Thực Vật Chiến Sủng Của Ta
Chương 15: Phong ba tại khu trọ
“…Đến… chưa"
Mãi mới moi ra được một chút động lực để ngó ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía bầu trời nắng chói chang bên ngoài, thật chẳng muốn hoạt động một chút nào.
Nhúc nhích chui lại bên trong cái chăn ấm của mình, Quách Minh bất chấp không cần câu trả lời liền tiếp tục nằm ngủ.
Minh Viễn cưỡi ngựa chạy kế bên xe của Quách Minh liền cười khổ đáp lại lời của cậu chủ nhỏ.
“Gần tới rồi a, ngài cũng hỏi điều này chục lần rồi đấy"
“Uhmmmm… ta muốn uống trà…."
“Ở đây không mở tiệc trà được thưa ngài"
“Thế còn ăn bánh???"
“Đồ ăn vặt dự trữ ngài đánh chén hết rồi, để lần này lên thủ đô ta mua một cái không gian giới chỉ để đựng đồ ăn nhé?"
“Ừm, được rồi, chúc ngươi ngủ ngon!"
…….
Thật chẳng biết lý do vì sao mà Quách Minh có thể ngủ được nhiều như thế, kể cả là trong một ngày trời nắng và thời tiết đẹp thế này.
Không được, cậu chủ cần phải yêu đời hơn một chút, làm một đứa trẻ lười biếng thì sẽ không thể trưởng thành tốt cơ thể nha
Liên tục quấy rối giấc ngủ của đứa nhỏ, Minh Viễn không ngừng đưa ra dụ hoặc kéo Quách Minh rời khỏi xe ngựa mà ra đằng sau hoặc đằng trước của anh, cảm nhận được khí trời và phong cảnh tự nhiên này.
“Tiểu Mộc, hộ chủ!"
“Vâng!"
Cảm thấy phiền phức quá Quách Minh liền búng ngón tay gọi ra cô gái ma thú thực vật xuất hiện đằng sau lưng của Minh Viễn.
Tùy tùng trung thành và Chiến sủng tận tâm của cậu đang rất là hòa hợp tương ái giúp đỡ lẫn nhau, nhìn xem, bọn họ đang cùng nhau cưỡi ngựa xem hoa kìa….
“Nói thêm câu nữa là …."
Xoẹt!
Đưa tay lên trước cổ làm động tác chém đầu, biểu cảm còn cực kỳ dữ tợn, Minh Viễn đổ mồ hôi hột im lặng nuốt nước miếng.
Có được một khoảng thời gian im lặng thoải mái, mọi người liền tiếp tục cuộc hành trình đi tới Tháp Chọc Trời, và mục tiêu gần nhất của bọn cậu liền chính là Bình Minh thủ đô tại quốc gia Lăng Hiên này.
Chiếc xe ngựa cuối cùng đã đến được trước cổng của thủ đô quốc gia, vì để không gây ra quá nhiều sự chú ý từ mọi người, Tiểu Mộc liền được phân phát cho một chiếc áo choàng trùm người.
Tất nhiên là phải đợi vào bên trong rồi mới mặc, tạm thời Quách Minh liền đưa cô trở về không gian, rời xe ngựa thanh toán tiền và hướng vào bên trong.
“Nơi này… đông ghê ha!"
“Vâng! Dân cư ở đây đông gấp hai lần so với Thành Tích Vân của chúng ta đấy ạ"
Giải thích cho hiện tượng dòng người tấp nập qua lại, các kiến trúc cũng được đầu tư hơn nơi ở cũ của cậu.
Tuy nhiên nói thế nào đi nữa, nhưng ngày hôm nay thật sự quá mức đông đúc rồi, không biết có sự kiện gì diễn ra không.
Là người từ nơi khác đến, tất nhiên là cả đám liền không có chỗ ngủ rồi, vậy nên việc đầu tiên cần làm là thuê một căn trọ.
“Tiểu Viễn, cố lên!"
Một đứa trẻ mười tuổi đi đặt trọ thật rất khó tin, cho nên hộ vệ tùy thân kiêm luôn chức trách bảo mẫu toàn năng liền làm giùm.
Lấy được chìa khóa của hai căn phòng, đưa ra chứng nhận mạo hiểm giả như là một minh chứng thân phận phù hợp cho bọn anh.
Đang tính tiến lên phòng của mình, đột nhiên tiếng la hét như kiểu muốn kiếm chuyện làm mọi người tập trung xuống dưới quầy.
“Cái gì cơ, sao lại hết phòng rồi, bọn ta tới đây rất là mệt mỏi rồi đấy, có mau chóng nôn ra một phòng cho tiểu thư của chúng ta nghỉ ngơi hay không?"
Đập bàn rầm rầm ồn ào khiến cho cảm nhận của Quách Minh về đối phương liền hàng xuống âm điểm.
Thật giống như đúng là nơi này đang diễn ra một sự kiện gì đấy vậy nên thủ đô mới đông đến kín người thế này.
Nếu không phải hai người bọn cậu để ý tới các khu trọ khác đều đã đông đúc như kiến bu mật ngọt, sợ rằng cả hai đã để lỡ mất căn phòng cuối cùng ở khu trọ hẻo lánh này đây.
“Vâng… bên chúng tôi đã hết phòng rồi, hai căn phòng cuối cùng lúc nãy đã được bọn họ đặt xong"
Cười xin lỗi nhưng không hề có quyết định nhân nhượng, mỗi một khu trọ ở trong thủ đô đều được an ninh quốc gia bảo hộ, nếu tùy tiện xâm phạm liền cẩn thận bị treo đi.
Dù cho ngươi có thực lực cao đến đâu, nếu không phải người trong thủ đô, nếu không có đủ quyền lực để khiến bọn họ cúi đầu, thì đám thủ vệ mạnh mẽ bên ngoài liền dám xách ngươi vứt ra ngoài.
“Các ngươi!!!!!"
Nỗi giận chỉ chỏ như sắp đánh nhau đến nơi, hơi thở âm hàn đột nhiên toát ra, là băng thuộc tính? Giống như của Ngọc Hương sao? đây là khí tức của pháp thuật!
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vươn tới chạm vào vai của người đang gây sự, thật lạnh lùng rồi nói.
“Không cần phải quá mức gây sự, im đi được rồi"
Giọng điệu của chủ nhân đang ra lệnh cho nô bộc của mình, quả nhiên chỉ một câu nói thì tên cơ bắp cường tráng kia liền run sợ lùi lại.
Cúi đầu nhận sai, hoàn toàn không dám nhiều lời than vãn hay nhức nhối về cơn đau trên vai của mình.
Bọn họ đang nói chuyện một tý liền hướng tầm mắt về phía Quách Minh và Minh Viễn tụi anh, hai người đã chiếm trọn luôn hai căn phòng cuối cùng của mình.
Tên nô bộc ngu xuẩn một lần nữa tính gây sự, nhưng rất may mắn là nữ chủ nhân của hắn ta liền tiến tới hơn một bước thương lượng, nói dễ nghe là vậy, còn nói thẳng ra thì liền là cướp đoạt phòng trắng trợn rồi.
“Hai vị tiên sinh có nhường lại căn phòng của mình cho tiểu nữ không? Chúng ta đi chặn đường xa hiện rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi"
Vừa nói, tại dưới chân nơi mà cô gái đứng liền bắt đầu đóng băng, nhìn tuổi của đối phương ước chừng là khoảng mười tám, mười chín gì đấy, tu vi liền là Pháp sư cấp 4 thượng phẩm.
Mọi người xung quanh liền lùi lại vài bước, đó là thái độ thông thường của con người, bọn họ né tránh phiền phức và tạo ra một nơi an toàn cho bản thân.
Minh Viễn đang đứng im đột nhiên nhíu mày, ngọn lửa của anh nhanh chóng tạo nên thế bất hòa đối với băng giá của đối phương, bàn tay đang nắm chặt lưỡi dao của mình, sợ rằng có thể xuất thủ bất cứ mọi lúc.
“Không thể!"
Chỉ thốt ra đúng hai chữ duy nhất, bọn anh không có lý do gì phải nhân nhượng với đối phương, nếu thật sự nghiêm túc nhường nhìn cầu xin, may ra còn có thể tạm đưa ra một căn phòng.
Còn như bây giờ, không làm gì hết muốn nuốt cả hai căn phòng? Coi như cậu chủ không nói gì, nhưng Minh Viễn liền máu nóng rồi.
“NGƯƠI!!! NGƯƠI CÓ BIẾT TIỂU THƯ NHÀ TA LÀ AI KHÔNG???"
Gào lên chỉ ngón tay vào mặt của Minh Viễn, đây là một hành động không quá lịch sự, vậy nên anh liền khịt mũi một phát, một đợt sóng nhiệt thổi bay tên ngốc đáng đánh đòn.
Thực lực của hai bên liền tạo thành một thế cân bằng, cô gái pháp sư băng hệ sắc mặt không được tốt lắm, giống như không tin được có người dám bỏ qua lời đề nghị của cô.
Pháp thuật băng hệ liền chuẩn bị kích động, lưỡi kiếm cũng chuẩn bị rút ra, cả hai chuẩn bị đánh nhau trong nhà trọ, Quách Minh liền từ sau lưng nhéo Minh Viễn một phát để đối phương dừng lại.
“Aaaa… mấy chú vệ binh an ninh quốc gia ơi, có người dám công khai cướp đoạt phòng nè!!!"
Ngây ngốc manh manh bước ra, chẳng sợ hãi chút nào băng giá của kẻ thù, trước sự ngạc nhiên của Minh Viễn đang nhìn chủ nhân của mình, và biểu cảm khó hiểu của người dân trong trọ.
Tiếng la hét của Quách Minh liền gọi tới một vài vệ binh cầm vũ khí, hiện tại đang là thời gian nóng nảy, rối loạn trật tự là không được phép, vậy nên cô gái pháp sư chỉ có thể cắn chặt răng dùng cặp mắt bốc lửa nhìn hai người cậu.
Làm mặt quỷ rồi quay người lại nhìn Minh Viễn nói.
“Đấy, thế phải nhanh không?"
“Vâng, cậu chủ thật giỏi!"
Mãi mới moi ra được một chút động lực để ngó ra khỏi xe ngựa, nhìn về phía bầu trời nắng chói chang bên ngoài, thật chẳng muốn hoạt động một chút nào.
Nhúc nhích chui lại bên trong cái chăn ấm của mình, Quách Minh bất chấp không cần câu trả lời liền tiếp tục nằm ngủ.
Minh Viễn cưỡi ngựa chạy kế bên xe của Quách Minh liền cười khổ đáp lại lời của cậu chủ nhỏ.
“Gần tới rồi a, ngài cũng hỏi điều này chục lần rồi đấy"
“Uhmmmm… ta muốn uống trà…."
“Ở đây không mở tiệc trà được thưa ngài"
“Thế còn ăn bánh???"
“Đồ ăn vặt dự trữ ngài đánh chén hết rồi, để lần này lên thủ đô ta mua một cái không gian giới chỉ để đựng đồ ăn nhé?"
“Ừm, được rồi, chúc ngươi ngủ ngon!"
…….
Thật chẳng biết lý do vì sao mà Quách Minh có thể ngủ được nhiều như thế, kể cả là trong một ngày trời nắng và thời tiết đẹp thế này.
Không được, cậu chủ cần phải yêu đời hơn một chút, làm một đứa trẻ lười biếng thì sẽ không thể trưởng thành tốt cơ thể nha
Liên tục quấy rối giấc ngủ của đứa nhỏ, Minh Viễn không ngừng đưa ra dụ hoặc kéo Quách Minh rời khỏi xe ngựa mà ra đằng sau hoặc đằng trước của anh, cảm nhận được khí trời và phong cảnh tự nhiên này.
“Tiểu Mộc, hộ chủ!"
“Vâng!"
Cảm thấy phiền phức quá Quách Minh liền búng ngón tay gọi ra cô gái ma thú thực vật xuất hiện đằng sau lưng của Minh Viễn.
Tùy tùng trung thành và Chiến sủng tận tâm của cậu đang rất là hòa hợp tương ái giúp đỡ lẫn nhau, nhìn xem, bọn họ đang cùng nhau cưỡi ngựa xem hoa kìa….
“Nói thêm câu nữa là …."
Xoẹt!
Đưa tay lên trước cổ làm động tác chém đầu, biểu cảm còn cực kỳ dữ tợn, Minh Viễn đổ mồ hôi hột im lặng nuốt nước miếng.
Có được một khoảng thời gian im lặng thoải mái, mọi người liền tiếp tục cuộc hành trình đi tới Tháp Chọc Trời, và mục tiêu gần nhất của bọn cậu liền chính là Bình Minh thủ đô tại quốc gia Lăng Hiên này.
Chiếc xe ngựa cuối cùng đã đến được trước cổng của thủ đô quốc gia, vì để không gây ra quá nhiều sự chú ý từ mọi người, Tiểu Mộc liền được phân phát cho một chiếc áo choàng trùm người.
Tất nhiên là phải đợi vào bên trong rồi mới mặc, tạm thời Quách Minh liền đưa cô trở về không gian, rời xe ngựa thanh toán tiền và hướng vào bên trong.
“Nơi này… đông ghê ha!"
“Vâng! Dân cư ở đây đông gấp hai lần so với Thành Tích Vân của chúng ta đấy ạ"
Giải thích cho hiện tượng dòng người tấp nập qua lại, các kiến trúc cũng được đầu tư hơn nơi ở cũ của cậu.
Tuy nhiên nói thế nào đi nữa, nhưng ngày hôm nay thật sự quá mức đông đúc rồi, không biết có sự kiện gì diễn ra không.
Là người từ nơi khác đến, tất nhiên là cả đám liền không có chỗ ngủ rồi, vậy nên việc đầu tiên cần làm là thuê một căn trọ.
“Tiểu Viễn, cố lên!"
Một đứa trẻ mười tuổi đi đặt trọ thật rất khó tin, cho nên hộ vệ tùy thân kiêm luôn chức trách bảo mẫu toàn năng liền làm giùm.
Lấy được chìa khóa của hai căn phòng, đưa ra chứng nhận mạo hiểm giả như là một minh chứng thân phận phù hợp cho bọn anh.
Đang tính tiến lên phòng của mình, đột nhiên tiếng la hét như kiểu muốn kiếm chuyện làm mọi người tập trung xuống dưới quầy.
“Cái gì cơ, sao lại hết phòng rồi, bọn ta tới đây rất là mệt mỏi rồi đấy, có mau chóng nôn ra một phòng cho tiểu thư của chúng ta nghỉ ngơi hay không?"
Đập bàn rầm rầm ồn ào khiến cho cảm nhận của Quách Minh về đối phương liền hàng xuống âm điểm.
Thật giống như đúng là nơi này đang diễn ra một sự kiện gì đấy vậy nên thủ đô mới đông đến kín người thế này.
Nếu không phải hai người bọn cậu để ý tới các khu trọ khác đều đã đông đúc như kiến bu mật ngọt, sợ rằng cả hai đã để lỡ mất căn phòng cuối cùng ở khu trọ hẻo lánh này đây.
“Vâng… bên chúng tôi đã hết phòng rồi, hai căn phòng cuối cùng lúc nãy đã được bọn họ đặt xong"
Cười xin lỗi nhưng không hề có quyết định nhân nhượng, mỗi một khu trọ ở trong thủ đô đều được an ninh quốc gia bảo hộ, nếu tùy tiện xâm phạm liền cẩn thận bị treo đi.
Dù cho ngươi có thực lực cao đến đâu, nếu không phải người trong thủ đô, nếu không có đủ quyền lực để khiến bọn họ cúi đầu, thì đám thủ vệ mạnh mẽ bên ngoài liền dám xách ngươi vứt ra ngoài.
“Các ngươi!!!!!"
Nỗi giận chỉ chỏ như sắp đánh nhau đến nơi, hơi thở âm hàn đột nhiên toát ra, là băng thuộc tính? Giống như của Ngọc Hương sao? đây là khí tức của pháp thuật!
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vươn tới chạm vào vai của người đang gây sự, thật lạnh lùng rồi nói.
“Không cần phải quá mức gây sự, im đi được rồi"
Giọng điệu của chủ nhân đang ra lệnh cho nô bộc của mình, quả nhiên chỉ một câu nói thì tên cơ bắp cường tráng kia liền run sợ lùi lại.
Cúi đầu nhận sai, hoàn toàn không dám nhiều lời than vãn hay nhức nhối về cơn đau trên vai của mình.
Bọn họ đang nói chuyện một tý liền hướng tầm mắt về phía Quách Minh và Minh Viễn tụi anh, hai người đã chiếm trọn luôn hai căn phòng cuối cùng của mình.
Tên nô bộc ngu xuẩn một lần nữa tính gây sự, nhưng rất may mắn là nữ chủ nhân của hắn ta liền tiến tới hơn một bước thương lượng, nói dễ nghe là vậy, còn nói thẳng ra thì liền là cướp đoạt phòng trắng trợn rồi.
“Hai vị tiên sinh có nhường lại căn phòng của mình cho tiểu nữ không? Chúng ta đi chặn đường xa hiện rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi"
Vừa nói, tại dưới chân nơi mà cô gái đứng liền bắt đầu đóng băng, nhìn tuổi của đối phương ước chừng là khoảng mười tám, mười chín gì đấy, tu vi liền là Pháp sư cấp 4 thượng phẩm.
Mọi người xung quanh liền lùi lại vài bước, đó là thái độ thông thường của con người, bọn họ né tránh phiền phức và tạo ra một nơi an toàn cho bản thân.
Minh Viễn đang đứng im đột nhiên nhíu mày, ngọn lửa của anh nhanh chóng tạo nên thế bất hòa đối với băng giá của đối phương, bàn tay đang nắm chặt lưỡi dao của mình, sợ rằng có thể xuất thủ bất cứ mọi lúc.
“Không thể!"
Chỉ thốt ra đúng hai chữ duy nhất, bọn anh không có lý do gì phải nhân nhượng với đối phương, nếu thật sự nghiêm túc nhường nhìn cầu xin, may ra còn có thể tạm đưa ra một căn phòng.
Còn như bây giờ, không làm gì hết muốn nuốt cả hai căn phòng? Coi như cậu chủ không nói gì, nhưng Minh Viễn liền máu nóng rồi.
“NGƯƠI!!! NGƯƠI CÓ BIẾT TIỂU THƯ NHÀ TA LÀ AI KHÔNG???"
Gào lên chỉ ngón tay vào mặt của Minh Viễn, đây là một hành động không quá lịch sự, vậy nên anh liền khịt mũi một phát, một đợt sóng nhiệt thổi bay tên ngốc đáng đánh đòn.
Thực lực của hai bên liền tạo thành một thế cân bằng, cô gái pháp sư băng hệ sắc mặt không được tốt lắm, giống như không tin được có người dám bỏ qua lời đề nghị của cô.
Pháp thuật băng hệ liền chuẩn bị kích động, lưỡi kiếm cũng chuẩn bị rút ra, cả hai chuẩn bị đánh nhau trong nhà trọ, Quách Minh liền từ sau lưng nhéo Minh Viễn một phát để đối phương dừng lại.
“Aaaa… mấy chú vệ binh an ninh quốc gia ơi, có người dám công khai cướp đoạt phòng nè!!!"
Ngây ngốc manh manh bước ra, chẳng sợ hãi chút nào băng giá của kẻ thù, trước sự ngạc nhiên của Minh Viễn đang nhìn chủ nhân của mình, và biểu cảm khó hiểu của người dân trong trọ.
Tiếng la hét của Quách Minh liền gọi tới một vài vệ binh cầm vũ khí, hiện tại đang là thời gian nóng nảy, rối loạn trật tự là không được phép, vậy nên cô gái pháp sư chỉ có thể cắn chặt răng dùng cặp mắt bốc lửa nhìn hai người cậu.
Làm mặt quỷ rồi quay người lại nhìn Minh Viễn nói.
“Đấy, thế phải nhanh không?"
“Vâng, cậu chủ thật giỏi!"
Tác giả :
Em Gái Hàng Xóm