Thục Phi
Chương 6: Thị tẩm
Những phi tần liên quan đi rồi, Chiêu Minh Cung khôi phục lại vẻ thanh tĩnh như bình thường, Tiêu hoàng hậu nhìn về phía Ngọc Đào:
“Thái tử điện hạ đâu?"
Ngọc Đào nói: “Hồi nương nương, thái tử đang đọc sách. Người quên rồi sao, hoàng thượng nói hôm nay sẽ đến Chiêu Minh cung để kiểm tra bài của thái tử"
Thái tử năm nay đã được 9 tuổi, là thời điểm hoạt bát và hiếu động nhất, nhưng mà vì tương lai sau này của cậu, Tiêu hoàng hậu không thể không quyết tâm ngoan độc, sớm bóp chết thời thơ ấu của cậu, thời điểm những đứa trẻ khác được tự do thoải mái chơi đùa, thì thái tử phải ở trong phòng đọc sách
Tiêu hoàng hậu nói:
“Vậy đồ ăn sáng chuẩn bị nhiều một chút, bảo phòng bếp chuẩn bị 2 phần canh gà hầm mới bắt ngày hôm qua, mùa hè thời tiết rất khó chịu, mang cho hoàng thượng và thái tử bồi bổ thân thể đi"
Cung nữ Thanh Quả có phần không hiểu hỏi: “Hoàng hậu nương nương sáng sớm uống canh gà có phải hơi béo hay không, hay là đợi đến tối hãy mang lên?"
Tiêu hoàng hậu lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, buông quạt trong tay nói:
“Đến buổi tối, sợ là hoàng thượng không có thời gian đến Chiêu Minh cung"
Ngọc Đào thông minh hỏi: “Người muốn nói đến Thục phi nương nương?"
“Hôm qua hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò riêng với ta, bảo sai người chế tạo gấp thẻ bài cho Thẩm Thục phi, có thể thấy được hoàng thượng đã để ý đến nàng rồi"
Tiêu hoàng hậu nói xong, lại cầm quạt lên tiếng tục phe phẩy:
“Chỉ có điều có thể khiến hoàng thượng lưu tâm khi mới chỉ gặp một lần, Thẩm Thục phi này, bản lĩnh cũng không tệ"
Tiêu hoàng hậu vừa cười như là vừa tự nhủ vừa nói:
“Nếu có thể phân chia sủng ái với vị ở Diên Khánh Cung, cũng là một chuyện tốt"
Diên Khánh cung chính là chỗ ở của Liễu Quý phi, Thanh Quả cúi mặt xuống, không dám nhìn sắc mặt của hoàng hậu nương nương
Trở về Trường Nhạc cung không bao lâu, thì nội thị đã đến truyền chỉ ý của hoàng thượng---hoàng thượng lật thẻ bài của Thẩm Thục phi, bảo Trường Nhạc cung chuẩn bị tiếp giá
Bọn người Tiễn Dung vừa nghe thấy tin này thì cực kì vui vẻ, Tố Nguyệt nói:
“Chúc mừng chủ tử"
Suy cho cùng vẫn là Tiễn Dung trầm ổn hơn: “Mấy ngày gần đây, triều chính bộn bề, hoàng thượng phải bận đến giờ dậu mới có thể đến hậu cung, nương nương cứ chợp mắt một lát trước đi, đợi đến buổi trưa thì chuẩn bị cũng được"
Đỗ An cũng ở một bên nói: “Tiễn Dung cô cô nói không sai"
“Ừ"
Thẩm Mạt Vân gật đầu nói, lên tiếng nói: “Nếu như thế thì cứ làm theo lời các ngươi nói đi"
Đi tới vài bước, bỗng nhiên ngừng lại, nói với Hồng Tịch: “Ngươi đem chậu hoa sen đấy đi thay đi, mang chậu hoa nhài khác lên đi"
Thấy Hồng Tịch đi ra ngoài tìm hoa nhài, Thẩm Mạt Vân mới dẫn những cung nữ thân tín đi vào nội thất, để các nàng hầu hạ dùng bữa sáng, sau đó nàng mới dựa vào đi-văng ngủ trưa
Gió nhẹ thổi nhẹ, từng trận mùi hoa được thổi đến, trong mơ mơ hồ hồ, dường như Thẩm Mạt Vân được trở về thế giới của mình, giọng nói dáng điệu, nụ cười của người thân, bạn bè, tất cả đều hiện lên ngay trước mắt, nhìn như rõ ràng, nhưng kì thật rất mơ hồ
Một giấc ngủ cực kì không an ổn, sau khi Thẩm Mạt Vân bị Tố Nguyệt nhỏ giọng gọi dậy, mới phát hiện nàng chẳng qua chỉ mới thiêm thiếp nửa canh giờ, nhưng cảm thấy khiến cả người rầu rĩ.
Nàng khoát tay, Thục phi nương nương quyết định nên vì nửa đời sau của mình mà chuẩn bị tốt việc “ lăn lộn" trên giường
Nhận được tin tức, đầu tiên hoàng thượng đến Chiêu Minh cung để thăm hoàng hậu và thái tử, sau đó trở về điện Lưỡng Nghi để xử lý việc chính sự, buổi tối mới có thời gian đến Trường Nhạc cung, trong lòng Thẩm Mạt Vân không biết có tư vị gì.
Ban ngày đến gặp vợ lớn và con trai, buổi tối đến ngủ với vợ nhỏ, mà số lượng vợ nhỏ cũng có thể xếp thành một hàng….Hiền hậu thật không dễ làm a!
Thẩm Mạt Vân cảm khái một chút, một giây sau, nàng đã ném cảm giác vô dụng đó lên chín tầng mây. Thông cảm với hoàng hậu sao?.
Vậy không bằng tự đồng tình với chính mình. Hoàng hậu là mẫu nghi của một nước, lại có con trai phong làm thái tử, nếu như không có điều gì bất trắc, thì nàng chắc chắn sẽ là thái hậu tiếp theo, cho dù có chuyện ngoài ý muốn, nàng ta cũng trở thành thái hậu.
Hoàng thượng phế hậu, còn phải cân nhắc ảnh hưởng của hậu cung đến tiền triều, nhưng mà nếu giáng chức trở thành phi tử, thì sẽ không có ngự sử hay quan văn nào dám nói những lời vô dụng trước mặt hoàng thượng.
Giống như ở trong những nhà giàu có, muốn sủng thiếp diệt thê, còn phải cân nhắc đến tiền đồ của mình, song, nếu như chỉ đuổi một tiểu thiếp, sẽ ko có ai ăn no rỗi việc lấy chuyện này mà nói
Cẩm Sắc đến mời nàng:
“Chủ tử, nước ấm phòng kế bên đã chuẩn bị tốt rồi"
Thẩm Mạt Vân đáp một tiếng sau đó được Hồng Tịch nâng vào phòng nhỏ được ngăn cách bởi tấm bình phong, nơi đó đã sớm dọn xong những đồ tắm rửa cần dùng.
Ở trong cung, không có phi tần nào không tắm rửa khi được hoàng đế triệu kiến, ngay cả trong ngày đông giá rét cũng không ngoại lệ, đừng nói chi đến ngày hè nóng bức
Tắm rửa xong xuôi, cũng là lúc trang điểm thay quần áo, Cẩm Sắc và Tố Nguyệt đã sớm bày mọi thứ ở trước mặt nàng.
Đám người Hồng Tịch có chút kì quái nhưng cũng không dám nhiều lời, các nàng mới tới hầu hạ, cũng không hiểu tính khí của vị tân chủ tử này lắm, tuy rằng bên ngoài tính tình của Thục phi nương nương rất tốt, nhưng mà ai biết bên trong sẽ như thế nào
Thẩm Mạt cũng không vội trang điểm, ngược lại rất có hứng thú mở những hộp được điêu khắc tinh xảo ra, cẩn thận quan sát màu sắc và ngửi những mùi vị, đợi đến khi trong lòng đã hiểu rõ tường tận, nàng mới bắt đầu tô son điểm phấn
Cái gọi là người đẹp năm phần là do trời sinh, năm phần là do sau khi trang điểm.
Thân thể này có màu da rất đẹp, hơn nữa ban đêm ánh nến vàng vọt chiếu sáng, không cần phải trang điểm đậm, chỉ cần trang điểm nhạt một chút, hơn nữa dậm một chút phấn hồng ở đuôi mắt, vừa không diêm dúa lẳng lơ nhưng cũng không mất đi vẻ phong tình, khiến cho hoàng thượng cảm thấy ngươi thật vô tâm khi y đến đây
Thẩm Mạt Vân thay áo màu hồng nhạt, tay áo rộng rãi, nhưng phối với túi hương và đai lưng màu tím sậm, đối lập với nhan sắc sáng sủa, lộ ra vòng eo không đầy một vòng ôm.
Hơn nữa, còn để Tử Ngọc chải giúp nàng một búi tóc đồng tâm, tóc đen mềm mại buông xuống ở sau người, dùng một cây trâm trân châu cố định và vài đóa hoa huệ lan bằng lụa, và thêm một cây trâm vàng song đẹp, càng thêm vài phần quý khí
Tố Nguyệt và Cẩm Sắc sớm đã bắt đầu trang điểm theo sở thích của Thẩm Mạt Vân, Hồng Tịch và Tử Ngọc tuy có chút khiếp sợ nhưng cũng thích ứng cực nhanh, có thể đi theo một chủ tử được sủng ái, đối với cung nữ như bọn họ mà nói, đã là một lối ra tốt nhất rồi.
Còn chuyện bò lên long sàng….những người phụ nữ có tâm tư, thường là người chết nhanh nhất. Ở trong hậu cung này, cho tới bây giờ không có những chủ nhân lương thiện, ăn chay niệm phật.
“Nương nương, hoàng thượng tới" Tiễn Dung tiến vào thông báo nói
Thẩm Mạt Vân nhanh chóng đứng dậy, đặt tay trái lên tay của Tố Nguyệt:
“Theo ta đi nghênh đón hoàng thượng"
Vũ Văn Hi vừa mới xuống kiệu, thì nhìn thấy người con gái xinh đẹp, nhỏ bé đứng ở trước cửa điện, dưới ánh đèn lu mờ, gương mặt mỹ lệ ấy lại càng tăng thêm vài phần huyền bí.
Đều nói nhìn người đẹp dưới ánh đèn, thì càng xinh hơn ba phần so với ban ngày. Tuy rằng Vũ Văn Hi đã sớm biết mỹ mạo của Thẩm Mạt Vân, nhưng nhìn dưới ánh đèn như vậy, so với nhìn dưới ánh mặt trời ngày hôm qua càng có thêm ý vị
Y không khỏi ngừng lại một chút, lúc người đẹp thướt tha hành lễ là lúc bàn tay to lớn của y đã nâng nàng dậy:
“Ái phi không cần đa lễ"
Đây là lần thứ hai được nghe xưng hô “ái phi". Thẩm Mạt Vân cố nén kích động khiến khóe môi nàng run rẩy, nhìn như nhu thuận cúi đầu, để mặc cho hoàng thượng dẫn nàng vào trong điện
Cung nhân đi theo phía sau đã lui xuống từ sớm chỉ để lại Giang Hỉ, Tiễn Dung, Tố Nguyệt ở bên cạnh hầu hạ
Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua cách bài trí trong điện, quả nhiên không giống ngày hôm qua, y kéo Thẩm Mạt Vân ngồi ở trên đi văng. Bàn thấp ở bên cạnh đã sớm bày 1 bình rượu và 2 ly rượu
Hoàng đế lúc này không có hứng thú uống rượu, chỉ nhìn nàng mà nói:
“Hôm qua nàng tiến cung vất vả, nhưng hôm nay không quên đến thỉnh an hoàng hậu, xem ra gia giáo của Thẩm gia quả nhiên không phải tầm thường, Thẩm Thì Tự rất biết cách dạy con"
Mặt mày của Thẩm Mạt Vân nhảy dựng lên, khi nghe tên phụ thân được người nhỏ tuổi hơn gọi thẳng….Chủ nghĩa phong kiến cực kì độc ác. Nàng nhìn hoàng thượng, nhưng cũng không mở miệng
Vũ Văn Hi hơi bất ngờ khi Thẩm Mạt Vân im lặng, bình thường mà nói, không phải nữ nhân đều hùa theo phụ thân mình hoặc là khiêm tốn một chút sao?.
Vũ Văn Hi nắm tay phải mềm mại không xương của nàng, vừa thưởng thức vừa nói:
“Ái phi không đồng ý với lời nói của trẫm sao?"
Môi đỏ mọng của Thẩm Mạt Vân hơi cong lên, dáng vẻ của cô gái nhỏ biểu lộ rõ ràng không thể nghi ngờ:
“Thiếp không dám, nhưng mà hoàng thượng, thiếp là con gái, như thế nào hoàng thượng chỉ nói đến công lao của gia phụ, mà quên mất gia mẫu chứ?. Nam chủ ngoài, nữ quản trong, con gái là do mẫu thân dạy bảo mới phải"
Tiễn Dung nghe được trong lòng giật mình, khẩn trương cúi đầu, có chuyện gì xảy ra với Thục phi vậy?.
Lại dám phản bác lời của hoàng thượng, ngay cả Giang Hỉ đã từng gặp không ít nữ nhân trong hậu cung cũng cảm thấy sửng sốt, chỉ có Tố Nguyệt vẫn bảo trì bình thản. Nàng tin, lời nói của tiểu thư nhà nàng nhất định có mục đích
Đầu tiên là, Vũ Văn Hi bị thái độ phản bác của nàng làm cho sửng sờ, nhưng sau đó lại cười ra tiếng, trên mặt cũng không có nửa phần tức giận, nói:
“Ái phi nói không sai, nam chủ ngoài, nữ quản trong, quả thật là Thẩm phu nhân biết cách dạy nữ nhi, không phải là Thẩm đại nhân, là do trẫm sơ sót"
Đối với đế vương mà nói, có thể nói ra những lời như vậy đã vô cùng hiếm thấy rồi!
Thẩm Mạt Vân lộ ra nụ cười sung sướng, sau đó dường như nhớ đến chuyện gì, mắt hạnh như nước đột nhiên xẹt qua một tia khiếp sợ, nhỏ giọng nói:
“Thiếp nói bừa…. phản bác lời của hoàng thượng….Người, ….không tức giận?"
Thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Nói chuyện phải có kỹ xảo, chống đối cũng là một môn nghệ thuật, khi có chuyển biến tốt thì phải thu hồi, phải biết đắn đo có chừng mực
Vũ Văn Hi đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai nàng:
“Ái phi nói có lý, trẫm làm sao có thể tức giận?"
Suy cho cùng vẫn là nữ tử vừa mới tiến cung, vui buồn đều hiện rõ lên mặt, nhưng mà như vậy cũng không tệ, ánh mắt kia trong suốt, tinh khiết đến cực điểm, khi nhìn làm cho người ta cảm thấy tâm trạng thoải mái, không nhuốm bất kì vẻ phong tình liên quan đến tình- dục
“Hoàng thượng"
Hơi thở nóng rực phun bên tai, ngưa ngứa, sắc mặt của nàng vốn nhạt, nhưng bây giờ trở nên đỏ rực, hàng mi dài run run, lên tiếng gọi
“Đêm vẫn còn dài, hãy đi nghỉ ngơi sớm đi"
Vũ Văn Hi rút cây trâm vàng, những lọn tóc màu đen rơi xuống, tản mát phong tình, nhìn trên mặt người đẹp có rặng mây đỏ, trong lòng cũng nóng hẳn lên
Đám người Nhan Hỉ cực có ánh mắt, sớm thối lui ra ngoài, Vũ Văn Hi nhìn cốc rượu trên bàn thấp, mùi rượu nhàn nhạt, nhưng giờ phút này lại làm cháy thêm khát vọng trong lòng y.
Y cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó ôm Thục phi, đem toàn bộ rượu trong miệng đều truyền sang cho nàng, người đẹp trong ngực cả kinh trợn to mắt, trong mắt tất cả đều là bối rối, khiến cho y cười ra tiếng lần nữa
Sau đó….
Rượu say, người đẹp, bên cạnh có đèn ngọc xúc tác….Ngoái đầu nhìn lại, hóa phong tình…..
“Thái tử điện hạ đâu?"
Ngọc Đào nói: “Hồi nương nương, thái tử đang đọc sách. Người quên rồi sao, hoàng thượng nói hôm nay sẽ đến Chiêu Minh cung để kiểm tra bài của thái tử"
Thái tử năm nay đã được 9 tuổi, là thời điểm hoạt bát và hiếu động nhất, nhưng mà vì tương lai sau này của cậu, Tiêu hoàng hậu không thể không quyết tâm ngoan độc, sớm bóp chết thời thơ ấu của cậu, thời điểm những đứa trẻ khác được tự do thoải mái chơi đùa, thì thái tử phải ở trong phòng đọc sách
Tiêu hoàng hậu nói:
“Vậy đồ ăn sáng chuẩn bị nhiều một chút, bảo phòng bếp chuẩn bị 2 phần canh gà hầm mới bắt ngày hôm qua, mùa hè thời tiết rất khó chịu, mang cho hoàng thượng và thái tử bồi bổ thân thể đi"
Cung nữ Thanh Quả có phần không hiểu hỏi: “Hoàng hậu nương nương sáng sớm uống canh gà có phải hơi béo hay không, hay là đợi đến tối hãy mang lên?"
Tiêu hoàng hậu lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt, buông quạt trong tay nói:
“Đến buổi tối, sợ là hoàng thượng không có thời gian đến Chiêu Minh cung"
Ngọc Đào thông minh hỏi: “Người muốn nói đến Thục phi nương nương?"
“Hôm qua hoàng thượng đã đặc biệt dặn dò riêng với ta, bảo sai người chế tạo gấp thẻ bài cho Thẩm Thục phi, có thể thấy được hoàng thượng đã để ý đến nàng rồi"
Tiêu hoàng hậu nói xong, lại cầm quạt lên tiếng tục phe phẩy:
“Chỉ có điều có thể khiến hoàng thượng lưu tâm khi mới chỉ gặp một lần, Thẩm Thục phi này, bản lĩnh cũng không tệ"
Tiêu hoàng hậu vừa cười như là vừa tự nhủ vừa nói:
“Nếu có thể phân chia sủng ái với vị ở Diên Khánh Cung, cũng là một chuyện tốt"
Diên Khánh cung chính là chỗ ở của Liễu Quý phi, Thanh Quả cúi mặt xuống, không dám nhìn sắc mặt của hoàng hậu nương nương
Trở về Trường Nhạc cung không bao lâu, thì nội thị đã đến truyền chỉ ý của hoàng thượng---hoàng thượng lật thẻ bài của Thẩm Thục phi, bảo Trường Nhạc cung chuẩn bị tiếp giá
Bọn người Tiễn Dung vừa nghe thấy tin này thì cực kì vui vẻ, Tố Nguyệt nói:
“Chúc mừng chủ tử"
Suy cho cùng vẫn là Tiễn Dung trầm ổn hơn: “Mấy ngày gần đây, triều chính bộn bề, hoàng thượng phải bận đến giờ dậu mới có thể đến hậu cung, nương nương cứ chợp mắt một lát trước đi, đợi đến buổi trưa thì chuẩn bị cũng được"
Đỗ An cũng ở một bên nói: “Tiễn Dung cô cô nói không sai"
“Ừ"
Thẩm Mạt Vân gật đầu nói, lên tiếng nói: “Nếu như thế thì cứ làm theo lời các ngươi nói đi"
Đi tới vài bước, bỗng nhiên ngừng lại, nói với Hồng Tịch: “Ngươi đem chậu hoa sen đấy đi thay đi, mang chậu hoa nhài khác lên đi"
Thấy Hồng Tịch đi ra ngoài tìm hoa nhài, Thẩm Mạt Vân mới dẫn những cung nữ thân tín đi vào nội thất, để các nàng hầu hạ dùng bữa sáng, sau đó nàng mới dựa vào đi-văng ngủ trưa
Gió nhẹ thổi nhẹ, từng trận mùi hoa được thổi đến, trong mơ mơ hồ hồ, dường như Thẩm Mạt Vân được trở về thế giới của mình, giọng nói dáng điệu, nụ cười của người thân, bạn bè, tất cả đều hiện lên ngay trước mắt, nhìn như rõ ràng, nhưng kì thật rất mơ hồ
Một giấc ngủ cực kì không an ổn, sau khi Thẩm Mạt Vân bị Tố Nguyệt nhỏ giọng gọi dậy, mới phát hiện nàng chẳng qua chỉ mới thiêm thiếp nửa canh giờ, nhưng cảm thấy khiến cả người rầu rĩ.
Nàng khoát tay, Thục phi nương nương quyết định nên vì nửa đời sau của mình mà chuẩn bị tốt việc “ lăn lộn" trên giường
Nhận được tin tức, đầu tiên hoàng thượng đến Chiêu Minh cung để thăm hoàng hậu và thái tử, sau đó trở về điện Lưỡng Nghi để xử lý việc chính sự, buổi tối mới có thời gian đến Trường Nhạc cung, trong lòng Thẩm Mạt Vân không biết có tư vị gì.
Ban ngày đến gặp vợ lớn và con trai, buổi tối đến ngủ với vợ nhỏ, mà số lượng vợ nhỏ cũng có thể xếp thành một hàng….Hiền hậu thật không dễ làm a!
Thẩm Mạt Vân cảm khái một chút, một giây sau, nàng đã ném cảm giác vô dụng đó lên chín tầng mây. Thông cảm với hoàng hậu sao?.
Vậy không bằng tự đồng tình với chính mình. Hoàng hậu là mẫu nghi của một nước, lại có con trai phong làm thái tử, nếu như không có điều gì bất trắc, thì nàng chắc chắn sẽ là thái hậu tiếp theo, cho dù có chuyện ngoài ý muốn, nàng ta cũng trở thành thái hậu.
Hoàng thượng phế hậu, còn phải cân nhắc ảnh hưởng của hậu cung đến tiền triều, nhưng mà nếu giáng chức trở thành phi tử, thì sẽ không có ngự sử hay quan văn nào dám nói những lời vô dụng trước mặt hoàng thượng.
Giống như ở trong những nhà giàu có, muốn sủng thiếp diệt thê, còn phải cân nhắc đến tiền đồ của mình, song, nếu như chỉ đuổi một tiểu thiếp, sẽ ko có ai ăn no rỗi việc lấy chuyện này mà nói
Cẩm Sắc đến mời nàng:
“Chủ tử, nước ấm phòng kế bên đã chuẩn bị tốt rồi"
Thẩm Mạt Vân đáp một tiếng sau đó được Hồng Tịch nâng vào phòng nhỏ được ngăn cách bởi tấm bình phong, nơi đó đã sớm dọn xong những đồ tắm rửa cần dùng.
Ở trong cung, không có phi tần nào không tắm rửa khi được hoàng đế triệu kiến, ngay cả trong ngày đông giá rét cũng không ngoại lệ, đừng nói chi đến ngày hè nóng bức
Tắm rửa xong xuôi, cũng là lúc trang điểm thay quần áo, Cẩm Sắc và Tố Nguyệt đã sớm bày mọi thứ ở trước mặt nàng.
Đám người Hồng Tịch có chút kì quái nhưng cũng không dám nhiều lời, các nàng mới tới hầu hạ, cũng không hiểu tính khí của vị tân chủ tử này lắm, tuy rằng bên ngoài tính tình của Thục phi nương nương rất tốt, nhưng mà ai biết bên trong sẽ như thế nào
Thẩm Mạt cũng không vội trang điểm, ngược lại rất có hứng thú mở những hộp được điêu khắc tinh xảo ra, cẩn thận quan sát màu sắc và ngửi những mùi vị, đợi đến khi trong lòng đã hiểu rõ tường tận, nàng mới bắt đầu tô son điểm phấn
Cái gọi là người đẹp năm phần là do trời sinh, năm phần là do sau khi trang điểm.
Thân thể này có màu da rất đẹp, hơn nữa ban đêm ánh nến vàng vọt chiếu sáng, không cần phải trang điểm đậm, chỉ cần trang điểm nhạt một chút, hơn nữa dậm một chút phấn hồng ở đuôi mắt, vừa không diêm dúa lẳng lơ nhưng cũng không mất đi vẻ phong tình, khiến cho hoàng thượng cảm thấy ngươi thật vô tâm khi y đến đây
Thẩm Mạt Vân thay áo màu hồng nhạt, tay áo rộng rãi, nhưng phối với túi hương và đai lưng màu tím sậm, đối lập với nhan sắc sáng sủa, lộ ra vòng eo không đầy một vòng ôm.
Hơn nữa, còn để Tử Ngọc chải giúp nàng một búi tóc đồng tâm, tóc đen mềm mại buông xuống ở sau người, dùng một cây trâm trân châu cố định và vài đóa hoa huệ lan bằng lụa, và thêm một cây trâm vàng song đẹp, càng thêm vài phần quý khí
Tố Nguyệt và Cẩm Sắc sớm đã bắt đầu trang điểm theo sở thích của Thẩm Mạt Vân, Hồng Tịch và Tử Ngọc tuy có chút khiếp sợ nhưng cũng thích ứng cực nhanh, có thể đi theo một chủ tử được sủng ái, đối với cung nữ như bọn họ mà nói, đã là một lối ra tốt nhất rồi.
Còn chuyện bò lên long sàng….những người phụ nữ có tâm tư, thường là người chết nhanh nhất. Ở trong hậu cung này, cho tới bây giờ không có những chủ nhân lương thiện, ăn chay niệm phật.
“Nương nương, hoàng thượng tới" Tiễn Dung tiến vào thông báo nói
Thẩm Mạt Vân nhanh chóng đứng dậy, đặt tay trái lên tay của Tố Nguyệt:
“Theo ta đi nghênh đón hoàng thượng"
Vũ Văn Hi vừa mới xuống kiệu, thì nhìn thấy người con gái xinh đẹp, nhỏ bé đứng ở trước cửa điện, dưới ánh đèn lu mờ, gương mặt mỹ lệ ấy lại càng tăng thêm vài phần huyền bí.
Đều nói nhìn người đẹp dưới ánh đèn, thì càng xinh hơn ba phần so với ban ngày. Tuy rằng Vũ Văn Hi đã sớm biết mỹ mạo của Thẩm Mạt Vân, nhưng nhìn dưới ánh đèn như vậy, so với nhìn dưới ánh mặt trời ngày hôm qua càng có thêm ý vị
Y không khỏi ngừng lại một chút, lúc người đẹp thướt tha hành lễ là lúc bàn tay to lớn của y đã nâng nàng dậy:
“Ái phi không cần đa lễ"
Đây là lần thứ hai được nghe xưng hô “ái phi". Thẩm Mạt Vân cố nén kích động khiến khóe môi nàng run rẩy, nhìn như nhu thuận cúi đầu, để mặc cho hoàng thượng dẫn nàng vào trong điện
Cung nhân đi theo phía sau đã lui xuống từ sớm chỉ để lại Giang Hỉ, Tiễn Dung, Tố Nguyệt ở bên cạnh hầu hạ
Vũ Văn Hi nhìn thoáng qua cách bài trí trong điện, quả nhiên không giống ngày hôm qua, y kéo Thẩm Mạt Vân ngồi ở trên đi văng. Bàn thấp ở bên cạnh đã sớm bày 1 bình rượu và 2 ly rượu
Hoàng đế lúc này không có hứng thú uống rượu, chỉ nhìn nàng mà nói:
“Hôm qua nàng tiến cung vất vả, nhưng hôm nay không quên đến thỉnh an hoàng hậu, xem ra gia giáo của Thẩm gia quả nhiên không phải tầm thường, Thẩm Thì Tự rất biết cách dạy con"
Mặt mày của Thẩm Mạt Vân nhảy dựng lên, khi nghe tên phụ thân được người nhỏ tuổi hơn gọi thẳng….Chủ nghĩa phong kiến cực kì độc ác. Nàng nhìn hoàng thượng, nhưng cũng không mở miệng
Vũ Văn Hi hơi bất ngờ khi Thẩm Mạt Vân im lặng, bình thường mà nói, không phải nữ nhân đều hùa theo phụ thân mình hoặc là khiêm tốn một chút sao?.
Vũ Văn Hi nắm tay phải mềm mại không xương của nàng, vừa thưởng thức vừa nói:
“Ái phi không đồng ý với lời nói của trẫm sao?"
Môi đỏ mọng của Thẩm Mạt Vân hơi cong lên, dáng vẻ của cô gái nhỏ biểu lộ rõ ràng không thể nghi ngờ:
“Thiếp không dám, nhưng mà hoàng thượng, thiếp là con gái, như thế nào hoàng thượng chỉ nói đến công lao của gia phụ, mà quên mất gia mẫu chứ?. Nam chủ ngoài, nữ quản trong, con gái là do mẫu thân dạy bảo mới phải"
Tiễn Dung nghe được trong lòng giật mình, khẩn trương cúi đầu, có chuyện gì xảy ra với Thục phi vậy?.
Lại dám phản bác lời của hoàng thượng, ngay cả Giang Hỉ đã từng gặp không ít nữ nhân trong hậu cung cũng cảm thấy sửng sốt, chỉ có Tố Nguyệt vẫn bảo trì bình thản. Nàng tin, lời nói của tiểu thư nhà nàng nhất định có mục đích
Đầu tiên là, Vũ Văn Hi bị thái độ phản bác của nàng làm cho sửng sờ, nhưng sau đó lại cười ra tiếng, trên mặt cũng không có nửa phần tức giận, nói:
“Ái phi nói không sai, nam chủ ngoài, nữ quản trong, quả thật là Thẩm phu nhân biết cách dạy nữ nhi, không phải là Thẩm đại nhân, là do trẫm sơ sót"
Đối với đế vương mà nói, có thể nói ra những lời như vậy đã vô cùng hiếm thấy rồi!
Thẩm Mạt Vân lộ ra nụ cười sung sướng, sau đó dường như nhớ đến chuyện gì, mắt hạnh như nước đột nhiên xẹt qua một tia khiếp sợ, nhỏ giọng nói:
“Thiếp nói bừa…. phản bác lời của hoàng thượng….Người, ….không tức giận?"
Thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe thấy. Nói chuyện phải có kỹ xảo, chống đối cũng là một môn nghệ thuật, khi có chuyển biến tốt thì phải thu hồi, phải biết đắn đo có chừng mực
Vũ Văn Hi đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai nàng:
“Ái phi nói có lý, trẫm làm sao có thể tức giận?"
Suy cho cùng vẫn là nữ tử vừa mới tiến cung, vui buồn đều hiện rõ lên mặt, nhưng mà như vậy cũng không tệ, ánh mắt kia trong suốt, tinh khiết đến cực điểm, khi nhìn làm cho người ta cảm thấy tâm trạng thoải mái, không nhuốm bất kì vẻ phong tình liên quan đến tình- dục
“Hoàng thượng"
Hơi thở nóng rực phun bên tai, ngưa ngứa, sắc mặt của nàng vốn nhạt, nhưng bây giờ trở nên đỏ rực, hàng mi dài run run, lên tiếng gọi
“Đêm vẫn còn dài, hãy đi nghỉ ngơi sớm đi"
Vũ Văn Hi rút cây trâm vàng, những lọn tóc màu đen rơi xuống, tản mát phong tình, nhìn trên mặt người đẹp có rặng mây đỏ, trong lòng cũng nóng hẳn lên
Đám người Nhan Hỉ cực có ánh mắt, sớm thối lui ra ngoài, Vũ Văn Hi nhìn cốc rượu trên bàn thấp, mùi rượu nhàn nhạt, nhưng giờ phút này lại làm cháy thêm khát vọng trong lòng y.
Y cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó ôm Thục phi, đem toàn bộ rượu trong miệng đều truyền sang cho nàng, người đẹp trong ngực cả kinh trợn to mắt, trong mắt tất cả đều là bối rối, khiến cho y cười ra tiếng lần nữa
Sau đó….
Rượu say, người đẹp, bên cạnh có đèn ngọc xúc tác….Ngoái đầu nhìn lại, hóa phong tình…..
Tác giả :
Hiểu Kiều Lưu Thủy