Thương Thiên
Chương 398: Tiên thiên phàm thể
Bên trong thành Lạc Dương người qua lại lặng yên không nói gì, đường cái hẻm nhỏ cũng không khôi phục phồn hoa ngày xưa nữa.
Từ xa đã thấy nét uể oải trong mắt mọi người, bị che phủ bởi một loại đau thương trầm lắng, tựa hồ không ai biết được rằng ngày mai giang hồ sẽ có thay đổi như thế nào.
Trang viên bỏ hoang lạnh lẽo tối tăm ẩm ướt, một tên giang hồ kiếm khách dựa vào tường mà nghỉ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt…
Song, ngay lúc này! Đột nhiên trong bóng tối một thân ảnh tiến lại.
Gió thổi mà động, máu đổ không vết… Chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, nơi yết hầu máu phun ba thước, tên giang hồ kiếm khách đó ngay cả mắt cũng chưa kịp mở ra, cứ như vậy mà chết trong giấc mộng của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Cùng lúc đó, cảnh tượng tương tự cũng đang rải rác phát sinh ở các góc của thành Lạc Dương! Mà các thế lực lớn trên đường quay về, cũng bị mai phục không ngớt, tử thương nghiêm trọng!
Thiên hạ cùng giang hồ càng ngày càng loạn, không có ngày mai, cuộc sống không có tương lai đã bắt đầu, thời đại của lực lượng cùng quyền lực đã tới!
U ám bao phủ cả Lạc Dương, hơn nữa bao phủ cả thiên hạ.
Đè nén, trầm trọng, âm u, mục nát…
Bầu trời đêm màu đen cuối cùng cũng bị nhuộm đỏ màu máu!
Cửa sổ của lầu Phượng Dương vẫn đóng chặt như cũ, tiền sảnh thanh nhã lại ngăn nắp. Nếu không phải chiêu bài nơi đây to và rõ, căn bản là sẽ không ai cho rằng đó là một nơi bán hoa.
Đương nhiên, an bài hết thảy những cái này, cũng chỉ vì mấy nhân vật trọng yếu đến đây.
Bên trong căn phòng áp mái trên lầu, năm lão phụ đứng sóng vai nơi cửa sổ, quần áo trang phục không hề bất đồng, đều là một thân áo choàng rộng, tóc trắng như cước, dung nhan già nua… Duy nhất khác biệt là màu sắc quần áo của bọn họ mỗi người mỗi khác, màu trắng phiêu dật, màu đen lạnh lùng, màu xanh nhã nhặn, màu lam trầm tĩnh, màu đỏ màu lam phô trương.
Thi Bích Dao cùng Nô Kiều, sau khi thấy năm người vẻ mặt vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội vàng bước lên phía trước hành lễ: "Bích Dao, Nô Kiều ra mắt Ngũ lão, cung chúc Ngũ lão mạnh khỏe lâu dài…"
"Được rồi được rồi, nơi này chỉ có mấy người chúng ta, không cần đa lễ…" Lão phụ cầm đầu áo bào trắng nhẹ nhàng nâng nhị nữ dậy, ánh mắt không khỏi chuyển về phía Tiểu Minh Hữu: "Ồ! Tiểu gia hỏa này là ai?"
Nô Kiều biết Ngũ lão không thích người ngoài, vội vàng giải thích: "Thưa Bạch bà bà, hài tử này chính là hài tử mà Lý Nhạc Phàm thu nhặt đó, lần này giang hồ hỗn loạn, chúng ta sợ hắn có gì bất trắc, đến lúc đó Lý Nhạc Phàm không chịu hợp tác cùng chúng ta, cho nên đem hắn theo bên mình… như vậy hắn sẽ không mượn được cớ gì nữa".
"Hừ!"
Lão phụ áo đen bên trái khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo nói: "Lúc đầu nếu không phải Tông chủ không cho chúng ta can thiệp vào chuyện giang hồ, bà bà ta sớm đã bắt Lý Nhạc Phàm lại rồi, đâu cần dùng đến cách phiền toái như vậy!"
"Nhị tỷ nói không sai!" Lão phụ áo đỏ híp mắt, hùng hùng hổ hổ nói: "Nếu quả sớm bắt tên kia lại, chúng ta đâu cần lãng phí nhiều thời gian như vậy… Nếu hắn dám không nói, thì cho hắn một mảnh Tán tâm hoàn thử xem, xem hắn có dám không kêu không, hắc hắc..."
Lão phụ áo lam trầm mặc không nói, lão phụ áo xanh thì lại thản nhiên nói: "Lão Ngũ, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, sao cứ luôn nói những lời không đâu vậy? Sau khi uống Tán tâm hoàn vào, vậy còn không biến thành kẻ ngớ ngẩn sao? Đến lúc đó, hỏi không biết nói, ta thấy ngươi thực là ngớ ngẩn rồi".
"Nói một chút thôi mà" Bà già áo đỏ cười quái dị nói: "Nếu không, để cho hắn thử Loạn tâm hoàn, Câu hồn đan, Cửu trùng phệ tâm tán…"
"Câm mồm!"
Tiểu Minh Hữu thấy đám người này sẽ bất lợi đối với đại ca mình, nhất thời sắc mặt hoảng sợ đến tái nhợt, giận dữ trừng mắt nhìn đối phương nói: "Ngươi... các ngươi không phải người tốt, các ngươi tất cả đều không phải người tốt… Ta biết các ngươi là sợ đại ca ta, các ngươi sợ hắn, cho nên các ngươi bắt ta để uy hiếp đại ca, các ngươi toàn bộ đều là đồ hèn! Đồ hèn..." Một câu cuối cùng hét to lên.
"Hay cho một đứa hài tử chưa đủ lông mà mồm mép đã lợi hại vậy…" Lão phụ áo đen lông mi run lên, quát: "Bà bà ta mặc kệ ngươi là ai, nơi này không cho phép ngươi làm càn!" Nói xong tay đã giơ cao lên.
Thi Bích Dao âm thầm khẩn trương, muốn ngăn cản nhưng bị Nô Kiều kéo lại: "Tỷ tỷ…"
"Bùng..."
Tiểu Minh Hữu nơi ngực một vầng sáng trắng hiện lên, tay của bà già áo đen bất ngờ bị bắn ngược trở lại.
"Đây… đây là chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngũ lão ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi hoặc tâm thần lưỡng lự đánh giá Tiểu Minh Hữu, chỉ thấy nơi ngực hắn có đeo một cái vòng cổ cũ kỹ thô sơ, đang phát ra ánh sáng lập lòe!
…Chỉ lát sau, ánh sáng trắng tiêu tan, mọi người mới hồi tỉnh lại.
Thấy cái vòng cổ này, Tiểu Minh Hữu đột nhiên nhớ tới Phong Viêm, nam tử cường tráng đó đã quỳ gối trước mộ phần của lão bà bà khóc lóc kể lể, món đồ kỳ quái này chính là đối phương đưa cho mình. Bởi vì vẫn đeo ở trên cổ không có phản ứng gì, cho nên Tiểu Minh Hữu cũng không biết món đồ này nên dùng như thế nào. Hôm nay chủ nhân đã bị áp lực từ bên ngoài uy hiếp, lúc này mới tự động mở ra bảo vệ.
Im lặng, lão phụ áo đỏ trầm giọng nói: "Đại tỷ, món đồ này không nên xuất hiện ở giang hồ mới phải, sao lại ở trên người một đứa nhỏ?"
"Hừ! Ta cũng không tin thu thập không được tiểu gia hỏa nhà ngươi…"
Bà già áo đen vẫn muốn động thủ nữa, Bạch bà bà bên cạnh kéo đối phương lại nói: "Lão Nhị chớ có xúc động, trước tiên hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói."
"Hài tử, món vật này là từ đâu có được?"
Bạch bà bà vẻ mặt hiền lành, thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng truyền đến bên tai Tiểu Minh Hữu.
Tiểu Minh Hữu cảm giác được rất thân thiết, rất ấm áp, hắn rất muốn nhào vào trong lòng bà già khóc lóc kể lể ủy khuất của mình… Nhưng cuối cùng hắn lắc mạnh đầu, dời ánh mắt về phía khác: "Ta… ta không nói, ta không nói cho các ngươi, ngươi… tất cả các ngươi không phải người tốt. Hu hu hu..." Nói xong co tay lại, Tiểu Minh Hữu co rúm thân thể lại, thân mình rung động không ngừng, vừa như cô độc tịch mịch vừa như sợ hãi bất lực.
"Khóc khóc khóc... Nam tử Hán đại trượng phu, có cái gì mà phải khóc chứ!" Lão phụ áo đen mặc dù mặt lạnh lùng, nhưng không phải loại người vô tình, chứng kiến tình cảnh n, ngược lại có loại bất đắc dĩ dở khóc dở cười.
Tiếng khóc im bặt, Tiểu Minh Hữu bỗng vụt đứng lên, quệt nước mắt, lớn tiếng kêu lên: "Ta không có khóc, ta không có khóc… ta đã đáp ứng với Lý đại ca sau này phải giống như nam tử hán, ta… ta sẽ không khóc nữa, các ngươi muốn đánh thì đánh, ta sẽ không khóc đâu".
Một tiểu hài tử đột nhiên phản ứng lớn tiếng như vậy, năm bà già ngược lại thấy sửng sốt. Các nàng vẫn có chút chưa thực sự tin rằng, một tiểu hài tử cũng có thể có giác ngộ như vậy.
Thi Bích Dao đối với tính cách của Tiểu Minh Hữu sớm đã hiểu rõ, lập tức liền giải thích với Ngũ lão: "Hài tử này lúc còn nhỏ đã chịu rất nhiều khổ cực, tính cách có chút cực đoan, mong rằng bà bà đừng trách tội hắn".
"Đúng vậy đúng vậy!" Nô Kiều cũng phụ họa nói: "Hài tử này tuổi vẫn còn nhỏ, Ngũ lão đừng đánh đồng với sự hiểu biết của hắn".
"Ha ha..."
Bạch bà bà nếp nhăn giãn ra, cười mắng: "Các ngươi làm gì vậy? Vẫn thực sự cho rằng mấy lão gia hỏa chúng ta là mấy lão quái vật ăn thịt người không nhả xương phải không? Không làm bực mình nữa, chúng ta cũng không nhất thiết phải so đo với một tiểu hài tử mà".
"Bích Dao, Nô Kiều đã biết sai" Thi Bích Dao cùng Nô Kiều lời lẽ cẩn thận, không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hài tử ngoan, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi đâu" Bạch bà bà vẫn một bộ mặt hiền lành như cũ, nhìn Tiểu Minh Hữu, dùng thanh âm mê hoặc hỏi ngắn gọn: "Hài tử ngoan, tới đây, có thể nói cho bà bà, là ai cho ngươi vòng cổ này hay không?"
Thấy thái độ bạch bà bà như thế, tứ lão còn lại nao nao, cũng dời ánh mắt nhìn về phía nơi ngực của đứa nhỏ.
"Bà bà này cũng không phải là xấu, trở nên thân thiết hơn rồi…" Tiểu Minh Hữu vuốt vòng cổ suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Cái này là do một đại thúc làm cho ta đó, nhưng hắn không thích ta gọi hắn là đại thúc, hắn cho phép ta gọi hắn là đại ca… hắn còn không cho phép ta nói ra tên hắn".
"Ồ?" Bạch bà bà như không để ý hỏi: "Ngươi nói là, vòng cổ này là một đại thúc làm riêng cho ngươi?"
"Ừm" Tiểu Minh Hữu gật đầu.
"Ha ha..." Bạch bà bà cười ôn hòa nói: "Ngươi thật sự là hài tử ngoan… những ngày này đã chịu khổ rồi sao? Trước tiên hãy ngủ chút đi…" Nói xong, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Minh Hữu, người sau chầm chậm ngủ gục xuống.
Lão phụ áo đỏ hỏi: "Đại tỷ, cuối cùng là ai bỗng dưng đem kỳ bảo dùng để tặng người, còn là cho một tiểu hài tử? Cái này… cái này cũng quá hoang phí rồi?"
"Ngươi vừa rồi không nghe thấy sao?" Lão phụ áo đen âm thanh lạnh lùng nói: "Người đó có thể luyện chế kỳ bảo, đem cấp cho người khác thì có gì là ngạc nhiên đâu!"
Lão phụ áo xanh tiến lên, khẽ kiểm tra trên người Tiểu Minh Hữu, trên khuôn mặt thản nhiên lộ ra một tia kinh dị: "Đứa nhỏ này bỗng dưng bị người ta gieo linh thai vào, trăm mạch đều thông, trở thành tiên thiên phàm thể!!!"
"Tiên thiên phàm thể!?"
Mọi người kinh hãi sững sờ tại chỗ! Bọn họ đều là người tu hành, tất nhiên hiểu ý nghĩa của "tiên thiên phàm thể" mang lại, đấy chính là thể chất tuyệt diệu có thể tu luyện đến cảnh giới thiên đạo cao cấp! Đương nhiên, đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là thế lực ẩn núp đằng sau hài tử này mới thực sự là chuyện khó!
Lão phụ áo lam tiến lên xem kỹ lại, cuối cùng gật đầu: "Quả nhiên là tiên thiên phàm thể không thể sai được!"
Lão phụ áo đỏ thanh âm kinh hãi nói: "Tiểu hài tử này vừa có kỳ bảo, lại vừa là tiên thiên phàm thể, vậy chúng ta chẳng phải là rước lấy phiền toái rồi sao?"
"Phiền toái? Đúng vậy…" Bạch bà bà nhìn Thi Bích Dao nhị nữ một chút, cười khổ nói: "Hai người các ngươi, lần này thực là dẫn về một cái phiền toái lớn rồi".
Thi Bích Dao ngạc nhiên hỏi: "Bạch bà bà, hài tử này chỉ là một cô nhi, lúc đầu…"
"Bất kể trước kia như thế nào, sau này, thân phận bối cảnh của đứa nhỏ này tuyệt không đơn giản" Bạch bà bà thở một hơi dài: "Thật may chúng ta không có làm chuyện gì quá mức với hài tử này, nếu không…"
Giọng nói bỗng chuyển, Bạch bà bà nghiêm mặt hỏi: "Ta xem những nhân sĩ giang hồ sĩ đều đã quay về Lạc Dương, nói vậy Đại hội võ lâm đã kết thúc rồi sao? Trước tiên nói cho lão thân một chút tình huống hiện tại nơi đây".
Nô Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thưa bà bà, bên phía Hồng Loan truyền đến tin tức, tay chân của các thế lực lớn cũng giống Lâu thượng lâu chúng ta đều đã bị thế lực thần bí tập kích, bây giờ đang quay trở lại. Người của Ma môn và Ẩn tông cũng đều rời đi, chỉ có một ít bằng hữu của Lý Nhạc Phàm vẫn ở lại Lạc Dương".
"Vậy Lý Nhạc Phàm đâu?" Lão phụ áo đỏ ngắt lời nói: "Các ngươi chẳng phải đã hẹn rõ rồi sau khi Đại hội võ lâm chấm dứt sẽ xuất phát còn gì? Vậy những người khác đâu?"
"Cái này…"
Nô Kiều liếc Thi Bích Dao một bên, theo đó đem chuyện đã phát sinh trên Đại hội võ lâm nhất nhất thuật lại.
Từ xa đã thấy nét uể oải trong mắt mọi người, bị che phủ bởi một loại đau thương trầm lắng, tựa hồ không ai biết được rằng ngày mai giang hồ sẽ có thay đổi như thế nào.
Trang viên bỏ hoang lạnh lẽo tối tăm ẩm ướt, một tên giang hồ kiếm khách dựa vào tường mà nghỉ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhợt nhạt…
Song, ngay lúc này! Đột nhiên trong bóng tối một thân ảnh tiến lại.
Gió thổi mà động, máu đổ không vết… Chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, nơi yết hầu máu phun ba thước, tên giang hồ kiếm khách đó ngay cả mắt cũng chưa kịp mở ra, cứ như vậy mà chết trong giấc mộng của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.
Cùng lúc đó, cảnh tượng tương tự cũng đang rải rác phát sinh ở các góc của thành Lạc Dương! Mà các thế lực lớn trên đường quay về, cũng bị mai phục không ngớt, tử thương nghiêm trọng!
Thiên hạ cùng giang hồ càng ngày càng loạn, không có ngày mai, cuộc sống không có tương lai đã bắt đầu, thời đại của lực lượng cùng quyền lực đã tới!
U ám bao phủ cả Lạc Dương, hơn nữa bao phủ cả thiên hạ.
Đè nén, trầm trọng, âm u, mục nát…
Bầu trời đêm màu đen cuối cùng cũng bị nhuộm đỏ màu máu!
Cửa sổ của lầu Phượng Dương vẫn đóng chặt như cũ, tiền sảnh thanh nhã lại ngăn nắp. Nếu không phải chiêu bài nơi đây to và rõ, căn bản là sẽ không ai cho rằng đó là một nơi bán hoa.
Đương nhiên, an bài hết thảy những cái này, cũng chỉ vì mấy nhân vật trọng yếu đến đây.
Bên trong căn phòng áp mái trên lầu, năm lão phụ đứng sóng vai nơi cửa sổ, quần áo trang phục không hề bất đồng, đều là một thân áo choàng rộng, tóc trắng như cước, dung nhan già nua… Duy nhất khác biệt là màu sắc quần áo của bọn họ mỗi người mỗi khác, màu trắng phiêu dật, màu đen lạnh lùng, màu xanh nhã nhặn, màu lam trầm tĩnh, màu đỏ màu lam phô trương.
Thi Bích Dao cùng Nô Kiều, sau khi thấy năm người vẻ mặt vừa kinh hãi vừa vui mừng, vội vàng bước lên phía trước hành lễ: "Bích Dao, Nô Kiều ra mắt Ngũ lão, cung chúc Ngũ lão mạnh khỏe lâu dài…"
"Được rồi được rồi, nơi này chỉ có mấy người chúng ta, không cần đa lễ…" Lão phụ cầm đầu áo bào trắng nhẹ nhàng nâng nhị nữ dậy, ánh mắt không khỏi chuyển về phía Tiểu Minh Hữu: "Ồ! Tiểu gia hỏa này là ai?"
Nô Kiều biết Ngũ lão không thích người ngoài, vội vàng giải thích: "Thưa Bạch bà bà, hài tử này chính là hài tử mà Lý Nhạc Phàm thu nhặt đó, lần này giang hồ hỗn loạn, chúng ta sợ hắn có gì bất trắc, đến lúc đó Lý Nhạc Phàm không chịu hợp tác cùng chúng ta, cho nên đem hắn theo bên mình… như vậy hắn sẽ không mượn được cớ gì nữa".
"Hừ!"
Lão phụ áo đen bên trái khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm lạnh lẽo nói: "Lúc đầu nếu không phải Tông chủ không cho chúng ta can thiệp vào chuyện giang hồ, bà bà ta sớm đã bắt Lý Nhạc Phàm lại rồi, đâu cần dùng đến cách phiền toái như vậy!"
"Nhị tỷ nói không sai!" Lão phụ áo đỏ híp mắt, hùng hùng hổ hổ nói: "Nếu quả sớm bắt tên kia lại, chúng ta đâu cần lãng phí nhiều thời gian như vậy… Nếu hắn dám không nói, thì cho hắn một mảnh Tán tâm hoàn thử xem, xem hắn có dám không kêu không, hắc hắc..."
Lão phụ áo lam trầm mặc không nói, lão phụ áo xanh thì lại thản nhiên nói: "Lão Ngũ, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, sao cứ luôn nói những lời không đâu vậy? Sau khi uống Tán tâm hoàn vào, vậy còn không biến thành kẻ ngớ ngẩn sao? Đến lúc đó, hỏi không biết nói, ta thấy ngươi thực là ngớ ngẩn rồi".
"Nói một chút thôi mà" Bà già áo đỏ cười quái dị nói: "Nếu không, để cho hắn thử Loạn tâm hoàn, Câu hồn đan, Cửu trùng phệ tâm tán…"
"Câm mồm!"
Tiểu Minh Hữu thấy đám người này sẽ bất lợi đối với đại ca mình, nhất thời sắc mặt hoảng sợ đến tái nhợt, giận dữ trừng mắt nhìn đối phương nói: "Ngươi... các ngươi không phải người tốt, các ngươi tất cả đều không phải người tốt… Ta biết các ngươi là sợ đại ca ta, các ngươi sợ hắn, cho nên các ngươi bắt ta để uy hiếp đại ca, các ngươi toàn bộ đều là đồ hèn! Đồ hèn..." Một câu cuối cùng hét to lên.
"Hay cho một đứa hài tử chưa đủ lông mà mồm mép đã lợi hại vậy…" Lão phụ áo đen lông mi run lên, quát: "Bà bà ta mặc kệ ngươi là ai, nơi này không cho phép ngươi làm càn!" Nói xong tay đã giơ cao lên.
Thi Bích Dao âm thầm khẩn trương, muốn ngăn cản nhưng bị Nô Kiều kéo lại: "Tỷ tỷ…"
"Bùng..."
Tiểu Minh Hữu nơi ngực một vầng sáng trắng hiện lên, tay của bà già áo đen bất ngờ bị bắn ngược trở lại.
"Đây… đây là chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngũ lão ánh mắt kinh ngạc lẫn nghi hoặc tâm thần lưỡng lự đánh giá Tiểu Minh Hữu, chỉ thấy nơi ngực hắn có đeo một cái vòng cổ cũ kỹ thô sơ, đang phát ra ánh sáng lập lòe!
…Chỉ lát sau, ánh sáng trắng tiêu tan, mọi người mới hồi tỉnh lại.
Thấy cái vòng cổ này, Tiểu Minh Hữu đột nhiên nhớ tới Phong Viêm, nam tử cường tráng đó đã quỳ gối trước mộ phần của lão bà bà khóc lóc kể lể, món đồ kỳ quái này chính là đối phương đưa cho mình. Bởi vì vẫn đeo ở trên cổ không có phản ứng gì, cho nên Tiểu Minh Hữu cũng không biết món đồ này nên dùng như thế nào. Hôm nay chủ nhân đã bị áp lực từ bên ngoài uy hiếp, lúc này mới tự động mở ra bảo vệ.
Im lặng, lão phụ áo đỏ trầm giọng nói: "Đại tỷ, món đồ này không nên xuất hiện ở giang hồ mới phải, sao lại ở trên người một đứa nhỏ?"
"Hừ! Ta cũng không tin thu thập không được tiểu gia hỏa nhà ngươi…"
Bà già áo đen vẫn muốn động thủ nữa, Bạch bà bà bên cạnh kéo đối phương lại nói: "Lão Nhị chớ có xúc động, trước tiên hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói."
"Hài tử, món vật này là từ đâu có được?"
Bạch bà bà vẻ mặt hiền lành, thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng truyền đến bên tai Tiểu Minh Hữu.
Tiểu Minh Hữu cảm giác được rất thân thiết, rất ấm áp, hắn rất muốn nhào vào trong lòng bà già khóc lóc kể lể ủy khuất của mình… Nhưng cuối cùng hắn lắc mạnh đầu, dời ánh mắt về phía khác: "Ta… ta không nói, ta không nói cho các ngươi, ngươi… tất cả các ngươi không phải người tốt. Hu hu hu..." Nói xong co tay lại, Tiểu Minh Hữu co rúm thân thể lại, thân mình rung động không ngừng, vừa như cô độc tịch mịch vừa như sợ hãi bất lực.
"Khóc khóc khóc... Nam tử Hán đại trượng phu, có cái gì mà phải khóc chứ!" Lão phụ áo đen mặc dù mặt lạnh lùng, nhưng không phải loại người vô tình, chứng kiến tình cảnh n, ngược lại có loại bất đắc dĩ dở khóc dở cười.
Tiếng khóc im bặt, Tiểu Minh Hữu bỗng vụt đứng lên, quệt nước mắt, lớn tiếng kêu lên: "Ta không có khóc, ta không có khóc… ta đã đáp ứng với Lý đại ca sau này phải giống như nam tử hán, ta… ta sẽ không khóc nữa, các ngươi muốn đánh thì đánh, ta sẽ không khóc đâu".
Một tiểu hài tử đột nhiên phản ứng lớn tiếng như vậy, năm bà già ngược lại thấy sửng sốt. Các nàng vẫn có chút chưa thực sự tin rằng, một tiểu hài tử cũng có thể có giác ngộ như vậy.
Thi Bích Dao đối với tính cách của Tiểu Minh Hữu sớm đã hiểu rõ, lập tức liền giải thích với Ngũ lão: "Hài tử này lúc còn nhỏ đã chịu rất nhiều khổ cực, tính cách có chút cực đoan, mong rằng bà bà đừng trách tội hắn".
"Đúng vậy đúng vậy!" Nô Kiều cũng phụ họa nói: "Hài tử này tuổi vẫn còn nhỏ, Ngũ lão đừng đánh đồng với sự hiểu biết của hắn".
"Ha ha..."
Bạch bà bà nếp nhăn giãn ra, cười mắng: "Các ngươi làm gì vậy? Vẫn thực sự cho rằng mấy lão gia hỏa chúng ta là mấy lão quái vật ăn thịt người không nhả xương phải không? Không làm bực mình nữa, chúng ta cũng không nhất thiết phải so đo với một tiểu hài tử mà".
"Bích Dao, Nô Kiều đã biết sai" Thi Bích Dao cùng Nô Kiều lời lẽ cẩn thận, không nhịn được âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Hài tử ngoan, chúng ta sẽ không thương tổn ngươi đâu" Bạch bà bà vẫn một bộ mặt hiền lành như cũ, nhìn Tiểu Minh Hữu, dùng thanh âm mê hoặc hỏi ngắn gọn: "Hài tử ngoan, tới đây, có thể nói cho bà bà, là ai cho ngươi vòng cổ này hay không?"
Thấy thái độ bạch bà bà như thế, tứ lão còn lại nao nao, cũng dời ánh mắt nhìn về phía nơi ngực của đứa nhỏ.
"Bà bà này cũng không phải là xấu, trở nên thân thiết hơn rồi…" Tiểu Minh Hữu vuốt vòng cổ suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Cái này là do một đại thúc làm cho ta đó, nhưng hắn không thích ta gọi hắn là đại thúc, hắn cho phép ta gọi hắn là đại ca… hắn còn không cho phép ta nói ra tên hắn".
"Ồ?" Bạch bà bà như không để ý hỏi: "Ngươi nói là, vòng cổ này là một đại thúc làm riêng cho ngươi?"
"Ừm" Tiểu Minh Hữu gật đầu.
"Ha ha..." Bạch bà bà cười ôn hòa nói: "Ngươi thật sự là hài tử ngoan… những ngày này đã chịu khổ rồi sao? Trước tiên hãy ngủ chút đi…" Nói xong, lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Minh Hữu, người sau chầm chậm ngủ gục xuống.
Lão phụ áo đỏ hỏi: "Đại tỷ, cuối cùng là ai bỗng dưng đem kỳ bảo dùng để tặng người, còn là cho một tiểu hài tử? Cái này… cái này cũng quá hoang phí rồi?"
"Ngươi vừa rồi không nghe thấy sao?" Lão phụ áo đen âm thanh lạnh lùng nói: "Người đó có thể luyện chế kỳ bảo, đem cấp cho người khác thì có gì là ngạc nhiên đâu!"
Lão phụ áo xanh tiến lên, khẽ kiểm tra trên người Tiểu Minh Hữu, trên khuôn mặt thản nhiên lộ ra một tia kinh dị: "Đứa nhỏ này bỗng dưng bị người ta gieo linh thai vào, trăm mạch đều thông, trở thành tiên thiên phàm thể!!!"
"Tiên thiên phàm thể!?"
Mọi người kinh hãi sững sờ tại chỗ! Bọn họ đều là người tu hành, tất nhiên hiểu ý nghĩa của "tiên thiên phàm thể" mang lại, đấy chính là thể chất tuyệt diệu có thể tu luyện đến cảnh giới thiên đạo cao cấp! Đương nhiên, đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là thế lực ẩn núp đằng sau hài tử này mới thực sự là chuyện khó!
Lão phụ áo lam tiến lên xem kỹ lại, cuối cùng gật đầu: "Quả nhiên là tiên thiên phàm thể không thể sai được!"
Lão phụ áo đỏ thanh âm kinh hãi nói: "Tiểu hài tử này vừa có kỳ bảo, lại vừa là tiên thiên phàm thể, vậy chúng ta chẳng phải là rước lấy phiền toái rồi sao?"
"Phiền toái? Đúng vậy…" Bạch bà bà nhìn Thi Bích Dao nhị nữ một chút, cười khổ nói: "Hai người các ngươi, lần này thực là dẫn về một cái phiền toái lớn rồi".
Thi Bích Dao ngạc nhiên hỏi: "Bạch bà bà, hài tử này chỉ là một cô nhi, lúc đầu…"
"Bất kể trước kia như thế nào, sau này, thân phận bối cảnh của đứa nhỏ này tuyệt không đơn giản" Bạch bà bà thở một hơi dài: "Thật may chúng ta không có làm chuyện gì quá mức với hài tử này, nếu không…"
Giọng nói bỗng chuyển, Bạch bà bà nghiêm mặt hỏi: "Ta xem những nhân sĩ giang hồ sĩ đều đã quay về Lạc Dương, nói vậy Đại hội võ lâm đã kết thúc rồi sao? Trước tiên nói cho lão thân một chút tình huống hiện tại nơi đây".
Nô Kiều vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thưa bà bà, bên phía Hồng Loan truyền đến tin tức, tay chân của các thế lực lớn cũng giống Lâu thượng lâu chúng ta đều đã bị thế lực thần bí tập kích, bây giờ đang quay trở lại. Người của Ma môn và Ẩn tông cũng đều rời đi, chỉ có một ít bằng hữu của Lý Nhạc Phàm vẫn ở lại Lạc Dương".
"Vậy Lý Nhạc Phàm đâu?" Lão phụ áo đỏ ngắt lời nói: "Các ngươi chẳng phải đã hẹn rõ rồi sau khi Đại hội võ lâm chấm dứt sẽ xuất phát còn gì? Vậy những người khác đâu?"
"Cái này…"
Nô Kiều liếc Thi Bích Dao một bên, theo đó đem chuyện đã phát sinh trên Đại hội võ lâm nhất nhất thuật lại.
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân