Thương Thiên

Chương 258: Hữu đao “Bách Kiếp”

Trong doanh trại chủ soái doanh toàn bộ im lặng!
"Ta quyết định… cứu người!"
Nhạc Phàm lạnh nhạt nói, rất dứt khoát, không có một chút do dự, phảng phất như đáp ứng một việc rất đơn giản, rất nhẹ nhàng. Tất cả mọi người đều sửng sốt đứng tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
"Lý đại ca…" Chu Phượng hồi tỉnh, lại ôm chầm lấy Nhạc Phàm, lần này là quá vui mừng mà khóc!
Phó Suất vỗ vỗ ngực hào khí dâng trào, cao giọng nói: "Nếu Nhạc Phàm đã quyết định, vậy bao gồm lão Phó ta. Nguyệt Thi… ta, nàng…"
"Ha ha! Nhìn bộ dạng của chàng kìa…" Nhan Nguyệt Thi cắt ngang Phó SuẬ nắm nhẹ lấy cánh tay hắn: "Chu Tam công chúa là một nữ tử phi thường, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua!"
"Điên rồi, điên rồi! Các ngươi đều là người điên!" Lăng Thông nhún vai bất đắc dĩ, lập tức thoải mái cười nói: "Làm người thì phải như dòng nước lũ, quá mức bình an thì còn gì là thú vị… Đã như vậy, ta cũng cùng các ngươi điên một lần xem thế nào?"
"Ha ha…"
Bốn người cùng cười. Có tình, không cần giải thích gì nhiều!
"Còn ta nữa, còn ta nữa…" Tiểu cô nương cũng líu ríu đòi đi theo.
Hào khí hạ xuống, Lăng Thông khôi phục lại bộ dáng đùa cợt trước kia, hắc hắc cười nói: "Đã có quyết định, Nhạc Phàm định lúc nào thì xuất phát?"
Trầm ngâm một lát, Nhạc Phàm nói: "Sự việc xuất hiện đột ngột, hơn nữa lại gấp gáp… bây giờ là lúc mấu chốt, ta phải xử lý ở nơi này xong mới có thể đi được, cần phải có thời gian khoảng hai ba ngày".
Chu Phượng vội vàng nói: "Chúng ta còn thời gian, Hoàng thượng nói để cho tỷ tỷ đón năm mới, hoàng tộc đại hôn bình thường cần chuẩn bị hơn một tháng…"
Nhạc Phàm gật đầu, âm thần tính toán thời gian cần phải chuẩn bị.
Không trì hoãn thêm… Nhạc Phàm đi tìm đám người Trương Phong Nghị, lập tức chuẩn bị bố trận luyện tập.
...
Đại niên sơ ngũ (ngày mùng 5 của năm mới) giữa buổi trưa. Tĩnh quốc quân doanh phía tây, ngoài trăm trượng.
Trải qua hai ngày luyện tập và hoàn thiện, "Thập nhị thiên môn phá sát trận" hoàn chỉnh rốt cục hiện ra trước mắt mọi người.
So với mấy ngày trước đây bố cục không giống nhau, lúc này trận cơ đông tây nam bắc bốn hướng bốn phương vị, mấy vạn binh lính đứng theo vị trí, vẻ mặt nghiêm túc, sẵn sàng đợi lệnh. Cùng lúc này, Lăng Thông, Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi cùng Chu Phượng cũng đến đây xem, hiển nhiên đối với trận pháp của Nhạc Phàm cảm thấy hứng thú vô cùng.
Trương Phong Nghị đứng phía trước trận cơ khổng lồ này, trong lòng thấp thỏm bất an, trầm giọng hỏi: "Tiểu Phàm, binh lính đều đã an bài xong, ngươi xem có bao nhiêu phần nắm chắc?"
"Mười phần" Nhạc Phàm trả lời chắc chắn.
Đạo của trận pháp chính là mượn thế của thiên địa, dẫn dụ lực lượng vô hình… Đối với người thường mà nói, chính là một cái gì đó hư vô mờ ảo, không ai có thể bảo đảm được điều gì. Nhạc phàm nói như vậy không chỉ đối với bản thân có sự tin tưởng, đồng dạng cũng làm cho người khác tin tưởng.
"Bắt đầu bố trận…"
Trương Phong Nghị thanh âm hùng hậu hét lên, tât cả binh lính tinh thần rung lên.
"Tiền phong doanh, chính Bắc, tiến…"
"tam doanh bên phải, Tây nam tiến…"
"nhất doanh chính giữa, chính Đông tiến…"
Một loạt mệnh lệnh được phát ra, mấy ngàn binh lính có trật tự không rối loạn tiến vào trong trận cơ, phân biệt đứng tại mười hai vị trí mà Nhạc Phàm đã đánh dấu trước đó.
Cùng với từng đội binh sĩ tiến vào, trận cơ dần dần được lấp đầy… một cỗ khí thế lẫm liệt từ trong trận tản mát xuất ra, hình thành một đạo bình phong che chở rất kỳ quái…
"Khí thế thật làm cho người ta sợ hãi!!!"
"Hây! Sao lại xem không rõ?"
"Đúng vậy! Cảm giác có điểm giống… Đúng rồi, giống ảo ảnh!"
"Quá thần kỳ! Nghĩ không ra Nhạc Phàm lại còn có tài này nữa, võ công lại rất cao cường…"
"Nghe nói còn có y thuật hồi sinh nữa! Trời ơi, còn có phải là người nữa không!"
Mọi người chung quanh mồm năm miệng mười khiến Nhạc Phàm đầu váng mắt hoa, trên mặt hiện rõ hai chữ - "Biến thái."
"Nhạc Phàm huynh đệ thật dũng mãnh…"
"Số ta thật khổ, thật sự là số khổ, cái này còn là người sao?"
"Là số khổ, nếu ta có được một nửa lợi hại của Nhạc Phàm huynh đệ, vậy thì chúng ta sẽ không khổ nữa. Hắc hắc…"
"Được rồi!" Trận hình đã định, Nhạc Phàm quay lại nhìn Trương Phong Nghị gật đầu ra hiệu.
"Thập nhị thiên môn phá sát trận… Dàn trận!" Trương Phong Nghị cờ lệnh trong tay phất lên, mười hai cái bóng người xông vào trong trận, phân biệt nhảy đến mười hai cây cọc gỗ. Bọn họ chính là mười hai người tiếp thu đao pháp của Nhạc Phàm truyền thụ. Trương Tĩnh Cừu, Trương Uyển Anh, Mẫn Hàn, ba huynh đệ nhà họ Vương, Hoa Khuê cùng Liêu Cường…
Trương Phong Nghị lại phất động cờ lệnh, mấy vạn đội ngũ phía Tây bắc tấn công, đội ngũ theo đó mà tùy nghi xông vào trong trận…
"Người đâu ?"
"Ta cái gì cũng nhìn không thấy!"
"Không hay! Mau lui trở lại…"
"Tướng quân, mặt sau không có đường lui!"
"Đánh theo lão tử, xông ra bên trái".
"Các huynh đệ xông lên…"
Nhìn thấy thời cơ đã chín mùi, Trương Phong Nghị lại một lần nữa phất động cờ lệnh, miệng quát to: "Thập nhị tinh bất động… thiên môn biến… đẩu chuyển tinh di… thập nhị tinh biến trận".
Lại một loạt biến hóa, trận hình bắt đầu vận chuyển! những người đang quan sát xung quanh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
"Giết…"
"Giết… giết… giết…"
Trong trận sát khí lẫm liệt tiếng gầm rống không ngừng vang lên, tướng lĩnh xung quanh không khỏi sợ hãi, đều thối lui thật xa. Ngay cả Cừu Mính, Trần lão tướng quân cũng thừa nhận không chịu đựng được.
Lăng Thông, Phó Suất đám người cũng chưa từng trải qua giết chóc nơi chiến trường, đột nhiên chứng kiến quang cảnh như vậy, mỗi người đều sợ hãi ngây người! Giang hồ sát đấu so với chiến tranh quả thực như là tiểu hài tử đánh nhau bình thường, không đáng nhắc tới.
Vào lúc sửng sốt, ánh mắt bọn hắn không khỏi chuyển hướng về phía Nhạc Phàm, nhìn thấy khuôn mặt đó vẫn không đổi sắc, bộ dáng lạnh nhạt, bọn họ không khỏi đối với Nhạc Phàm lại có một cái nhận thức mới.
Mấy ngàn binh lính đấu với mấy vạn binh lính, đối đầu như thế nếu đặt trong tình huống bình thường, hoàn toàn không có gì phải lo lắng, ngay cả "Tử dịch doanh" tinh anh cũng sẽ không ngoại lệ. Nhưng bây giờ, ngay tại đây, ở bên trong "Thập nhị thiên môn phát sát trận", mấy van binh lính bị mấy ngàn binh lính đánh cho không có lực hoàn thủ, mấy người tướng lãnh đầu lĩnh đều bị các tiểu tốt bắt giữ.
Đương nhiên, lần này chỉ là diễn tập sa trường, cho nên mọi người sử dụng đều là đồ gỗ, đem thương tổn giảm xuống nhỏ nhất.
Vì xác định uy lực của chiến trận, Nhạc Phàm còn bảo Trần lão tướng quân dẫn một đội đột kích, phóng hỏa, bắn tên, ném đá… Sử dụng không từ một thủ đoạn nào.
Phóng hỏa vào lập tức tắt… tên bắn vào không trúng… đá toàn ném vào chỗ trống….bức bình phong kỳ dị đem ngăn cách hết mọi thứ….
Một loạt các biến hóa chỉ có Trương Phong Nghị là hiểu được rõ ràng, người bên ngoài trận nhìn vào chỉ là một sự mơ hồ.
Suốt một canh giờ đi qua, mấy vạn binh lính rốt cục cũng tan vỡ!
Trương Phong Nghị ngây ngốc nhìn binh lính của mình, không biết là kinh hãi hay là chết lặng. Nếu không có Nhạc Phàm đánh thức hắn tỉnh lại, sợ rằng hắn tiếp tục đứng tại chỗ này.
"Trương thúc, không tồi chứ".
"Tiểu Phàm, trận này quá lợi hại! Chinh chiến nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thất bại như vậy…"
"Con người so với trận pháp còn mạnh hơn".
"Ha ha, Tiểu Phàm nói rất đúng, nhân tài là quan trọng. Nhưng trận lớn như vậy, chúng ta di chuyển như thế nào?"
"Trận là chết, người là sống".
Trở lại trong chủ soái doanh, Trương Phong Nghị nghỉ ngơi, chỉ còn mấy người Nhạc Phàm, Cừu Mính cùng Trần lão tướng quân.
Nhạc Phàm lần cuối cùng đem sai sót của trận, cách thu trận, diễn trận ,bố trận, bài binh di chuyển các bước nói ra, bọn họ đều là sa trường dày dạn, đối với lĩnh ngộ chiến trận tương đối thuận lợi. Chỉ là, biết nói, không biết làm… Bất quá, điều này cũng không quá quan trọng.
...
Cửa quân doanh lúc này đầy người, tất cả đều là vì từ biệt Nhạc Phàm mà đến. Mặc dù chỉ ở chung một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng bọn họ đối với Nhạc Phàm có hiểu biết càng sâu, một người nam nhân như vậy, xa xa không giống như một bộ dạng hung ác mà giang hồ đồn đại.
Trong mắt bọn họ, Nhạc Phàm như một ngọn núi lớn, một thần thoại bất bại, có địa vị không thể thay thế được. Vượt qua Nhạc Phàm, cố gắng vượt qua Nhạc Phàm, cái này là mục tiêu, phương hướng theo đuổi cả đời của bọn họ.
"Tiểu Phàm, ngươi lại đây một chút".
Cừu Mính kéo Nhạc Phàm qua một bên, tay lấy ra một vật nói: "Tiểu Phàm, ta biết người không thích ngoại vật, nhưng có một vật ta hy vọng ngươi có thể nhận lấy…"
Đao! Là một thanh chiến đao rất bình thường, thân đao ngăm đen hiện ra vô số vết trầy xước, hiển nhiên đã trải qua trăm trận mà không gãy. Ở cuối chuôi đao, vải thưa cuốn quanh… cổ xưa, đơn giản, sắc bén. Có một chỗ duy nhất bất đồng, đó là trên thanh đao tán phát sát khí lẫm liệt, sát khí thuần túy! Đúng là một thanh hung binh, phảng phất chỉ vì giết chóc mà sinh ra!
Đao trong tay, một loại cảm giác huyết mạch tương liên tự nhiên mà sinh ra! Nhắm hai mắt lại, giống như trở lại thời kỳ sát phạt nơi chiến trường, mỗi một người chết dưới thanh đao này, gào rít tuyệt vọng, la hét, cầu khẩn…
Binh khí, không vì giết người mà sinh, nhưng người bởi vì nó mà chết. Thanh đao này, chính là một loại tuyệt thế hung khí!
"Thanh đao này là cha ta dùng sắt dưới biển sâu mà chế tạo nên chiến đao, chinh chiến sa trường hơn mười năm, trảm địch vô số, có thể nói là hung khí rất nặng, không người nào có thể so sánh… Ta bây giờ đem nó tặng cho ngươi, tin tưởng rằng nó nhất định có thể trợ giúp ngươi" Cừu Mính nhìn thấy Nhạc Phàm nhíu mày, tiếp tục nói: "Không nên cự tuyệt, đây là di nguyệt cuối cùng của phụ thân, phụ thân tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng ánh mắt của mình. Phụ thân có nói, nếu là cùng sinh ra trong một thời kỳ, ngươi hẳn là bằng hữu cả đời của phụ thân".
Nói đến đây, Cừu Mính hai mắt ươn ướt,vẻ mặt buồn bã.
Nhạc Phàm thân thể khẽ run, thanh âm đứt quãng nói: "Cho dù thời gian bất đồng, lão vẫn là bằng hữu cả đời của ta".
"Nó gọi là gì?" Nhìn chăm chú chiến đao, Nhạc Phàm cảm thấy xúc động.
Cừu Mính suy nghĩ miên man nói: "Phụ thân cả đời lập chí trừ gian, cho nên đã đem thanh đao này gọi là "Trảm Khấu"… Bất quá, cái tên này bây giờ đã không thích hợp với thanh đao nữa, nếu nó lại một lần nữa khai quang, Tiểu Phàm hãy đặt cho nó một cái tên mới đi".
"Vì chiến mà sinh, trăm kiếp không gãy… Đao này sau này gọi là "Bách Kiếp"!" Nhạc Phàm nhận lấy thanh đao, tâm tình rất kích động chỉ bởi vì hắn thật sự thích thanh đao này.
"Bách Kiếp chiến đao, tên hay lắm" Cừu Mính buông thả tâm sự, không khỏi nở nụ cười.
"Cám ơn Mính di!"
"Tiểu Phàm và ta còn khách khí gì nữa" Cừu Mính tiến lên một bước, xoa nhẹ khuôn mặt Nhạc Phàm nói: "Hài tử, chúng ta là thân nhân của ngươi, nhớ kỹ nhất định phải trở về".
"Nhất định!"
Nhạc Phàm phải đi, không bộc lộ nhiều tình cảm, cũng không dứt bỏ quá nhiều. Người kiên cường không phải là không thể thả lỏng tình cảm của mình, chỉ là loại người này rất xem trọng tình cảm, cất giữ càng sâu mà thôi.
Nhạc Phàm ra đi, hắn vẫn chưa nói cho Cừu Mính sự tình có liên quan tới bảo tàng. Lợi ích có lẽ có thể kéo bọn họ ra khỏi cuộc sống an nhàn, nhưng cũng hủy đi cuộc sống hạnh phúc của bọn họ. Giữ vật quý là có tội, Nhạc Phàm biết rất rõ cái đạo lý này.
Ích kỷ, có lẽ chỉ là một cái góc độ khác của sự quan tâm.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại