Thượng Cung
Chương 46: Cay đắng như ngậm hạt sen, bỗng dưng được chút ngọt ngào
Cửa phòng vừa dày vừa nặng bị người ta khóa ngoài, kíp nổ kéo dài ra đến ngoài cửa. Ta biết, khi kíp nổ đốt tới bốn trụ trong góc phòng, đó là lúc ta chết. Kỳ thật nàng không cần lãng phí nhiều thuốc nổ như vậy, nhưng chính như nàng ta đã nói, nàng ta muốn khiến ta thịt nát xương tan, không nhìn ra mặt mũi, cho nên mới chất thêm thuốc nổ ở đầu giường ta.
Ta nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, trong lòng bỗng dâng lên nỗi tuyệt vọng và oán hận vô cùng.
Nếu không vì hắn, làm sao ta lại ra nông nỗi này?
Trong nháy mắt, ta rất hối hận, hối hận vì sao lại hồi cung, vì sao lại bị quyền thế mê hoặc. Vì sự yêu thương chẳng hề tồn tại mà đẩy bản thân lâm vào hoàn cảnh như thế, đáng giá sao?
Trong đầu ta, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tai chỉ nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy những đốm hoa lửa nhỏ văng tung tóe từ khe cửa chạy vào, lao thẳng về hướng giường ta. Nỗi hận thù trong lòng ta càng ngày càng đậm, hoàn toàn quên bản thân mình vì quá tham lam mới ký hiệp nghị cùng hắn, lại hận hắn dụ dỗ, lợi dụng mình!
Ta khẩn trương nhìn thấy kíp nổ cháy đến cây trụ trong góc phòng, gói thuốc nổ đầu tiên liền nổ mạnh. Ta liều mạng giãy dụa, vẫn không thể động đậy như cũ.
Ta không nghe thấy có người hô to trong sân: “Ninh Vũ Nhu, nàng ở đâu?"
Cũng không nghe thấy trong viện có tiếng đao thương đánh nhau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba đường kíp nổ kia, thầm nghĩ mình giãy dụa đấu tranh lâu như vậy, cuối cùng cũng phải chết sao?
Thẳng đến khi cửa lớn màu son bị người từ bên ngoài dùng lực phá ra, bình phong lập tức bị người ta đẩy ngã, ta mới nghiêng đầu qua.
Thân ảnh quay lưng về ánh mặt trời kia, chính là mối hận trong lòng ta, Hạ Hầu Thần.
Lúc này, hi vọng muốn sống khiến ta quên mất tất cả thù hận, chỉ kêu lên: “Hoàng thượng, mau cứu thần thiếp với, thuốc nổ sắp nổ tung rồi!"
Hắn liếc mắt nhìn, thấy ta bị trói trên giường, vội vàng định chạy tới cởi bỏ dây thừng trên tay ta, ta vội nói: “Hoàng thượng, dập lửa trước đã!"
Ta ráng sức hất đầu về phía ngòi nổ đang cháy, nhìn kỹ, đáy lòng lại lạnh buốt, hóa ra ngòi nổ kia vốn chỉ có một đường, đến nửa đường, lại đột nhiên rẽ thành bốn đường, nhắm thẳng đến bốn trụ trong góc phòng. Hạ Hầu Thần phi thân bay lên, tay nắm một thanh đao, đột nhiên chém về phía một đường kíp nổ, chặt đứt đường dẫn lửa kia, nhưng ba đường khác vẫn đang cháy xèo xèo như cũ, như một con rắn độc thè lưỡi trườn về phía trước, tấn công vào đống thuốc nổ chất dưới chân trụ.
Ta tuyệt vọng nhìn ba đường lửa cháy kia, thấy hắn lại vội vàng chạy về phía một mồi lửa khác, tiếp tục dùng đao chặt đứt, nhưng hai đường còn lại, một đường cháy cực nhanh, chỉ còn dài khoảng một nén nhang, ta gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó, kêu lên: “Hoàng thượng, mau chặt đứt chỗ này!"
Hắn lại không để ý tới ta, gấp gáp đi vài bước đến một chỗ khác, vung đao lên liền chặt đứt.
Lúc này có quay lại, cũng đã trễ. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, ta hoảng sợ nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng gạch đá nứt gãy, nóc nhà rầm rầm sụp đổ, mũi ngửi được mùi bụi đất tung bay, chợt cảm thấy cái hông đột nhiên đau nhức vô cùng. Một trận đau đớn qua đi, ta mới dám mở to mắt ra. Nhất thời, ta thấy không rõ lắm, qua vài giây, mới mơ hồ nhìn thấy tình hình trong phòng. Hóa ra, cây trụ chống đỡ nóc nhà bị phá hủy, một bên nóc nhà sụp xuống. Còn có một cây gỗ cực lớn đập lên người ta, chặn ngay giữa hông ta. Hai tay ta vẫn bị trói ở đầu giường như cũ, giãy giụa một lúc lại cảm thấy dây trói hơi lỏng ra, hóa ra lan can nơi đầu giường đã bị đập gãy.
Ta định đứng dậy, lại cảm thấy cái hông đau đớn vô cùng, đưa tay khẽ chạm vào, chỉ thấy bên hông ướt đẫm, dính ngấy đầy tay, không cần nghĩ ngợi, ta cũng biết hông mình đã bị đầu nhọn của cây gỗ kia xuyên qua, máu tươi ào ạt chảy ra.
Ta vội nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…"
"Trẫm ở đây!"
Đôi mắt dần dần thích ứng, nhìn được trong bóng tối, ta nhìn thấy hắn dựa vào bức tường cách đầu giường ta nằm không xa, vẫn không nhúc nhích.
Ta thấy tình hình của hắn vẫn ổn, không có thương thế gì, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hoàng thượng, ngài tới đây giúp thần thiếp với. Thần thiếp bị cọc gỗ đập trúng, ngồi dậy không nổi…"
Ta vừa cử động, liền đau đớn thấu tim gan, không tự chủ được kêu ra tiếng. Hắn lại không hề tiến lên, vẫn dựa vào tường, nói: “Trẫm cũng không động đậy được nữa, bắp chân bị xà nhà đè rồi. Nàng ráng đợi một chút, đừng sốt ruột, Khang Đại Vi đang dẫn người ứng chiến với mấy tên cao thủ ở bên ngoài, sẽ nhanh chóng tới đây."
Ta đáp lại một tiếng, cảm giác phần eo giống như một con suối, chất lỏng cuồn cuộn tuôn ra, rút cạn tất cả hơi ấm và sức lực trên thân thể. Cả người dần dần lạnh như băng, nhưng thần trí ta lại vẫn tỉnh táo như cũ. Giờ phút này, tình hình không khác gì cơn mưa tuyết một năm kia, ta thực sự sắp chết sao? Cuộc đời ta sợ hãi nhất là cái chết, vì muốn sinh tồn thậm chí không từ một thủ đoạn nào, không ngờ ta vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh này.
Trước mắt giống như có một cơn mưa tuyết tung bay vô cùng vô tận, những bông tuyết lành lạnh dính trên đỉnh đầu ta, trên thân thể ta, khiến hơi ấm trên người ta mất hết, rét lạnh thấu xương. Ta đột nhiên hiểu ra, không phải ta đang sợ chết, cảm giác sợ hãi này, là lo sợ phải một thân một mình, trơ trọi ra đi, không có ai bên cạnh, không có chút ấm áp nào.
“Ninh Vũ Nhu, Ninh Vũ Nhu, nàng đã đồng ý với trẫm rồi mà!"
Ta thở hổn hển một hơi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phải đi trước một bước rồi. Hoàng thượng, nếu vết thương trên chân ngài không nghiêm trọng, xin ngài tới đây ôm thần thiếp một cái…"
Nhưng hắn vẫn đứng dựa vào tường, thậm chí hoàn toàn không thử di chuyển cọc gỗ đè trên chân, chỉ nói: “Trẫm không qua được. Ninh Vũ Nhu, nàng kiên trì một chút đi, Khang Đại Vi sẽ mau chóng tới cứu chúng ta."
Ta đánh giá bốn phía một chút, ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu, chợt thấy trên đầu giường ta nằm, có một cây trụ lung lay sắp đổ, cứ như sắp nện xuống, không khỏi cười khổ, “Hoàng thượng sợ tới đây, sẽ phải chôn cùng thần thiếp chứ gì?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hầu Thần truyền tới, “Không sai, trẫm là ngôi cửu ngũ, toàn bộ thiên hạ chờ trẫm, cả triều đình cũng đang chờ trẫm, trẫm vì cứu ngươi, đã lấy đẩy bản thân vào nguy hiểm, phạm phải sai lầm nghiêm trọng, trẫm còn đang hối tiếc đây này!"
Ta bị lời hắn nói chọc giận. Ta luôn luôn biết rõ hắn là người như thế nào, nhưng vì sao nghe hắn nói năng tuyệt tình như vậy, tuy đã ở vào tình cảnh này, ta vẫn còn phẫn nộ, vẫn thất vọng, vẫn trăm mối cảm xúc ngổn ngang?
Ta miễn cưỡng cất giọng: “Hoàng thượng không cần phải nói nữa, thần thiếp hiểu hoàng thượng, nếu như thế, hoàng thượng cũng sẽ không chọn thần thiếp. Là thần thiếp nương tựa lầm người …" Cảm giác nước mắt tuôn rơi, trong lòng chua xót, “Hóa ra điều thần thiếp sợ, chẳng phải là cái chết, mà là khi chết chỉ có một mình, cô đơn ra đi."
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, giữa chúng ta đã có hiệp nghị, ta sẽ không để ngươi cô đơn ra đi. Trẫm sẽ cho ngươi một tang lễ long trọng, hơn nữa còn bắt bọn nô tỳ Tố Linh kia chôn cùng ngươi, còn thông cáo thiên hạ, nói ngươi vì cứu trẫm mà chết, sau khi chết truy phong làm hoàng hậu. Coi như trẫm bù đắp cho ngươi!"
Ta tức giận, không thèm để ý đến thân thể ngày càng lạnh dần, nỗ lực nói: “Thần thiếp không muốn ai phải chôn cùng! Bọn Tố Linh cũng giống thần thiếp, đều là người mệnh khổ. Ngài cần gì phải làm như thế? Điều thần thiếp cầu xin, ngài không chịu đáp ứng, chuyện sau khi chết, thần thiếp còn quan tâm làm gì?"
Ta biết hắn tuyệt tình, nhưng không ngờ hắn lại tuyệt tình đến mức này. Ta thừa nhận, chẳng biết từ lúc nào, một sợi tơ đã nối giữa ta và hắn. Nam tử như hắn, có ai không kính yêu? Tuy rằng hắn đối xử tốt với ta, chỉ là vì cái hiệp nghị kia.
Tưởng tượng đến đây, ta liền vô cùng thương tâm, đau đớn trên thân thể cũng bớt đi vài phần, đầu óc vì mất máu mà dần dần mờ mịt cũng tỉnh táo lại. Trái tim lại đau đớn, dày vò như bị nấu sôi, nỗi căm hận hắn cũng dần dần dâng lên, ta không nghĩ ngợi, buột miệng nói: “Nếu không vì hoàng thượng, sao thần thiếp lại ra nông nỗi này!"
Hắn hờ hững trả lời: “Ngươi là nữ nhân của trẫm, tự nhiên phải chia buồn giải nạn cũng trẫm, ngươi có quyền lựa chọn sao?"
Ta nản chí ngã lòng, liền cảm thấy cái hông đau đớn, không khỏi rên rỉ ra tiếng. Hắn lại không thăm hỏi ta lấy một câu, xem ra hắn thấy ta đã hết giá trị lợi dụng, nên cũng lười, không thèm đóng giả như thường ngày nữa. Nếu thế thì tại sao lại mạo hiểm chạy vào cứu ta?
“Nếu đã như thế, vì sao hoàng thượng còn tiến vào?" Ta chưa nói câu đó ra khỏi miệng, bởi vì trong lòng vẫn ôm ấp hi vọng, cho rằng ở trong lòng hắn mình vẫn có chút địa vị?
Lời hắn nói ra lạnh lùng giống như ngâm trong băng tuyết, “Đây cũng là việc trẫm hối hận nhất, vì sao lại xông vào cứu ngươi, khiến trẫm rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này?"
Lòng ta lạnh buốt, một tia hi vọng cuối cùng về hắn cũng bị dập tắt, liền nói: “Hoàng thượng nếu như ngài bình an ra khỏi đây, thì xin hãy giải oan cho muội muội của thần thiếp. Muội muội của thần thiếp bị hoàng hậu hãm hại, dùng một loại côn trùng tên là chuồn chuồn kim(1) hại muội ấy. Hoàng thượng chỉ cần điều tra, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại."
Từ hông trở xuống bắt đầu lạnh dần, tay chân giống như không phải của mình, cảm giác ẩm ướt dần dần lan tràn, dính lên khuỷu tay như keo. Ta nghĩ hiện tại cả người ta chắc là đang nằm trong vũng máu? Có xem là hoàng hậu đã đạt được mục đích không?
“Chuyện này đương nhiên trẫm phải điều tra. Lần này, đảng phái của hoàng hậu đã bị trẫm diệt trừ, bất luận chân tướng thế nào, đã không còn quan trọng nữa."
Sức lực càng ngày càng giảm dần, cơ hồ không mở miệng nổi, chỉ chậm rãi đáp lời: “Vậy thần thiếp đa tạ hoàng thượng."
“Ninh Vũ Nhu, ngươi không muốn biết trẫm đã thêu dệt tội danh như thế nào, để khiến phụ thân ngươi mang tội phản quốc bị xử trảm sao?"
Giọng nói hắn lạnh như băng, lại có vẻ đắc ý, giống như một cú đập mạnh vào trái tim ta, khiến sự thù hận của ta dành cho hắn tăng lên vùn vụt, “Ngươi nói cái gì?"
“Tuy phụ thân ngươi làm quan tam phẩm, chỉ tiếc lại quá hám lợi, quả thực giống ngươi như đúc, toàn tâm toàn ý bợ đỡ gia tộc Thượng Quan, làm tay chân cho nhà Thượng Quan. Trẫm không diệt trừ hắn, làm sao có thể thuận lợi kế thừa ngai vàng? Trẫm chỉ cần dùng chút thủ đoạn, lấy mình ra làm mồi, để người nào đó cho rằng hắn đã cứu trẫm lúc trẫm mắc nạn, mang tới tai họa cho hắn. Trẫm chỉ cần xuôi dòng đẩy thuyền, lại kêu người tạo thêm mấy loại tội danh cho hắn, liền có người khẩn cấp vội vã lôi hắn ra chém!"
Ta thở hổn hển một hơi, nói: “Hóa ra sở dĩ ngươi lựa chọn ta, chẳng hề là ngẫu nhiên, ngươi muốn nâng ta lên trời, sau đó lại đạp xuống đất, để trả thù gia phụ từng vô lễ với ngươi phải không?"
“Đúng, ngươi nói không sai, trẫm là người như vậy đó. Ai có lỗi với trẫm, trẫm sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể sống yên, thậm chí không chừa cả người nhà hắn. Về phần ngươi, cũng khá thông minh, làm thế nào cũng không mắc lừa, mê muội trẫm như các phi tần khác. Qủa thực, ngươi đã mang tới trẫm không ít niềm vui, nếu như ngươi chết, trẫm cũng hơi tiếc nuối đấy!"
Ta cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng nói: “Ngươi mà là hoàng thượng cái gì? Ngươi quả thực quá biến thái!"
Hơi cử động, liền cảm giác phần eo có máu trào ra, nhưng thần trí rất tỉnh táo, cảm giác đông lạnh thấu xương cũng giảm bớt đi một chút.
Ta rất kỳ quái vì mình vẫn chưa hôn mê, lại chịu đựng nghe những lời lạnh lùng như băng của hắn. Hóa ra, khi chân tướng thật sự được vạch trần, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ta vẫn không thể chịu đựng nổi.
Hắn nhàn nhạt đáp: “Nể tình hồn ái phi sắp lìa khỏi xác, trẫm cũng không so đo ngươi ăn nói quá phận."
Ta tức giận đến cảm xúc phập phồng, trước giờ ta chưa từng hận ai đến mức này.
Chính vào lúc này, lại nghe gian ngoài truyền đến tiếng gọi của Khang Đại Vi, “Hoàng thượng, lão nô phái người tới cứu hai người…"
Hạ Hầu Thần cất cao giọng nói: “Trẫm ở đây!"
Trái tim ta như tro tàn, chỉ hận vì sao mình không ngất đi, thậm chí chết luôn càng tốt, đột nhiên không muốn được cứu nữa. Hoàng thượng như thế, hậu cung như thế, dù ta tiếp tục sống, cũng có ý nghĩa gì? Hạ Hầu Thần đúng là rất giỏi, lại có thể khiến ta sinh ra ý nghĩ muốn chết mãnh liệt đến thế.
Chốc chốc lại có tro bụi từ trên nóc nhà rơi xuống, mà nóc nhà thì lung lay sắp đổ, gần như muốn nện xuống. Ta mở to hai mắt, chờ nó rơi xuống, thầm nghĩ: hoàng hậu, nguyện vọng của ngươi đã hoàn thành, cuối cùng ta cũng thành một vũng máu thịt mơ hồ. Chỉ tiếc, dù vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến Hạ Hầu Thần, bởi vì trái tim hắn chưa bao giờ có ta!
Minh tranh ám đoạt* giữa chúng ta, cũng chỉ là thuật làm đế vương của hắn mà thôi.
(*Minh tranh ám đoạt: tranh giành ngoài sáng, cướp đoạt trong tối.)
Ta nghe thấy tiếng cây gỗ bị di chuyển, xà ngang càng rung động dữ dội, lại nghe Hạ Hầu Thần nói: “Cẩn thận một chút. Hoa phu nhân đang ở trên giường, trên đỉnh đầu nàng có một cây xà ngang sắp rơi xuống!"
Trái tim ta bỗng nhiên giống như được vớt lên từ dưới đáy nước lạnh băng, bất giác dâng tràn cảm giác ấm áp nhè nhẹ, càng khiến ta khó hiểu. Vì sao hắn còn gọi người tới cứu ta? Chẳng lẽ thực sự như ta suy đoán, hắn bỗng nhiên phát hiện ta còn có giá trị nào đó có thể lợi dụng sao?
Khang Đại Vi ở bên ngoài liền đáp lại một tiếng, lớn tiếng nói: “Xem lại bản vẽ đi, chuyển hai thanh xà ngang ở chỗ này trước rồi hẵng chuyển ngói, nhẹ tay một chút!"
Tro bụi trên nóc nhà càng rơi xuống thường xuyên hơn, cơ hồ phủ kín mặt ta, tuy rằng thanh xà nhà kia lung lay sắp đổ, nhưng thủy chung vẫn chưa rơi xuống.
Cho đến khi bên ngoài có ánh sáng truyền vào, thân ảnh Khang Đại Vi xuất hiện tại khe hở dẫn vào phòng. Hắn vừa liếc mắt, liền nhìn thấy hoàng thượng đứng dựa vào tường, liền định đi qua đỡ Hạ Hầu Thần, nào ngờ Hạ Hầu Thần lại nói: “Cứu Hoa phu nhân trước đã. Trẫm không hề gì, nàng bị trọng thương."
Khang Đại Vi lại không muốn tuân lệnh, nói: " Sứ mạng của lão nô là bảo vệ hoàng thượng bình an! “
Hạ Hầu Thần lạnh lùng đáp: “Cứu nàng, trẫm mới để ngươi cứu trẫm."
Lúc này, Khang Đại Vi mới tới đây, dời cọc gỗ đè trên người ta, ôm ta ra. Ta chỉ cảm thấy cái hông vô cùng đau nhức, bị hắn đặt ở giữa sân. Lúc này, hắn nhanh chóng quay lại gian phòng kia.
Ta vừa đi ra, liền có cung tỳ dùng chăn ấm bao ta lại, lại có ngự y tiến lên xem xét, trong lúc hỗn loạn, lại trông thấy căn phòng chỉ còn lại một bên kia sụp xuống trong tiếng vang ầm ầm. Không biết ta lấy đâu ra sức lực, lớn tiếng mà nói: “Hoàng thượng còn ở bên trong đấy. “
Trong đầu đột nhiên bừng tỉnh, ta đã hiểu ra tất cả, vì sao hắn lại đứng trong góc tường không nhúc nhích, chắc chắn là trụ đỡ nơi đó đã bị nổ tung, hắn phải dùng toàn bộ sức lực mới chống đỡ được, để gian phòng kia không sụp đổ.
Ta cũng hiểu ra vì sao hắn không chặt đứt sợi kíp nổ ngắn hơn, đơn giản là vì sợi kíp nổ dài hơn một chút kia, nối liền với đống thuốc nổ trên giường ta. Vì sao hắn không đáp ứng lời cầu xin của ta, tới ôm ta một cái, bởi vì ta đã không còn ý chí muốn sống, cho rằng mình sắp đi rồi, hắn không muốn để ta hôn mê, mới dùng ngữ khí lạnh băng như thế nói chuyện với ta, một lần lại một lần dùng lời nói kích thích ta, để ta bảo trì sự tỉnh táo.
Nhưng lúc ấy vì sao ta lại nghĩ hắn thân là hoàn đế ——thì phải lạnh lùng, phải tuyệt tình, phải tính kế, phải lý trí—— hoàn toàn không nghĩ ra được chút ưu điểm nào? Cũng không nghĩ đến biểu lộ chân tình mà hắn vô tình thể hiện trước mặt ta mấy ngày nay? Vì sao ta lại dễ dàng mắc lừa như vậy? Không chút hoài nghi mục đích của hắn?
Có lẽ con người ta vốn là như vậy, một nữ nhân ích kỷ, chỉ biết hành động vì tư lợi, dĩ nhiên không bao giờ tin người ta sẽ thật tình đối xử tốt với mình.
Ta đột nhiên hận vì sao mình không hôn mê. Nếu như hôn mê rồi, sẽ không đau đớn đến tan nát cõi lòng như thế này, trơ mắt nhìn hắn bị vùi trong đống đổ nát.
Ta giãy dụa đứng dậy, không để ý tới đau đớn thấu xương trên người, chỉ nghe tiếng hét khàn khàn hoảng hốt của mình: “Nhanh đi cứu hoàng thượng, nhanh đi cứu hoàng thượng…"
Hai mắt đẫm lệ mông lung, ta thấy có rất nhiều người vội cã chạy tới trước căn phòng đã sập, có người còn hô khàn cả giọng: “Hoàng thượng, hoàng thượng…"
Nhưng ta thì không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bụi đất tung bay, căn nhà nguy nga chỉ còn lại một đống gạch tàn ngói vỡ.
Ta mở to hai mắt nhìn, hi vọng nhìn thấy Khang Đại Vi nâng hắn khỏi đống đổ nát, từ trong bụi đất tung bay đi ra, nhưng ta thủy chung vẫn không thể chờ được. Lúc ta sắp hôn mê, cảm giác não bộ dần dần hỗn loạn, ta giơ tay lên dùng sức tát vào mặt mình, “Không, không, trước khi nhìn thấy hắn ta không thể hôn mê!"
Tố Tú bắt lấy tay ta, “Nương nương, ngài đừng như vậy, chuyện này không phải lỗi của ngài."
Lúc đó, ta vẫn chưa có ý tự trách mình, chỉ nói: “Không, bản phi không sai, ta chỉ… Chỉ là muốn nhìn thấy hắn đi ra…"
Ta lớn tiếng kêu lên: “Hạ Hầu Thần, ngài mau đi ra đây, đi ra trách phạt thần thiếp…"
Tố Tú sợ hãi nói: “Nương nương, nương nương, ngài làm sao vậy, danh xưng của hoàng thượng không thể gọi tùy tiện!"
Ta nghe thấy mình khàn khàn nói: “Thì sao, bản phi vẫn muốn kêu, nếu như hắn chết, thì bản phi là lớn nhất, mỗi ngày bản phi sẽ treo bên miệng mà kêu!"
Tố Tú hoảng sợ quỳ xuống cạnh ta, “Nương nương, nương nương, xin ngài nén bi thương."
Ta đột nhiên cười, lại cảm giác được nước mắt chảy ràn rụa xuống mặt, “Vì sao phải bi thương, hắn sẽ không chết, nhất định sẽ không chết!"
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, ta trông thấy dưới lớp tro bụi cuồn cuộn, một người đỡ một người đi ra, toàn thân hai người, từ cao xuống thấp đều bị tro bụi bám đầy, một người trong đó lạnh lùng nói: “Nàng chưa chết, sao trẫm lại chết được!"
Ta chỉ thấy cảm thấy niềm vui mừng khôn xiết dâng lên từ phế phổi, lại cảm thấy đầu óc dần mơ hồ. Nhìn hai người càng lúc càng gần, bóng người lại trùng trùng điệp điệp, ta mất đi tri giác, chỉ nhớ rõ câu nói cuối cùng của mình: “Ngài không chết, thật tốt…"
Trước mắt là một mảnh sương mù, vô cùng vô tận, giống như một chất lỏng sền sệt vây quanh người, dù ta giãy dụa như thế nào, cũng giãy không ra. Chung quanh không một bóng người, chỉ có bản thân không ngừng chạy trốn, không biết phải chạy về hướng nào, chạy đến nơi nào. Có một cái tên nằm bên bờ môi, nhưng làm thế nào cũng không kêu lên được, trong tuyệt vọng, lại thấy đằng trước dường như có ánh sáng, liền liều lĩnh vọt tới, lại thấy ánh sáng kia thoắt xa thoắt gần, giống như hi vọng. Mỗi khi tuyệt vọng, ông trời sẽ chiếu xuống một tia sáng hi vọng nhỏ nhoi, trong vầng sáng mơ hồ ta thấy vạt áo màu vàng sáng chợt lóe lên, cái tên nằm bên miệng đột nhiên tuôn ra, “Hoàng thượng…"
Cuối cùng ta cũng tỉnh lại từ trong mộng, định ngồi dậy, lại phát hiện mình không thể động đậy. Ngoại trừ hai tay, từ phần phần eo trở xuống có cảm giác bị buộc rất chặt, hình như có ván gỗ ép sát vào người, lại có người đè đầu vai ta xuống, “Nương nương, ngài đừng động đậy…"
Trước mắt ta là gương mặt của Tố Khiết, ta hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?"
Mắt nàng ngân ngấn nước, “Nô tỳ không yên tâm về nương nương, cho nên mới dâng tấu xin hoàng thượng, trở về hầu hạ nương nương."
Ta không ngờ nàng lại vứt bỏ vị trí thượng cung khó khăn lắm mới đạt được để trở lại bên cạnh ta. Nếu như là trước kia, ta tất sẽ hoài nghi nàng có mục đích khác, hiện giờ lại chỉ than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi thật là ngốc."
Ngốc giống như hắn vậy.
Ta vốn không tin sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, mọi thứ đều có mục đích và yêu cầu. Nếu như người ta vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta, sẽ khiến ta sinh lòng nghi ngờ. Đây là bản lãnh ta học được sau nhiều năm sống trong hậu cung, tất cả đều có nguyên do. Nếu như không có việc gì cần nhờ cậy ngươi, sao tự dưng lại đối xử tốt với ngươi ?
Nhưng tất cả những việc Hạ Hầu Thần làm, lại làm cho ta không thể không tin tưởng, trong thiên hạ thực sự có người đối xử tốt với ta như thế. Nếu xem xét giá trị, hắn lấy thân thể ngàn vàng ra đánh đổi, ta vĩnh viễn không thể hoàn trả nổi ân tình này.
Trước khi hắn làm như vậy, có bao giờ từng nghĩ hành động như thế có đáng hay không?
Có bao giờ nghĩ ngôi vị hoàng đế, triều chính, vinh hoa phú quý vô tận của mình sẽ vì một quyết định này mà tan thành mây khói?
Trong đầu ta dâng lên vô số ý nghĩ, cuối cùng quy kết lại một điểm, nếu như mình ở vào tình huống này, mình có cứu hắn không?
Ta nhìn đỉnh màn màu xanh có thêu hoa nhỏ, trụ màn tinh xảo, chạm rỗng, khắc hoa văn hình rồng (2)mơ hồ ẩn hiện, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi vấn đề muốn hỏi nhất sau khi tỉnh lại: “Hoàng thượng ở đâu rồi?"
Tố Khiết nói: “Nương nương, hoàng thượng đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh."
“Ngài ấy có ổn không?"
Vừa nghe lời này, Tố Khiết liền lau nước mắt, khiến trái tim ta không khỏi nhảy dựng, vội la lên: “Ngài ấy làm sao rồi ?"
“Hoàng thượng bị đè gãy chân, ngự y đang khám cho hoàng thượng, nẹp cố định lại…"
Ta thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, liền nói: “Có chuyện gì, đừng ngại nói thẳng!"
Nước mắt nàng không kìm được rơi xuống: “Nương nương, ngự y nói, chân hoàng thượng chỉ cần điều dưỡng tốt, sẽ không lưu lại hậu hoạn gì."
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng lại liếc sang chỗ khác không chịu nhìn ta, ta liền hiểu ra, chỉ sợ tình huống nghiêm trọng hơn nhiều. Nghĩ đến lúc đó, ta thật sự ích kỷ đến cực điểm, thấy hắn đứng đó, liền nghĩ rằng hắn có thể đi lại: cho rằng mình sắp chết, chỉ lo nói ra yêu cầu; đến khi không đạt được, liền hận hắn thấu xương, hoàn toàn không suy nghĩ cho hắn. Ngẫm lại nếu như lời hắn nói là thật, chân hắn thật sự bị thương, vì không muốn căn phòng xập xuống, mới nỗ lực chống đỡ. Có lẽ là đứng thẳng trong thời gian quá dài, mới khiến máu chảy không thông, tình huống so với lời Tố Khiết nói nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Vết thương của nương nương không hề gì, tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cũng chảy không ít máu, nhưng may là được cứu chữa đúng lúc, vẫn chưa tổn thương đến nội tạng. Ngự y dùng kim châm cầm máu rồi, chỉ cần nương nương nghỉ ngơi cho tốt, sẽ phục hồi rất nhanh."
Tố Khiết liên tục nói, ta lại giống như không hề nghe thấy, chỉ nói: “Tố Khiết, ta muốn đi thăm hoàng thượng."
Tố Khiết kinh hoảng, vội vàng khuyên can: “Nương nương, hiện tại ngài không thể di động, ngự y vừa mới nẹp cố định cho ngài, trợ giúp ngũ tạng**của ngài trở lại vị trí cũ, ngàn vạn lần không thể di chuyển."
(**Ngũ tạng gồm tim, gan, tỳ, phổi, thận.)
Ta biết nàng nói rất đúng, vốn không nên làm khó nàng, lại nhìn đỉnh màn nói: “Chính là, ngươi bảo ta làm sao có thể yên tâm đây"
Hắn luôn luôn trọng thể diện, hơn nữa hắn thân là hoàng đế, nếu như thực sự gây ra di chứng gì, ta có chết muôn lần cũng không hết tội.
Ta giãy dụa ngồi dậy, Tố Khiết bước lên phía trước đè lại, lớn tiếng nói: “Nương nương, ngài đừng động đậy."
Có một bóng người từ gian ngoài đi vào, chính là Túc nương. Nàng vừa ra tay, liền ấn ta xuống, không thể động đậy được nữa. Ta không biết làm sao, thấy một tay nàng dùng dây vải treo trước ngực, liền nói: “Túc nương, ngươi đã bị thương, thì đi nghỉ ngơi đi, tội gì đi theo Tố Khiết tới đây?"
Tố Khiết liên tục nói: “Nương nương, Túc nương tự trách mình bảo vệ ngài không chu đáo, nô tỳ khuyên thế nào cũng vô dụng…"
Nghĩ lại tình cảnh ba ngày kia, hoàng hậu hẳn là đã mưu đồ từ rất lâu rồi, ngày hôm đó mới phát động, mà ta và Hạ Hầu Thần, thì lại chờ nàng phát động. Ta và hắn đều là dân cờ bạc, một khi thấy món lợi nằm ngay trước mắt, thì không thể suy xét quá nhiều.
Nghĩ đến ngày đó, hắn cho rằng mình là mục tiêu, bị những cuộc tấn công khác chặn đường, sau đó mau chóng chạy tới đây. Chúng ta hoàn toàn không ngờ, hoàng hậu lại dùng phương pháp điên cuồng như thế đẩy ta vào chỗ chết.
Khác với trước kia, lòng ta cứ nghĩ mãi về hắn, không còn ngờ vực, nghi kỵ; chỉ một lòng mong được gặp hắn. Ta hỏi Tố Khiết: “Hoàng thượng ngủ rồi sao? Ăn uống có ngon miệng không?"
Tố Khiết cười đáp: " Xin nương nương yên tâm, hoàng thượng rất tốt."
Chợt nghe có người ở sau lưng ta nói: “Nếu nàng đã muốn biết, sao không chính miệng hỏi ta?"
Tố Khiết quỳ xuống hành lễ, nhất thời trên mặt đất quỳ đầy người.
Ta nghiêng mặt trông qua, lại thấy hắn ngồi ở trên chiếc ghế bằng gỗ lim chạm trổ, được hai thái giám nâng vào phòng ta.
Ngọn đèn lập lòe tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ trên mặt hắn. Dung nhan hắn vẫn như cũ, đôi mắt lại sâu như đầm nước mùa xuân, chăm chú nhìn về phía ta, không chuyển không dời.
Tháng bảy năm Khang Hựu, một tháng này phát sinh rất nhiều chuyện lớn. Đầu tiên là Thời gia liên quan đến tội lớn phản quốc mà bị xét nhà, hoàng hậu vì tham dự mà bị định tội, phế truất, cộng thêm tội hãm hại phi tần trong hậu cung nên bị ban tội chết. Nàng là vị hoàng hậu đầu tiên trong các đời bị phán hình phạt nặng như thế. Nghe nói, sau khi nàng ta bị giải vào Tông Nhân phủ, tiếp tục yêu cầu được mặc lụa mỏng tơ mềm, nếu như không được, liền khóc nỉ non trọn đêm. Nàng thông qua tầng tầng truyền báo, trước tiên xin được gặp mặt Hạ Hầu Thần. Hắn đã cực kỳ căm hận nàng, trốn tránh không gặp, nàng liền báo tên ta, nói muốn gặp ta.
Vết thương nơi eo ta đã lành, đã có thể rời giường thong thả đi lại, hơn nữa ở chỗ nàng, ta vẫn còn không ít nghi vấn chưa giải, thấy hôm nay đẹp trời, liền bảo Tố Khiết Tố Tú đỡ, ngồi lên kiệu nhỏ, đi vào trong ngục.
Đây là lần thứ ba ta đi vào đây. Nơi này vẫn như trước kia, âm u ẩm ướt, không thấy mặt trời.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, nhưng nơi này vẫn đầy mùi nấm mốc, cực kỳ âm u. Tố Tú phủ thêm áo khoác cho ta, đỡ ta đi chầm chậm về phía trước. Từ xa, ta đã nghe thấy hoàng hậu nói sau song sắt: “Bầy nô tài các ngươi, còn không mau mang son phấn tới cho bản cung, bản cung muốn thoa son!"
Có quan coi ngục khuyên: “Phạm phụ*** đã vào ngục, còn để ý mấy chuyện này làm gì, nên ngoan ngoãn chờ đó, qua mấy ngày, có thể về chầu trời."
( ***Phạm phụ: Người phụ nữ phạm tội, tương tự phạm nhân.)
Nàng liền lạnh lùng nói: “Bản cung là hoàng hậu, phạm phụ cái gì, người đâu, vả miệng cho bản cung!"
Ta nghe lời nàng nói, dĩ nhiên thần trí nàng đã mơ hồ, liền đi vài bước tới trước song sắt. Quan coi ngục thấy ta đi tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ta hỏi: “Sao nàng lại ra nông nỗi này?"
Quan coi ngục liền nói: “Nương nương, lúc nàng vừa vào đây, thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng ăn cơm tù mấy ngày, cả người liền rất ngứa không ngừng gãi, còn yêu cầu chúng thần đổi áo tơ mềm mại, lại muốn son phấn gì đó. Chúng thần tất nhiên là không thèm để ý, nhưng mấy ngày gần đây nàng càng lúc càng ồn ào, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, cho rằng nơi này vẫn là hoàng cung…"
Ta khoát tay áo, cho các nàng lui ra, tự mình đi đến trước song sắt. Chỉ thấy nàng ngồi trên giường, tay trái cầm một chiếc lược, đang chải đầu, mái tóc đen nhánh sáng bóng tuy không có trâm cài giữ lại, vẫn bóng loáng mượt mà chảy xuống, trên người mặc áo tù. Ta vốn tưởng rằng mình sẽ gặp một nữ tử nhếch nhác rối bù, không ngờ nàng vẫn đoan trang như trước, giống như người vừa mới kêu gào cuồng loạn kia, không phải là nàng.
Ngoại trừ hốc mắt hơi ửng đỏ, nàng cũng không còn chỗ nào bất ổn. Ta nhẹ giọng kêu: “Hoàng hậu, thần thiếp tới thăm ngài."
Nàng ngẩng đầu lên, cực kỳ tao nhã buông lược xuống: “Ngươi tới, có mang theo son phấn cho bản cung không?"
Nàng mới mở miệng, ta liền biết thần trí nàng đã không còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý nghĩ muốn bảo trì vẻ đoan trang hiền thục khắc sâu trong lòng, nàng chỉ một lòng nghĩ đến son phấn.
Hạ Hầu Thần lợi dụng danh nghĩa Cao Xương quốc tiến cống son phấn cực phẩm, kỳ thật trong đó có một lượng Ngũ Thạch Tán cực nhỏ. Chất độc sẽ từ miệng mũi xâm nhập vào cổ họng, tiến vào trong phổi, khiến người ta càng dùng càng nghiện, nhưng lại có thể khiến làn da người ta vô cùng trơn mềm, như da thịt trẻ con, mặt càng bóng loáng như trứng gà bóc, quần áo hơi thô một chút mặc lên người, liền cảm giác thấy vô cùng ngứa ngáy.
Nhưng ai có thể đoán ra đây cũng là tác dụng của Ngũ Thạch Tán? Cao Xương quốc vốn là nước nhỏ, chuyên trồng hoa hồng, đồ vật mang đến tiến cống, tự nhiên đều là hàng tốt, hơn nữa hương vị đặc biệt, khiến cả mặt thơm phức, nàng chỉ cho rằng đó là mùi thơm son phấn, không cần Hạ Hầu Thần phải lên tiếng tán thưởng, chỉ ánh mắt hắn ngầm thưởng thức, sẽ khiến nàng tiếp tục sử dụng để lấy lòng hắn.
Nhìn thấy hoàng hậu như thế, ta thầm nghĩ, hại nàng, ngoại trừ gia tộc của nàng, đó là tình ý nàng dành cho Hạ Hầu Thần.
Nàng đã không nhận ra ta, dù ta có hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa, rời khỏi nhà tù, vừa tiến vào ánh sáng mặt trời, liền cảm thấy vô cùng chói mắt, lại nhìn thấy trong vầng sáng rực rỡ kia, Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi đang đứng chờ trước hành lang đỏ rực(3).
Chân hắn đã dần dần khôi phục, mặc dù còn phải chống gậy, vẫn có thể đứng thẳng thật lâu. Dù vậy, toàn thân hắn vẫn tỏa sáng, khói mù không thể che lấp hào quang vạn trượng, tuy rằng khi hắn ngoan độc cũng khiến người ta phải rùng mình.
Nhưng ta nghĩ, chẳng phải bản thân ta cũng như thế sao?
Ta còn đòi hỏi gì hơn?
(1)Chuồn chuồn kim:↑
(2)Giường cổ Trung Quốc, hai đầu có hai thành giường, bốn góc có bốn cột, có nóc giường. Thường được chạm rỗng, sau đó phủ thêm màn, chăn gấm. Trong hoàng cung thì được khắc hoa văn hình rồng.↑
(3)Hành lang sơn đỏ:↑
Ta nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, trong lòng bỗng dâng lên nỗi tuyệt vọng và oán hận vô cùng.
Nếu không vì hắn, làm sao ta lại ra nông nỗi này?
Trong nháy mắt, ta rất hối hận, hối hận vì sao lại hồi cung, vì sao lại bị quyền thế mê hoặc. Vì sự yêu thương chẳng hề tồn tại mà đẩy bản thân lâm vào hoàn cảnh như thế, đáng giá sao?
Trong đầu ta, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tai chỉ nghe thấy tiếng kíp nổ cháy xèo xèo, nghiêng đầu qua, liền nhìn thấy những đốm hoa lửa nhỏ văng tung tóe từ khe cửa chạy vào, lao thẳng về hướng giường ta. Nỗi hận thù trong lòng ta càng ngày càng đậm, hoàn toàn quên bản thân mình vì quá tham lam mới ký hiệp nghị cùng hắn, lại hận hắn dụ dỗ, lợi dụng mình!
Ta khẩn trương nhìn thấy kíp nổ cháy đến cây trụ trong góc phòng, gói thuốc nổ đầu tiên liền nổ mạnh. Ta liều mạng giãy dụa, vẫn không thể động đậy như cũ.
Ta không nghe thấy có người hô to trong sân: “Ninh Vũ Nhu, nàng ở đâu?"
Cũng không nghe thấy trong viện có tiếng đao thương đánh nhau, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ba đường kíp nổ kia, thầm nghĩ mình giãy dụa đấu tranh lâu như vậy, cuối cùng cũng phải chết sao?
Thẳng đến khi cửa lớn màu son bị người từ bên ngoài dùng lực phá ra, bình phong lập tức bị người ta đẩy ngã, ta mới nghiêng đầu qua.
Thân ảnh quay lưng về ánh mặt trời kia, chính là mối hận trong lòng ta, Hạ Hầu Thần.
Lúc này, hi vọng muốn sống khiến ta quên mất tất cả thù hận, chỉ kêu lên: “Hoàng thượng, mau cứu thần thiếp với, thuốc nổ sắp nổ tung rồi!"
Hắn liếc mắt nhìn, thấy ta bị trói trên giường, vội vàng định chạy tới cởi bỏ dây thừng trên tay ta, ta vội nói: “Hoàng thượng, dập lửa trước đã!"
Ta ráng sức hất đầu về phía ngòi nổ đang cháy, nhìn kỹ, đáy lòng lại lạnh buốt, hóa ra ngòi nổ kia vốn chỉ có một đường, đến nửa đường, lại đột nhiên rẽ thành bốn đường, nhắm thẳng đến bốn trụ trong góc phòng. Hạ Hầu Thần phi thân bay lên, tay nắm một thanh đao, đột nhiên chém về phía một đường kíp nổ, chặt đứt đường dẫn lửa kia, nhưng ba đường khác vẫn đang cháy xèo xèo như cũ, như một con rắn độc thè lưỡi trườn về phía trước, tấn công vào đống thuốc nổ chất dưới chân trụ.
Ta tuyệt vọng nhìn ba đường lửa cháy kia, thấy hắn lại vội vàng chạy về phía một mồi lửa khác, tiếp tục dùng đao chặt đứt, nhưng hai đường còn lại, một đường cháy cực nhanh, chỉ còn dài khoảng một nén nhang, ta gắt gao nhìn chằm chằm chỗ đó, kêu lên: “Hoàng thượng, mau chặt đứt chỗ này!"
Hắn lại không để ý tới ta, gấp gáp đi vài bước đến một chỗ khác, vung đao lên liền chặt đứt.
Lúc này có quay lại, cũng đã trễ. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, ta hoảng sợ nhắm hai mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng gạch đá nứt gãy, nóc nhà rầm rầm sụp đổ, mũi ngửi được mùi bụi đất tung bay, chợt cảm thấy cái hông đột nhiên đau nhức vô cùng. Một trận đau đớn qua đi, ta mới dám mở to mắt ra. Nhất thời, ta thấy không rõ lắm, qua vài giây, mới mơ hồ nhìn thấy tình hình trong phòng. Hóa ra, cây trụ chống đỡ nóc nhà bị phá hủy, một bên nóc nhà sụp xuống. Còn có một cây gỗ cực lớn đập lên người ta, chặn ngay giữa hông ta. Hai tay ta vẫn bị trói ở đầu giường như cũ, giãy giụa một lúc lại cảm thấy dây trói hơi lỏng ra, hóa ra lan can nơi đầu giường đã bị đập gãy.
Ta định đứng dậy, lại cảm thấy cái hông đau đớn vô cùng, đưa tay khẽ chạm vào, chỉ thấy bên hông ướt đẫm, dính ngấy đầy tay, không cần nghĩ ngợi, ta cũng biết hông mình đã bị đầu nhọn của cây gỗ kia xuyên qua, máu tươi ào ạt chảy ra.
Ta vội nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…"
"Trẫm ở đây!"
Đôi mắt dần dần thích ứng, nhìn được trong bóng tối, ta nhìn thấy hắn dựa vào bức tường cách đầu giường ta nằm không xa, vẫn không nhúc nhích.
Ta thấy tình hình của hắn vẫn ổn, không có thương thế gì, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Hoàng thượng, ngài tới đây giúp thần thiếp với. Thần thiếp bị cọc gỗ đập trúng, ngồi dậy không nổi…"
Ta vừa cử động, liền đau đớn thấu tim gan, không tự chủ được kêu ra tiếng. Hắn lại không hề tiến lên, vẫn dựa vào tường, nói: “Trẫm cũng không động đậy được nữa, bắp chân bị xà nhà đè rồi. Nàng ráng đợi một chút, đừng sốt ruột, Khang Đại Vi đang dẫn người ứng chiến với mấy tên cao thủ ở bên ngoài, sẽ nhanh chóng tới đây."
Ta đáp lại một tiếng, cảm giác phần eo giống như một con suối, chất lỏng cuồn cuộn tuôn ra, rút cạn tất cả hơi ấm và sức lực trên thân thể. Cả người dần dần lạnh như băng, nhưng thần trí ta lại vẫn tỉnh táo như cũ. Giờ phút này, tình hình không khác gì cơn mưa tuyết một năm kia, ta thực sự sắp chết sao? Cuộc đời ta sợ hãi nhất là cái chết, vì muốn sinh tồn thậm chí không từ một thủ đoạn nào, không ngờ ta vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh này.
Trước mắt giống như có một cơn mưa tuyết tung bay vô cùng vô tận, những bông tuyết lành lạnh dính trên đỉnh đầu ta, trên thân thể ta, khiến hơi ấm trên người ta mất hết, rét lạnh thấu xương. Ta đột nhiên hiểu ra, không phải ta đang sợ chết, cảm giác sợ hãi này, là lo sợ phải một thân một mình, trơ trọi ra đi, không có ai bên cạnh, không có chút ấm áp nào.
“Ninh Vũ Nhu, Ninh Vũ Nhu, nàng đã đồng ý với trẫm rồi mà!"
Ta thở hổn hển một hơi nói: “Hoàng thượng, thần thiếp phải đi trước một bước rồi. Hoàng thượng, nếu vết thương trên chân ngài không nghiêm trọng, xin ngài tới đây ôm thần thiếp một cái…"
Nhưng hắn vẫn đứng dựa vào tường, thậm chí hoàn toàn không thử di chuyển cọc gỗ đè trên chân, chỉ nói: “Trẫm không qua được. Ninh Vũ Nhu, nàng kiên trì một chút đi, Khang Đại Vi sẽ mau chóng tới cứu chúng ta."
Ta đánh giá bốn phía một chút, ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh đầu, chợt thấy trên đầu giường ta nằm, có một cây trụ lung lay sắp đổ, cứ như sắp nện xuống, không khỏi cười khổ, “Hoàng thượng sợ tới đây, sẽ phải chôn cùng thần thiếp chứ gì?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hầu Thần truyền tới, “Không sai, trẫm là ngôi cửu ngũ, toàn bộ thiên hạ chờ trẫm, cả triều đình cũng đang chờ trẫm, trẫm vì cứu ngươi, đã lấy đẩy bản thân vào nguy hiểm, phạm phải sai lầm nghiêm trọng, trẫm còn đang hối tiếc đây này!"
Ta bị lời hắn nói chọc giận. Ta luôn luôn biết rõ hắn là người như thế nào, nhưng vì sao nghe hắn nói năng tuyệt tình như vậy, tuy đã ở vào tình cảnh này, ta vẫn còn phẫn nộ, vẫn thất vọng, vẫn trăm mối cảm xúc ngổn ngang?
Ta miễn cưỡng cất giọng: “Hoàng thượng không cần phải nói nữa, thần thiếp hiểu hoàng thượng, nếu như thế, hoàng thượng cũng sẽ không chọn thần thiếp. Là thần thiếp nương tựa lầm người …" Cảm giác nước mắt tuôn rơi, trong lòng chua xót, “Hóa ra điều thần thiếp sợ, chẳng phải là cái chết, mà là khi chết chỉ có một mình, cô đơn ra đi."
Hắn thản nhiên nói: “Ngươi yên tâm, giữa chúng ta đã có hiệp nghị, ta sẽ không để ngươi cô đơn ra đi. Trẫm sẽ cho ngươi một tang lễ long trọng, hơn nữa còn bắt bọn nô tỳ Tố Linh kia chôn cùng ngươi, còn thông cáo thiên hạ, nói ngươi vì cứu trẫm mà chết, sau khi chết truy phong làm hoàng hậu. Coi như trẫm bù đắp cho ngươi!"
Ta tức giận, không thèm để ý đến thân thể ngày càng lạnh dần, nỗ lực nói: “Thần thiếp không muốn ai phải chôn cùng! Bọn Tố Linh cũng giống thần thiếp, đều là người mệnh khổ. Ngài cần gì phải làm như thế? Điều thần thiếp cầu xin, ngài không chịu đáp ứng, chuyện sau khi chết, thần thiếp còn quan tâm làm gì?"
Ta biết hắn tuyệt tình, nhưng không ngờ hắn lại tuyệt tình đến mức này. Ta thừa nhận, chẳng biết từ lúc nào, một sợi tơ đã nối giữa ta và hắn. Nam tử như hắn, có ai không kính yêu? Tuy rằng hắn đối xử tốt với ta, chỉ là vì cái hiệp nghị kia.
Tưởng tượng đến đây, ta liền vô cùng thương tâm, đau đớn trên thân thể cũng bớt đi vài phần, đầu óc vì mất máu mà dần dần mờ mịt cũng tỉnh táo lại. Trái tim lại đau đớn, dày vò như bị nấu sôi, nỗi căm hận hắn cũng dần dần dâng lên, ta không nghĩ ngợi, buột miệng nói: “Nếu không vì hoàng thượng, sao thần thiếp lại ra nông nỗi này!"
Hắn hờ hững trả lời: “Ngươi là nữ nhân của trẫm, tự nhiên phải chia buồn giải nạn cũng trẫm, ngươi có quyền lựa chọn sao?"
Ta nản chí ngã lòng, liền cảm thấy cái hông đau đớn, không khỏi rên rỉ ra tiếng. Hắn lại không thăm hỏi ta lấy một câu, xem ra hắn thấy ta đã hết giá trị lợi dụng, nên cũng lười, không thèm đóng giả như thường ngày nữa. Nếu thế thì tại sao lại mạo hiểm chạy vào cứu ta?
“Nếu đã như thế, vì sao hoàng thượng còn tiến vào?" Ta chưa nói câu đó ra khỏi miệng, bởi vì trong lòng vẫn ôm ấp hi vọng, cho rằng ở trong lòng hắn mình vẫn có chút địa vị?
Lời hắn nói ra lạnh lùng giống như ngâm trong băng tuyết, “Đây cũng là việc trẫm hối hận nhất, vì sao lại xông vào cứu ngươi, khiến trẫm rơi vào tình cảnh nguy hiểm thế này?"
Lòng ta lạnh buốt, một tia hi vọng cuối cùng về hắn cũng bị dập tắt, liền nói: “Hoàng thượng nếu như ngài bình an ra khỏi đây, thì xin hãy giải oan cho muội muội của thần thiếp. Muội muội của thần thiếp bị hoàng hậu hãm hại, dùng một loại côn trùng tên là chuồn chuồn kim(1) hại muội ấy. Hoàng thượng chỉ cần điều tra, chắc chắn sẽ có dấu vết để lại."
Từ hông trở xuống bắt đầu lạnh dần, tay chân giống như không phải của mình, cảm giác ẩm ướt dần dần lan tràn, dính lên khuỷu tay như keo. Ta nghĩ hiện tại cả người ta chắc là đang nằm trong vũng máu? Có xem là hoàng hậu đã đạt được mục đích không?
“Chuyện này đương nhiên trẫm phải điều tra. Lần này, đảng phái của hoàng hậu đã bị trẫm diệt trừ, bất luận chân tướng thế nào, đã không còn quan trọng nữa."
Sức lực càng ngày càng giảm dần, cơ hồ không mở miệng nổi, chỉ chậm rãi đáp lời: “Vậy thần thiếp đa tạ hoàng thượng."
“Ninh Vũ Nhu, ngươi không muốn biết trẫm đã thêu dệt tội danh như thế nào, để khiến phụ thân ngươi mang tội phản quốc bị xử trảm sao?"
Giọng nói hắn lạnh như băng, lại có vẻ đắc ý, giống như một cú đập mạnh vào trái tim ta, khiến sự thù hận của ta dành cho hắn tăng lên vùn vụt, “Ngươi nói cái gì?"
“Tuy phụ thân ngươi làm quan tam phẩm, chỉ tiếc lại quá hám lợi, quả thực giống ngươi như đúc, toàn tâm toàn ý bợ đỡ gia tộc Thượng Quan, làm tay chân cho nhà Thượng Quan. Trẫm không diệt trừ hắn, làm sao có thể thuận lợi kế thừa ngai vàng? Trẫm chỉ cần dùng chút thủ đoạn, lấy mình ra làm mồi, để người nào đó cho rằng hắn đã cứu trẫm lúc trẫm mắc nạn, mang tới tai họa cho hắn. Trẫm chỉ cần xuôi dòng đẩy thuyền, lại kêu người tạo thêm mấy loại tội danh cho hắn, liền có người khẩn cấp vội vã lôi hắn ra chém!"
Ta thở hổn hển một hơi, nói: “Hóa ra sở dĩ ngươi lựa chọn ta, chẳng hề là ngẫu nhiên, ngươi muốn nâng ta lên trời, sau đó lại đạp xuống đất, để trả thù gia phụ từng vô lễ với ngươi phải không?"
“Đúng, ngươi nói không sai, trẫm là người như vậy đó. Ai có lỗi với trẫm, trẫm sẽ khiến hắn vĩnh viễn không thể sống yên, thậm chí không chừa cả người nhà hắn. Về phần ngươi, cũng khá thông minh, làm thế nào cũng không mắc lừa, mê muội trẫm như các phi tần khác. Qủa thực, ngươi đã mang tới trẫm không ít niềm vui, nếu như ngươi chết, trẫm cũng hơi tiếc nuối đấy!"
Ta cũng nhịn không được nữa, lớn tiếng nói: “Ngươi mà là hoàng thượng cái gì? Ngươi quả thực quá biến thái!"
Hơi cử động, liền cảm giác phần eo có máu trào ra, nhưng thần trí rất tỉnh táo, cảm giác đông lạnh thấu xương cũng giảm bớt đi một chút.
Ta rất kỳ quái vì mình vẫn chưa hôn mê, lại chịu đựng nghe những lời lạnh lùng như băng của hắn. Hóa ra, khi chân tướng thật sự được vạch trần, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ta vẫn không thể chịu đựng nổi.
Hắn nhàn nhạt đáp: “Nể tình hồn ái phi sắp lìa khỏi xác, trẫm cũng không so đo ngươi ăn nói quá phận."
Ta tức giận đến cảm xúc phập phồng, trước giờ ta chưa từng hận ai đến mức này.
Chính vào lúc này, lại nghe gian ngoài truyền đến tiếng gọi của Khang Đại Vi, “Hoàng thượng, lão nô phái người tới cứu hai người…"
Hạ Hầu Thần cất cao giọng nói: “Trẫm ở đây!"
Trái tim ta như tro tàn, chỉ hận vì sao mình không ngất đi, thậm chí chết luôn càng tốt, đột nhiên không muốn được cứu nữa. Hoàng thượng như thế, hậu cung như thế, dù ta tiếp tục sống, cũng có ý nghĩa gì? Hạ Hầu Thần đúng là rất giỏi, lại có thể khiến ta sinh ra ý nghĩ muốn chết mãnh liệt đến thế.
Chốc chốc lại có tro bụi từ trên nóc nhà rơi xuống, mà nóc nhà thì lung lay sắp đổ, gần như muốn nện xuống. Ta mở to hai mắt, chờ nó rơi xuống, thầm nghĩ: hoàng hậu, nguyện vọng của ngươi đã hoàn thành, cuối cùng ta cũng thành một vũng máu thịt mơ hồ. Chỉ tiếc, dù vậy, cũng không hề ảnh hưởng đến Hạ Hầu Thần, bởi vì trái tim hắn chưa bao giờ có ta!
Minh tranh ám đoạt* giữa chúng ta, cũng chỉ là thuật làm đế vương của hắn mà thôi.
(*Minh tranh ám đoạt: tranh giành ngoài sáng, cướp đoạt trong tối.)
Ta nghe thấy tiếng cây gỗ bị di chuyển, xà ngang càng rung động dữ dội, lại nghe Hạ Hầu Thần nói: “Cẩn thận một chút. Hoa phu nhân đang ở trên giường, trên đỉnh đầu nàng có một cây xà ngang sắp rơi xuống!"
Trái tim ta bỗng nhiên giống như được vớt lên từ dưới đáy nước lạnh băng, bất giác dâng tràn cảm giác ấm áp nhè nhẹ, càng khiến ta khó hiểu. Vì sao hắn còn gọi người tới cứu ta? Chẳng lẽ thực sự như ta suy đoán, hắn bỗng nhiên phát hiện ta còn có giá trị nào đó có thể lợi dụng sao?
Khang Đại Vi ở bên ngoài liền đáp lại một tiếng, lớn tiếng nói: “Xem lại bản vẽ đi, chuyển hai thanh xà ngang ở chỗ này trước rồi hẵng chuyển ngói, nhẹ tay một chút!"
Tro bụi trên nóc nhà càng rơi xuống thường xuyên hơn, cơ hồ phủ kín mặt ta, tuy rằng thanh xà nhà kia lung lay sắp đổ, nhưng thủy chung vẫn chưa rơi xuống.
Cho đến khi bên ngoài có ánh sáng truyền vào, thân ảnh Khang Đại Vi xuất hiện tại khe hở dẫn vào phòng. Hắn vừa liếc mắt, liền nhìn thấy hoàng thượng đứng dựa vào tường, liền định đi qua đỡ Hạ Hầu Thần, nào ngờ Hạ Hầu Thần lại nói: “Cứu Hoa phu nhân trước đã. Trẫm không hề gì, nàng bị trọng thương."
Khang Đại Vi lại không muốn tuân lệnh, nói: " Sứ mạng của lão nô là bảo vệ hoàng thượng bình an! “
Hạ Hầu Thần lạnh lùng đáp: “Cứu nàng, trẫm mới để ngươi cứu trẫm."
Lúc này, Khang Đại Vi mới tới đây, dời cọc gỗ đè trên người ta, ôm ta ra. Ta chỉ cảm thấy cái hông vô cùng đau nhức, bị hắn đặt ở giữa sân. Lúc này, hắn nhanh chóng quay lại gian phòng kia.
Ta vừa đi ra, liền có cung tỳ dùng chăn ấm bao ta lại, lại có ngự y tiến lên xem xét, trong lúc hỗn loạn, lại trông thấy căn phòng chỉ còn lại một bên kia sụp xuống trong tiếng vang ầm ầm. Không biết ta lấy đâu ra sức lực, lớn tiếng mà nói: “Hoàng thượng còn ở bên trong đấy. “
Trong đầu đột nhiên bừng tỉnh, ta đã hiểu ra tất cả, vì sao hắn lại đứng trong góc tường không nhúc nhích, chắc chắn là trụ đỡ nơi đó đã bị nổ tung, hắn phải dùng toàn bộ sức lực mới chống đỡ được, để gian phòng kia không sụp đổ.
Ta cũng hiểu ra vì sao hắn không chặt đứt sợi kíp nổ ngắn hơn, đơn giản là vì sợi kíp nổ dài hơn một chút kia, nối liền với đống thuốc nổ trên giường ta. Vì sao hắn không đáp ứng lời cầu xin của ta, tới ôm ta một cái, bởi vì ta đã không còn ý chí muốn sống, cho rằng mình sắp đi rồi, hắn không muốn để ta hôn mê, mới dùng ngữ khí lạnh băng như thế nói chuyện với ta, một lần lại một lần dùng lời nói kích thích ta, để ta bảo trì sự tỉnh táo.
Nhưng lúc ấy vì sao ta lại nghĩ hắn thân là hoàn đế ——thì phải lạnh lùng, phải tuyệt tình, phải tính kế, phải lý trí—— hoàn toàn không nghĩ ra được chút ưu điểm nào? Cũng không nghĩ đến biểu lộ chân tình mà hắn vô tình thể hiện trước mặt ta mấy ngày nay? Vì sao ta lại dễ dàng mắc lừa như vậy? Không chút hoài nghi mục đích của hắn?
Có lẽ con người ta vốn là như vậy, một nữ nhân ích kỷ, chỉ biết hành động vì tư lợi, dĩ nhiên không bao giờ tin người ta sẽ thật tình đối xử tốt với mình.
Ta đột nhiên hận vì sao mình không hôn mê. Nếu như hôn mê rồi, sẽ không đau đớn đến tan nát cõi lòng như thế này, trơ mắt nhìn hắn bị vùi trong đống đổ nát.
Ta giãy dụa đứng dậy, không để ý tới đau đớn thấu xương trên người, chỉ nghe tiếng hét khàn khàn hoảng hốt của mình: “Nhanh đi cứu hoàng thượng, nhanh đi cứu hoàng thượng…"
Hai mắt đẫm lệ mông lung, ta thấy có rất nhiều người vội cã chạy tới trước căn phòng đã sập, có người còn hô khàn cả giọng: “Hoàng thượng, hoàng thượng…"
Nhưng ta thì không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bụi đất tung bay, căn nhà nguy nga chỉ còn lại một đống gạch tàn ngói vỡ.
Ta mở to hai mắt nhìn, hi vọng nhìn thấy Khang Đại Vi nâng hắn khỏi đống đổ nát, từ trong bụi đất tung bay đi ra, nhưng ta thủy chung vẫn không thể chờ được. Lúc ta sắp hôn mê, cảm giác não bộ dần dần hỗn loạn, ta giơ tay lên dùng sức tát vào mặt mình, “Không, không, trước khi nhìn thấy hắn ta không thể hôn mê!"
Tố Tú bắt lấy tay ta, “Nương nương, ngài đừng như vậy, chuyện này không phải lỗi của ngài."
Lúc đó, ta vẫn chưa có ý tự trách mình, chỉ nói: “Không, bản phi không sai, ta chỉ… Chỉ là muốn nhìn thấy hắn đi ra…"
Ta lớn tiếng kêu lên: “Hạ Hầu Thần, ngài mau đi ra đây, đi ra trách phạt thần thiếp…"
Tố Tú sợ hãi nói: “Nương nương, nương nương, ngài làm sao vậy, danh xưng của hoàng thượng không thể gọi tùy tiện!"
Ta nghe thấy mình khàn khàn nói: “Thì sao, bản phi vẫn muốn kêu, nếu như hắn chết, thì bản phi là lớn nhất, mỗi ngày bản phi sẽ treo bên miệng mà kêu!"
Tố Tú hoảng sợ quỳ xuống cạnh ta, “Nương nương, nương nương, xin ngài nén bi thương."
Ta đột nhiên cười, lại cảm giác được nước mắt chảy ràn rụa xuống mặt, “Vì sao phải bi thương, hắn sẽ không chết, nhất định sẽ không chết!"
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, ta trông thấy dưới lớp tro bụi cuồn cuộn, một người đỡ một người đi ra, toàn thân hai người, từ cao xuống thấp đều bị tro bụi bám đầy, một người trong đó lạnh lùng nói: “Nàng chưa chết, sao trẫm lại chết được!"
Ta chỉ thấy cảm thấy niềm vui mừng khôn xiết dâng lên từ phế phổi, lại cảm thấy đầu óc dần mơ hồ. Nhìn hai người càng lúc càng gần, bóng người lại trùng trùng điệp điệp, ta mất đi tri giác, chỉ nhớ rõ câu nói cuối cùng của mình: “Ngài không chết, thật tốt…"
Trước mắt là một mảnh sương mù, vô cùng vô tận, giống như một chất lỏng sền sệt vây quanh người, dù ta giãy dụa như thế nào, cũng giãy không ra. Chung quanh không một bóng người, chỉ có bản thân không ngừng chạy trốn, không biết phải chạy về hướng nào, chạy đến nơi nào. Có một cái tên nằm bên bờ môi, nhưng làm thế nào cũng không kêu lên được, trong tuyệt vọng, lại thấy đằng trước dường như có ánh sáng, liền liều lĩnh vọt tới, lại thấy ánh sáng kia thoắt xa thoắt gần, giống như hi vọng. Mỗi khi tuyệt vọng, ông trời sẽ chiếu xuống một tia sáng hi vọng nhỏ nhoi, trong vầng sáng mơ hồ ta thấy vạt áo màu vàng sáng chợt lóe lên, cái tên nằm bên miệng đột nhiên tuôn ra, “Hoàng thượng…"
Cuối cùng ta cũng tỉnh lại từ trong mộng, định ngồi dậy, lại phát hiện mình không thể động đậy. Ngoại trừ hai tay, từ phần phần eo trở xuống có cảm giác bị buộc rất chặt, hình như có ván gỗ ép sát vào người, lại có người đè đầu vai ta xuống, “Nương nương, ngài đừng động đậy…"
Trước mắt ta là gương mặt của Tố Khiết, ta hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?"
Mắt nàng ngân ngấn nước, “Nô tỳ không yên tâm về nương nương, cho nên mới dâng tấu xin hoàng thượng, trở về hầu hạ nương nương."
Ta không ngờ nàng lại vứt bỏ vị trí thượng cung khó khăn lắm mới đạt được để trở lại bên cạnh ta. Nếu như là trước kia, ta tất sẽ hoài nghi nàng có mục đích khác, hiện giờ lại chỉ than nhẹ một tiếng, nói: “Ngươi thật là ngốc."
Ngốc giống như hắn vậy.
Ta vốn không tin sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác, mọi thứ đều có mục đích và yêu cầu. Nếu như người ta vô duyên vô cớ đối xử tốt với ta, sẽ khiến ta sinh lòng nghi ngờ. Đây là bản lãnh ta học được sau nhiều năm sống trong hậu cung, tất cả đều có nguyên do. Nếu như không có việc gì cần nhờ cậy ngươi, sao tự dưng lại đối xử tốt với ngươi ?
Nhưng tất cả những việc Hạ Hầu Thần làm, lại làm cho ta không thể không tin tưởng, trong thiên hạ thực sự có người đối xử tốt với ta như thế. Nếu xem xét giá trị, hắn lấy thân thể ngàn vàng ra đánh đổi, ta vĩnh viễn không thể hoàn trả nổi ân tình này.
Trước khi hắn làm như vậy, có bao giờ từng nghĩ hành động như thế có đáng hay không?
Có bao giờ nghĩ ngôi vị hoàng đế, triều chính, vinh hoa phú quý vô tận của mình sẽ vì một quyết định này mà tan thành mây khói?
Trong đầu ta dâng lên vô số ý nghĩ, cuối cùng quy kết lại một điểm, nếu như mình ở vào tình huống này, mình có cứu hắn không?
Ta nhìn đỉnh màn màu xanh có thêu hoa nhỏ, trụ màn tinh xảo, chạm rỗng, khắc hoa văn hình rồng (2)mơ hồ ẩn hiện, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi vấn đề muốn hỏi nhất sau khi tỉnh lại: “Hoàng thượng ở đâu rồi?"
Tố Khiết nói: “Nương nương, hoàng thượng đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh."
“Ngài ấy có ổn không?"
Vừa nghe lời này, Tố Khiết liền lau nước mắt, khiến trái tim ta không khỏi nhảy dựng, vội la lên: “Ngài ấy làm sao rồi ?"
“Hoàng thượng bị đè gãy chân, ngự y đang khám cho hoàng thượng, nẹp cố định lại…"
Ta thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, liền nói: “Có chuyện gì, đừng ngại nói thẳng!"
Nước mắt nàng không kìm được rơi xuống: “Nương nương, ngự y nói, chân hoàng thượng chỉ cần điều dưỡng tốt, sẽ không lưu lại hậu hoạn gì."
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng, nàng lại liếc sang chỗ khác không chịu nhìn ta, ta liền hiểu ra, chỉ sợ tình huống nghiêm trọng hơn nhiều. Nghĩ đến lúc đó, ta thật sự ích kỷ đến cực điểm, thấy hắn đứng đó, liền nghĩ rằng hắn có thể đi lại: cho rằng mình sắp chết, chỉ lo nói ra yêu cầu; đến khi không đạt được, liền hận hắn thấu xương, hoàn toàn không suy nghĩ cho hắn. Ngẫm lại nếu như lời hắn nói là thật, chân hắn thật sự bị thương, vì không muốn căn phòng xập xuống, mới nỗ lực chống đỡ. Có lẽ là đứng thẳng trong thời gian quá dài, mới khiến máu chảy không thông, tình huống so với lời Tố Khiết nói nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“Vết thương của nương nương không hề gì, tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm trọng, cũng chảy không ít máu, nhưng may là được cứu chữa đúng lúc, vẫn chưa tổn thương đến nội tạng. Ngự y dùng kim châm cầm máu rồi, chỉ cần nương nương nghỉ ngơi cho tốt, sẽ phục hồi rất nhanh."
Tố Khiết liên tục nói, ta lại giống như không hề nghe thấy, chỉ nói: “Tố Khiết, ta muốn đi thăm hoàng thượng."
Tố Khiết kinh hoảng, vội vàng khuyên can: “Nương nương, hiện tại ngài không thể di động, ngự y vừa mới nẹp cố định cho ngài, trợ giúp ngũ tạng**của ngài trở lại vị trí cũ, ngàn vạn lần không thể di chuyển."
(**Ngũ tạng gồm tim, gan, tỳ, phổi, thận.)
Ta biết nàng nói rất đúng, vốn không nên làm khó nàng, lại nhìn đỉnh màn nói: “Chính là, ngươi bảo ta làm sao có thể yên tâm đây"
Hắn luôn luôn trọng thể diện, hơn nữa hắn thân là hoàng đế, nếu như thực sự gây ra di chứng gì, ta có chết muôn lần cũng không hết tội.
Ta giãy dụa ngồi dậy, Tố Khiết bước lên phía trước đè lại, lớn tiếng nói: “Nương nương, ngài đừng động đậy."
Có một bóng người từ gian ngoài đi vào, chính là Túc nương. Nàng vừa ra tay, liền ấn ta xuống, không thể động đậy được nữa. Ta không biết làm sao, thấy một tay nàng dùng dây vải treo trước ngực, liền nói: “Túc nương, ngươi đã bị thương, thì đi nghỉ ngơi đi, tội gì đi theo Tố Khiết tới đây?"
Tố Khiết liên tục nói: “Nương nương, Túc nương tự trách mình bảo vệ ngài không chu đáo, nô tỳ khuyên thế nào cũng vô dụng…"
Nghĩ lại tình cảnh ba ngày kia, hoàng hậu hẳn là đã mưu đồ từ rất lâu rồi, ngày hôm đó mới phát động, mà ta và Hạ Hầu Thần, thì lại chờ nàng phát động. Ta và hắn đều là dân cờ bạc, một khi thấy món lợi nằm ngay trước mắt, thì không thể suy xét quá nhiều.
Nghĩ đến ngày đó, hắn cho rằng mình là mục tiêu, bị những cuộc tấn công khác chặn đường, sau đó mau chóng chạy tới đây. Chúng ta hoàn toàn không ngờ, hoàng hậu lại dùng phương pháp điên cuồng như thế đẩy ta vào chỗ chết.
Khác với trước kia, lòng ta cứ nghĩ mãi về hắn, không còn ngờ vực, nghi kỵ; chỉ một lòng mong được gặp hắn. Ta hỏi Tố Khiết: “Hoàng thượng ngủ rồi sao? Ăn uống có ngon miệng không?"
Tố Khiết cười đáp: " Xin nương nương yên tâm, hoàng thượng rất tốt."
Chợt nghe có người ở sau lưng ta nói: “Nếu nàng đã muốn biết, sao không chính miệng hỏi ta?"
Tố Khiết quỳ xuống hành lễ, nhất thời trên mặt đất quỳ đầy người.
Ta nghiêng mặt trông qua, lại thấy hắn ngồi ở trên chiếc ghế bằng gỗ lim chạm trổ, được hai thái giám nâng vào phòng ta.
Ngọn đèn lập lòe tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ trên mặt hắn. Dung nhan hắn vẫn như cũ, đôi mắt lại sâu như đầm nước mùa xuân, chăm chú nhìn về phía ta, không chuyển không dời.
Tháng bảy năm Khang Hựu, một tháng này phát sinh rất nhiều chuyện lớn. Đầu tiên là Thời gia liên quan đến tội lớn phản quốc mà bị xét nhà, hoàng hậu vì tham dự mà bị định tội, phế truất, cộng thêm tội hãm hại phi tần trong hậu cung nên bị ban tội chết. Nàng là vị hoàng hậu đầu tiên trong các đời bị phán hình phạt nặng như thế. Nghe nói, sau khi nàng ta bị giải vào Tông Nhân phủ, tiếp tục yêu cầu được mặc lụa mỏng tơ mềm, nếu như không được, liền khóc nỉ non trọn đêm. Nàng thông qua tầng tầng truyền báo, trước tiên xin được gặp mặt Hạ Hầu Thần. Hắn đã cực kỳ căm hận nàng, trốn tránh không gặp, nàng liền báo tên ta, nói muốn gặp ta.
Vết thương nơi eo ta đã lành, đã có thể rời giường thong thả đi lại, hơn nữa ở chỗ nàng, ta vẫn còn không ít nghi vấn chưa giải, thấy hôm nay đẹp trời, liền bảo Tố Khiết Tố Tú đỡ, ngồi lên kiệu nhỏ, đi vào trong ngục.
Đây là lần thứ ba ta đi vào đây. Nơi này vẫn như trước kia, âm u ẩm ướt, không thấy mặt trời.
Bên ngoài ánh mặt trời rực rỡ, nhưng nơi này vẫn đầy mùi nấm mốc, cực kỳ âm u. Tố Tú phủ thêm áo khoác cho ta, đỡ ta đi chầm chậm về phía trước. Từ xa, ta đã nghe thấy hoàng hậu nói sau song sắt: “Bầy nô tài các ngươi, còn không mau mang son phấn tới cho bản cung, bản cung muốn thoa son!"
Có quan coi ngục khuyên: “Phạm phụ*** đã vào ngục, còn để ý mấy chuyện này làm gì, nên ngoan ngoãn chờ đó, qua mấy ngày, có thể về chầu trời."
( ***Phạm phụ: Người phụ nữ phạm tội, tương tự phạm nhân.)
Nàng liền lạnh lùng nói: “Bản cung là hoàng hậu, phạm phụ cái gì, người đâu, vả miệng cho bản cung!"
Ta nghe lời nàng nói, dĩ nhiên thần trí nàng đã mơ hồ, liền đi vài bước tới trước song sắt. Quan coi ngục thấy ta đi tới, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ta hỏi: “Sao nàng lại ra nông nỗi này?"
Quan coi ngục liền nói: “Nương nương, lúc nàng vừa vào đây, thần trí vẫn còn tỉnh táo, nhưng ăn cơm tù mấy ngày, cả người liền rất ngứa không ngừng gãi, còn yêu cầu chúng thần đổi áo tơ mềm mại, lại muốn son phấn gì đó. Chúng thần tất nhiên là không thèm để ý, nhưng mấy ngày gần đây nàng càng lúc càng ồn ào, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, cho rằng nơi này vẫn là hoàng cung…"
Ta khoát tay áo, cho các nàng lui ra, tự mình đi đến trước song sắt. Chỉ thấy nàng ngồi trên giường, tay trái cầm một chiếc lược, đang chải đầu, mái tóc đen nhánh sáng bóng tuy không có trâm cài giữ lại, vẫn bóng loáng mượt mà chảy xuống, trên người mặc áo tù. Ta vốn tưởng rằng mình sẽ gặp một nữ tử nhếch nhác rối bù, không ngờ nàng vẫn đoan trang như trước, giống như người vừa mới kêu gào cuồng loạn kia, không phải là nàng.
Ngoại trừ hốc mắt hơi ửng đỏ, nàng cũng không còn chỗ nào bất ổn. Ta nhẹ giọng kêu: “Hoàng hậu, thần thiếp tới thăm ngài."
Nàng ngẩng đầu lên, cực kỳ tao nhã buông lược xuống: “Ngươi tới, có mang theo son phấn cho bản cung không?"
Nàng mới mở miệng, ta liền biết thần trí nàng đã không còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý nghĩ muốn bảo trì vẻ đoan trang hiền thục khắc sâu trong lòng, nàng chỉ một lòng nghĩ đến son phấn.
Hạ Hầu Thần lợi dụng danh nghĩa Cao Xương quốc tiến cống son phấn cực phẩm, kỳ thật trong đó có một lượng Ngũ Thạch Tán cực nhỏ. Chất độc sẽ từ miệng mũi xâm nhập vào cổ họng, tiến vào trong phổi, khiến người ta càng dùng càng nghiện, nhưng lại có thể khiến làn da người ta vô cùng trơn mềm, như da thịt trẻ con, mặt càng bóng loáng như trứng gà bóc, quần áo hơi thô một chút mặc lên người, liền cảm giác thấy vô cùng ngứa ngáy.
Nhưng ai có thể đoán ra đây cũng là tác dụng của Ngũ Thạch Tán? Cao Xương quốc vốn là nước nhỏ, chuyên trồng hoa hồng, đồ vật mang đến tiến cống, tự nhiên đều là hàng tốt, hơn nữa hương vị đặc biệt, khiến cả mặt thơm phức, nàng chỉ cho rằng đó là mùi thơm son phấn, không cần Hạ Hầu Thần phải lên tiếng tán thưởng, chỉ ánh mắt hắn ngầm thưởng thức, sẽ khiến nàng tiếp tục sử dụng để lấy lòng hắn.
Nhìn thấy hoàng hậu như thế, ta thầm nghĩ, hại nàng, ngoại trừ gia tộc của nàng, đó là tình ý nàng dành cho Hạ Hầu Thần.
Nàng đã không nhận ra ta, dù ta có hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa, rời khỏi nhà tù, vừa tiến vào ánh sáng mặt trời, liền cảm thấy vô cùng chói mắt, lại nhìn thấy trong vầng sáng rực rỡ kia, Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi đang đứng chờ trước hành lang đỏ rực(3).
Chân hắn đã dần dần khôi phục, mặc dù còn phải chống gậy, vẫn có thể đứng thẳng thật lâu. Dù vậy, toàn thân hắn vẫn tỏa sáng, khói mù không thể che lấp hào quang vạn trượng, tuy rằng khi hắn ngoan độc cũng khiến người ta phải rùng mình.
Nhưng ta nghĩ, chẳng phải bản thân ta cũng như thế sao?
Ta còn đòi hỏi gì hơn?
(1)Chuồn chuồn kim:↑
(2)Giường cổ Trung Quốc, hai đầu có hai thành giường, bốn góc có bốn cột, có nóc giường. Thường được chạm rỗng, sau đó phủ thêm màn, chăn gấm. Trong hoàng cung thì được khắc hoa văn hình rồng.↑
(3)Hành lang sơn đỏ:↑
Tác giả :
Vân Ngoại Thiên Đô