Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Chương 183 - Gieo vạ ngàn năm

Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]

Chương 183 - Gieo vạ ngàn năm

Kỳ thực Lục Áp mấy ngày nay vô cùng bình thường.

Bất kể là khi dạy A Phục hay Duệ Kiệt luyện công, hay là đang làm công việc hàng ngày, ngày cả khi nói chuyện với nàng, hắn cũng không có nửa điểm e ngại nào hết.

Việc ngày hôm đó liền như đã bốc hơi, ngoại trừ Mộ Cửu thỉnh thoảng lại tình cờ nhớ đến thì không ai phát hiện ra có điểm nào không thích hợp.

Tháng ngày trôi qua yên bình như trước.

Vụ sự trong nha môn không nhiều, cũng không có gì để lo lắng, hôm đó, đến phòng công sự, Mộ Cửu thả A Phục ra ngoài sân, để nó đóng giả làm "Sơn Đại Vương", nhìn mấy cuốn hồ sơ vụ án rồi ngủ gà ngủ gật. Bỗng nhiên, nàng nghe thấy ngoài cửa truyền tới một tiếng "gào", sau đó là một tiếng kêu sơ hãi, ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất!

Nàng lập tức mở mắt, chỉ thấy A Phục mập như một quả bóng như một viên thịt rơi ầm một vào phòng nàng...

Có kẻ dám động vào A Phục?!

Nàng lập tức tỉnh ngủ, đẩy ghế lao ra, rút kiếm bay đến bên người A Phục.

Thế nhưng tốc độ của A Phục so với nàng còn nhanh hơn, nó có lòng tốt chơi đùa với người ta, người ta lại đánh nó lộn chổng vó lên trời, lẽ nào đã quên nó là hậu duệ của Chiến thần Thượng Cổ sao?! Nó lập tức bò lên, như tia chớp phóng về phía người đứng trước cửa viện!

" A Phục!"

Mộ Cửu đuổi theo, thuận tiện nhìn xem người mặc bạch y đang bị A Phục đè về phía góc tường, lập tức không nói nổi tiếng nào!

" Quách Mộ Cửu! Con hổ ở đâu ra thế này?!"

Ngao Khương bám vào gốc Thương Tùng phía sau, tuy rằng tránh được công kích của A Phục, nhưng khi đối mặt với A Phục đang rít gào, hắn không dám có nửa điểm thả lòng: " Mau dắt nó ra!"

Mộ Cửu sờ đầu A Phục, ngẩng đầu: " Sao ngươi lại đến đây?"

Lúc này hắn không phải nên dành thời gian đòi lại Băng Phách Khóa từ Vân gia sao? Hoặc là đi an ủi Ngao Nguyệt, làm sao lại có hứng thú đến bái phỏng Thiên Binh Doanh?

A Phục vẫn còn đang không cam lòng gầm gừ bên cạnh nàng, cái mông vểnh lên cao hơn cả đầu, đôi mắt trợn trừng nhìn theo từng cử động của Ngao Khương.

Ngao Khương nhảy xuống đất, chọn đứng lại ở một nơi cách xa A Phục một chút: " Ta có chuyện quan trọng cần tìm ngươi. Vào trong rồi nói."

Nói xong liền nhanh chóng tiến vào phòng công sự của nàng.

Mộ Cửu không biết hắn có chuyện gì khẩn thiết, giao A Phục cho thủ hạ rồi theo vào.

Dù sao hắn cũng là khách, nàng kêu người mang đến hoa quả, trà bánh, sau đó mới ngồi xuống bàn: " Sao ngươi lại tới? Tìm ta có chuyện gì?"

Ngao Khương đổ thẳng một ly trà vào bụng, sau đó thăm thẳm nhìn nàng: " Phụ vương ta sắp chết rồi."

" Sắp hết rồi?"

Mộ Cửu thực sự bị lời nói của hắn dọa hết hồn, tên Ngao Sâm kia đúng là nên chết, không phải có câu nói người càng xấu càng sống lâu sao? Hắn là cặn bã trong Thần giới, nhất định phải sống lâu mới phải, lại nói, hắn nhìn qua khỏe mạnh, còn có tinh thần nuôi tiểu tam bên ngoài, có thể thấy được trạng thái không hề xấu, làm sao lại sắp chết?

" Chẳng lẽ là do ngươi hạ độc?" Nàng do dự dò xét. Cũng không phải là không thể a, nàng đã chính mình nhìn thấy Ngao Sâm vì muốn che chở Vân Khiển mà không tiếc mắng Ngao Khương, còn mang hắn tới Vân gia cho người ta bắt nạt, vạn nhất Ngao Khương không nhịn được nữa, có thể sẽ đối phó hắn như Lâm Kiến Nho gϊếŧ phụ thân của hắn không?

Sẽ không nhanh như thế đi?

" Không phải!" Ngao Khương bực mình trừng nàng, " Ta là hạng người như vậy à?"

Mộ Cửu nhún vai, trên đời này chỉ có lòng người là không nhìn thấy được, Lâm Kiến Nho không phải cũng gϊếŧ Lâm Tiếp đó sao.

Ngao Khương bị nàng làm cho tức giận đến chết, nhưng hiển nhiên không có công phu đấu miệng lưỡi với nàng.

Hắn nắm chặt tay, nói tiếp: " Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, từ khi từ Tây Xương Cung rời đi, tinh thần ông ấy vẫn không tốt lắm, tối đó khi ăn cơm còn làm rơi đũa hai lần. Nghỉ ngơi hai ngày ông ấy cũng không hồi phục, ngày thứ ba, ông ấy mang Cổ Điêu đến Ngọc Lĩnh, nửa đường liền bị ngất đi trên ngọc liễn.

Ta và nhị ca đón hắn về, sau đó hắn tỉnh, thế nhưng đến nay vẫn không xuống giường được, người càng ngày càng suy yếu. Ta nghĩ rằng có chuyện không đúng, muốn mời tổ phụ tới xem một chút, nhưng tổ phụ đã rời đi, ta không dám hành sự động chúng ở Đông Hải, nghĩ tới nghĩ lui liền lên Thiên Đình."

Mộ Cửu nghe đến đó cũng hiểu.

Nhưng nàng không ngờ rằng Ngao Sâm lại bị bệnh, hơn nữa còn là từ khi họ rời khỏi Long Cung liền bị bệnh, hắn là do tức giận quá nên thành bệnh? Nhưng tức giận sinh bệnh cũng không khỏi quá khoa trương đi, dù sao hắn cũng là Thần tộc, hơn nữa còn là Long Vương ngự phong, làm sao lại có thể mảnh mai như phàm nhân như thế được?

Tuy nhiên, ngày đó trong vườn Tử Mẫu Đơn, quả thực trạng thái hắn không tốt, lẽ nào hắn đã sớm bị bệnh?

" Mẫu thân ngươi nói thế nào?" Nàng hỏi.

Vừa hỏi xong, Ngao Khương lại càng nhíu chặt mày: " Ngươi cũng biết, cha mẹ ta có một tầng ngăn cách cực sâu, phụ vương ta khiến bà đau thấu tâm, bà nhiều năm đã mặc kệ sinh hoạt thường ngày của hắn, lần này đương nhiên không hề để ý tới."

Mộ Cửu không biết nói gì cho phải.

Long Vương sau này thật sự sẽ trở thành lòng như tro nguội rồi.

Nữ nhân nào sẽ không chết tâm sau chuyện như thế? Có điều, nếu Vương Hậu cứng ngắc đến mức độ Ngao Sâm sắp chết mà cũng không đến nhìn một lần, tại sao nàng ta không quyết tâm rời bỏ hắn? Nàng ta cũng chưa chắc là đã vì Vân Khiển, nếu nàng ta yêu Ngao Sâm, nhiều năm như vậy đối với hiện thực trước mắt sẽ có thay đổi, ít nhất sẽ không mặc hắn và Vân Khiển.

Nhưng bất kể nói thế nào, nàng ta không thèm quan tâm, người bên ngoài cũng không có quyền chỉ trích.

Nàng trầm ngâm một chút: " Vậy vì sao ngươi lại nhở ta? Muốn ta giúp ngươi chữa bệnh?"

" Nếu ngươi có thể chữa thì đương nhiên càng tốt." Ngao Khương có chút mất tập trung, rõ ràng cũng không ôm ấp hi vọng gì với nàng. Hắn nói: " Nhưng ta hi vọng ngươi giúp ta một việc khác hơn. Đại tỷ của ta đến nay vẫn không có tung tích, chúng ta cần phải đến Vân gia, Băng Phách Khóa đối với phụ thân ta rất hữu dụng, ta cần họ trả khóa về!

Mà họ tám phần sẽ không đồng ý, ngươi là người của Tuần Sát Ty, lấy thân phận này đến khuyên bảo, có lẽ họ sẽ nể tình. Còn tung tích của Băng Phách Dương Khóa... Ta không hề có manh mối, ta cũng biết rõ đạo lý đưa lễ đi không có đòi lại, nhưng điều này liên quan đến sống còn của phụ thân ta, ta không thể không đòi được!"

Mong nàng can dự vào chuyện này?

Hắn cũng thật là biết giao việc cho nàng a!

Sao hắn không biết là từ khi gặp hắn, nàng không có một chuyện tốt nào đây?

Mộ Cửu có thể từ chối, việc này căn bản không phải việc nàng có thể xử lí.

Khi trước tốt xấu gì Ngao Sâm còn có mấy phần thể diện trước mặt Vân gia, bây giờ đã thành ra thế nào, Vân gia còn có thể nể mặt sao?

Nàng uống nửa chén trà: " Ngươi tìm người khác đi, ta đi cũng không có tác dụng."

Băng Phách Khóa đối với Vân gia có bao nhiêu trọng yếu, họ thật vất vả mới duy trì được gia tộc, mới bảo trì được tính mạng của Vân Tha, làm sao có thể sẽ bởi một câu nói của Thiên Đình mà từ bỏ? Mà nếu nàng có nói, họ cũng chưa chắc đã tin, chỉ có thể cho rằng Băng Hồ đang thay đổi cách thu hồi lễ vật.

Nói tóm lại một câu, Băng Phách Khóa đến tay Vân gia, không có khả năng đòi lại.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại