Thương Thiên
Chương 282: Thì ra là mưu kế của ngươi
"Bọn man tử thối tha, sau này không chỉ cho các ngươi ăn một quả như vậy đâu! Hắc hắc..."
Phía sau ngọn đồi, Đinh Nghị đắc ý nhìn phía ánh sáng của lửa cùng khói bụi bốc lên phía mặt Bắc, phảng phất nghe được binh lính Thát Đát tộc đang kêu gào trong tuyệt vọng.
Hỏa dược này là việc do hắn cùng với Long Tuấn đã kỹ càng chuẩn bị từ trước, để không đả thảo kinh xà, chỉ có thể đem hỏa dược bố trí ở phạm vi bên ngoài của Thát Đát tộc.
Bọn Long Tuấn vốn chỉ là để dẫn dụ sự chú ý của Thát Đát tộc, tạo ra cơ hội chạy trốn, ai ngờ toàn quân của Thát Đát tộc nhân tự nhiên đi ra, đúng lúc giẫm vào trong vòng phạm vi của hỏa dược. Trúng thuốc nổ, những kẻ đi ra chết nhiều vô số, trong khoảng thời gian ngắn, Thát Đát đại quân lâm vào cục diện hỗn loạn.
Đương nhiên, Đinh Nghị lại tuyệt không hề biết rằng một cử động này của mình, mặc dù có vẻ có chút thừa thãi, nhưng đã để cho Nhạc Phàm, cho thành Đại Đồng giành được sinh cơ quý giá.
Không lâu sau, trên trời bắt đầu có mưa to rơi xuống, Đinh Nghị đột nhiên cảm thấy buồn bực. Bặm môi, hắn rút thanh loan đao vừa dày vừa nặng sau lưng ra, lẩm bẩm nói: "A Tuấn, từ nhỏ đến lớn chúng ta chưa từng tách rời, trước kia thế nào, bây giờ cũng vậy, sau này cũng nhất định sẽ không tách rời!" Dứt lời xoay người rời đi!
Trong mưa to, Long Tuấn đứng hiên ngang. Khảng khái tựa như dũng sĩ đối mặt với cái chết, mặc cho nước mưa thấm đẫm y phục thân mình cũng không lay động chút nào. Máu cùng nước hòa lẫn vào nhau, chảy ngấm vào đất nuôi dưỡng cỏ cây. Hắn vào lúc này, áo quần tơi tả, toàn thân đầy máu, vết thương đầy rẫy, tóc bay tán loạn, nếu không phải có sự chống đỡ của ý chí, e rằng hắn sớm đã ngã xuống đất không dậy nổi nữa rồi.
Ở phía trước Long Tuấn, cũng là một thân ảnh cao lớn.
Vũ Văn Trường Sanh sắc mặt không đổi, khí định thần nhàn, phảng phất giống như chưa từng có gì phát sinh. Nhưng sát cơ trong hắn và sự xộc xệch của quần áo đã nói cho người khác rằng hắn cũng không phải là bình yên vô sự.
Hai người đã đuổi nhau một mạch trên thảo nguyên, Long Tuấn dựa vào thân pháp khinh công quái dị và sức chịu đựng siêu cường, chống đỡ liên tiếp tới bây giờ. Nhưng điều làm cho Vũ Văn Trường Sanh bực mình nhất chính là, Long Tuấn một mặt thì vừa chạy mặt khác lại ném "Phích lịch đạn", mặc dù không làm bản thân hắn bị thương tổn nửa phân, nhưng lại làm cho hắn rất là mất mặt.
Kẻ này đến thì người kia lại chạy, hai người cứ như vậy giằng co. Càng lúc về sau, Vũ Văn Trường Sanh càng không cam tâm, quyết không bắt được Long Tuấn không dừng, ngay cả là vụ nổ mạnh vừa rồi ở mặt Bắc cũng chẳng ảnh hưởng quyết tâm của hắn.
"Tiểu tử thúi, lão phu muốn xem ngươi còn có thể dùng được bao nhiêu 'Phích lịch đạn' nữa. Hừ hừ... Ngươi ném đi! Ném nữa đi!" Vũ Văn Trường Sanh giận dữ rít lên, nhưng hắn vẫn tỉnh táo không tiến lên thêm bước nào.
Long Tuấn cười hắc hắc nói: "'Phích lịch đạn' trên người ta đích xác không nhiều lắm, chỉ còn hai ba quả thôi. Cho dù nổ không làm bị thương được ngươi, nhưng để nổ chính mình hẳn là không thành vấn đề."
"Ngươi…"
Vũ Văn Trường Sanh cố gắng nén lửa giận xuống, hắn biết rằng người Hán có câu nói cổ, hấp tấp gọi chó lại thì chỉ có nước nhảy tường. Nếu thực sự bức đối phương điên lên, chưa biết chừng sẽ còn sử dụng thủ đoạn gì đó cực đoan hơn nữa, vì vậy chậm rãi nói: "Tiểu tử thúi, lão phu không tin ngươi lại muốn chết… Chỉ cần ngươi nói cho lão phu những gì ngươi biết về việc 'Cửu châu phong thần', lão phu liền tha cho ngươi một mạng, thế nào?"
"Tha cho ta một mạng?" Long Tuấn cười lạnh nói: "Phế võ công của ta, rồi lại chặt đứt hai tay hai chân ta, để cho ta có sống cũng không bằng chết! Đây là tha cho ta một mạng sao!"
Bị người nói trúng điểm yếu, Vũ Văn Trường Sanh là nhất đại tông sư có địa vị cao quý, tự nhiên vừa thẹn vừa giận, thầm quyết tâm rằng sau khi xong việc, chuyện đầu tiên làm là sẽ cắt lưỡi đối phương, để tránh hắn nói hươu nói vượn khắp nơi.
Mềm không được, Vũ Văn Trường Sanh hung bạo độc ác nói: "Tiểu tử thúi ngươi thật không biết cân nhắc, ngươi có tin lão phu sẽ giết ngươi bây giờ hay không?"
"Tin! Đương nhiên tin."
Thấy bộ dáng Long Tuấn như sắp chết tới nơi rồi mà vẫn không sợ, Vũ Văn Trường Sanh không nhịn được bực bội quát: "Nói mau, cuối cùng ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn sống, sống thật lâu!" Long Tuấn sắc mặt nghiêm túc, thái độ đột nhiên khác hẳn thông thường tiến về phía Vũ Văn Trường Sanh.
"Ngươi định làm gì?"
Đối phương tiến sát tới, Vũ Văn Trường Sanh thân thể co rút lại theo bản năng, nhưng mau chóng nhớ ra mình mới là "người đi săn", vì vậy bình ổn thân hình đứng ưỡn ngực ra.
Long Tuấn vừa đi vừa nói: "Không phải ngươi muốn biết việc 'Cửu châu phong thần' sao? Được! Ta nói cho ngươi việc này."
"Vậy ngươi nói mau!" Vũ Văn Trường Sanh vẫn chưa tin lời nói quỷ quyệt của Long Tuấn, âm thầm vận chuyển cương khí hộ thể, cẩn thận đề phòng đối phương. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không nhìn thấu thiếu niên trước mắt này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Long Tuấn chậm rãi đi tới, dần dần gần lại, khoảng cách giữa hai người không tới một trượng.
Đồng tử trong mắt Vũ Văn Trường Sanh co rút lại, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Hắn tự tin nếu đối phương lại tiến tới phía trước ba bước, hắn sẽ có thể dễ dàng chỉ một động tác sẽ chế ngự.
Một bước… hai bước…
Động rồi, đúng vào lúc Long Tuấn bước lên bước thứ ba, hai tay cũng đột nhiên nhét vào trong ngực!
"Bùng...bùng..."
Hai tiếng nổ thật lớn vang lên, Vũ Văn Trường Sinh còn chưa kịp né tránh, đã bị bao phủ ở trong khói bụi.
Trình độ công kích như vậy, có thể thương tổn được tông sư cao thủ như Vũ Văn Trường Sanh sao? Đáp án chắc chắn là không được.
Với võ công của Vũ Văn Trường Sanh, cho dù là tuyệt thế ám khí cũng khó mà mảy may thương tổn đến hắn, vậy làm sao mà hắn không kịp tránh thoát tập kích của "Phích lịch đạn"?
Mục đích mà hắn làm như vậy, đơn giản là dẫn dụ Long Tuấn sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng mà thôi. Mà hắn lại không biết rằng, Long Tuấn lại còn có ý định khác! Song phương cũng đều có mưu tính riêng, cuối cùng ai có thể được toại nguyện đây?
Khói bụi đầy trời, đúng vào lúc không phân biệt phương hướng này, trong bóng tối lóe lên một đạo hàn quang, đâm thẳng vào yết hầu của Vũ Văn Trường Sanh!
Là một thanh kiếm! Vũ Văn Trường Sanh nhìn thấy rõ ràng vật đâm tới là một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén, hàn quang trên mũi kiếm trong sát na lóe lên giống như tinh thần vậy, làm cho người ta không thể hiểu nổi!
"Hồn phi phách tán!"
Long Tuấn chợt quát một tiếng, thân thể biến thành thẳng tắp phi vào, chĩa bảo kiếm bức thẳng về đối phương. Chiêu này chính là sát chiêu hung hiểm nhất trong "Truy hồn kiếm phổ"! Không có khí cơ, không có lực lượng, chỉ có kiếm quang.
"Hay! Hảo kiếm pháp! Đáng tiếc ngươi hôm nay gặp ta."
Vũ Văn Trường Sanh rất tự tin, bởi vì chỉ có rất ít người mới biết được, binh khí chính thức của hắn không phải cây quạt "Tàn vũ", mà là nhuyễn kiếm "Tử nhu" dấu trong quạt.
Không sai! Kiếm pháp mới là võ công đắc ý nhất của Vũ Văn Trường Sanh.
Dùng tay thay kiếm, một đạo thiên cương kiếm khí theo huyệt đạo vọt ra, bắn về phía Long Tuấn.
Ở trước lực lượng tuyệt đối, chiêu thức lợi hại cũng chỉ là bày biện hoa lá mà thôi. Long Tuấn đã từng được nghe Nhạc Phàm nhắc nhở qua không chỉ một lần, cho nên ở trước nguy cơ này, hắn quyết đoán buông kiếm trong tay, thay đổi bất thường mong thành công!
Cái gì!? Hắn muốn làm gì?!
Vũ Văn Trường Sanh chứng kiến Long Tuấn cử động như thế, mắt trợn ngược, nét mặt tràn đầy vẻ kinh dị. Hắn thân là cao thủ kiếm đạo, cho tới bây giờ vẫn giữ kiếm như mạng, thậm chí rất ít dùng kiếm. Thực sự không tưởng tượng nổi, đối phương vì muốn công kích, có thể bất ngờ quăng cả kiếm không để ý tới.
Không kịp phòng bị, Vũ Văn Trường Sanh nghiêng người một cái, hiểm hóc tránh được một kích trí mạng, nhưng tay phải vẫn bị thương do kiếm phong xẹt qua. Lạnh toát cả người, vừa rồi có chút nguy hiểm thật!
So sánh với hắn, đối mặt với kiếm khí từ ngón tay của Vũ Văn Trường Sanh, Long Tuấn ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, một đạo kiếm khí xuyên vào trong ngực, người rơi xuống đất không dậy nổi, trong miệng máu chảy không ngừng, hiển nhiên là đã bị nội thương rất nặng.
Vũ Văn Trường Sanh không phải kẻ hồ đồ, ngược lại, hắn từ nhỏ đã thông minh phi thường, mới có thành tựu ngày hôm nay. Chỉ có điều, từ sau lúc bắt đầu nghe được bốn chữ "Cửu châu phong thần", hắn liền mất đi sự tỉnh táo vốn có, bị Long Tuấn dắt mũi chạy đi một mạch.
"Ha ha... tiểu tử, ngươi thực sự rất được đấy, tuổi mới thế mà đã có võ công cùng trí tuệ như vậy… Đầu tiên là ngươi hao tổn tâm sức, sau lại dùng trí lừa gạt, cuối cùng đánh vào chỗ không phòng bị, định muốn đồng quy vu tận (*). Đáng tiếc thật! Đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải lão phu, nhất định ngươi phải thất bại." Vũ Văn Trường Sanh mặc dù bị thương nơi cánh tay, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ sướng khoái.
Trải qua sóng gió, cuối cùng đạt được thành quả thắng lợi, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo, tự hào, cảm thấy vui sướng, khoái chí. Bao gồm cả Long Tuấn bây giờ!
"Ha ha... khụ, khụ, khụ! Ha ha..." Long Tuấn đồng dạng nở nụ cười, nụ cười càng thêm điên cuồng, nụ cười càng thêm phóng túng, mặc dù không ngừng hộc máu, hắn vẫn cứ cười như cũ, phảng phất có thể xem như người vui vẻ nhất trong thiên hạ.
Tiếng cười của đối phương làm cho Vũ Văn Trường Sanh khó chịu cực độ, thu lại vẻ tươi cười, thay vào đó là một bộ mặt lạnh như băng hỏi: "Tiểu tử thúi, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi cười chính mình phải không?"
Long Tuấn ngưng tiếng cười đáp: "Không, ta cười ngươi, bởi vì ta phát giác ra ngươi rất buồn cười. Chẳng những cậy lớn hiếp nhỏ mà vẫn phải chật vật như thế, sau lại vẫn mặt dày nói rằng mình thắng. Ngươi nói xem ngươi có đáng buồn cười không?"
Không để ý tới ánh mắt và vẻ mặt muốn ăn thịt người của Vũ Văn Trường Sanh, Long Tuấn nói tiếp: "Lão già kia, bây giờ ngươi có cảm giác được miệng vết thương của mình không đau không? Đừng khẩn trương, ngươi không trúng độc, chỉ bất quá là trúng thuốc tê do ta đặc chế mà thôi. Ồ... ngươi không nên trừng mắt với ta mà, thuốc tê đó chính là của Ngũ độc giáo, muốn hận thì ngươi đi mà hận bọn chúng là được rồi, ta chỉ thoa có một chút trên thân kiếm mà thôi. Hơn nữa, thuốc tê này cũng không có lợi hại gì, sau năm ba canh giờ ngươi sẽ khôi phục tri giác, nhưng cánh tay phải của ngươi sẽ bị tê, sợ là phải nghỉ một chút rồi. Hắc hắc..."
Vũ Văn Trường Sanh vốn là tay giang hồ lão luyện, không ngờ rằng cho tới hôm nay chính mình lại rơi vào trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu, đại hận khôn xiết, cũng không tránh khỏi bội phục trí tuệ của hắn. Nếu là độc dược vào cơ thể, với công lực của Vũ Văn Trường Sanh, đương nhiên là có thể dễ dàng phát hiện. Nhưng loại thuốc tê lại không giống mấy món đó, làm tê liệt thần kinh cảm giác của thân thể, làm sao có thể phát giác ra được?
Nhưng cánh tay phải tê liệt thì đã làm sao? Vũ Văn Trường Sanh phấn chấn chấn chỉnh lại tinh thần, thản nhiên nói: "Tiểu tử ngươi thực sự là giảo hoạt, chẳng những võ công quái dị, toàn xuất ra những chiêu thức thần kỳ, trí tuệ cùng phản ứng lại càng lợi hại bậc nhất, nếu ngươi không phải là người Hán, lão phu nhất định phải thu nhận ngươi làm đồ đệ truyền y bát. Có điều…"
"Hứ! Chỉ tiểu gia mới không hiếm có thôi! Chỉ bằng thủ đoạn nhỏ nhặt đó của ngươi mà muốn thu ta làm đồ đệ, muốn so với sư phụ ta, ngươi cũng chỉ đáng xách giày cho người thôi." Tựa như hoài niệm về điều gì, Long Tuấn im lặng, nghe xem đối phương nói tiếp gì.
"Chẳng qua tạm thời ta mất một tay thì ngươi có thể làm gì nào? Bây giờ nếu ta muốn giết ngươi, chỉ dùng một ngón tay cũng dễ dàng giống như giết một con kiến. Cho nên, ngươi hoàn toàn thua rồi." Nói xong, Vũ Văn Trường Sanh sải bước tiến về phía trước.
Long Tuấn vẫn cười cười, nụ cười rất tươi. Vũ Văn Trường Sanh thấy trong lòng máy động, tựa hồ có chút úy kỵ.
"Tiểu tử thúi, ngươi lại cười cái gì?"
"Hắc hắc... Lần này ta lại không cười ngươi." Long Tuấn nói một mạch: "Ta thật sự là cao hứng. Ta có một huynh đệ tốt, vừa rồi ngươi cũng thấy, chính là kẻ có bộ dạng khờ khạo đó. Hắn thực sự rất khờ! Ta biết hắn nhất định sẽ tìm đến ta, kể cả ta đã chết, hắn cũng sẽ báo thù cho ta! Không ai hiểu rõ hắn hơn ta được."
"Hừ!" Vũ Văn Trường Sanh khinh thường hỏi: "Ngươi cho rằng hắn có thể cứu được ngươi?"
"Hắn đương nhiên không cứu được ta, nhưng ta lại có thể cứu hắn, ít nhất có thể để lại cho hắn nhiều cơ hội sống sót hơn. Ta biết hắn sẽ đến, ta cũng biết hắn đánh không lại ngươi, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp ngăn chặn một cánh tay của ngươi…" Long Tuấn cười, câu kế tiếp không cần phải nói, hẳn là Vũ Văn Trường Sanh cũng đã hiểu được rồi.
Dốc hết toàn lực, chỉ là ngăn chặn một tay đó, để đổi lấy thêm chút cơ hội sống sót cho huynh đệ. Cái này cuối cùng là ngu ngốc hay thông minh!?
Vũ Văn Trường Sanh nổi giận rồi, bây giờ hắn có cảm giác chính mình mới giống như kẻ ngu, vẫn bị người đùa bỡn! Cái loại nhỏ bé đó, không cam lòng, cảm giác căm tức sinh sôi nảy nở dâng tràn tận đáy lòng.
"Đồ điên! Ngươi là tên điên… Lão phu phải giết ngươi!"
Không để ý hết thảy, Vũ Văn Trường Sanh quên hết cả lý trí của mình, túm Long Tuấn dậy rồi tới một trận quyền đấm cước đá.
Tiếng gió vù vù vang lên, máu văng tung tóe! Long Tuấn cả người trên dưới da thịt rách nát thật là thê thảm. Nếu cứ như thế, Long Tuấn chắc chết không thể nghi ngờ.
"Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!"
Liên tục ba tiếng hét lớn, một người một đao từ trên trời giáng xuống, khí thế hùng mạnh hung hãn bức Vũ Văn Trường Sanh lui ra. Không chờ cho hắn kịp thấy rõ hình dạng kẻ vừa tới, đao phong điên cuồng mãnh liệt đã đánh về phía hắn long trời lở đất.
(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung
Phía sau ngọn đồi, Đinh Nghị đắc ý nhìn phía ánh sáng của lửa cùng khói bụi bốc lên phía mặt Bắc, phảng phất nghe được binh lính Thát Đát tộc đang kêu gào trong tuyệt vọng.
Hỏa dược này là việc do hắn cùng với Long Tuấn đã kỹ càng chuẩn bị từ trước, để không đả thảo kinh xà, chỉ có thể đem hỏa dược bố trí ở phạm vi bên ngoài của Thát Đát tộc.
Bọn Long Tuấn vốn chỉ là để dẫn dụ sự chú ý của Thát Đát tộc, tạo ra cơ hội chạy trốn, ai ngờ toàn quân của Thát Đát tộc nhân tự nhiên đi ra, đúng lúc giẫm vào trong vòng phạm vi của hỏa dược. Trúng thuốc nổ, những kẻ đi ra chết nhiều vô số, trong khoảng thời gian ngắn, Thát Đát đại quân lâm vào cục diện hỗn loạn.
Đương nhiên, Đinh Nghị lại tuyệt không hề biết rằng một cử động này của mình, mặc dù có vẻ có chút thừa thãi, nhưng đã để cho Nhạc Phàm, cho thành Đại Đồng giành được sinh cơ quý giá.
Không lâu sau, trên trời bắt đầu có mưa to rơi xuống, Đinh Nghị đột nhiên cảm thấy buồn bực. Bặm môi, hắn rút thanh loan đao vừa dày vừa nặng sau lưng ra, lẩm bẩm nói: "A Tuấn, từ nhỏ đến lớn chúng ta chưa từng tách rời, trước kia thế nào, bây giờ cũng vậy, sau này cũng nhất định sẽ không tách rời!" Dứt lời xoay người rời đi!
Trong mưa to, Long Tuấn đứng hiên ngang. Khảng khái tựa như dũng sĩ đối mặt với cái chết, mặc cho nước mưa thấm đẫm y phục thân mình cũng không lay động chút nào. Máu cùng nước hòa lẫn vào nhau, chảy ngấm vào đất nuôi dưỡng cỏ cây. Hắn vào lúc này, áo quần tơi tả, toàn thân đầy máu, vết thương đầy rẫy, tóc bay tán loạn, nếu không phải có sự chống đỡ của ý chí, e rằng hắn sớm đã ngã xuống đất không dậy nổi nữa rồi.
Ở phía trước Long Tuấn, cũng là một thân ảnh cao lớn.
Vũ Văn Trường Sanh sắc mặt không đổi, khí định thần nhàn, phảng phất giống như chưa từng có gì phát sinh. Nhưng sát cơ trong hắn và sự xộc xệch của quần áo đã nói cho người khác rằng hắn cũng không phải là bình yên vô sự.
Hai người đã đuổi nhau một mạch trên thảo nguyên, Long Tuấn dựa vào thân pháp khinh công quái dị và sức chịu đựng siêu cường, chống đỡ liên tiếp tới bây giờ. Nhưng điều làm cho Vũ Văn Trường Sanh bực mình nhất chính là, Long Tuấn một mặt thì vừa chạy mặt khác lại ném "Phích lịch đạn", mặc dù không làm bản thân hắn bị thương tổn nửa phân, nhưng lại làm cho hắn rất là mất mặt.
Kẻ này đến thì người kia lại chạy, hai người cứ như vậy giằng co. Càng lúc về sau, Vũ Văn Trường Sanh càng không cam tâm, quyết không bắt được Long Tuấn không dừng, ngay cả là vụ nổ mạnh vừa rồi ở mặt Bắc cũng chẳng ảnh hưởng quyết tâm của hắn.
"Tiểu tử thúi, lão phu muốn xem ngươi còn có thể dùng được bao nhiêu 'Phích lịch đạn' nữa. Hừ hừ... Ngươi ném đi! Ném nữa đi!" Vũ Văn Trường Sanh giận dữ rít lên, nhưng hắn vẫn tỉnh táo không tiến lên thêm bước nào.
Long Tuấn cười hắc hắc nói: "'Phích lịch đạn' trên người ta đích xác không nhiều lắm, chỉ còn hai ba quả thôi. Cho dù nổ không làm bị thương được ngươi, nhưng để nổ chính mình hẳn là không thành vấn đề."
"Ngươi…"
Vũ Văn Trường Sanh cố gắng nén lửa giận xuống, hắn biết rằng người Hán có câu nói cổ, hấp tấp gọi chó lại thì chỉ có nước nhảy tường. Nếu thực sự bức đối phương điên lên, chưa biết chừng sẽ còn sử dụng thủ đoạn gì đó cực đoan hơn nữa, vì vậy chậm rãi nói: "Tiểu tử thúi, lão phu không tin ngươi lại muốn chết… Chỉ cần ngươi nói cho lão phu những gì ngươi biết về việc 'Cửu châu phong thần', lão phu liền tha cho ngươi một mạng, thế nào?"
"Tha cho ta một mạng?" Long Tuấn cười lạnh nói: "Phế võ công của ta, rồi lại chặt đứt hai tay hai chân ta, để cho ta có sống cũng không bằng chết! Đây là tha cho ta một mạng sao!"
Bị người nói trúng điểm yếu, Vũ Văn Trường Sanh là nhất đại tông sư có địa vị cao quý, tự nhiên vừa thẹn vừa giận, thầm quyết tâm rằng sau khi xong việc, chuyện đầu tiên làm là sẽ cắt lưỡi đối phương, để tránh hắn nói hươu nói vượn khắp nơi.
Mềm không được, Vũ Văn Trường Sanh hung bạo độc ác nói: "Tiểu tử thúi ngươi thật không biết cân nhắc, ngươi có tin lão phu sẽ giết ngươi bây giờ hay không?"
"Tin! Đương nhiên tin."
Thấy bộ dáng Long Tuấn như sắp chết tới nơi rồi mà vẫn không sợ, Vũ Văn Trường Sanh không nhịn được bực bội quát: "Nói mau, cuối cùng ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn sống, sống thật lâu!" Long Tuấn sắc mặt nghiêm túc, thái độ đột nhiên khác hẳn thông thường tiến về phía Vũ Văn Trường Sanh.
"Ngươi định làm gì?"
Đối phương tiến sát tới, Vũ Văn Trường Sanh thân thể co rút lại theo bản năng, nhưng mau chóng nhớ ra mình mới là "người đi săn", vì vậy bình ổn thân hình đứng ưỡn ngực ra.
Long Tuấn vừa đi vừa nói: "Không phải ngươi muốn biết việc 'Cửu châu phong thần' sao? Được! Ta nói cho ngươi việc này."
"Vậy ngươi nói mau!" Vũ Văn Trường Sanh vẫn chưa tin lời nói quỷ quyệt của Long Tuấn, âm thầm vận chuyển cương khí hộ thể, cẩn thận đề phòng đối phương. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không nhìn thấu thiếu niên trước mắt này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Long Tuấn chậm rãi đi tới, dần dần gần lại, khoảng cách giữa hai người không tới một trượng.
Đồng tử trong mắt Vũ Văn Trường Sanh co rút lại, trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Hắn tự tin nếu đối phương lại tiến tới phía trước ba bước, hắn sẽ có thể dễ dàng chỉ một động tác sẽ chế ngự.
Một bước… hai bước…
Động rồi, đúng vào lúc Long Tuấn bước lên bước thứ ba, hai tay cũng đột nhiên nhét vào trong ngực!
"Bùng...bùng..."
Hai tiếng nổ thật lớn vang lên, Vũ Văn Trường Sinh còn chưa kịp né tránh, đã bị bao phủ ở trong khói bụi.
Trình độ công kích như vậy, có thể thương tổn được tông sư cao thủ như Vũ Văn Trường Sanh sao? Đáp án chắc chắn là không được.
Với võ công của Vũ Văn Trường Sanh, cho dù là tuyệt thế ám khí cũng khó mà mảy may thương tổn đến hắn, vậy làm sao mà hắn không kịp tránh thoát tập kích của "Phích lịch đạn"?
Mục đích mà hắn làm như vậy, đơn giản là dẫn dụ Long Tuấn sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng mà thôi. Mà hắn lại không biết rằng, Long Tuấn lại còn có ý định khác! Song phương cũng đều có mưu tính riêng, cuối cùng ai có thể được toại nguyện đây?
Khói bụi đầy trời, đúng vào lúc không phân biệt phương hướng này, trong bóng tối lóe lên một đạo hàn quang, đâm thẳng vào yết hầu của Vũ Văn Trường Sanh!
Là một thanh kiếm! Vũ Văn Trường Sanh nhìn thấy rõ ràng vật đâm tới là một thanh bảo kiếm cực kỳ sắc bén, hàn quang trên mũi kiếm trong sát na lóe lên giống như tinh thần vậy, làm cho người ta không thể hiểu nổi!
"Hồn phi phách tán!"
Long Tuấn chợt quát một tiếng, thân thể biến thành thẳng tắp phi vào, chĩa bảo kiếm bức thẳng về đối phương. Chiêu này chính là sát chiêu hung hiểm nhất trong "Truy hồn kiếm phổ"! Không có khí cơ, không có lực lượng, chỉ có kiếm quang.
"Hay! Hảo kiếm pháp! Đáng tiếc ngươi hôm nay gặp ta."
Vũ Văn Trường Sanh rất tự tin, bởi vì chỉ có rất ít người mới biết được, binh khí chính thức của hắn không phải cây quạt "Tàn vũ", mà là nhuyễn kiếm "Tử nhu" dấu trong quạt.
Không sai! Kiếm pháp mới là võ công đắc ý nhất của Vũ Văn Trường Sanh.
Dùng tay thay kiếm, một đạo thiên cương kiếm khí theo huyệt đạo vọt ra, bắn về phía Long Tuấn.
Ở trước lực lượng tuyệt đối, chiêu thức lợi hại cũng chỉ là bày biện hoa lá mà thôi. Long Tuấn đã từng được nghe Nhạc Phàm nhắc nhở qua không chỉ một lần, cho nên ở trước nguy cơ này, hắn quyết đoán buông kiếm trong tay, thay đổi bất thường mong thành công!
Cái gì!? Hắn muốn làm gì?!
Vũ Văn Trường Sanh chứng kiến Long Tuấn cử động như thế, mắt trợn ngược, nét mặt tràn đầy vẻ kinh dị. Hắn thân là cao thủ kiếm đạo, cho tới bây giờ vẫn giữ kiếm như mạng, thậm chí rất ít dùng kiếm. Thực sự không tưởng tượng nổi, đối phương vì muốn công kích, có thể bất ngờ quăng cả kiếm không để ý tới.
Không kịp phòng bị, Vũ Văn Trường Sanh nghiêng người một cái, hiểm hóc tránh được một kích trí mạng, nhưng tay phải vẫn bị thương do kiếm phong xẹt qua. Lạnh toát cả người, vừa rồi có chút nguy hiểm thật!
So sánh với hắn, đối mặt với kiếm khí từ ngón tay của Vũ Văn Trường Sanh, Long Tuấn ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, một đạo kiếm khí xuyên vào trong ngực, người rơi xuống đất không dậy nổi, trong miệng máu chảy không ngừng, hiển nhiên là đã bị nội thương rất nặng.
Vũ Văn Trường Sanh không phải kẻ hồ đồ, ngược lại, hắn từ nhỏ đã thông minh phi thường, mới có thành tựu ngày hôm nay. Chỉ có điều, từ sau lúc bắt đầu nghe được bốn chữ "Cửu châu phong thần", hắn liền mất đi sự tỉnh táo vốn có, bị Long Tuấn dắt mũi chạy đi một mạch.
"Ha ha... tiểu tử, ngươi thực sự rất được đấy, tuổi mới thế mà đã có võ công cùng trí tuệ như vậy… Đầu tiên là ngươi hao tổn tâm sức, sau lại dùng trí lừa gạt, cuối cùng đánh vào chỗ không phòng bị, định muốn đồng quy vu tận (*). Đáng tiếc thật! Đáng tiếc hôm nay ngươi gặp phải lão phu, nhất định ngươi phải thất bại." Vũ Văn Trường Sanh mặc dù bị thương nơi cánh tay, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ sướng khoái.
Trải qua sóng gió, cuối cùng đạt được thành quả thắng lợi, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo, tự hào, cảm thấy vui sướng, khoái chí. Bao gồm cả Long Tuấn bây giờ!
"Ha ha... khụ, khụ, khụ! Ha ha..." Long Tuấn đồng dạng nở nụ cười, nụ cười càng thêm điên cuồng, nụ cười càng thêm phóng túng, mặc dù không ngừng hộc máu, hắn vẫn cứ cười như cũ, phảng phất có thể xem như người vui vẻ nhất trong thiên hạ.
Tiếng cười của đối phương làm cho Vũ Văn Trường Sanh khó chịu cực độ, thu lại vẻ tươi cười, thay vào đó là một bộ mặt lạnh như băng hỏi: "Tiểu tử thúi, ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi cười chính mình phải không?"
Long Tuấn ngưng tiếng cười đáp: "Không, ta cười ngươi, bởi vì ta phát giác ra ngươi rất buồn cười. Chẳng những cậy lớn hiếp nhỏ mà vẫn phải chật vật như thế, sau lại vẫn mặt dày nói rằng mình thắng. Ngươi nói xem ngươi có đáng buồn cười không?"
Không để ý tới ánh mắt và vẻ mặt muốn ăn thịt người của Vũ Văn Trường Sanh, Long Tuấn nói tiếp: "Lão già kia, bây giờ ngươi có cảm giác được miệng vết thương của mình không đau không? Đừng khẩn trương, ngươi không trúng độc, chỉ bất quá là trúng thuốc tê do ta đặc chế mà thôi. Ồ... ngươi không nên trừng mắt với ta mà, thuốc tê đó chính là của Ngũ độc giáo, muốn hận thì ngươi đi mà hận bọn chúng là được rồi, ta chỉ thoa có một chút trên thân kiếm mà thôi. Hơn nữa, thuốc tê này cũng không có lợi hại gì, sau năm ba canh giờ ngươi sẽ khôi phục tri giác, nhưng cánh tay phải của ngươi sẽ bị tê, sợ là phải nghỉ một chút rồi. Hắc hắc..."
Vũ Văn Trường Sanh vốn là tay giang hồ lão luyện, không ngờ rằng cho tới hôm nay chính mình lại rơi vào trong tay một tiểu tử chưa ráo máu đầu, đại hận khôn xiết, cũng không tránh khỏi bội phục trí tuệ của hắn. Nếu là độc dược vào cơ thể, với công lực của Vũ Văn Trường Sanh, đương nhiên là có thể dễ dàng phát hiện. Nhưng loại thuốc tê lại không giống mấy món đó, làm tê liệt thần kinh cảm giác của thân thể, làm sao có thể phát giác ra được?
Nhưng cánh tay phải tê liệt thì đã làm sao? Vũ Văn Trường Sanh phấn chấn chấn chỉnh lại tinh thần, thản nhiên nói: "Tiểu tử ngươi thực sự là giảo hoạt, chẳng những võ công quái dị, toàn xuất ra những chiêu thức thần kỳ, trí tuệ cùng phản ứng lại càng lợi hại bậc nhất, nếu ngươi không phải là người Hán, lão phu nhất định phải thu nhận ngươi làm đồ đệ truyền y bát. Có điều…"
"Hứ! Chỉ tiểu gia mới không hiếm có thôi! Chỉ bằng thủ đoạn nhỏ nhặt đó của ngươi mà muốn thu ta làm đồ đệ, muốn so với sư phụ ta, ngươi cũng chỉ đáng xách giày cho người thôi." Tựa như hoài niệm về điều gì, Long Tuấn im lặng, nghe xem đối phương nói tiếp gì.
"Chẳng qua tạm thời ta mất một tay thì ngươi có thể làm gì nào? Bây giờ nếu ta muốn giết ngươi, chỉ dùng một ngón tay cũng dễ dàng giống như giết một con kiến. Cho nên, ngươi hoàn toàn thua rồi." Nói xong, Vũ Văn Trường Sanh sải bước tiến về phía trước.
Long Tuấn vẫn cười cười, nụ cười rất tươi. Vũ Văn Trường Sanh thấy trong lòng máy động, tựa hồ có chút úy kỵ.
"Tiểu tử thúi, ngươi lại cười cái gì?"
"Hắc hắc... Lần này ta lại không cười ngươi." Long Tuấn nói một mạch: "Ta thật sự là cao hứng. Ta có một huynh đệ tốt, vừa rồi ngươi cũng thấy, chính là kẻ có bộ dạng khờ khạo đó. Hắn thực sự rất khờ! Ta biết hắn nhất định sẽ tìm đến ta, kể cả ta đã chết, hắn cũng sẽ báo thù cho ta! Không ai hiểu rõ hắn hơn ta được."
"Hừ!" Vũ Văn Trường Sanh khinh thường hỏi: "Ngươi cho rằng hắn có thể cứu được ngươi?"
"Hắn đương nhiên không cứu được ta, nhưng ta lại có thể cứu hắn, ít nhất có thể để lại cho hắn nhiều cơ hội sống sót hơn. Ta biết hắn sẽ đến, ta cũng biết hắn đánh không lại ngươi, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp ngăn chặn một cánh tay của ngươi…" Long Tuấn cười, câu kế tiếp không cần phải nói, hẳn là Vũ Văn Trường Sanh cũng đã hiểu được rồi.
Dốc hết toàn lực, chỉ là ngăn chặn một tay đó, để đổi lấy thêm chút cơ hội sống sót cho huynh đệ. Cái này cuối cùng là ngu ngốc hay thông minh!?
Vũ Văn Trường Sanh nổi giận rồi, bây giờ hắn có cảm giác chính mình mới giống như kẻ ngu, vẫn bị người đùa bỡn! Cái loại nhỏ bé đó, không cam lòng, cảm giác căm tức sinh sôi nảy nở dâng tràn tận đáy lòng.
"Đồ điên! Ngươi là tên điên… Lão phu phải giết ngươi!"
Không để ý hết thảy, Vũ Văn Trường Sanh quên hết cả lý trí của mình, túm Long Tuấn dậy rồi tới một trận quyền đấm cước đá.
Tiếng gió vù vù vang lên, máu văng tung tóe! Long Tuấn cả người trên dưới da thịt rách nát thật là thê thảm. Nếu cứ như thế, Long Tuấn chắc chết không thể nghi ngờ.
"Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay!"
Liên tục ba tiếng hét lớn, một người một đao từ trên trời giáng xuống, khí thế hùng mạnh hung hãn bức Vũ Văn Trường Sanh lui ra. Không chờ cho hắn kịp thấy rõ hình dạng kẻ vừa tới, đao phong điên cuồng mãnh liệt đã đánh về phía hắn long trời lở đất.
(*) đồng quy vu tận: cùng chết chung
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân