Thưởng Hôn
Chương 9
Khi hắn lần nữa xuất hiện trước mặt nữ nhi Trác Tâm Nhiễm thì đã là một Trác Bắc Dương lại hoàn toàn khác, tiểu tử kia tuy rằng không giống như lúc trước sợ tới mức gào khóc, nhưng vẫn sợ hãi rúc vào lòng mẫu thân, không cho hắn chạm vào một chút.
Việc này thật đúng là khó xử chết đường đường nam tử hán như Trác Bắc Dương, hắn cho tới bây giờ đều không có kinh nghiệm ở chung với tiểu cô nương, nhất là tiểu tử kia chỉ mới có ba tuổi, bộ dạng đáng yêu mềm mại, hắn cực kỳ yêu thích, nhưng mà ngay cả sờ cũng không cho sờ một chút, càng đừng nói là ôm nàng.
“Nhiễm Nhiễm còn chưa quen thuộc với phu quân, sợ người lạ là chuyện thực bình thường, qua vài lần nữa sẽ ổn." Hạ Nhược Tịnh thực bình tĩnh dập tắt oán giận của hắn, cùng với suy sụp gầm nhẹ.
Không còn cách nào khác, lại không dám mạnh bạo với nữ nhi, cũng không muốn mạnh bạo, dỗ cũng không được, Trác Bắc Dương mỗi ngày đều vây quanh nữ nhi, muốn dùng hết mọi biện pháp để nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, thường xuyên qua lại, cuối cùng cũng được lòng, từ từ tiểu tử kia bắt đầu cười với hắn, quan trọng nhất là lúc nàng cười, tim của Trác Bắc Dương cũng phải hòa tan!
Trong nháy mắt kia, cho dù muốn dùng mạng của hắn đổi lại nụ cười của nữ nhi, hắn cũng nguyện ý.
Hai tháng sau, bọn họ cũng càng ngày càng quen thuộc, Trác Tâm Nhiễm phát hiện phụ thân tuy rằng bộ dạng hung ác, nhưng rất là nghe lời nàng, hết mực yêu thương, vì thế nàng cũng dần dần không còn sợ hắn, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể bố thí cho hắn ôm một cái.
Thời khắc ôm nữ nhi vào trong lòng đó, Trác Bắc Dương giống như là được trời cao ban ân, ôm nữ nhi không chịu buông tay, mỗi ngày sau khi rời triều, việc làm đầu tiên chính là tìm nữ nhi, ôm nàng, hôn nàng, để nàng ngồi trên vai, thậm chí còn ở trong phòng làm ngựa cho nàng cưỡi, chỉ muốn con chơi đùa trong lòng của hắn, cho dù nàng muốn sao hắn cũng sẽ hái xuống cho nàng.
“Tướng quân thật là thương tiểu thư." Hạ Tuyết ở bên cửa sổ nhìn hai cha con chơi đùa trong hoa viên, phản cảm đối với Trác Bắc Dương đã giảm bớt qua việc chứng kiến mấy ngày, nàng trước kia vẫn cảm thấy Trác Bắc Dương thật thô lỗ không văn nhã, căn bản là không xứng với tiểu thư ôn nhu nhàn tĩnh nhà nàng, nhưng tiểu thư lại cố tình chọn lựa hắn, cho dù bọn họ đã thành thân, Hạ Tuyết đối với Trác Bắc Dương vẫn là ngầm không phục; Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy đại nam nhân kia lại yêu thương nữ nhi của mình như vậy, nàng lại nghĩ, có lẽ lựa chọn lúc trước của tiểu thư, cũng không tệ, dù sao một nam nhân yêu thương thê tử nữ nhi, hẳn là không phải nam nhân xấu.
“Ta thấy là cực kỳ yêu thương." Nữ âm thanh lệ nói tiếp, mơ hồ mang theo vài phần ý cười, “ Có thể so với Long Đình Đạm."
Trên đời này, cũng chỉ có Cố Viễn Dạ mới dám xưng hô với Phụ Chính Vương gia như vậy, ngay cả hoàng đế cũng phải cung kính gọi Long Đình Đạm một tiếng cửu hoàng thúc.
Hạ Nhược Tịnh cười nhẹ, cũng không đáp lời, đưa tay rót một chén canh hạt sen bách hợp đường phèn cho Cố Viễn Dạ, nước đường trong trẻo, hạt sen trắng vàng, bách hợp mềm mịn, nhẹ nhàng khoan khoái lại ngọt ngào. (anchan: nghe diễn tả mà thèm)
“Ngươi nếm thử xem, hạt sen này hái ở trong hồ Sơ Yên đấy."
Cố Viễn Dạ cầm thìa màu ăn một ít, trầm mặc trong chốc lát sau đó ngẩng đầu cười với nàng, nhẹ nhàng mà nói: “Cám ơn." Trên đời này có thứ trăm tốt vạn tốt, nhưng cũng không thể so với một chén nước suối ngọt ngào của quê nhà, một ngụm cơm hương vị thơm tho kia; hạt sen trong Sơ Yên hồ là đặc sản quê nhà của Cố Viễn Dạ ở Phong Nghi thành, không nghĩ tới hôm nay ở đây lại có thể thưởng thức, làm sao lại không khiến người cảm động cho được!
Sen tiến công mặc dù rất tốt, nhưng làm sao có thể so với hạt sen nho nhỏ ở quê nhà kia?
Hạ Nhược Tịnh cười, đối với cảm giác nhớ nhà của Cố Viễn Dạ, nàng cũng cảm động lây.
Ở kinh thành mấy tháng này, trừ bỏ xử lý chuyện làm ăn và sự tình trong nhà, nàng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn khác, giúp đương triều Phụ Chính Vương gia Long Đình Đạm một việc lớn, có thể yêu cầu hắn cho nàng một ân xá đặc biệt, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của Vương phi Cố Viễn Dạ.
Duyên phận thật sự là kỳ diệu, Hạ Nhược Tịnh sống hai mươi mấy năm qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng có một người bạn tốt, nàng kỳ thật không phải là người dễ dàng thân thiện với người khác, không giống Trác Bắc Dương, tính cách sảng khoái nhiệt tình, đến chổ nào cũng có thể hòa đồng cùng mọi người, xưng huynh gọi đệ, nàng và hắn là hoàn toàn tương phản, có thể ở cùng một chổ với mọi người, nhưng sẽ không thổ lộ tình cảm.
Nhưng ở cùng Cố Viễn Dạ, các nàng vừa gặp như đã quen từ lâu — có lẽ, là do những việc trải qua khi trưởng thành của hai người đều quá mức giống nhau, đều sinh trưởng trong gia đình thương nhân, đều có một người phụ thân ở rể, nhưng phụ thân lại hoàn toàn xem các nàng như quân cờ để lợi dụng, không có chút cảm tình.
Nhưng nàng so với Cố Viễn Dạ còn may mắn hơn một chút là, ít nhất nàng còn có mẫu thân ở bên cạnh yêu thương; Mà Cố Viễn Dạ lại chỉ có một gia gia già yếu, cho dù có tốt với nàng, nhưng cũng không bằng sự quan tâm của mẫu thân?
Tính cách của các nàng có chút tương tự, sau vài lần gặp mặt, cảm tình càng ngày càng hòa hợp trở thành tri kỷ.
Có người dù quen biết cả đời, nhưng vĩnh viễn lại giống như người xa lạ; Có người gặp qua không được vài lần, lại có thể trở thành bạn tốt tri giao, tựa như nàng và Cố Viễn Dạ.
Sau khi quen thuộc, Vương phi thường xuyên theo Vương gia đến Trác gia chơi, bởi vì Cố Viễn Dạ thực thích tiểu cô nương của Trác gia Trác Tâm Nhiễm, luôn nói muốn làm cho nàng làm con dâu, tuy rằng con trai của nàng Long Thừa Nghiêu chỉ mới có mấy tháng tuổi, nàng làm nương cũng đã nghĩ đến ly trà con dâu tương lai kia.
Hạ Nhược Tịnh đứng bên cửa sổ nhìn trong hoa viên tiếng cười không ngớt, hai đại nam nhân cùng một tiểu cô nương vậy mà cũng có thể chơi đùa đến vui vẻ như vậy.
“Long Đình Đạm sau khi nhìn thấy Nhiễm Nhiễm nhà ngươi, liền luôn nói muốn sinh thêm một nữ nhi." Cố Viễn Dạ đi đến trước cửa sổ đứng cạnh nàng, mỉm cười nhìn nam nhân mình yêu thương.
Phụ Chính Vương gia tuấn mỹ như là biết được ái thê đang nhìn hắn, nghiêng người nhìn về phía các nàng, sau đó đôi mắt gắt gao chăm chú vào trên người thê tử, bên môi chậm rãi gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Cố Viễn Dạ hờn dỗi liếc mắt trừng hắn một cái, trên mặt đột nhiên ửng hồng.
Tình thâm trong lúc đó của bọn họ, ai cũng có thể nhận ra, chỉ cần có Cố Viễn Dạ, trong mắt Long Đình Đạm sẽ không nhìn thấy những người khác.
Trác Bắc Dương cũng thấy được thê tử đứng bên cửa sổ, hắn ôm nữ nhi vẫy tay với nàng, cười đến thoải mái lại ngớ ngẩn, là cái loại ngớ ngẩn nàng rất quen thuộc, khóe miệng mở thật lớn, đôi mắt trong suốt lóe sáng, một cảm giác đau đớn lại xuất hiện.
“Hạ Tuyết, Nhiễm Nhiễm đã qua giờ ngủ lâu rồi, ngươi đi ôm nàng trở về phòng." Hạ Nhược Tịnh thản nhiên nói với Hạ Tuyết.
Nữ nhi từ lúc sinh ra sau buổi sáng thì nhất định phải ngủ một giấc mới có tinh thần, bởi sáng nào nàng cũng thức rất sớm.
“Dạ." Hạ Tuyết lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Các nàng đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn thấy Hạ Tuyết đến chổ Trác Bắc Dương, bọn họ ở bên kia nói mấy câu, sau đó tiểu nha đầu Trác Tâm Nhiễm liều mình lắc đầu, gắt gao ôm cổ phụ thân không chịu buông tay, mà Trác Bắc Dương thì dùng sức trừng mắt nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết chỉ chỉ cửa sổ bên này, vì thế Trác Bắc Dương hăng hăng trừng bắn về phía bên này.
Cố Viễn Dạ nhịn cười, “Tướng công nhà ngươi chỉ cần có người muốn ôm nữ nhi của hắn đi, thì đều là kẻ thù của hắn."
Hạ Nhược Tịnh bị hắn hung hăng trừng mắt cũng không nói chuyện, chính là nhìn lại hắn, mỉm cười.
Một người hung ác trừng, một người cười yếu ớt.
Sau một lúc lâu qua đi, Trác Bắc Dương thấp rủa đem nữ nhi giao cho Hạ Tuyết, thở phì phì đi đến ghế đá trong hoa viên ngồi xuống, ra sức châm trà.
Cố Viễn Dạ che miệng nhịn cười, theo Hạ Nhược Tịnh trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, lắc đầu cảm thán, “Trong triều mỗi người đều nói, thần võ tướng quân gan dạ sáng suốt hơn người, anh dũng bất phàm, dưới trướng chưởng quản ba mươi vạn tinh binh, là đệ nhất nam tử hán trong triều, xem ra là nói quá rồi." Ai có thể nghĩ đến nam tử khí phách, vậy mà lại bị tiểu thê tử nhu nhược của hắn ăn gắt gao? Quan trọng nhất là, cái người bị ăn kia căn bản là còn chưa nhận ra, này thật sự là……
Hạ Nhược Tịnh mỉm cười, cũng không nói chuyện, đưa qua một mâm bánh bột đường, “Nếm thử đi, là ta tự tay làm đó."
Cố Viễn Dạ cầm lấy một khối nhưng không ăn, nghiêng đầu tinh tế đánh giá Hạ Nhược Tịnh, suy nghĩ sâu xa nói: “Nhược Tịnh, kỳ thật tướng công ngươi được lắm! Hắn làm người thẳng thắn lại chính trực, có dũng cũng có mưu, quan trọng nhất là, hắn thích ngươi, yêu ngươi, người như vậy vì sao, ngươi lại không yêu hắn chứ?"
Nhất ngữ như châm(1 câu nói trúng tim đen), không khí lập tức trở nên đông lạnh.
Hạ Nhược Tịnh trầm mặc thật lâu, nâng mắt, mỉm cười, “Vương phi nói vậy là sao?"
“Làm gì giấu giếm ta?" Cố Viễn Dạ trong mắt có vài phần chua xót, “Yêu hay không yêu, bản thân ta đã từng trải qua, làm sao lại không nhận ra?" Nữ nhân yêu trượng phu của mình, thì khi nhìn thấy hắn cười, trong ánh mắt sẽ không nguội lạnh như vậy; Nữ nhân, yêu trượng phu khi nói đến hắn, sẽ không nói không thành lời.
Hạ Nhược Tịnh nàng vốn dĩ là không yêu Trác Bắc Dương.
Hạ Nhược Tịnh trầm mặc, đúng vậy, không yêu! Nữ nhân luôn nhạy cảm, Cố Viễn Dạ luôn nhìn thấu những người nhìn không ra chuyện của mình, nàng không yêu Trác Bắc Dương, một chút cũng không yêu.
Lúc trước lựa chọn hắn, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, nếu nàng nhất định phải lập gia đình, như vậy nàng sẽ lựa chọn gả cho một nam nhân dễ dàng khống chế; Không chọn Lê Trọng cũng là vì nàng từng gặp qua hắn một lần, tuy rằng hắn diện mạo và tài hoa xuất chúng, nhưng sau khi nói chuyện qua loa với nhau xong, nàng nhận ra hắn không phải loại người sẽ cho thê tử nhiều tự do, hắn từ nhỏ đã học hiểu những phép tắc chuẩn mực, đối với thê tử yêu cầu hà khắc mà thủ lễ, có lẽ hắn sẽ là một trượng phu tốt, yêu thương thê tử, nhưng là giới hạn như thế.
Nàng không cần! Nam nhân như vậy, không phải là người nàng muốn! Nàng muốn là một người có thể khống chế, mà không phải phải là dùng hết thời gian và tâm lực để xoay quanh một nam nhân, hơn hai mươi năm qua đã hình thành quan niệm này, cho nên nàng lựa chọn Trác Bắc Dương, nàng biết tuy rằng hắn thô lỗ, nhưng tâm tính hắn ngay thẳng, hắn là người nàng có thể khống chế.
Nàng cũng đã làm tốt lắm
“Hắn thực yêu ngươi." Cố Viễn Dạ lẳng lặng nói ra bốn chữ này.
Hạ Nhược Tịnh đang rửa tay đột nhiên căng thẳng, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
“Ta biết, cho nên, ta cũng sẽ đối xử với hắn thật tốt." Nàng xử lý tốt mọi chuyện trong nhà, việc ăn ở, cuộc sống hàng ngày của hắn, nàng đều tự tay chăm sóc, ngay cả thị thiếp, nàng cũng tỉ mỉ chọn lựa thật tốt cho hắn; Mọi người đều nói nàng là một hiền thê lương mẫu, mọi người đều ao ước có thể giống như Trác Bắc Dương vậy cưới được một thê tử hoàn mỹ, nhu thuận nghe lời, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, Hạ Nhược Tịnh nàng có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, chỉ cần là hắn muốn, nàng tất cả đều nghe theo hắn, ngoại trừ…… Tim của nàng. (anchan: chị quá đáng, anh nào cần mấy thứ kia, anh cần là tình yêu của chị cơ)
“Thế nhưng chỉ cần đối xử tốt, là đủ rồi sao?" Cho dù là người hờ hững như Trác Bắc Dương, nhưng thật tình hay là giả ý của thê tử hắn, hắn thật sự ngay cả một chút cũng không nhận ra?
Hạ Nhược Tịnh trầm mặc.
“Nhược Tịnh, ngươi biết không?" Cố Viễn Dạ buông điểm tâm, cầm tay nàng, “Ta trước kia từng yêu một người."
Nàng gật đầu, chuyện này, nàng có nghe nói qua.
“Nhưng cái yêu kia, còn rất nông cạn, ngươi có biết vì sao không?" Cố Viễn Dạ cười khổ, “Kỳ thật ngươi và ta đều giống nhau, từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, nghĩ rằng bản thân không thể dựa vào ai, thứ chúng ta có thể dựa vào chỉ có bản thân mình mà thôi, vì vậy cho nên chúng ta, dù có yêu người khác, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý, sẽ giữ lại một chút; Nói đến cùng, thứ mà chúng ta yêu nhất, chỉ có bản thân mà thôi."
“……"
“Nếu không phải gặp gỡ Long Đình Đạm, ta có thể sẽ vĩnh viễn không biết, thì ra bản thân cũng có thể yêu điên cuồng một người, liều lĩnh, trả giá mọi thứ! Nếu không có hắn bên cạnh, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa, việc này, đều là hắn dạy ta." Cố Viễn Dạ chân thành nhìn nàng, “Nhược Tịnh, chúng ta quá cẩn thận, quá yêu bản thân, yêu thương người khác là một chuyện rất khó, tình yêu có thể rất tốt đẹp, cũng có thể rất thống khổ; Nhưng Nhược Tịnh, nhưng cảm giác yêu đơn phương, rất đau khổ." (anchan: ko biết có truyện của chị này và anh Long Đình Đạm ko a, thật mún xem)
Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu, thủy mâu trong suốt nhìn nàng
“Tuy rằng tính cách Trác Bắc Dương cẩu thả, nhưng hắn đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc, rất chấp nhất, hắn là người xứng đáng được ngươi yêu." Bàn tay dùng sức nắm chặt nàng, “Còn ngươi, quá bảo vệ bản thân, mà ân xá đặc biệt của ngươi và Long Đình Đạm, chính là chứng minh tốt nhất."
Hạ Nhược Tịnh lúc trước giúp Long Đình Đạm nhận rõ cảm tình của Cố Viễn Dạ, làm một điều kiện trao đổi, nàng muốn Long Đình Đạm cho nàng một ân xá đặc biệt, đặc biệt cho phép nàng một quyền lợi có thể chủ động hưu phu(bỏ chồng), khi đến ngày đó, nữ nhi của nàng nhất định phải do nàng nuôi dưỡng. (anchan: đọc tới đây sao ta ghét bà chị này quá, con người mà sống quá lý trí thì chả phải 1 con người hoàn chỉnh)
Ân xá đặc biệt thực không tầm thường, nữ nhân từ xưa xuất giá, nếu vợ chồng bất hòa cũng chỉ có thể chờ bị hưu(bị chồng bỏ), chưa từng có quyền lợi chủ động hưu phu, chuyện này tuy rằng không công bằng, nhưng chuyện đời là thế; Ngoại trừ đặc quyền nữ nhân có thể kén rể vào cửa, nhưng phải được quan phủ phê chuẩn, các nữ nhân khác đều không có, nhưng Hạ Nhược Tịnh nàng cư nhiên lại muốn có đặc quyền này.
Nàng từ lúc đầu, đã dự định cho tình huống xấu nhất.
“Vương phi, ta là một thương nhân, không chỉ phải nhìn về mặt tốt nhất, còn phải nhìn mặt xấu nhất."
“Tình yêu có thể tính toán sao?" Cố Viễn Dạ nhìn nàng, lắc đầu, “Như vậy lòng người lại là cái gì?" Nàng buông tay ra, “Ngươi là người thông minh, thế nhưng phải cẩn thận vì quá thông minh, sẽ tổn thương đến bản thân mình." Nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ chủ động để ý việc của người khác, nhưng vì nhìn thấy Hạ Nhược Tịnh bây giờ, nàng như nhìn thấy bản thân lúc trước.
“Ta rất thích một câu nói của cổ nhân [ Hoán khê sa ]* [Nhất hướng niên quang hữu hạn thân, đẳng nhàn ly biệt dịch tiêu hồn, tửu yến ca tịch mạc từ tần; mãn mục hà sơn không niệm viễn, lạc hoa phong vũ canh thương xuân, bất như liên thủ nhãn tiền nhân.]" Nhợt nhạt cười,“[ bất như liên thủ nhãn tiền nhân]. Viết cũng thật hay, không phải sao?"
Nói bao nhiêu đó, cũng đủ rồi; Rất nhiều chuyện chỉ có bản thân là rõ ràng nhất, người bên ngoài cũng chỉ là người bên ngoài mà thôi.
Cố Viễn Dạ đi rồi, Hạ Nhược Tịnh đứng một mình trước cửa sổ, lẳng lặng trầm mặc.
Mãi cho đến khi Trác Bắc Dương đi vào, tuy rằng nghiêm mặt, nhưng vẫn nhịn không được đưa tay ôm lấy bả vai của nàng, “Đứng ở đây ngây ngốc nhìn cái gì?"
Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đơn thuần mà chấp nhất của hắn, nhìn đôi mắt nhiệt tình kia, không nói gì.
“Hừ, đừng tưởng rằng không nói lời nào, ta sẽ không tính toán với nàng." Hắn cau mày thô thanh nói: “Thật vất vả Nhiễm Nhiễm mới chịu chơi với ta, nàng cố tình muốn Hạ Tuyết ôm nàng đi ngủ trưa……"
“Thực xin lỗi."
“Ách?" Nàng thẳng thắn nhận lỗi như vậy, hắn ngược lại mất đi phản ứng.
“Thực xin lỗi, phu quân." Nàng nghiêm túc, thực nghiêm túc nói.
“Lần sau đừng như vậy nữa là được rồi." Hắn ngược lại cảm thấy đau lòng, “Lần sau để Nhiễm Nhiễm lại chơi với ta thêm một nén nhang nữa hẳng mang đi."
“Được."
Hắn lập tức mặt mày hớn hở, đem nàng kéo vào trong lòng gắt gao ôm lấy, “Đây mới là nương tử ngoan của ta."
Đã nói lão bà đối với hắn là tốt nhất, không phải sao? Ha ha ha……
Nàng bị hắn ôm như vậy, bỗng nhiên cảm thấy, cứ ở trong lòng hắn như vậy, lại có cảm giác an toàn.
Có lẽ, cứ như vậy cả đời, cũng là một chuyện tốt……
Gần đây trong kinh thành có đại sự, chính là đại vương tân nhậm của Bắc Việt quốc, Hô Luân Đạt, cũng chính là đệ đệ của đại vương tiền nhiệm Hô Khả Đa, vì cảm tạ Tử húc quốc nhân từ, không vì chuyện Hô Khả Đa tạo phản mà trị tội toàn tộc, cùng nhau lập lại hòa bình một lần nữa, giao lưu với nhau, cho nên đặc biệt phái sứ thần đem lễ vật tiến cống cho Tử Húc hoàng đế Long Thừa Hữu, theo đoàn người đến đây, còn có trưởng nữ của Hô Khả Đa, Châu Á công chúa, nàng là do Hô Luân Đạt đại vương cử đến hòa thân cùng Tử húc quốc.
Từ xưa hai nước kết làm quan hệ thông gia luôn luôn là vì hòa bình, cũng không có gì lạ; Nhưng khiến người kinh ngạc là, vị công chúa Châu Á này thế mà lại trực tiếp thỉnh cầu với Hoàng Thượng, yêu cầu gả cho thần võ tướng quân Trác Bắc Dương của Tử húc quốc, cho dù làm thiếp cũng nguyện ý.
Nhất thời văn võ bá quan đều nghị luận, nghe nói Châu Á công chúa là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt luân, dáng người lả lướt, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy, xương cốt đều mềm hết một nửa, cho nên lúc hoàng đế đáp ứng thỉnh cầu của nàng, đem nàng ban cho Trác Bắc Dương, tất cả mọi người đều lấy ánh mắt hâm mộ nhìn Trác Bắc Dương.
Phải biết rằng một nam nhân tuổi còn trẻ vậy mà trở thành võ quan đứng đầu, cầm trong tay ba mươi vạn đại quân, thủ vệ an toàn của kinh thành, còn được Hoàng Thượng phong làm tử y long thống đốc, trực tiếp chưởng quản năm ngàn ngự lâm quân của hoàng cung, phụ trách an toàn của hoàng thất, yêu mến cùng ân sủng như vậy trước đó chưa từng có! Mà hiện tại còn muốn ôm mỹ nhân về, đây chẳng phải là quyền sắc song thu(quyền lực, sắc đẹp đều có), dập tắt ao ước của mọi người?
Nhưng làm cho mọi người chấn động là, Trác Bắc Dương này thế nhưng lại dứt khoác cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng.
“Ta đã có thê thất, không định sẽ nạp thêm, ân sủng này vi thần nhận không nổi, thỉnh Hoàng Thượng lựa chọn người khác đi." Rất đơn giản, thực lưu loát nói mấy câu, làm toàn bộ triều đình lặng ngắt như tờ.
——— ————–
Warning: H
Chờ Trác Bắc Dương bãi triều về nhà, Hạ Nhược Tịnh đã nghe được tin tức, một bên giúp hắn thay quần áo, một bên nhẹ giọng nói. “Phu quân, nếu Hoàng Thượng có chỉ, kháng chỉ là bất trung……"
“Nàng nữ nhân này!" Trác Bắc Dương tâm tình tốt nháy mắt bị phá hư, hung hăng trừng mắt, “Nàng làm sao suốt ngày chỉ lo tính kế muốn đem nữ nhân khác đẩy vào lòng ta?" Như thế nào chưa từng nghĩ tới sẽ yêu thương nhung nhớ hắn? Thật là!
“Nhược Tịnh không có."
“Còn nói không có?" Hắn tức giận đến rống to: “Lúc trước bốn nữ nhân kia bị ta dọa chạy, nàng bây giờ lại muốn đem cái Châu gì đó công chúa vào nhà……"
“Là Châu Á công chúa."
“Hừ! Nàng nắm tin tức cũng rất nhanh a." Trác Bắc Dương bị nàng chọc tức giận không ít, “Nữ nhân khác đều dùng hết biện pháp muốn đem nữ nhân bên cạnh phu quân đuổi đi, còn nàng thì ngược lại, tính toán cái gì, đem mấy cái thứ đáng ghét đó kéo về nhà, mỗi ngày đều nôn nóng chờ ta nạp thiếp nàng mới cao hứng, đúng không?"
“Phu quân, Nhược Tịnh thật không có."
“Không có? Vậy cái công chúa kia có quan hệ gì với nàng, nàng quan tâm nàng ta như vậy làm cái gì? Nàng là muốn cùng người chia sẽ tướng công, nàng đang tỏ thái độ rộng lượng hả?"
“Ta là sợ phu quân kháng chỉ, Hoàng Thượng long nhan phẫn nộ sẽ giáng tội."
Ai ngờ Trác Bắc Dương lập tức mặt mày hớn hở, “Thì ra nàng là lo lắng cho ta, nói sớm một chút nha, ta đã nói nàng thích ta, nàng còn không thừa nhận, nhìn nàng khẩn trương kìa." (anchan: ôi anh ngây thô của ta, tội nghiệp anh a TT^TT)
Nàng có nói như vậy sao? Thế nào lại nói tới việc này rồi, Hạ Nhược Tịnh đối với việc chuyển đổi cảm xúc cực nhanh của hắn thật sự là theo không kịp.
Người có tâm tư đơn thuần, sống thật là vui vẻ.
Hắn cúi đầu hôn vào bên má nàng, “Yên tâm, yên tâm, đại trượng phu đội trời đạp đất ngay cả việc cưới ai cũng không thể tự mình quyết định, còn có mặt mũi sống? Cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể miễn cưỡng ta cưới lão bà đi? Ta đã nói rõ ràng với Hoàng Thượng, Trác Bắc Dương ta đời này chỉ cưới một nữ tử là Hạ Nhược Tịnh, những người khác ta đều không cần, hắn đem cái Châu gì đó cho ai cũng được, tóm lại đừng cho ta là được rồi."
“Chàng thực sự ở trên triều nói với Hoàng Thượng như vậy?" Nàng kinh ngạc, xuất khẩu như vậy, không phải là rất không nể mặt Hoàng Thượng đi?
“Hắc hắc." Trác Bắc Dương cười ngây ngô, “Đương nhiên không phải, đây là sau khi bãi triều vào lúc Hoàng Thượng lén triệu kiến ta mới nói." Hắn ngoại trừ cai quản sự an toàn bên ngoài hoàng cung, tiểu hoàng đế còn quấn quít lấy hắn, muốn hắn dạy võ công, mỗi ngày sau khi bãi triều, đều dạy cho hắn nửa canh giờ.
“Vậy Hoàng Thượng nói như thế nào?"
“Hắc hắc hắc, xem nàng khẩn trương, ta không nói cho nàng biết, trừ phi……" Hắn dừng một chút, đột nhiên ôm lấy nàng, “Nàng hôn ta một cái." (anchan: anh đáng iu, chị ko hun đến đây em hun anh)
“Phu quân!" Hắn như thế nào vĩnh viễn đều giống như trẻ con.
“Nương tử tốt, nàng không hôn ta, để cho ta hôn nàng một cái đi. Hôm nay vội vàng vào triều, còn chưa kịp……"
Hạ Nhược Tịnh đưa tay nhanh nhẹn che cái miệng của hắn, “Đừng nói nữa." Người này nói chuyện không nghi kỵ, lúc ở chung cũng vậy, trước mặt người ngoài cũng vậy, thật sự là không biết xấu hổ.
“Có làm sao? Nàng là lão bà của ta, là lão bà ta cưới hỏi đàng hoàng, ta yêu như thế nào hôn như thế nào là quyền lợi của ta ." Hắn vừa nói còn cố ý trên môi nàng dùng sức hôn, hôn, hôn, câu ra dục vọng, biến thành nụ hôn dây dưa không ngớt.
Hai lưỡi mãnh liệt quấn lấy nhau, nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, mở ra đôi môi mặc hắn hút cắn liếm mút, hắn thở gấp đem nàng đặt lên trên ván cửa, đưa tay vén lên làn váy của nàng.
“Phu quân…… Không cần……" Nàng thở nhẹ đưa tay chặn lại tay hắn.
“Như thế nào không cần, nàng sờ xem." Hắn cầm lấy tay nàng đi vào, “Đã cứng rắn."
Hai má của nàng lập tức đỏ như son, minh diễm( xinh đẹp tỏa sáng) quyến rũ.
Phong tình động lòng người như vậy, Trác Bắc Dương nếu nhịn được sẽ không phải là hắn, nhanh chóng dứt khoát, trực tiếp buông ra thắt lưng của nàng cởi đi tiết khố, sờ đến nơi trơn bóng, lập tức gấp gáp đi vào.
“Ngô……" Nàng kêu rên, mày hơi nhíu, thừa nhận tráng kiện thật lớn của hắn.
Động tác tùy ý mà mãnh liệt dường như muốn làm cho nàng không thở nổi, tình dục quay cuồng, nàng gắt gao bám lấy bờ vai của hắn, bị bắt dựa vào hắn, nơi non mềm kia bị hắn hung hăng va chạm, cắn môi tiếng thở gấp tinh tế từ miệng trào ra.
Nàng mềm thành một bãi nước, mặc hắn làm càn trên người, “Phu quân, ân, chậm một chút…… Ta choáng váng đầu……"
Chậm, như thế nào chậm được, như thế nào cũng chậm không được nha! Hắn hàm trụ miệng của nàng, đầu lưỡi ma sát nàng, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ mềm mại của nàng càng ngày càng dễ nghe, càng ngày càng êm tai.
Chính là muốn như vậy, nghe nàng trằn trọc rên rỉ, nghe nàng kiều ngọt cầu xin tha thứ, muốn như vậy hung hăng làm nàng, muốn đem nàng vùi lấp vào trong lòng, vĩnh viễn cũng không buông nàng ra.
Hắn không biết mệt mỏi đâm vào, hưng trí càng ngày càng cao, nàng kiềm nén cũng không kiềm nén được thanh âm kích thích đến hắn, không muốn buông tha.
Đâm vào một cái thật mạnh, hắn ôm nàng, thay nàng chống đở, thỏa mãn bắn ra, hai người đồng loạt lên đỉnh.
Dư vị hoan ái ngọt ngào qua đi .
Hắn ôm nàng nằm trên đệm giường mềm mại, da thịt chạm vào nhau, tay hắn mơn trớn trên thân thể của nàng, mê muội da thịt bóng loáng tinh tế của nàng.
“Phu quân." Nàng kéo tay hắn, “Đừng như vậy." Mỗi lần hoan ái qua đi hắn đều thích sờ tới sờ lui trên thân thể nàng, muốn triệt để sờ hết mỗi tấc da thịt trên người nàng thì mới cam tâm, “làm sao lúc này cũng luôn như vậy?" Chính nàng cũng không nhận ra tuy vẻ mặt nàng là trách mắng nhưng trong thanh âm còn mang theo ngọt ngào.
“Ai bảo nàng…… Sờ tốt như vậy." Hắn xấu tính thật nặng đặt trên người nàng.
“Ta thật hy vọng có thể vĩnh viễn nằm trên giường với nàng, không bao giờ rời ra."
Nàng thừa nhận sức nặng của hắn, nhìn đôi mắt nóng rực của hắn, sự yêu thương hắn dành cho nàng, nàng kỳ thật biết rất rõ.
“Nàng nhìn ta như vậy, có phải là muốn làm lại một lần không?" Hắn lập tức kích động nói. (anchan: anh BT a =.=)
“Vậy lại đến đi." Đưa tay cầm lấy ngực của nàng.
“Đừng." Nàng nhanh chóng cự tuyệt.
“Một lần, nương tử." Trong thanh âm nam tính, mang theo một chút làm nũng.
“Không cần."
“Chỉ làm một lần, nương tử tốt." Hắn cúi đầu mút cổ nàng.
“Phu quân, ta mệt mỏi quá." Thanh âm mềm mại của nàng, mang theo một chút cầu xin, “Chân thật đau."
Quả nhiên, người nào đó lập tức kích động khẩn trương đưa tay sờ, “Rất đau? Có phải vừa rồi ta rất thô lỗ không?"
Này…… Hạ Nhược Tịnh khuôn mặt rất nhanh nóng lên, hắn rốt cuộc đang sờ ở đâu nha?
Không chỉ có sờ, hắn còn nằm úp sấp nhìn nơi đó, “Ân, có chút sưng, thực xin lỗi nương tử." Còn đến nơi đó hôn một cái, “Rất đau sao?"
Hiện tại không phải đau, mà là xấu hổ, xấu hổ đến sắp chết.
Hắn nhìn bộ dáng nàng hiếm khi ngượng ngùng, đột nhiên tim như ngừng đập, đôi mắt tối đen gắt gao nhìn nàng chằm chằm, sau đó chậm rãi, chậm rãi đến gần nàng.
Khoảnh khắc hắn sắp hôn nàng, bên ngoài vang lên tiếng gỏ cửa, “Tướng quân."
“Cút!" Quấy rầy hắn vào lúc này, quả thực chính là không muốn sống nữa. (anchan: thiệt chứ cái thèng nào chán sống nhảy vào phá cảnh H của ta, chém nó…)
“Tướng quân, Hoàng Thượng khẩn cấp triệu ngài vào cung." Thuỵ Hương bất chấp la lớn ngoài cửa.
Trác Bắc Dương bình tĩnh nói, “Cái gì?"
“Nghe công công đến tuyên chỉ nói, hình như là Châu Á công chúa kiên trì muốn gặp người một lần."
“Kháo! Không đi, Lão Tử cũng không phải kỹ nữ, nàng muốn gặp liền gặp." Trác Bắc Dương khẩu khí không sợ ai, mắng. (anchan: vâng, anh ko phải kỹ nữ, anh là kỹ nam a hắc hắc)
“Phu quân, nếu là Hoàng Thượng triệu chàng, ý tứ đã thực rõ ràng chính xác, chính là hy vọng chàng có thể cho Hoàng Thượng một cái bậc thang, để người thuận lợi đi xuống, việc này là thiên đại ân sủng, chàng hẳn là phải đi gặp Châu Á công chúa một lần." Hạ Nhược Tịnh ôn nhu trấn an hắn.
Trác Bắc Dương nhìn nàng, sau một lúc lâu, cầm tay nàng, “Đi cũng được, nàng là nương tử của ta, theo ta cùng đi."
A?
***
Chú thích bài thơ [ Hoán khê Sa ] mà Hạ Nhược Tịnh đọc ở đầu chương.
Bài thơ này ta tìm mãi mà ko ra, ta tự dịch cũng không thấy suông cho lắm, các nàng đọc nếu có thấy sai thì giúp ta một tay với, đừng ném dép ta nhé.
Bài thơ:
[Nhất hướng niên quang hữu hạn thân,
đẳng nhàn ly biệt dịch tiêu hồn,
tửu yến ca tịch mạc từ tần;
Mãn mục hà sơn không niệm viễn,
lạc hoa phong vũ canh thương xuân,
bất như liên thủ nhãn tiền nhân.]
Dịch thoát nghĩa:
Thời gian của con người là hữu hạn
Dễ dàng ly biệt dễ quên đi
Tiệc rượu ca múa chớ luôn từ chối
Non sông trước mắt không còn xa
Từng trải qua tình cảm tổn thương
Không bằng yêu thương người trước mắt.
Việc này thật đúng là khó xử chết đường đường nam tử hán như Trác Bắc Dương, hắn cho tới bây giờ đều không có kinh nghiệm ở chung với tiểu cô nương, nhất là tiểu tử kia chỉ mới có ba tuổi, bộ dạng đáng yêu mềm mại, hắn cực kỳ yêu thích, nhưng mà ngay cả sờ cũng không cho sờ một chút, càng đừng nói là ôm nàng.
“Nhiễm Nhiễm còn chưa quen thuộc với phu quân, sợ người lạ là chuyện thực bình thường, qua vài lần nữa sẽ ổn." Hạ Nhược Tịnh thực bình tĩnh dập tắt oán giận của hắn, cùng với suy sụp gầm nhẹ.
Không còn cách nào khác, lại không dám mạnh bạo với nữ nhi, cũng không muốn mạnh bạo, dỗ cũng không được, Trác Bắc Dương mỗi ngày đều vây quanh nữ nhi, muốn dùng hết mọi biện pháp để nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, thường xuyên qua lại, cuối cùng cũng được lòng, từ từ tiểu tử kia bắt đầu cười với hắn, quan trọng nhất là lúc nàng cười, tim của Trác Bắc Dương cũng phải hòa tan!
Trong nháy mắt kia, cho dù muốn dùng mạng của hắn đổi lại nụ cười của nữ nhi, hắn cũng nguyện ý.
Hai tháng sau, bọn họ cũng càng ngày càng quen thuộc, Trác Tâm Nhiễm phát hiện phụ thân tuy rằng bộ dạng hung ác, nhưng rất là nghe lời nàng, hết mực yêu thương, vì thế nàng cũng dần dần không còn sợ hắn, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể bố thí cho hắn ôm một cái.
Thời khắc ôm nữ nhi vào trong lòng đó, Trác Bắc Dương giống như là được trời cao ban ân, ôm nữ nhi không chịu buông tay, mỗi ngày sau khi rời triều, việc làm đầu tiên chính là tìm nữ nhi, ôm nàng, hôn nàng, để nàng ngồi trên vai, thậm chí còn ở trong phòng làm ngựa cho nàng cưỡi, chỉ muốn con chơi đùa trong lòng của hắn, cho dù nàng muốn sao hắn cũng sẽ hái xuống cho nàng.
“Tướng quân thật là thương tiểu thư." Hạ Tuyết ở bên cửa sổ nhìn hai cha con chơi đùa trong hoa viên, phản cảm đối với Trác Bắc Dương đã giảm bớt qua việc chứng kiến mấy ngày, nàng trước kia vẫn cảm thấy Trác Bắc Dương thật thô lỗ không văn nhã, căn bản là không xứng với tiểu thư ôn nhu nhàn tĩnh nhà nàng, nhưng tiểu thư lại cố tình chọn lựa hắn, cho dù bọn họ đã thành thân, Hạ Tuyết đối với Trác Bắc Dương vẫn là ngầm không phục; Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy đại nam nhân kia lại yêu thương nữ nhi của mình như vậy, nàng lại nghĩ, có lẽ lựa chọn lúc trước của tiểu thư, cũng không tệ, dù sao một nam nhân yêu thương thê tử nữ nhi, hẳn là không phải nam nhân xấu.
“Ta thấy là cực kỳ yêu thương." Nữ âm thanh lệ nói tiếp, mơ hồ mang theo vài phần ý cười, “ Có thể so với Long Đình Đạm."
Trên đời này, cũng chỉ có Cố Viễn Dạ mới dám xưng hô với Phụ Chính Vương gia như vậy, ngay cả hoàng đế cũng phải cung kính gọi Long Đình Đạm một tiếng cửu hoàng thúc.
Hạ Nhược Tịnh cười nhẹ, cũng không đáp lời, đưa tay rót một chén canh hạt sen bách hợp đường phèn cho Cố Viễn Dạ, nước đường trong trẻo, hạt sen trắng vàng, bách hợp mềm mịn, nhẹ nhàng khoan khoái lại ngọt ngào. (anchan: nghe diễn tả mà thèm)
“Ngươi nếm thử xem, hạt sen này hái ở trong hồ Sơ Yên đấy."
Cố Viễn Dạ cầm thìa màu ăn một ít, trầm mặc trong chốc lát sau đó ngẩng đầu cười với nàng, nhẹ nhàng mà nói: “Cám ơn." Trên đời này có thứ trăm tốt vạn tốt, nhưng cũng không thể so với một chén nước suối ngọt ngào của quê nhà, một ngụm cơm hương vị thơm tho kia; hạt sen trong Sơ Yên hồ là đặc sản quê nhà của Cố Viễn Dạ ở Phong Nghi thành, không nghĩ tới hôm nay ở đây lại có thể thưởng thức, làm sao lại không khiến người cảm động cho được!
Sen tiến công mặc dù rất tốt, nhưng làm sao có thể so với hạt sen nho nhỏ ở quê nhà kia?
Hạ Nhược Tịnh cười, đối với cảm giác nhớ nhà của Cố Viễn Dạ, nàng cũng cảm động lây.
Ở kinh thành mấy tháng này, trừ bỏ xử lý chuyện làm ăn và sự tình trong nhà, nàng cũng có thu hoạch ngoài ý muốn khác, giúp đương triều Phụ Chính Vương gia Long Đình Đạm một việc lớn, có thể yêu cầu hắn cho nàng một ân xá đặc biệt, hơn nữa còn trở thành bạn tốt của Vương phi Cố Viễn Dạ.
Duyên phận thật sự là kỳ diệu, Hạ Nhược Tịnh sống hai mươi mấy năm qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng có một người bạn tốt, nàng kỳ thật không phải là người dễ dàng thân thiện với người khác, không giống Trác Bắc Dương, tính cách sảng khoái nhiệt tình, đến chổ nào cũng có thể hòa đồng cùng mọi người, xưng huynh gọi đệ, nàng và hắn là hoàn toàn tương phản, có thể ở cùng một chổ với mọi người, nhưng sẽ không thổ lộ tình cảm.
Nhưng ở cùng Cố Viễn Dạ, các nàng vừa gặp như đã quen từ lâu — có lẽ, là do những việc trải qua khi trưởng thành của hai người đều quá mức giống nhau, đều sinh trưởng trong gia đình thương nhân, đều có một người phụ thân ở rể, nhưng phụ thân lại hoàn toàn xem các nàng như quân cờ để lợi dụng, không có chút cảm tình.
Nhưng nàng so với Cố Viễn Dạ còn may mắn hơn một chút là, ít nhất nàng còn có mẫu thân ở bên cạnh yêu thương; Mà Cố Viễn Dạ lại chỉ có một gia gia già yếu, cho dù có tốt với nàng, nhưng cũng không bằng sự quan tâm của mẫu thân?
Tính cách của các nàng có chút tương tự, sau vài lần gặp mặt, cảm tình càng ngày càng hòa hợp trở thành tri kỷ.
Có người dù quen biết cả đời, nhưng vĩnh viễn lại giống như người xa lạ; Có người gặp qua không được vài lần, lại có thể trở thành bạn tốt tri giao, tựa như nàng và Cố Viễn Dạ.
Sau khi quen thuộc, Vương phi thường xuyên theo Vương gia đến Trác gia chơi, bởi vì Cố Viễn Dạ thực thích tiểu cô nương của Trác gia Trác Tâm Nhiễm, luôn nói muốn làm cho nàng làm con dâu, tuy rằng con trai của nàng Long Thừa Nghiêu chỉ mới có mấy tháng tuổi, nàng làm nương cũng đã nghĩ đến ly trà con dâu tương lai kia.
Hạ Nhược Tịnh đứng bên cửa sổ nhìn trong hoa viên tiếng cười không ngớt, hai đại nam nhân cùng một tiểu cô nương vậy mà cũng có thể chơi đùa đến vui vẻ như vậy.
“Long Đình Đạm sau khi nhìn thấy Nhiễm Nhiễm nhà ngươi, liền luôn nói muốn sinh thêm một nữ nhi." Cố Viễn Dạ đi đến trước cửa sổ đứng cạnh nàng, mỉm cười nhìn nam nhân mình yêu thương.
Phụ Chính Vương gia tuấn mỹ như là biết được ái thê đang nhìn hắn, nghiêng người nhìn về phía các nàng, sau đó đôi mắt gắt gao chăm chú vào trên người thê tử, bên môi chậm rãi gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường.
Cố Viễn Dạ hờn dỗi liếc mắt trừng hắn một cái, trên mặt đột nhiên ửng hồng.
Tình thâm trong lúc đó của bọn họ, ai cũng có thể nhận ra, chỉ cần có Cố Viễn Dạ, trong mắt Long Đình Đạm sẽ không nhìn thấy những người khác.
Trác Bắc Dương cũng thấy được thê tử đứng bên cửa sổ, hắn ôm nữ nhi vẫy tay với nàng, cười đến thoải mái lại ngớ ngẩn, là cái loại ngớ ngẩn nàng rất quen thuộc, khóe miệng mở thật lớn, đôi mắt trong suốt lóe sáng, một cảm giác đau đớn lại xuất hiện.
“Hạ Tuyết, Nhiễm Nhiễm đã qua giờ ngủ lâu rồi, ngươi đi ôm nàng trở về phòng." Hạ Nhược Tịnh thản nhiên nói với Hạ Tuyết.
Nữ nhi từ lúc sinh ra sau buổi sáng thì nhất định phải ngủ một giấc mới có tinh thần, bởi sáng nào nàng cũng thức rất sớm.
“Dạ." Hạ Tuyết lĩnh mệnh đi ra ngoài.
Các nàng đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn thấy Hạ Tuyết đến chổ Trác Bắc Dương, bọn họ ở bên kia nói mấy câu, sau đó tiểu nha đầu Trác Tâm Nhiễm liều mình lắc đầu, gắt gao ôm cổ phụ thân không chịu buông tay, mà Trác Bắc Dương thì dùng sức trừng mắt nhìn Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết chỉ chỉ cửa sổ bên này, vì thế Trác Bắc Dương hăng hăng trừng bắn về phía bên này.
Cố Viễn Dạ nhịn cười, “Tướng công nhà ngươi chỉ cần có người muốn ôm nữ nhi của hắn đi, thì đều là kẻ thù của hắn."
Hạ Nhược Tịnh bị hắn hung hăng trừng mắt cũng không nói chuyện, chính là nhìn lại hắn, mỉm cười.
Một người hung ác trừng, một người cười yếu ớt.
Sau một lúc lâu qua đi, Trác Bắc Dương thấp rủa đem nữ nhi giao cho Hạ Tuyết, thở phì phì đi đến ghế đá trong hoa viên ngồi xuống, ra sức châm trà.
Cố Viễn Dạ che miệng nhịn cười, theo Hạ Nhược Tịnh trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống, lắc đầu cảm thán, “Trong triều mỗi người đều nói, thần võ tướng quân gan dạ sáng suốt hơn người, anh dũng bất phàm, dưới trướng chưởng quản ba mươi vạn tinh binh, là đệ nhất nam tử hán trong triều, xem ra là nói quá rồi." Ai có thể nghĩ đến nam tử khí phách, vậy mà lại bị tiểu thê tử nhu nhược của hắn ăn gắt gao? Quan trọng nhất là, cái người bị ăn kia căn bản là còn chưa nhận ra, này thật sự là……
Hạ Nhược Tịnh mỉm cười, cũng không nói chuyện, đưa qua một mâm bánh bột đường, “Nếm thử đi, là ta tự tay làm đó."
Cố Viễn Dạ cầm lấy một khối nhưng không ăn, nghiêng đầu tinh tế đánh giá Hạ Nhược Tịnh, suy nghĩ sâu xa nói: “Nhược Tịnh, kỳ thật tướng công ngươi được lắm! Hắn làm người thẳng thắn lại chính trực, có dũng cũng có mưu, quan trọng nhất là, hắn thích ngươi, yêu ngươi, người như vậy vì sao, ngươi lại không yêu hắn chứ?"
Nhất ngữ như châm(1 câu nói trúng tim đen), không khí lập tức trở nên đông lạnh.
Hạ Nhược Tịnh trầm mặc thật lâu, nâng mắt, mỉm cười, “Vương phi nói vậy là sao?"
“Làm gì giấu giếm ta?" Cố Viễn Dạ trong mắt có vài phần chua xót, “Yêu hay không yêu, bản thân ta đã từng trải qua, làm sao lại không nhận ra?" Nữ nhân yêu trượng phu của mình, thì khi nhìn thấy hắn cười, trong ánh mắt sẽ không nguội lạnh như vậy; Nữ nhân, yêu trượng phu khi nói đến hắn, sẽ không nói không thành lời.
Hạ Nhược Tịnh nàng vốn dĩ là không yêu Trác Bắc Dương.
Hạ Nhược Tịnh trầm mặc, đúng vậy, không yêu! Nữ nhân luôn nhạy cảm, Cố Viễn Dạ luôn nhìn thấu những người nhìn không ra chuyện của mình, nàng không yêu Trác Bắc Dương, một chút cũng không yêu.
Lúc trước lựa chọn hắn, nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản, nếu nàng nhất định phải lập gia đình, như vậy nàng sẽ lựa chọn gả cho một nam nhân dễ dàng khống chế; Không chọn Lê Trọng cũng là vì nàng từng gặp qua hắn một lần, tuy rằng hắn diện mạo và tài hoa xuất chúng, nhưng sau khi nói chuyện qua loa với nhau xong, nàng nhận ra hắn không phải loại người sẽ cho thê tử nhiều tự do, hắn từ nhỏ đã học hiểu những phép tắc chuẩn mực, đối với thê tử yêu cầu hà khắc mà thủ lễ, có lẽ hắn sẽ là một trượng phu tốt, yêu thương thê tử, nhưng là giới hạn như thế.
Nàng không cần! Nam nhân như vậy, không phải là người nàng muốn! Nàng muốn là một người có thể khống chế, mà không phải phải là dùng hết thời gian và tâm lực để xoay quanh một nam nhân, hơn hai mươi năm qua đã hình thành quan niệm này, cho nên nàng lựa chọn Trác Bắc Dương, nàng biết tuy rằng hắn thô lỗ, nhưng tâm tính hắn ngay thẳng, hắn là người nàng có thể khống chế.
Nàng cũng đã làm tốt lắm
“Hắn thực yêu ngươi." Cố Viễn Dạ lẳng lặng nói ra bốn chữ này.
Hạ Nhược Tịnh đang rửa tay đột nhiên căng thẳng, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.
“Ta biết, cho nên, ta cũng sẽ đối xử với hắn thật tốt." Nàng xử lý tốt mọi chuyện trong nhà, việc ăn ở, cuộc sống hàng ngày của hắn, nàng đều tự tay chăm sóc, ngay cả thị thiếp, nàng cũng tỉ mỉ chọn lựa thật tốt cho hắn; Mọi người đều nói nàng là một hiền thê lương mẫu, mọi người đều ao ước có thể giống như Trác Bắc Dương vậy cưới được một thê tử hoàn mỹ, nhu thuận nghe lời, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, Hạ Nhược Tịnh nàng có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của hắn, chỉ cần là hắn muốn, nàng tất cả đều nghe theo hắn, ngoại trừ…… Tim của nàng. (anchan: chị quá đáng, anh nào cần mấy thứ kia, anh cần là tình yêu của chị cơ)
“Thế nhưng chỉ cần đối xử tốt, là đủ rồi sao?" Cho dù là người hờ hững như Trác Bắc Dương, nhưng thật tình hay là giả ý của thê tử hắn, hắn thật sự ngay cả một chút cũng không nhận ra?
Hạ Nhược Tịnh trầm mặc.
“Nhược Tịnh, ngươi biết không?" Cố Viễn Dạ buông điểm tâm, cầm tay nàng, “Ta trước kia từng yêu một người."
Nàng gật đầu, chuyện này, nàng có nghe nói qua.
“Nhưng cái yêu kia, còn rất nông cạn, ngươi có biết vì sao không?" Cố Viễn Dạ cười khổ, “Kỳ thật ngươi và ta đều giống nhau, từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, nghĩ rằng bản thân không thể dựa vào ai, thứ chúng ta có thể dựa vào chỉ có bản thân mình mà thôi, vì vậy cho nên chúng ta, dù có yêu người khác, cũng sẽ không toàn tâm toàn ý, sẽ giữ lại một chút; Nói đến cùng, thứ mà chúng ta yêu nhất, chỉ có bản thân mà thôi."
“……"
“Nếu không phải gặp gỡ Long Đình Đạm, ta có thể sẽ vĩnh viễn không biết, thì ra bản thân cũng có thể yêu điên cuồng một người, liều lĩnh, trả giá mọi thứ! Nếu không có hắn bên cạnh, cuộc sống sẽ không còn ý nghĩa, việc này, đều là hắn dạy ta." Cố Viễn Dạ chân thành nhìn nàng, “Nhược Tịnh, chúng ta quá cẩn thận, quá yêu bản thân, yêu thương người khác là một chuyện rất khó, tình yêu có thể rất tốt đẹp, cũng có thể rất thống khổ; Nhưng Nhược Tịnh, nhưng cảm giác yêu đơn phương, rất đau khổ." (anchan: ko biết có truyện của chị này và anh Long Đình Đạm ko a, thật mún xem)
Hạ Nhược Tịnh ngẩng đầu, thủy mâu trong suốt nhìn nàng
“Tuy rằng tính cách Trác Bắc Dương cẩu thả, nhưng hắn đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc, rất chấp nhất, hắn là người xứng đáng được ngươi yêu." Bàn tay dùng sức nắm chặt nàng, “Còn ngươi, quá bảo vệ bản thân, mà ân xá đặc biệt của ngươi và Long Đình Đạm, chính là chứng minh tốt nhất."
Hạ Nhược Tịnh lúc trước giúp Long Đình Đạm nhận rõ cảm tình của Cố Viễn Dạ, làm một điều kiện trao đổi, nàng muốn Long Đình Đạm cho nàng một ân xá đặc biệt, đặc biệt cho phép nàng một quyền lợi có thể chủ động hưu phu(bỏ chồng), khi đến ngày đó, nữ nhi của nàng nhất định phải do nàng nuôi dưỡng. (anchan: đọc tới đây sao ta ghét bà chị này quá, con người mà sống quá lý trí thì chả phải 1 con người hoàn chỉnh)
Ân xá đặc biệt thực không tầm thường, nữ nhân từ xưa xuất giá, nếu vợ chồng bất hòa cũng chỉ có thể chờ bị hưu(bị chồng bỏ), chưa từng có quyền lợi chủ động hưu phu, chuyện này tuy rằng không công bằng, nhưng chuyện đời là thế; Ngoại trừ đặc quyền nữ nhân có thể kén rể vào cửa, nhưng phải được quan phủ phê chuẩn, các nữ nhân khác đều không có, nhưng Hạ Nhược Tịnh nàng cư nhiên lại muốn có đặc quyền này.
Nàng từ lúc đầu, đã dự định cho tình huống xấu nhất.
“Vương phi, ta là một thương nhân, không chỉ phải nhìn về mặt tốt nhất, còn phải nhìn mặt xấu nhất."
“Tình yêu có thể tính toán sao?" Cố Viễn Dạ nhìn nàng, lắc đầu, “Như vậy lòng người lại là cái gì?" Nàng buông tay ra, “Ngươi là người thông minh, thế nhưng phải cẩn thận vì quá thông minh, sẽ tổn thương đến bản thân mình." Nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ chủ động để ý việc của người khác, nhưng vì nhìn thấy Hạ Nhược Tịnh bây giờ, nàng như nhìn thấy bản thân lúc trước.
“Ta rất thích một câu nói của cổ nhân [ Hoán khê sa ]* [Nhất hướng niên quang hữu hạn thân, đẳng nhàn ly biệt dịch tiêu hồn, tửu yến ca tịch mạc từ tần; mãn mục hà sơn không niệm viễn, lạc hoa phong vũ canh thương xuân, bất như liên thủ nhãn tiền nhân.]" Nhợt nhạt cười,“[ bất như liên thủ nhãn tiền nhân]. Viết cũng thật hay, không phải sao?"
Nói bao nhiêu đó, cũng đủ rồi; Rất nhiều chuyện chỉ có bản thân là rõ ràng nhất, người bên ngoài cũng chỉ là người bên ngoài mà thôi.
Cố Viễn Dạ đi rồi, Hạ Nhược Tịnh đứng một mình trước cửa sổ, lẳng lặng trầm mặc.
Mãi cho đến khi Trác Bắc Dương đi vào, tuy rằng nghiêm mặt, nhưng vẫn nhịn không được đưa tay ôm lấy bả vai của nàng, “Đứng ở đây ngây ngốc nhìn cái gì?"
Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đơn thuần mà chấp nhất của hắn, nhìn đôi mắt nhiệt tình kia, không nói gì.
“Hừ, đừng tưởng rằng không nói lời nào, ta sẽ không tính toán với nàng." Hắn cau mày thô thanh nói: “Thật vất vả Nhiễm Nhiễm mới chịu chơi với ta, nàng cố tình muốn Hạ Tuyết ôm nàng đi ngủ trưa……"
“Thực xin lỗi."
“Ách?" Nàng thẳng thắn nhận lỗi như vậy, hắn ngược lại mất đi phản ứng.
“Thực xin lỗi, phu quân." Nàng nghiêm túc, thực nghiêm túc nói.
“Lần sau đừng như vậy nữa là được rồi." Hắn ngược lại cảm thấy đau lòng, “Lần sau để Nhiễm Nhiễm lại chơi với ta thêm một nén nhang nữa hẳng mang đi."
“Được."
Hắn lập tức mặt mày hớn hở, đem nàng kéo vào trong lòng gắt gao ôm lấy, “Đây mới là nương tử ngoan của ta."
Đã nói lão bà đối với hắn là tốt nhất, không phải sao? Ha ha ha……
Nàng bị hắn ôm như vậy, bỗng nhiên cảm thấy, cứ ở trong lòng hắn như vậy, lại có cảm giác an toàn.
Có lẽ, cứ như vậy cả đời, cũng là một chuyện tốt……
Gần đây trong kinh thành có đại sự, chính là đại vương tân nhậm của Bắc Việt quốc, Hô Luân Đạt, cũng chính là đệ đệ của đại vương tiền nhiệm Hô Khả Đa, vì cảm tạ Tử húc quốc nhân từ, không vì chuyện Hô Khả Đa tạo phản mà trị tội toàn tộc, cùng nhau lập lại hòa bình một lần nữa, giao lưu với nhau, cho nên đặc biệt phái sứ thần đem lễ vật tiến cống cho Tử Húc hoàng đế Long Thừa Hữu, theo đoàn người đến đây, còn có trưởng nữ của Hô Khả Đa, Châu Á công chúa, nàng là do Hô Luân Đạt đại vương cử đến hòa thân cùng Tử húc quốc.
Từ xưa hai nước kết làm quan hệ thông gia luôn luôn là vì hòa bình, cũng không có gì lạ; Nhưng khiến người kinh ngạc là, vị công chúa Châu Á này thế mà lại trực tiếp thỉnh cầu với Hoàng Thượng, yêu cầu gả cho thần võ tướng quân Trác Bắc Dương của Tử húc quốc, cho dù làm thiếp cũng nguyện ý.
Nhất thời văn võ bá quan đều nghị luận, nghe nói Châu Á công chúa là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tuyệt luân, dáng người lả lướt, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy, xương cốt đều mềm hết một nửa, cho nên lúc hoàng đế đáp ứng thỉnh cầu của nàng, đem nàng ban cho Trác Bắc Dương, tất cả mọi người đều lấy ánh mắt hâm mộ nhìn Trác Bắc Dương.
Phải biết rằng một nam nhân tuổi còn trẻ vậy mà trở thành võ quan đứng đầu, cầm trong tay ba mươi vạn đại quân, thủ vệ an toàn của kinh thành, còn được Hoàng Thượng phong làm tử y long thống đốc, trực tiếp chưởng quản năm ngàn ngự lâm quân của hoàng cung, phụ trách an toàn của hoàng thất, yêu mến cùng ân sủng như vậy trước đó chưa từng có! Mà hiện tại còn muốn ôm mỹ nhân về, đây chẳng phải là quyền sắc song thu(quyền lực, sắc đẹp đều có), dập tắt ao ước của mọi người?
Nhưng làm cho mọi người chấn động là, Trác Bắc Dương này thế nhưng lại dứt khoác cự tuyệt tứ hôn của Hoàng Thượng.
“Ta đã có thê thất, không định sẽ nạp thêm, ân sủng này vi thần nhận không nổi, thỉnh Hoàng Thượng lựa chọn người khác đi." Rất đơn giản, thực lưu loát nói mấy câu, làm toàn bộ triều đình lặng ngắt như tờ.
——— ————–
Warning: H
Chờ Trác Bắc Dương bãi triều về nhà, Hạ Nhược Tịnh đã nghe được tin tức, một bên giúp hắn thay quần áo, một bên nhẹ giọng nói. “Phu quân, nếu Hoàng Thượng có chỉ, kháng chỉ là bất trung……"
“Nàng nữ nhân này!" Trác Bắc Dương tâm tình tốt nháy mắt bị phá hư, hung hăng trừng mắt, “Nàng làm sao suốt ngày chỉ lo tính kế muốn đem nữ nhân khác đẩy vào lòng ta?" Như thế nào chưa từng nghĩ tới sẽ yêu thương nhung nhớ hắn? Thật là!
“Nhược Tịnh không có."
“Còn nói không có?" Hắn tức giận đến rống to: “Lúc trước bốn nữ nhân kia bị ta dọa chạy, nàng bây giờ lại muốn đem cái Châu gì đó công chúa vào nhà……"
“Là Châu Á công chúa."
“Hừ! Nàng nắm tin tức cũng rất nhanh a." Trác Bắc Dương bị nàng chọc tức giận không ít, “Nữ nhân khác đều dùng hết biện pháp muốn đem nữ nhân bên cạnh phu quân đuổi đi, còn nàng thì ngược lại, tính toán cái gì, đem mấy cái thứ đáng ghét đó kéo về nhà, mỗi ngày đều nôn nóng chờ ta nạp thiếp nàng mới cao hứng, đúng không?"
“Phu quân, Nhược Tịnh thật không có."
“Không có? Vậy cái công chúa kia có quan hệ gì với nàng, nàng quan tâm nàng ta như vậy làm cái gì? Nàng là muốn cùng người chia sẽ tướng công, nàng đang tỏ thái độ rộng lượng hả?"
“Ta là sợ phu quân kháng chỉ, Hoàng Thượng long nhan phẫn nộ sẽ giáng tội."
Ai ngờ Trác Bắc Dương lập tức mặt mày hớn hở, “Thì ra nàng là lo lắng cho ta, nói sớm một chút nha, ta đã nói nàng thích ta, nàng còn không thừa nhận, nhìn nàng khẩn trương kìa." (anchan: ôi anh ngây thô của ta, tội nghiệp anh a TT^TT)
Nàng có nói như vậy sao? Thế nào lại nói tới việc này rồi, Hạ Nhược Tịnh đối với việc chuyển đổi cảm xúc cực nhanh của hắn thật sự là theo không kịp.
Người có tâm tư đơn thuần, sống thật là vui vẻ.
Hắn cúi đầu hôn vào bên má nàng, “Yên tâm, yên tâm, đại trượng phu đội trời đạp đất ngay cả việc cưới ai cũng không thể tự mình quyết định, còn có mặt mũi sống? Cho dù là Hoàng Thượng cũng không thể miễn cưỡng ta cưới lão bà đi? Ta đã nói rõ ràng với Hoàng Thượng, Trác Bắc Dương ta đời này chỉ cưới một nữ tử là Hạ Nhược Tịnh, những người khác ta đều không cần, hắn đem cái Châu gì đó cho ai cũng được, tóm lại đừng cho ta là được rồi."
“Chàng thực sự ở trên triều nói với Hoàng Thượng như vậy?" Nàng kinh ngạc, xuất khẩu như vậy, không phải là rất không nể mặt Hoàng Thượng đi?
“Hắc hắc." Trác Bắc Dương cười ngây ngô, “Đương nhiên không phải, đây là sau khi bãi triều vào lúc Hoàng Thượng lén triệu kiến ta mới nói." Hắn ngoại trừ cai quản sự an toàn bên ngoài hoàng cung, tiểu hoàng đế còn quấn quít lấy hắn, muốn hắn dạy võ công, mỗi ngày sau khi bãi triều, đều dạy cho hắn nửa canh giờ.
“Vậy Hoàng Thượng nói như thế nào?"
“Hắc hắc hắc, xem nàng khẩn trương, ta không nói cho nàng biết, trừ phi……" Hắn dừng một chút, đột nhiên ôm lấy nàng, “Nàng hôn ta một cái." (anchan: anh đáng iu, chị ko hun đến đây em hun anh)
“Phu quân!" Hắn như thế nào vĩnh viễn đều giống như trẻ con.
“Nương tử tốt, nàng không hôn ta, để cho ta hôn nàng một cái đi. Hôm nay vội vàng vào triều, còn chưa kịp……"
Hạ Nhược Tịnh đưa tay nhanh nhẹn che cái miệng của hắn, “Đừng nói nữa." Người này nói chuyện không nghi kỵ, lúc ở chung cũng vậy, trước mặt người ngoài cũng vậy, thật sự là không biết xấu hổ.
“Có làm sao? Nàng là lão bà của ta, là lão bà ta cưới hỏi đàng hoàng, ta yêu như thế nào hôn như thế nào là quyền lợi của ta ." Hắn vừa nói còn cố ý trên môi nàng dùng sức hôn, hôn, hôn, câu ra dục vọng, biến thành nụ hôn dây dưa không ngớt.
Hai lưỡi mãnh liệt quấn lấy nhau, nàng đưa tay ôm lấy cổ hắn, mở ra đôi môi mặc hắn hút cắn liếm mút, hắn thở gấp đem nàng đặt lên trên ván cửa, đưa tay vén lên làn váy của nàng.
“Phu quân…… Không cần……" Nàng thở nhẹ đưa tay chặn lại tay hắn.
“Như thế nào không cần, nàng sờ xem." Hắn cầm lấy tay nàng đi vào, “Đã cứng rắn."
Hai má của nàng lập tức đỏ như son, minh diễm( xinh đẹp tỏa sáng) quyến rũ.
Phong tình động lòng người như vậy, Trác Bắc Dương nếu nhịn được sẽ không phải là hắn, nhanh chóng dứt khoát, trực tiếp buông ra thắt lưng của nàng cởi đi tiết khố, sờ đến nơi trơn bóng, lập tức gấp gáp đi vào.
“Ngô……" Nàng kêu rên, mày hơi nhíu, thừa nhận tráng kiện thật lớn của hắn.
Động tác tùy ý mà mãnh liệt dường như muốn làm cho nàng không thở nổi, tình dục quay cuồng, nàng gắt gao bám lấy bờ vai của hắn, bị bắt dựa vào hắn, nơi non mềm kia bị hắn hung hăng va chạm, cắn môi tiếng thở gấp tinh tế từ miệng trào ra.
Nàng mềm thành một bãi nước, mặc hắn làm càn trên người, “Phu quân, ân, chậm một chút…… Ta choáng váng đầu……"
Chậm, như thế nào chậm được, như thế nào cũng chậm không được nha! Hắn hàm trụ miệng của nàng, đầu lưỡi ma sát nàng, động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ mềm mại của nàng càng ngày càng dễ nghe, càng ngày càng êm tai.
Chính là muốn như vậy, nghe nàng trằn trọc rên rỉ, nghe nàng kiều ngọt cầu xin tha thứ, muốn như vậy hung hăng làm nàng, muốn đem nàng vùi lấp vào trong lòng, vĩnh viễn cũng không buông nàng ra.
Hắn không biết mệt mỏi đâm vào, hưng trí càng ngày càng cao, nàng kiềm nén cũng không kiềm nén được thanh âm kích thích đến hắn, không muốn buông tha.
Đâm vào một cái thật mạnh, hắn ôm nàng, thay nàng chống đở, thỏa mãn bắn ra, hai người đồng loạt lên đỉnh.
Dư vị hoan ái ngọt ngào qua đi .
Hắn ôm nàng nằm trên đệm giường mềm mại, da thịt chạm vào nhau, tay hắn mơn trớn trên thân thể của nàng, mê muội da thịt bóng loáng tinh tế của nàng.
“Phu quân." Nàng kéo tay hắn, “Đừng như vậy." Mỗi lần hoan ái qua đi hắn đều thích sờ tới sờ lui trên thân thể nàng, muốn triệt để sờ hết mỗi tấc da thịt trên người nàng thì mới cam tâm, “làm sao lúc này cũng luôn như vậy?" Chính nàng cũng không nhận ra tuy vẻ mặt nàng là trách mắng nhưng trong thanh âm còn mang theo ngọt ngào.
“Ai bảo nàng…… Sờ tốt như vậy." Hắn xấu tính thật nặng đặt trên người nàng.
“Ta thật hy vọng có thể vĩnh viễn nằm trên giường với nàng, không bao giờ rời ra."
Nàng thừa nhận sức nặng của hắn, nhìn đôi mắt nóng rực của hắn, sự yêu thương hắn dành cho nàng, nàng kỳ thật biết rất rõ.
“Nàng nhìn ta như vậy, có phải là muốn làm lại một lần không?" Hắn lập tức kích động nói. (anchan: anh BT a =.=)
“Vậy lại đến đi." Đưa tay cầm lấy ngực của nàng.
“Đừng." Nàng nhanh chóng cự tuyệt.
“Một lần, nương tử." Trong thanh âm nam tính, mang theo một chút làm nũng.
“Không cần."
“Chỉ làm một lần, nương tử tốt." Hắn cúi đầu mút cổ nàng.
“Phu quân, ta mệt mỏi quá." Thanh âm mềm mại của nàng, mang theo một chút cầu xin, “Chân thật đau."
Quả nhiên, người nào đó lập tức kích động khẩn trương đưa tay sờ, “Rất đau? Có phải vừa rồi ta rất thô lỗ không?"
Này…… Hạ Nhược Tịnh khuôn mặt rất nhanh nóng lên, hắn rốt cuộc đang sờ ở đâu nha?
Không chỉ có sờ, hắn còn nằm úp sấp nhìn nơi đó, “Ân, có chút sưng, thực xin lỗi nương tử." Còn đến nơi đó hôn một cái, “Rất đau sao?"
Hiện tại không phải đau, mà là xấu hổ, xấu hổ đến sắp chết.
Hắn nhìn bộ dáng nàng hiếm khi ngượng ngùng, đột nhiên tim như ngừng đập, đôi mắt tối đen gắt gao nhìn nàng chằm chằm, sau đó chậm rãi, chậm rãi đến gần nàng.
Khoảnh khắc hắn sắp hôn nàng, bên ngoài vang lên tiếng gỏ cửa, “Tướng quân."
“Cút!" Quấy rầy hắn vào lúc này, quả thực chính là không muốn sống nữa. (anchan: thiệt chứ cái thèng nào chán sống nhảy vào phá cảnh H của ta, chém nó…)
“Tướng quân, Hoàng Thượng khẩn cấp triệu ngài vào cung." Thuỵ Hương bất chấp la lớn ngoài cửa.
Trác Bắc Dương bình tĩnh nói, “Cái gì?"
“Nghe công công đến tuyên chỉ nói, hình như là Châu Á công chúa kiên trì muốn gặp người một lần."
“Kháo! Không đi, Lão Tử cũng không phải kỹ nữ, nàng muốn gặp liền gặp." Trác Bắc Dương khẩu khí không sợ ai, mắng. (anchan: vâng, anh ko phải kỹ nữ, anh là kỹ nam a hắc hắc)
“Phu quân, nếu là Hoàng Thượng triệu chàng, ý tứ đã thực rõ ràng chính xác, chính là hy vọng chàng có thể cho Hoàng Thượng một cái bậc thang, để người thuận lợi đi xuống, việc này là thiên đại ân sủng, chàng hẳn là phải đi gặp Châu Á công chúa một lần." Hạ Nhược Tịnh ôn nhu trấn an hắn.
Trác Bắc Dương nhìn nàng, sau một lúc lâu, cầm tay nàng, “Đi cũng được, nàng là nương tử của ta, theo ta cùng đi."
A?
***
Chú thích bài thơ [ Hoán khê Sa ] mà Hạ Nhược Tịnh đọc ở đầu chương.
Bài thơ này ta tìm mãi mà ko ra, ta tự dịch cũng không thấy suông cho lắm, các nàng đọc nếu có thấy sai thì giúp ta một tay với, đừng ném dép ta nhé.
Bài thơ:
[Nhất hướng niên quang hữu hạn thân,
đẳng nhàn ly biệt dịch tiêu hồn,
tửu yến ca tịch mạc từ tần;
Mãn mục hà sơn không niệm viễn,
lạc hoa phong vũ canh thương xuân,
bất như liên thủ nhãn tiền nhân.]
Dịch thoát nghĩa:
Thời gian của con người là hữu hạn
Dễ dàng ly biệt dễ quên đi
Tiệc rượu ca múa chớ luôn từ chối
Non sông trước mắt không còn xa
Từng trải qua tình cảm tổn thương
Không bằng yêu thương người trước mắt.
Tác giả :
Chu Khinh