Thương Thiên
Chương 55: Sát đấu thiên địa gian
Sau một lúc trầm mặc, Đông Vũ cười lạnh nói: "Bọn chúng vốn tưởng rằng tống ta vào ngục là có thể đưa ta vào tử địa. Nhưng chúng vạn lần không biết rằng, võ công Thiên Tàm Quyết mà ta luyện có sự khác biệt với các công phu khác. Phá hủy rồi tu luyện lại ngược lại còn có thể vượt lên thêm một tầng. Hơn nữa mấy năm nay chiến đấu trên chiến trường sớm khiến ta tiến nhập con đường giết chóc, một tiên thiên cao thủ bình thường căn bản không là đối thủ của ta. Chỉ cần có thể cảm ngộ thiên nhân chi cảnh ta liền có thể tiến nhập hàng ngũ tiên thiên. Đến lúc đó, trong giang hồ kẻ có thể thắng ta cũng chỉ có vài người, lời thề của ta cũng tiến thêm được một bước.
Nhạc Phàm mục quang chợt lóe lên, kinh thán nói: "Tiên thiên cao thủ, đỉnh cao võ học!"
Đông Vũ xem thường nói: "Đó chỉ là người thường nói theo kiểu ếch ngồi đáy giếng. Đỉnh cao chân chính chính là thiên đạo, nhưng để đạt được tới đó thì... ách..." Tự ngừng lời, hắn liền chuyển đề tài nói: "Dù sao cũng có nhiều ẩn sĩ cao nhân, võ công của ta cũng chính là do cao nhân truyền thụ".
Nhạc Phàm đương nhiên có thể nghe ngữ khí của y có vẻ không hợp lý, nhưng hắn cũng không thèm truy vấn, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng.
Đông Vũ thở dài nói: "Ba năm sống ở đây, ba năm giết chóc, ta đã sớm từ non nớt trở nên thành thục, chỉ là cái giá phải trả cũng là quá đắt. Đông Vũ năm đó đã sớm chết rồi, hiện tại ta sống dưới cái tên Thiết Huyết.
Hắc hắc! Cuộc sống như thế này đúng là người thường không thể chịu đựng nổi. Nhờ có hai lão Từ Kiệt và Chấn Phong cùng vào đây với ta. Nếu ba năm nay không có họ, ta nghĩ ta đã sớm trở nên điên loạn rồi.
"Có người đến!" Nhạc Phàm đột nhiên nghe tiếng chân lạ bước đến gần, trong lòng lập tức cảnh giác nói.
"Ha ha... Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại. Ta và Chấn Phong vốn đã giảm nhẹ cước bộ, không nghĩ là sẽ bị ngươi phát hiện ra". Vừa nói, hai tù nhân mặc bạch y vừa tiến vào.
Một người hơn ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, vẻ mặt ngay thẳng với đôi mắt sáng ngời, trên vai vác một cây trường thương vẫn dính máu. Người còn lại tuổi cũng khoảng Đông Vũ, vẻ mặt tái nhợt, gầy gò, đeo cung tên trên vai. Cả hai người cùng đứng đó không nói thêm lời nào. Lúc này trước mặt Nhạc Phàm chính là hai bạch y tù nhân hắn đã nhìn thấy trên đấu trường.
"Thiết Huyết nói vừa rồi có vẻ yếu đuối quá. Mấy năm nay chúng ta đồng sanh cộng tử, cùng hoạn nạn, mà lại nói như thế nữa sao?" Từ Kiệt bước lên phóng khoáng nói.
"Lão Từ nói không sai". Hoàng Chấn Phong cũng bước lên, nói xong cả hai người liền ngồi xuống đất.
Thấy bọn Từ Kiệt đến, Đông Vũ cao hứng nói: "Hai người sao lại đến đây?" Rồi hắn quay sang Nhạc Phàm giới thiệu: "Hai người này là Trường Thương Từ Kiệt và Khoái Tiễn Hoàng Chấn Phong".
Từ Kiệt cười quái dị nói: "Thấy người vừa về đã đi ra ngoài, nghĩ rằng xảy ra chuyện lớn gì, đương nhiên ta phải đi theo xem sao. Hắc hắc! Chào tiểu huynh đệ. Ta là Từ Kiệt, gọi ta là lão Từ là được rồi, bọn họ hay gọi ta như thế".
Hoàng Chấn Phong gật đầu nói: "Ta là Hoàng Chấn Phong".
Nhạc Phàm hoàn lễ nói: "Lý Nhạc Phàm".
Trải qua một đêm dài nói chuyện, Nhạc Phàm đối với bọn Đông Vũ ba người đã hiểu rõ thêm một phần. Do bọn họ trên chiến trường phối hợp lẫn nhau, vào sinh ra tử, cho nên cuối cùng trở thành bạn tốt. Điều này khiến Nhạc Phàm lần đầu tiên ở Tử Dịch Doanh cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng cũng khiến bọn Đông Vũ kinh ngạc, sau một đêm nói chuyện, bọn hắn phát hiện kiến thức của Nhạc Phàm về chiến trường không có điểm nào thua kém bọn họ, thậm chí chuyện bài binh bố trận còn vượt hẳn bọn họ.
Bất quá bọn Đông Vũ dù sao tham gia vô số trận chiến, giúp Nhạc Phàm học được không ít kĩ xảo thực chiến trên chiến trường. Nếu nói rằng Lệ Vân trước đây truyền thụ kinh nghiệm, thì với bọn Đông Vũ, hắn học được rất nhiều điều thực tế.
Ngày hôm sau.
Mấy ngàn tù nhân đứng trên khu đất trống giữa doanh trại, nhãn thần lộ vẻ cực kì mệt mỏi, nhưng thân thể bọn họ còn đứng được chứng tỏ với người khác rằng họ vẫn còn sống.
Bọn Nhạc Phàm mặc dù qua một đêm không nghỉ ngơi nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
Đợi mọi người tập hợp lại xong, doanh vệ trưởng ung dung đi đến nói: "Hiện tại điểm danh nhân số! Mọi người bắt đầu báo cáo..."
Qua một lúc điểm danh, Nhạc Phàm kinh hãi phát hiện, vốn xuất phát là hơn bảy ngàn người, sau một trận đánh đã chết gần hai ngàn, còn hơn hai trăm người trọng thương không chữa trị nổi đều bị chôn sống. Tử vong nhiều như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, không lạ rằng cho đến giờ không ai còn sống mà rời khỏi Tử Dịch Doanh.
Điểm danh xong, doanh vệ trưởng cười nói: "Cũng không tệ lắm, chỉ chết chưa đến hai ngàn người, xem ra mọi người đã rất nỗ lực. Ha ha..." Cười xong hắn nói tiếp: "Hôm nay mọi người quay về chuẩn bị, ngày mai đại quân sẽ tới. Hắc hắc! Khi đó chiến đấu chân chính sẽ sớm bắt đầu, không biết có còn ai sống sót nổi không. Tốt rồi, giải tán về doanh trướng, ngày mai giờ thìn tập hợp".
Về doanh trướng, Nhạc Phàm cũng không nghỉ ngơi. Hắn vừa tu luyện vừa bình tĩnh tự nhận xét về đao pháp đã lĩnh ngộ trên chiến trường ngày hôm qua...
Sau khi nhớ lại mọi chuyện, lý giải và điều chỉnh lại, Nhạc Phàm đã hiểu ra. Đao pháp hôm qua vẫn chưa được xem là hoàn chỉnh, có lẽ hắn phải xem xét từng chiêu trong đao pháp cho thỏa đáng. Nếu như bản thân có thể biến hóa vài động tác, rồi dung nhập một ít động tác liền lạc với nhau, có lẽ hắn có thể sáng tạo ra thêm nhiều chiêu thức nữa. Đến lúc đó, hắn có thể có một loại đao pháp hoàn chỉnh. Nghĩ đến đó trong lòng hắn càng trở nên hưng phấn.
Kỳ thật hắn tịnh không biết ý nghĩ của bản thân đã phạm phải điều cấm kị trong võ lâm. Võ công truyền thụ mà tùy ý cải biến chính là đại kị trong võ lâm. Bởi vì trong giang hồ, các môn phái thiên kiến rất ác liệt, nếu học trộm võ công phái khác hoặc tùy ý cải biến chiêu thức võ công bổn phái, nhẹ là trục xuất sư môn, nặng thì phế bỏ võ công, trừng phạt có thể nói là rất nghiêm khắc. Bất quá chỉ có một ít người thoát khỏi ràng buộc các môn phái, bọn họ lấy yếu bù mạnh, tự thành lập một phái, thậm chí trở thành nhất đại kì hiệp.
Nhạc Phàm từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với võ công, tự nhiên không chịu sự ước thúc của giang hồ, cho nên tư duy cởi mở không bị ràng buộc. Hơn nữa hắn có cơ sở là thân thể kiên cường, tự nhiên rất dễ dàng thành công. Đương nhiên, nếu có thất bại, cái giá phải trả lớn nhất chính là sinh mệnh.
"Tùng... tùng... tùng..." Tiếng trống vang lên, Tử Dịch Doanh hơn năm ngàn người nhanh chóng tập hợp vào trung tâm doanh trại. Chiến đấu chân chính rồi cũng bắt đầu...
Năm mươi dặm ngoài Sa thành, ba mươi vạn quân Đại Minh oai nghiêm tiến dần đến Sa thành. Đi đầu đội ngũ chính Tử Dịch Doanh do Dư Lương suất lĩnh. Phía sau là quân chính quy Đại Minh, người đứng đầu lần chinh chiến này chính là chủ suất Mạc Chinh.
"Công thành!" Một tiếng ra lệnh, quân Tử Dịch Doanh như tên bắn khỏi cung mạnh mẽ xông lên.
"Giết!"
Phản quân không chịu thua kém, mở cửa thành xông ra nghênh chiến.
"Tấn công..."
Trên chiến trường, hai đám người đông đảo ập vào nhau. Không có chiến thuật gì, không có một kĩ thuật chiến đấu gì, chỉ đơn giản là máu huyết...
Trên chiến trường, sát khí hòa với vô số âm thanh va đập của binh khí không ngừng tăng lên. Bên ngoài Sa thành, trong vòng năm dặm, cả vùng đất đều bị nhuốm đỏ máu, từng mảnh thân thể rơi trên mặt đất. Cảnh tượng giống như một bức tranh đỏ rực nhưng vô cùng thảm liệt.
Vô số sinh mệnh đã chết đi, cuộc sống của họ cũng chỉ giống như cát bụi. Một không khí chết chóc bốc lên ngập trời. Giữa trời đất chỉ nghe vô số âm thanh kêu la phẫn nộ và ai oán.
Nhiễm huyết hồng trần đao bất đình
Luân hồi sát kiếp thiên địa gian...
Nhạc Phàm mục quang chợt lóe lên, kinh thán nói: "Tiên thiên cao thủ, đỉnh cao võ học!"
Đông Vũ xem thường nói: "Đó chỉ là người thường nói theo kiểu ếch ngồi đáy giếng. Đỉnh cao chân chính chính là thiên đạo, nhưng để đạt được tới đó thì... ách..." Tự ngừng lời, hắn liền chuyển đề tài nói: "Dù sao cũng có nhiều ẩn sĩ cao nhân, võ công của ta cũng chính là do cao nhân truyền thụ".
Nhạc Phàm đương nhiên có thể nghe ngữ khí của y có vẻ không hợp lý, nhưng hắn cũng không thèm truy vấn, dù sao mỗi người đều có bí mật riêng.
Đông Vũ thở dài nói: "Ba năm sống ở đây, ba năm giết chóc, ta đã sớm từ non nớt trở nên thành thục, chỉ là cái giá phải trả cũng là quá đắt. Đông Vũ năm đó đã sớm chết rồi, hiện tại ta sống dưới cái tên Thiết Huyết.
Hắc hắc! Cuộc sống như thế này đúng là người thường không thể chịu đựng nổi. Nhờ có hai lão Từ Kiệt và Chấn Phong cùng vào đây với ta. Nếu ba năm nay không có họ, ta nghĩ ta đã sớm trở nên điên loạn rồi.
"Có người đến!" Nhạc Phàm đột nhiên nghe tiếng chân lạ bước đến gần, trong lòng lập tức cảnh giác nói.
"Ha ha... Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại. Ta và Chấn Phong vốn đã giảm nhẹ cước bộ, không nghĩ là sẽ bị ngươi phát hiện ra". Vừa nói, hai tù nhân mặc bạch y vừa tiến vào.
Một người hơn ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, vẻ mặt ngay thẳng với đôi mắt sáng ngời, trên vai vác một cây trường thương vẫn dính máu. Người còn lại tuổi cũng khoảng Đông Vũ, vẻ mặt tái nhợt, gầy gò, đeo cung tên trên vai. Cả hai người cùng đứng đó không nói thêm lời nào. Lúc này trước mặt Nhạc Phàm chính là hai bạch y tù nhân hắn đã nhìn thấy trên đấu trường.
"Thiết Huyết nói vừa rồi có vẻ yếu đuối quá. Mấy năm nay chúng ta đồng sanh cộng tử, cùng hoạn nạn, mà lại nói như thế nữa sao?" Từ Kiệt bước lên phóng khoáng nói.
"Lão Từ nói không sai". Hoàng Chấn Phong cũng bước lên, nói xong cả hai người liền ngồi xuống đất.
Thấy bọn Từ Kiệt đến, Đông Vũ cao hứng nói: "Hai người sao lại đến đây?" Rồi hắn quay sang Nhạc Phàm giới thiệu: "Hai người này là Trường Thương Từ Kiệt và Khoái Tiễn Hoàng Chấn Phong".
Từ Kiệt cười quái dị nói: "Thấy người vừa về đã đi ra ngoài, nghĩ rằng xảy ra chuyện lớn gì, đương nhiên ta phải đi theo xem sao. Hắc hắc! Chào tiểu huynh đệ. Ta là Từ Kiệt, gọi ta là lão Từ là được rồi, bọn họ hay gọi ta như thế".
Hoàng Chấn Phong gật đầu nói: "Ta là Hoàng Chấn Phong".
Nhạc Phàm hoàn lễ nói: "Lý Nhạc Phàm".
Trải qua một đêm dài nói chuyện, Nhạc Phàm đối với bọn Đông Vũ ba người đã hiểu rõ thêm một phần. Do bọn họ trên chiến trường phối hợp lẫn nhau, vào sinh ra tử, cho nên cuối cùng trở thành bạn tốt. Điều này khiến Nhạc Phàm lần đầu tiên ở Tử Dịch Doanh cảm nhận được sự ấm áp.
Nhưng cũng khiến bọn Đông Vũ kinh ngạc, sau một đêm nói chuyện, bọn hắn phát hiện kiến thức của Nhạc Phàm về chiến trường không có điểm nào thua kém bọn họ, thậm chí chuyện bài binh bố trận còn vượt hẳn bọn họ.
Bất quá bọn Đông Vũ dù sao tham gia vô số trận chiến, giúp Nhạc Phàm học được không ít kĩ xảo thực chiến trên chiến trường. Nếu nói rằng Lệ Vân trước đây truyền thụ kinh nghiệm, thì với bọn Đông Vũ, hắn học được rất nhiều điều thực tế.
Ngày hôm sau.
Mấy ngàn tù nhân đứng trên khu đất trống giữa doanh trại, nhãn thần lộ vẻ cực kì mệt mỏi, nhưng thân thể bọn họ còn đứng được chứng tỏ với người khác rằng họ vẫn còn sống.
Bọn Nhạc Phàm mặc dù qua một đêm không nghỉ ngơi nhưng tinh thần có vẻ rất tốt.
Đợi mọi người tập hợp lại xong, doanh vệ trưởng ung dung đi đến nói: "Hiện tại điểm danh nhân số! Mọi người bắt đầu báo cáo..."
Qua một lúc điểm danh, Nhạc Phàm kinh hãi phát hiện, vốn xuất phát là hơn bảy ngàn người, sau một trận đánh đã chết gần hai ngàn, còn hơn hai trăm người trọng thương không chữa trị nổi đều bị chôn sống. Tử vong nhiều như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế, không lạ rằng cho đến giờ không ai còn sống mà rời khỏi Tử Dịch Doanh.
Điểm danh xong, doanh vệ trưởng cười nói: "Cũng không tệ lắm, chỉ chết chưa đến hai ngàn người, xem ra mọi người đã rất nỗ lực. Ha ha..." Cười xong hắn nói tiếp: "Hôm nay mọi người quay về chuẩn bị, ngày mai đại quân sẽ tới. Hắc hắc! Khi đó chiến đấu chân chính sẽ sớm bắt đầu, không biết có còn ai sống sót nổi không. Tốt rồi, giải tán về doanh trướng, ngày mai giờ thìn tập hợp".
Về doanh trướng, Nhạc Phàm cũng không nghỉ ngơi. Hắn vừa tu luyện vừa bình tĩnh tự nhận xét về đao pháp đã lĩnh ngộ trên chiến trường ngày hôm qua...
Sau khi nhớ lại mọi chuyện, lý giải và điều chỉnh lại, Nhạc Phàm đã hiểu ra. Đao pháp hôm qua vẫn chưa được xem là hoàn chỉnh, có lẽ hắn phải xem xét từng chiêu trong đao pháp cho thỏa đáng. Nếu như bản thân có thể biến hóa vài động tác, rồi dung nhập một ít động tác liền lạc với nhau, có lẽ hắn có thể sáng tạo ra thêm nhiều chiêu thức nữa. Đến lúc đó, hắn có thể có một loại đao pháp hoàn chỉnh. Nghĩ đến đó trong lòng hắn càng trở nên hưng phấn.
Kỳ thật hắn tịnh không biết ý nghĩ của bản thân đã phạm phải điều cấm kị trong võ lâm. Võ công truyền thụ mà tùy ý cải biến chính là đại kị trong võ lâm. Bởi vì trong giang hồ, các môn phái thiên kiến rất ác liệt, nếu học trộm võ công phái khác hoặc tùy ý cải biến chiêu thức võ công bổn phái, nhẹ là trục xuất sư môn, nặng thì phế bỏ võ công, trừng phạt có thể nói là rất nghiêm khắc. Bất quá chỉ có một ít người thoát khỏi ràng buộc các môn phái, bọn họ lấy yếu bù mạnh, tự thành lập một phái, thậm chí trở thành nhất đại kì hiệp.
Nhạc Phàm từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với võ công, tự nhiên không chịu sự ước thúc của giang hồ, cho nên tư duy cởi mở không bị ràng buộc. Hơn nữa hắn có cơ sở là thân thể kiên cường, tự nhiên rất dễ dàng thành công. Đương nhiên, nếu có thất bại, cái giá phải trả lớn nhất chính là sinh mệnh.
"Tùng... tùng... tùng..." Tiếng trống vang lên, Tử Dịch Doanh hơn năm ngàn người nhanh chóng tập hợp vào trung tâm doanh trại. Chiến đấu chân chính rồi cũng bắt đầu...
Năm mươi dặm ngoài Sa thành, ba mươi vạn quân Đại Minh oai nghiêm tiến dần đến Sa thành. Đi đầu đội ngũ chính Tử Dịch Doanh do Dư Lương suất lĩnh. Phía sau là quân chính quy Đại Minh, người đứng đầu lần chinh chiến này chính là chủ suất Mạc Chinh.
"Công thành!" Một tiếng ra lệnh, quân Tử Dịch Doanh như tên bắn khỏi cung mạnh mẽ xông lên.
"Giết!"
Phản quân không chịu thua kém, mở cửa thành xông ra nghênh chiến.
"Tấn công..."
Trên chiến trường, hai đám người đông đảo ập vào nhau. Không có chiến thuật gì, không có một kĩ thuật chiến đấu gì, chỉ đơn giản là máu huyết...
Trên chiến trường, sát khí hòa với vô số âm thanh va đập của binh khí không ngừng tăng lên. Bên ngoài Sa thành, trong vòng năm dặm, cả vùng đất đều bị nhuốm đỏ máu, từng mảnh thân thể rơi trên mặt đất. Cảnh tượng giống như một bức tranh đỏ rực nhưng vô cùng thảm liệt.
Vô số sinh mệnh đã chết đi, cuộc sống của họ cũng chỉ giống như cát bụi. Một không khí chết chóc bốc lên ngập trời. Giữa trời đất chỉ nghe vô số âm thanh kêu la phẫn nộ và ai oán.
Nhiễm huyết hồng trần đao bất đình
Luân hồi sát kiếp thiên địa gian...
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân