Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về
Chương 49: Biến cố bồng lai. Duyệt nhi tức giận
Duyệt Nhi tuy không quen nhiều người lắm nhưng tha hương cũng gặp bạn cũ.
Khi nàng đang ngồi trong lòng Tức Mặc Ly ăn thịt nướng trong tiệc sinh thần của Ôn Do thì bỗng một tiếng kêu mang theo vui mừng tột độ truyền đến: “Duyệt Nhi muội muội…"
Lỗ tai nhỏ bé của Duyệt Nhi dựng thẳng lên, thanh âm mềm mại tràn ngập vui vẻ: “Chỉ Thủy ca ca! Sao huynh cũng ở đây?"
Trên khuôn mặt thanh tú của Chỉ Thủy đều là nét hân hoan, trên dưới trái phải đem Duyệt Nhi quan sát một lần,xác định bình yên an ổn cũng như không bị thiếu gì, mới yên tâm nói: “Mấy ngày trước ở Nam Hải nghe nói có người phóng hỏa đốt hơn mười sản nghiệp của Doanh Châu, là một tiểu cô nương luôn nằm vùi trong lòng của một nam tử hào hoa phong nhã, còn có hai lỗ tai màu tím, ta liền biết đó chính là muội. Cho nên thỉnh cầu mẫu vương thay thế ca ca tới đây…"
Duyệt Nhi vung đôi tay nhỏ bé: “Huynh đến ngồi bên cạnh ta…".Đáng thương cho hai vị tiên quân tiên phong đạo cốt bên cạnh, chòm râu bạc run run, đứng dậy thay đổi vị trí, làm bộ như ban đầu nơi đó vốn không có ai ngồi.
Chỉ Thủy hài lòng ngồi xuống cạnh Duyệt Nhi, hai người vừa nói vừa cười, Ôn Chi Hàn thấy thế, mắt đều đỏ hết cả lên, cũng không cam lòng chạy tới giúp vui, vừa tụ họp lại, tự nhiên phát hiện ra ba người vậy mà lại có rất nhiều đề tài chung, nói thế nào cũng hết sức náo nhiệt.
Thế nên hơn một ngàn người có chức tước cùng chúng tiên có tu vi bên dưới đài liền trông thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Ngồi ở tiên đài cao nhất, Lạc Thủy Thượng Thần một thân bạch y tao nhã, trong lòng ôm một tiểu cô nương trắng trẻo, tiểu cô nương ngồi bên cạnh Nhị vương tử Nam Hải và đồ đệ của Doanh Châu sơn chủ, ba người đang cao hứng bừng bừng, nói chuyện gì mà suýt chút nữa thì hoa chân múa tay, thật sự là cảnh tượng ấm áp hài hòa khi gặp được người quen nơi đất khách.
Được rồi, ngoại trừ biểu tình có chút lành lạnh của Lạc Thủy Thượng Thần, y thường thường phải nhẹ nhàng đem cái đầu nhỏ của tiểu cô nương trong lòng mà trước đó gần như đã sáp lại một chỗ với hai người kia kéo trở về,cứ vài lần như vậy, tiểu cô nương liền mạnh mẽ lắc đầu phản kháng. Mọi người trông thấy thì đều yên lặng vì tiểu cô nương không biết tốt xấu kia mà cắn răng, không ngờ rằng Lạc Thủy thượng thần chính vì không biết phải làm thế nào, một tay ôm lấy toàn bộ vòng eo mảnh khảnh của tiểu cô nương, tiểu cô nương muốn tránh lại phát hiện không thể động đậy, đầu nhỏ quyết định bất động, hai lỗ tai be bé tiu nghỉu cụp xuống, dáng vẻ nhu thuận khiến chúng tiên hận không thể đi tới ôm lấy vuốt ve hai cái.
Dưới đài không biết bao nhiêu tiên nữ hoài xuân ghen ghét đố kị, nếu là được một vị công tử như vậy vây quanh nàng ta cũng được đi, đằng này lại đến ba vị. Tùy tiện đem một vị phái đến cũng có thể làm cho các nàng hô hấp không thuận mà chết, được chưa? Nghĩ rồi lại đặc biệt ngắm nhìn Lạc Thủy Thượng Thần, vị này, thật không cần gì khác, chỉ cần y liếc mắt một cái thì cả cuộc đời này cũng không có gì tiếc nối… Lại thuận đà nhìn Duyệt Nhi ở trong ngực y đang trong phúc lại chẳng biết hưởng, khăn tay nhỏ bé của các tiên nữ đều sắp bị xoắn đứt.
Tiệc sinh thần kéo dài ba ngày, vào buổi tối ngày đầu tiên, Duyệt Nhi vẫn còn cùng Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn hăng say nói chuyện, nếu không phải Tức Mặc Ly thỉnh thoảng đút mật hoa, sợ rằng cổ họng cũng đã khàn. Buổi tối ngày thứ hai, Duyệt Nhi thực sự không gắng gượng được nữa, nói chuyện nói chuyện rồi gật gật đầu, cuối cùng cứ thế ở trong lòng Tức Mặc Ly ngủ mất. Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn đều thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử ngoan cố kia rốt cuộc cũng ngủ.
Hai người nhìn Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi biến mất trong bóng đêm, ngẩn người hồi lâu, không tự chủ liếc nhau, Ôn Chi Hàn sững người, lắc đầu cười nói: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai…" Chỉ Thủy lắc đầu: “Tình huynh muội mà thôi." Một tay lại lặng lẽ cầm cửu liên hoàn mà trong lúc Duyệt Nhi nói chuyện đã nhét vào tay cẩn thận thu hồi, ngửa đầu nhấp một hớp rượu mạnh, trong mắt lại mang chút mịt mờ.
Ôn Chi Hàn phóng mắt nhìn lại, yến tiệc linh đình, ngàn tiên tề tụ, thật là một cảnh tượng khắp chốn mừng vui, có điều có thể kéo dài đến khi nào. Chỗ ngồi bên người đã không có Duyệt Nhi đang cười đùa, đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch.
Gặp gỡ nhưng lại vô duyên vô phận….
Tức Mặc Ly nhẹ nhàng rửa mặt tắm rửa hết một lượt cho Duyệt Nhi, ôm lấy nàng định đặt lên giường.
Giọng nói của Khổng Tước ở bên ngoài vội vàng vang lên, mang theo vài phần nức nở: “Duyệt Nhi cô nương, Lạc Thủy thượng thần, không xong rồi, Thất Mệnh đã xảy ra chuyện!"
Tức Mặc Ly vừa định lập kết giới đem Duyệt Nhi bố trí ổn thoả xong lại đi ra xử lý, tiếc rằng tiểu cô nương trong ngực nghe thấy Thất Mệnh xảy ra chuyện, hai lỗ tai nhỏ lập tức dựng thẳng lên, cơn buồn ngủ cũng mất sạch. Bàn tay nhỏ bé vội vàng kéo tay áo Tức Mặc Ly: “Mau đưa ta đi!" Tức Mặc Ly không còn cách nào, ôm lấy nàng trong nháy mắt đến trước mặt Khổng Tước: “Dẫn đường."
Khổng Tước không ngừng gật đầu, nhanh chóng bay đi, vừa khẩn trương nói: “Thần vừa biết được nơi Thất Mệnh truyền tin tới, hơi thở của y rất yếu ớt, thần…thần…" Nói đến đây thì rõ ràng không thể nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi cũng tràn ngập lo lắng, Thất Mệnh thúc thúc đối xử với nàng thế nào, nàng đương nhiên biết, lúc này nghe thấy thúc ấy gặp chuyện không may, sao còn có thể bình tĩnh, thấy Khổng Tước càng sốt ruột hơn, nàng đành an ủi, nói: “Khổng Tước tỷ tỷ, đừng khẩn trương, Thất Mệnh thúc thúc dù gì cũng là tu vi thiên ma, muốn thương tổn thúc ấy không phải chuyện dễ." Tức Mặc Ly trấn an vỗ vỗ đầu nàng: “Đừng nóng vội."
Nghe thấy giọng nói của Tức Mặc Ly, lo lắng của Khổng Tước cũng dần dần được áp chế, trông thấy dáng vẻ Duyệt Nhi như vậy thì có chút cảm động, không nói gì nữa. Đúng rồi, cùng lắm thì còn có Lạc Thủy Thượng Thần.
Mặc dù Khổng Tước đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng từ Doanh Châu đến Danh Hưu Thành nơi Thất Mệnh truyền tới tin tức gặp chuyện không may cũng đã qua bốn canh giờ, Mão Nhật Tinh Quân sớm đã thi hành nhiệm vụ (ý chỉ trời đã sáng).
Khổng Tước căn cứ theo vị trí trước đó Thất Mệnh truyền tin mà tìm đến, là một cánh rừng bí ẩn bên ngoài Danh Hưu Thành.
Càng đến gần Duyệt Nhi càng bất an, mùi máu tanh nồng đậm xộc vào mũi, khứu giác nàng vốn nhạy bén, đương nhiên nhận ra mùi máu tanh nồng như thế không thể chỉ tỏa ra từ một người, trong lòng mơ hồ cảm thấy dường như có thảm kịch khủng khiếp nào đó đã xảy ra, đang từng bước một tiến về phía nàng.
Trên mặt Khổng Tước đều là nước mắt, chật vật lật qua từng người, bước chân gần như không vững.
Duyệt Nhi từ trong lòng Tức Mặc Ly nhảy xuống, hốt hoảng tìm kiếm những xác chết trước mắt, một người, hai người, ba người… Không một ngoại lệ, bên hông tất cả bọn họ đều tìm thấy Bồng Lai Yêu Bài, những người này đều là đệ tử Bồng Lai!
Tức Mặc Ly bước tới muốn ôm lấy nàng nhưng lại thấy hai mắt Duyệt Nhi đong đầy nước mắt, như hạt đậu từng giọt từng giọt lăn xuống, đôi tay nhỏ bé gạt hai tay Tức Mặc Ly ra, thẫn thờ vuốt những xác chết đã lạnh lẽo. Không nói được là đã sờ qua bao nhiêu thi thể, Tức Mặc Ly đau lòng đến cực điểm, thần thức lần lượt đảo qua các thi hài, cuối cùng chậm rãi đi về phía trung tâm, xốc lên hai thi thể, linh lực trên tay đem Thất Mệnh nâng lên, đi tới trước mặt Duyệt Nhi: “Vẫn còn hơi thở…"
Duyệt Nhi ngẩn người, đôi tay liền sờ tới, gấp gáp nói: “Tay của Thất Mệnh thúc thúc đâu? Sao chỉ còn một cánh tay?"Khổng Tước cũng từ xa xa lao nhanh đến, vừa thấy Thất Mệnh thì giọng nói cũng khàn đi: “Hơi thở sao lại yếu như vậy?" Vừa định đỡ lấy, Tức Mặc Ly đã ngăn lại, bàn tay đặt trên cơ thể Thất Mệnh, sức mạnh của đất trời liền chậm rãi từ tay y chảy sang Thất Mệnh, rất nhanh đã bao phủ toàn thân Thất Mệnh.
Duyệt Nhi sờ thấy một vật mà tay kia của Thất Mệnh đang giữ chặt, lấy ra dùng linh thức cảm ứng một chút, không ngờ lại là Không Hiện Thạch! Vội vàng dùng linh lực khởi động, hạt châu liền từ từ dịch chuyển, dưới ánh bình minh chói lọi trông có vẻ đặc biệt thê lương, chỉ nghe thấy từ hạt châu truyền tới giọng nói của một nam tử: “Tiểu công chúa nhà ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Hỏa thiêu hơn mười sản nghiệp của Doanh Châu chúng ta, dám khiêu khích thể diện của chúng ta, hôm nay ta liền giết hai trăm người của Bồng Lai các ngươi xem nàng ta có thể làm gì! Thế nào, không phục?… Ta đây thuận tiện phế bỏ một tay của ngươi, sao hả?" Âm thanh sau đó càng khiến Duyệt Nhi suy sụp, nàng nắm chặt lấy Không Hiện Thạch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, hàm răng cắn chặt đến suýt bật máu: “Là lỗi của ta…"
Thất Mệnh thúc thúc vẫn luôn ở cạnh nàng…
Thất Mệnh thúc thúc nói: Chúng ta là người một tộc, tộc Tử Hổ hôm nay chỉ còn hai người là ta và con mà thôi.
Thất Mệnh thúc thúc nói: Ta có tộc hận gia thù chưa báo, nhưng Duyệt Nhi cũng chính là Vương của tộc Tử Hổ ta, cho dù nàng thế nào, cho dù nàng không báo được thù diệt tộc, đi theo nàng, bảo vệ nàng, cũng chính là sứ mệnh trọng trách của hộ pháp còn lại trong tộc Tử Hổ. Lẽ nào đến phiên người ngoài như cô chất vấn?
Thất Mệnh thúc thúc lưng mang cừu hận sống suốt mấy trăm năm, gặp được nàng liền đem tất cả hi vọng của bản thân gởi gắm trên người nàng, cơ hồ chịu bao vất vả cực nhọc đi theo nàng, cưng chiều nàng như con gái. Nhưng bởi vì nàng đã quên đi ký ức diệt tộc nên cũng cảm thấy không vội, cứ từ từ, cho dù tộc Cửu Vĩ Hồ trước đây ở Thanh Khâu từng đả thương nàng nhưng nàng vẫn chưa từng nghĩ tới việc phải lập tức trả thù. Chỉ thầm nghĩ đợi sau khi bản thân mạnh lên sẽ từ từ quay về tính sổ bọn họ. Nhưng nàng lại không ngờ sẽ xảy ra sự tình ngày hôm nay, là nàng rúc trong ngực Tức Mặc Ly quá lâu, lâu đến nỗi nàng cho rằng ở với Tức Mặc Ly, cuộc sống liền cứ như thế mà trôi qua, nhưng hôm nay nàng hiểu ra thì Thất Mệnh thúc thúc đã không còn hơi thở, nàng nên làm thế nào bây giờ? Thất Mệnh thúc thúc đã không đợi được nữa rồi…
Còn có gần hai trăm đệ tử vô tội của Bồng Lai tiên sơn, họ vì sao lại chết? Đây hết thảy đều là bởi vì bản thân lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng đi khiêu chiến, họ vì nàng mà phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình, vĩnh viễn nhắm mắt nơi núi rừng này.
Trong lòng Duyệt Nhi càng đau đớn, nước mắt dù thế nào cũng không lau sạch được, hai lỗ tai nhỏ phẫn nộ dựng thẳng, cắn chặt răng liền đứng dậy, nhanh chóng bay về hướng Doanh Châu.
Đợi ta đến lấy mạng khốn của các ngươi!
Khi nàng đang ngồi trong lòng Tức Mặc Ly ăn thịt nướng trong tiệc sinh thần của Ôn Do thì bỗng một tiếng kêu mang theo vui mừng tột độ truyền đến: “Duyệt Nhi muội muội…"
Lỗ tai nhỏ bé của Duyệt Nhi dựng thẳng lên, thanh âm mềm mại tràn ngập vui vẻ: “Chỉ Thủy ca ca! Sao huynh cũng ở đây?"
Trên khuôn mặt thanh tú của Chỉ Thủy đều là nét hân hoan, trên dưới trái phải đem Duyệt Nhi quan sát một lần,xác định bình yên an ổn cũng như không bị thiếu gì, mới yên tâm nói: “Mấy ngày trước ở Nam Hải nghe nói có người phóng hỏa đốt hơn mười sản nghiệp của Doanh Châu, là một tiểu cô nương luôn nằm vùi trong lòng của một nam tử hào hoa phong nhã, còn có hai lỗ tai màu tím, ta liền biết đó chính là muội. Cho nên thỉnh cầu mẫu vương thay thế ca ca tới đây…"
Duyệt Nhi vung đôi tay nhỏ bé: “Huynh đến ngồi bên cạnh ta…".Đáng thương cho hai vị tiên quân tiên phong đạo cốt bên cạnh, chòm râu bạc run run, đứng dậy thay đổi vị trí, làm bộ như ban đầu nơi đó vốn không có ai ngồi.
Chỉ Thủy hài lòng ngồi xuống cạnh Duyệt Nhi, hai người vừa nói vừa cười, Ôn Chi Hàn thấy thế, mắt đều đỏ hết cả lên, cũng không cam lòng chạy tới giúp vui, vừa tụ họp lại, tự nhiên phát hiện ra ba người vậy mà lại có rất nhiều đề tài chung, nói thế nào cũng hết sức náo nhiệt.
Thế nên hơn một ngàn người có chức tước cùng chúng tiên có tu vi bên dưới đài liền trông thấy một cảnh tượng kỳ lạ.
Ngồi ở tiên đài cao nhất, Lạc Thủy Thượng Thần một thân bạch y tao nhã, trong lòng ôm một tiểu cô nương trắng trẻo, tiểu cô nương ngồi bên cạnh Nhị vương tử Nam Hải và đồ đệ của Doanh Châu sơn chủ, ba người đang cao hứng bừng bừng, nói chuyện gì mà suýt chút nữa thì hoa chân múa tay, thật sự là cảnh tượng ấm áp hài hòa khi gặp được người quen nơi đất khách.
Được rồi, ngoại trừ biểu tình có chút lành lạnh của Lạc Thủy Thượng Thần, y thường thường phải nhẹ nhàng đem cái đầu nhỏ của tiểu cô nương trong lòng mà trước đó gần như đã sáp lại một chỗ với hai người kia kéo trở về,cứ vài lần như vậy, tiểu cô nương liền mạnh mẽ lắc đầu phản kháng. Mọi người trông thấy thì đều yên lặng vì tiểu cô nương không biết tốt xấu kia mà cắn răng, không ngờ rằng Lạc Thủy thượng thần chính vì không biết phải làm thế nào, một tay ôm lấy toàn bộ vòng eo mảnh khảnh của tiểu cô nương, tiểu cô nương muốn tránh lại phát hiện không thể động đậy, đầu nhỏ quyết định bất động, hai lỗ tai be bé tiu nghỉu cụp xuống, dáng vẻ nhu thuận khiến chúng tiên hận không thể đi tới ôm lấy vuốt ve hai cái.
Dưới đài không biết bao nhiêu tiên nữ hoài xuân ghen ghét đố kị, nếu là được một vị công tử như vậy vây quanh nàng ta cũng được đi, đằng này lại đến ba vị. Tùy tiện đem một vị phái đến cũng có thể làm cho các nàng hô hấp không thuận mà chết, được chưa? Nghĩ rồi lại đặc biệt ngắm nhìn Lạc Thủy Thượng Thần, vị này, thật không cần gì khác, chỉ cần y liếc mắt một cái thì cả cuộc đời này cũng không có gì tiếc nối… Lại thuận đà nhìn Duyệt Nhi ở trong ngực y đang trong phúc lại chẳng biết hưởng, khăn tay nhỏ bé của các tiên nữ đều sắp bị xoắn đứt.
Tiệc sinh thần kéo dài ba ngày, vào buổi tối ngày đầu tiên, Duyệt Nhi vẫn còn cùng Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn hăng say nói chuyện, nếu không phải Tức Mặc Ly thỉnh thoảng đút mật hoa, sợ rằng cổ họng cũng đã khàn. Buổi tối ngày thứ hai, Duyệt Nhi thực sự không gắng gượng được nữa, nói chuyện nói chuyện rồi gật gật đầu, cuối cùng cứ thế ở trong lòng Tức Mặc Ly ngủ mất. Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn đều thở phào nhẹ nhõm, tiểu tử ngoan cố kia rốt cuộc cũng ngủ.
Hai người nhìn Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi biến mất trong bóng đêm, ngẩn người hồi lâu, không tự chủ liếc nhau, Ôn Chi Hàn sững người, lắc đầu cười nói: “Cùng là người lưu lạc thiên nhai…" Chỉ Thủy lắc đầu: “Tình huynh muội mà thôi." Một tay lại lặng lẽ cầm cửu liên hoàn mà trong lúc Duyệt Nhi nói chuyện đã nhét vào tay cẩn thận thu hồi, ngửa đầu nhấp một hớp rượu mạnh, trong mắt lại mang chút mịt mờ.
Ôn Chi Hàn phóng mắt nhìn lại, yến tiệc linh đình, ngàn tiên tề tụ, thật là một cảnh tượng khắp chốn mừng vui, có điều có thể kéo dài đến khi nào. Chỗ ngồi bên người đã không có Duyệt Nhi đang cười đùa, đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch.
Gặp gỡ nhưng lại vô duyên vô phận….
Tức Mặc Ly nhẹ nhàng rửa mặt tắm rửa hết một lượt cho Duyệt Nhi, ôm lấy nàng định đặt lên giường.
Giọng nói của Khổng Tước ở bên ngoài vội vàng vang lên, mang theo vài phần nức nở: “Duyệt Nhi cô nương, Lạc Thủy thượng thần, không xong rồi, Thất Mệnh đã xảy ra chuyện!"
Tức Mặc Ly vừa định lập kết giới đem Duyệt Nhi bố trí ổn thoả xong lại đi ra xử lý, tiếc rằng tiểu cô nương trong ngực nghe thấy Thất Mệnh xảy ra chuyện, hai lỗ tai nhỏ lập tức dựng thẳng lên, cơn buồn ngủ cũng mất sạch. Bàn tay nhỏ bé vội vàng kéo tay áo Tức Mặc Ly: “Mau đưa ta đi!" Tức Mặc Ly không còn cách nào, ôm lấy nàng trong nháy mắt đến trước mặt Khổng Tước: “Dẫn đường."
Khổng Tước không ngừng gật đầu, nhanh chóng bay đi, vừa khẩn trương nói: “Thần vừa biết được nơi Thất Mệnh truyền tin tới, hơi thở của y rất yếu ớt, thần…thần…" Nói đến đây thì rõ ràng không thể nói thêm gì nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi cũng tràn ngập lo lắng, Thất Mệnh thúc thúc đối xử với nàng thế nào, nàng đương nhiên biết, lúc này nghe thấy thúc ấy gặp chuyện không may, sao còn có thể bình tĩnh, thấy Khổng Tước càng sốt ruột hơn, nàng đành an ủi, nói: “Khổng Tước tỷ tỷ, đừng khẩn trương, Thất Mệnh thúc thúc dù gì cũng là tu vi thiên ma, muốn thương tổn thúc ấy không phải chuyện dễ." Tức Mặc Ly trấn an vỗ vỗ đầu nàng: “Đừng nóng vội."
Nghe thấy giọng nói của Tức Mặc Ly, lo lắng của Khổng Tước cũng dần dần được áp chế, trông thấy dáng vẻ Duyệt Nhi như vậy thì có chút cảm động, không nói gì nữa. Đúng rồi, cùng lắm thì còn có Lạc Thủy Thượng Thần.
Mặc dù Khổng Tước đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng từ Doanh Châu đến Danh Hưu Thành nơi Thất Mệnh truyền tới tin tức gặp chuyện không may cũng đã qua bốn canh giờ, Mão Nhật Tinh Quân sớm đã thi hành nhiệm vụ (ý chỉ trời đã sáng).
Khổng Tước căn cứ theo vị trí trước đó Thất Mệnh truyền tin mà tìm đến, là một cánh rừng bí ẩn bên ngoài Danh Hưu Thành.
Càng đến gần Duyệt Nhi càng bất an, mùi máu tanh nồng đậm xộc vào mũi, khứu giác nàng vốn nhạy bén, đương nhiên nhận ra mùi máu tanh nồng như thế không thể chỉ tỏa ra từ một người, trong lòng mơ hồ cảm thấy dường như có thảm kịch khủng khiếp nào đó đã xảy ra, đang từng bước một tiến về phía nàng.
Trên mặt Khổng Tước đều là nước mắt, chật vật lật qua từng người, bước chân gần như không vững.
Duyệt Nhi từ trong lòng Tức Mặc Ly nhảy xuống, hốt hoảng tìm kiếm những xác chết trước mắt, một người, hai người, ba người… Không một ngoại lệ, bên hông tất cả bọn họ đều tìm thấy Bồng Lai Yêu Bài, những người này đều là đệ tử Bồng Lai!
Tức Mặc Ly bước tới muốn ôm lấy nàng nhưng lại thấy hai mắt Duyệt Nhi đong đầy nước mắt, như hạt đậu từng giọt từng giọt lăn xuống, đôi tay nhỏ bé gạt hai tay Tức Mặc Ly ra, thẫn thờ vuốt những xác chết đã lạnh lẽo. Không nói được là đã sờ qua bao nhiêu thi thể, Tức Mặc Ly đau lòng đến cực điểm, thần thức lần lượt đảo qua các thi hài, cuối cùng chậm rãi đi về phía trung tâm, xốc lên hai thi thể, linh lực trên tay đem Thất Mệnh nâng lên, đi tới trước mặt Duyệt Nhi: “Vẫn còn hơi thở…"
Duyệt Nhi ngẩn người, đôi tay liền sờ tới, gấp gáp nói: “Tay của Thất Mệnh thúc thúc đâu? Sao chỉ còn một cánh tay?"Khổng Tước cũng từ xa xa lao nhanh đến, vừa thấy Thất Mệnh thì giọng nói cũng khàn đi: “Hơi thở sao lại yếu như vậy?" Vừa định đỡ lấy, Tức Mặc Ly đã ngăn lại, bàn tay đặt trên cơ thể Thất Mệnh, sức mạnh của đất trời liền chậm rãi từ tay y chảy sang Thất Mệnh, rất nhanh đã bao phủ toàn thân Thất Mệnh.
Duyệt Nhi sờ thấy một vật mà tay kia của Thất Mệnh đang giữ chặt, lấy ra dùng linh thức cảm ứng một chút, không ngờ lại là Không Hiện Thạch! Vội vàng dùng linh lực khởi động, hạt châu liền từ từ dịch chuyển, dưới ánh bình minh chói lọi trông có vẻ đặc biệt thê lương, chỉ nghe thấy từ hạt châu truyền tới giọng nói của một nam tử: “Tiểu công chúa nhà ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Hỏa thiêu hơn mười sản nghiệp của Doanh Châu chúng ta, dám khiêu khích thể diện của chúng ta, hôm nay ta liền giết hai trăm người của Bồng Lai các ngươi xem nàng ta có thể làm gì! Thế nào, không phục?… Ta đây thuận tiện phế bỏ một tay của ngươi, sao hả?" Âm thanh sau đó càng khiến Duyệt Nhi suy sụp, nàng nắm chặt lấy Không Hiện Thạch, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, hàm răng cắn chặt đến suýt bật máu: “Là lỗi của ta…"
Thất Mệnh thúc thúc vẫn luôn ở cạnh nàng…
Thất Mệnh thúc thúc nói: Chúng ta là người một tộc, tộc Tử Hổ hôm nay chỉ còn hai người là ta và con mà thôi.
Thất Mệnh thúc thúc nói: Ta có tộc hận gia thù chưa báo, nhưng Duyệt Nhi cũng chính là Vương của tộc Tử Hổ ta, cho dù nàng thế nào, cho dù nàng không báo được thù diệt tộc, đi theo nàng, bảo vệ nàng, cũng chính là sứ mệnh trọng trách của hộ pháp còn lại trong tộc Tử Hổ. Lẽ nào đến phiên người ngoài như cô chất vấn?
Thất Mệnh thúc thúc lưng mang cừu hận sống suốt mấy trăm năm, gặp được nàng liền đem tất cả hi vọng của bản thân gởi gắm trên người nàng, cơ hồ chịu bao vất vả cực nhọc đi theo nàng, cưng chiều nàng như con gái. Nhưng bởi vì nàng đã quên đi ký ức diệt tộc nên cũng cảm thấy không vội, cứ từ từ, cho dù tộc Cửu Vĩ Hồ trước đây ở Thanh Khâu từng đả thương nàng nhưng nàng vẫn chưa từng nghĩ tới việc phải lập tức trả thù. Chỉ thầm nghĩ đợi sau khi bản thân mạnh lên sẽ từ từ quay về tính sổ bọn họ. Nhưng nàng lại không ngờ sẽ xảy ra sự tình ngày hôm nay, là nàng rúc trong ngực Tức Mặc Ly quá lâu, lâu đến nỗi nàng cho rằng ở với Tức Mặc Ly, cuộc sống liền cứ như thế mà trôi qua, nhưng hôm nay nàng hiểu ra thì Thất Mệnh thúc thúc đã không còn hơi thở, nàng nên làm thế nào bây giờ? Thất Mệnh thúc thúc đã không đợi được nữa rồi…
Còn có gần hai trăm đệ tử vô tội của Bồng Lai tiên sơn, họ vì sao lại chết? Đây hết thảy đều là bởi vì bản thân lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng đi khiêu chiến, họ vì nàng mà phải trả giá bằng chính sinh mệnh của mình, vĩnh viễn nhắm mắt nơi núi rừng này.
Trong lòng Duyệt Nhi càng đau đớn, nước mắt dù thế nào cũng không lau sạch được, hai lỗ tai nhỏ phẫn nộ dựng thẳng, cắn chặt răng liền đứng dậy, nhanh chóng bay về hướng Doanh Châu.
Đợi ta đến lấy mạng khốn của các ngươi!
Tác giả :
Nhược Ngã Túy