Thượng Ẩn - Phần 2
Chương 34: Đại Hải nói về Nhân tử

Thượng Ẩn - Phần 2

Chương 34: Đại Hải nói về Nhân tử

Editor: PhuongAnhCrazy

Lần này Cố Hải đi công tác chỉ dẫn theo Diêm Nhã Tĩnh, vừa xuống máy bay thì trời đã tối. Tiếp viên dẫn Cố Hải và Diêm Nhã Tĩnh đến khách sạn, kết quả đến rồi mới phát hiện ra, hai người bị xếp vào một phòng đôi vô cùng xa hoa.

Cũng khó trách người khác sao lại hiểu lầm, hai người bất luận đi đến đâu, đều giống như một cặp nổi bật, cùng nhau đi công tác nhiều năm như vậy, việc bị hiểu lầm kiểu này nhiều đếm không xuể. Hôn nhân vững mạnh, chính là quy tắc ngầm của xã hội thượng lưu. Tuy rằng tiệc đính hôn bị hủy, nhưng trong mắt người ngoài,việc kết hôn của hai người sẽ sớm trở thành sự thực.

Cách tốt nhất để thoát ra khỏi tin đồn chính là đem tin đồn biến thành sự thật, đáng tiếc là Diêm Nhã Tĩnh không thể nào thay đổi được vấn đề này.

Trái tim Cố Hải Bạch bị Lạc Nhân làm cho nghẹn ứ, vậy nên đã dành một không gian nhỏ, đưa con lật đật đi theo.

Đúng vậy, hắn đã đưa con trai tới Thâm Quyến.

Diêm Nhã Tĩnh mỗi khi nhìn thấy con lật đật kia, đều sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt.

Thu xếp xong hành lý cũng là lúc đến giờ ăn tối, hai người giải quyết vấn đề này ngay trong khách sạn.

Cố Hải ngồi đối diện Diêm Nhã Tĩnh, Diêm Nhã Tĩnh nâng mắt lên, liền thấy được một vết đỏ trên cổ Cố Hải, trước khi đi bị Bạch Lạc Nhân cắn .

"Bạn gái anh rất hẹp hòi, phải không?" Diêm Nhã Tĩnh đột nhiên hỏi.

Thần sắc Cố Hải bị kiềm hãm,"Bạn gái?"

Diêm Nhã Tĩnh chỉ vào cổ Cố Hải,"Anh đừng nói với em, cái vết trên cổ là bị côn trùng cắn đấy."

Nhắc tới chuyện này, trên mặt Cố Hải lập tức hiện lên vài phần tươi vui.

Diêm Nhã Tĩnh hừ một tiếng,"Xem ra cô ấy rất để ý đến chuyện chúng ta cùng đi công tác!"

Cố Hải thản nhiên trả lời:"Tôi hoàn toàn không nói cho cậu ấy biết mình đi cùng ai."

"Cô ấy dùng chiêu này chắc chắn là để đánh dấu sở hữu." Diêm Nhã Tĩnh có vẻ rất chắc chắn.

Cố Hải vẫn mang vẻ mặt không hiểu gì.

Diêm Nhã Tĩnh bất đắc dĩ nhắc nhở,"Cô ấy cắn một miếng lên cổ anh, không phải là để cảnh báo cho phụ nữ đi công tác với anh rằng anh đã có chủ, người khác đừng hòng mơ tưởng sao?"

Cố Hải bày ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng lập tức mừng thầm, thì ra Bạch Lạc Nhân còn có loại tâm tư nhỏ bé này.

Diêm Nhã Tĩnh cảm giác sâu sắc không còn gì để nói, cô thật không hiểu vì sao Cố Hải trên lĩnh vực kinh doanh khôn khéo đến thế, khi nói đến chuyện tình cảm lại không hiểu chút nào. Ngày trước, yêu hắn là bởi hắn tài hoa xuất chúng, những tưởng rằng không cần tự nói rõ, Cố Hải cũng có thể biết tâm tư của mình. Kết quả cô đã sai mười phần, nếu cô có thể hiểu ra vấn đề này sớm, ra tay sớm một chút, có phải là sẽ không bị người khác đoạt mất?

Cố Hải thử gọi điện cho Bạch Lạc Nhân, kết quả là người ta không thèm nghe.

"Anh tự mình gọi điện thoại cho cô ấy?" Diêm Nhã Tĩnh hỏi.

Cố Hải gật đầu,"Không gọi được, có lẽ giận tôi rồi."

"Giận anh?" Diêm Nhã Tĩnh chớp chớp đôi mắt đẹp,"Vì sao cơ?"

"Chiều nay đánh cậu ấy hai cái." Ánh mắt Cố Hải đột nhiên trở nên rất dịu dàng.

Diêm Nhã Tĩnh kinh ngạc,"Anh đến cả cô ấy mà cũng đánh?"

Cố Hải cười khoan dung,"Không nghe lời thì đánh."

Diêm Nhã Tĩnh đương nhiên biết Cố Hải không đánh thực sự, chỉ là cô khó có thể tưởng tượng, tính cách Cố Hải như vậy, sao có thể ở chung một chỗ với người con gái lên mặt với mình? Trong ấn tượng của nàng, Cố Hải dù yêu ai đi nữa, cũng sẽ lý trí hơn tình cảm, hắn chắc chắn sẽ không chiều chuộng người yêu, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt Cố Hải, cô bắt đầu hoài nghi năng lực phán đoán của mình.

Cô gái này rốt cuộc như thế nào? Cô ta có nhiều ma thuật khiến Cố Hải đem cô ta giấu thật kĩ, mỗi khi nhắc tới đều có thể dễ dàng kích thích cảm xúc Cố Hải?

Diêm Nhã Tĩnh vừa ghen tị lại cực kì tò mò.

"Cô ấy có phải là dạng phụ nữ giống như con chim nhỏ khép mình vào lòng người?"

Nghe nói thế, Cố Hải suýt phun ngụm canh đang ngậm trong miệng ra,"Chim nhỏ? Chim cậu ta không hề nhỏ đâu."

"...... Hay là cô ấy là người rất đơn thuần?" Diêm Nhã Tĩnh tiếp tục nói lời sáo rỗng.

"Đơn thuần?" Cố Hải lại bất ngờ cười một tiếng,"Tâm nhãn* của cậu ta so với ai cũng đều hơn."

(*:Thực ra, người không thể có ba mắt. Con mắt thứ ba chỉ có ý nghĩa tượng trưng, nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm (tâm nhãn). Ý nghĩa của tâm nhãn có sâu có nông. Ý nghĩa nông cạn của tâm nhãn chỉ hoạt động tư tưởng của con người thông thường. Tóm lại mị cũng chả hiểu mấy lời Phật này, nếu ai muốn tìm từ thay thế thì mị xin đề xuất từ Cơ Trí)

Một tay Diêm Nhã Tĩnh chống má, híp mắt đánh giá Cố Hải,"Cô ấy có phải rất dịu dàng không?"

"Dịu dàng?" Cố Hải lại nói không ,"Từ này cùng với cậu ta hoàn toàn không thể đặt chung một chỗ."

"Chăm chỉ sao?"

"So với ai cũng lười hơn!"

Diêm Nhã Tĩnh ban đầu chỉ là hiếu kì bây giờ lại mang một khuôn mặt đen thui giận giữ, "Anh đang nói xấu cô ấy phải không? Chẳng lẽ một ưu điểm cũng không có sao?"

"Ai nói cậu ta không có ưu điểm?" Cố Hải nghe xong không vui.

Diêm Nhã Tĩnh chán nản,"Vậy anh nói xem, cô ấy có ưu điểm gì?"

"Vừa rồi không phải đều là ưu điểm sao?" Cố Hải nghiêm trang nói.

Diêm Nhã Tĩnh,"......"

Mãi đến hơn mười một giờ đêm, vẫn chưa thể gọi điện cho Bạch Lạc Nhân.

Bấy giờ, Cố Hải mới nhận thấy có chút không thích hợp.

Gọi điện thoại cho một số bộ đội và sĩ quan, nhờ họ nghe ngóng giúp tình huống của Bạch Lạc Nhân.

Hơn mười hai giờ, một vị sĩ quan gọi lại cho Cố Hải.

"Sư trưởng của họ đang tổ chức huấn luyện."

"Đã muộn thế này rồi còn huấn luyện?" Cố Hải tàn nhẫn cau mày.

Bên kia bất đắc dĩ cười,"Chu Lăng Vân không phải được điều nhiệm đến chỗ đó làm sư trưởng sao? Mấy ngày nay đang vội vàng chỉnh đốn đây! Chắc cậu cũng từng nghe qua ông ta tàn nhẫn đến mức nào rồi nhỉ? Người bị ông ta chỉnh đến suy sụp chỗ nào cũng có. Tôi nghe nói đêm ông ta nhập doanh đã lừa gạt mấy nghìn người một đêm, còn điểm danh phê bình Bạch Lạc Nhân."

Mặt Cố Hải chợt biến sắc,"Vì sao lại phê bình Bạch Lạc Nhân?"

"Nghe nói là lão Chu bắt toàn bộ binh sĩ và sĩ quan đứng trong sân tập đi tiểu, Bạch Lạc Nhân không cởi quần, kết quả lão Chu trước mặt mấy nghìn người, ra lệnh Bạch Lạc Nhân phải cởi quần ra."

"Cậu ấy cởi sao?" Cố Hải đen mặt hỏi.

"Chắc chắn là cởi!" Sĩ quan này vẫn không cảm nhận được khí tức nguy hiểm, vui cười hớn hở trêu chọc,"Cậu ta dám không cởi sao? Cậu ta thật sự không cởi, lão Chu sẽ trực tiếp lột quần cậu ta, ha ha ha......"

Trước đây, tiếng cảnh báo đối đối với bộ đội phòng không không quân mà nói, chỉ đại diện cho một loại mệnh lệnh. Còn bây giờ, nó chân chính trở thành kèn khủng bố. Có một nhóm người, rõ ràng đầu óc đã bơ phờ đại não liên tục đòi ngủ. Nhưng nằm lên giường, lại lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được. Chỉ cần có một chút động tĩnh, lập tức liền sẽ đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Trên thực tế, Chu Lăng Vân cũng không để yên cho họ ngủ ngon.

Không biết bao nhiêu lần nghĩ rằng nghe thấy, bây giờ tiếng cảnh báo thật sự đã vang lên .

Bao nhiêu người đã hai mươi tư giờ không chợp mắt, vẫn như trước chỉ có thể tới sân huấn luyện tập hợp trong thời gian quy định.

"Vừa rồi tôi có đi thăm vài ký túc xá, phát hiện có không ít người mất ngủ, nếu mất ngủ, cũng đừng đem thời gian lãng phí rúc trong ổ chăn. Làm nóng người cũng đã xong, tôi bây giờ nóng lòng muốn thử, không biết các cậu có muốn thử qua súng đạn thật không?"

Lời nói Chu Lăng Vân vừa phát ra, toàn bộ sân huấn luyện đều im lặng.

"Kích động đến nói không nên lời?" Chu Lăng Vân lộ ra nụ cười hài lòng nói, "Chúng ta chính thức bắt đầu đi !"

Ra lệnh một tiếng, lực lượng hùng mạnh thẳng tiến đến sa mạc Tây Bắc.

Toàn bộ quân nhân đã trải qua hai mươi tư giờ chưa hề nghỉ ngơi, không chỉ đi suốt đêm để đến đích mà còn phải phá vỡ tất cả mọi nguy hiểm, công kích trên đường đi. Đúng vậy, trên đường sớm đã bị Chu Lăng Vân bày mai phục, ông muốn xem, bộ đội phòng không không quân với ngạo khí tận trời rốt cuộc có bản lĩnh đến mức nào, dám lộ biểu hiện không tình nguyện với mệnh lệnh của ông ta.

Mới đầu, tất cả quân nhân đều rất buồn ngủ, sau khi trải qua mấy lần bị tập kích, binh sĩ không thể không xốc lại tinh thần. Chướng ngại vật càng ngày càng khó phá, đối thủ càng ngày càng mạnh mẽ, họ chỉ cần lơ là một chút, có lẽ cả người và máy bay sẽ cùng nhau rơi xuống đại mạc hoang nguyên không hơi người.

Không ai dám lấy sinh mệnh đùa, không ai dám không để ý đến danh sự của doanh đội.

Một lượt địch nữa lại rút lui, sĩ khí quân đội ngày càng nâng cao, thời khắc này, ngoại trừ chuyện phục tùng mệnh lệnh, bọn họ càng muốn cho Chu Lăng Vân nhìn thấy, chúng tôi không phải kẻ vô dụng như trong mắt ông.

Mỗi chiến cơ đều có hai cabin, một khoang cho người điều khiển, một khoang cho người chỉ huy.

Chiến cơ Bạch Lạc Nhân cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc là cậu cùng Chu Lăng Vân điều khiển một cái máy bay, điều này có nghĩa là cậu hoàn toàn chiến đấu một mình, bởi vì Chu Lăng Vân từ khi leo lên máy bay đến giờ luôn luôn ngồi bên cạnh thản nhiên ngáy khò khò.

Bạch Lạc Nhân thật muốn đem ông đá ra khỏi khoang lái.

Chu Lăng Vân từ trong mộng nở nụ cười hừ một tiếng, phảng phất như đã đoán được ý tưởng của Bạch Lạc Nhân.

Bảy tám giờ ác chiến qua đi, quân đội rốt cuộc đã chuyển chiến trận đến vùng nội địa sa mạc, đột nhiên lại gặp phải từ trường quấy nhiễu rất mạnh, cùng với việc mệt mỏi quá sức nên không thể tập trung chú ý, việc công kích đối thủ một cách chính xác trở nên chậm chạp. Có nhiều binh sĩ vốn bách phát bách trúng, giờ đây lại liên tiếp thất thủ, vừa này còn đều nhịp, sĩ khí nâng cao tạo đội hình chiến ưng, không đầy mấy mươi phút đã bị đánh cho tan tác, quân lính tan rã.

Chiến cơ không thể không đầu hàng.

Thất bại, không cam lòng, mệt mỏi, bất bình...... Tất cả cảm xúc đánh úp lại, rất nhiều chỉ huy viên vừa đi ra khỏi chiến cơ, đã bật khóc.

Bạch Lạc Nhân mới vừa ra khỏi cabin, lập tức bị một luồng không khí lạnh mạnh mẽ ập vào, hô hấp trở nên khó khăn. Chỗ này cao hơn 4000m so với mực nước biển, nhiệt độ bây giờ là âm ba mươi độ, bên trong bộ đồ hàng không cậu chỉ mặc một cái áo lông dê.
Tác giả : Sài Kê Đản
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại