Thương Thiên
Chương 311: Chánh đạo tề tụ
Quan ngoại cuồng sa, thâm uyên tuyệt cảnh.
Trong Ma thần điện trung âm u trầm lắng…
Lúc này, Ma Môn tứ sứ đứng giữa đại điện, đều cúi đầu không nói. Bên dưới ma thần tượng khổng lồ, Ma Môn tôn chủ đang ngồi, toàn thần hắc ám, mặt nạ dữ tợn, tản ra khí tức âm lãnh.
Sau một hồi trầm tĩnh, tôn chủ ngữ khí ngưng trọng nói: "Phần hỏa sứ, ngươi nói 'Không Độc lão quái' đã chết!"
"Đúng vậy tôn chủ…" Phần hỏa sứ cung kính nói: "Mười ngày trước, thuộc hạ biết được tin tức của Lý Nhạc Phàm liền báo cho 'Không Độc lão quái', ai ngờ nhiều ngày như vậy trôi qua, hắn vẫn không có một chút tin tức nào. Vì vậy lão phu dẫn động 'Hồn Dẫn' của hắn để xem xét, cũng không có một chút động tĩnh nào. Xuất hiện tình huống như thế chỉ có hai nguyên nhân, một là linh hồn của hắn đã tiêu tán, thứ là hắn có biện pháp phá giải được 'Hồn Dẫn', mà chạy thoát khỏi bàn tay của chúng ta. Bất quá, thuộc hạ cũng không nghĩ 'Không Độc lão quái' có biện pháp phá giải được 'Hồn Dẫn', cho nên thuộc hạ kết luận hắn đã chết! Hơn nữa, việc hắn chết ắt có liên quan đến Lý Nhạc Phàm".
"Lý Nhạc Phàm, lại là Lý Nhạc Phàm, ba lần hai lượt phá hỏng đại kế của ta…" Tôn chủ thì thào tự nhủ, một lát sau mới mở miệng nói: "Kính thủy sứ, Cuồng sa sứ, các ngươi cũng từng tiếp xúc với Lý Nhạc Phàm, không biết có suy nghĩ gì?"
"Thuộc hạ cho rằng, mặc dù với sức lực của một người không cách nào ảnh hưởng đến đại cục, nhưng người này không trừ, quả thật là tâm phúc đại họa của Ma Môn…" Kính thủy chính là người tại Phủ Đại soái âm thầm ra tay, nàng đã từng đấu tay đôi với Nhạc Phàm, nên lời nói đều có căn cứ.
"Hừ!" Cuồng Sa lạnh lùng nói: "Lý Nhạc Phàm nọ bất quá chỉ có kỳ chiêu mà thôi, nếu không phải lần trước hắn đột nhiên ra tay tập kích, phòng ngự của Cuồng Sa ta đâu dể bị hắn làm cho thương tổn chút nào".
"Thất bại chính là thất bại, tranh cãi làm cái gì, chỉ cần có thể trở về là được rồi" Người nói chính là Liệt phong sứ, trong Ma Môn tứ sứ giả, hắn là người thần bí nhất.
"Ngươi…" Cuồng Sa muốn nổi giận, những cũng cố gắng đè nén xuống: "Không cần ngươi phải nhiều lời, Cuồng Sa ta sẽ tự thân đem hắn băm ra vạn đoạn!"
"Lý Nhạc Phàm người này tất phải trừ!" Tôn chủ phất tay nói: "Bởi vì Liệt hỏa sứ có chuyện quan trọng trong người, vì vậy đối phó với Lý Nhạc Phàm sẽ giao cho ba người các ngươi xử lý".
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
"Tiếp tục chú ý đến Võ lâm đại hội, nhất là Huynh đệ Hội chủ Thiết Huyết, các ngươi không được làm khó người này".
"Vâng!"
"Được rồi, tất cả lui xuống đi".
Bốn người lên tiếng lui ra. Tôn chủ đứng dậy chuyển hướng Ma thần tượng, lẩm bẩm nói: "Bốn tháng bốn, sanh tử kết! Sau 'Ẩn lâm đại hội', giang hồ sắp rời khỏi vũ đài thiên hạ… Chuyện sau này, phải hỏi ý của sư phụ".
Dứt lời, Tôn chủ mở mật đạo, đi vào bóng đêm âm u.
…
Tung sơn thuộc hệ thống Phục Ngưu sơn, thuộc ngũ nhạc, thường được gọi là trung nhạc. Nơi này núi non trùng điệp tổng cộng có bảy mươi hai đỉnh, nhấp nhô trập trùng, đủ loại hình dạng kỳ dị, trong đó cao nhất là đỉnh Tuấn Cực, từ xưa đã có nói đến "Tuấn Cực vu thiên".
Sương trắng phiêu dật bao phủ quanh năm ở các ngọn núi, rất nhiều người không quen đường, đều bị lạc trong chốn sơn dã mênh mông này. Mà Thiếu Lâm tự viện chính là nằm tại rừng trúc rậm rạp tại đỉnh thứ năm của núi Thiểu Thất, cho nên có danh là "Thiếu Lâm".
Dưới chân núi Thiểu Thất bóng tỏa khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, hương khách đến đây nối liền không dứt, bởi vì nơi này ở gần Thiếu Lâm tự, nên không ai dám ở đây làm càn, ở dưới chân núi này có không ít thương gia thợ săn trú ngụ, cuộc sống cũng xa cách với thành trấn nên cũng khá là bình lặng.
Đã giữa trưa, trên bầu trời mặt trời chiếu sáng, tỏa ta không khí ấm áp.
Ở chân núi các quán trà khách tới như mây, ra vào không ngớt, lui tới nhiều nhất là người trong giang hồ. Nhiều nhân sĩ trong giang hồ như thế tụ tập ở đây, chẳng lẻ là Thiếu Lâm xảy ra đại sự gì?
ỉTong góc quán trà, ba người tề tụ vào một bàn, vẻ mặt khác lạ.
Ở bên trái là một nam tử tuổi còn trẻ, hắn mặc quần áo thợ săn màu đen, tóc nửa cột nửa thả, sau lưng đeo một cái hộp trông rất kỳ quái, cả người đều tỏa ra sự trầm tĩnh lạnh lùng, bộ dáng rất lạ lẫm.
Ngồi ở giữa là một lão già râu tóc bạc trắng mang thanh đại đao, lão mặc áo bào màu lam nhạt, trên mặt luôn có vẻ tươi cười bất đắc dĩ: "Hừ… Trời ạ! Ta đã tạo ra nghiệt gì, mà đã để cho lão phu thu ngươi làm đồ đệ! Cái gì tốt không học, hết lần này tới lần khác lại đi học tiểu tử Nhạc Phàm này đầu óc trì trệ. Xem đồ đệ ta có chút nào giống ta không… Đồ nhi ngoan, sau này ngươi nên nói nhiều một chút, như vậy mới có thể tu dưỡng thành lòng dạ bao dung rộng lớn được!"
"Vâng, sư phụ" Ngồi bên phải là một đứa nhỏ, mặc trang phục màu xanh, trong lòng ôm một con vật giống như mèo, trong ánh mắt tràn ngập sự thích thú, đâu còn tâm trí để ý đến người khác.
Khấu Phỉ cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy bình trà tu liền hai hơi, trong khi đó miệng vẫn thao thao: "Tiểu huynh đệ, ngươi nói 'Huynh Đệ Hội' có phải nghèo khó vậy không, kiếm một con ngựa cũng khó, báo hại lão nhân gia ta phải đi ba ngày mới tới được".
"Huynh đệ hội" nghèo?! Nếu "Huynh đệ hội" mà nghèo, vậy mình chẳng phải là đi xin cơm để sống qua ngày sao. Nhạc Phàm không khỏi buồn cười, hắn tự nhiên không tin Thiết Huyết thấy bang hội ra như thế mà nhịn được, chắc hẳn chính là Thiết Huyết vì trả thù mình xuống tay quá nặng, cho nên mới bắt hết ngựa trong thành đi…
Nhạc Phàm đang định đáp lời, đã thấy từ ngoài quán trà có bốn nam nữ tuổi còn trẻ đi vào, mặc đồ tím viền xanh, người nào tướng mạo cũng tuấn tú, khí chất bất phàm.
"Mỗi ngày đều đợi tại miếu hòa thượng nọ, không phải niệmthì cũng bái phật, thật buồn chết người, thật không biết sư phụ bọn họ nghĩ sao nữa".
"Mộng Cầm không nên oán giận, có thể được xuống núi là tốt lắm rồi".
"Lão trượng, cho chúng ta hai bình trà Thanh Thanh khẩu… Á!?"
"Làm sao vậy A Cực? A! Là, là hắn!"
Quán trà này cũng không lớn, liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ mọi người nơi này. Chỉ bất quá, lúc này bốn nam nữ nhìn thấy Nhạc Phàm trong góc phòng, nhất thời sửng sờ đứng tại chỗ, phảng phất như bị người ta điểm huyệt đạo vậy, mãi đến khi lão trượng của quán trà đi tới, bọn họ mới sực tỉnh.
Tự biết là thất thố, bốn người ngẩng đầu lên tiến tới nói: "Từ Sảng, Dư Mộng Cầm, Vũ Văn cực, Tịch Yên Nhiên phái Thanh Thành ra mắt Lý tiên sinh".
Khấu Phỉ bên cạnh mặt chợt động, thì ra là "Thanh Thành tứ tú!" Trách không được bọn họ vừa nhìn thấy Nhạc Phàm, thì giống như là chuột thấy mèo vậy.
Trong quán trà nhất thời trở nên không tiếng động, tất cả ánh mắt đều tập trung vào nơi này.
Bốn người mặc dù thanh âm không lớn, nhưng hầu hết người đang ngồi đều là nhân sĩ giang hồ, làm sao có thể không nghe thấy được?
"Thanh Thành tứ tú" trên giang hồ cũng tính là có danh tiếng, bây giờ lại có vẻ kính sợ một người tuổi trẻ như vậy, vậy đối phương địa vị chẳng phải là rất lớn sao!
Lý tiên sinh? Đối phương gọi là Lý tiên sinh! Chẳng lẻ… Không ít người thầm sợ hãi, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì đó, sắc mặt cũng đã tái nhợt không nói nên lời.
Nhạc Phàm nhìn bốn người một chút, mặt không chút thay đổi cũng không nói lời nào, tựa như là không nhận ra những người đứng bên cạnh, không khí như thế thật làm kẻ khác xấu hổ không thôi.
Tịch Yên Nhiên mặt hồng lên, hào phóng tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Chuyện trước kia quả thật là chúng tôi không đúng, xin Lý tiên sinh tha thứ" Nói xong, bốn người hành lễ thật sâu.
Lúc đầu, "Thanh Thành tứ tú" vì lòng tham nhất thời, muốn từ trong tay Nhạc Phàm bắt lấy hai đứa trẻ còn sông sót của Bích Huyết sơn trang, khôngngờ bị đối phương hung hãn giáo huấn cho một trận. Lúc đầu, bọn họ vẫn giữ cừu hận trong tâm, bất quá theo thời gian đã phai nhạt, còn có hung danh của Nhạc Phàm trên giang hồ, bốn người đã không còn cừu hận gì trong lòng, dù sao với thủ đoạn của "Đao cuồng", người của mình có thể sống sót bình yên vô sự là đã may mắn lắm rồi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, "Thanh Thành tứ tú" cũng đã cải biến tác phong đường hoàng hơn trước kia, bất luận là võ công hay là tâm tính, cũng đã có biến hóa.
"Ồ!" Khấu Phỉ nao nao, thầm nghĩ: "Bốn đứa nhỏ này không phải là bị Lý Nhạc Phàm dọa cho ngu ngốc ra đấy chứ! Ài… Thật sự là lũ trẻ đánh thương. Hắc hắc…"
Nhạc Phàm nhìn lại về phía bốn người, thoáng có vẻ đại lượng, có chút gật đầu biểu thị đáp lại, vẻ mặt có vẻ hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiều.
Đám người Tịch Yên Nhiên không có gì liền cười cười, đang muốn rời đi đột nhiên dừng bước, ánh mắt đều hướng về thanh đại đao phía sau lưng Khấu Phỉ.
Trong bốn người thì Vũ Văn Cực cầm đầu, hắn vội vàng ôm quyền, cung kính nói: "Xin hỏi vị tiền bối này có phải là 'Đao Si' Khấu tiền bối?"
"Ồ…" lập tức những âm thanh giật mình sợ hãi hô lên, cái gì cũng không dám nói, trực tiếp cầm theo đao chạy ra khỏi quán trà, trong nháy mắt không thấy bóng dáng, thật là tuyệt đỉnh khinh công làm người ta than thở!
Nếu mà nói, người trong giang hồ đối với Nhạc Phàm cảm thấy sợ hãi, còn đối với kỳ danh của "Đao si" thì tuyệt đối úy kỵ, thậm chí bọn họ ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn Khấu Phỉ. Dù sao người ta sợ chết, càng sợ phiền toái sống không bằng chết. Cho nên có thể nói, cái tên "Đao si" gây chấn động hơn Nhạc Phàm xa!
"Xấu hổ, thật xấu hổ! Ở chỗ này ngồi cả nửa ngày, bây giờ rốt cục đã có người nhớ tới lão nhân gia ta! Ta làm sao phải khổ như vậy…" Khấu Phỉ nói thầm, ngoài miệng lại vui vẻ nói: "Đám nhỏ các ngươi coi như hiểu chuyện, là môn hạ của Dư tiểu tử sao?"
Dư tiểu tử?! Dù sao Dư Đoạn Hải tốt xấu gì cũng là chưởng môn một phái, cũng đã hơn bốn mươi tuổi, bây giờ lại bị Khấu Phỉ kêu thành tiểu tử, những người chung quanh cũng muốn đổ mồ hôi! Cũng chỉ có loại người vừa già vừa xấu miệng như Khấu Phỉ, mới có thể không kiêng kỵ ăn nói lung tung như thế!
"Đúng như lời của tiền bối…" Cười khổ không thôi.
Dư Mộng Cầm xấu hổ cung kính nói: "Mộng Cầm là con gái của gia phụ, ra mắt tiền bối".
"Tam đại đệ tử Vũ Văn Cực, Từ Sảng, Tịch Yên Nhiên ra mắt tiền bối".
Khấu Phỉ cười quái dị nói: "Được rồi được rồi, Thanh Thành các người không cần phải khai báo như vậy, không cần phải như vậy".
Vũ Văn Cực và Tịch Yên Nhiên tự bản thân ăn nói cũng tốt, nhưng phát hiện bản thân hôm nay căn bản không nói được một câu. Từ sảng và Dư Mộng Cầm đứng ở một bên ngạc nhiên nhìn. Thấy việc trước mắt, "Đao cuồng" có thể đi cùng với "Đao si", thật sự là có chút ngạc nhiên!
Khấu Phỉ nheo nheo mẳt, cười nói: "Bốn đứa nhỏ lại đây, lại đây, ngồi xuống nói chuyện, lão phu có một số việc muốn hỏi các ngươi. Ha ha… Đồ nhi ngoan lại đây…" Vừa nói, lão vừa kéo Tiểu Minh Hữu ngồi sang bên cạnh.
Đồ nhi ngoan!? Ánh mắt mọi người chung quanh đều hướng về phía Tiểu Minh Hữu, làm đứa nhỏ thấy rợn cả gai ốc, hình như bản thân giống như là không có mặc quần áo.
"Khụ, khụ…" Khấu Phỉ ho khan nói: "Các ngươi cứ ngồi đi, muốn đứng nói chuyện sao?"
Người lớn ra lệnh nào dám chối từ, bốn người nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm ngồi xuống.
"Tiền bối muốn biết cái gì cứ hỏi, chúng ta nhất định biết thì sẽ nói, nói không…"
"Được rồi được rồi!" Khấu Phỉ không kiên nhẫn nói: "Đừng có nói lung tung nữa, ta hỏi các ngươi đáp là được rồi".
"Tốt, tốt".
Bốn người gật đầu như gà con mổ thóc, trong lòng vạn bất đắc dĩ, quay về bốn phía n hìn những người đang có vẻ hả hê hung hăng trừng mắt một cái.
Suy nghĩ một chút, Khấu Phỉ trầm giọng nói: "Chân núi Thiếu Lâm tự sao lại có nhiều người trong giang hồ như vậy? Chẳng lẻ Thiếu Lâm xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có… Chỉ là các môn phái chánh đạo đều tề tụ tại Thiếu Lâm, thương nghị chuyện 'Võ Lâm đệ nhất đại hội', bởi vì có không ít người nên rất náo nhiệt, cho nên dwosi chân núi THIểU thất mới tụ tập nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy" Vũ Văn Cực chịu áp lực, miễn cưỡng nói qua cho xong.
"Ồ!" Khấu Phỉ rất hiếu kỳ nói: "Lúc nào thì bắt đầuh? Tự nhiên lại náo nhiệt như vậy!"
"Cửu đại môn phái ba ngày trước đã đến, các bang phái còn lại cũng đang lục tục tới".
"Ồ, nhiều người như vậy! Tốt, tốt lắm! Vậy có cao thủ nào không?"
Nghe được hai chữ "cao thủ", người chung quanh gương mặt lập tức căng thẳng, chỉ sợ mình trở thành cao thủ như lời Khấu Phỉ nói.
Vũ Văn Cực xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, cố cười nói: "Trước mặt tiền bối, người dám xưng là cao thủ không nhiều lắm! Bất quá ta nghe nói Không Văn đại sư đã xuất quan, tiền bối…"
"Không Văn lão già này đã xuất quan? Tốt, tốt lắm! Vừa lúc đang muốn tìm hắn tâm sự, tâm sự. Hắc hắc…" Khấu Phỉ cười khan hai tiếng nói: "Tiểu huynh đệ, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, chi bằng lên núi sớm một chút"
Tâm sự? Sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy? Nhạc Phàm vẻ mặt xem thường nhìn Khấu Phỉ, bộ dáng như ta còn không biết rõ lão. Bất quá hắn vẫn gật đầu cho xong việc.
Khấu Phỉ hưng phấn đứng lên, thấy bốn người Vũ Văn Cực còn đang sững sờ, lên tiếng: "bốn người các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi…"
ĐI!? Trở về Thiếu Lâm?
Trời thần ơi! Chúng ta vừa mới đi ra từ Thiếu Lâm tự, bây giờ lại phải đi về! Trong lòng bốn người Vũ Văn Cực rên rỉ, thiếu chút nữa chết ngất đi! Thế nhưng đối phương là "Đao si", sợ rằng có chết ngất cũng phải tỉnh lại!
"Đi mau đi mau. Không Văn ơi là Không Văn, lão bằng hữu nhớ ngươi rất nhiều! Hắc hắc…" Khấu Phỉ cười lớn, người đã ra khỏi quán trà, phía sau không khỏi truyền đến những tiếng thổn thức!
Trong Ma thần điện trung âm u trầm lắng…
Lúc này, Ma Môn tứ sứ đứng giữa đại điện, đều cúi đầu không nói. Bên dưới ma thần tượng khổng lồ, Ma Môn tôn chủ đang ngồi, toàn thần hắc ám, mặt nạ dữ tợn, tản ra khí tức âm lãnh.
Sau một hồi trầm tĩnh, tôn chủ ngữ khí ngưng trọng nói: "Phần hỏa sứ, ngươi nói 'Không Độc lão quái' đã chết!"
"Đúng vậy tôn chủ…" Phần hỏa sứ cung kính nói: "Mười ngày trước, thuộc hạ biết được tin tức của Lý Nhạc Phàm liền báo cho 'Không Độc lão quái', ai ngờ nhiều ngày như vậy trôi qua, hắn vẫn không có một chút tin tức nào. Vì vậy lão phu dẫn động 'Hồn Dẫn' của hắn để xem xét, cũng không có một chút động tĩnh nào. Xuất hiện tình huống như thế chỉ có hai nguyên nhân, một là linh hồn của hắn đã tiêu tán, thứ là hắn có biện pháp phá giải được 'Hồn Dẫn', mà chạy thoát khỏi bàn tay của chúng ta. Bất quá, thuộc hạ cũng không nghĩ 'Không Độc lão quái' có biện pháp phá giải được 'Hồn Dẫn', cho nên thuộc hạ kết luận hắn đã chết! Hơn nữa, việc hắn chết ắt có liên quan đến Lý Nhạc Phàm".
"Lý Nhạc Phàm, lại là Lý Nhạc Phàm, ba lần hai lượt phá hỏng đại kế của ta…" Tôn chủ thì thào tự nhủ, một lát sau mới mở miệng nói: "Kính thủy sứ, Cuồng sa sứ, các ngươi cũng từng tiếp xúc với Lý Nhạc Phàm, không biết có suy nghĩ gì?"
"Thuộc hạ cho rằng, mặc dù với sức lực của một người không cách nào ảnh hưởng đến đại cục, nhưng người này không trừ, quả thật là tâm phúc đại họa của Ma Môn…" Kính thủy chính là người tại Phủ Đại soái âm thầm ra tay, nàng đã từng đấu tay đôi với Nhạc Phàm, nên lời nói đều có căn cứ.
"Hừ!" Cuồng Sa lạnh lùng nói: "Lý Nhạc Phàm nọ bất quá chỉ có kỳ chiêu mà thôi, nếu không phải lần trước hắn đột nhiên ra tay tập kích, phòng ngự của Cuồng Sa ta đâu dể bị hắn làm cho thương tổn chút nào".
"Thất bại chính là thất bại, tranh cãi làm cái gì, chỉ cần có thể trở về là được rồi" Người nói chính là Liệt phong sứ, trong Ma Môn tứ sứ giả, hắn là người thần bí nhất.
"Ngươi…" Cuồng Sa muốn nổi giận, những cũng cố gắng đè nén xuống: "Không cần ngươi phải nhiều lời, Cuồng Sa ta sẽ tự thân đem hắn băm ra vạn đoạn!"
"Lý Nhạc Phàm người này tất phải trừ!" Tôn chủ phất tay nói: "Bởi vì Liệt hỏa sứ có chuyện quan trọng trong người, vì vậy đối phó với Lý Nhạc Phàm sẽ giao cho ba người các ngươi xử lý".
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
"Tiếp tục chú ý đến Võ lâm đại hội, nhất là Huynh đệ Hội chủ Thiết Huyết, các ngươi không được làm khó người này".
"Vâng!"
"Được rồi, tất cả lui xuống đi".
Bốn người lên tiếng lui ra. Tôn chủ đứng dậy chuyển hướng Ma thần tượng, lẩm bẩm nói: "Bốn tháng bốn, sanh tử kết! Sau 'Ẩn lâm đại hội', giang hồ sắp rời khỏi vũ đài thiên hạ… Chuyện sau này, phải hỏi ý của sư phụ".
Dứt lời, Tôn chủ mở mật đạo, đi vào bóng đêm âm u.
…
Tung sơn thuộc hệ thống Phục Ngưu sơn, thuộc ngũ nhạc, thường được gọi là trung nhạc. Nơi này núi non trùng điệp tổng cộng có bảy mươi hai đỉnh, nhấp nhô trập trùng, đủ loại hình dạng kỳ dị, trong đó cao nhất là đỉnh Tuấn Cực, từ xưa đã có nói đến "Tuấn Cực vu thiên".
Sương trắng phiêu dật bao phủ quanh năm ở các ngọn núi, rất nhiều người không quen đường, đều bị lạc trong chốn sơn dã mênh mông này. Mà Thiếu Lâm tự viện chính là nằm tại rừng trúc rậm rạp tại đỉnh thứ năm của núi Thiểu Thất, cho nên có danh là "Thiếu Lâm".
Dưới chân núi Thiểu Thất bóng tỏa khắp nơi, muôn màu muôn vẻ, hương khách đến đây nối liền không dứt, bởi vì nơi này ở gần Thiếu Lâm tự, nên không ai dám ở đây làm càn, ở dưới chân núi này có không ít thương gia thợ săn trú ngụ, cuộc sống cũng xa cách với thành trấn nên cũng khá là bình lặng.
Đã giữa trưa, trên bầu trời mặt trời chiếu sáng, tỏa ta không khí ấm áp.
Ở chân núi các quán trà khách tới như mây, ra vào không ngớt, lui tới nhiều nhất là người trong giang hồ. Nhiều nhân sĩ trong giang hồ như thế tụ tập ở đây, chẳng lẻ là Thiếu Lâm xảy ra đại sự gì?
ỉTong góc quán trà, ba người tề tụ vào một bàn, vẻ mặt khác lạ.
Ở bên trái là một nam tử tuổi còn trẻ, hắn mặc quần áo thợ săn màu đen, tóc nửa cột nửa thả, sau lưng đeo một cái hộp trông rất kỳ quái, cả người đều tỏa ra sự trầm tĩnh lạnh lùng, bộ dáng rất lạ lẫm.
Ngồi ở giữa là một lão già râu tóc bạc trắng mang thanh đại đao, lão mặc áo bào màu lam nhạt, trên mặt luôn có vẻ tươi cười bất đắc dĩ: "Hừ… Trời ạ! Ta đã tạo ra nghiệt gì, mà đã để cho lão phu thu ngươi làm đồ đệ! Cái gì tốt không học, hết lần này tới lần khác lại đi học tiểu tử Nhạc Phàm này đầu óc trì trệ. Xem đồ đệ ta có chút nào giống ta không… Đồ nhi ngoan, sau này ngươi nên nói nhiều một chút, như vậy mới có thể tu dưỡng thành lòng dạ bao dung rộng lớn được!"
"Vâng, sư phụ" Ngồi bên phải là một đứa nhỏ, mặc trang phục màu xanh, trong lòng ôm một con vật giống như mèo, trong ánh mắt tràn ngập sự thích thú, đâu còn tâm trí để ý đến người khác.
Khấu Phỉ cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu, ôm lấy bình trà tu liền hai hơi, trong khi đó miệng vẫn thao thao: "Tiểu huynh đệ, ngươi nói 'Huynh Đệ Hội' có phải nghèo khó vậy không, kiếm một con ngựa cũng khó, báo hại lão nhân gia ta phải đi ba ngày mới tới được".
"Huynh đệ hội" nghèo?! Nếu "Huynh đệ hội" mà nghèo, vậy mình chẳng phải là đi xin cơm để sống qua ngày sao. Nhạc Phàm không khỏi buồn cười, hắn tự nhiên không tin Thiết Huyết thấy bang hội ra như thế mà nhịn được, chắc hẳn chính là Thiết Huyết vì trả thù mình xuống tay quá nặng, cho nên mới bắt hết ngựa trong thành đi…
Nhạc Phàm đang định đáp lời, đã thấy từ ngoài quán trà có bốn nam nữ tuổi còn trẻ đi vào, mặc đồ tím viền xanh, người nào tướng mạo cũng tuấn tú, khí chất bất phàm.
"Mỗi ngày đều đợi tại miếu hòa thượng nọ, không phải niệmthì cũng bái phật, thật buồn chết người, thật không biết sư phụ bọn họ nghĩ sao nữa".
"Mộng Cầm không nên oán giận, có thể được xuống núi là tốt lắm rồi".
"Lão trượng, cho chúng ta hai bình trà Thanh Thanh khẩu… Á!?"
"Làm sao vậy A Cực? A! Là, là hắn!"
Quán trà này cũng không lớn, liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ mọi người nơi này. Chỉ bất quá, lúc này bốn nam nữ nhìn thấy Nhạc Phàm trong góc phòng, nhất thời sửng sờ đứng tại chỗ, phảng phất như bị người ta điểm huyệt đạo vậy, mãi đến khi lão trượng của quán trà đi tới, bọn họ mới sực tỉnh.
Tự biết là thất thố, bốn người ngẩng đầu lên tiến tới nói: "Từ Sảng, Dư Mộng Cầm, Vũ Văn cực, Tịch Yên Nhiên phái Thanh Thành ra mắt Lý tiên sinh".
Khấu Phỉ bên cạnh mặt chợt động, thì ra là "Thanh Thành tứ tú!" Trách không được bọn họ vừa nhìn thấy Nhạc Phàm, thì giống như là chuột thấy mèo vậy.
Trong quán trà nhất thời trở nên không tiếng động, tất cả ánh mắt đều tập trung vào nơi này.
Bốn người mặc dù thanh âm không lớn, nhưng hầu hết người đang ngồi đều là nhân sĩ giang hồ, làm sao có thể không nghe thấy được?
"Thanh Thành tứ tú" trên giang hồ cũng tính là có danh tiếng, bây giờ lại có vẻ kính sợ một người tuổi trẻ như vậy, vậy đối phương địa vị chẳng phải là rất lớn sao!
Lý tiên sinh? Đối phương gọi là Lý tiên sinh! Chẳng lẻ… Không ít người thầm sợ hãi, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì đó, sắc mặt cũng đã tái nhợt không nói nên lời.
Nhạc Phàm nhìn bốn người một chút, mặt không chút thay đổi cũng không nói lời nào, tựa như là không nhận ra những người đứng bên cạnh, không khí như thế thật làm kẻ khác xấu hổ không thôi.
Tịch Yên Nhiên mặt hồng lên, hào phóng tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Chuyện trước kia quả thật là chúng tôi không đúng, xin Lý tiên sinh tha thứ" Nói xong, bốn người hành lễ thật sâu.
Lúc đầu, "Thanh Thành tứ tú" vì lòng tham nhất thời, muốn từ trong tay Nhạc Phàm bắt lấy hai đứa trẻ còn sông sót của Bích Huyết sơn trang, khôngngờ bị đối phương hung hãn giáo huấn cho một trận. Lúc đầu, bọn họ vẫn giữ cừu hận trong tâm, bất quá theo thời gian đã phai nhạt, còn có hung danh của Nhạc Phàm trên giang hồ, bốn người đã không còn cừu hận gì trong lòng, dù sao với thủ đoạn của "Đao cuồng", người của mình có thể sống sót bình yên vô sự là đã may mắn lắm rồi.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, "Thanh Thành tứ tú" cũng đã cải biến tác phong đường hoàng hơn trước kia, bất luận là võ công hay là tâm tính, cũng đã có biến hóa.
"Ồ!" Khấu Phỉ nao nao, thầm nghĩ: "Bốn đứa nhỏ này không phải là bị Lý Nhạc Phàm dọa cho ngu ngốc ra đấy chứ! Ài… Thật sự là lũ trẻ đánh thương. Hắc hắc…"
Nhạc Phàm nhìn lại về phía bốn người, thoáng có vẻ đại lượng, có chút gật đầu biểu thị đáp lại, vẻ mặt có vẻ hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiều.
Đám người Tịch Yên Nhiên không có gì liền cười cười, đang muốn rời đi đột nhiên dừng bước, ánh mắt đều hướng về thanh đại đao phía sau lưng Khấu Phỉ.
Trong bốn người thì Vũ Văn Cực cầm đầu, hắn vội vàng ôm quyền, cung kính nói: "Xin hỏi vị tiền bối này có phải là 'Đao Si' Khấu tiền bối?"
"Ồ…" lập tức những âm thanh giật mình sợ hãi hô lên, cái gì cũng không dám nói, trực tiếp cầm theo đao chạy ra khỏi quán trà, trong nháy mắt không thấy bóng dáng, thật là tuyệt đỉnh khinh công làm người ta than thở!
Nếu mà nói, người trong giang hồ đối với Nhạc Phàm cảm thấy sợ hãi, còn đối với kỳ danh của "Đao si" thì tuyệt đối úy kỵ, thậm chí bọn họ ngay cả mắt cũng không dám liếc nhìn Khấu Phỉ. Dù sao người ta sợ chết, càng sợ phiền toái sống không bằng chết. Cho nên có thể nói, cái tên "Đao si" gây chấn động hơn Nhạc Phàm xa!
"Xấu hổ, thật xấu hổ! Ở chỗ này ngồi cả nửa ngày, bây giờ rốt cục đã có người nhớ tới lão nhân gia ta! Ta làm sao phải khổ như vậy…" Khấu Phỉ nói thầm, ngoài miệng lại vui vẻ nói: "Đám nhỏ các ngươi coi như hiểu chuyện, là môn hạ của Dư tiểu tử sao?"
Dư tiểu tử?! Dù sao Dư Đoạn Hải tốt xấu gì cũng là chưởng môn một phái, cũng đã hơn bốn mươi tuổi, bây giờ lại bị Khấu Phỉ kêu thành tiểu tử, những người chung quanh cũng muốn đổ mồ hôi! Cũng chỉ có loại người vừa già vừa xấu miệng như Khấu Phỉ, mới có thể không kiêng kỵ ăn nói lung tung như thế!
"Đúng như lời của tiền bối…" Cười khổ không thôi.
Dư Mộng Cầm xấu hổ cung kính nói: "Mộng Cầm là con gái của gia phụ, ra mắt tiền bối".
"Tam đại đệ tử Vũ Văn Cực, Từ Sảng, Tịch Yên Nhiên ra mắt tiền bối".
Khấu Phỉ cười quái dị nói: "Được rồi được rồi, Thanh Thành các người không cần phải khai báo như vậy, không cần phải như vậy".
Vũ Văn Cực và Tịch Yên Nhiên tự bản thân ăn nói cũng tốt, nhưng phát hiện bản thân hôm nay căn bản không nói được một câu. Từ sảng và Dư Mộng Cầm đứng ở một bên ngạc nhiên nhìn. Thấy việc trước mắt, "Đao cuồng" có thể đi cùng với "Đao si", thật sự là có chút ngạc nhiên!
Khấu Phỉ nheo nheo mẳt, cười nói: "Bốn đứa nhỏ lại đây, lại đây, ngồi xuống nói chuyện, lão phu có một số việc muốn hỏi các ngươi. Ha ha… Đồ nhi ngoan lại đây…" Vừa nói, lão vừa kéo Tiểu Minh Hữu ngồi sang bên cạnh.
Đồ nhi ngoan!? Ánh mắt mọi người chung quanh đều hướng về phía Tiểu Minh Hữu, làm đứa nhỏ thấy rợn cả gai ốc, hình như bản thân giống như là không có mặc quần áo.
"Khụ, khụ…" Khấu Phỉ ho khan nói: "Các ngươi cứ ngồi đi, muốn đứng nói chuyện sao?"
Người lớn ra lệnh nào dám chối từ, bốn người nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là lấy can đảm ngồi xuống.
"Tiền bối muốn biết cái gì cứ hỏi, chúng ta nhất định biết thì sẽ nói, nói không…"
"Được rồi được rồi!" Khấu Phỉ không kiên nhẫn nói: "Đừng có nói lung tung nữa, ta hỏi các ngươi đáp là được rồi".
"Tốt, tốt".
Bốn người gật đầu như gà con mổ thóc, trong lòng vạn bất đắc dĩ, quay về bốn phía n hìn những người đang có vẻ hả hê hung hăng trừng mắt một cái.
Suy nghĩ một chút, Khấu Phỉ trầm giọng nói: "Chân núi Thiếu Lâm tự sao lại có nhiều người trong giang hồ như vậy? Chẳng lẻ Thiếu Lâm xảy ra chuyện gì?"
"Không, không có… Chỉ là các môn phái chánh đạo đều tề tụ tại Thiếu Lâm, thương nghị chuyện 'Võ Lâm đệ nhất đại hội', bởi vì có không ít người nên rất náo nhiệt, cho nên dwosi chân núi THIểU thất mới tụ tập nhiều nhân sĩ giang hồ như vậy" Vũ Văn Cực chịu áp lực, miễn cưỡng nói qua cho xong.
"Ồ!" Khấu Phỉ rất hiếu kỳ nói: "Lúc nào thì bắt đầuh? Tự nhiên lại náo nhiệt như vậy!"
"Cửu đại môn phái ba ngày trước đã đến, các bang phái còn lại cũng đang lục tục tới".
"Ồ, nhiều người như vậy! Tốt, tốt lắm! Vậy có cao thủ nào không?"
Nghe được hai chữ "cao thủ", người chung quanh gương mặt lập tức căng thẳng, chỉ sợ mình trở thành cao thủ như lời Khấu Phỉ nói.
Vũ Văn Cực xoa xoa mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, cố cười nói: "Trước mặt tiền bối, người dám xưng là cao thủ không nhiều lắm! Bất quá ta nghe nói Không Văn đại sư đã xuất quan, tiền bối…"
"Không Văn lão già này đã xuất quan? Tốt, tốt lắm! Vừa lúc đang muốn tìm hắn tâm sự, tâm sự. Hắc hắc…" Khấu Phỉ cười khan hai tiếng nói: "Tiểu huynh đệ, dù sao chúng ta cũng không có việc gì, chi bằng lên núi sớm một chút"
Tâm sự? Sợ rằng không chỉ đơn giản như vậy? Nhạc Phàm vẻ mặt xem thường nhìn Khấu Phỉ, bộ dáng như ta còn không biết rõ lão. Bất quá hắn vẫn gật đầu cho xong việc.
Khấu Phỉ hưng phấn đứng lên, thấy bốn người Vũ Văn Cực còn đang sững sờ, lên tiếng: "bốn người các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi…"
ĐI!? Trở về Thiếu Lâm?
Trời thần ơi! Chúng ta vừa mới đi ra từ Thiếu Lâm tự, bây giờ lại phải đi về! Trong lòng bốn người Vũ Văn Cực rên rỉ, thiếu chút nữa chết ngất đi! Thế nhưng đối phương là "Đao si", sợ rằng có chết ngất cũng phải tỉnh lại!
"Đi mau đi mau. Không Văn ơi là Không Văn, lão bằng hữu nhớ ngươi rất nhiều! Hắc hắc…" Khấu Phỉ cười lớn, người đã ra khỏi quán trà, phía sau không khỏi truyền đến những tiếng thổn thức!
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân