Thương Tang Tri Cẩm Hoa
Chương 35
Tình này cảnh này, dù cho người sắt đá cũng phải rơi lệ, Hồ lão hán dùng ống tay áo lau nước mắt: “Đứa nhỏ đáng thương a! Kẻ làm đại quan, ngay cả nữ nhân hài tử cũng bảo hộ không được, còn không bằng lão hán bán đậu hủ ta!"
Mục Tử Thạch hiểu được vi tôn giả húy (1), vội rưng rưng nói: “Phụ thân cũng là không có cách nào khác… Nương ta thân thể vốn yếu, bị đánh một trận như vậy, không sống nổi đến trưa ngày hôm sau, lúc nàng chết hai mắt đều không nhắm, Mục phu nhân nói nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, phụ thân hữu tâm vô lực, tất nhiên chẳng thể đảm bảo tính mạng huynh đệ chúng ta."
(1) Vi tôn giả húy: ý nói khuyết điểm và lỗi lầm của người có thân phận tôn quý, nôm na là có thể bỏ qua.
Này câu chuyện xưa kể về đại quan triều đình dưỡng ngoại thất, còn có chính thất phu thân bạo tàn ăn dấm chua, cuối cùng từ mẫu bị hại, tiểu huynh đệ chạy trốn ma chưởng, quả thực so với thuyết thư trong trà quán còn có ý tứ hơn, Nhâm chưởng quỹ cùng Hồ lão hán nghe đến say sưa tâm tình kích động, đợi Mục Tử Thạch khóc không thành tiếng nói xong, Nhâm chưởng quỹ khẩu khí anh hùng, chính nghĩa trùng thiên, đập bàn giận dữ: “Hãn phụ như thế, nên hưu mới là đạo lý!"
Tiến lên hai bước, vỗ vai Mục Tử Thạch vành mắt hồng hồng: “Các ngươi bớt ưu phiền, họ Nhâm ta đường đường bảy thước, tuyệt không tiết lộ hành tung của các ngươi ra ngoài, càng không để cho độc phụ kia bắt được các ngươi! Đợi mã xa buộc hảo, các ngươi liền rời khỏi thành, thủ vệ cửa thành phía Đông cùng ta có giao tình, sẽ không có nửa điểm sai lầm!"
Mục Tử Thạch trong lòng vui vẻ, một phen lôi kéo Tề Thiếu Xung, hai người khom lưng thi lễ thật sâu: “Đa tạ đại thúc!"
Bên kia Hồ lão hán đã chuẩn bị tốt hai mươi cái màn thầu, còn có một lọ nhỏ đựng dưa muối xắt sợi, dùng khối bao bố sạch sẽ bao lại, đưa đến trong tay Mục Tử Thạch, phía trên lại có một đống tiền đồng: “Tiểu công tử a, buổi sáng ta chưa buôn bán, không có đủ tiền, coi như ngươi mua thêm mười cái màn thầu đi!"
Mục Tử Thạch vội đón lấy nói lời cảm tạ, vừa hỏi Nhâm chưởng quỹ: “Đại thúc, huynh đệ chúng ta hai người xuất thành, là bao nhiêu văn tiền?"
Nhâm chưởng quỹ nói: “Lần này các ngươi một mình rời nhà, rất nhiều chỗ cần dùng tiền, tiền xe liền miễn đi… Bất quá sau khi các ngươi xuất thành sẽ đi nơi nào? Có chỗ ở an ổn chưa?"
Hắn hỏi tường tận như vậy, Tề Thiếu Xung trong lòng không ngừng chột dạ, Mục Tử Thạch sớm đã có chuẩn bị, nói: “Nương ta vốn là người Hạ Châu, nơi đó có vài cửu phụ, chúng ta muốn đi đến cậy nhờ thân thích."
Nhâm chưởng quỹ ngược lại cũng thật hảo tâm, vừa thấy bao đồ ăn bọn họ chỉ có màn thầu, vội hỏi: “Các ngươi đợi một lát, ra khỏi thành tuy nói có vài thôn hộ, nhưng chưa chắc sẽ lưu các ngươi ở lại qua đêm, hơn nữa vạn dặm xa xôi… Ta trở về chuẩn bị cho các ngươi chút lạp xưởng!"
Bình thủy tương phùng, ngươi này lại nhiệt tình như vậy, Tề Thiếu Xung trong lòng cảm động, vội từ trong bao lấy ra một thỏi bạc: “Đại… thúc, chúng ta không thể nhận không đồ vật của ngươi."
Một tiếng đại thúc kêu ra khẩu khí xác thực không đổi, nhưng một khi thốt ra, nét hoảng sợ sơ lạc dân gian nhất thời giảm đi, không giống như lúc vừa mới tiến vào chiếc lều đơn sơ này khiến người ta khó chịu như vậy.
Chân mày Mục Tử Thạch giương lên, trong mắt là kinh ngạc, còn ẩn ẩn khen ngợi.
Nhâm chưởng quỹ cười, xoa đầu Tề Thiếu Xung: “Đúng là đứa nhỏ thành thật… Được rồi, sinh ý mã xa ta rất không tệ, trong gia lý cũng từng đi xuống, bạc của người ta hảo hảo giữ lại, nhớ kỹ phàm việc gì cũng phải cẩn thận, tiền tài không để lộ ra ngoài, đừng rời khỏi ca ca ngươi!"
Chỗ ngồi trong xe không rộng lắm, Nhâm chưởng quỹ chọn một góc ấm áp cho hai người bọn họ tọa hảo, vừa dặn người đánh xe phải chiếu cố một chút, vừa đem mười khỏa lạp xưởng đầy thịt bọc trong bao vải đen nặng trịch phóng xuống trước đầu gối Mục Tử Thạch, cười phất phất tay.
Mục Tử Thạch hàm lệ nói: “Đại thúc, ngày khác nếu huynh đệ chúng ta có thể trở về, nhất định…"
Nhâm chưởng quỹ ngắt lời: “Được rồi, lời hay đặt ở trong lòng mới quý, nói ra liền giống như phân chẳng đáng đồng tiền… Nếu có thể trở về, đến ăn chén đậu hủ báo bình an là tốt rồi!"
Đợi trong xe chật kín mười người, người đánh xe hét to một tiếng, bốn bánh xe lộc cộc di chuyển, Tề Thiếu Xung cẩn thận nhìn xung quanh, ghé vào lỗ tai Mục Tử Thạch khẽ nói: “Chúng ta bịa chuyện lừa gạt Nhâm đại thúc, hắn đối với chúng ta tốt như vậy…"
Mục Tử Thạch thở dài: “Không lừa không được a, thê thiếp trong phủ thị lang ăn dấm chua, con ngoại thất chạy trốn hắn ngược lại không sợ, nếu nói cung biến đoạt vị, ngươi là hoàng tử lưu lạc, đây chính là tai họa trời giáng, hắn chỉ là dân thường làm sao gánh nổi? Hơn nữa bịa một câu chuyện xưa như vậy, hắn vừa không nghi ngờ lai lịch của chúng ta, vừa biết liên quan đến mạng người sẽ không ở khắp nơi truyền bá, đối với chúng ta chỉ trăm lợi mà không hại."
Tề Thiếu Xung mếu máo, muốn khóc lại nhịn xuống: “Chẳng biết trong cung thế nào rồi, ta thực lo lắng cho phụ hoàng và mẫu hậu."
Mục Tử Thạch hạ mi suy nghĩ không để ý tới hắn.
Tề Thiếu Xung quả thực nóng lòng sốt ruột, lại nói: “Tam hoàng huynh hắn hận mẫu hậu như vậy… Còn có phụ hoàng, ngươi nói rốt cuộc hắn muốn cái gì? Vì sao lúc này còn chưa có tin tức từ trong cung truyền ra?"
Mục Tử Thạch hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi lo lắng cũng vô dụng, họa hôm nay, đều là mẫu thân tối hảo của ngươi tác nghiệt, tặng nàng hai chữ, xứng đáng!"
Mục Tử Thạch bởi vì cái chết của Tề Dư Phái căm hận hoàng hậu tận xương, xuất ngôn chẳng chút lưu tình, Tề Thiếu Xung nghe thế vừa đau vừa giận, hắn từ nhỏ gần gũi với hoàng hậu nhất, ngay cả cảm thấy mẫu thân mười phần sai, nhưng cũng không muốn ngoại nhân nói lời tổn thương nàng như vậy, nên bất quản đang chạy nạn cần phải cẩn thận, quát lớn: “Mục Tử Thạch! Ngươi nói cái gì? Nàng là mẫu thân ta! Ngươi dám…"
Trong xe đầy người giật nảy mình, xôn xao nhìn qua.
Mục Tử Thạch một phen đè hắn lại, cười lạnh thấp giọng nói: “Nháo cái gì mà nháo? Không muốn sống chăng? Ngươi không muốn sống liền nói sớm, ta đem ngươi tặng cho Tề Hòa Phong, chẳng phải là bớt việc cho mọi người?"
Nói xong ngẩng đầu nhìn đám người, phút chốc lệ ven tràn đôi mi: “Đệ đệ ta tưởng niệm nương… Các vị xin đừng trách!"
Tề Thiếu Xung giãy hai cái, thấp giọng nói: “Ngươi không mắng nàng, ta liền nghe lời ngươi không nháo."
Mục Tử Thạch không chịu thua uy hiếp: “Thật vậy sao? Ngươi nghĩ rằng ta mắc nợ ngươi? Dù thế nào cũng phải che chở ngươi? Ngươi muốn nháo cứ nháo! Nếu không vì ca ca ngươi, nếu không phải hắn làm cho ta… Ngươi chết trước mặt ta, ta cũng không liếc mắt một cái."
Tề Thiếu Xung ôm thủ lô đánh hắc xì, xoa mũi trừng mắt, đôi con ngươi giống như hai hạt nho đen, chẳng biết là tức giận hay thương tâm, cổ họng giống như bị dây thừng buộc chặt, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái, ánh mắt nóng rát đau nhức, lại liều mạng đem nước mắt nghẹn trở về.
Mục Tử Thạch nói đến chỗ này thanh âm dẫn theo chút run rẩy: “Ngươi nếu có thể tặng ta một điện hạ còn sống, ta… Ta xem mẫu thân ngươi thành Bồ Tát sống cũng được a."
Tề Thiếu Xung trong lòng đau xót, nghĩ đến ủy khuất khổ sở của tứ ca mấy năm nay, ở trong lòng mẫu thân, hắn chỉ là con rơi, thậm chí còn là bàn đạp của mình, lại nhìn hai giọt nước mắt Mục Tử Thạch nặng nề rơi xuống gói hành trang trên đầu gối, cắn môi, yên lặng cúi đầu không thèm nói lại.
Một nữ nhân trung niên mập mạp bên cạnh lại có hứng thú mở miệng: “Các ngươi là huynh đệ? Phụ mẫu tại sao không đi cùng? Muốn đến chỗ nào a? Đi làm gì a? Ai nha, tiểu bộ dáng cũng rất thanh tú, như thế nào ầm ĩ như vậy? Đến, cùng đại thẩm nói a!"
Mục Tử Thạch nhìn đại thẩm kia búi tóc tròn không một sợi rối, khóe mắt mỗi một nếp nhăn đều lộ ra dáng vẻ bát bà (bà tám) cố tình kiếm chuyện, trong lòng biết không thể qua loa, ổn định tinh thần rồi kể lại cố sự một lần nữa, còn tặng kèm thêm vài chi tiết nhỏ: “Tay ta bị Mục phu nhân dùng nghiên mực ném vào đâm rách, sau lưng đệ đệ ta cũng bị xà ngang đánh đến xuất huyết, đại thẩm, không tin ngươi xem…"
Dứt lời xòe tay ra, béo đại thẩm nhìn lên, không khỏi gật đầu đôi mắt hồng hồng, trong lòng bàn tay tuyết trắng non mịn kia quả nhiên có một đạo vết thương ứ máu dài ba thốn, chính là ngày đó lúc Mục Tử Thạch tự mình thu thập nghiên mực hạ xuống.
Mục Tử Thạch hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đưa tay muốn cởi miên áo thanh bố của Tề Thiếu Xung, sau lưng Tề Thiếu Xung thật sự chẳng có vết thương nào, sợ tới mức nắm lấy vạt áo không chịu buông tay, tự nhiên mà run lẩy bẩy: “Ngươi đừng…"
Béo đại thẩm mẫu tính đại phát vội vàng ngăn lại, còn thuận tay ôm Tề Thiếu Xung: “Tác nghiệt a, không cần nhìn, đại thẩm biết, huynh đệ các ngươi chịu khổ rồi! Đồ hầu tử bụng dạ xấu xa, sẽ có trời thu thập nàng!"
Nhất thời tất cả mọi người bên trong mã xa đều thổn thức cảm khái, một hán tử môi mỏng như lưỡi dao căm giận nói: “Hài tử số khổ… Mục phu nhân kia đúng là, bản thân đẻ không ra trứng, còn muốn đem trứng trong gia quyến nhà mình ném ra bên ngoài, tâm nhãn còn không bằng bệnh mụn cơm dưới chân ta!"
Mục Tử Thạch nghe thấy hắn nói mặc dù thô tục, nhưng giống như tiếng bẻ củ cải giòn giã cay độc, nhịn không được nín khóc mà cười, Tề Thiếu Xung lại nghe có chút không hiểu, thấy khóe môi Mục Tử Thạch nhếch lên, cũng liệt theo vểnh miệng, rồi nhỏ giọng hỏi: “Hắn nói cái gì trứng? Cái gì bệnh mụn cơm?"
Dứt lời từ trong ngực béo đại thẩm chui ra, trở lại bên cạnh Mục Tử Thạch.
Mục Tử Thạch miễn cưỡng duy trì ý cười, vô cùng thân thiết sờ đầu của hắn, nhưng trong lòng âm thầm phát sầu, vị Thất điện hạ này tuổi còn nhỏ lại chẳng rành thế sự, nuôi lớn hắn còn không bằng nuôi một con tiểu cẩu vừa dễ dàng lại hữu dụng.
Vừa nghĩ đem gói hành trang trên đầu gối dùng sức ôm chặt, không còn dũng khí như lúc còn ở Đông cung, cảm giác tiền vàng bạc trắng chói mắt mùi tanh.
Lão Lỗ thủ cửa thành ham món lợi nhỏ, giống như gà muốn qua cửa thành, cũng phải lưu lại lông để làm trái cầu, mã xa Nhâm Ký hiểu rõ việc này, mỗi lần ra vào, hoặc nhiều hoặc ít tổng không có tay không mà qua, lão Lỗ liền đối với bốn chữ mã xa Nhâm Ký phá lệ chiếu cố, một tay tiếp nhận đồ vật, một tay cho qua tuyệt không dong dài.
Lần này cũng là như thế, người đánh xe nhét hạp điểm tâm thập cẩm Tam Hi Lâu, cười tủm tỉm nói: “Cấp cho đại điệt tử ăn chơi a." (Đại điệt tử: cháu trai, con lão Lỗ).
Điểm tâm Tam Hi Lâu mùi vị cực mỹ hài tử tứ cửu thành không ai không thích, nhưng giá cả so với cửa tiệm bình thường đắt hơn rất nhiều, tiểu hạp này xác định không dưới hai lượng bạc, lão Lỗ trung niên đắc ý, nhìn thấy phần lễ vật như gặp tri kỷ, tất nhiên cao hứng, vội hai tay ôm lấy: “Thay ta cảm tạ chủ nhân các ngươi, khách khí khách khí rồi!"
Lại đè thấp thanh âm, nói khẽ: “Hôm nay phía trên truyền lệnh xuống, các cửa thành đều phải hết sức cẩn thận, nếu có tiểu hài tử khoảng mười tuổi xuất thành, nhất định nghiêm khắc tra vấn, không được có sơ suất… Xe này ta cũng phải nhìn xem, ngài yên tâm, bất quả chỉ là ứng với tình hình thôi, cấp phía trên một cái giao đãi."
Người đánh xe từng được Nhâm chưởng quỹ dặn dò, phải đặc biệt chiếu cố hai tiểu huynh đệ kia, vội hỏi: “Một hài tử mười tuổi có thể phạm tội gì?"
Lão Lỗ nhìn xung quanh, nói: “Bảo là giả mạo hoàng tử, tóm lại sự tình trong cung, chúng ta không rõ ràng lắm…"
Thanh âm hắn mặc dù không cố ý ép xuống, nhưng không ngăn nổi tính lớn giọng trời sinh, hai người nói chuyện với nhau còn giáp với màn xe, Mục Tử Thạch nhĩ lực lại tốt, ngưng thần lắng nghe, chính là nghe đến hoàn hoàn chỉnh chỉnh, khi nghe đến câu giả mạo hoàng tử, một tay gắt gao nắm lấy cánh tay Tề Thiếu Xung, thầm nghĩ, Tề Hòa Phong này xuất thủ quả thực lợi hại, như vậy cho dù Tề Thiếu Xung xuất hiện với thân phận Thất hoàng tử, quan viên binh lính truy nã trong kinh thành sẽ tuyệt đối không tin.
Tề Thiếu Xung cũng nghe được tám chín phần mười, bụng dạ hắn không bì kịp Mục Tử Thạch, sắc mặt liền trắng bệch, đôi mắt đen lay láy chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch.
Mục Tử Thạch trấn an nói: “Không có việc gì không có việc gì, không liên quan tới huynh đệ chúng ta, quan gia sẽ không loạn bắt người."
Lời còn chưa dứt chỉ nghe “xoát" một tiếng màn xe bị xốc lên, lão Lỗ hé ra khuôn mặt lớn như chậu đồng nhìn xoáy vào, sững sờ một chút, thô thanh quát lên: “Như thế nào có hai tiểu hài tử? Phụ mẫu các người là ai? Đang định đi đâu?"
Mục Tử Thạch trong lòng hoảng loạn, nhưng vừa nhìn qua, gặp binh lính cửa thành không nhiều hơn so với trước kia, nghĩ lại lập tức minh bạch, cung biến chính là bí sự Thiên gia, Tề Hòa Phong không dám gióng trống khua chiêng phát lệnh tróc nã, liền nhếch môi không đáp, chỉ dùng ánh mắt trong suốt vô tà trộm nhìn béo đại thẩm, trong đó bao hàm ý cầu khẩn, mãnh liệt tràn đầy chẳng thể ngăn cản.
Béo đại thẩm kia quả nhiên bùng nổ tựa như mãnh hổ bảo vệ con, hung ác duỗi cánh tay che chở hai người bọn họ, giương cổ nói: “Nhìn cái gì? Lão Lỗ nhà ngươi làm quan liền bị hủy tâm nhãn? Ngươi đã quên tức phụ nhi của ngươi mỗi ngày nấu cơm không phải mượn muối chính là mượn đường? Ngươi đã quên nhi tử của ngươi mùa đông rơi xuống sông là nam nhân nhà ta cứu lên?"
Mục Tử Thạch thầm nghĩ vận khí tốt! Xem ra béo đại thẩm cùng lão Lỗ này là hàng xóm giao tình thâm hậu, nói vậy thì cửa thành sẽ dễ dàng vượt qua, càng thêm ôm chặt Tề Thiếu Xung, tận lực giấu mặt hắn không để lão Lỗ nhìn thấy.
Lại thấy lão Lỗ nửa xấu hổ nửa ngượng ngùng cười, tròng mắt không rời hai người Mục Tử Thạch, sửa sang mũ quan màu chàm: “Quách thẩm a… Này này, phía trên có lệnh, lão Lỗ chẳng dám không tuân, nếu có chỗ đắc tội ngài, ta sẽ đến nhà bồi tội sau! Bất quá niên kỷ hai đứa nhỏ này đúng như phía trên nói, lão Lỗ ta không thể không tra hỏi vài câu."
Nói xong trừng mắt: “Hai người các ngươi, xuống xe!"
Mục Tử Thạch hiểu được vi tôn giả húy (1), vội rưng rưng nói: “Phụ thân cũng là không có cách nào khác… Nương ta thân thể vốn yếu, bị đánh một trận như vậy, không sống nổi đến trưa ngày hôm sau, lúc nàng chết hai mắt đều không nhắm, Mục phu nhân nói nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, phụ thân hữu tâm vô lực, tất nhiên chẳng thể đảm bảo tính mạng huynh đệ chúng ta."
(1) Vi tôn giả húy: ý nói khuyết điểm và lỗi lầm của người có thân phận tôn quý, nôm na là có thể bỏ qua.
Này câu chuyện xưa kể về đại quan triều đình dưỡng ngoại thất, còn có chính thất phu thân bạo tàn ăn dấm chua, cuối cùng từ mẫu bị hại, tiểu huynh đệ chạy trốn ma chưởng, quả thực so với thuyết thư trong trà quán còn có ý tứ hơn, Nhâm chưởng quỹ cùng Hồ lão hán nghe đến say sưa tâm tình kích động, đợi Mục Tử Thạch khóc không thành tiếng nói xong, Nhâm chưởng quỹ khẩu khí anh hùng, chính nghĩa trùng thiên, đập bàn giận dữ: “Hãn phụ như thế, nên hưu mới là đạo lý!"
Tiến lên hai bước, vỗ vai Mục Tử Thạch vành mắt hồng hồng: “Các ngươi bớt ưu phiền, họ Nhâm ta đường đường bảy thước, tuyệt không tiết lộ hành tung của các ngươi ra ngoài, càng không để cho độc phụ kia bắt được các ngươi! Đợi mã xa buộc hảo, các ngươi liền rời khỏi thành, thủ vệ cửa thành phía Đông cùng ta có giao tình, sẽ không có nửa điểm sai lầm!"
Mục Tử Thạch trong lòng vui vẻ, một phen lôi kéo Tề Thiếu Xung, hai người khom lưng thi lễ thật sâu: “Đa tạ đại thúc!"
Bên kia Hồ lão hán đã chuẩn bị tốt hai mươi cái màn thầu, còn có một lọ nhỏ đựng dưa muối xắt sợi, dùng khối bao bố sạch sẽ bao lại, đưa đến trong tay Mục Tử Thạch, phía trên lại có một đống tiền đồng: “Tiểu công tử a, buổi sáng ta chưa buôn bán, không có đủ tiền, coi như ngươi mua thêm mười cái màn thầu đi!"
Mục Tử Thạch vội đón lấy nói lời cảm tạ, vừa hỏi Nhâm chưởng quỹ: “Đại thúc, huynh đệ chúng ta hai người xuất thành, là bao nhiêu văn tiền?"
Nhâm chưởng quỹ nói: “Lần này các ngươi một mình rời nhà, rất nhiều chỗ cần dùng tiền, tiền xe liền miễn đi… Bất quá sau khi các ngươi xuất thành sẽ đi nơi nào? Có chỗ ở an ổn chưa?"
Hắn hỏi tường tận như vậy, Tề Thiếu Xung trong lòng không ngừng chột dạ, Mục Tử Thạch sớm đã có chuẩn bị, nói: “Nương ta vốn là người Hạ Châu, nơi đó có vài cửu phụ, chúng ta muốn đi đến cậy nhờ thân thích."
Nhâm chưởng quỹ ngược lại cũng thật hảo tâm, vừa thấy bao đồ ăn bọn họ chỉ có màn thầu, vội hỏi: “Các ngươi đợi một lát, ra khỏi thành tuy nói có vài thôn hộ, nhưng chưa chắc sẽ lưu các ngươi ở lại qua đêm, hơn nữa vạn dặm xa xôi… Ta trở về chuẩn bị cho các ngươi chút lạp xưởng!"
Bình thủy tương phùng, ngươi này lại nhiệt tình như vậy, Tề Thiếu Xung trong lòng cảm động, vội từ trong bao lấy ra một thỏi bạc: “Đại… thúc, chúng ta không thể nhận không đồ vật của ngươi."
Một tiếng đại thúc kêu ra khẩu khí xác thực không đổi, nhưng một khi thốt ra, nét hoảng sợ sơ lạc dân gian nhất thời giảm đi, không giống như lúc vừa mới tiến vào chiếc lều đơn sơ này khiến người ta khó chịu như vậy.
Chân mày Mục Tử Thạch giương lên, trong mắt là kinh ngạc, còn ẩn ẩn khen ngợi.
Nhâm chưởng quỹ cười, xoa đầu Tề Thiếu Xung: “Đúng là đứa nhỏ thành thật… Được rồi, sinh ý mã xa ta rất không tệ, trong gia lý cũng từng đi xuống, bạc của người ta hảo hảo giữ lại, nhớ kỹ phàm việc gì cũng phải cẩn thận, tiền tài không để lộ ra ngoài, đừng rời khỏi ca ca ngươi!"
Chỗ ngồi trong xe không rộng lắm, Nhâm chưởng quỹ chọn một góc ấm áp cho hai người bọn họ tọa hảo, vừa dặn người đánh xe phải chiếu cố một chút, vừa đem mười khỏa lạp xưởng đầy thịt bọc trong bao vải đen nặng trịch phóng xuống trước đầu gối Mục Tử Thạch, cười phất phất tay.
Mục Tử Thạch hàm lệ nói: “Đại thúc, ngày khác nếu huynh đệ chúng ta có thể trở về, nhất định…"
Nhâm chưởng quỹ ngắt lời: “Được rồi, lời hay đặt ở trong lòng mới quý, nói ra liền giống như phân chẳng đáng đồng tiền… Nếu có thể trở về, đến ăn chén đậu hủ báo bình an là tốt rồi!"
Đợi trong xe chật kín mười người, người đánh xe hét to một tiếng, bốn bánh xe lộc cộc di chuyển, Tề Thiếu Xung cẩn thận nhìn xung quanh, ghé vào lỗ tai Mục Tử Thạch khẽ nói: “Chúng ta bịa chuyện lừa gạt Nhâm đại thúc, hắn đối với chúng ta tốt như vậy…"
Mục Tử Thạch thở dài: “Không lừa không được a, thê thiếp trong phủ thị lang ăn dấm chua, con ngoại thất chạy trốn hắn ngược lại không sợ, nếu nói cung biến đoạt vị, ngươi là hoàng tử lưu lạc, đây chính là tai họa trời giáng, hắn chỉ là dân thường làm sao gánh nổi? Hơn nữa bịa một câu chuyện xưa như vậy, hắn vừa không nghi ngờ lai lịch của chúng ta, vừa biết liên quan đến mạng người sẽ không ở khắp nơi truyền bá, đối với chúng ta chỉ trăm lợi mà không hại."
Tề Thiếu Xung mếu máo, muốn khóc lại nhịn xuống: “Chẳng biết trong cung thế nào rồi, ta thực lo lắng cho phụ hoàng và mẫu hậu."
Mục Tử Thạch hạ mi suy nghĩ không để ý tới hắn.
Tề Thiếu Xung quả thực nóng lòng sốt ruột, lại nói: “Tam hoàng huynh hắn hận mẫu hậu như vậy… Còn có phụ hoàng, ngươi nói rốt cuộc hắn muốn cái gì? Vì sao lúc này còn chưa có tin tức từ trong cung truyền ra?"
Mục Tử Thạch hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Ngươi lo lắng cũng vô dụng, họa hôm nay, đều là mẫu thân tối hảo của ngươi tác nghiệt, tặng nàng hai chữ, xứng đáng!"
Mục Tử Thạch bởi vì cái chết của Tề Dư Phái căm hận hoàng hậu tận xương, xuất ngôn chẳng chút lưu tình, Tề Thiếu Xung nghe thế vừa đau vừa giận, hắn từ nhỏ gần gũi với hoàng hậu nhất, ngay cả cảm thấy mẫu thân mười phần sai, nhưng cũng không muốn ngoại nhân nói lời tổn thương nàng như vậy, nên bất quản đang chạy nạn cần phải cẩn thận, quát lớn: “Mục Tử Thạch! Ngươi nói cái gì? Nàng là mẫu thân ta! Ngươi dám…"
Trong xe đầy người giật nảy mình, xôn xao nhìn qua.
Mục Tử Thạch một phen đè hắn lại, cười lạnh thấp giọng nói: “Nháo cái gì mà nháo? Không muốn sống chăng? Ngươi không muốn sống liền nói sớm, ta đem ngươi tặng cho Tề Hòa Phong, chẳng phải là bớt việc cho mọi người?"
Nói xong ngẩng đầu nhìn đám người, phút chốc lệ ven tràn đôi mi: “Đệ đệ ta tưởng niệm nương… Các vị xin đừng trách!"
Tề Thiếu Xung giãy hai cái, thấp giọng nói: “Ngươi không mắng nàng, ta liền nghe lời ngươi không nháo."
Mục Tử Thạch không chịu thua uy hiếp: “Thật vậy sao? Ngươi nghĩ rằng ta mắc nợ ngươi? Dù thế nào cũng phải che chở ngươi? Ngươi muốn nháo cứ nháo! Nếu không vì ca ca ngươi, nếu không phải hắn làm cho ta… Ngươi chết trước mặt ta, ta cũng không liếc mắt một cái."
Tề Thiếu Xung ôm thủ lô đánh hắc xì, xoa mũi trừng mắt, đôi con ngươi giống như hai hạt nho đen, chẳng biết là tức giận hay thương tâm, cổ họng giống như bị dây thừng buộc chặt, ngay cả hô hấp cũng không thoải mái, ánh mắt nóng rát đau nhức, lại liều mạng đem nước mắt nghẹn trở về.
Mục Tử Thạch nói đến chỗ này thanh âm dẫn theo chút run rẩy: “Ngươi nếu có thể tặng ta một điện hạ còn sống, ta… Ta xem mẫu thân ngươi thành Bồ Tát sống cũng được a."
Tề Thiếu Xung trong lòng đau xót, nghĩ đến ủy khuất khổ sở của tứ ca mấy năm nay, ở trong lòng mẫu thân, hắn chỉ là con rơi, thậm chí còn là bàn đạp của mình, lại nhìn hai giọt nước mắt Mục Tử Thạch nặng nề rơi xuống gói hành trang trên đầu gối, cắn môi, yên lặng cúi đầu không thèm nói lại.
Một nữ nhân trung niên mập mạp bên cạnh lại có hứng thú mở miệng: “Các ngươi là huynh đệ? Phụ mẫu tại sao không đi cùng? Muốn đến chỗ nào a? Đi làm gì a? Ai nha, tiểu bộ dáng cũng rất thanh tú, như thế nào ầm ĩ như vậy? Đến, cùng đại thẩm nói a!"
Mục Tử Thạch nhìn đại thẩm kia búi tóc tròn không một sợi rối, khóe mắt mỗi một nếp nhăn đều lộ ra dáng vẻ bát bà (bà tám) cố tình kiếm chuyện, trong lòng biết không thể qua loa, ổn định tinh thần rồi kể lại cố sự một lần nữa, còn tặng kèm thêm vài chi tiết nhỏ: “Tay ta bị Mục phu nhân dùng nghiên mực ném vào đâm rách, sau lưng đệ đệ ta cũng bị xà ngang đánh đến xuất huyết, đại thẩm, không tin ngươi xem…"
Dứt lời xòe tay ra, béo đại thẩm nhìn lên, không khỏi gật đầu đôi mắt hồng hồng, trong lòng bàn tay tuyết trắng non mịn kia quả nhiên có một đạo vết thương ứ máu dài ba thốn, chính là ngày đó lúc Mục Tử Thạch tự mình thu thập nghiên mực hạ xuống.
Mục Tử Thạch hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, đưa tay muốn cởi miên áo thanh bố của Tề Thiếu Xung, sau lưng Tề Thiếu Xung thật sự chẳng có vết thương nào, sợ tới mức nắm lấy vạt áo không chịu buông tay, tự nhiên mà run lẩy bẩy: “Ngươi đừng…"
Béo đại thẩm mẫu tính đại phát vội vàng ngăn lại, còn thuận tay ôm Tề Thiếu Xung: “Tác nghiệt a, không cần nhìn, đại thẩm biết, huynh đệ các ngươi chịu khổ rồi! Đồ hầu tử bụng dạ xấu xa, sẽ có trời thu thập nàng!"
Nhất thời tất cả mọi người bên trong mã xa đều thổn thức cảm khái, một hán tử môi mỏng như lưỡi dao căm giận nói: “Hài tử số khổ… Mục phu nhân kia đúng là, bản thân đẻ không ra trứng, còn muốn đem trứng trong gia quyến nhà mình ném ra bên ngoài, tâm nhãn còn không bằng bệnh mụn cơm dưới chân ta!"
Mục Tử Thạch nghe thấy hắn nói mặc dù thô tục, nhưng giống như tiếng bẻ củ cải giòn giã cay độc, nhịn không được nín khóc mà cười, Tề Thiếu Xung lại nghe có chút không hiểu, thấy khóe môi Mục Tử Thạch nhếch lên, cũng liệt theo vểnh miệng, rồi nhỏ giọng hỏi: “Hắn nói cái gì trứng? Cái gì bệnh mụn cơm?"
Dứt lời từ trong ngực béo đại thẩm chui ra, trở lại bên cạnh Mục Tử Thạch.
Mục Tử Thạch miễn cưỡng duy trì ý cười, vô cùng thân thiết sờ đầu của hắn, nhưng trong lòng âm thầm phát sầu, vị Thất điện hạ này tuổi còn nhỏ lại chẳng rành thế sự, nuôi lớn hắn còn không bằng nuôi một con tiểu cẩu vừa dễ dàng lại hữu dụng.
Vừa nghĩ đem gói hành trang trên đầu gối dùng sức ôm chặt, không còn dũng khí như lúc còn ở Đông cung, cảm giác tiền vàng bạc trắng chói mắt mùi tanh.
Lão Lỗ thủ cửa thành ham món lợi nhỏ, giống như gà muốn qua cửa thành, cũng phải lưu lại lông để làm trái cầu, mã xa Nhâm Ký hiểu rõ việc này, mỗi lần ra vào, hoặc nhiều hoặc ít tổng không có tay không mà qua, lão Lỗ liền đối với bốn chữ mã xa Nhâm Ký phá lệ chiếu cố, một tay tiếp nhận đồ vật, một tay cho qua tuyệt không dong dài.
Lần này cũng là như thế, người đánh xe nhét hạp điểm tâm thập cẩm Tam Hi Lâu, cười tủm tỉm nói: “Cấp cho đại điệt tử ăn chơi a." (Đại điệt tử: cháu trai, con lão Lỗ).
Điểm tâm Tam Hi Lâu mùi vị cực mỹ hài tử tứ cửu thành không ai không thích, nhưng giá cả so với cửa tiệm bình thường đắt hơn rất nhiều, tiểu hạp này xác định không dưới hai lượng bạc, lão Lỗ trung niên đắc ý, nhìn thấy phần lễ vật như gặp tri kỷ, tất nhiên cao hứng, vội hai tay ôm lấy: “Thay ta cảm tạ chủ nhân các ngươi, khách khí khách khí rồi!"
Lại đè thấp thanh âm, nói khẽ: “Hôm nay phía trên truyền lệnh xuống, các cửa thành đều phải hết sức cẩn thận, nếu có tiểu hài tử khoảng mười tuổi xuất thành, nhất định nghiêm khắc tra vấn, không được có sơ suất… Xe này ta cũng phải nhìn xem, ngài yên tâm, bất quả chỉ là ứng với tình hình thôi, cấp phía trên một cái giao đãi."
Người đánh xe từng được Nhâm chưởng quỹ dặn dò, phải đặc biệt chiếu cố hai tiểu huynh đệ kia, vội hỏi: “Một hài tử mười tuổi có thể phạm tội gì?"
Lão Lỗ nhìn xung quanh, nói: “Bảo là giả mạo hoàng tử, tóm lại sự tình trong cung, chúng ta không rõ ràng lắm…"
Thanh âm hắn mặc dù không cố ý ép xuống, nhưng không ngăn nổi tính lớn giọng trời sinh, hai người nói chuyện với nhau còn giáp với màn xe, Mục Tử Thạch nhĩ lực lại tốt, ngưng thần lắng nghe, chính là nghe đến hoàn hoàn chỉnh chỉnh, khi nghe đến câu giả mạo hoàng tử, một tay gắt gao nắm lấy cánh tay Tề Thiếu Xung, thầm nghĩ, Tề Hòa Phong này xuất thủ quả thực lợi hại, như vậy cho dù Tề Thiếu Xung xuất hiện với thân phận Thất hoàng tử, quan viên binh lính truy nã trong kinh thành sẽ tuyệt đối không tin.
Tề Thiếu Xung cũng nghe được tám chín phần mười, bụng dạ hắn không bì kịp Mục Tử Thạch, sắc mặt liền trắng bệch, đôi mắt đen lay láy chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Mục Tử Thạch.
Mục Tử Thạch trấn an nói: “Không có việc gì không có việc gì, không liên quan tới huynh đệ chúng ta, quan gia sẽ không loạn bắt người."
Lời còn chưa dứt chỉ nghe “xoát" một tiếng màn xe bị xốc lên, lão Lỗ hé ra khuôn mặt lớn như chậu đồng nhìn xoáy vào, sững sờ một chút, thô thanh quát lên: “Như thế nào có hai tiểu hài tử? Phụ mẫu các người là ai? Đang định đi đâu?"
Mục Tử Thạch trong lòng hoảng loạn, nhưng vừa nhìn qua, gặp binh lính cửa thành không nhiều hơn so với trước kia, nghĩ lại lập tức minh bạch, cung biến chính là bí sự Thiên gia, Tề Hòa Phong không dám gióng trống khua chiêng phát lệnh tróc nã, liền nhếch môi không đáp, chỉ dùng ánh mắt trong suốt vô tà trộm nhìn béo đại thẩm, trong đó bao hàm ý cầu khẩn, mãnh liệt tràn đầy chẳng thể ngăn cản.
Béo đại thẩm kia quả nhiên bùng nổ tựa như mãnh hổ bảo vệ con, hung ác duỗi cánh tay che chở hai người bọn họ, giương cổ nói: “Nhìn cái gì? Lão Lỗ nhà ngươi làm quan liền bị hủy tâm nhãn? Ngươi đã quên tức phụ nhi của ngươi mỗi ngày nấu cơm không phải mượn muối chính là mượn đường? Ngươi đã quên nhi tử của ngươi mùa đông rơi xuống sông là nam nhân nhà ta cứu lên?"
Mục Tử Thạch thầm nghĩ vận khí tốt! Xem ra béo đại thẩm cùng lão Lỗ này là hàng xóm giao tình thâm hậu, nói vậy thì cửa thành sẽ dễ dàng vượt qua, càng thêm ôm chặt Tề Thiếu Xung, tận lực giấu mặt hắn không để lão Lỗ nhìn thấy.
Lại thấy lão Lỗ nửa xấu hổ nửa ngượng ngùng cười, tròng mắt không rời hai người Mục Tử Thạch, sửa sang mũ quan màu chàm: “Quách thẩm a… Này này, phía trên có lệnh, lão Lỗ chẳng dám không tuân, nếu có chỗ đắc tội ngài, ta sẽ đến nhà bồi tội sau! Bất quá niên kỷ hai đứa nhỏ này đúng như phía trên nói, lão Lỗ ta không thể không tra hỏi vài câu."
Nói xong trừng mắt: “Hai người các ngươi, xuống xe!"
Tác giả :
Trần Tiểu Thái