dễ cô ta." Nói đoạn, Thất Thất nhìn sang thiếu niên đứng gần thiếu nữ, cười nhạt:
_"Còn cậu ta? Chưa tìm hiểu kỹ đã vội bênh vực. Còn ngầm mắng người khác không được dạy dỗ đàng hoàng, nếu là em, em cũng nhịn không được mà nổi nóng. Nhưng Diệp Du chưa động thủ đánh cậu ta thì thôi, cậu ta liền muốn đánh người. Không tự vệ, chẳng lẽ để cậu ta đánh chết?"
Còn việc em trai nhỏ có hơi độc miệng, Thất Thất quyết định giấu nhẹm đi. Cậu vốn là một người rất biết bao che khuyết điểm nha.
Sở Mặc nghe xong, cười lạnh một tiếng:
_"Cậu ta vốn có thể kêu lên để Nhất Hàn ra giúp, nhưng cậu ta không lựa chọn việc đó mà quyết định đánh trả lại, điều đó chứng minh cậu ta cũng vi phạm luật của tôi. Còn về Nhân Nhân, em ấy cũng không có hành động quá đáng, nên không có hình phạt. Quyết định của tôi luôn đúng, tôi sẽ không đưa ra quyết định nếu chưa suy xét kĩ."
_"Thượng tướng..." - Thất Thất còn muốn nói, liền bị Diệp Du ngăn lại.
_"Sao? Cậu còn ý kiến?" - Sở Mặc híp mắt, lạnh nhạt hỏi.
Thất Thất mấp máy môi, cuối cùng đành cắn răng đáp:
_"Không ạ."
Sở Mặc phất tay, không quan tâm nói:
_"Chuyện này đến đây là xong. Tôi hy vọng hai cậu sẽ thực hiện hình phạt một cách đàng hoàng, không tìm cách trốn chạy, lười biếng." - Nói đến đây, hắn liếc nhìn Diệp Du đầy ẩn ý.
Diệp Du và Hành Phong đáp:
_"Vâng."
Nhất Hàn nhìn lão đại nhà mình đã đi xa, tâm tình không khỏi nhẹ nhõm hẳn, ra hiệu cho mấy đứa nhóc về phòng, còn không quên căn dặn:
_"Các cô cậu có thể đến phòng ăn để lấy bữa sáng của mình. Sau đó sẽ có người đến chỉ các cô cậu cách gấp chăn gối, chiều tối tôi sẽ đến kiểm tra. Nếu gấp không đúng, các cô cậu sẽ phải thức khuya để học lại. Còn hai cậu nhận phạt, nhanh chóng trong buổi trưa với chiều mà lau dọn cho xong, nếu không sẽ không được dùng bữa."
Bốn mươi mốt đứa trẻ đồng thanh hô to:
_"Vâng ạ."
Trên đường đến phòng ăn, Thất Thất dắt tay Diệp Du, không ngừng cằn nhằn:
_"Thượng tướng thật vô lý, rõ ràng người sai đầu tiên là hai người kia nhưng em lại bị phạt theo luôn. Tôi không thể hiểu nổi. Mọi người đều nói thượng tướng Sở Mặc công tư phân minh, tôi mới thuận theo gia đình vào đây nhưng xem ra mọi người nhầm to rồi. "
Diệp Du không đáp, vì chiều cao ba mét bẻ đôi của mình, cậu phải ngước mặt nhìn thiếu niên một mét bảy trước mặt. Thiếu niên miệng hoạt động không dứt, giọng nói cũng không trầm ấm nhưng Diệp Du một chút cũng chẳng chán ghét.
Người này quả thật xem cậu thành "em trai nhỏ ngây thơ, đáng yêu" mà đối xử.
Thật sự quá ngốc! Vì một đứa nhóc mới quen hai ngày mà chống đối thượng tướng, cậu ta không sợ bị chèn ép mấy ngày sau sao?!
Diệp Du mỉm cười, nhỏ giọng đáp:
_"Không sao, chỉ là dọn dẹp thôi mà."
Nghe tiếng nói trong trẻo của Diệp Du, Thất Thất ngừng nói, trừng mắt nhìn cậu, hung hăng nói:
_"Không sao gì mà không sao. Bị oan mà em chịu được à? Em sao hiền thế?! Thằng nhóc ngốc nghếch này!"
Vừa dứt câu, Thất Thất liền vươn móng vuốt của mình, túm lấy hai má phúng phính của Diệp Du ra sức nhéo. Bất ngờ bị tập kích, Diệp Du trợn to đôi mắt của mình lên án, cố gắng đẩy Thất Thất ra nhưng bất thành. Cái tên ngốc này vậy mà dám mắng cậu! Vậy mà dám nhéo má cậu!
Hài lòng nhìn biểu tình oan ức của Diệp Du, Thất Thất không khỏi nở nụ cười, vỗ vỗ hai má cậu. Sự tập trung của Thất Thất đều dành cho cậu em trai nhỏ đáng yêu mới quen, hoàn toàn không để tâm đến thằng bạn thân chơi chung từ thuở hai đứa còn quấn tã. Đầu Đinh không nói gì, chỉ im lặng đi đằng sau Thất Thất và Diệp Du, gương mặt vừa rối rắm vừa đặc biệt "đen thối".
___xin chào phân cách nhỏ____
Ở một không gian độc lập, bốn phía mọc cỏ xanh mướt, gần đó còn có dòng suối nhỏ uốn lượn. Bốn bề tuy đẹp và thanh bình bởi thiên nhiên nhưng không gian này cũng chỉ là một hình lập phương nhỏ dài khoảng năm trăm mét. Kế bên con suối nhỏ, một người đàn ông không quần áo nằm sấp, cỏ non che khuất mặt.
Trên đỉnh đầu người đàn ông, một quả cầu sáng nhỏ cỡ nắm tay em bé không ngừng bay vòng vòng, giọng nói non nớt không nén nổi nôn nóng:
_"Tại sao còn chưa tỉnh? Chẳng phải đã kịp di dời trước khi Thiên Đạo phát hiện sao?"
_"Ta không rõ." - Rõ ràng là thanh âm dễ nghe nhưng giọng điệu lại y hệt người máy.
Quả cầu nhỏ đơ một chút, sau đó liền gấp gáp xoay vòng liên tục, ánh sáng càng lúc càng chói, dường như muốn chói tỉnh người đàn ông kia.
_"Tại sao lại không rõ? Lúc trước là ai cam đoan..."
_"Không phải ta."
Quả cầu sáng nhỏ gấp đến mức muốn khóc, hết bay trên đầu người đàn ông lại bay xuống đẩy đẩy má người đàn ông, hòng lay tỉnh người nọ.
Hơn một tháng rồi, quả cầu nhỏ cần người này ngồi dậy a. Người này nằm chiếm thiệt nhiều diện tích, năng lượng không đủ để duy trì như vậy lâu thêm a. Chủ nhân của giọng nói thứ hai kia không thấy quả cầu nhỏ gọi mình, liền trầm mặc không lên tiếng, tập trung dùng tinh lực của bản thân chống đỡ sự bài xích của không gian chưa hoàn thiện này.
Tái tạo một không gian độc lập vốn không dễ, đừng nói là không gian có thể chứa vật sống, có thể nuôi trồng, cày cấy. Dù đã qua mấy tháng, nhưng độ hoàn thiện không gian cũng chỉ đạt ở ngưỡng cửa bảy mươi phần trăm. Nếu không phải tình thế cấp bách, y cũng không mạo hiểm di dời người đàn ông nọ vào đây.
Để ý kỹ, không gian này tuy đẹp nhưng cách người đàn ông vài bước chân là những hạt bụi li ti màu tím. Trông chúng có vẻ vô hại, tuy nhiên cả quả cầu nhỏ và chủ nhân của giọng nói thứ hai khi nãy đều biết, một khi chạm vào chúng, bất kể là thứ gì đều bị xé tan nát. Tồn dư trong không gian không phải muốn là có thể biến mất.
Ánh sáng quanh quả cầu nhỏ dần ảm đạm mang theo tuyệt vọng.
Trong lúc này, ngón tay người đàn ông bỗng giật nhẹ một cái. Quả cầu nhỏ tức khắc như hồi sinh, ánh sáng nhấp nháy nhấp nháy, lượn quanh người đàn ông nọ, còn phát ra tiếng cười trong trẻo vui vẻ của trẻ con.
_"Tỉnh rồi! Minh Yên, nhìn xem nhìn xem."
_"Ừ, ta tất nhiên thấy. Còn không mau trốn đi, thả 01 ra."
_"A a, quên mất."
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, mí mắt người đàn ông hơi động, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Hắn từ từ ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc này đây, diện mạo người đàn ông mới lộ ra. Ngũ quan thâm thúy, đôi mắt hẹp dài sắc bén, bởi vì chói mà người nọ hơi híp mắt lại, đuôi mắt hơi nhếch lên càng khiến con ngươi thêm sâu thẳm. Điều đáng chú ý ở đây, hắn cùng với Sở Mặc giống nhau như đúc.
Giống là đương nhiên, bởi người đàn ông này cũng là Sở Mặc.
Sở Mặc xoa trán đau nhức, nhíu mày nhìn xung quanh, hoàn toàn không xác định được bản thân đang ở đâu.
Ngủ một giấc liền xuyên qua, bây giờ đến đi dự lễ cũng có thể xuyên qua sao?
Đang thắc mắc, hắn nghe bên tai tiếng máy móc quá đỗi quen thuộc:
_"Ký chủ đừng di chuyển. Hiện tại ký chủ đang trong không gian độc lập mà bản hệ thống tái tạo cho ngài. Tồn dư không gian vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, ngài mà chạy loạn liền tan nát."
Sở Mặc mở miệng muốn hỏi, liền nhận ra cổ họng khô khốc khiến giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe:
_"Chẳng phải lúc trước bảo không thể vào sao?"
Hệ thống 01 nháy nháy màn hình xanh, hiện lên ba dấu chấm to đùng, dùng trầm mặc để trả lời. Sở Mặc cười lạnh một tiếng, hắn chịu đủ cái hệ thống dở hơi này rồi. Khi thì ép buộc hắn làm thánh cứu thế, bây giờ lại quẳng hắn vào một xó không người này, còn tồn tại thứ nguy hiểm như tồn dư không gian nữa.
Nhận ra tâm trạng tồi tệ của Sở Mặc, màn hình xanh liền vội vàng xóa bỏ mấy dấu chấm, âm thanh máy móc uể oải lên tiếng:
[ Ký chủ, bản hệ thống thật sự muốn tốt cho ngài. Ngài bất tỉnh đã gần một tháng nay rồi. Để ngài có thể an toàn trong không gian độc lập này, bản hệ thống đã dùng rất rất nhiều năng lượng luôn đó. Cầu ngài yêu thương hệ thống 01 đáng yêu này a!]
Sở Mặc hơi nhướng mày, cười nhạo:
_"Được rồi, mày không cần đánh trống lảng. Mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Hệ thống hiện ra vài cây nấm nho nhỏ màu hồng, lại hiện ra mấy icon mặt buồn biểu thị cảm xúc của mình. Chơi đủ mới chịu trả lời Sở Mặc:
[ Thiên Đạo thế giới kia suýt phát hiện ra ngài đó.]
Thiên Đạo? Thiên Đạo có thật à? Sở Mặc nghi hoặc, nhìn màn hình xanh trước mặt.
Thấy nghi ngờ của hắn, hệ thống 01 liền chấp nhận làm người bổ túc kiến thức cho hắn:
[Ký chủ, ngài thật ngốc! Bản hệ thống đành ủy khuất một lần giảng giải cho ký chủ vậy. Tương truyền, trên đời này có tất cả ba nghìn thế giới, sinh vật ở từng thế giới cũng không giống nhau. Có sinh vật ở thế giới này thì thuộc cấp thấp nhưng sang thế giới kia thì lại đứng nhất nhì, sự chênh lệch thực lực và năng lượng của các thế giới với nhau không chỉ dùng từ "cao - thấp" là có thể nhận định được, mà Thiên Đạo chính là cách gọi người cai quản mỗi một thế giới. Nhưng không ai biết, và đến mãi sau này Thiên Đạo cũng mới biết, hóa ra mỗi một thế giới lại có thể chia ra thành nhiều không gian.]
Thấy mặt Sở Mặc nghệch ra, hoàn toàn không hiểu gì, hệ thống tốt bụng không đả kích hắn, ôn tồn nói:
[Ký chủ, ngài không cần suy nghĩ quá phức tạp. Bản hệ thống sẽ lấy cho ngài một ví dụ. Thế giới của tang thi vương Diệp Du là A. Ngài đã từng đọc được diễn biến của thế giới này: diệt vong. Đó chính là không gian - thời gian thứ nhất: A1. Nhưng nhờ sự tác động của ngài và Diệp Du, đã khiến cho kết cục của thế giới không đi đúng con đường đặt ra của nó, do đó mà tạo nên một không - thời gian khác, gọi là A2. Thiên Đạo cai quản thế giới nhận ra điểm khác biệt, tất sẽ tìm cách loại trừ để thế giới đi về con đường cũ, nếu nó có thể về con đường cũ, nó sẽ là A1 biến thể. Còn không thì nó là A2 và tách ra độc lập hoàn toàn.]
Khóe miệng Sở Mặc không khỏi giật giật vài cái, hắn nhận ra triết học còn dễ hiểu hơn. Mẹ nó, thứ quái vật này đâu ra vậy? Nếu có thể trở về gặp thầy giáo dạy triết học, hắn chắc chắn sẽ không oán triết học nữa. Karl Marx à, tôi yêu người vô cùng! Mau dùng "Triết lý" để tẩy não tôi lại đi. Tôi chắc chắn sẽ trở thành Tố Hữu thứ hai cảm nhận được:
"Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim."
Màn hình xanh trước mặt đột ngột sáng lên gấp bội, đánh thức Sở Mặc đang chìm đắm trong tư tưởng riêng của mình. Hệ thống 01 tỏ vẻ rất uất ức khi ký chủ lơ là việc bổ túc kiến thức, giọng nói máy móc không nén được thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành:
[Ký chủ, kiến thức này rất quan trọng, không phải ai cũng biết đâu. Người đời chỉ cho rằng ba nghìn thế giới đã là nhiều nhưng họ không hề biết mỗi một thế giới cũng có thể phân tách thành các không gian khác nhau. Nó giống như việc một giây trước ngón tay ngài vẫn lành lặn là không gian 1, nếu nó vẫn cứ lành lặn mãi mãi, nó vẫn sẽ là không gian 1. Nhưng khi bị một tác động nào đó làm đứt ngón tay, sự biến đổi đó làm xáo trộn không gian. Tuy nhiên, nếu ngón tay ngài chỉ chảy máu một tí rồi hết, không ảnh hưởng nhiều đến tương lai, không gian sẽ về lại 1 nhưng có biến dị ( do việc đứt tay). Còn nếu việc đứt tay ảnh hưởng lớn đến tương lai như: mất hoặc không cử động được thì không gian sẽ trở thành không gian 2 độc lập.]
Hệ thống 01 vừa nói, vừa chiếu hình ảnh lên màn hình xanh của mình, hoàn toàn sắm vai là một giáo viên yêu nghề cực kỳ nỗ lực dạy học sinh của mình.
[Đương nhiên khi ấy vẫn tồn tại không gian 1. Tuy vậy, không gian 1 và 2 đã bị tách ra ngay sau khi chuẩn đoán được mức độ ảnh hưởng đến tương lai.]
[Nhưng đó là việc nhỏ, chỉ ảnh hưởng tương lai của mình ngài. Còn sự tác động của việc trọng sinh và xuyên không lại rất lớn, nó khiến Thiên Đạo chú ý đến. Kết cục của thế giới là do Thiên Đạo định đoạt, tất nhiên nó sẽ không muốn ai phá hủy, nó càng không muốn thế giới của nó phân tách thành nhiều không gian, nó không thể quản lý hết được.]
[Diệp Du là người của thế giới đó, ảnh hưởng đến kết cục chỉ có ba mươi phần trăm. Nhưng ngài thì khác. Ngài là người của thế giới khác, việc ngài xuyên không đến ảnh hưởng rất lớn, cứu vãng được kết cục hay không tùy thuộc vào ngài rất nhiều. Thiên Đạo tất nhiên muốn đẩy ngài đi để bảo toàn kết cục của nó.]
[May mắn thay, khi nó sắp phát hiện ra ngài, bản hệ thống đã cưỡng ép đem linh hồn ngài kéo vào không gian độc lập này. Ngài yên tâm, không gian này không phải từ một thế giới nào tách ra mà là do bản hệ thống tạo ra cho ngài đó.]
Cuối cùng cũng tiếp thu được một chút kiến thức mà hệ thống nói, Sở Mặc nhìn thân thể mình. Nhìn thoáng qua có lẽ như người bình thường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể này vẫn ở dạng linh hồn, chạm vào cỏ liền thấy cỏ xuyên qua tay.
_"Vậy còn cái xác ở thế giới kia?"
[Ký chủ yên tâm, linh hồn vốn có của thân thể đó sẽ trở về. Khi nào ổn định, bản hệ thống sẽ đưa ngài quay lại để tiếp tục nhiệm vụ của mình. Xin ký chủ đừng quá thương tâm.]
Thương tâm sao? Có cái đếch nhé! Sở Mặc tỏ vẻ bản thân đang rất vui mừng đấy!
_"Tại sao không đưa tao quay về thế giới của tao? Như vậy chẳng phải mày sẽ không cần tốn năng lượng để đảm bảo an toàn của tao nữa hay sao?"
Màn hình xanh đơ một chút, ánh sáng không còn chói nữa mà có chút ảm đạm.
[Xin lỗi, bản hệ thống không thể.]
Đù má! Mày đùa tao à?!
Sở Mặc kiềm chế cảm giác muốn bóp nát màn hình xanh trước mặt, nghiến răng hỏi:
_"Không thể? Lúc trước mày bảo tao là xong việc có thể mang tao về?"
[Nhưng ký chủ chưa hoàn thành xong mà... Ký chủ không thể nói chuyện vô lý như vậy! Bản hệ thống sẽ tiến hành cường ép trừng phạt đấy! Bíp Bíp!]
Tao lại sợ mày ghê.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng. Được rồi, hắn không muốn tranh cãi với hệ thống nữa. Ở lại đây thì ở, dù sao cũng hệ thống bảo vệ, hắn không lo bị mấy thứ tồn dư kia đánh cho tan nát. Có thời gian này, hắn cũng nên lên kế hoạch cụ thể để hoàn thành nhanh chóng các nhiệm vụ sau này.
Nhưng mà, không có hắn, Diệp Du sẽ ổn chứ?
_________________
Mấy cái về không gian hay thế giới này nọ đều là tui suy đoán, nó có thật ngoài đời hay không, tui cũng không biết nữa:v
Tui đã cố gắng đơn giản hóa nhưng có vẻ như nó vẫn có chút gì đó hơi rắc rối thì phải:<
Ngay lúc đó, đột nhiên, một giọng nói vang lên:
_"Thượng tướng, em có ý kiến!"
Thất Thất không để ý đến Đầu Đinh ngăn cản, bước nhanh ra khỏi hàng, đứng trước mặt Diệp Du che chở cho cậu.
_"Thượng tướng, Diệp Du dù có lỗi nhưng em ấy không gây sự trước. Rõ ràng là cô ta đến khiêu khích em ấy, cậu ta cũng ra tay muốn dánh Diệp Du trước. Hành vi của Diệp Du là tự vệ chính đáng."
Sắc mặt Sở Mặc không khỏi trầm xuống, sâu trong con ngươi nổi lên bão táp điên cuồng đáng sợ. Hắn nhếch môi, giọng nói hờ hững:
_"Cậu ta vô tội? Sự việc thế nào?"
Diệp Du mím chặt môi, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt thập phần đáng thương. Cậu nắm chặt tay Thất Thất đứng kế bên, lắc nhẹ đầu.
Thất Thất không khỏi đau lòng cho em trai nhỏ, siết tay Diệp Du, dùng khẩu hình miệng nói với cậu hai chữ: yên tâm. Nhưng khi Thất Thất vừa quay đi, sắc mặt Diệp Du liền biến thành âm trầm, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, đảo qua thiếu niên lẫn thiếu nữ gần đó, tựa như cậu bé như quả hồng mềm đáng thương lúc nãy không phải cậu.
Thất Thất hít sâu một hơi, từ từ thuật lại sự việc.
_"Ngay từ đầu, cô ta đã đuối lý trước. Gốc cây lớn như vậy, Diệp Du chỉ chiếm một chỗ nhỏ, cô ta muốn ngồi thì liền ngồi, việc gì phải làm phiền người khác nghỉ ngơi. Dù là ai đang nghỉ mà bị gọi dậy cũng sẽ khó chịu, cô ta chỉ vì vậy mà bắt chẹt bảo em ấy khó dễ cô ta." Nói đoạn, Thất Thất nhìn sang thiếu niên đứng gần thiếu nữ, cười nhạt:
_"Còn cậu ta? Chưa tìm hiểu kỹ đã vội bênh vực. Còn ngầm mắng người khác không được dạy dỗ đàng hoàng, nếu là em, em cũng nhịn không được mà nổi nóng. Nhưng Diệp Du chưa động thủ đánh cậu ta thì thôi, cậu ta liền muốn đánh người. Không tự vệ, chẳng lẽ để cậu ta đánh chết?"
Còn việc em trai nhỏ có hơi độc miệng, Thất Thất quyết định giấu nhẹm đi. Cậu vốn là một người rất biết bao che khuyết điểm nha.
Sở Mặc nghe xong, cười lạnh một tiếng:
_"Cậu ta vốn có thể kêu lên để Nhất Hàn ra giúp, nhưng cậu ta không lựa chọn việc đó mà quyết định đánh trả lại, điều đó chứng minh cậu ta cũng vi phạm luật của tôi. Còn về Nhân Nhân, em ấy cũng không có hành động quá đáng, nên không có hình phạt. Quyết định của tôi luôn đúng, tôi sẽ không đưa ra quyết định nếu chưa suy xét kĩ."
_"Thượng tướng..." - Thất Thất còn muốn nói, liền bị Diệp Du ngăn lại.
_"Sao? Cậu còn ý kiến?" - Sở Mặc híp mắt, lạnh nhạt hỏi.
Thất Thất mấp máy môi, cuối cùng đành cắn răng đáp:
_"Không ạ."
Sở Mặc phất tay, không quan tâm nói:
_"Chuyện này đến đây là xong. Tôi hy vọng hai cậu sẽ thực hiện hình phạt một cách đàng hoàng, không tìm cách trốn chạy, lười biếng." - Nói đến đây, hắn liếc nhìn Diệp Du đầy ẩn ý.
Diệp Du và Hành Phong đáp:
_"Vâng."
Nhất Hàn nhìn lão đại nhà mình đã đi xa, tâm tình không khỏi nhẹ nhõm hẳn, ra hiệu cho mấy đứa nhóc về phòng, còn không quên căn dặn:
_"Các cô cậu có thể đến phòng ăn để lấy bữa sáng của mình. Sau đó sẽ có người đến chỉ các cô cậu cách gấp chăn gối, chiều tối tôi sẽ đến kiểm tra. Nếu gấp không đúng, các cô cậu sẽ phải thức khuya để học lại. Còn hai cậu nhận phạt, nhanh chóng trong buổi trưa với chiều mà lau dọn cho xong, nếu không sẽ không được dùng bữa."
Bốn mươi mốt đứa trẻ đồng thanh hô to:
_"Vâng ạ."
Trên đường đến phòng ăn, Thất Thất dắt tay Diệp Du, không ngừng cằn nhằn:
_"Thượng tướng thật vô lý, rõ ràng người sai đầu tiên là hai người kia nhưng em lại bị phạt theo luôn. Tôi không thể hiểu nổi. Mọi người đều nói thượng tướng Sở Mặc công tư phân minh, tôi mới thuận theo gia đình vào đây nhưng xem ra mọi người nhầm to rồi. "
Diệp Du không đáp, vì chiều cao ba mét bẻ đôi của mình, cậu phải ngước mặt nhìn thiếu niên một mét bảy trước mặt. Thiếu niên miệng hoạt động không dứt, giọng nói cũng không trầm ấm nhưng Diệp Du một chút cũng chẳng chán ghét.
Người này quả thật xem cậu thành "em trai nhỏ ngây thơ, đáng yêu" mà đối xử.
Thật sự quá ngốc! Vì một đứa nhóc mới quen hai ngày mà chống đối thượng tướng, cậu ta không sợ bị chèn ép mấy ngày sau sao?!
Diệp Du mỉm cười, nhỏ giọng đáp:
_"Không sao, chỉ là dọn dẹp thôi mà."
Nghe tiếng nói trong trẻo của Diệp Du, Thất Thất ngừng nói, trừng mắt nhìn cậu, hung hăng nói:
_"Không sao gì mà không sao. Bị oan mà em chịu được à? Em sao hiền thế?! Thằng nhóc ngốc nghếch này!"
Vừa dứt câu, Thất Thất liền vươn móng vuốt của mình, túm lấy hai má phúng phính của Diệp Du ra sức nhéo. Bất ngờ bị tập kích, Diệp Du trợn to đôi mắt của mình lên án, cố gắng đẩy Thất Thất ra nhưng bất thành. Cái tên ngốc này vậy mà dám mắng cậu! Vậy mà dám nhéo má cậu!
Hài lòng nhìn biểu tình oan ức của Diệp Du, Thất Thất không khỏi nở nụ cười, vỗ vỗ hai má cậu. Sự tập trung của Thất Thất đều dành cho cậu em trai nhỏ đáng yêu mới quen, hoàn toàn không để tâm đến thằng bạn thân chơi chung từ thuở hai đứa còn quấn tã. Đầu Đinh không nói gì, chỉ im lặng đi đằng sau Thất Thất và Diệp Du, gương mặt vừa rối rắm vừa đặc biệt "đen thối".
___xin chào phân cách nhỏ____
Ở một không gian độc lập, bốn phía mọc cỏ xanh mướt, gần đó còn có dòng suối nhỏ uốn lượn. Bốn bề tuy đẹp và thanh bình bởi thiên nhiên nhưng không gian này cũng chỉ là một hình lập phương nhỏ dài khoảng năm trăm mét. Kế bên con suối nhỏ, một người đàn ông không quần áo nằm sấp, cỏ non che khuất mặt.
Trên đỉnh đầu người đàn ông, một quả cầu sáng nhỏ cỡ nắm tay em bé không ngừng bay vòng vòng, giọng nói non nớt không nén nổi nôn nóng:
_"Tại sao còn chưa tỉnh? Chẳng phải đã kịp di dời trước khi Thiên Đạo phát hiện sao?"
_"Ta không rõ." - Rõ ràng là thanh âm dễ nghe nhưng giọng điệu lại y hệt người máy.
Quả cầu nhỏ đơ một chút, sau đó liền gấp gáp xoay vòng liên tục, ánh sáng càng lúc càng chói, dường như muốn chói tỉnh người đàn ông kia.
_"Tại sao lại không rõ? Lúc trước là ai cam đoan..."
_"Không phải ta."
Quả cầu sáng nhỏ gấp đến mức muốn khóc, hết bay trên đầu người đàn ông lại bay xuống đẩy đẩy má người đàn ông, hòng lay tỉnh người nọ.
Hơn một tháng rồi, quả cầu nhỏ cần người này ngồi dậy a. Người này nằm chiếm thiệt nhiều diện tích, năng lượng không đủ để duy trì như vậy lâu thêm a. Chủ nhân của giọng nói thứ hai kia không thấy quả cầu nhỏ gọi mình, liền trầm mặc không lên tiếng, tập trung dùng tinh lực của bản thân chống đỡ sự bài xích của không gian chưa hoàn thiện này.
Tái tạo một không gian độc lập vốn không dễ, đừng nói là không gian có thể chứa vật sống, có thể nuôi trồng, cày cấy. Dù đã qua mấy tháng, nhưng độ hoàn thiện không gian cũng chỉ đạt ở ngưỡng cửa bảy mươi phần trăm. Nếu không phải tình thế cấp bách, y cũng không mạo hiểm di dời người đàn ông nọ vào đây.
Để ý kỹ, không gian này tuy đẹp nhưng cách người đàn ông vài bước chân là những hạt bụi li ti màu tím. Trông chúng có vẻ vô hại, tuy nhiên cả quả cầu nhỏ và chủ nhân của giọng nói thứ hai khi nãy đều biết, một khi chạm vào chúng, bất kể là thứ gì đều bị xé tan nát. Tồn dư trong không gian không phải muốn là có thể biến mất.
Ánh sáng quanh quả cầu nhỏ dần ảm đạm mang theo tuyệt vọng.
Trong lúc này, ngón tay người đàn ông bỗng giật nhẹ một cái. Quả cầu nhỏ tức khắc như hồi sinh, ánh sáng nhấp nháy nhấp nháy, lượn quanh người đàn ông nọ, còn phát ra tiếng cười trong trẻo vui vẻ của trẻ con.
_"Tỉnh rồi! Minh Yên, nhìn xem nhìn xem."
_"Ừ, ta tất nhiên thấy. Còn không mau trốn đi, thả 01 ra."
_"A a, quên mất."
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong tích tắc, mí mắt người đàn ông hơi động, miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.
Hắn từ từ ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc này đây, diện mạo người đàn ông mới lộ ra. Ngũ quan thâm thúy, đôi mắt hẹp dài sắc bén, bởi vì chói mà người nọ hơi híp mắt lại, đuôi mắt hơi nhếch lên càng khiến con ngươi thêm sâu thẳm. Điều đáng chú ý ở đây, hắn cùng với Sở Mặc giống nhau như đúc.
Giống là đương nhiên, bởi người đàn ông này cũng là Sở Mặc.
Sở Mặc xoa trán đau nhức, nhíu mày nhìn xung quanh, hoàn toàn không xác định được bản thân đang ở đâu.
Ngủ một giấc liền xuyên qua, bây giờ đến đi dự lễ cũng có thể xuyên qua sao?
Đang thắc mắc, hắn nghe bên tai tiếng máy móc quá đỗi quen thuộc:
_"Ký chủ đừng di chuyển. Hiện tại ký chủ đang trong không gian độc lập mà bản hệ thống tái tạo cho ngài. Tồn dư không gian vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, ngài mà chạy loạn liền tan nát."
Sở Mặc mở miệng muốn hỏi, liền nhận ra cổ họng khô khốc khiến giọng nói trở nên khàn khàn khó nghe:
_"Chẳng phải lúc trước bảo không thể vào sao?"
Hệ thống 01 nháy nháy màn hình xanh, hiện lên ba dấu chấm to đùng, dùng trầm mặc để trả lời. Sở Mặc cười lạnh một tiếng, hắn chịu đủ cái hệ thống dở hơi này rồi. Khi thì ép buộc hắn làm thánh cứu thế, bây giờ lại quẳng hắn vào một xó không người này, còn tồn tại thứ nguy hiểm như tồn dư không gian nữa.
Nhận ra tâm trạng tồi tệ của Sở Mặc, màn hình xanh liền vội vàng xóa bỏ mấy dấu chấm, âm thanh máy móc uể oải lên tiếng:
[ Ký chủ, bản hệ thống thật sự muốn tốt cho ngài. Ngài bất tỉnh đã gần một tháng nay rồi. Để ngài có thể an toàn trong không gian độc lập này, bản hệ thống đã dùng rất rất nhiều năng lượng luôn đó. Cầu ngài yêu thương hệ thống 01 đáng yêu này a!]
Sở Mặc hơi nhướng mày, cười nhạo:
_"Được rồi, mày không cần đánh trống lảng. Mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Hệ thống hiện ra vài cây nấm nho nhỏ màu hồng, lại hiện ra mấy icon mặt buồn biểu thị cảm xúc của mình. Chơi đủ mới chịu trả lời Sở Mặc:
[ Thiên Đạo thế giới kia suýt phát hiện ra ngài đó.]
Thiên Đạo? Thiên Đạo có thật à? Sở Mặc nghi hoặc, nhìn màn hình xanh trước mặt.
Thấy nghi ngờ của hắn, hệ thống 01 liền chấp nhận làm người bổ túc kiến thức cho hắn:
[Ký chủ, ngài thật ngốc! Bản hệ thống đành ủy khuất một lần giảng giải cho ký chủ vậy. Tương truyền, trên đời này có tất cả ba nghìn thế giới, sinh vật ở từng thế giới cũng không giống nhau. Có sinh vật ở thế giới này thì thuộc cấp thấp nhưng sang thế giới kia thì lại đứng nhất nhì, sự chênh lệch thực lực và năng lượng của các thế giới với nhau không chỉ dùng từ "cao - thấp" là có thể nhận định được, mà Thiên Đạo chính là cách gọi người cai quản mỗi một thế giới. Nhưng không ai biết, và đến mãi sau này Thiên Đạo cũng mới biết, hóa ra mỗi một thế giới lại có thể chia ra thành nhiều không gian.]
Thấy mặt Sở Mặc nghệch ra, hoàn toàn không hiểu gì, hệ thống tốt bụng không đả kích hắn, ôn tồn nói:
[Ký chủ, ngài không cần suy nghĩ quá phức tạp. Bản hệ thống sẽ lấy cho ngài một ví dụ. Thế giới của tang thi vương Diệp Du là A. Ngài đã từng đọc được diễn biến của thế giới này: diệt vong. Đó chính là không gian - thời gian thứ nhất: A1. Nhưng nhờ sự tác động của ngài và Diệp Du, đã khiến cho kết cục của thế giới không đi đúng con đường đặt ra của nó, do đó mà tạo nên một không - thời gian khác, gọi là A2. Thiên Đạo cai quản thế giới nhận ra điểm khác biệt, tất sẽ tìm cách loại trừ để thế giới đi về con đường cũ, nếu nó có thể về con đường cũ, nó sẽ là A1 biến thể. Còn không thì nó là A2 và tách ra độc lập hoàn toàn.]
Khóe miệng Sở Mặc không khỏi giật giật vài cái, hắn nhận ra triết học còn dễ hiểu hơn. Mẹ nó, thứ quái vật này đâu ra vậy? Nếu có thể trở về gặp thầy giáo dạy triết học, hắn chắc chắn sẽ không oán triết học nữa. Karl Marx à, tôi yêu người vô cùng! Mau dùng "Triết lý" để tẩy não tôi lại đi. Tôi chắc chắn sẽ trở thành Tố Hữu thứ hai cảm nhận được:
"Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý chói qua tim."
Màn hình xanh trước mặt đột ngột sáng lên gấp bội, đánh thức Sở Mặc đang chìm đắm trong tư tưởng riêng của mình. Hệ thống 01 tỏ vẻ rất uất ức khi ký chủ lơ là việc bổ túc kiến thức, giọng nói máy móc không nén được thở dài, chỉ tiếc rèn sắt không thành:
[Ký chủ, kiến thức này rất quan trọng, không phải ai cũng biết đâu. Người đời chỉ cho rằng ba nghìn thế giới đã là nhiều nhưng họ không hề biết mỗi một thế giới cũng có thể phân tách thành các không gian khác nhau. Nó giống như việc một giây trước ngón tay ngài vẫn lành lặn là không gian 1, nếu nó vẫn cứ lành lặn mãi mãi, nó vẫn sẽ là không gian 1. Nhưng khi bị một tác động nào đó làm đứt ngón tay, sự biến đổi đó làm xáo trộn không gian. Tuy nhiên, nếu ngón tay ngài chỉ chảy máu một tí rồi hết, không ảnh hưởng nhiều đến tương lai, không gian sẽ về lại 1 nhưng có biến dị ( do việc đứt tay). Còn nếu việc đứt tay ảnh hưởng lớn đến tương lai như: mất hoặc không cử động được thì không gian sẽ trở thành không gian 2 độc lập.]
Hệ thống 01 vừa nói, vừa chiếu hình ảnh lên màn hình xanh của mình, hoàn toàn sắm vai là một giáo viên yêu nghề cực kỳ nỗ lực dạy học sinh của mình.
[Đương nhiên khi ấy vẫn tồn tại không gian 1. Tuy vậy, không gian 1 và 2 đã bị tách ra ngay sau khi chuẩn đoán được mức độ ảnh hưởng đến tương lai.]
[Nhưng đó là việc nhỏ, chỉ ảnh hưởng tương lai của mình ngài. Còn sự tác động của việc trọng sinh và xuyên không lại rất lớn, nó khiến Thiên Đạo chú ý đến. Kết cục của thế giới là do Thiên Đạo định đoạt, tất nhiên nó sẽ không muốn ai phá hủy, nó càng không muốn thế giới của nó phân tách thành nhiều không gian, nó không thể quản lý hết được.]
[Diệp Du là người của thế giới đó, ảnh hưởng đến kết cục chỉ có ba mươi phần trăm. Nhưng ngài thì khác. Ngài là người của thế giới khác, việc ngài xuyên không đến ảnh hưởng rất lớn, cứu vãng được kết cục hay không tùy thuộc vào ngài rất nhiều. Thiên Đạo tất nhiên muốn đẩy ngài đi để bảo toàn kết cục của nó.]
[May mắn thay, khi nó sắp phát hiện ra ngài, bản hệ thống đã cưỡng ép đem linh hồn ngài kéo vào không gian độc lập này. Ngài yên tâm, không gian này không phải từ một thế giới nào tách ra mà là do bản hệ thống tạo ra cho ngài đó.]
Cuối cùng cũng tiếp thu được một chút kiến thức mà hệ thống nói, Sở Mặc nhìn thân thể mình. Nhìn thoáng qua có lẽ như người bình thường, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cơ thể này vẫn ở dạng linh hồn, chạm vào cỏ liền thấy cỏ xuyên qua tay.
_"Vậy còn cái xác ở thế giới kia?"
[Ký chủ yên tâm, linh hồn vốn có của thân thể đó sẽ trở về. Khi nào ổn định, bản hệ thống sẽ đưa ngài quay lại để tiếp tục nhiệm vụ của mình. Xin ký chủ đừng quá thương tâm.]
Thương tâm sao? Có cái đếch nhé! Sở Mặc tỏ vẻ bản thân đang rất vui mừng đấy!
_"Tại sao không đưa tao quay về thế giới của tao? Như vậy chẳng phải mày sẽ không cần tốn năng lượng để đảm bảo an toàn của tao nữa hay sao?"
Màn hình xanh đơ một chút, ánh sáng không còn chói nữa mà có chút ảm đạm.
[Xin lỗi, bản hệ thống không thể.]
Đù má! Mày đùa tao à?!
Sở Mặc kiềm chế cảm giác muốn bóp nát màn hình xanh trước mặt, nghiến răng hỏi:
_"Không thể? Lúc trước mày bảo tao là xong việc có thể mang tao về?"
[Nhưng ký chủ chưa hoàn thành xong mà... Ký chủ không thể nói chuyện vô lý như vậy! Bản hệ thống sẽ tiến hành cường ép trừng phạt đấy! Bíp Bíp!]
Tao lại sợ mày ghê.
Sở Mặc hừ lạnh một tiếng. Được rồi, hắn không muốn tranh cãi với hệ thống nữa. Ở lại đây thì ở, dù sao cũng hệ thống bảo vệ, hắn không lo bị mấy thứ tồn dư kia đánh cho tan nát. Có thời gian này, hắn cũng nên lên kế hoạch cụ thể để hoàn thành nhanh chóng các nhiệm vụ sau này.
Nhưng mà, không có hắn, Diệp Du sẽ ổn chứ?
_________________
Mấy cái về không gian hay thế giới này nọ đều là tui suy đoán, nó có thật ngoài đời hay không, tui cũng không biết nữa:v
Tui đã cố gắng đơn giản hóa nhưng có vẻ như nó vẫn có chút gì đó hơi rắc rối thì phải:<
Tác giả :
Quàng Thượng Meo Meo