Thương Thiên

Chương 378: Giang hồ đương chí tôn

"Bùng…"
"Bùng… bùng…"
"Oành… oành… oành…"
Tiếng nổ rung trời chuyển đất, đá vụn văng khắp nơi, bụi đất đầy trời nhất thời mù mịt, bao phủ cả "Tụ võ đài".
Dưới đài dậy lên tiếng ồn ào kinh sợ, trên đài các thế lực lớn âm thầm run sợ, ánh mắt hội tụ một chỗ. Công kích mãnh liệt như thế, ngay cả thiên đạo cao thủ sợ cũng chịu không nổi, quái vật kia sẽ không việc gì chứ?
Song khi bụi mù tản đi, làm người ta nghĩ không ra chính là, một thân ảnh cao lớn vẫn đứng sừng sững ở giữa sân, đúng là Độc thi vương kia.
Dưới ánh mắt của mọi người, thân hình đầy máu thịt của Độc thi vương, đã liền lại với tốc độ mắt thường không theo dõi kịp, chỉ trong phút chốc đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Nếu không phải ở giữa sân dấu vết tranh đấu cùng những thi thể, làm sao có thể tưởng tượng được cảnh tượng thảm thiết vừa rồi?!
Mùi máu tanh phát tán không khí…
Chứng kiến một màn như thế, tâm trạng mọi người lại chùng xuống, mà người của Ngũ Độc Giáo cũng thở ra một hơi.
Phó Suất nhích người che ở trước mặt Nhan Nguyệt Thi, vẻ mặt ngưng trọng trước đó chưa từng có, hắn lần đầu tiên gặp phải chuyện quỷ dị như thế, chẳng lẽ thật sự tồn tại tấm thân bất tử?
"Trời đất… Như vậy mà cũng không giết nó chết được! Bây giờ nên làm cái gì?!" Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn nhau, xấu hổ nhìn về phía Nhạc Phàm đang đứng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ cuối cùng cũng phải nhờ đến sư phụ sao?"
Cát Thiên Phong cùng đám người Trữ Kiếm Trùng nhìn các thế lực lớn chung quanh khoanh tay đứng nhìn, nhất là các danh môn chính phái, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ bất đắc dĩ. Người của mình hy sinh nhiều như thế, những người này cũng không có muốn giúp, bọn họ đều là máu lạnh hay sao? Tính mạng của chúng ta thật sự rẻ như nước bùn!
"Ha ha ha ha…"
Mạnh Hồn cười, cười đắc ý, cười rất cuồng ngạo.
Thế của Ngũ Độc Giáo đã hiện ra ở trước mặt mọi người, các thế lực lớn đều phải xem xét lại, xem ra phải đánh giá lại thực lực của Ngũ Độc Giáo. Chỉ một độc thi đã tạo nên lực giết thương mạnh như vậy, nếu có nhiều độc thi nữa, vậy Ngũ Độc Giáo muốn xưng bá giang hồ cũng không phải là câu nói suông.
Vào thời khắc khẩn trương này, không ai muốn đứng ra làm bia đỡ đạn. Dù sao, tùy tiện đắc tội với một thế lực cường đại cũng không phải là một lựa chọn thông minh, huống chi cũng phải xem thái độ của các thế lực khác.
"Lão Phó, bây giờ nên làm sao?" Nhan Nguyệt Thi nhìn ra bốn phía nói: "Bọn họ không ít người đã trúng độc, nếu không lập tức giải độc, đến lúc đó…"
"Lui về trước cái đã!"
Phó Suất dựa vào kinh nghiệm nhiều năm mà ra quyết định, lúc này không nên liều mạng. Vì vậy nhắm hướng đám người Long Tuấn ra hiệu, bảo mọi người lui về phía Nhạc Phàm…
"Muốn chạy?"
Mạnh Hồn vung tay lên, Độc thi vương thân hình to lớn đột nhiên tiến lên trước.
"Coi chừng…"
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo hồng ảnh xẹt qua đầu đám người Long Tuấn, đập thẳng vào Độc thi vương.
"Oành!"
Một tiếng nổ vang, Độc thi vương bị chấn rớt trên mặt đất, hồng ảnh cũng hạ xuống giữa sân, đúng là Tiểu Hỏa toàn thân đỏ hồng.
Mọi người hit thở khó khăn, trên đài đều lặng yên. Đó là dã thú gì, thân hình nho nhỏ lại có thể ngang ngửa với Độc thi vương lực lớn vô cùng!
Các thế lực lớn đều đưa mắt nhìn về phía Nhạc Phàm, trong lòng suy nghĩ bất đồng.
Trong hắc bạch lưỡng đạo, Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh bang, Huynh Đệ hội có quan hệ không nhỏ với Lý Nhạc Phàm, mặc dù không tính là rất thân, cũng không có thái độ đối địch. Mà Mộ Dung thế gia, Cái Bang, Thanh Vân thành và Ngũ Độc Giáo đối với Lý Nhạc Phàm hận thấu xương, trong đó oán cừu đã tới mức không cách nào hóa giải. Về phần các thế lực khác, đều tỏ thái độ chờ đợi, ai cũng không muốn đắc tội với người khác.
"Gầm gầm gầm…"
Tiểu Hỏa nhe răng gầm rít, giống như vương giả cao cao tại thượng, uy thế hung hãn in sâu vào trong đầu của mọi người.
Tựa hồ chỉ là cảnh cáo một phen, sau khi đánh một đòn, tiểu gia hỏa kia đã quay trở về bên cạnh Nhạc Phàm. Lúc này, đám người Phó Suất đã an toàn lui trở về.
"Sư phụ, chúng ta…"
Long Tuấn, Đinh Nghị đi tới trước mặt Nhạc Phàm, cúi đầu không biết nên nói thế nào cho tốt. Bọn họ lúc ấy quyết định ra mặt cho đám người Cát Thiên Phong, cũng là vì đồng cảm, còn về mặt khác cũng muốn làm thế lực của mình lớn mạnh, dù sao Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng rất cần sự trợ giúp của bọn họ. Hiện trong suy nghĩ, hai người cũng đưa cả sự phụ của mình vào trong đó.
"Chu Tĩnh Nguyệt và Chu Phượng đâu rồi?"
"Bọn họ đi tìm Long vệ, xong việc nơi này sẽ tụ họp".
Nhạc Phàm hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hai người, chỉ là tùy ý hỏi: "Các ngươi có hối hận hay không?"
Long Tuấn, Đinh Nghị kiên định lắc đầu, Nhạc Phàm ánh mắt ôn hòa nhìn bọn họ nói: "Có biết không? Ta cũng chưa từng hối hận".
Không hối hận! Nếu đã lựa chọn, sẽ không hối hận, đây là thái độ của Nhạc Phàm. Cho nên, chỉ cần Long Tuấn cùng Đinh Nghị bên cạnh hắn, hắn sẽ không mặc kệ.
Chuyện này có "Đao cuồng" Lý Nhạc Phàm gia nhập vào, sẽ không đơn giản như vậy nữa. Nói thế nào thì người ta cũng là hung thần, hơn nữa lại là hung thần phi thường lợi hại, tựa hồ còn có không ít bằng hữu lợi hại, ví dụ như "Đao si" Khấu Phỉ, đám người "Kiếm hiệp" Phó Suất, nếu muốn xem là địch, cũng phải xem lại bản thân có thực lực này hay không.
Trầm ngâm chốc lát, Thiết Huyết nhìn về phía Nhạc Phàm, sau đó đi ra giữa sân, ngăn cản bọn người Ngũ Độc Giáo lại.
Có Huynh Đệ hội ra mặt, các thế lực khác tự nhiên đứng bàng quan, bọn họ đương nhiên muốn thấy Huynh Đệ hội có bao nhiêu phân lượng.
Mạnh Hồn đang lửa giận lên đầu, thấy lại người ra mặt đối nghịch, nhất thời vẻ mặt đầy giết khí nói: "Thiết đại hội chủ chẳng lẽ muốn xen vào việc của người khác phải không?"
Thiết Huyết thản nhiên cười cười, mở miệng nói: "Nơi này chính là chỗ của Huynh Đệ hội ta, Mạnh giáo chủ lại thả ra một quái vật ở đây giết người vô tội lung tung, Thiết mỗ tự nhiên không thể mặc kệ mà ngồi nhìn. Hơn nữa, Thiết mỗ cho rằng Mạnh giáo chủ dù sao cũng có chỗ không đúng".
"Ha ha ha…"
Mạnh Hồn nổi giận cười cuồng ngạo: "Giết người vô tội lung tung?! Có chỗ không đúng?! Thiết huyết ngươi thật giỏi, Huynh Đệ hội thật giỏi, ta muốn xem ngươi có thể làm gì?"
"Gầm… gầm gầm…"
Nhận được lệnh, Độc thi vương gào rít, tung người về phía Thiết Huyết!
"Cút về!"
Thiết Huyết y bào tung bay, khí thế tăng vọt! Chỉ một quyền, đã đánh đại gia hỏa kia bay trở về, độc tế tràn lan trong không khí cũng bị hộ thể cương khí của hắn đánh cho tan tác.
Lực lượng thật mạnh!!!
Dưới đài xôn xao cả lên, không khí một lần nữa lại trở nên trầm trọng. Chỉ dựa vào một quyền như vậy, cũng đủ để làm cho Thiết Huyết ngang hàng với hắc bạch lưỡng đạo thập đại cao thủ. Hơn nữa, xem bộ dáng của đối phương, hình như cũng không có dùng toàn lực.
Mọi người Ngũ Độc Giáo sự thỏai mái trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt trầm trọng.
"Độc thi vương, giết cho ta, đem tất cả bọn chúng giết hết cho ta! Giết giết giết giết giết…"
"Gầm gầm…"
Giờ phút này, Mạnh Hồn đã điên cuồng, ngay cả Độc thi vương cùng đám người Ngũ Độc Giáo cũng điên cuồng! Bọn họ gì không để ý xông lên phía trước, như là một đám dã thú!
Đối mặt với áp lực như thế, Thiết Huyết vẫn lạnh nhạt, chậm rãi đưa tay phải ra, một bóng đen phá không tới, nắm vững trong tay, đó chíh là ma binh "Phệ hồn" đang cắm ở mặt trước đại hội.
Vừa nắm trong tay, khí thế Thiết Huyết bỗng chuyển biến!
Nếu như nói vừa rồi là lãnh ngạo bá đạo kiêu hùng, thì giờ phút này tuyệt đối là Ma vương chém giết, thậm chí điên cuồng, phảng phất muốn thôn phệ tất cả!
"Giết!"
Ánh mặt trời bị bóng tối che khuất, một cổ khí tức giết chóc khổng lồ khuếch tán trong thiên địa, mà ngọn nguồn chính là Thiết Huyết… Hoặc có thể nói là từ thanh ma binh "Phệ hồn" trong tay Thiết Huyết.
Không khí đọng lại, giống như trong động băng! Ma binh phệ hồn, phong mang vạn trượng!
"Tinh!"
Một đạo ánh sáng phá tan bóng đêm, như muốn xẻ dọc thiên địa…
"Bùng…"
Một tiếng nổ thật lớn vang tận mây xanh, Độc thi vương cùng đám người Ngũ Độc Giáo trong nháy mắt bị bóng tối thôn phệ.
Một lúc sau, bụi mù tản ra, chỉ có một bóng người đang đứng giữa sân, hắn chính là Thiết Huyết.
"Thiết Huyết..."
"Thiết Huyết... Thiết Huyết... Thiết Huyết..."
"Thiết Huyết... Thiết Huyết..."
"Huynh Đệ hội..."
"Huynh Đệ hội... Huynh Đệ hội..."
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, sự bộc phát kịch liệt trước đó chưa từng có.
Không biết là ai đã bắt đầu gào lên, nhất thời đã đốt lên nhiệt tình của mọi người, bên dưới "Tụ võ đài" đã trở thành một đại dương sôi trào.
Thế như kinh thiên! Thiên địa cũng bị ảm đạm đi!
Chỉ dưới một kích, Độc thi vương hóa thành một biển máu, mà các đệ tử Ngũ Độc giáo đang xông tới cũng đều bị diệt tuyệt! Đây là uy thế gì, đây là lực lượng gì!
Mọi người trông về hướng Thiết Huyết ánh mắt không khỏi trở nên nóng rực.
Các thế lực lớn trong lúc kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần không động chạm đến ích lợi của mình, sẽ không có ai đi xen vào việc của người khác, do đó mới tạo nên tình thế dậm chân tại chỗ như ngày nay. Theo đó, nhiệt huyết trong lòng mọi người dần dần bị nguội lạnh tận trong đáy lòng.
Ngũ Độc giáo gây ác sớm đã truyền khắp thiên hạ, dưới sức mạnh quyền thế, không người nào dám đứng ra lên tiếng, cho dù có nói cũng là tự chuốc lấy cực khổ, cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết quả vạn kiếp bất phục. Hiện nhìn thấy đệ tử Ngũ Độc giáo bị diệt, kể cả Độc thi vương đáng sợ nọ cũng bị giết chết, thật sự làm cho người ta phấn chấn không thôi! Chỉ với một trận đánh này, Huynh Đệ hội cùng Thiết Huyết danh vọng đã không thể đo lường.
"Phụt..."
Mạnh Hồn tâm huyết phun ra, sắc mặt tái nhợt, một mắt nhìn chằm chằm vào Thiết Huyết ở giữa sân. Chết thảm như thế, thân là đứng đầu Ngũ Độc giáo, làm sao chấp nhận được?
"Giáo chủ bảo trọng!" Tả hữu hộ pháp tiến lên đỡ lấy Mạnh Hồn, rất nhiều suy nghĩ nhất nhất hiện lên trong lòng.
Đau khổ, cay đắng, kinh hãi, e ngại, bất đắc dĩ…
"Chúng ta đi…"
Giờ phút này, Mạnh Hồn phảng phất như già đi rất nhiều, tự biết không có mặt mũi nào lưu lại, vì vậy dẫn các đệ tử còn lại rời khỏi nơi này.
Không ai ngăn cản người của Ngũ Độc giáo rời đi, ngay cả đám người Cát Thiên Phong cũng không có thừa cơ mà lên. Cọp gãy răng dù sao vẫn là cọp, không phải là người bình thường có thể địch lại được. Huống chi thế lực Ngũ Độc giáo vẫn trải rộng khắp thiên hạ, nếu là Giáo chủ Mạnh Hồn chết đi, giang hồ nhất định sẽ loạn càng thêm loạn, ai cũng không muốn thấy kết quả này.
Cuộc tranh đấu ngoài ý muốn đã đến hồi kết, có thể nói là có người vui mừng thì có người buồn, bởi vì thu được lợi ích lớn nhất chính là Huynh Đệ hội cùng Thiết Huyết. Bọn họ chẳng những thu được hảo cảm của đại đa số người ở đây, đồng thời còn trước cả giang hồ, các thế lực lớn biểu diễn thực lực cường đại của mình, tạo nên một uy tín nhất định!
Việc này mặc dù không nằm trong kế hoạch của Thiết Huyết, kết quả so với hắn dự tính còn tốt hơn rất nhiều.
Đồng Tường hưng phấn cho người dọn sạch thi thể trên đài cao, tất cả lại bắt đầu lại.
Phục hồi lại tinh thần, các thế lực lớn đều hướng sự chú ý đến thanh ma binh trong tay Thiết Huyết. Thanh ma binh này có thể nói là thu hoạch duy nhất trong chuyến đi đến cấm địa "Quỷ trủng", cuối cùng không ngờ lại bị Thiết Huyết lấy được.
Mặc dù truyền thuyết giang hồ nói rằng thanh ma binh này có oai lực hủy thiên diệt địa, nhưng các cao thủ vẫn xem thường. Trong lòng bọn họ, quyết định thắng bại mấu chốt vẫn phải xem thực lực chân chính của người đó, binh khí chỉ là ngoại vật, tốt hay xấu cũng không có gì khác biệt quá lớn. Binh khí lợi hại, người sử dụng nó cũng phải cường đại, mới có thể phát huy uy lực của nó.
Chỉ bất quá, chứng kiến uy thế của Thiết Huyết vừa rồi, lòng mọi người lại kinh nghi không chừng. Chẳng lẽ có thanh binh khí nọ thật sự có thể là chúa tể tất cả? Hay là bản thân Thiết Huyết thực lực quá mạnh mẽ?
"A Tuấn ngươi xem, đây mới đúng là cao thủ! Quá mạnh!"
"Đúng vậy! Chúng ta cách quá xa… Sư phụ nói rất đúng, âm mưu quỷ kế gì trước lực lượng cường đại, đều con mẹ nó là cái rắm chó, không chịu nổi một đòn!"
"Đúng vậy, xem ra chúng ta sau này còn phải cố gắng hơn nữa mới được".
"Ừm! Sau đại hội lần này chấm dứt, chúng ta phải tâjp trung tu luyện một phen cho tốt mới được".
Nghe Long Tuấn cùng Đinh Nghị nói, đám người Phó Suất cũng suy nghĩ rất nhiều. Xem ra, bản thân mình cũng phải tĩnh tâm tu luyện cho tốt một phen. Giang hồ bây giờ, người mạnh mới có tư cách nói chuyện!
Nhạc Phàm vỗ vỗ Tiểu Hỏa đang khẩn trương, trong ánh mắt hiện lên thần thái khác thường, sau đó lại nhắm hai mắt tiếp tục tu luyện. Phảng phất như mọi việc đều không có quan hệ gì đến hắn, cũng không cần phải để ý đến hắn.
Còn đám người Khấu Phỉ cùng Không Văn mặt nhìn nhau, trong đầu không khỏi hiện lên một đao kinh thiên của Nhạc Phàm ngày đó tại phía sau núi Thiếu Lâm, so với một đòn vừa rồi của Thiết Huyết, uy thế cũng tương đương.....
Thiết Huyết nhìn ra bốn phía, vẻ mặt mọi người đều thu hết vào trong mắt, hắn phi thường hài lòng hiệu quả như vậy.
"Ha ha ha…"
Vung đao cười, thần thái bay bổng, Thiết Huyết thanh âm vang lớn cả khu vực: "Ngũ Độc giáo bất nhân bất nghĩa, là tai họa giang hồ, Huynh Đệ hội ta tất nhiên sẽ đem hết toàn lực mà chống lại, chư vị nghĩ như thế nào?"
Thiết Huyết nói như vậy chính là lấy dang chính nghĩa diệt trừ tà ác, có thể nói đúng là quang minh chính đại thu phục lòng người, ngôn từ giản đơn đi vào trọng điểm, các thế lực lớn đều biến sắc.
Không đợi mọi người trả lời, lão đại Thanh bang Hướng Nhược Hải đứng lên đầu tiên: "Thiết Huyết Hội chủ nói rất hợp ý ta, Ngũ Độc giáo cùng Thanh bang ra có cừu oán, tự nhiên muốn cùng hắn thanh toán một phen".
"A Di Đà Phật..." Thiếu Lâm phương trượng Diệu Hư chấp tay hành lễ nói: "Tiêu diệt tà ma ngoại đạo chính là bổn phận của chính đạo ta, ta nghĩa bất dung từ!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Có Thanh bang cùng Thiếu Lâm tự dẫn đầu, các thế lực còn lại đều tán thành, lên án Ngũ Độc giáo, hơn nữa biểu hiện tích cực phi thường, chỉ thiếu chút nữa là muốn lao đi ngay.
Lúc này Ngũ Độc giáo đã trở thành mục tiêu của cả giang hồ, chỉ cần người nào tiêu diệt Ngũ Độc giáo, chẳng những có thể được danh tiếng to lớn, mà còn có thể thu phục được nhân tâm của người giang hồ, việc tốt như vậy ai mà không muốn làm? Các thế lực lớn đương nhiên muốn đứng ra chiếm phần, cũng không để cho Huynh Đệ hội độc chiếm.
Thiết Huyết tự nhiên biết ý định của các thế lực, nhưng hắn cũng không nóng nảy, cười nói: "Nếu chư vị đại nhân đại nghĩa như thế, tin tưởng rằng Ngũ Độc giáo sẽ bị diệt vào một ngày gần đây".
Dù sao nói cũng chỉ là nói, cũng phải có khả năng thực hiện được mới được.
Nhớ ra mục đích của chuyến này, các thế lực lớn cũng không muốn thảo luận gì thêm nữa.
Thiên tà tông chủ Quan Mạc Vân đứng dậy nói: "Việc này đã xong, Thiết Huyết Hội chủ nghĩ như thế nào?"
Cái gì tốt đều đã bị Huynh Đệ hội và Thiết Huyết chiếm rồi, các thế lực còn lại tự nhiên sinh ra khó chịu, khó tránh khỏi sinh ra địch ý.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Thiết Huyết làm sao mà không rõ? Lập tức đem ma binh cắm vào tảng đá, sau đó chuyển hướng sang Quan Mạc Vân nói: "Quan tông chủ nói có lý…"
Dừng một chút, Thiết Huyết nhìn quanh bốn phía nói: "Hôm nay các môn phái bang hội trên giang hồ rất nhiều và phức tạp, các thế lực lớn trong đó chiến đấu với nhau không ngừng, có rất nhiều thế lực dòm ngó Trung Nguyên, có thể nói nội phiền ngoại loạn… Cho nên ta cho rằng, hiện nay phi thừong cần lập ra một đại liên minh trong giang hồ, để điều phối xung đột giữa các thế lực với nhau, đoàn kết hỗ trợ, đồng lòng đối ngoại, có thể cam đoan giang hồ sẽ phồn vinh và ổn định…"
Nói đến đó, các thế lực lớn có phản ứng bất đồng. Có người khinh thường cười, có người trầm tư không nói, cũng có người không ngừng gật đầu.
Dưới đài mọi người nhìn nhau, đều đoán ra ý trong đó.
Thiết Huyết tiếp tục nói: "Lúc này thiên hạ đang đứng tại loạn thế, nếu như chúng ta vẫn vì mình, sẽ tránh không được mà hy sinh lung tung. Có thế lực tự nhiên sẽ không sợ, nếu không có thế lực trên giang hồ thì sẽ ra sao? Một khi cuốn vào sự tranh đấu giữa các thế lực trên giang hồ, cuối cùng tất nhiên sẽ lâm vào kết quả vạn kiếp bất phục".
"Ồ…"
Dưới đài ồn ào, Thiết Huyết vừa nói, hiển nhiên là nhắm vào điểm yếu của giang hồ hiện tai. Đã có đụng chạm đến Ngũ Độc giáo, bây giờ ai còn dám yên tâm đi lại trên giang hồ, hơn nữa các thế lực lớn trong mắt mọi người, đều là không đủ mạnh, khó bảo toàn sẽ không có khả năng có người thứ hai người thứ ba "Ngũ Độc giáo" xuất hiện, vậy bảo bọn hắn làm sao có thể an tâm cuộc sống? Giang hồ như thế, thiên hạ càng như thế.
Các thế lực lớn nghe Thiết Huyết nói đều hiểu ra thâm ý, đều nhíu mày. Một câu nói đã muốn đem các thế lực đem giam lại một chỗ, không thể dứt ra!
Ở trong góc, Phó Suất nhìn về phía Nhạc Phàm, mặt lộ vẻ vui vẻ nói: "Nhạc Phàm, huynh đệ của ngươi quả là một nhân vật cao siêu! Chẳng những võ công siêu quần, mưu lược hơn người, nói không chừng thật có thể làm như hắn nghĩ trong lòng".
"Ồ!" Đinh Nghị không rõ ý, hiếu kỳ hỏi: "Phó đại ca vì sao lại nói như vậy?"
Phó Suất chậm rãi giải thích: "Cổ nhân thường nói, được lòng người là được lòng thiên hạ, song lòng người cũng là phức tạp nhất trên thế gian, vì lòng người khó dò, Thiết Huyết này có thể nắm được đại bộ nhược điểm của đại bộ phận người, sau đó có thể lợi dụng, thủ đoạn như thế không phải bàn cãi! Có thể có loại phách lực này cũng với tầm nhìn xa, muốn không thành công cũng khó!"
Long Tuấn đột nhiên nói: "Đó không phải là âm mưu?"
"Không!" Phó Suất ngược lại cười nói: "Loại thủ đoạn này chúng ta bình thường vẫn gọi là là 'Dương Mưu', chỉ phải có lòng tin hết sức vào bản thân, mới có thể đem thủ đoạn này ra ngoài sáng, hết lần này tới lần khác người khác không thể tránh được, chỉ là hình như bây giờ các thế lực lớn… Xem ra, bọn họ đã gặp phải đối thủ rồi. Nói không chừng, giang hồ cũng phải biến đổi, cũng không biết là tốt hay xấu!"
Đán người Khấu Phỉ ở một bên không khỏi gật đầu, bọn họ đều là lão giang hồ, đương nhiên hiểu rõ ý của Phó Suất. Bất quá mấy lão gia hỏa này đều mệt mỏi với việc tranh chấp của các các thế lực, nếu không cũng sẽ không quy ẩn. Nếu không phải hôm nay có cục diện như vậy, đồng thời có quan hệ đến vận mệnh của cả giang hồ, mấy lão gia hỏa nãy cũng phải đến xem một chuyến"..
"Thiết Huyết hội chủ đây là ý gì?"
Hắc đạo ngũ tông đều đứng lên, trợn mắt nhìn, mà chính đạo cửu phái đại liên minh và các thế lực lớn còn lại cũng không dằn được sự tức giận.
Quan Mạc Vân vẻ mặt sương lạnh, nhìn Thiết Huyết nói: "Giang hồ tranh đấu vốn là bình thường, từ cổ chí kim đều là như thế, nếu là bổn tông nói không sai, mấy năm nay quy mô phát triển nhanh nhất, các thế lực hung hãn kia cũng nghe theo lời ngươi sao?"
"Ha ha ha…"
Thiết Huyết cất tiếng cười to, khí thế cao vút nói: "Không sai! Huynh Đệ hội ta vẫn tranh chấp với các thế lực… Nhưng các ngươi đã nghĩ tới chưa? Nếu như ta không phản kháng, Thiết Huyết ta vào vài năm trước sợ là đã chết rồi; nếu như Huynh Đệ hội không phát triển thế lực bản thân, giang hồ cũng không có chỗ cho chúng ta; nếu như chúng ta không có thực lực chống lại các ngươi, hôm nay Thiết Huyết ta lại có tư cách cùng các ngươi mời các ngươi đến sao? Nếu như ta không có thế lực, Làm sao có thể ở đây mà nói ra những lời này? Cho dù nói cũng không có ai nghe?"
"Đây là tư cách, ta lấy lực lượng của ta nói với các ngươi biết, Thiết Huyết ta cùng Huynh Đệ hội có tư cách này. Chúng ta không phải người yếu, chúng ta có quyền lợi để nói!"
"Chúng ta có tư cách, chúng ta có quyền lợi!" Đồng Tường đứng ở phía sau Thiết Huyết, hai tay khẽ rung động, ánh mắt sùng bái làm cho hắn mất sự tập trung, sự tin tưởng vô cùng bành trướng…
Dưới đài dần dần sôi trào, chúng đệ tử Huynh Đệ hội ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy sự tự hào, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt. Ở giữa đài cao nọ là Hội chủ của chúng ta, là bóng ảnh mà chúng ta cả đời truy đuổi theo, cao lớn, kiêu ngạo, chưa từng có từ trước đến nay! Không biết nói đến thất bại!
"Nói nhiều như vậy, vậy chủ ý của Thiết hội chủ là sao?"
Lần này nói chuyện chính là Vương Sung, hắn cùng với Nhạc Phàm trong đó có quan hệ đặc biệt, mà Thiết Huyết và Nhạc Phàm cũng tình cảm thâm hậu, cho nên Vương Sung tâm tình tương đối phức tạp.
Thiết Huyết nhìn ra bốn phía, nhìn các thế lực lớn trên giang hồ một chút, lại nhìn mọi người dưới đài, tất cả đều yên tĩnh xuống, thế cục như thế đã hoàn toàn nằm trong tay mình.
Không khí khẩn trương, Thiết Huyết hít một hơi thật sâu, từng chữ một nói ra: "Giang hồ… chí… tôn!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại