Thuốc Giải (Giải Dược)
Chương 66
“Có cần xem lịch sử cuộc gọi trước không?" Giang Dư Đoạt cầm điện thoại của người nó lướt qua.
“Trình Dịch sẽ không để người này có thể trực tiếp liên lạc với nó," Trình Khác nói, “Nó chắc chắn sẽ tìm người làm, hoàn toàn không để có liên quan gì với nó."
“Vậy sao anh đối chất với anh ta được? Không có chứng cứ," Giang Dư Đoạt ném cái điện thoại cho Trần Khánh, “Đi in mấy bức ảnh bên trong ra."
“Không cần chứng cứ," Trình Khác nói, “Lúc này, chứng cứ là tôi bảo nó thì chính là nó, ai nói không phải cũng vô dụng."
Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.
Trong ống nghe điện thoại di động truyền đến tiếng chuông, Trình Khác cảm thấy hơi thở bắt đầu không thuận, hắn hít sâu một hơi, cảm giác tay mình có hơi run lên, không biết vì giận hay vì lạnh.
Hắn thấy mấy tên trong xe vẫn còn đang giãy dụa chửi bới, tay lại xiết chặt thêm, nếu mạnh thêm chút nữa, có lẽ điện thoại di động cũng bị bóp nát.
Điện thoại di động được nối, bên kia truyền tới cũng không phải giọng Trình Dịch, mà là một giọng nữ.
“Đại thiếu gia, chào ngài, hiện giờ nhị thiếu gia đang họp, không cầm điện thoại di động," Bên trong giọng nữ lộ ra chút giật mình, có lẽ không nghĩ tới trên điện thoại Trình Dịch còn có thể nhận được điện thoại của hắn.
“Bao lâu thì họp xong?" Trình Khác hỏi, nhận ra giọng này hẳn là trợ lý Tiểu Đường của Trình Dịch, cũng chỉ có cô nàng dùng xưng hô đại thiếu gia nhị thiếu gia để gọi hai người bọn họ.
“Cũng không chắc, vào họp cũng sắp được một tiếng rồi." Tiểu Đường trả lời.
“Tôi trong một tiếng nữa sẽ tới công ty, bảo nó ở trong văn phòng chờ tôi." Trình Khác nói xong không đợi bên kia lên tiếng, đã dập điện thoại.
“Anh đến công ty gặp anh ta?" Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Ừ," Trình Khác đáp, “Giờ đi, bảo Trần Khánh đưa cái xe này cho tôi mượn dùng một lúc, tôi không lái cái xe con kia của cậu ta, quá chậm."
“Anh đi một mình à?" Giang Dư Đoạt nhìn theo hắn.
“Nó diễn trò đầy đủ lắm, sẽ không làm gì tôi," Trình Khác nói, “Hơn nữa tôi là đến công ty nó tìm nó."
“Vậy anh định nói với anh ta thế nào?" Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác liếc nhìn y, không nói gì.
“Tôi đi với anh đi," Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không quan tâm phán đoán của anh với anh ta có đúng hay không, phán đoán của tôi là không yên tâm, ngộ nhỡ anh ta từ phái diễn xuất chuyển thành phái võ thuật thì sao?"
Trình Khác không nhịn nổi cười.
Trần Khánh làm việc rất nhanh chóng, xứng đáng với chức vị đại hộ pháp, rất nhanh đã in xong ảnh, cũng chép dữ liệu trong thẻ nhớ điện thoại di động ra.
“Hai tên này xử lý thế nào?" Đại Bân hỏi.
“Để cho bọn họ đi thôi." Trình Khác nói.
“Cho chúng mày hai phút cút xéo," Trần Khánh chống lên cửa xe nhìn người trong xe, “Con đường này không có quản chế, trong vòng hai phút chưa đi, cả chúng mày và cái xe này thuộc về tao, muốn báo cảnh sát kêu oan thoải mái."
Người trên xe nhanh chóng dọn dẹp, lái chiếc xe bị đập nát một bên cửa kính cấp tốc bỏ đi.
Trần Khánh còn cho lời khen: “Hiệu quả, không tới một phút."
Trình Khác lên con xe Land Rover kia, ngồi lên ghế phó lái, Giang Dư Đoạt lái xe, mới vừa khởi động xe, cửa sau đã bị mở ra, Trần Khánh cùng Đại Bân lên xe, còn có một đàn em cực kỳ cường tráng, khuôn mặt như thể vừa ra tù.
“Các cậu…" Trình Khác quay đầu.
“Tôi nói với anh Tích… anh Khác," Trần Khánh nói, “Đây là xe khách hàng của tôi, vừa mới phun lại sơn, người ta nói rõ sáng mai phải lấy xe, tôi phải đi theo."
“Em phải đi theo anh Khánh." Đại Bân nói.
Mặt ra tù ôm cánh tay không nói gì, vẻ mặt có lẽ là tôi đã lên rồi sẽ không xuống nữa.
“Tôi không phải đi đánh nhau." Trình Khác nhắc nhở bọn họ.
“Anh Khác, anh yên tâm, bọn em không đi vào," Đại Bân nói, “Tam ca với anh đi vào, bọn em ở bên ngoài, thật sự có chuyện gì bọn em mới vào giúp giải vây."
Trình Khác không nói nữa, nói gì nữa cũng vô dụng, Giang Dư Đoạt đã lái xe đi.
Từ chỗ này đến công ty Trình Dịch cực xa, còn xa hơn đến cái tòa nhà huy hoàng của công ty cha hắn, Trình Khác nói là trong một tiếng sẽ tới, có lẽ sẽ không đúng giờ được.
Một đường đều là phong cảnh quen có mà không quen cũng có, có lúc ngồi lên một chiếc xe khác, phong cảnh bên ngoài sẽ trở nên khác theo.
Trình Khác cầm điện thoại lắc qua lại, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn màn hình điện thoại.
Hai kẻ kia chắc chắn đã báo hành tung bị bại lộ, Trình Dịch chắc chắn cũng biết rồi, hiện giờ đương nhiên sẽ không liên lạc với hắn, e rằng chốc nữa còn có thể làm ra vẻ mờ mịt không hiểu, vì anh trai thân yêu mà tạm dừng cuộc họp trọng yếu ngồi trong phòng làm việc chờ hắn, để tất cả nhân viên tham dự cuộc họp biết rằng, vị Đại thiếu gia nhà họ Trình này không chỉ là tên rác rưởi, còn là tên vô dụng ngang ngược.
Giang Dư Đoạt lái xe rất nhanh, so với thời gian hắn dự đoán nhanh hơn một chút.
Xe ngày càng đến gần công ty Trình Dịch, tâm trạng Trình Khác cũng trở nên phức tạp theo, lửa giận ngút đầu qua một khoảng thời gian đã hạ dần xuống.
Hắn từ ngày rời nhà đi đã nghĩ, sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa, nhưng cảm nhận lúc này cũng không giống lắm, sau hôm nay, hắn liền thật sự sẽ không về, cũng không thể trở về.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt, qua ngày hôm nay, trong cuộc sống của hắn, thứ thật sự tồn tại, chỉ có một người bạn là Hứa Đinh, nhà hàng chủ đề kia, còn có… Giang Dư Đoạt, người mà tới giờ hắn cũng không hiểu rõ trạng thái tinh thần.
Mà cuộc sống ít ỏi còn có hơi hỗn loạn như vậy, cũng không hề làm hắn cảm thấy hoảng loạn, cảm xúc duy nhất chỉ là có hơi thất vọng.
Kỳ thực tính kỹ ra thì, cuộc sống của hắn từ trước lúc này, mới thật sự trống rỗng.
“Là chỗ phía trước sao?" Giang Dư Đoạt hỏi một tiếng.
“Ừ, bên cạnh tòa nhà có một lối vào bãi đậu xe," Trình Khác chỉ cho y, “Từ chỗ đó đi xuống."
“Cả một tòa nhà này đều là công ty của hắn ta sao?" Trần Khánh ngồi phía sau hỏi.
“Không phải," Trình Khác nói, “Hai tầng cao nhất."
“Vậy cũng có là gì! Cái tập đoàn kia của ba anh còn nguyên một tòa nhà đây," Trần Khánh nói, “Chốc nữa bọn tôi lên theo đi, ngồi dưới tầng chờ quá lâu."
Trình Khác suy nghĩ một lúc: “Chốc nữa ngồi ở khu cho khách đi."
“Được." Trần Khánh gật đầu.
Dừng xe xong đi vào thang máy, Trình Khác ấn xuống nút thang máy.
Thang máy bắt đầu đi lên, bởi vì không phải giờ tan tầm, thang máy cũng không hề ngừng lại, một mạch đi lên, bên trong thang máy một chút âm thanh cũng không có.
Lúc thang máy sắp đến, Trần Khánh mới đột nhiên nói một câu: “Tao sao lại thấy hơi hưng phấn."
“Đến lúc cửa thang máy mở rồi mày vẫn còn hưng phấn, thì cứ thế vào thang máy đi xuống đi," Giang Dư Đoạt nói, “Vào xe chờ bọn tao."
“Không được," Trần Khánh nói, “Tao đột nhiên lại bình tĩnh lại rồi, hiện giờ tâm lặng như nước."
Vừa nói xong câu này, cửa thang máy mở ra.
Trình Khác đi ra ngoài, rẽ ra ngoài sảnh thang máy, liền nhìn thấy cửa lớn công ty Trình Dịch.
Cánh cửa lớn này cực kỳ phổ thông, toàn bộ làm bằng thủy tinh, liếc mắt đã thấy quầy lễ tân, cùng với hai cô gái đứng phía sau quầy lễ tân, cũng chẳng khác gì công ty khác.
Trình Khác rất quen thuộc chỗ này, dù sao cũng đã có một quãng thời gian hắn nhiều lần theo sát phía sau Trình Dịch, ra ra vào vào giữa chỗ này và công ty ba hắn.
Bọn họ vừa từ thang máy đi ra, cô nàng ở quầy lễ tân đã thấy, một người lập tức cầm điện thoại lên, một người khác mỉm cười nhìn về phía bên này.
Trình Khác liếc nhìn tường bên cạnh, hình ảnh chiếu tới thật sự có hơi khiến người căng thẳng, bốn người phía sau hắn, nhìn kiểu gì cũng giống tới phá phách cướp bóc.
“Trình tiên sinh," cô nàng lễ tân mỉm cười lễ phép khom người, “Trình tổng vẫn đang họp, ra ngay bây giờ, xin ngài chờ một lúc."
Ý của câu nói này là, ngay cả phòng làm việc cũng không để hắn vào, muốn chặn hắn ngay ở cửa.
Trình Khác nghiêng đầu đi, Giang Dư Đoạt đi tới gần hắn: “Sao thế?"
“Các cậu ở chỗ này chờ tôi," Trình Khác nói, “Tôi đi vào."
“Được." Giang Dư Đoạt do dự rồi gật đầu, hất cằm với mấy người Trần Khánh.
Mấy người họ đi tới phía ghế sofa tiếp khách, cùng ngồi lên ghế sofa, châm thuốc, Đại Bân nhìn nhân viên lễ tân, “Chị gái, có thể rót chút nước không?"
“Xin chờ," lễ tân cười miễn cưỡng, đi tới cầm mấy cốc nước để trước mặt bọn họ, xoay người liền nhìn Trình Khác, “Trình tiên sinh ngài ngồi trước…"
“Nói cho bọn họ biết cô không ngăn được tôi," Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt bên kia, sau đó quay đầu liền đi vào trong, “Tôi ở trong phòng làm việc chờ nó."
“Trình tiên sinh! Trình…" Lễ tân đi theo vài bước, có chút nóng nảy mà nhỏ giọng gọi.
Trình Khác không quay đầu lại, cũng không dừng lại, lúc đi qua khu làm việc, có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phía, những nhân viên này đều biết hắn, cũng biết hắn chính là đại thiếu gia vô dụng của nhà họ Trình, người anh trai bị Trình tổng tuổi trẻ tài cao của bọn họ làm nát tâm.
Lúc Trình Khác đi tới hành lang, Tiểu Đường từ phòng làm việc của Trình Dịch cuối hành lang chạy chậm ra, có lẽ là nhận được điện thoại của lễ tân, không nghĩ tới hắn lại mang người đến đây, hiện giờ muốn ra cản hắn lại.
Sau khi nhìn thấy hắn, Tiểu Đường sửng sốt một lúc, rồi lập tức bước chậm lại, nghênh đón tiến tới trước mặt hắn, cười nói: “Đại thiếu gia, ngài đến rất đúng lúc, Nhị thiếu gia vừa mới về phòng làm việc."
“À," Trình Khác gật đầu, “Vận may của tôi cũng được đấy."
Tiểu Đường liền quay người, bước nhanh đi qua, đẩy cửa phòng làm việc: “Trình tổng, Đại thiếu gia đến."
Trình Khác không đợi cửa mở hẳn ra, đi qua đẩy một cái, bước vào.
Trình Dịch ngồi phía sau bàn làm việc cạnh cửa sổ, nhìn thấy hắn đi vào mới đứng lên: “Anh, có việc gì à? Sao lại gấp như thế?"
Trình Khác không nói gì, đi tới trước bàn làm việc của gã dừng lại, cùng Trình Dịch mặt đối mặt nhìn nhau.
“Đại thiếu gia vẫn uống cafe sao?" Tiểu Đường hỏi.
“Không cần," Trình Khác nói, “Đi ra ngoài, đóng cửa lại."
Tiểu Đường chần chừ nhìn Trình Dịch, Trình Dịch gật đầu, cô nàng quay người ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
“Anh…" Trình Dịch nhíu mày, chống tay lên bàn, “Có chuyện gì sao?"
Trình Khác mở dây kéo áo khoác ra, ném đống ảnh đã in ra lên bàn: “Không chụp được ảnh tôi và Giang Dư Đoạt lên giường thì không nhận được tiền, phải không?"
Trình Dịch ngẩn người, cúi đầu nhìn lướt qua mấy bức ảnh, đưa tay lật qua lật lại, lông mày nhíu chặt lại: “Đây là chuyện gì xảy ra?"
“Bỏ qua đoạn hỏi đáp này đi," Trình Khác nói, “Cậu nói cho tôi một chuyện."
Trình Dịch vẫn nhíu mày, nhìn hắn không nói gì.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Trình Khác nói, “Tôi đã báo cho cậu trước một giờ, dùng sự thông minh của cậu, một giờ này hẳn phải nghĩ ra đủ loại lý do rồi, tùy ý chọn một cái cho tôi đi."
“Anh," Trình Dịch xếp mấy bức ảnh lại cùng nhau, lấy ngón tay gõ mấy cái lên trên, “Em hỏi anh, em lấy mấy bức hình này thì có ích lợi gì? Anh thích đàn ông ai chẳng biết, những bức hình này có thể uy hiếp được anh cái gì?"
“Cái này phải hỏi cậu." Trình Khác nhìn gã.
“Anh," Trình Dịch chống bàn nhích về trước mặt hắn, gằn từng chữ mà nói, “Em thật sự, không hiểu, anh tại sao lại cứ nhằm vào em như vậy, tại sao anh luôn cảm thấy, em đang hại anh, tại sao?"
Lúc đối mặt với Trình Dịch, Trình Khác không thể nhịn được chính là trạng thái này của gã, gã có thể giữ bình tĩnh hơn bất cứ ai, có thể nhẫn nại hơn bất cứ ai.
Theo thói quen trước đây của Trình Khác, đối mặt với một Trình Dịch như vậy, nhất định sẽ im lặng đi ra, thậm chí còn lười đi chất vấn.
Nhưng hiện giờ, hắn đã bị đuổi ra khỏi cuộc sống trước đây, tiếp thu của hắn cũng thay đổi, cũng không có ý định đi truy cứu nguyên nhân nữa, Trình Dịch cứ như một cái gai trong áo, lúc lơ đãng sẽ đột nhiên xuất hiện, đâm vào da, không đau cũng không bị thương, nhưng sẽ làm người ta đứng ngồi không yên.
Có một số việc, có một vài người, Trình Khác sẽ không nhịn nữa, không thể tránh khỏi quan hệ này, vậy thì dứt khoát chặt đứt đi.
Trình Khác chưa cho Trình Dịch bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không cho gã cơ hội bước đệm nào, giơ tay tát một cái lên mặt gã.
Sau một tiếng bốp giòn giã vang lên, trong phòng làm việc lại lâm vào tĩnh mịch.
Trình Dịch chưa kịp né tránh, cứ như vậy cứng ở một chỗ, trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.
Sống đến giờ, Trình Khác chưa hề chủ động ra tay với gã, mãi mãi đều là gã khiêu khích, Trình Khác bất đắc dĩ mà xoay người phản kích, mà từ sau cấp hai, giữa hai người bọn họ cũng không có xung đột thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa.
Một cái tát này, Trình Dịch đừng nói là một tiếng, cho dù cho gã một năm, có lẽ cũng chẳng tưởng tượng nổi.
Sau khi trầm mặc rất lâu, Trình Dịch rốt cuộc cũng nhìn hắn, mở miệng: “Anh?"
“Cậu đang ghi âm à?" Trình Khác cũng nhìn gã, “Hay là gọi điện thoại cho ba mẹ? Tôi phối hợp như vậy có phải hợp ý cậu lắm đúng không?"
Trên mặt Trình Dịch rốt cuộc cũng thay đổi, từ kinh ngạc nhanh chóng âm trầm xuống.
“Hôm nay cậu đừng hỏi tôi gì," Trình Khác chỉ vào gã, “Chỉ có tôi hỏi cậu, tôi hiện giờ hỏi cậu tại sao, cho cậu ba giây trả lời."
“Trình Khác, anh rốt cuộc…" Trình Dịch không hề từ bỏ kiên nhẫn cuối cùng, cho dù ánh mắt đã lạnh đến mức có thể khiến sống lưng người xung quanh lạnh theo.
“Một, hai, ba." Trình Khác dứt khoát đếm xong ba số, đưa tay đấm lên mũi gã.
Nhiều năm như thế, võ không phải luyện vô ích, cú đấm này của Trình Khác tuy rẳng dùng tay trái, nhưng vẫn chặt chẽ vững vàng như cũ, sức mạnh cũng không giảm chút nào.
Trình Dịch ngửa ra sau, lùi lại hai bước, khom lưng bịt mũi, nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.
“Tôi hỏi cậu, tại sao." Trình Khác lại nói lần nữa, âm thanh vẫn bình tĩnh vững vàng như cũ.
“Trình Khác!" Trình Dịch ngẩng đầu lên, gào lên một tiếng với hắn, trên mặt đã không thể nào tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh quen thuộc, “Anh điên rồi à!"
“Tôi hôm nay nếu rời đi chỗ này mà vẫn chưa có được đáp án," Trình Khác nhìn theo gã, “Vậy cậu có thể biết được tôi thật sự điên lên sẽ thế nào."
Trình Dịch không nói gì, cũng nhìn hắn chằm chằm, Trình Khác thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của gã vì giận dữ mà trở nên ồ ồ gấp gáp.
“Anh cho rằng em cho người chụp mấy bức ảnh kia đúng không? Dù anh không nghĩ ra được em có thể sử dụng những bức ảnh kia hại anh thế nào, đúng không!" Thanh âm Trình Dịch đã trở nên trầm thấp, mang theo lửa giận không hề che giấu.
“Không sai," Trình Khác híp mắt lại, “Tôi đinh ninh cậu muốn hại tôi, cũng giống như cậu đinh ninh cho rằng không thể buông tha cho tôi vậy."
“Anh bây giờ, cũng giống như tên bạn trai lưu manh thấp hèn kia của anh." Trình Dịch cắn răng gằn từng chữ mà nói.
“Không sai, tôi hiện giờ chính là một tên lưu manh thấp hèn, giống như bạn trai tôi." Trình Khác cũng gằn từng chữ, “Cho nên cậu mau chóng cầm mấy bức hình kia đi, nói với ba mẹ, tôi đã hoàn toàn trở thành một tên rác rưởi rồi, không cần tiếp tục có mong đợi gì với tôi nữa."
“Lưu manh thấp hèn," Trình Dịch đột nhiên cười lạnh, “Anh thật sự cảm thấy anh nói hết rồi sao?"
Trình Khác không nói gì, câu nói này của Trình Dịch đột nhiên làm lòng hắn lạnh toát.
“Trình Khác," Trình Dịch xé khăn giấy, ấn ấn lên lỗ mũi, vừa nhìn hắn, sau đó ném giấy ăn đi, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, gần như cùng hắn chóp mũi đối chóp mũi, “Anh không còn bổ sung gì với bạn trai anh sao?"
Giọng Trình Khác cũng nghiêm túc lên: “Hứng thú của cậu với bạn trai tôi đã vượt qua phạm vi tôi có thể chịu đựng được, cậu muốn bộc lộ gì sao?"
“Trình Khác," Trình Dịch nhìn hắn chăm chú một lúc, “Anh thật sự không ngại em nói với ba mẹ, bạn trai anh không chỉ là một thằng lưu manh thu thuê đánh lộn đầu đường không lý tưởng, mà còn là một tên điên trốn ra từ bệnh viện tâm thần sao?"
“Trình Dịch sẽ không để người này có thể trực tiếp liên lạc với nó," Trình Khác nói, “Nó chắc chắn sẽ tìm người làm, hoàn toàn không để có liên quan gì với nó."
“Vậy sao anh đối chất với anh ta được? Không có chứng cứ," Giang Dư Đoạt ném cái điện thoại cho Trần Khánh, “Đi in mấy bức ảnh bên trong ra."
“Không cần chứng cứ," Trình Khác nói, “Lúc này, chứng cứ là tôi bảo nó thì chính là nó, ai nói không phải cũng vô dụng."
Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.
Trong ống nghe điện thoại di động truyền đến tiếng chuông, Trình Khác cảm thấy hơi thở bắt đầu không thuận, hắn hít sâu một hơi, cảm giác tay mình có hơi run lên, không biết vì giận hay vì lạnh.
Hắn thấy mấy tên trong xe vẫn còn đang giãy dụa chửi bới, tay lại xiết chặt thêm, nếu mạnh thêm chút nữa, có lẽ điện thoại di động cũng bị bóp nát.
Điện thoại di động được nối, bên kia truyền tới cũng không phải giọng Trình Dịch, mà là một giọng nữ.
“Đại thiếu gia, chào ngài, hiện giờ nhị thiếu gia đang họp, không cầm điện thoại di động," Bên trong giọng nữ lộ ra chút giật mình, có lẽ không nghĩ tới trên điện thoại Trình Dịch còn có thể nhận được điện thoại của hắn.
“Bao lâu thì họp xong?" Trình Khác hỏi, nhận ra giọng này hẳn là trợ lý Tiểu Đường của Trình Dịch, cũng chỉ có cô nàng dùng xưng hô đại thiếu gia nhị thiếu gia để gọi hai người bọn họ.
“Cũng không chắc, vào họp cũng sắp được một tiếng rồi." Tiểu Đường trả lời.
“Tôi trong một tiếng nữa sẽ tới công ty, bảo nó ở trong văn phòng chờ tôi." Trình Khác nói xong không đợi bên kia lên tiếng, đã dập điện thoại.
“Anh đến công ty gặp anh ta?" Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Ừ," Trình Khác đáp, “Giờ đi, bảo Trần Khánh đưa cái xe này cho tôi mượn dùng một lúc, tôi không lái cái xe con kia của cậu ta, quá chậm."
“Anh đi một mình à?" Giang Dư Đoạt nhìn theo hắn.
“Nó diễn trò đầy đủ lắm, sẽ không làm gì tôi," Trình Khác nói, “Hơn nữa tôi là đến công ty nó tìm nó."
“Vậy anh định nói với anh ta thế nào?" Giang Dư Đoạt hỏi.
Trình Khác liếc nhìn y, không nói gì.
“Tôi đi với anh đi," Giang Dư Đoạt nói, “Tôi không quan tâm phán đoán của anh với anh ta có đúng hay không, phán đoán của tôi là không yên tâm, ngộ nhỡ anh ta từ phái diễn xuất chuyển thành phái võ thuật thì sao?"
Trình Khác không nhịn nổi cười.
Trần Khánh làm việc rất nhanh chóng, xứng đáng với chức vị đại hộ pháp, rất nhanh đã in xong ảnh, cũng chép dữ liệu trong thẻ nhớ điện thoại di động ra.
“Hai tên này xử lý thế nào?" Đại Bân hỏi.
“Để cho bọn họ đi thôi." Trình Khác nói.
“Cho chúng mày hai phút cút xéo," Trần Khánh chống lên cửa xe nhìn người trong xe, “Con đường này không có quản chế, trong vòng hai phút chưa đi, cả chúng mày và cái xe này thuộc về tao, muốn báo cảnh sát kêu oan thoải mái."
Người trên xe nhanh chóng dọn dẹp, lái chiếc xe bị đập nát một bên cửa kính cấp tốc bỏ đi.
Trần Khánh còn cho lời khen: “Hiệu quả, không tới một phút."
Trình Khác lên con xe Land Rover kia, ngồi lên ghế phó lái, Giang Dư Đoạt lái xe, mới vừa khởi động xe, cửa sau đã bị mở ra, Trần Khánh cùng Đại Bân lên xe, còn có một đàn em cực kỳ cường tráng, khuôn mặt như thể vừa ra tù.
“Các cậu…" Trình Khác quay đầu.
“Tôi nói với anh Tích… anh Khác," Trần Khánh nói, “Đây là xe khách hàng của tôi, vừa mới phun lại sơn, người ta nói rõ sáng mai phải lấy xe, tôi phải đi theo."
“Em phải đi theo anh Khánh." Đại Bân nói.
Mặt ra tù ôm cánh tay không nói gì, vẻ mặt có lẽ là tôi đã lên rồi sẽ không xuống nữa.
“Tôi không phải đi đánh nhau." Trình Khác nhắc nhở bọn họ.
“Anh Khác, anh yên tâm, bọn em không đi vào," Đại Bân nói, “Tam ca với anh đi vào, bọn em ở bên ngoài, thật sự có chuyện gì bọn em mới vào giúp giải vây."
Trình Khác không nói nữa, nói gì nữa cũng vô dụng, Giang Dư Đoạt đã lái xe đi.
Từ chỗ này đến công ty Trình Dịch cực xa, còn xa hơn đến cái tòa nhà huy hoàng của công ty cha hắn, Trình Khác nói là trong một tiếng sẽ tới, có lẽ sẽ không đúng giờ được.
Một đường đều là phong cảnh quen có mà không quen cũng có, có lúc ngồi lên một chiếc xe khác, phong cảnh bên ngoài sẽ trở nên khác theo.
Trình Khác cầm điện thoại lắc qua lại, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn màn hình điện thoại.
Hai kẻ kia chắc chắn đã báo hành tung bị bại lộ, Trình Dịch chắc chắn cũng biết rồi, hiện giờ đương nhiên sẽ không liên lạc với hắn, e rằng chốc nữa còn có thể làm ra vẻ mờ mịt không hiểu, vì anh trai thân yêu mà tạm dừng cuộc họp trọng yếu ngồi trong phòng làm việc chờ hắn, để tất cả nhân viên tham dự cuộc họp biết rằng, vị Đại thiếu gia nhà họ Trình này không chỉ là tên rác rưởi, còn là tên vô dụng ngang ngược.
Giang Dư Đoạt lái xe rất nhanh, so với thời gian hắn dự đoán nhanh hơn một chút.
Xe ngày càng đến gần công ty Trình Dịch, tâm trạng Trình Khác cũng trở nên phức tạp theo, lửa giận ngút đầu qua một khoảng thời gian đã hạ dần xuống.
Hắn từ ngày rời nhà đi đã nghĩ, sẽ chẳng bao giờ trở lại nữa, nhưng cảm nhận lúc này cũng không giống lắm, sau hôm nay, hắn liền thật sự sẽ không về, cũng không thể trở về.
Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt, qua ngày hôm nay, trong cuộc sống của hắn, thứ thật sự tồn tại, chỉ có một người bạn là Hứa Đinh, nhà hàng chủ đề kia, còn có… Giang Dư Đoạt, người mà tới giờ hắn cũng không hiểu rõ trạng thái tinh thần.
Mà cuộc sống ít ỏi còn có hơi hỗn loạn như vậy, cũng không hề làm hắn cảm thấy hoảng loạn, cảm xúc duy nhất chỉ là có hơi thất vọng.
Kỳ thực tính kỹ ra thì, cuộc sống của hắn từ trước lúc này, mới thật sự trống rỗng.
“Là chỗ phía trước sao?" Giang Dư Đoạt hỏi một tiếng.
“Ừ, bên cạnh tòa nhà có một lối vào bãi đậu xe," Trình Khác chỉ cho y, “Từ chỗ đó đi xuống."
“Cả một tòa nhà này đều là công ty của hắn ta sao?" Trần Khánh ngồi phía sau hỏi.
“Không phải," Trình Khác nói, “Hai tầng cao nhất."
“Vậy cũng có là gì! Cái tập đoàn kia của ba anh còn nguyên một tòa nhà đây," Trần Khánh nói, “Chốc nữa bọn tôi lên theo đi, ngồi dưới tầng chờ quá lâu."
Trình Khác suy nghĩ một lúc: “Chốc nữa ngồi ở khu cho khách đi."
“Được." Trần Khánh gật đầu.
Dừng xe xong đi vào thang máy, Trình Khác ấn xuống nút thang máy.
Thang máy bắt đầu đi lên, bởi vì không phải giờ tan tầm, thang máy cũng không hề ngừng lại, một mạch đi lên, bên trong thang máy một chút âm thanh cũng không có.
Lúc thang máy sắp đến, Trần Khánh mới đột nhiên nói một câu: “Tao sao lại thấy hơi hưng phấn."
“Đến lúc cửa thang máy mở rồi mày vẫn còn hưng phấn, thì cứ thế vào thang máy đi xuống đi," Giang Dư Đoạt nói, “Vào xe chờ bọn tao."
“Không được," Trần Khánh nói, “Tao đột nhiên lại bình tĩnh lại rồi, hiện giờ tâm lặng như nước."
Vừa nói xong câu này, cửa thang máy mở ra.
Trình Khác đi ra ngoài, rẽ ra ngoài sảnh thang máy, liền nhìn thấy cửa lớn công ty Trình Dịch.
Cánh cửa lớn này cực kỳ phổ thông, toàn bộ làm bằng thủy tinh, liếc mắt đã thấy quầy lễ tân, cùng với hai cô gái đứng phía sau quầy lễ tân, cũng chẳng khác gì công ty khác.
Trình Khác rất quen thuộc chỗ này, dù sao cũng đã có một quãng thời gian hắn nhiều lần theo sát phía sau Trình Dịch, ra ra vào vào giữa chỗ này và công ty ba hắn.
Bọn họ vừa từ thang máy đi ra, cô nàng ở quầy lễ tân đã thấy, một người lập tức cầm điện thoại lên, một người khác mỉm cười nhìn về phía bên này.
Trình Khác liếc nhìn tường bên cạnh, hình ảnh chiếu tới thật sự có hơi khiến người căng thẳng, bốn người phía sau hắn, nhìn kiểu gì cũng giống tới phá phách cướp bóc.
“Trình tiên sinh," cô nàng lễ tân mỉm cười lễ phép khom người, “Trình tổng vẫn đang họp, ra ngay bây giờ, xin ngài chờ một lúc."
Ý của câu nói này là, ngay cả phòng làm việc cũng không để hắn vào, muốn chặn hắn ngay ở cửa.
Trình Khác nghiêng đầu đi, Giang Dư Đoạt đi tới gần hắn: “Sao thế?"
“Các cậu ở chỗ này chờ tôi," Trình Khác nói, “Tôi đi vào."
“Được." Giang Dư Đoạt do dự rồi gật đầu, hất cằm với mấy người Trần Khánh.
Mấy người họ đi tới phía ghế sofa tiếp khách, cùng ngồi lên ghế sofa, châm thuốc, Đại Bân nhìn nhân viên lễ tân, “Chị gái, có thể rót chút nước không?"
“Xin chờ," lễ tân cười miễn cưỡng, đi tới cầm mấy cốc nước để trước mặt bọn họ, xoay người liền nhìn Trình Khác, “Trình tiên sinh ngài ngồi trước…"
“Nói cho bọn họ biết cô không ngăn được tôi," Trình Khác nhìn Giang Dư Đoạt bên kia, sau đó quay đầu liền đi vào trong, “Tôi ở trong phòng làm việc chờ nó."
“Trình tiên sinh! Trình…" Lễ tân đi theo vài bước, có chút nóng nảy mà nhỏ giọng gọi.
Trình Khác không quay đầu lại, cũng không dừng lại, lúc đi qua khu làm việc, có thể cảm giác được ánh mắt từ bốn phía, những nhân viên này đều biết hắn, cũng biết hắn chính là đại thiếu gia vô dụng của nhà họ Trình, người anh trai bị Trình tổng tuổi trẻ tài cao của bọn họ làm nát tâm.
Lúc Trình Khác đi tới hành lang, Tiểu Đường từ phòng làm việc của Trình Dịch cuối hành lang chạy chậm ra, có lẽ là nhận được điện thoại của lễ tân, không nghĩ tới hắn lại mang người đến đây, hiện giờ muốn ra cản hắn lại.
Sau khi nhìn thấy hắn, Tiểu Đường sửng sốt một lúc, rồi lập tức bước chậm lại, nghênh đón tiến tới trước mặt hắn, cười nói: “Đại thiếu gia, ngài đến rất đúng lúc, Nhị thiếu gia vừa mới về phòng làm việc."
“À," Trình Khác gật đầu, “Vận may của tôi cũng được đấy."
Tiểu Đường liền quay người, bước nhanh đi qua, đẩy cửa phòng làm việc: “Trình tổng, Đại thiếu gia đến."
Trình Khác không đợi cửa mở hẳn ra, đi qua đẩy một cái, bước vào.
Trình Dịch ngồi phía sau bàn làm việc cạnh cửa sổ, nhìn thấy hắn đi vào mới đứng lên: “Anh, có việc gì à? Sao lại gấp như thế?"
Trình Khác không nói gì, đi tới trước bàn làm việc của gã dừng lại, cùng Trình Dịch mặt đối mặt nhìn nhau.
“Đại thiếu gia vẫn uống cafe sao?" Tiểu Đường hỏi.
“Không cần," Trình Khác nói, “Đi ra ngoài, đóng cửa lại."
Tiểu Đường chần chừ nhìn Trình Dịch, Trình Dịch gật đầu, cô nàng quay người ra ngoài, đóng chặt cửa lại.
“Anh…" Trình Dịch nhíu mày, chống tay lên bàn, “Có chuyện gì sao?"
Trình Khác mở dây kéo áo khoác ra, ném đống ảnh đã in ra lên bàn: “Không chụp được ảnh tôi và Giang Dư Đoạt lên giường thì không nhận được tiền, phải không?"
Trình Dịch ngẩn người, cúi đầu nhìn lướt qua mấy bức ảnh, đưa tay lật qua lật lại, lông mày nhíu chặt lại: “Đây là chuyện gì xảy ra?"
“Bỏ qua đoạn hỏi đáp này đi," Trình Khác nói, “Cậu nói cho tôi một chuyện."
Trình Dịch vẫn nhíu mày, nhìn hắn không nói gì.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Trình Khác nói, “Tôi đã báo cho cậu trước một giờ, dùng sự thông minh của cậu, một giờ này hẳn phải nghĩ ra đủ loại lý do rồi, tùy ý chọn một cái cho tôi đi."
“Anh," Trình Dịch xếp mấy bức ảnh lại cùng nhau, lấy ngón tay gõ mấy cái lên trên, “Em hỏi anh, em lấy mấy bức hình này thì có ích lợi gì? Anh thích đàn ông ai chẳng biết, những bức hình này có thể uy hiếp được anh cái gì?"
“Cái này phải hỏi cậu." Trình Khác nhìn gã.
“Anh," Trình Dịch chống bàn nhích về trước mặt hắn, gằn từng chữ mà nói, “Em thật sự, không hiểu, anh tại sao lại cứ nhằm vào em như vậy, tại sao anh luôn cảm thấy, em đang hại anh, tại sao?"
Lúc đối mặt với Trình Dịch, Trình Khác không thể nhịn được chính là trạng thái này của gã, gã có thể giữ bình tĩnh hơn bất cứ ai, có thể nhẫn nại hơn bất cứ ai.
Theo thói quen trước đây của Trình Khác, đối mặt với một Trình Dịch như vậy, nhất định sẽ im lặng đi ra, thậm chí còn lười đi chất vấn.
Nhưng hiện giờ, hắn đã bị đuổi ra khỏi cuộc sống trước đây, tiếp thu của hắn cũng thay đổi, cũng không có ý định đi truy cứu nguyên nhân nữa, Trình Dịch cứ như một cái gai trong áo, lúc lơ đãng sẽ đột nhiên xuất hiện, đâm vào da, không đau cũng không bị thương, nhưng sẽ làm người ta đứng ngồi không yên.
Có một số việc, có một vài người, Trình Khác sẽ không nhịn nữa, không thể tránh khỏi quan hệ này, vậy thì dứt khoát chặt đứt đi.
Trình Khác chưa cho Trình Dịch bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không cho gã cơ hội bước đệm nào, giơ tay tát một cái lên mặt gã.
Sau một tiếng bốp giòn giã vang lên, trong phòng làm việc lại lâm vào tĩnh mịch.
Trình Dịch chưa kịp né tránh, cứ như vậy cứng ở một chỗ, trong ánh mắt ngập tràn kinh ngạc.
Sống đến giờ, Trình Khác chưa hề chủ động ra tay với gã, mãi mãi đều là gã khiêu khích, Trình Khác bất đắc dĩ mà xoay người phản kích, mà từ sau cấp hai, giữa hai người bọn họ cũng không có xung đột thượng cẳng chân hạ cẳng tay nữa.
Một cái tát này, Trình Dịch đừng nói là một tiếng, cho dù cho gã một năm, có lẽ cũng chẳng tưởng tượng nổi.
Sau khi trầm mặc rất lâu, Trình Dịch rốt cuộc cũng nhìn hắn, mở miệng: “Anh?"
“Cậu đang ghi âm à?" Trình Khác cũng nhìn gã, “Hay là gọi điện thoại cho ba mẹ? Tôi phối hợp như vậy có phải hợp ý cậu lắm đúng không?"
Trên mặt Trình Dịch rốt cuộc cũng thay đổi, từ kinh ngạc nhanh chóng âm trầm xuống.
“Hôm nay cậu đừng hỏi tôi gì," Trình Khác chỉ vào gã, “Chỉ có tôi hỏi cậu, tôi hiện giờ hỏi cậu tại sao, cho cậu ba giây trả lời."
“Trình Khác, anh rốt cuộc…" Trình Dịch không hề từ bỏ kiên nhẫn cuối cùng, cho dù ánh mắt đã lạnh đến mức có thể khiến sống lưng người xung quanh lạnh theo.
“Một, hai, ba." Trình Khác dứt khoát đếm xong ba số, đưa tay đấm lên mũi gã.
Nhiều năm như thế, võ không phải luyện vô ích, cú đấm này của Trình Khác tuy rẳng dùng tay trái, nhưng vẫn chặt chẽ vững vàng như cũ, sức mạnh cũng không giảm chút nào.
Trình Dịch ngửa ra sau, lùi lại hai bước, khom lưng bịt mũi, nửa ngày cũng không hề nhúc nhích.
“Tôi hỏi cậu, tại sao." Trình Khác lại nói lần nữa, âm thanh vẫn bình tĩnh vững vàng như cũ.
“Trình Khác!" Trình Dịch ngẩng đầu lên, gào lên một tiếng với hắn, trên mặt đã không thể nào tiếp tục giữ vẻ bình tĩnh quen thuộc, “Anh điên rồi à!"
“Tôi hôm nay nếu rời đi chỗ này mà vẫn chưa có được đáp án," Trình Khác nhìn theo gã, “Vậy cậu có thể biết được tôi thật sự điên lên sẽ thế nào."
Trình Dịch không nói gì, cũng nhìn hắn chằm chằm, Trình Khác thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của gã vì giận dữ mà trở nên ồ ồ gấp gáp.
“Anh cho rằng em cho người chụp mấy bức ảnh kia đúng không? Dù anh không nghĩ ra được em có thể sử dụng những bức ảnh kia hại anh thế nào, đúng không!" Thanh âm Trình Dịch đã trở nên trầm thấp, mang theo lửa giận không hề che giấu.
“Không sai," Trình Khác híp mắt lại, “Tôi đinh ninh cậu muốn hại tôi, cũng giống như cậu đinh ninh cho rằng không thể buông tha cho tôi vậy."
“Anh bây giờ, cũng giống như tên bạn trai lưu manh thấp hèn kia của anh." Trình Dịch cắn răng gằn từng chữ mà nói.
“Không sai, tôi hiện giờ chính là một tên lưu manh thấp hèn, giống như bạn trai tôi." Trình Khác cũng gằn từng chữ, “Cho nên cậu mau chóng cầm mấy bức hình kia đi, nói với ba mẹ, tôi đã hoàn toàn trở thành một tên rác rưởi rồi, không cần tiếp tục có mong đợi gì với tôi nữa."
“Lưu manh thấp hèn," Trình Dịch đột nhiên cười lạnh, “Anh thật sự cảm thấy anh nói hết rồi sao?"
Trình Khác không nói gì, câu nói này của Trình Dịch đột nhiên làm lòng hắn lạnh toát.
“Trình Khác," Trình Dịch xé khăn giấy, ấn ấn lên lỗ mũi, vừa nhìn hắn, sau đó ném giấy ăn đi, chậm rãi đi tới trước mặt hắn, gần như cùng hắn chóp mũi đối chóp mũi, “Anh không còn bổ sung gì với bạn trai anh sao?"
Giọng Trình Khác cũng nghiêm túc lên: “Hứng thú của cậu với bạn trai tôi đã vượt qua phạm vi tôi có thể chịu đựng được, cậu muốn bộc lộ gì sao?"
“Trình Khác," Trình Dịch nhìn hắn chăm chú một lúc, “Anh thật sự không ngại em nói với ba mẹ, bạn trai anh không chỉ là một thằng lưu manh thu thuê đánh lộn đầu đường không lý tưởng, mà còn là một tên điên trốn ra từ bệnh viện tâm thần sao?"
Tác giả :
Vu Triết