Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Chương 182 - Tương thân tương ái
" Nàng bảo tên Mộ Dung đó đưa tiểu nhãi con hồ ly đến đây." Lục Áp ung dung thong thả nói, biểu cảm trên khuôn mặt đối với tình cảnh vừa nãy đã hoàn toàn biến mất không dấu vết, " Nể tình nàng đặc biệt đến đây nói giúp, ta sẽ không làm khó hắn."
Mộ Cửu hắng giọng đáp được, sau đó thừa dịp hắn quay người lấy quạt liền lập tức đỏ mặt, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông ra ngoài.
Khi Lục Áp lấy được quạt, nàng đã không còn bóng dáng.
Mộ Cửu quay lại phòng mình, tim còn đang đập rộn ràng như đánh trống, ngồi trong phòng bình tâm một lát, mãi đến khi khuôn mặt đã hết đỏ như phát sốt mới dám ra ngoài đi tìm Hồ Vương.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Cửu xuất hiện với một quầng thâm mắt đen sì. Hồ Vương trong khi ăn điểm tâm liền quay sang Lục Áp khấu tạ đại ân đại đức của lão nhân gia hắn, lại chạy đến hành đại lễ với Mộ Cửu, còn móc ra một viên đá kim cương Đại Bảo màu sắc rực rỡ tặng cho nàng, ánh sáng suýt nữa chọc mù mắt của Tiểu Tinh!
Mộ Cửu giả vờ trấn định ăn cơm, sau đó lại giả vờ lạnh lùng đi đến nha môn.
Không thể không nói, động tác của lão hồ ly đúng là nhanh chóng. Chạng vạng nàng mới về nhà, đứng cạnh Tiểu Tinh đang nghênh đón trước cửa là một tiểu nam hài hơn bảy, tám tuổi, quần áo sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, lưng thẳng mà không quá ngửa, khí chất thanh nhã lại không xa cách, vừa nhìn đã thấy chính là dáng vẻ được giáo dưỡng vô cùng tốt. Đây không phải tiểu nhãi con hồ ly thì là ai?
" Tỷ tỷ." Thanh âm này nghe cũng ngoan ngoãn dịu dàng đến không chịu được.
Mộ Cửu mỉm cười, liền đem nửa túi hạt dẻ rang đường còn lại trong tay đưa cho hắn.
A Phục nhin thành viên mới tới, nghiêng đầu đánh giá hắn một lát, lại đi quanh hắn hai vòng, khi ngẩng đầu lên đã thấy Mộ Cửu đi xa, lúc này mới vội vã phun hạt dẻ trong miệng ra, nghểnh đầu lắc lắc cái mông mập chạy theo.
Mộ Cửu dẫn họ ra hậu viện, chỉ vào một gian phòng bên trái cho tiểu hồ ly: " Từ nay ngươi ở đây đi, rất gần với sư phụ ngươi. Muốn ăn hay muốn chơi cái gì thì hãy nói với Tiểu Tinh, trong nhà còn một con Đại Bàng, ngươi cũng biết hắn, đừng khách khí, đừng coi mình là người ngoài. Nơi này của ta rất tự do."
Dù sao cũng không phải đồ đệ của nàng, tương lai họ sẽ về Thanh Huyền Cung, Lục Áp muốn quản hắn thế nào thì quản.
Duệ Kiệt nghiêm túc nói cảm ơn, nhìn xung quanh một vòng rồi bắt đầu sắp xếp hành lý.
Mộ Cửu nói chuyện với Tiểu Tinh một lúc rồi mới về phòng.
Không đề cập tới chuyện Lục Áp thu đồ đệ, nàng đối với chuyện tiểu hồ ly đến đây vô cùng cao hứng, ai sẽ nhìn một kim hồ ly hiếm có như vậy mà không yêu thích? Huống hồ hắn còn rất ngoan, rất lễ phép, quan trọng là khi hóa thành hình người cũng là một hài tử đáng yêu, hoàn toàn bất đồng với lão hồ ly một bụng mưu ma chước quỷ.
Nhưng họ Lục này quả thực...
Ban đầu nàng cho rằng hắn sẽ dùng chuyện này để trêu ghẹo nàng, bởi vậy chột dạ lánh hắn mấy ngày, cũng không hỏi đến Duệ Kiệt, sau đó thấy hắn dường như không để việc này trong lòng liền cũng yên tâm hơn. Nhưng sau khi yên tâm, trong lòng nàng lại có chút mất mát nho nhỏ, cũng không nói lên được điều gì, nói tóm lại, liên tiếp nhiều ngày như vậy, nàng không có việc gì cũng có thể nhớ đến bóng dáng của hắn.
Hôm đó, xem xong hai đơn kiện ở nha môn, ánh mắt nàng chạm vào vòng tay Tử Kim đeo trên cổ tay, lại không nhịn được mà ngẩn người. A Phục nằm bên cạnh cắn chân chơi, cắn nửa ngày lại đổi thành cắn giày nàng, nàng khom lưng nhấc hai chân trước của nó lên, than thở: " Mai này khi hắn trở lại Thanh Huyền Cung, ai sẽ dạy ngươi tu luyện đây?"
A Phục chớp mắt nhìn nàng, lè lưỡi ra liếm ngón tay nàng một cái. Tiểu hổ mới vừa rồi còn bướng bỉnh nghịch ngợm lập tức trở nên hiền lành khả ái.
Mộ Cửu bóp cái mặt béo múp của nó, lại hỏi: " Sao ngươi lại không tìm Duệ Kiệt chơi?"
Tiểu hồ ly mới nhập môn làm đệ tử, học hành không căng thẳng, mỗi ngày ngoại trừ làm tốt việc của mình thì chính là đi theo bên người Lục Áp, đó dường như đã trở thành một quá trình quen thuộc. Thời gian còn lại hắn đi theo Tiểu Tinh, hoặc là ngồi trên hành lang ngắm cây cỏ, hắn không làm việc nhà, Tiểu Tinh cũng sẽ không để hắn làm, thế nhưng lúc nào hắn cũng biết điều, khiến Mộ Cửu không khỏi thường để tâm đến hắn.
A Phục ngược lại lại dính vào nàng càng chặt, cả ngày nằm nhoài trên đùi nàng không chịu dời đi, nếu Mộ Cửu không phải có thể chất bán tiên thì còn không bị nó đè bẹp sao?
Nhưng nàng cũng cảm giác được, A Phục đối với tiểu gia hỏa mới tới có chút cảnh giác, bốn, năm ngày đã trôi qua, nó chưa từng giao lưu gì với Duệ Kiệt, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một hôm, nàng tan ca sớm, cùng Tiểu Tinh đi về phía hậu viện hái bí đỏ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói chuyện dưới tán cây. Nàng đưa tay đẩy cành lá ra nhìn một chút, hóa ra là A Phục và Duệ Kiệt. Duệ Kiệt ôm một cái giỏ trúc nhỏ đựng hoa phù dung, nhìn thấy A Phục đang cong cái mông lên nhìn hắn liền hiền hòa nói: " Ngươi yên tâm, ta sẽ không cướp tỷ tỷ của ngươi."
A Phục vẫn trừng mắt bất động, bộ dạng hoàn toàn không tin.
Duệ Kiệt liền ngồi xuống trên tảng đá, để giỏ xuống, móc từ trong áo ra hai viên kẹo đường: " Ầy... Cho ngươi ăn này."
A Phục duỗi cổ nhìn hai viên kẹo đường, liếm môi, thế nhưng không chịu ăn.
" Vậy ta ăn trước nha!" Duệ Kiệt bóc vỏ một viên rồi bỏ vào miệng, nhìn thấy A Phục đang nuốt nước miếng xoành xoạch, sớm đã quét sạch hết uy nghiêm liền ném viên kẹo còn lại vào miệng nó, nói, " Trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo đường, đây là sư phụ thưởng cho ta, sau này có đồ ăn ngon ta sẽ đều chia cho ngươi nha." Nói xong, hắn lại lấy một chiếc khăn tay ra lau nước miếng cho A Phục.
A Phục đang căng cứng người liền dần dần thả lòng, ánh mắt cũng biến thành ôn nhu như một con mèo nhỏ, nằm dưới chân Duệ Kiệt, ngoãn ngoãn như muốn được cưng chiều.
Duệ Kiệt thử đưa tay xoa đầu nó, A Phục cũng duỗi móng vuốt mập ra trêu lại hắn, hắn không chịu được nữa, liền ôm đầu A Phục bật cười khanh khách.
Cũng thật không có tiền đồ a! Cho một viên kẹo đường đã buông móng rồi.
Mộ Cửu nhỏ giọng nhỏ nước bọt với A Phục, cũng không nhịn được mà bật cười.
Sau hôm đó, A Phục liền trở nên không hề rảnh rỗi, khi Lục Áp dạy Duệ Kiệt luyện công liền chạy theo Mộ Cửu đến nha môn, sau đó cùng Duệ Kiệt ra ngoài đi dạo, hoặc là cùng hắn luyện khí. Tuy bàn về bối phận, A Phục nói đúng ra chính là "sư huynh" của Duệ Kiệt, nhưng tuổi của Duệ Kiệt lớn hơn nó, tu vi cũng cao hơn, đơn giản vẫn có thể chỉ điểm.
Ngay cả khi ăn cơm, Duệ Kiệt cũng hầu như chọn cho A Phục tất cả những món mà nó thích ăn, ăn cá thì rút xương cho nó, rất nhanh, địa vị của hắn trong lòng A Phục liền vượt qua Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn, trực tiếp xếp sau Mộ Cửu.
Duệ Kiệt từ nhỏ đã được các ca ca và tỷ tỷ nhường nhịn, mẫu hậu cũng dạy hắn phải biết nhường nhịn người khác.
Nhưng chính hắn còn là một đứa trẻ, lại dốc lòng che chở A Phục như thế, "sư đệ" như hắn quả là không có người thứ hai!
Thượng Quan Duẩn thấy Tiểu Tinh hơi giật mình khi nhìn một đôi tương thân tương ái trước mặt, liền gắp miếng đùi gà trong bát mình cho nó.
Lục Áp bên này cũng nhìn họ một chút, đem toàn bộ đĩa gà đưa đến trước mặt Mộ Cửu.
Mộ Cửu đỏ mặt sau đĩa gà, vùi đầu bới cơm trắng.