Thương Thiên
Chương 144: Chỉnh hợp võ học
Hây…
Ầm! Bùng… bùng…
…
Ánh sáng chiết xạ, bên trong loạn lâm, cuồng phong tảo diệp, bụi đất đầy trời. Chỉ thấy một bóng người trong rừng tung hoành bay múa, hoặc quyền phá, hoặc thủ trảm, hoặc cước trụy, hoặc chỏ thúc… quyền cước huy động, chạm vào vật nào bất luận hoa cỏ hay đất đá, cũng hóa thành bụi phấn.
Cuồng phong đình lại, bụi mù tiêu tán, Nhạc Phàm xuất hiện từ không trung…
"Xem ra đã khôi phục lại rồi!" Xem xét lại gân cốt, Nhạc Phàm hài lòng gật gù, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, có thực lực mới có thể bảo vệ được chính mình.
Ba ngày qua, hắn dùng toàn bộ thời gian, ban ngày đi theo Bạch Tố Vân học trận pháp, ban đêm hai người cùng nhau luận bàn kỳ nghệ, hoặc là nói chuyện trời đất. Loại cuộc sống này nhàn nhã này, khiến cho hắn tạm thời buông lỏng tâm tình thương cảm.
Đi tới một khối đá sạch sẽ, Nhạc Phàm ngồi xuống, bắt đầu hấp thu thiên địa nguyên khí… tâm thần thu lại, chỉ thấy trong cơ thể sinh cơ xuất hiện, bảy đạo nguyên khí theo quy luật di chuyển trong kinh mạch toàn thân. So với trước đây, Thất tình nguyên khí trong cơ thể càng thêm sung mãn, đậm đặc, phảng phất như sắp hóa thành dạng lỏng… Chỉ là lần này, Nhạc Phàm không hề có một chút vui mừng nào.
"Công phu của ngươi mặc dù không tệ, nhưng lại không có cái nhìn khái quát về võ học, sau này có muốn tiến một bước cũng là khó khăn phi thường, chỉ có thể tự mình tìm ra… Bất quá nói đi thì cũng nói lại, ưu điểm là không có hạn chế, đại biểu cho khả năng vô hạn, chuyện sau này, không ai có thể nói trước được!"
Nhớ tới lời Bạch Tố Vân nói với mình, Nhạc Phàm nội tâm cảm thấy rất là trầm trọng. "Tự nghĩ ra võ học! Ta có thể sao?" Hắn thì thào tự nhủ.
Muốn tự tạo ra võ học dể dàng như vậy sao? Cho dù ngươi có thiên tư cao tới đâu, tu dưỡng võ học há có thể một lúc mà thành. Lần này Nhạc Phàm có thể gặp gỡ cao thủ Bạch Tố Vân như vậy, không thể nói là bất hạnh! Ít nhất, Nhạc Phàm nhận thấy có rất nhiều điều đáng học hỏi ở Bạch Tố Vân.
Bạch Tố Vân hơn bốn mươi năm trước là một trong thập đại cao thủ trong thiên hạ, võ học thâm sâu, tuyệt đối có thể làm cho cao thủ trong thiên hạ ngưỡng mộ.
Được Bạch Tố Vân khuyến khích, Nhạc Phàm tiếp thu ý kiến, quyết định tự thân chỉnh hợp làm mới lại võ học, không chỉ là cho bản thân!
Dưới tàng cây, Nhạc Phàm dùng cành cây viết lên bùn đất, viết ra toàn bộ võ học của bản thân: "Dưỡng tâm kinh", "Giản đan đao pháp", "Tiễn thuật", "Cầm nã thập bát đả", "Thất thập nhị lộ đạn thối", "Long cực cửu biến", "Đao chiến thất thức", "Thác trận bộ" và "Phá kính kích".
"Ồ! Bình thường cũng không để ý, không nghĩ rằng tự mình cũng biết không ít thứ! Bất quá, "Giản đan đao pháp", "Cầm nã thập bát đả", "Thất thập nhị lộ đạn thối" và "Thác trận bộ" là ở chiến trường ngộ ra hiện tại đã dung nhập vào trong "Đao chiến thất thức" và "Phá kính kích",…
"Đao chiến thất thức" uy mãnh vô cùng, có cương có nhu, chia làm "Vô hồi thức", "Vạn quân thức", "Loạn kích thức", "Cuồng vũ thức", "Nộ chiến thức", "Sanh tử thức" và "Luân hồi thức", chính là công phu mà Nhạc Phàm am hiểu nhất. "Phá kính kích" chuyên phá cương khí của địch nhân! Liên kích càng nhiều, lực phá hoại càng lớn. Hai loại công phu này đều không thể không cường hãn, nhất là "Phá kính kích", trên lý thuyết, nó có khả năng phát triển vô hạn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là kinh nghiệm chiến đấu của bản thân phải phong phú và thể chất phải đủ sức mạnh!
Tiến thuật! Nếu có thể vận dụng trong chiến đấu hẳn là rất mạnh! Nhạc phàm thầm nghĩ.
Đối với người trong võ lâm, "Tiễn thuật" không được xem là một loại võ công, Nhạc Phàm đối với "Tiễn thuật" có sự hảo cảm bất thường, có lẽ bởi vì bản thân hắn là thợ săn. "Tiễn thuật" tuy biến hóa vô cùng, nhưng thường thì khả năng ngăn địch là hay nhất. Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Nhạc Phàm nhận thấy bảy đạo nguyên khí hỗ trợ cho tiễn thuật mang lại uy lực to lớn, không có ám khí nào so sánh được, cho dù tiên thiên cao thủ phóng cương khí ra cũng không hơn được.
"Đao chiến thất thức", "Phá kính kích", "Tiễn thuật" đều có chiêu thức võ công, đem thống nhất một loại "Thuật"; mà "Dưỡng tâm kinh", "Long cực cửu biến" chính là phương pháp rèn luyện, trở thành một loại "Luyện". Chỉ là… nghĩ đến phương pháp rèn luyện, Nhạc Phàm lại thấy đau đầu.
"Long cực cửu biến" chính là ngoại gia công phu của tiền nhân! Đối với nó, Nhạc Phàm tu luyện đến nay tương đối là thuận lợi, đã tới "Đoán cốt" tiểu thừa đỉnh phong chi cảnh. Nhưng muốn đột phá lên đại thừa chi cảnh để bước vào tiên thiên lộ, không phải chăm chỉ là có thể đạt được. Bất quá, hắn vẫn còn cảm thấy lực của thân thể vẫn có khả năng bạo phát… nên khi đối địch có thêm thất tình nguyên khí hộ thể, sức mạnh thân thể càng bá đạo, vừa rồi cây lá gãy rơi đầy đất đó là minh chứng tốt nhất. Xem ra lần trước khi cuồng bạo lên, cũng có không ít điểm tốt.
Mặt khác tại thức hải của hắn, thành hình mũi tên màu xám rất là thần bí. Tại Thái phủ đã từng bắn ra một lần, sau đó liền trở lại thức hải không có động tĩnh gì! Nhạc Phàm tự giải thích, lực lượng này là do tinh thần lực của hắn tiến hóa thành thực thể, thế nhưng lại không cách nào khống chế. May là năng lượng này đối với bản thân cũng không có ảnh hưởng gì, Nhạc Phàm cũng không phải lo lắng, chỉ cần thường xuyên chú ý đến biến hóa của nó.
Chỉ có tình huống xảy ra trong cơ thể… mới làm cho Nhạc Phàm cảm thấy bất đắc dĩ.
"Dưỡng tâm kinh" là phương pháp hít thở tu luyện thất tình nguyên khí, mặc dù đối với bản thân mà nói có nhiều chỗ tốt, nhưng loại lực lượng này đã vượt quá khả năng bản thân có thể điều khiển. Mặc dù bây giờ kinh mạch Nhạc Phàm vẫn thông suốt, nguyên khí trong cơ thể tuần hoàn không ngừng, cứ từ từ mà tăng cường… Nhưng hiện tại hắn phát hiện, nguyên khí càng lúc càng lớn mạnh, bản thân muốn khống chế tự nhiên thu phát cũng khó khăn, nói không chừng sẽ có lúc bạo phát uy hiếp đến tính mạng của bản thân.
"Ta nên thế nào mới tốt đây?" Thở dài một tiếng, Nhạc Phàm đứng dậy rời đi.
…
Sáng sớm, thâm cốc u lan, mây khói vờn quanh, chim hót hoa nở, một làn gió mát thổi qua hồ nước, tạo nên lớp lớp ngân quang, tựa như tiên cảnh.
Lúc này, Bạch Tố Vân đang đứng tại một phương trong cờ thế, tay cầm quân trắng di chuyển không ngừng, vẻ mặt nghiêm túc.
Sào sào…
Nghe thấy tiếng động Bạch Tố Vân ngẩng đầu nhìn lại, thấy Nhạc Phàm đang đi tới.
"Lão bá, ta có việc thỉnh giáo!
"Ồ! Nhạc Phàm khó mà chịu chủ động đi thỉnh giáo ta!" Bạch Tố Vân dừng đánh cờ, trong mắt có nét cười hỏi: "Ngươi nói đi, chuyện gì?"
Nhạc phàm nói: "Ta vốn định chỉnh hợp sở học của bản thân, nhưng… nhưng sau khi làm thử, vẫn còn có rất nhiều điều không hiểu, đặc biệt là phương pháp luyện tập".
Tiếp theo Nhạc Phàm kể lại tình hình của bản thân cho Bạch Tố Vân. Trong mắt hắn, Bạch Tố Vân là người đáng để tín nhiệm, huống nói ra cũng không ảnh hưởng gì, do đó Nhạc Phàm nói thẳng ra.
Bạch Tố Vân nghe xong lắc lắc đầu…
Phương pháp tu luyện của Nhạc Phàm thật là kỳ lạ, từ cổ chí kim, chưa từng có sách vở nào ghi chép chú giải về sanh mạng nguyên khí. Ngay cả Bạch Tố Vân là một kỳ nhân võ học uyên bác, cũng không hề biết qua.
Phải biết rằng, người trong võ lâm bình thường tụ khí vào huyệt, hy vọng một ngày có thể đả thông huyền quan, đạt tới tiên thiên chi cảnh.
Nhưng thể chất Nhạc Phàm không giống với người bình thường! Bởi vì hắn từ bé đã gặp những thử thách không giống người thường, huyệt đạo toàn thân bị kim châm phá huyệt phá vỡ, căn bản không cách nào tụ khí, chỉ có thể mượn kinh mạch, dùng tinh thần lực dẫn lối, hấp thụ thiên địa nguyên khí tự thân luyện hóa.
"Ài… Khó trách ngươi toàn thân không có chút nội lực, đã có lực lượng cường đại như thế, so với tu luyện ngoại công bình thường cường hãn hơn rất nhiều! Nguyên lai là như thế… Bất quá, ài, thật là đáng tiếc!" Bạch Tố Vân thở dài một tiếng, sắc mặt tiếc nuối. Không biết vì Nhạc Phàm không thể tu luyện nội lực mà thở dài, hay là vì nguyên nhân khác!
Trầm ngâm một lát, Bạch Tố Vân lại nói: "Tình huống của bản thân ngươi ta vô pháp cảm thụ được, bởi vậy cũng không giúp gì được cho ngươi. Với hiểu biết của ta, Có khả năng làm cho huyệt đạo hồi sinh bằng linh dược hoặc y thuật, trong thiên hạ đích xác là có rất ít… Bất quá, chỉ có một phương pháp khả thi…" Nói dứt câu, vẻ mặt Bạch Tố Vân trở nên rất nghiêm túc.
Ồ! Mắt Nhạc Phàm mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Bạch Tố Vân, tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt nóng rực.
"Phá nhi hậu lập, nghịch hành đảo thi, dĩ khí luyện huyệt!"(*) Bạch Tố Vân trầm trọng nói ra mười hai chữ!
…
(*)"Phá nhi hậu lập, nghịch hành đảo thi, dĩ khí luyện huyệt!": "Phá đi rồi lập lại, dùng cách nghịch hành, dùng khí luyện huyệt"
Ầm! Bùng… bùng…
…
Ánh sáng chiết xạ, bên trong loạn lâm, cuồng phong tảo diệp, bụi đất đầy trời. Chỉ thấy một bóng người trong rừng tung hoành bay múa, hoặc quyền phá, hoặc thủ trảm, hoặc cước trụy, hoặc chỏ thúc… quyền cước huy động, chạm vào vật nào bất luận hoa cỏ hay đất đá, cũng hóa thành bụi phấn.
Cuồng phong đình lại, bụi mù tiêu tán, Nhạc Phàm xuất hiện từ không trung…
"Xem ra đã khôi phục lại rồi!" Xem xét lại gân cốt, Nhạc Phàm hài lòng gật gù, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhỏm, có thực lực mới có thể bảo vệ được chính mình.
Ba ngày qua, hắn dùng toàn bộ thời gian, ban ngày đi theo Bạch Tố Vân học trận pháp, ban đêm hai người cùng nhau luận bàn kỳ nghệ, hoặc là nói chuyện trời đất. Loại cuộc sống này nhàn nhã này, khiến cho hắn tạm thời buông lỏng tâm tình thương cảm.
Đi tới một khối đá sạch sẽ, Nhạc Phàm ngồi xuống, bắt đầu hấp thu thiên địa nguyên khí… tâm thần thu lại, chỉ thấy trong cơ thể sinh cơ xuất hiện, bảy đạo nguyên khí theo quy luật di chuyển trong kinh mạch toàn thân. So với trước đây, Thất tình nguyên khí trong cơ thể càng thêm sung mãn, đậm đặc, phảng phất như sắp hóa thành dạng lỏng… Chỉ là lần này, Nhạc Phàm không hề có một chút vui mừng nào.
"Công phu của ngươi mặc dù không tệ, nhưng lại không có cái nhìn khái quát về võ học, sau này có muốn tiến một bước cũng là khó khăn phi thường, chỉ có thể tự mình tìm ra… Bất quá nói đi thì cũng nói lại, ưu điểm là không có hạn chế, đại biểu cho khả năng vô hạn, chuyện sau này, không ai có thể nói trước được!"
Nhớ tới lời Bạch Tố Vân nói với mình, Nhạc Phàm nội tâm cảm thấy rất là trầm trọng. "Tự nghĩ ra võ học! Ta có thể sao?" Hắn thì thào tự nhủ.
Muốn tự tạo ra võ học dể dàng như vậy sao? Cho dù ngươi có thiên tư cao tới đâu, tu dưỡng võ học há có thể một lúc mà thành. Lần này Nhạc Phàm có thể gặp gỡ cao thủ Bạch Tố Vân như vậy, không thể nói là bất hạnh! Ít nhất, Nhạc Phàm nhận thấy có rất nhiều điều đáng học hỏi ở Bạch Tố Vân.
Bạch Tố Vân hơn bốn mươi năm trước là một trong thập đại cao thủ trong thiên hạ, võ học thâm sâu, tuyệt đối có thể làm cho cao thủ trong thiên hạ ngưỡng mộ.
Được Bạch Tố Vân khuyến khích, Nhạc Phàm tiếp thu ý kiến, quyết định tự thân chỉnh hợp làm mới lại võ học, không chỉ là cho bản thân!
Dưới tàng cây, Nhạc Phàm dùng cành cây viết lên bùn đất, viết ra toàn bộ võ học của bản thân: "Dưỡng tâm kinh", "Giản đan đao pháp", "Tiễn thuật", "Cầm nã thập bát đả", "Thất thập nhị lộ đạn thối", "Long cực cửu biến", "Đao chiến thất thức", "Thác trận bộ" và "Phá kính kích".
"Ồ! Bình thường cũng không để ý, không nghĩ rằng tự mình cũng biết không ít thứ! Bất quá, "Giản đan đao pháp", "Cầm nã thập bát đả", "Thất thập nhị lộ đạn thối" và "Thác trận bộ" là ở chiến trường ngộ ra hiện tại đã dung nhập vào trong "Đao chiến thất thức" và "Phá kính kích",…
"Đao chiến thất thức" uy mãnh vô cùng, có cương có nhu, chia làm "Vô hồi thức", "Vạn quân thức", "Loạn kích thức", "Cuồng vũ thức", "Nộ chiến thức", "Sanh tử thức" và "Luân hồi thức", chính là công phu mà Nhạc Phàm am hiểu nhất. "Phá kính kích" chuyên phá cương khí của địch nhân! Liên kích càng nhiều, lực phá hoại càng lớn. Hai loại công phu này đều không thể không cường hãn, nhất là "Phá kính kích", trên lý thuyết, nó có khả năng phát triển vô hạn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết đó là kinh nghiệm chiến đấu của bản thân phải phong phú và thể chất phải đủ sức mạnh!
Tiến thuật! Nếu có thể vận dụng trong chiến đấu hẳn là rất mạnh! Nhạc phàm thầm nghĩ.
Đối với người trong võ lâm, "Tiễn thuật" không được xem là một loại võ công, Nhạc Phàm đối với "Tiễn thuật" có sự hảo cảm bất thường, có lẽ bởi vì bản thân hắn là thợ săn. "Tiễn thuật" tuy biến hóa vô cùng, nhưng thường thì khả năng ngăn địch là hay nhất. Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Nhạc Phàm nhận thấy bảy đạo nguyên khí hỗ trợ cho tiễn thuật mang lại uy lực to lớn, không có ám khí nào so sánh được, cho dù tiên thiên cao thủ phóng cương khí ra cũng không hơn được.
"Đao chiến thất thức", "Phá kính kích", "Tiễn thuật" đều có chiêu thức võ công, đem thống nhất một loại "Thuật"; mà "Dưỡng tâm kinh", "Long cực cửu biến" chính là phương pháp rèn luyện, trở thành một loại "Luyện". Chỉ là… nghĩ đến phương pháp rèn luyện, Nhạc Phàm lại thấy đau đầu.
"Long cực cửu biến" chính là ngoại gia công phu của tiền nhân! Đối với nó, Nhạc Phàm tu luyện đến nay tương đối là thuận lợi, đã tới "Đoán cốt" tiểu thừa đỉnh phong chi cảnh. Nhưng muốn đột phá lên đại thừa chi cảnh để bước vào tiên thiên lộ, không phải chăm chỉ là có thể đạt được. Bất quá, hắn vẫn còn cảm thấy lực của thân thể vẫn có khả năng bạo phát… nên khi đối địch có thêm thất tình nguyên khí hộ thể, sức mạnh thân thể càng bá đạo, vừa rồi cây lá gãy rơi đầy đất đó là minh chứng tốt nhất. Xem ra lần trước khi cuồng bạo lên, cũng có không ít điểm tốt.
Mặt khác tại thức hải của hắn, thành hình mũi tên màu xám rất là thần bí. Tại Thái phủ đã từng bắn ra một lần, sau đó liền trở lại thức hải không có động tĩnh gì! Nhạc Phàm tự giải thích, lực lượng này là do tinh thần lực của hắn tiến hóa thành thực thể, thế nhưng lại không cách nào khống chế. May là năng lượng này đối với bản thân cũng không có ảnh hưởng gì, Nhạc Phàm cũng không phải lo lắng, chỉ cần thường xuyên chú ý đến biến hóa của nó.
Chỉ có tình huống xảy ra trong cơ thể… mới làm cho Nhạc Phàm cảm thấy bất đắc dĩ.
"Dưỡng tâm kinh" là phương pháp hít thở tu luyện thất tình nguyên khí, mặc dù đối với bản thân mà nói có nhiều chỗ tốt, nhưng loại lực lượng này đã vượt quá khả năng bản thân có thể điều khiển. Mặc dù bây giờ kinh mạch Nhạc Phàm vẫn thông suốt, nguyên khí trong cơ thể tuần hoàn không ngừng, cứ từ từ mà tăng cường… Nhưng hiện tại hắn phát hiện, nguyên khí càng lúc càng lớn mạnh, bản thân muốn khống chế tự nhiên thu phát cũng khó khăn, nói không chừng sẽ có lúc bạo phát uy hiếp đến tính mạng của bản thân.
"Ta nên thế nào mới tốt đây?" Thở dài một tiếng, Nhạc Phàm đứng dậy rời đi.
…
Sáng sớm, thâm cốc u lan, mây khói vờn quanh, chim hót hoa nở, một làn gió mát thổi qua hồ nước, tạo nên lớp lớp ngân quang, tựa như tiên cảnh.
Lúc này, Bạch Tố Vân đang đứng tại một phương trong cờ thế, tay cầm quân trắng di chuyển không ngừng, vẻ mặt nghiêm túc.
Sào sào…
Nghe thấy tiếng động Bạch Tố Vân ngẩng đầu nhìn lại, thấy Nhạc Phàm đang đi tới.
"Lão bá, ta có việc thỉnh giáo!
"Ồ! Nhạc Phàm khó mà chịu chủ động đi thỉnh giáo ta!" Bạch Tố Vân dừng đánh cờ, trong mắt có nét cười hỏi: "Ngươi nói đi, chuyện gì?"
Nhạc phàm nói: "Ta vốn định chỉnh hợp sở học của bản thân, nhưng… nhưng sau khi làm thử, vẫn còn có rất nhiều điều không hiểu, đặc biệt là phương pháp luyện tập".
Tiếp theo Nhạc Phàm kể lại tình hình của bản thân cho Bạch Tố Vân. Trong mắt hắn, Bạch Tố Vân là người đáng để tín nhiệm, huống nói ra cũng không ảnh hưởng gì, do đó Nhạc Phàm nói thẳng ra.
Bạch Tố Vân nghe xong lắc lắc đầu…
Phương pháp tu luyện của Nhạc Phàm thật là kỳ lạ, từ cổ chí kim, chưa từng có sách vở nào ghi chép chú giải về sanh mạng nguyên khí. Ngay cả Bạch Tố Vân là một kỳ nhân võ học uyên bác, cũng không hề biết qua.
Phải biết rằng, người trong võ lâm bình thường tụ khí vào huyệt, hy vọng một ngày có thể đả thông huyền quan, đạt tới tiên thiên chi cảnh.
Nhưng thể chất Nhạc Phàm không giống với người bình thường! Bởi vì hắn từ bé đã gặp những thử thách không giống người thường, huyệt đạo toàn thân bị kim châm phá huyệt phá vỡ, căn bản không cách nào tụ khí, chỉ có thể mượn kinh mạch, dùng tinh thần lực dẫn lối, hấp thụ thiên địa nguyên khí tự thân luyện hóa.
"Ài… Khó trách ngươi toàn thân không có chút nội lực, đã có lực lượng cường đại như thế, so với tu luyện ngoại công bình thường cường hãn hơn rất nhiều! Nguyên lai là như thế… Bất quá, ài, thật là đáng tiếc!" Bạch Tố Vân thở dài một tiếng, sắc mặt tiếc nuối. Không biết vì Nhạc Phàm không thể tu luyện nội lực mà thở dài, hay là vì nguyên nhân khác!
Trầm ngâm một lát, Bạch Tố Vân lại nói: "Tình huống của bản thân ngươi ta vô pháp cảm thụ được, bởi vậy cũng không giúp gì được cho ngươi. Với hiểu biết của ta, Có khả năng làm cho huyệt đạo hồi sinh bằng linh dược hoặc y thuật, trong thiên hạ đích xác là có rất ít… Bất quá, chỉ có một phương pháp khả thi…" Nói dứt câu, vẻ mặt Bạch Tố Vân trở nên rất nghiêm túc.
Ồ! Mắt Nhạc Phàm mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Bạch Tố Vân, tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt nóng rực.
"Phá nhi hậu lập, nghịch hành đảo thi, dĩ khí luyện huyệt!"(*) Bạch Tố Vân trầm trọng nói ra mười hai chữ!
…
(*)"Phá nhi hậu lập, nghịch hành đảo thi, dĩ khí luyện huyệt!": "Phá đi rồi lập lại, dùng cách nghịch hành, dùng khí luyện huyệt"
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân