Thương Thiên
Chương 126: Thu hoạch
"Lý… Nhạc… Phàm…" Viên Hải gầm lên, khuôn mặt dữ tợn nhìn Nhạc Phàm: "Bổn tọa vừa phục "Tiên đan", trong hai canh giờ, công lực sẽ tăng lên gấp ba lần… lần này xem ngươi làm sao chạy thoát! Bổn tọa không chém ngươi ra làm vạn đoạn ,thề không làm người!"
"Hô… hô…"
"Ai muốn giết ta… thì phải chết…" Nhạc Phàm cố gắng điều hòa hơi thở, thở gấp nói: "Ngươi vừa mới dùng chính là "Tụ Thần Đan!" Đó là thuốc cấm kỵ của giang hồ… tăng công lực, tăng sát tính… không nghĩ rằng ngươi bất chấp tất cả, sử dụng cấm dược. Có lẽ trong thế giới của các ngươi không có cái gì là không được cả, chỉ có mạnh hiếp yếu. Ta vì thân nhân của mình mà phải sống, nhưng các người thì không biết mình vì cái gì mà sống. Thật là buồn cười, đáng thương… Ha ha…"
"Tụ Thần Đan" là Nhạc Phàm nghe Vạn tiên sinh nhắc tới, sự thần kỳ của loại thuốc này là trong một thời gian ngắn giúp gia tăng công lực lên mấy lần, nhưng tác dụng của nó không dài. Sau khi hết dược lực, sẽ làm kinh mạch cơ thể bị thương không thể khôi phục, hơn nữa dùngđan dược này cuồng tính đại phát tác, thành hiếu sát. Cho nên trên giang hồ, những ai dùng đan dược này đều là công địch của võ lâm, nên được gọi là cấm dược.
Viên Hải thần sắc trầm trọng, giận dữ hét lên: "Lý Nhạc Phàm… Ta bắt ngươi phải chết! Chết đi…"
Một tiếng bạo khởi, Viên Hải trong tay áo phải dấu đoản kiếm, nhằm thẳng về phía Nhạc Phàm đang thở dốc…
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, vung đại đao sứt mẻ, nghênh đón Viên Hải…
"Hô… hô… hô…" đao phong phá không, quyền cước qua lại liên tiếp mấy lượt, trong nháy mắt công phu đã giao thủ hơn mười chiêu.
Nếu như bình thường, hai người đơn đả độc đấu, Viên Hải không thể chiếm phần thắng, cho dù có phục dùng "Tụ Thần Đan", muốn thắng được Nhạc Phàm là vô cùng khó khăn. Chỉ là bây giờ, Nhạc Phàm liên tục bị đuổi giết thể lực bị tiêu hao quá nhiều, mặc dù không lo ngại thương thế, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa kịp hồi phục thể lực.
Trước kia trên chiến trường, đối diện với Nhạc Phàm đều là những binh lính bình thường, cho dù là nhiều người thì cũng không hao phí nhiều khí lực lắm. Nhưng bây giờ đối diện với cao thủ Viên Hải đã phục dùng "Tụ Thần Đan", qua một lúc giao thủ, hắn liền vô lực hồi phục.
"Phanh… bồng…"
"Ha ha… Giết! Lão tử muốn giết ngươi!" Viên Hải càng đánh càng điên cuồng, quyền cước điên cuồng hướng tới Nhạc Phàm, khí chấn động bắn ra bốn phía.
Đối diện với công kích điên cuồng của Viên Hải, Nhạc Phàm cảm thấy bế tắc, chỉ có thể khổ sở phòng ngự, hy vọng dược lực hết tác dụng, đến lúc đó mới có cơ hội.
Hai người một công một thủ kịch chiến rất lâu, Nhạc Phàm thể lực đã sắp hao tận, tiếp tục như vậy, sanh tử khó đoán, còn cái gì là cơ hội.
Ý nghĩ ngày càng mơ màng, Nhạc Phàm cố gắng khống chế bản thân cho thanh tỉnh trở lại, toàn lực ngăn cản công kích của Viên Hải.
Viên Hải mù quáng ,trong lòng phiền toái không thôi, nếu vừa rồi không phát cuồng. Bản thân điên cuồng công kích lâu như vậy mà vẫn không thể làm Nhạc Phàm bị thương nặng, cứ tiếp tục như vậy, dược lực hết, dựa vào cái gì để giết chết Lý Nhạc Phàm.
"Bổn tọa nhất định phải giết chết ngươi! Hát…" Viên Hải hàn quang trong mắt chợt lóe lên, chiến ý tăng cao, cả người như mũi tên bắn thẳng về phía Nhạc Phàm.
"Mẹ nó! Liều mạng!"
Nhạc Phàm từ đầu đến giờ chỉ có thể phòng ngự mà không thể phản kích, bây giờ thể lực hao tận, nếu không liều mạng, chẳng lẽ chờ người ta giết sao?
"Giết…" Nhạc Phàm hai tay nắm ác đao, gầm lên một tiếng, khuếch tán sát khí dày đặc ra xung quanh, tóc trắng dựng đứng, phảng phất như trở lại thời chém giết nơi chiến trường.
"Sanh Tử thức" – sát khí tung hoành, sanh tử lưỡng lập.
Nhạc Phàm huy động tất cả thất tình chi khí trong cơ thể quán nhập vào hai tay chém mạnh về phía Viên Hải…
"Hừ hừ! Lý Nhạc Phàm… ngươi lần này chết chắc! Dám cùng ta liều mạng, nếm thử công phu lợi hại của ta…" Viên Hải trong lòng sớm tính toán, khi Nhạc Phàm vung đao chém về phía mình, thân thể di chuyển trên không trung đột nhiên tránh sang bên một cách khác thường, xuất hiện phía bên trái Nhạc Phàm…
"Sao lại có thể như vậy?" Nhạc Phàm cả kinh, chưa từng gặp qua công phu nào quỷ dị như thế. Vì vậy nhanh chóng thu thế, không để ý tới khí huyết đang nghịch chuyển trong cơ thể.
"Phốc…" một ngụm máu tươi từ trong miệng Nhạc Phàm bắn ra, thẳng tới mặt Viên Hải.
Lúc mấu chốt này, hắn chợt nhớ lại một chiêu của Long Tuấn đối phó Độc nương tử trong miếu đổ nát. Trong lòng tự diễu: "Không nghĩ rằng, chính mình cũng sẽ sử dụng loại chiêu thức này".
"Cái gì!" Viên Hải trong tay áo ẩn dấu đoản kiếm, đang muốn bắn thẳng về phía trái tim Nhạc Phàm, thì bị một cổ máu tươi bắn thẳng lên mặt.
"Sa… a…"
Không kịp phòng bị, Viên Hải bị máu tươi bắn trúng hai mắt, phát lên tiếng kêu thảm thiết. Tay hắn vung lên, đoản kiếm giấu trong ống tay áo phóng ra… mục tiêu là bên trái Nhạc Phàm.
Trong mắt Nhạc Phàm thời gian phảng phất như ngừng lại, trước mắt hắn đoản kiếm xuất hiện, chậm rãi đâm vào thân thể .
"Oanh…"
Trong đầu Nhạc Phàm nổ lên một tiếng, trong lòng vô số ý niệm nổi lên… phảng phất những lời dạy bảo và sự quan tâm của cha… Tiểu Nhã, hình dáng và nỗi nhớ… gia gia tốt bụng và tôn kính… còn có cả những người huynh đệ tốt nữa…
"Ta phải chết chăng?! Ta dựa vào cái gì chứng minh sự tồn tại của mình? Dựa vào cái gì? Ta phải sống! Ta phải sống!..." Nhạc Phàm trong lòng liều mạng kêu gọi, ánh mắt phát ra thần quang kiên nghị, đó là một loại kiên định bất khuất. Ý chí muốn sống cường đại dâng lên, hắn tay trái thu về, không để ý đến mọi thứ ,vung trảo hướng tới đoản kiếm.
"Xuy… xuy…" kiếm như cá chạch, nhẹ nhàng lướt qua thủ chưởng, xuất hiện một vệt máu hồng trên thân kiếm.
Nhạc Phàm ngón tay cứng như kim cương, kẹp chặt lấy thân đoản kiếm, từ tay truyền đến từng trận đau nhức… rốt cục mũi kiếm cũng dừng lại ở trước ngực.
"Cơ hội!" Nhạc Phàm tâm niệm chợt lóe lên, cố nén đau đớn, tay phải cử đao, chém mạnh về phía Viên Hải: "Chết đi…".
Một đao đơn giản, như lưu tinh trong đêm đen, chiếu sáng không gian vô tận, nhưng không phát ra nửa điểm tiếng vang…
Một đao vô thanh vô tức, như gió xẹt qua cổ Viên Hải, phảng phất như mang đi một cái gì đó.
"Lách tách… lách tách…"
"Hô… hô… hô…" Nhạc Phàm chống thân thể, ra sức hít thở, tay trái máu không ngừng chảy ra. Hắn lúc này không còn đến nửa điểm khí lực.
Viên Hải hai tay tự nhiên buông lỏng, con mắt khép hờ, nhãn thần đỏ máu, khuôn mặt vô cảm.
Gió nhẹ thổi qua, thân thể Viên Hải chậm rãi ngã xuống…
"Phì phì… phụt…" một vòi máu từ cổ Viên Hải bắn ra, cùng lúc với thân thể hắn rơi xuống mặt đất, "Bình bịch" đổ xuống một bên, mặt đất nhiễm đầy máu tươi. Có lẽ, cỏ cây nơi này năm sau sẽ mọc lên tươi tốt.
"Hô.." Nhạc Phàm hít sâu một hơi, "Phịch…!"ngã ra trên mặt đất.
"Mệt quá…"
Địch nhân đã bị giết hết, một trận mệt mỏi xâm nhập vào tâm thần. Nhưng Nhạc Phàm biết lúc này không thể nghỉ ngơi, nếu không địch nhân đuổi tới, khi đó sẽ không có cơ hội sống sót.
Nhạc Phàm ném đoản kiếm trong tay, chống thân thể ngồi dậy, dùng phương pháp điều tức "Thất tình dưỡng tâm" đồng thời vận chuyển Long cực cửu biến, tiến hành khôi phục thân thể.
"Ách!"
Đang tập trung điều tức, Nhạc Phàm đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên tia bất đắc dĩ. Mặc dù hắn đang điều tức, nhưng linh thức vẫn cảnh giới bốn phía.
Lúc này, cách hơn năm sáu mươi trượng về phía tây, một đám người giang hồ đang tiến hành tìm kiếm hắn…
"Hoàn hảo!" Nhạc Phàm thầm cảm thấy may mắn, may là hắn đã khôi phục lại một phần thể lực, nếu không lúc này chỉ có thể chờ chết.
Xoay người một cái, Nhạc Phàm đi về phía thi thể Viên Hải, lục lọi tìm kiếm trên người hắn…
Từ sau khi rời khỏi ngôi miếu đổ nát, bắt đầu từ ngày thứ hai đã bị người ta đuổi giết, gặp một gã sát thủ cực kỳ lợi hại. Vào lúc nguy hiểm nhất đã đột phá vòng vây, lợi dụng sơ hở của một cao thủ dùng kiếm, một kiếm đánh vào mà thành công…
Nhẫn nại mới có thể không gặp thất bại! Sau đó Nhạc Phàm có thói quen sưu tầm "chiến lợi phẩm" trên người bọn sát thủ hoặc những cao thủ lợi hại, hy vọng sau này chúng có ích với bản thân.
Một đường chiến đấu với địch nhân, Nhạc Phàm thu hoạch được khá nhiều bí tịch, ngân phiếu, đan dược, binh khí vân vân…
"Có rồi!" Nhạc Phàm tâm vừa động, liền lấy ra một lệnh bài cổ quái, còn có một gói giấy bao bọc một cái gì đó. Lại không kịp nhìn kỹ, bỏ cả vào trong ngực. Đứng dậy nhặt lấy đoản kiếm vừa rồi, hướng về hướng đông chạy đi…
"Nhanh! Hắn ở phía trước…"
"Mau đuổi theo…" trong nháy mắt địch nhân đã chạy tới, theo hướng Nhạc Phàm vừa chạy mà đuổi theo.
"Hô… hô…"
"Ai muốn giết ta… thì phải chết…" Nhạc Phàm cố gắng điều hòa hơi thở, thở gấp nói: "Ngươi vừa mới dùng chính là "Tụ Thần Đan!" Đó là thuốc cấm kỵ của giang hồ… tăng công lực, tăng sát tính… không nghĩ rằng ngươi bất chấp tất cả, sử dụng cấm dược. Có lẽ trong thế giới của các ngươi không có cái gì là không được cả, chỉ có mạnh hiếp yếu. Ta vì thân nhân của mình mà phải sống, nhưng các người thì không biết mình vì cái gì mà sống. Thật là buồn cười, đáng thương… Ha ha…"
"Tụ Thần Đan" là Nhạc Phàm nghe Vạn tiên sinh nhắc tới, sự thần kỳ của loại thuốc này là trong một thời gian ngắn giúp gia tăng công lực lên mấy lần, nhưng tác dụng của nó không dài. Sau khi hết dược lực, sẽ làm kinh mạch cơ thể bị thương không thể khôi phục, hơn nữa dùngđan dược này cuồng tính đại phát tác, thành hiếu sát. Cho nên trên giang hồ, những ai dùng đan dược này đều là công địch của võ lâm, nên được gọi là cấm dược.
Viên Hải thần sắc trầm trọng, giận dữ hét lên: "Lý Nhạc Phàm… Ta bắt ngươi phải chết! Chết đi…"
Một tiếng bạo khởi, Viên Hải trong tay áo phải dấu đoản kiếm, nhằm thẳng về phía Nhạc Phàm đang thở dốc…
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ lạnh một tiếng, vung đại đao sứt mẻ, nghênh đón Viên Hải…
"Hô… hô… hô…" đao phong phá không, quyền cước qua lại liên tiếp mấy lượt, trong nháy mắt công phu đã giao thủ hơn mười chiêu.
Nếu như bình thường, hai người đơn đả độc đấu, Viên Hải không thể chiếm phần thắng, cho dù có phục dùng "Tụ Thần Đan", muốn thắng được Nhạc Phàm là vô cùng khó khăn. Chỉ là bây giờ, Nhạc Phàm liên tục bị đuổi giết thể lực bị tiêu hao quá nhiều, mặc dù không lo ngại thương thế, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa kịp hồi phục thể lực.
Trước kia trên chiến trường, đối diện với Nhạc Phàm đều là những binh lính bình thường, cho dù là nhiều người thì cũng không hao phí nhiều khí lực lắm. Nhưng bây giờ đối diện với cao thủ Viên Hải đã phục dùng "Tụ Thần Đan", qua một lúc giao thủ, hắn liền vô lực hồi phục.
"Phanh… bồng…"
"Ha ha… Giết! Lão tử muốn giết ngươi!" Viên Hải càng đánh càng điên cuồng, quyền cước điên cuồng hướng tới Nhạc Phàm, khí chấn động bắn ra bốn phía.
Đối diện với công kích điên cuồng của Viên Hải, Nhạc Phàm cảm thấy bế tắc, chỉ có thể khổ sở phòng ngự, hy vọng dược lực hết tác dụng, đến lúc đó mới có cơ hội.
Hai người một công một thủ kịch chiến rất lâu, Nhạc Phàm thể lực đã sắp hao tận, tiếp tục như vậy, sanh tử khó đoán, còn cái gì là cơ hội.
Ý nghĩ ngày càng mơ màng, Nhạc Phàm cố gắng khống chế bản thân cho thanh tỉnh trở lại, toàn lực ngăn cản công kích của Viên Hải.
Viên Hải mù quáng ,trong lòng phiền toái không thôi, nếu vừa rồi không phát cuồng. Bản thân điên cuồng công kích lâu như vậy mà vẫn không thể làm Nhạc Phàm bị thương nặng, cứ tiếp tục như vậy, dược lực hết, dựa vào cái gì để giết chết Lý Nhạc Phàm.
"Bổn tọa nhất định phải giết chết ngươi! Hát…" Viên Hải hàn quang trong mắt chợt lóe lên, chiến ý tăng cao, cả người như mũi tên bắn thẳng về phía Nhạc Phàm.
"Mẹ nó! Liều mạng!"
Nhạc Phàm từ đầu đến giờ chỉ có thể phòng ngự mà không thể phản kích, bây giờ thể lực hao tận, nếu không liều mạng, chẳng lẽ chờ người ta giết sao?
"Giết…" Nhạc Phàm hai tay nắm ác đao, gầm lên một tiếng, khuếch tán sát khí dày đặc ra xung quanh, tóc trắng dựng đứng, phảng phất như trở lại thời chém giết nơi chiến trường.
"Sanh Tử thức" – sát khí tung hoành, sanh tử lưỡng lập.
Nhạc Phàm huy động tất cả thất tình chi khí trong cơ thể quán nhập vào hai tay chém mạnh về phía Viên Hải…
"Hừ hừ! Lý Nhạc Phàm… ngươi lần này chết chắc! Dám cùng ta liều mạng, nếm thử công phu lợi hại của ta…" Viên Hải trong lòng sớm tính toán, khi Nhạc Phàm vung đao chém về phía mình, thân thể di chuyển trên không trung đột nhiên tránh sang bên một cách khác thường, xuất hiện phía bên trái Nhạc Phàm…
"Sao lại có thể như vậy?" Nhạc Phàm cả kinh, chưa từng gặp qua công phu nào quỷ dị như thế. Vì vậy nhanh chóng thu thế, không để ý tới khí huyết đang nghịch chuyển trong cơ thể.
"Phốc…" một ngụm máu tươi từ trong miệng Nhạc Phàm bắn ra, thẳng tới mặt Viên Hải.
Lúc mấu chốt này, hắn chợt nhớ lại một chiêu của Long Tuấn đối phó Độc nương tử trong miếu đổ nát. Trong lòng tự diễu: "Không nghĩ rằng, chính mình cũng sẽ sử dụng loại chiêu thức này".
"Cái gì!" Viên Hải trong tay áo ẩn dấu đoản kiếm, đang muốn bắn thẳng về phía trái tim Nhạc Phàm, thì bị một cổ máu tươi bắn thẳng lên mặt.
"Sa… a…"
Không kịp phòng bị, Viên Hải bị máu tươi bắn trúng hai mắt, phát lên tiếng kêu thảm thiết. Tay hắn vung lên, đoản kiếm giấu trong ống tay áo phóng ra… mục tiêu là bên trái Nhạc Phàm.
Trong mắt Nhạc Phàm thời gian phảng phất như ngừng lại, trước mắt hắn đoản kiếm xuất hiện, chậm rãi đâm vào thân thể .
"Oanh…"
Trong đầu Nhạc Phàm nổ lên một tiếng, trong lòng vô số ý niệm nổi lên… phảng phất những lời dạy bảo và sự quan tâm của cha… Tiểu Nhã, hình dáng và nỗi nhớ… gia gia tốt bụng và tôn kính… còn có cả những người huynh đệ tốt nữa…
"Ta phải chết chăng?! Ta dựa vào cái gì chứng minh sự tồn tại của mình? Dựa vào cái gì? Ta phải sống! Ta phải sống!..." Nhạc Phàm trong lòng liều mạng kêu gọi, ánh mắt phát ra thần quang kiên nghị, đó là một loại kiên định bất khuất. Ý chí muốn sống cường đại dâng lên, hắn tay trái thu về, không để ý đến mọi thứ ,vung trảo hướng tới đoản kiếm.
"Xuy… xuy…" kiếm như cá chạch, nhẹ nhàng lướt qua thủ chưởng, xuất hiện một vệt máu hồng trên thân kiếm.
Nhạc Phàm ngón tay cứng như kim cương, kẹp chặt lấy thân đoản kiếm, từ tay truyền đến từng trận đau nhức… rốt cục mũi kiếm cũng dừng lại ở trước ngực.
"Cơ hội!" Nhạc Phàm tâm niệm chợt lóe lên, cố nén đau đớn, tay phải cử đao, chém mạnh về phía Viên Hải: "Chết đi…".
Một đao đơn giản, như lưu tinh trong đêm đen, chiếu sáng không gian vô tận, nhưng không phát ra nửa điểm tiếng vang…
Một đao vô thanh vô tức, như gió xẹt qua cổ Viên Hải, phảng phất như mang đi một cái gì đó.
"Lách tách… lách tách…"
"Hô… hô… hô…" Nhạc Phàm chống thân thể, ra sức hít thở, tay trái máu không ngừng chảy ra. Hắn lúc này không còn đến nửa điểm khí lực.
Viên Hải hai tay tự nhiên buông lỏng, con mắt khép hờ, nhãn thần đỏ máu, khuôn mặt vô cảm.
Gió nhẹ thổi qua, thân thể Viên Hải chậm rãi ngã xuống…
"Phì phì… phụt…" một vòi máu từ cổ Viên Hải bắn ra, cùng lúc với thân thể hắn rơi xuống mặt đất, "Bình bịch" đổ xuống một bên, mặt đất nhiễm đầy máu tươi. Có lẽ, cỏ cây nơi này năm sau sẽ mọc lên tươi tốt.
"Hô.." Nhạc Phàm hít sâu một hơi, "Phịch…!"ngã ra trên mặt đất.
"Mệt quá…"
Địch nhân đã bị giết hết, một trận mệt mỏi xâm nhập vào tâm thần. Nhưng Nhạc Phàm biết lúc này không thể nghỉ ngơi, nếu không địch nhân đuổi tới, khi đó sẽ không có cơ hội sống sót.
Nhạc Phàm ném đoản kiếm trong tay, chống thân thể ngồi dậy, dùng phương pháp điều tức "Thất tình dưỡng tâm" đồng thời vận chuyển Long cực cửu biến, tiến hành khôi phục thân thể.
"Ách!"
Đang tập trung điều tức, Nhạc Phàm đột nhiên mở mắt, trong mắt lóe lên tia bất đắc dĩ. Mặc dù hắn đang điều tức, nhưng linh thức vẫn cảnh giới bốn phía.
Lúc này, cách hơn năm sáu mươi trượng về phía tây, một đám người giang hồ đang tiến hành tìm kiếm hắn…
"Hoàn hảo!" Nhạc Phàm thầm cảm thấy may mắn, may là hắn đã khôi phục lại một phần thể lực, nếu không lúc này chỉ có thể chờ chết.
Xoay người một cái, Nhạc Phàm đi về phía thi thể Viên Hải, lục lọi tìm kiếm trên người hắn…
Từ sau khi rời khỏi ngôi miếu đổ nát, bắt đầu từ ngày thứ hai đã bị người ta đuổi giết, gặp một gã sát thủ cực kỳ lợi hại. Vào lúc nguy hiểm nhất đã đột phá vòng vây, lợi dụng sơ hở của một cao thủ dùng kiếm, một kiếm đánh vào mà thành công…
Nhẫn nại mới có thể không gặp thất bại! Sau đó Nhạc Phàm có thói quen sưu tầm "chiến lợi phẩm" trên người bọn sát thủ hoặc những cao thủ lợi hại, hy vọng sau này chúng có ích với bản thân.
Một đường chiến đấu với địch nhân, Nhạc Phàm thu hoạch được khá nhiều bí tịch, ngân phiếu, đan dược, binh khí vân vân…
"Có rồi!" Nhạc Phàm tâm vừa động, liền lấy ra một lệnh bài cổ quái, còn có một gói giấy bao bọc một cái gì đó. Lại không kịp nhìn kỹ, bỏ cả vào trong ngực. Đứng dậy nhặt lấy đoản kiếm vừa rồi, hướng về hướng đông chạy đi…
"Nhanh! Hắn ở phía trước…"
"Mau đuổi theo…" trong nháy mắt địch nhân đã chạy tới, theo hướng Nhạc Phàm vừa chạy mà đuổi theo.
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân