Thục Nữ Mất Hồn
Chương 9
Đau đớn trong thân thể như lưỡi dao bén nhọn đâm đến, Ngạc Nhi chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy nàng, chia sẻ đau đớn của nàng, an ủi nàng. Nhiệt độ cơ thể cùng với nhịp tim quen thuộc khiến cho nàng cảm giác như có thể chịu được tất cả đau đớn.
Hai tay nàng cố gắng nắm lấy người kia, cơn đau ập đến làm cho nàng ngay cả trong cơn hôn mê cũng trằn trọc rên rỉ. Giữa mịt mù, nàng biết người kia là ai.
Đau quá, đau quá, nàng đau đớn như muốn chết đi. Loại đau đớn này như một con dao nhỏ nóng rực đâm vào thân thể nàng, cắt đi máu thịt của nàng.
Nơi đau nhất chính là bụng dưới, máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra, nàng không thể ngăn cản, chỉ có thể tuyệt vọng rên rỉ, mơ hồ biết trong thân thể có gì đó rất quý giá, nhưng cú ngã nghiêm trọng kia lại làm cho nàng mất đi thứ đó.
Nàng nhỏ giọng gọi tên Diêm Quá Đào, hoảng hốt thấy thân hình hắn trước mắt nàng khẽ chuyển động. Nàng không biết mình nên mắng hắn, hay là nghe lời hắn. Dù sao, nàng không thể đoán ra tâm tư thật sự của hắn… Hắn vội vàng muốn giữ nàng ở lại, chính là nghĩ muốn tra tấn nàng cả đời sao? Giữa hai người họ là thù hận, nàng đã định trước thiếu nợ hắn cả đời… Như vậy, cho dù là mặc kệ hận thù, nàng dường như đã muốn trao trái tim mình cho hắn, thì phải làm sao bây giờ?
“Ngạc Nhi?" Tiếng người đàn ông lo âu phá tan lớp sương mù đau đớn, một tiếng lại một tiếng gọi to tên nàng.
Nàng không dám nghe, cắn chặt răng, chìm đắm trong thế giới thống khổ. Nàng ôm bụng rên rỉ, cảm giác có gì đó trong cơ thể bị xé rách, hai dòng nước mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt.
Trong cơn hôn mê, dường như nàng trở về thời gian trước kia – ở khu dân cư nghèo cũ nát, trong căn phòng nhỏ, nàng vẫn còn là đứa trẻ, người mẹ xinh đẹp của nàng đang bệnh nặng nằm trên giường, chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Mẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, toát ra ôn nhu. “Các con đều xinh đẹp, nhưng hồng nhan bạc mệnh, mẹ cho các con khuôn mặt này, rốt cuộc có phải hay không làm hại các con?"
“Mẹ! xinh đẹp không tốt sao?" Lúc đó nàng còn không hiểu, rụt rè hỏi, chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Phụ nữ Lãnh gia đều xinh đẹp, nhưng chính điều đó lại mang đến rất nhiều đau khổ cho các nàng.
“Mẹ không biết, mẹ thực sự không biết." Khi đó mẹ chỉ cười khổ, nhìn lại cả đời này, bởi vì khuôn mặt mà lựa chọn rất nhiều đàn ông, muốn theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ nhưng cuối cùng lại không hề có cái gì. “Nhớ kỹ, không được tin tưởng đàn ông, tuyệt đối không được tin tưởng đàn ông. Bọn họ sẽ chỉ làm con đau lòng, đã có được rồi thì sẽ không quý trọng nữa. Đừng yêu thương bọn họ, họ sẽ làm cho con đau khổ cả đời…"
Ngạc Nhi nhớ kỹ những lời này, nhưng khi thực sự đối mặt lại không thể thực hiện được. Thống khổ của mẹ làm cho nàng hoàn toàn thống hận đàn ông, thống hận bọn hắn đùa cợt phụ nữ lại không thèm để ý. Nhưng khi gặp Diêm Quá Đào, người đàn ông nàng không nên động lòng nhất, nàng lại thất bại thảm hại!
Trước đây, nàng từng trách móc chị Mật Nhi lưu luyến không quên anh rể Lôi Đình, nhưng mà nàng có thông minh hơn chút nào đâu?
Nàng lại nghe thấy tiếng cười sắc nhọn của Diêm Vũ Nghiên, điên cuồng mà đánh nàng, sau đó mắng nàng phải trả lại toàn bộ món nợ với Diêm gia.
Nàng thật sự mắc nợ Diêm gia sao? Mà Diêm Quá Đào đối với nàng ôn nhu, chỉ là vì muốn nàng phải trả giá nhiều hơn sao?
Hoài nghi này so với những vết thương trên cơ thể, càng làm cho nàng đau đớn hơn ngàn vạn lần.
Khuôn mặt Lôi Đình lạnh lẽo, biểu tình nghiêm khắc có thể khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãi tránh đi, mà hắn lại tận mắt thấy Diêm Vũ Nghiên đẩy Ngạc Nhi ngã xuống cầu thang.
Phẫn nộ đối với Diêm gia tích tụ trong lòng từ trước đến giờ đành phải cố gắng kìm nén, nếu không vì Ngạc Nhi đang sống chết không rõ, cần cứu chữa ngay lập tức, hắn liền hướng mẹ con Diêm gia đòi mạng ngay tại chỗ.
Hắn tìm Ngạc Nhi rất lâu, dùng mọi thế lực của tập đoàn Thái Vĩ, nhưng là luôn bị một thế lực lớn cản trở, manh mối hoàn toàn biến mất từ lúc người đàn ông thần bí mang Ngạc Nhi rời khỏi khách sạn.
Mãi cho đến khi Đường Tâm thông báo cho hắn Ngạc Nhi đang ở Diêm gia, hắn mới tỉnh ngộ. Cũng chỉ có thế lực khổng lồ như Diêm gia mới có khả năng đấu lại với tập đoàn Thái Vĩ. Tính ngày, Diêm gia đã bắt cóc Ngạc Nhi đã được hơn một tháng, nếu không phải vì tiền, vậy là nguyên nhân gì?
Từ gương chiếu hậu, Lôi Đình thấy Diêm Quá Đào luôn luôn ôm chặt Ngạc Nhi, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, thân hình cao lớn cứng ngắc, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngạc Nhi. Bộ dạng kia không thể là giả vờ, hắn thật sự vì an nguy của Ngạc Nhi mà lo lắng.
Xe chạy tới bệnh viện với tốc độ cực nhanh, đến cửa bệnh viện, đã có rất nhiều người đang chờ đợi. Đường Tâm trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh khẩn cấp, làm cho tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi, thậm chí phòng phẫu thuật cũng đã chuẩn bị tốt, người bệnh vừa đến là có thể lập tức chữa trị.
Bệnh viện này là do Đường gia lập nên, có thiết bị và cơ sở vật chất tốt nhất, có thể nói là bệnh viện tốt nhất trong nước.
Lôi Đình xuống xe, đi đến bên kia vỗ nhẹ thê tử. “Mật Nhi, tỉnh lại đi." Hắn thấp giọng nói, đỡ lấy thân hình mảnh mai của vợ.
Mật Nhi chầm chậm mở mắt, hoang mang nhìn chồng. Vài giây sau, nàng kinh hô một tiếng, vội vàng quay đầu lại, thấy em gái cả người toàn máu. Sắc mặt tái nhợt, nàng run rẩy tới gần trong ngực chồng, dường như lại sắp ngất xỉu. Nàng cắn chặt môi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Đừng lo lắng, chúng ta đã đến bệnh viện, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì." Lôi Đình ôn nhu trấn an vợ, ôm nàng đã mềm nhũn chân tay ra khỏi xe.
Mấy thầy thuốc cùng y tá ba chân bốn cẳng, vội vàng đặt Ngạc Nhi lên giường bệnh. Diêm Quá Đào nhếch môi, chuẩn bị đem nàng giao cho nhóm bác sĩ. Nhưng là đang trong cơn hôn mê bất tỉnh, tay Ngạc Nhi vẫn gắt gao nắm ống tay áo hắn. Mọi người thử tách ra mấy lần nhưng là không thể.
“Tôi phải cùng cô ấy vào phòng giải phẫu." Diêm Quá Đào nhìn Ngạc Nhi, không bao giờ muốn ép nàng buông tay. Trong lòng hắn đau đớn, lại nhớ lúc nàng ngã xuống cầu thang. Nếu không thể tận tai nghe, tận mắt thấy nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn không thể an tâm.
“Nhưng là…" Bác sĩ kinh ngạc nói, muốn cự tuyệt.
“Đừng bắt tôi phải lặp lại lần nữa, chuyện ông phải làm là cứu sống cô ấy." Hắn chậm rãi nói, ánh mắt lợi hại lạnh như băng quét qua bác sĩ, giọng nói tuy bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
Phần lớn bác sĩ, y tá ở đây đều không thể tưởng tượng được, nếu nữ nhân nằm trên giường bệnh này thật sự chết đi, nam nhân này có thể làm ra chuyện gì.
“Để cho anh ta vào!" Thanh âm thanh thúy truyền đến, Đường Tâm thở hổn hển đuổi tới. “Không cần tranh cãi việc nhỏ này nữa, lập tức tiến hành cấp cứu." Nàng tuyên bố, vừa lòng thấy mọi người phụ giúp Ngạc Nhi hướng đến phòng giải phẫu.
Một người đàn ông cao lớn tao nhã đi tới, trong ngực ôm một bé gái ba tuổi đáng yêu, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh.
Bé gái thấy người trên giường bệnh toàn thân là máu chính là Ngạc Nhi, cúi đầu kêu một tiếng, sợ hãi vùi mặt vào trong ngực của cha.
“Mèo con, đừng sợ." Thương Trất Phong yêu thương xoa đầu con gái, tầm mắt nhìn khắp xung quanh, có vài phần hoang mang.
Khi nhận ra người nằm trên giường bệnh là Ngạc Nhi, sắc mặt hắn trở nên thập phần ngưng trọng.
“Ông sao lại ở chỗ này?" Lôi Đình ôm vợ trong ngực, nhìn về phía người bạn tốt nhất của mình, cũng là một trong những cán bộ cấp cao của tập đoàn Thái Vĩ.
“Con mèo nhỏ có chút cảm mạo, tôi vội vàng mang nó tới để bác sĩ xem qua, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy bác sĩ trong bệnh viện vội vàng họp lại, nói là tiểu ác ma truyền lệnh khẩn cấp, yêu cầu chủ nhiệm các khoa đợi mệnh, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra, cho nên mới ở lại nhìn xem." Thương Trất Phong nói, kinh ngạc phát hiện ở đây có không ít người quen.
Mật Nhi toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng giải phẫu. Nàng rất sợ em gái duy nhất gặp bất hạnh, tuy rằng Lôi Đình đã cam đoan với nàng, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì, nhưng là tưởng tượng bản thân mình từ trên cầu thang cao như vậy ngã xuống, nàng liền không nhịn được muốn khóc.
Lôi Đình đưa tay lau đi nước mắt trên mặt vợ, gắt gao ôm nàng, nghĩ muốn an ủi nàng. “Đừng lo lắng, nơi này có thiết bị cùng bác sỹ tốt nhất, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì." Hắn lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại yếu ớt của Mật Nhi.
“Em là chị gái duy nhất của Ngạc Nhi, sau khi em ấy tỉnh lại cần có em làm bạn, em phải phấn chấn lên."
Nàng rưng rưng gật đầu, cắn môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Nàng từ nhỏ đã mảnh mai, nếu không có Lôi Đình làm chỗ dựa thì nàng đã sớm ngã xuống ở thời điểm Ngạc Nhi mất tích rồi.
Đường Tâm mang tới khăn mặt ấm đưa cho Lôi Đình, để người đàn ông cao lớn thay vợ lau đi nước mắt trên mặt. Nàng đứng một bên, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần ngưng trọng.
“Tiểu ác ma, chuyện này em cũng có phần?" Thương Trất Phong nhướng mày, nhìn Đường Tâm đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
“Đừng nói khó nghe như vậy. Là em phát hiện Ngạc Nhi bị nhốt tại Diêm gia, cũng là em thông báo cho anh Lôi Đình biết." Nàng nhìn Lôi Đình cùng Mật Nhi, vẻ mặt xin lỗi cúi đầu. “Nhưng em thật sự không ngờ bà già chết tiết kia lại làm ra chuyện này."
“Không phải em sai. Chuyện phải đến sẽ đến. Sau khi ta biết Ngạc Nhi mất tích, trong lòng chị đã có dự cảm không lành. Chị vốn nghĩ đến, chuyện đã qua hai mươi năm, Diêm gia sẽ không trở lại Đài Loan." Mật Nhi thì thào nói, nhớ tới chuyện trước kia. “Mặc kệ em có ở đấy hay không, Diêm Vũ Nghiên đều có thể thương tổn Ngạc Nhi. Bà ấy đối với phụ nữ Lãnh gia hận thấu xương."
“Em vì sao chưa bao giờ nói cho anh biết?" Lôi Đình nhíu mày, không hờn không giận phát hiện vợ mình nhiều năm qua luôn một mình giữ bí mật này. Nếu Diêm gia đúng như lời Mật Nhi nói thì từ trước tới nay không thể chưa từng bức ép hai chị em họ. Như vậy nàng làm sao trải qua được những năm tháng đó, tự lực nuôi nấng Ngạc Nhi từ nhỏ đến lớn?
“Em không muốn làm anh lo lắng, thậm chí liên lụy đến anh, khiến anh khó xử." Nàng thở dài một hơi, tựa vào trong ngực chồng.
“Còn có, từ sau khi em vào làm ở quán bar, Diêm gia chưa từng quấy nhiễu cuộc sống của em và Ngạc Nhi, em nghĩ là bọn họ đã hết hy vọng." Nàng nhắm mắt.
Mọi người đều trầm mặc, đều đang chờ đợi tin tức truyền ra từ phòng giải phẫu.
Con gái Thương Trất Phong chờ đến mệt mỏi, khẽ dụi mắt, Mạc quản gia cung kính đón lấy, thuận tiện đưa tiểu thiếu gia Đường Chấn cũng đang kiên trì chờ đợi đứng lên, hướng đến phòng nghỉ xa hoa của bệnh viện. Đường Chấn vốn muốn cự tuyệt, nhưng cũng hiểu được tình hình trước mắt rất ngưng trọng, không phải trường hợp có thể ồn ào. Thông minh như cậu, tuy rằng không tình nguyện, vẫn ngoan ngoãn đi ngủ.
Mãi cho đến đêm khuya, đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt, cửa lớn lạnh lẽo được đẩy ra, mấy bác sĩ đi tới, trên áo choàng màu lam nhạt hoặc nhiều hoặc ít đều có dính máu.
“Chị ấy có nặng lắm không?" Đường Tâm nóng vội đứng lên hỏi trước.
“Người bệnh đã không còn nguy hiểm, cô ấy ngã rất nghiêm trọng, có mấy chỗ bị gãy xương, cùng với xuất huyết bên trong. Mặt khác, não cũng bị va đập, bị chấn động một chút nhưng trải qua phẫu thuật đã không còn đáng ngại." Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của mọi người, bất an dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói. “Nhưng cô ấy vốn đang mang bầu, cũng bởi vì va chạm mà sảy thai, hiện tại thân thể rất suy yếu, phải điều dưỡng một thời gian dài."
Mật Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng căn bản không ngờ Ngạc Nhi lại mang thai. Em gái nàng tuy rằng làm việc rất to gan, nhưng luôn căm thù đàn ông, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, trừ khi diễn trò để dụ đàn ông ở bên ngoài, Ngạc Nhi đối với phương diện quan hệ nam nữ lại chưa từng biết qua, chính là một trang giấy trắng.
Nàng rốt cuộc nhịn không được, giãy ra khỏi vòng tay của chồng, nhanh chóng vọt vào trong phòng phẫu thuật.
Phòng bệnh âm u, tràn ngập mùi máu. Ngọn đèn thực mỏng manh, chiếu rọi trên khuôn mặt Ngạc Nhi tái nhợt.
Nàng yên tĩnh nằm trên giường, không nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh. Quần áo nhiễm máu được cởi bỏ, trên người nàng mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu trắng.
Mà người đàn ông cao lớn trầm mặc lại đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng. Nét mặt nam tính hoàn mỹ căng thẳng, trong ánh mắt đen có lo lắng rất sâu. Hắn vươn tay, vuốt ve da thịt mềm mại tái nhợt của nàng.
Lúc thuốc mê phát tác, nàng mới buông lỏng bàn tay nắm chặt tay hắn, nhưng hắn không muốn rời đi, chỉ biết trơ mắt nhìn bác sĩ cứu chữa nàng, tận mắt nhìn thấy nàng đã bị thương tổn đáng sợ như vậy.
Khi Mật Nhi xông tới, hắn từ tốn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nghênh đón ánh mắt Mật Nhi.
“Em ấy mang thai đứa nhỏ của anh?" Mật Nhi run rẩy hỏi. Căn bản nàng không thể tưởng tượng, trong một tháng vừa rồi, Ngạc Nhi đã trải qua những chuyện gì? Người Diêm gia thật đáng sợ, đã sớm bị cừu hận bao phủ, chẳng lẽ thật sự táng tận lương tâm đến mức này?
Diêm Quá Đào dễ dàng nhận ra mỹ nữ sắc mặt tái nhợt trước mắt này chính là trưởng nữ của Lãnh gia. Không cần nhìn tư liệu từ sau khi nàng trưởng thành, tấm ảnh kia làm bạn với hắn hơn hai mươi năm, đủ để hắn nhận ra Mật Nhi.
“Đúng vậy." Hắn thừa nhận. Lúc Mật Nhi đề cập đến đứa nhỏ đã mất đi, trong nháy mắt khuôn mặt hắn trở nên khổ sở.
“Anh tại sao có thể làm vậy?" Mật Nhi thống khổ lắc đầu. Nàng không dám nghĩ xa hơn, người đàn ông vô tình lạnh như băng này, đến tột cùng là đã làm những chuyện gì với Ngạc Nhi?
Những người khác cũng theo đi đến, vừa lúc nghe được lời thừa nhận của Diêm Quá Đào. Đường Tâm nhướng mày, biết phán đoán lúc trước là đúng, hai người trong lúc đó chính xác không chỉ…
Nhưng là, Lôi Đình đã không thể bình tĩnh được nữa, hắn trừng mắt, tiến lên nắm lấy vạt áo Diêm Quá Đào. Hai người đàn ông cao lớn mặt đối mặt, ánh mắt lợi hại nhìn nhau đằng đằng sát khí. “Là mày bắt cóc, nhốt em ấy?" Thanh âm hắn lạnh lẽo hỏi.
“Đúng vậy." Diêm Quá Đào thừa nhận. Thình lình, một nắm đấm thật mạnh hướng hàm dưới hắn ra đòn nghiêm trọng. Hắn rõ ràng có thể tránh đi, nhưng lại vẫn đứng đó nhận lấy. Một quyền kia đánh ra rất nặng, làm đầu hắn choáng váng, miệng hắn sưng phù chảy ra máu tươi.
“Đừng… Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người không thể tranh cãi ầm ĩ như vậy." Bác sĩ đi vào, không nghĩ tới lại thấy cảnh bạo lực. Ông bất lực nói, không có gan tiến lên khuyên can. Đường Tâm phất phất tay, bảo ông đi ra ngoài. Bác sĩ vẻ mặt lo lắng chậm rãi rời đi.
“Là mày làm cho em ấy mang thai?" Lôi Đình lại hỏi, không đem lời khuyên của bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt.
“Đúng vậy." Lại một đòn nghiêm trọng, đánh cho hắn dường như sắp bất tỉnh. Nhưng hắn vẫn cắn răng, nhìn thẳng ánh mắt như muốn giết người của Lôi Đình.
“Dừng tay! Anh Lôi Đình! Không thể đánh hắn." Đường Tâm nóng lòng cấp bách quát lên, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản.
Nàng muốn nói rõ mọi chuyện, nói ra Diêm Quá Đào cùng Ngạc Nhi trong lúc đó kỳ thật không chỉ đơn giản là hành vi trả thù. Nhưng chính mắt thấy Ngạc Nhi bị thương nặng, trong lòng mọi người đều kích động vô cùng, đâu có ai nghe nàng nói rõ mọi chuyện?
“Tiểu ác ma, không nên ngăn cản hắn." Thương Trất Phong nhanh như gió chắn trước mặt Đường Tâm, thản nhiên nói, ngữ khí thập phần tao nhã, nhưng trong lời nói cũng tràn ngập hung ác. “Nếu chính là tên đàn ông này làm Ngạc Nhi bị thương, như vậy không chỉ một mình Lôi Đình phải cùng hắn tính sổ, đợi lát nữa anh cũng sẽ tặng hắn một cước." Hai người họ là bạn tốt lại thân nhau như anh em, hắn cũng xem Ngạc Nhi như em gái mình, đương nhiên không thể tha thứ người dám khi dễ nàng.
“Trời ạ, mọi người bình tĩnh một chút đi! Cứ như vậy sẽ xảy ra án mạng mất." Đường Tâm hoảng hốt nói, trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào. Diêm Quá Đào và Ngạc Nhi, hai người trong lúc đó không khí vi diệu như vậy, nàng là người ngoài cuộc đương nhiên không thể nói cho rõ.
Lôi Đình tiếp tục ép hỏi, không có buông tay, trên nắm tay đã dính máu Diêm Quá Đào. Hắn nheo mắt, nếu không phải ở chỗ này, có lẽ hắn đã giết người. “Mày cùng mẹ mày thương tổn em ấy, làm cho em ấy bị thương nặng?"
Trong mắt Diêm Quá Đào hiện lên một tia thống khổ, không phải đau đớn trên thân thể, mà là đau đớn mãnh liệt trong lòng. Hắn thà rằng bị Lôi Đình đánh bất tỉnh, ít nhất như vậy có thể không phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt trong lòng, thấy Ngạc Nhi nằm trên giường bệnh, ngực hắn rất đau, căn bản không thể hô hấp.
“Tôi đã không bảo vệ em ấy thật tốt." Hắn chậm rãi nói, không tránh đi đòn đánh của đối phương. Lần này nắm tay đánh trúng bụng hắn, trước mắt hắn đã trở thành một mảnh đen kịt.
“Anh làm sao có thể bảo vệ em ấy? Anh là người Diêm gia, mà người Diêm gia nhiều năm qua chưa bao giờ buông tha chúng tôi. Cha anh, mẹ anh, thậm chí cả anh đều muốn đẩy chúng tôi vào con đường chết." Mật Nhi đứng đó lắc đầu, bi thương mà yếu đuối. Lôi Đình nhanh chóng bỏ lại Diêm Quá Đào, đến bên cạnh, đỡ lấy vợ.
“Cha tôi?" Diêm Quá Đào cố gắng chịu đựng đau đớn, nheo mắt nhìn Mật Nhi.
“Bà ta không nói cho anh chân tướng, đúng không? Bà ta chỉ nói cho anh, bà ta muốn anh chấp nhận thù hận, sau đó đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu chúng tôi." Mật Nhi tuyệt vọng lắc đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt.
Nếu có thể, nàng căn bản không muốn nghĩ lại. Trước đây, từ lúc Quách Tại Trung gặp được mẹ của nàng, liền bắt đầu mang đến đau khổ đáng sợ nhất. Ngạc Nhi còn nhỏ tuổi, có lẽ đối với tất cả chuyện lúc đó đã không còn nhớ, nhưng nàng lại nhớ rõ ràng tất cả.
“Bà ta nói với anh như thế nào? Nói mẹ tôi câu dẫn cha anh đúng không?"
Diêm Quá Đào gật gật đầu, nhìn thẳng khuôn mặt tái nhợt của Mật Nhi, trong lòng có dự cảm nào đó, hắn từ trước tới nay tin tưởng có gì đó sắp hủy diệt, hắn lấy thù hận làm lý lẽ sinh tồn, mà người bồi đắp nên thù hận trong lòng hắn, chính là một người phụ nữ bị lòng hận thù làm cho mù quáng… “Quách Tại Trung kỳ thật là một kẻ lừa đảo. Hắn ở rể Diêm gia là vì tiền, nhưng sau khi kết hôn lại gặp mẹ tôi, quyết định vứt bỏ gia đình, đến dây dưa với nàng. Thực ra trong chuyện đó, mẹ tôi và mẹ anh đều là người bị hại." Mật Nhi cắn môi dưới, nhớ tới chuyện tình nhiều năm trước. Cho tới hôm nay, nhắc lại tên người đàn ông kia nàng vẫn còn có chút sợ hãi như hồi đó.
“Tôi có nghe qua tên này, hắn phạm tội lừa đảo, vài năm trước bị phụ nữ đánh chết." Thương Trất Phong nói, mắt lạnh nhìn Diêm Quá Đào.
Hắn còn đang lo lắng, có phải hay không nên đánh người đàn ông này. Dù sao hắn có thể dễ dàng nhìn thấy, người đàn ông này đang lo lắng cho Ngạc Nhi. Nếu giữa hai người trong lúc đó là thù hận, vì cái gì nam nhân này phải quan tâm Ngạc Nhi như thế?
“Cả đời hắn đều làm loại chuyện này, đối với phụ nữ đều dùng lời ngon tiếng ngọt để câu dẫn. Còn đối với nữ phụ nữ không thèm đếm xỉa tới hắn, hắn liền dồn người ta vào đường cùng. Hắn không chỉ muốn chọc ghẹo mẹ tôi, thậm chí còn muốn khi dễ tôi. Mẹ tôi tuy rằng yếu đuối, nhưng nhìn ra được tâm địa bất chính của hắn đương nhiên không chịu đáp ứng. Hắn dùng mọi biện pháp cưỡng bức, dụ dỗ, kéo dài hơn một năm, cuối cùng mới buông tha cho chúng tôi. Lúc sau ngược lại đến lượt Diêm Vũ Nghiên, dùng mọi cách muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết." Hai tay Mật Nhi run rẩy, nhớ tới sắc mặt đáng sợ của Quách Tại Trung.
Quách Tại Trung không bao giờ làm ăn lỗ vốn, thân là kẻ lừa đảo, hắn gom góp lượng lớn tài sản. Mà khuôn mặt của mẹ con họ là nguyên nhân chính khiến hắn buông tha gia sản đáng kể của Diêm gia. Nhưng hắn thật không ngờ, một khi nhắc đến vấn đề an toàn của con gái, người họ Lãnh kia lại không chút nào thỏa hiệp.
“Em hẳn nên nói cho anh biết." Trong mắt Lôi Đình có sát ý, không thể tưởng tượng nổi thời điểm vợ mình còn nhỏ đã phải trải qua uy hiếp như thế nào.
“Em căn bản không muốn nhắc tới người kia." Mật Nhi thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Diêm Quá Đào. “Việc này anh biết không? Vẫn là Diêm Vũ Nghiên chỉ nói cho anh về phụ nữ Lãnh gia có bao nhiêu ghê tởm đủ loại?"
Diêm Quá Đào đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, nhớ tới thù hận nhiều năm qua hóa ra lại chính là do Diêm Vũ Nghiên bịa đặt ra, là giả dối. Bà biến hắn trở thành nơi trút giận, thành công cụ báo thù, dựa vào thù hận để tra tấn hắn cũng chỉ là cái cớ.
Như vậy, hắn rốt cuộc đã làm gì với Ngạc Nhi? Hắn chiếm đoạt nàng, bắt cóc nàng, thậm chí còn khiến cho nàng bị Diêm Vũ Nghiên thương tổn. Ngay cả đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời của bọn họ, cũng vì sự điên cuồng của Diêm Vũ Nghiên, còn chưa kịp đến thế giới này đã mất đi.
Diêm Quá Đào trở về bên cạnh giường bệnh, thật cẩn thận đem Ngạc Nhi ôm vào trong ngực, nhắm chặt hai mắt đang nóng lên. Hắn cau mày, ngay cả môi cũng nhếch lên nụ cười chua xót, nhớ tới mấy ngày nay làm cho nàng chịu đủ loại khổ sở, suýt nữa đã muốn tự sát.
“Nếu anh không tin thì có thể dùng thế lực của Diêm gia điều tra. Tôi nghĩ chắc anh có thể tự mình đi điều tra xem mọi chuyện thực hư thế nào."
Thương Trất Phong nói, bắt đầu cảm thấy được Diêm Quá Đào cũng không phải người đáng ghét như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Đường Tâm, đoán rằng tiểu ác ma rốt cuộc đã biết được ít nhiều.
Chính là, Lôi Đình đã không thể bình tĩnh, càng đừng nói đến việc tha thứ cho Diêm Quá Đào. Hắn ôm chặt vợ, hai mắt nguy hiểm, muốn tiến lên, tiếp tục hình phạt riêng lúc trước còn chưa xong. Sau khi nghe được việc làm ác độc của Quách Tới Trung, chán ghét của hắn đối với Diêm gia lại tăng thêm vài phần.
“Tên chết tiệt, buông tay mày ra! Ngươi không có tư cách chạm vào em ấy, những chuyện mày đã làm với em ấy còn chưa đủ sao?"
Lôi Đình quát.
Thân mình Diêm Quá Đào đột nhiên chấn động, nhẹ nhàng buông thân hình nhỏ xinh trong ngực ra. Hắn không muốn lại tổn thương nàng, chính là lời chỉ trích của mọi người làm cho hắn không còn đường chối cãi. Hắn đã cướp đi nhiều thứ của nàng như vậy, nếu nàng tỉnh lại, có thể hay không sẽ hận hắn cả đời? Bọn họ trong lúc đó chẳng lẽ đã định trước chỉ có thủ hận sao?
Lôi Đình không hài lòng với cử chỉ của hắn, cẩn thận buông Mật Nhi ra, sau đó xông lên kéo cổ áo của Diêm Quá Đào. “Đời này mày đừng mong làm tổn thương hai chị em cô ấy dù chỉ là một sợi lông tơ. Tất cả việc làm của mày đã đủ để cho tao giết mày trăm ngàn lần. Để mày ở lại Đài Loan, tao sẽ đem tất cả, một chút cũng không thiếu trả lại cho Diêm gia, trả lại cho mày." Hắn âm ngoan cười.
“Anh rể, để cho hắn đi!" Trên giường bệnh truyền đến âm thanh nhỏ lại rõ ràng, mặc dù nghe có chút suy yếu, nhưng lại thập phần kiên định.
Tầm mắt mọi người tập trung trên giường bệnh. Ngạc Nhi mở to mắt nhìn trần nhà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có biểu tình gì.
“Ngạc Nhi!" Diêm Quá Đào đột nhiên giãy khỏi kiềm chế của Lôi Đình, vọt tới bên giường bệnh, vội vàng nhìn nàng. Hắn muốn ôm nàng thật chặt, trấn an đau đớn cùng thương tâm của nàng. Nhưng khi nhìn thấy nàng bình tĩnh, rồi lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng, động tác của hắn dừng lại giữa không trung.
“Anh đi đi. Nếu Lãnh gia thật sự không nợ anh bất cứ cái gì, như vậy một mạng đền một mạng cũng là đủ rồi." Nàng ở giữa mông lung nghe được bọn họ tranh cãi, nghe được tin nàng mất đi đứa nhỏ. Nàng từng có một đứa nhỏ, nhưng là trong lúc nàng còn chưa biết đứa nhỏ đang tồn tại, nàng đã mất đi.
Nàng không muốn lại nghĩ nhiều đến ân oán giữa hai gia đình trong lúc đó. Chính là chuyện giữa hắn và nàng trong lúc hỗn loạn này cũng khiến cho nàng không biết làm như thế nào cho phải. Nàng không ngừng nhớ tới những lời Diêm Vũ Nghiên nói. Những lời này làm cho nàng không thể tin tưởng hắn.
Nếu hắn thật sự tàn nhẫn như vậy, cho rằng nàng nợ hắn cái gì, giữ lại nàng chỉ vì muốn tra tấn nàng, nàng không biết chính mình có thể hay không vì thất vọng vô cùng mà sụp đổ? Cho dù hắn biết chân tướng thì sao? Nàng mong muốn không chỉ là làm cho hắn không hận nàng, mà còn hy vọng hắn có thể yêu nàng.
Nhưng điều này sao có thể? Hắn từ nhỏ đã bị dạy dỗ phải hận phụ nữ của Lãnh gia, hắn như thế nào có thể yêu nàng?
Ngạc Nhi không có dũng khi đi tìm đáp án, nàng đã sợ hãi quá rồi, không thể chịu nổi nếu phải mất đi thứ gì nữa.
“Ngạc Nhi, không được, hắn…" Đường Tâm thầm nghĩ phải mở miệng. Nhưng là nàng vừa mới hé miệng đã bị Ngạc Nhi phất tay ngăn lại.
“Em không muốn nghe anh nói sao?" Hắn nhìn nàng, ánh mắt đen đã không còn thù hận cùng lạnh lẽo, chỉ còn lại tuyệt vọng tràn ngập. Hắn là một tổng tài có quyền lực lớn mạnh, bao nhiêu người đều phải thần phục trước hắn, nhưng khi đối mặt với tcô gái nhỏ này, hắn trở nên bất lực mà không có nửa điểm chắc chắn.
“Tôi không muốn nghe cái gì nữa. Chúng ta trong lúc đó đã có quá nhiều thù hận." Nàng hít sâu một hơi, mặc dù đau lòng đến cực điểm, nhưng là trong mắt đã không còn nước mắt. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, bắt ép chính mình phải nhìn hắn lần cuối cùng, sau đó vĩnh viễn quên đi hắn.
“Ngạc Nhi…" Diêm Quá Đào vươn hai tay muốn đỡ nàng, lại không biết mình có thể nói gì.
“Đi đi. Anh vì cái gì còn không đi?! Anh rốt cuộc còn muốn cái gì nữa?" Nàng thống khổ che mặt, biết nếu hắn không rời đi, chính mình có thể yếu đuối chui vào trong lòng hắn, cảm thấy buồn cười vì bản thân mình muốn tìm kiếm an ủi nơi hắn. “Tôi không muốn nhìn thấy anh. Nếu anh còn một chút lương tâm, một chút thương hại tôi, tôi van cầu nganh buông tha tôi." Nàng thấp giọng kêu lên, đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, thân mình không còn chút máu run rẩy.
Mật Nhi tiến đến, ôm chặt lấy em gái duy nhất, không bao giờ muốn nhìn thấy nàng bị hành hạ nữa. “Tất cả đều đủ rồi, mời anh đi cho!" Thanh âm nàng ôn nhu như sắp khóc, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày phải khẩn cầu người nhà Diêm gia.
Hắn biết nếu tiếp tục nói sẽ chỉ làm cho Ngạc Nhi chịu thêm giày vò, đó là điều hắn không muốn nhất. Sắc mặt Diêm Quá Đào ngưng trọng, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Cho dù là trong lòng đang chảy máu đầm đìa, hắn vẫn là xoay người, từ tốn mà kiên định rời đi.
Cửa lớn bị mở ra rồi đóng lại, không khí trong phòng bệnh vẫn thập phần ngưng trọng.
Ngạc Nhi cắn cắn môi, ôm chị gái mà khóc. “Chị, em mệt mỏi quá, chị cho em nghỉ ngơi một chút được không?"
Nàng cố gắng nở một nụ cười.
“Để chị ở đây cùng em." Mật Nhi quan tâm nói, vuốt tóc em gái, đau lòng vì em gái đã phải chịu khổ sở những ngày qua.
Ngạc Nhi lắc đầu, kiên định nói: “Em muốn nghỉ ngơi một mình."
Mật Nhi mở miệng còn muốn nói, Lôi Đình đã ôm lấy thắt lưng nàng. “Làm theo ý Ngạc Nhi đi, em ấy thật sự cần nghỉ ngơi, chúng ta ở đây chỉ làm phiền em ấy thôi. Em đừng lo, anh sẽ canh giữ ngoài cửa." Hắn khuyên Mật Nhi.
Mật Nhi lo lắng chần chừ một lúc lâu mới cùng chồng rời đi. Mà Đường Tâm cùng Thương Trất Phong cũng trầm mặc rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngạc Nhi.
Nàng nằm trên giường, nước mắt rốt cục rơi xuống. Bất luận thân thể hay trong lòng đều đau quá, đau quá.
Chính là không thể tưởng tượng nổi, nàng lúc này lại vẫn chỉ nghĩ đến Diêm Quá Đào! Đã muốn quên hắn, muốn cùng hắn không còn liên quan nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ đến hình bóng hắn, nàng làm sao có thể không nghĩ đến hắn?
Cho dù biết rằng bọn họ trong lúc đó tất cả đều xuất phát từ sự thù hận nhưng cũng đã quá muộn. Lòng của nàng, đã trót trao cho hắn…
Hai tay nàng cố gắng nắm lấy người kia, cơn đau ập đến làm cho nàng ngay cả trong cơn hôn mê cũng trằn trọc rên rỉ. Giữa mịt mù, nàng biết người kia là ai.
Đau quá, đau quá, nàng đau đớn như muốn chết đi. Loại đau đớn này như một con dao nhỏ nóng rực đâm vào thân thể nàng, cắt đi máu thịt của nàng.
Nơi đau nhất chính là bụng dưới, máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra, nàng không thể ngăn cản, chỉ có thể tuyệt vọng rên rỉ, mơ hồ biết trong thân thể có gì đó rất quý giá, nhưng cú ngã nghiêm trọng kia lại làm cho nàng mất đi thứ đó.
Nàng nhỏ giọng gọi tên Diêm Quá Đào, hoảng hốt thấy thân hình hắn trước mắt nàng khẽ chuyển động. Nàng không biết mình nên mắng hắn, hay là nghe lời hắn. Dù sao, nàng không thể đoán ra tâm tư thật sự của hắn… Hắn vội vàng muốn giữ nàng ở lại, chính là nghĩ muốn tra tấn nàng cả đời sao? Giữa hai người họ là thù hận, nàng đã định trước thiếu nợ hắn cả đời… Như vậy, cho dù là mặc kệ hận thù, nàng dường như đã muốn trao trái tim mình cho hắn, thì phải làm sao bây giờ?
“Ngạc Nhi?" Tiếng người đàn ông lo âu phá tan lớp sương mù đau đớn, một tiếng lại một tiếng gọi to tên nàng.
Nàng không dám nghe, cắn chặt răng, chìm đắm trong thế giới thống khổ. Nàng ôm bụng rên rỉ, cảm giác có gì đó trong cơ thể bị xé rách, hai dòng nước mắt rơi trên khuôn mặt tái nhợt.
Trong cơn hôn mê, dường như nàng trở về thời gian trước kia – ở khu dân cư nghèo cũ nát, trong căn phòng nhỏ, nàng vẫn còn là đứa trẻ, người mẹ xinh đẹp của nàng đang bệnh nặng nằm trên giường, chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Mẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, toát ra ôn nhu. “Các con đều xinh đẹp, nhưng hồng nhan bạc mệnh, mẹ cho các con khuôn mặt này, rốt cuộc có phải hay không làm hại các con?"
“Mẹ! xinh đẹp không tốt sao?" Lúc đó nàng còn không hiểu, rụt rè hỏi, chớp đôi mắt to xinh đẹp.
Phụ nữ Lãnh gia đều xinh đẹp, nhưng chính điều đó lại mang đến rất nhiều đau khổ cho các nàng.
“Mẹ không biết, mẹ thực sự không biết." Khi đó mẹ chỉ cười khổ, nhìn lại cả đời này, bởi vì khuôn mặt mà lựa chọn rất nhiều đàn ông, muốn theo đuổi cuộc sống hoàn mỹ nhưng cuối cùng lại không hề có cái gì. “Nhớ kỹ, không được tin tưởng đàn ông, tuyệt đối không được tin tưởng đàn ông. Bọn họ sẽ chỉ làm con đau lòng, đã có được rồi thì sẽ không quý trọng nữa. Đừng yêu thương bọn họ, họ sẽ làm cho con đau khổ cả đời…"
Ngạc Nhi nhớ kỹ những lời này, nhưng khi thực sự đối mặt lại không thể thực hiện được. Thống khổ của mẹ làm cho nàng hoàn toàn thống hận đàn ông, thống hận bọn hắn đùa cợt phụ nữ lại không thèm để ý. Nhưng khi gặp Diêm Quá Đào, người đàn ông nàng không nên động lòng nhất, nàng lại thất bại thảm hại!
Trước đây, nàng từng trách móc chị Mật Nhi lưu luyến không quên anh rể Lôi Đình, nhưng mà nàng có thông minh hơn chút nào đâu?
Nàng lại nghe thấy tiếng cười sắc nhọn của Diêm Vũ Nghiên, điên cuồng mà đánh nàng, sau đó mắng nàng phải trả lại toàn bộ món nợ với Diêm gia.
Nàng thật sự mắc nợ Diêm gia sao? Mà Diêm Quá Đào đối với nàng ôn nhu, chỉ là vì muốn nàng phải trả giá nhiều hơn sao?
Hoài nghi này so với những vết thương trên cơ thể, càng làm cho nàng đau đớn hơn ngàn vạn lần.
Khuôn mặt Lôi Đình lạnh lẽo, biểu tình nghiêm khắc có thể khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãi tránh đi, mà hắn lại tận mắt thấy Diêm Vũ Nghiên đẩy Ngạc Nhi ngã xuống cầu thang.
Phẫn nộ đối với Diêm gia tích tụ trong lòng từ trước đến giờ đành phải cố gắng kìm nén, nếu không vì Ngạc Nhi đang sống chết không rõ, cần cứu chữa ngay lập tức, hắn liền hướng mẹ con Diêm gia đòi mạng ngay tại chỗ.
Hắn tìm Ngạc Nhi rất lâu, dùng mọi thế lực của tập đoàn Thái Vĩ, nhưng là luôn bị một thế lực lớn cản trở, manh mối hoàn toàn biến mất từ lúc người đàn ông thần bí mang Ngạc Nhi rời khỏi khách sạn.
Mãi cho đến khi Đường Tâm thông báo cho hắn Ngạc Nhi đang ở Diêm gia, hắn mới tỉnh ngộ. Cũng chỉ có thế lực khổng lồ như Diêm gia mới có khả năng đấu lại với tập đoàn Thái Vĩ. Tính ngày, Diêm gia đã bắt cóc Ngạc Nhi đã được hơn một tháng, nếu không phải vì tiền, vậy là nguyên nhân gì?
Từ gương chiếu hậu, Lôi Đình thấy Diêm Quá Đào luôn luôn ôm chặt Ngạc Nhi, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt, thân hình cao lớn cứng ngắc, tầm mắt thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt Ngạc Nhi. Bộ dạng kia không thể là giả vờ, hắn thật sự vì an nguy của Ngạc Nhi mà lo lắng.
Xe chạy tới bệnh viện với tốc độ cực nhanh, đến cửa bệnh viện, đã có rất nhiều người đang chờ đợi. Đường Tâm trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh khẩn cấp, làm cho tất cả mọi người căng thẳng chờ đợi, thậm chí phòng phẫu thuật cũng đã chuẩn bị tốt, người bệnh vừa đến là có thể lập tức chữa trị.
Bệnh viện này là do Đường gia lập nên, có thiết bị và cơ sở vật chất tốt nhất, có thể nói là bệnh viện tốt nhất trong nước.
Lôi Đình xuống xe, đi đến bên kia vỗ nhẹ thê tử. “Mật Nhi, tỉnh lại đi." Hắn thấp giọng nói, đỡ lấy thân hình mảnh mai của vợ.
Mật Nhi chầm chậm mở mắt, hoang mang nhìn chồng. Vài giây sau, nàng kinh hô một tiếng, vội vàng quay đầu lại, thấy em gái cả người toàn máu. Sắc mặt tái nhợt, nàng run rẩy tới gần trong ngực chồng, dường như lại sắp ngất xỉu. Nàng cắn chặt môi, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Đừng lo lắng, chúng ta đã đến bệnh viện, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì." Lôi Đình ôn nhu trấn an vợ, ôm nàng đã mềm nhũn chân tay ra khỏi xe.
Mấy thầy thuốc cùng y tá ba chân bốn cẳng, vội vàng đặt Ngạc Nhi lên giường bệnh. Diêm Quá Đào nhếch môi, chuẩn bị đem nàng giao cho nhóm bác sĩ. Nhưng là đang trong cơn hôn mê bất tỉnh, tay Ngạc Nhi vẫn gắt gao nắm ống tay áo hắn. Mọi người thử tách ra mấy lần nhưng là không thể.
“Tôi phải cùng cô ấy vào phòng giải phẫu." Diêm Quá Đào nhìn Ngạc Nhi, không bao giờ muốn ép nàng buông tay. Trong lòng hắn đau đớn, lại nhớ lúc nàng ngã xuống cầu thang. Nếu không thể tận tai nghe, tận mắt thấy nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, hắn không thể an tâm.
“Nhưng là…" Bác sĩ kinh ngạc nói, muốn cự tuyệt.
“Đừng bắt tôi phải lặp lại lần nữa, chuyện ông phải làm là cứu sống cô ấy." Hắn chậm rãi nói, ánh mắt lợi hại lạnh như băng quét qua bác sĩ, giọng nói tuy bình tĩnh, nhưng lại làm cho người ta không rét mà run.
Phần lớn bác sĩ, y tá ở đây đều không thể tưởng tượng được, nếu nữ nhân nằm trên giường bệnh này thật sự chết đi, nam nhân này có thể làm ra chuyện gì.
“Để cho anh ta vào!" Thanh âm thanh thúy truyền đến, Đường Tâm thở hổn hển đuổi tới. “Không cần tranh cãi việc nhỏ này nữa, lập tức tiến hành cấp cứu." Nàng tuyên bố, vừa lòng thấy mọi người phụ giúp Ngạc Nhi hướng đến phòng giải phẫu.
Một người đàn ông cao lớn tao nhã đi tới, trong ngực ôm một bé gái ba tuổi đáng yêu, đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh.
Bé gái thấy người trên giường bệnh toàn thân là máu chính là Ngạc Nhi, cúi đầu kêu một tiếng, sợ hãi vùi mặt vào trong ngực của cha.
“Mèo con, đừng sợ." Thương Trất Phong yêu thương xoa đầu con gái, tầm mắt nhìn khắp xung quanh, có vài phần hoang mang.
Khi nhận ra người nằm trên giường bệnh là Ngạc Nhi, sắc mặt hắn trở nên thập phần ngưng trọng.
“Ông sao lại ở chỗ này?" Lôi Đình ôm vợ trong ngực, nhìn về phía người bạn tốt nhất của mình, cũng là một trong những cán bộ cấp cao của tập đoàn Thái Vĩ.
“Con mèo nhỏ có chút cảm mạo, tôi vội vàng mang nó tới để bác sĩ xem qua, đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy bác sĩ trong bệnh viện vội vàng họp lại, nói là tiểu ác ma truyền lệnh khẩn cấp, yêu cầu chủ nhiệm các khoa đợi mệnh, tôi muốn biết chuyện gì xảy ra, cho nên mới ở lại nhìn xem." Thương Trất Phong nói, kinh ngạc phát hiện ở đây có không ít người quen.
Mật Nhi toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng giải phẫu. Nàng rất sợ em gái duy nhất gặp bất hạnh, tuy rằng Lôi Đình đã cam đoan với nàng, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì, nhưng là tưởng tượng bản thân mình từ trên cầu thang cao như vậy ngã xuống, nàng liền không nhịn được muốn khóc.
Lôi Đình đưa tay lau đi nước mắt trên mặt vợ, gắt gao ôm nàng, nghĩ muốn an ủi nàng. “Đừng lo lắng, nơi này có thiết bị cùng bác sỹ tốt nhất, Ngạc Nhi sẽ không có việc gì." Hắn lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt, thân thể mềm mại yếu ớt của Mật Nhi.
“Em là chị gái duy nhất của Ngạc Nhi, sau khi em ấy tỉnh lại cần có em làm bạn, em phải phấn chấn lên."
Nàng rưng rưng gật đầu, cắn môi dưới để không bật ra tiếng khóc. Nàng từ nhỏ đã mảnh mai, nếu không có Lôi Đình làm chỗ dựa thì nàng đã sớm ngã xuống ở thời điểm Ngạc Nhi mất tích rồi.
Đường Tâm mang tới khăn mặt ấm đưa cho Lôi Đình, để người đàn ông cao lớn thay vợ lau đi nước mắt trên mặt. Nàng đứng một bên, khuôn mặt xinh đẹp có vài phần ngưng trọng.
“Tiểu ác ma, chuyện này em cũng có phần?" Thương Trất Phong nhướng mày, nhìn Đường Tâm đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều.
“Đừng nói khó nghe như vậy. Là em phát hiện Ngạc Nhi bị nhốt tại Diêm gia, cũng là em thông báo cho anh Lôi Đình biết." Nàng nhìn Lôi Đình cùng Mật Nhi, vẻ mặt xin lỗi cúi đầu. “Nhưng em thật sự không ngờ bà già chết tiết kia lại làm ra chuyện này."
“Không phải em sai. Chuyện phải đến sẽ đến. Sau khi ta biết Ngạc Nhi mất tích, trong lòng chị đã có dự cảm không lành. Chị vốn nghĩ đến, chuyện đã qua hai mươi năm, Diêm gia sẽ không trở lại Đài Loan." Mật Nhi thì thào nói, nhớ tới chuyện trước kia. “Mặc kệ em có ở đấy hay không, Diêm Vũ Nghiên đều có thể thương tổn Ngạc Nhi. Bà ấy đối với phụ nữ Lãnh gia hận thấu xương."
“Em vì sao chưa bao giờ nói cho anh biết?" Lôi Đình nhíu mày, không hờn không giận phát hiện vợ mình nhiều năm qua luôn một mình giữ bí mật này. Nếu Diêm gia đúng như lời Mật Nhi nói thì từ trước tới nay không thể chưa từng bức ép hai chị em họ. Như vậy nàng làm sao trải qua được những năm tháng đó, tự lực nuôi nấng Ngạc Nhi từ nhỏ đến lớn?
“Em không muốn làm anh lo lắng, thậm chí liên lụy đến anh, khiến anh khó xử." Nàng thở dài một hơi, tựa vào trong ngực chồng.
“Còn có, từ sau khi em vào làm ở quán bar, Diêm gia chưa từng quấy nhiễu cuộc sống của em và Ngạc Nhi, em nghĩ là bọn họ đã hết hy vọng." Nàng nhắm mắt.
Mọi người đều trầm mặc, đều đang chờ đợi tin tức truyền ra từ phòng giải phẫu.
Con gái Thương Trất Phong chờ đến mệt mỏi, khẽ dụi mắt, Mạc quản gia cung kính đón lấy, thuận tiện đưa tiểu thiếu gia Đường Chấn cũng đang kiên trì chờ đợi đứng lên, hướng đến phòng nghỉ xa hoa của bệnh viện. Đường Chấn vốn muốn cự tuyệt, nhưng cũng hiểu được tình hình trước mắt rất ngưng trọng, không phải trường hợp có thể ồn ào. Thông minh như cậu, tuy rằng không tình nguyện, vẫn ngoan ngoãn đi ngủ.
Mãi cho đến đêm khuya, đèn đỏ phòng giải phẫu mới tắt, cửa lớn lạnh lẽo được đẩy ra, mấy bác sĩ đi tới, trên áo choàng màu lam nhạt hoặc nhiều hoặc ít đều có dính máu.
“Chị ấy có nặng lắm không?" Đường Tâm nóng vội đứng lên hỏi trước.
“Người bệnh đã không còn nguy hiểm, cô ấy ngã rất nghiêm trọng, có mấy chỗ bị gãy xương, cùng với xuất huyết bên trong. Mặt khác, não cũng bị va đập, bị chấn động một chút nhưng trải qua phẫu thuật đã không còn đáng ngại." Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt khẩn trương của mọi người, bất an dừng lại một chút rồi mới tiếp tục nói. “Nhưng cô ấy vốn đang mang bầu, cũng bởi vì va chạm mà sảy thai, hiện tại thân thể rất suy yếu, phải điều dưỡng một thời gian dài."
Mật Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Nàng căn bản không ngờ Ngạc Nhi lại mang thai. Em gái nàng tuy rằng làm việc rất to gan, nhưng luôn căm thù đàn ông, không cho bất luận kẻ nào tiếp cận, trừ khi diễn trò để dụ đàn ông ở bên ngoài, Ngạc Nhi đối với phương diện quan hệ nam nữ lại chưa từng biết qua, chính là một trang giấy trắng.
Nàng rốt cuộc nhịn không được, giãy ra khỏi vòng tay của chồng, nhanh chóng vọt vào trong phòng phẫu thuật.
Phòng bệnh âm u, tràn ngập mùi máu. Ngọn đèn thực mỏng manh, chiếu rọi trên khuôn mặt Ngạc Nhi tái nhợt.
Nàng yên tĩnh nằm trên giường, không nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng mỏng manh. Quần áo nhiễm máu được cởi bỏ, trên người nàng mặc một bộ quần áo sạch sẽ màu trắng.
Mà người đàn ông cao lớn trầm mặc lại đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng. Nét mặt nam tính hoàn mỹ căng thẳng, trong ánh mắt đen có lo lắng rất sâu. Hắn vươn tay, vuốt ve da thịt mềm mại tái nhợt của nàng.
Lúc thuốc mê phát tác, nàng mới buông lỏng bàn tay nắm chặt tay hắn, nhưng hắn không muốn rời đi, chỉ biết trơ mắt nhìn bác sĩ cứu chữa nàng, tận mắt nhìn thấy nàng đã bị thương tổn đáng sợ như vậy.
Khi Mật Nhi xông tới, hắn từ tốn ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nghênh đón ánh mắt Mật Nhi.
“Em ấy mang thai đứa nhỏ của anh?" Mật Nhi run rẩy hỏi. Căn bản nàng không thể tưởng tượng, trong một tháng vừa rồi, Ngạc Nhi đã trải qua những chuyện gì? Người Diêm gia thật đáng sợ, đã sớm bị cừu hận bao phủ, chẳng lẽ thật sự táng tận lương tâm đến mức này?
Diêm Quá Đào dễ dàng nhận ra mỹ nữ sắc mặt tái nhợt trước mắt này chính là trưởng nữ của Lãnh gia. Không cần nhìn tư liệu từ sau khi nàng trưởng thành, tấm ảnh kia làm bạn với hắn hơn hai mươi năm, đủ để hắn nhận ra Mật Nhi.
“Đúng vậy." Hắn thừa nhận. Lúc Mật Nhi đề cập đến đứa nhỏ đã mất đi, trong nháy mắt khuôn mặt hắn trở nên khổ sở.
“Anh tại sao có thể làm vậy?" Mật Nhi thống khổ lắc đầu. Nàng không dám nghĩ xa hơn, người đàn ông vô tình lạnh như băng này, đến tột cùng là đã làm những chuyện gì với Ngạc Nhi?
Những người khác cũng theo đi đến, vừa lúc nghe được lời thừa nhận của Diêm Quá Đào. Đường Tâm nhướng mày, biết phán đoán lúc trước là đúng, hai người trong lúc đó chính xác không chỉ…
Nhưng là, Lôi Đình đã không thể bình tĩnh được nữa, hắn trừng mắt, tiến lên nắm lấy vạt áo Diêm Quá Đào. Hai người đàn ông cao lớn mặt đối mặt, ánh mắt lợi hại nhìn nhau đằng đằng sát khí. “Là mày bắt cóc, nhốt em ấy?" Thanh âm hắn lạnh lẽo hỏi.
“Đúng vậy." Diêm Quá Đào thừa nhận. Thình lình, một nắm đấm thật mạnh hướng hàm dưới hắn ra đòn nghiêm trọng. Hắn rõ ràng có thể tránh đi, nhưng lại vẫn đứng đó nhận lấy. Một quyền kia đánh ra rất nặng, làm đầu hắn choáng váng, miệng hắn sưng phù chảy ra máu tươi.
“Đừng… Người bệnh cần nghỉ ngơi, mọi người không thể tranh cãi ầm ĩ như vậy." Bác sĩ đi vào, không nghĩ tới lại thấy cảnh bạo lực. Ông bất lực nói, không có gan tiến lên khuyên can. Đường Tâm phất phất tay, bảo ông đi ra ngoài. Bác sĩ vẻ mặt lo lắng chậm rãi rời đi.
“Là mày làm cho em ấy mang thai?" Lôi Đình lại hỏi, không đem lời khuyên của bất kỳ kẻ nào để vào trong mắt.
“Đúng vậy." Lại một đòn nghiêm trọng, đánh cho hắn dường như sắp bất tỉnh. Nhưng hắn vẫn cắn răng, nhìn thẳng ánh mắt như muốn giết người của Lôi Đình.
“Dừng tay! Anh Lôi Đình! Không thể đánh hắn." Đường Tâm nóng lòng cấp bách quát lên, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản.
Nàng muốn nói rõ mọi chuyện, nói ra Diêm Quá Đào cùng Ngạc Nhi trong lúc đó kỳ thật không chỉ đơn giản là hành vi trả thù. Nhưng chính mắt thấy Ngạc Nhi bị thương nặng, trong lòng mọi người đều kích động vô cùng, đâu có ai nghe nàng nói rõ mọi chuyện?
“Tiểu ác ma, không nên ngăn cản hắn." Thương Trất Phong nhanh như gió chắn trước mặt Đường Tâm, thản nhiên nói, ngữ khí thập phần tao nhã, nhưng trong lời nói cũng tràn ngập hung ác. “Nếu chính là tên đàn ông này làm Ngạc Nhi bị thương, như vậy không chỉ một mình Lôi Đình phải cùng hắn tính sổ, đợi lát nữa anh cũng sẽ tặng hắn một cước." Hai người họ là bạn tốt lại thân nhau như anh em, hắn cũng xem Ngạc Nhi như em gái mình, đương nhiên không thể tha thứ người dám khi dễ nàng.
“Trời ạ, mọi người bình tĩnh một chút đi! Cứ như vậy sẽ xảy ra án mạng mất." Đường Tâm hoảng hốt nói, trong thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào. Diêm Quá Đào và Ngạc Nhi, hai người trong lúc đó không khí vi diệu như vậy, nàng là người ngoài cuộc đương nhiên không thể nói cho rõ.
Lôi Đình tiếp tục ép hỏi, không có buông tay, trên nắm tay đã dính máu Diêm Quá Đào. Hắn nheo mắt, nếu không phải ở chỗ này, có lẽ hắn đã giết người. “Mày cùng mẹ mày thương tổn em ấy, làm cho em ấy bị thương nặng?"
Trong mắt Diêm Quá Đào hiện lên một tia thống khổ, không phải đau đớn trên thân thể, mà là đau đớn mãnh liệt trong lòng. Hắn thà rằng bị Lôi Đình đánh bất tỉnh, ít nhất như vậy có thể không phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt trong lòng, thấy Ngạc Nhi nằm trên giường bệnh, ngực hắn rất đau, căn bản không thể hô hấp.
“Tôi đã không bảo vệ em ấy thật tốt." Hắn chậm rãi nói, không tránh đi đòn đánh của đối phương. Lần này nắm tay đánh trúng bụng hắn, trước mắt hắn đã trở thành một mảnh đen kịt.
“Anh làm sao có thể bảo vệ em ấy? Anh là người Diêm gia, mà người Diêm gia nhiều năm qua chưa bao giờ buông tha chúng tôi. Cha anh, mẹ anh, thậm chí cả anh đều muốn đẩy chúng tôi vào con đường chết." Mật Nhi đứng đó lắc đầu, bi thương mà yếu đuối. Lôi Đình nhanh chóng bỏ lại Diêm Quá Đào, đến bên cạnh, đỡ lấy vợ.
“Cha tôi?" Diêm Quá Đào cố gắng chịu đựng đau đớn, nheo mắt nhìn Mật Nhi.
“Bà ta không nói cho anh chân tướng, đúng không? Bà ta chỉ nói cho anh, bà ta muốn anh chấp nhận thù hận, sau đó đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu chúng tôi." Mật Nhi tuyệt vọng lắc đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt.
Nếu có thể, nàng căn bản không muốn nghĩ lại. Trước đây, từ lúc Quách Tại Trung gặp được mẹ của nàng, liền bắt đầu mang đến đau khổ đáng sợ nhất. Ngạc Nhi còn nhỏ tuổi, có lẽ đối với tất cả chuyện lúc đó đã không còn nhớ, nhưng nàng lại nhớ rõ ràng tất cả.
“Bà ta nói với anh như thế nào? Nói mẹ tôi câu dẫn cha anh đúng không?"
Diêm Quá Đào gật gật đầu, nhìn thẳng khuôn mặt tái nhợt của Mật Nhi, trong lòng có dự cảm nào đó, hắn từ trước tới nay tin tưởng có gì đó sắp hủy diệt, hắn lấy thù hận làm lý lẽ sinh tồn, mà người bồi đắp nên thù hận trong lòng hắn, chính là một người phụ nữ bị lòng hận thù làm cho mù quáng… “Quách Tại Trung kỳ thật là một kẻ lừa đảo. Hắn ở rể Diêm gia là vì tiền, nhưng sau khi kết hôn lại gặp mẹ tôi, quyết định vứt bỏ gia đình, đến dây dưa với nàng. Thực ra trong chuyện đó, mẹ tôi và mẹ anh đều là người bị hại." Mật Nhi cắn môi dưới, nhớ tới chuyện tình nhiều năm trước. Cho tới hôm nay, nhắc lại tên người đàn ông kia nàng vẫn còn có chút sợ hãi như hồi đó.
“Tôi có nghe qua tên này, hắn phạm tội lừa đảo, vài năm trước bị phụ nữ đánh chết." Thương Trất Phong nói, mắt lạnh nhìn Diêm Quá Đào.
Hắn còn đang lo lắng, có phải hay không nên đánh người đàn ông này. Dù sao hắn có thể dễ dàng nhìn thấy, người đàn ông này đang lo lắng cho Ngạc Nhi. Nếu giữa hai người trong lúc đó là thù hận, vì cái gì nam nhân này phải quan tâm Ngạc Nhi như thế?
“Cả đời hắn đều làm loại chuyện này, đối với phụ nữ đều dùng lời ngon tiếng ngọt để câu dẫn. Còn đối với nữ phụ nữ không thèm đếm xỉa tới hắn, hắn liền dồn người ta vào đường cùng. Hắn không chỉ muốn chọc ghẹo mẹ tôi, thậm chí còn muốn khi dễ tôi. Mẹ tôi tuy rằng yếu đuối, nhưng nhìn ra được tâm địa bất chính của hắn đương nhiên không chịu đáp ứng. Hắn dùng mọi biện pháp cưỡng bức, dụ dỗ, kéo dài hơn một năm, cuối cùng mới buông tha cho chúng tôi. Lúc sau ngược lại đến lượt Diêm Vũ Nghiên, dùng mọi cách muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết." Hai tay Mật Nhi run rẩy, nhớ tới sắc mặt đáng sợ của Quách Tại Trung.
Quách Tại Trung không bao giờ làm ăn lỗ vốn, thân là kẻ lừa đảo, hắn gom góp lượng lớn tài sản. Mà khuôn mặt của mẹ con họ là nguyên nhân chính khiến hắn buông tha gia sản đáng kể của Diêm gia. Nhưng hắn thật không ngờ, một khi nhắc đến vấn đề an toàn của con gái, người họ Lãnh kia lại không chút nào thỏa hiệp.
“Em hẳn nên nói cho anh biết." Trong mắt Lôi Đình có sát ý, không thể tưởng tượng nổi thời điểm vợ mình còn nhỏ đã phải trải qua uy hiếp như thế nào.
“Em căn bản không muốn nhắc tới người kia." Mật Nhi thở dài, ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Diêm Quá Đào. “Việc này anh biết không? Vẫn là Diêm Vũ Nghiên chỉ nói cho anh về phụ nữ Lãnh gia có bao nhiêu ghê tởm đủ loại?"
Diêm Quá Đào đứng tại chỗ không thể nhúc nhích, nhớ tới thù hận nhiều năm qua hóa ra lại chính là do Diêm Vũ Nghiên bịa đặt ra, là giả dối. Bà biến hắn trở thành nơi trút giận, thành công cụ báo thù, dựa vào thù hận để tra tấn hắn cũng chỉ là cái cớ.
Như vậy, hắn rốt cuộc đã làm gì với Ngạc Nhi? Hắn chiếm đoạt nàng, bắt cóc nàng, thậm chí còn khiến cho nàng bị Diêm Vũ Nghiên thương tổn. Ngay cả đứa nhỏ còn chưa kịp chào đời của bọn họ, cũng vì sự điên cuồng của Diêm Vũ Nghiên, còn chưa kịp đến thế giới này đã mất đi.
Diêm Quá Đào trở về bên cạnh giường bệnh, thật cẩn thận đem Ngạc Nhi ôm vào trong ngực, nhắm chặt hai mắt đang nóng lên. Hắn cau mày, ngay cả môi cũng nhếch lên nụ cười chua xót, nhớ tới mấy ngày nay làm cho nàng chịu đủ loại khổ sở, suýt nữa đã muốn tự sát.
“Nếu anh không tin thì có thể dùng thế lực của Diêm gia điều tra. Tôi nghĩ chắc anh có thể tự mình đi điều tra xem mọi chuyện thực hư thế nào."
Thương Trất Phong nói, bắt đầu cảm thấy được Diêm Quá Đào cũng không phải người đáng ghét như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Đường Tâm, đoán rằng tiểu ác ma rốt cuộc đã biết được ít nhiều.
Chính là, Lôi Đình đã không thể bình tĩnh, càng đừng nói đến việc tha thứ cho Diêm Quá Đào. Hắn ôm chặt vợ, hai mắt nguy hiểm, muốn tiến lên, tiếp tục hình phạt riêng lúc trước còn chưa xong. Sau khi nghe được việc làm ác độc của Quách Tới Trung, chán ghét của hắn đối với Diêm gia lại tăng thêm vài phần.
“Tên chết tiệt, buông tay mày ra! Ngươi không có tư cách chạm vào em ấy, những chuyện mày đã làm với em ấy còn chưa đủ sao?"
Lôi Đình quát.
Thân mình Diêm Quá Đào đột nhiên chấn động, nhẹ nhàng buông thân hình nhỏ xinh trong ngực ra. Hắn không muốn lại tổn thương nàng, chính là lời chỉ trích của mọi người làm cho hắn không còn đường chối cãi. Hắn đã cướp đi nhiều thứ của nàng như vậy, nếu nàng tỉnh lại, có thể hay không sẽ hận hắn cả đời? Bọn họ trong lúc đó chẳng lẽ đã định trước chỉ có thủ hận sao?
Lôi Đình không hài lòng với cử chỉ của hắn, cẩn thận buông Mật Nhi ra, sau đó xông lên kéo cổ áo của Diêm Quá Đào. “Đời này mày đừng mong làm tổn thương hai chị em cô ấy dù chỉ là một sợi lông tơ. Tất cả việc làm của mày đã đủ để cho tao giết mày trăm ngàn lần. Để mày ở lại Đài Loan, tao sẽ đem tất cả, một chút cũng không thiếu trả lại cho Diêm gia, trả lại cho mày." Hắn âm ngoan cười.
“Anh rể, để cho hắn đi!" Trên giường bệnh truyền đến âm thanh nhỏ lại rõ ràng, mặc dù nghe có chút suy yếu, nhưng lại thập phần kiên định.
Tầm mắt mọi người tập trung trên giường bệnh. Ngạc Nhi mở to mắt nhìn trần nhà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có biểu tình gì.
“Ngạc Nhi!" Diêm Quá Đào đột nhiên giãy khỏi kiềm chế của Lôi Đình, vọt tới bên giường bệnh, vội vàng nhìn nàng. Hắn muốn ôm nàng thật chặt, trấn an đau đớn cùng thương tâm của nàng. Nhưng khi nhìn thấy nàng bình tĩnh, rồi lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng, động tác của hắn dừng lại giữa không trung.
“Anh đi đi. Nếu Lãnh gia thật sự không nợ anh bất cứ cái gì, như vậy một mạng đền một mạng cũng là đủ rồi." Nàng ở giữa mông lung nghe được bọn họ tranh cãi, nghe được tin nàng mất đi đứa nhỏ. Nàng từng có một đứa nhỏ, nhưng là trong lúc nàng còn chưa biết đứa nhỏ đang tồn tại, nàng đã mất đi.
Nàng không muốn lại nghĩ nhiều đến ân oán giữa hai gia đình trong lúc đó. Chính là chuyện giữa hắn và nàng trong lúc hỗn loạn này cũng khiến cho nàng không biết làm như thế nào cho phải. Nàng không ngừng nhớ tới những lời Diêm Vũ Nghiên nói. Những lời này làm cho nàng không thể tin tưởng hắn.
Nếu hắn thật sự tàn nhẫn như vậy, cho rằng nàng nợ hắn cái gì, giữ lại nàng chỉ vì muốn tra tấn nàng, nàng không biết chính mình có thể hay không vì thất vọng vô cùng mà sụp đổ? Cho dù hắn biết chân tướng thì sao? Nàng mong muốn không chỉ là làm cho hắn không hận nàng, mà còn hy vọng hắn có thể yêu nàng.
Nhưng điều này sao có thể? Hắn từ nhỏ đã bị dạy dỗ phải hận phụ nữ của Lãnh gia, hắn như thế nào có thể yêu nàng?
Ngạc Nhi không có dũng khi đi tìm đáp án, nàng đã sợ hãi quá rồi, không thể chịu nổi nếu phải mất đi thứ gì nữa.
“Ngạc Nhi, không được, hắn…" Đường Tâm thầm nghĩ phải mở miệng. Nhưng là nàng vừa mới hé miệng đã bị Ngạc Nhi phất tay ngăn lại.
“Em không muốn nghe anh nói sao?" Hắn nhìn nàng, ánh mắt đen đã không còn thù hận cùng lạnh lẽo, chỉ còn lại tuyệt vọng tràn ngập. Hắn là một tổng tài có quyền lực lớn mạnh, bao nhiêu người đều phải thần phục trước hắn, nhưng khi đối mặt với tcô gái nhỏ này, hắn trở nên bất lực mà không có nửa điểm chắc chắn.
“Tôi không muốn nghe cái gì nữa. Chúng ta trong lúc đó đã có quá nhiều thù hận." Nàng hít sâu một hơi, mặc dù đau lòng đến cực điểm, nhưng là trong mắt đã không còn nước mắt. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy, bắt ép chính mình phải nhìn hắn lần cuối cùng, sau đó vĩnh viễn quên đi hắn.
“Ngạc Nhi…" Diêm Quá Đào vươn hai tay muốn đỡ nàng, lại không biết mình có thể nói gì.
“Đi đi. Anh vì cái gì còn không đi?! Anh rốt cuộc còn muốn cái gì nữa?" Nàng thống khổ che mặt, biết nếu hắn không rời đi, chính mình có thể yếu đuối chui vào trong lòng hắn, cảm thấy buồn cười vì bản thân mình muốn tìm kiếm an ủi nơi hắn. “Tôi không muốn nhìn thấy anh. Nếu anh còn một chút lương tâm, một chút thương hại tôi, tôi van cầu nganh buông tha tôi." Nàng thấp giọng kêu lên, đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, thân mình không còn chút máu run rẩy.
Mật Nhi tiến đến, ôm chặt lấy em gái duy nhất, không bao giờ muốn nhìn thấy nàng bị hành hạ nữa. “Tất cả đều đủ rồi, mời anh đi cho!" Thanh âm nàng ôn nhu như sắp khóc, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày phải khẩn cầu người nhà Diêm gia.
Hắn biết nếu tiếp tục nói sẽ chỉ làm cho Ngạc Nhi chịu thêm giày vò, đó là điều hắn không muốn nhất. Sắc mặt Diêm Quá Đào ngưng trọng, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Cho dù là trong lòng đang chảy máu đầm đìa, hắn vẫn là xoay người, từ tốn mà kiên định rời đi.
Cửa lớn bị mở ra rồi đóng lại, không khí trong phòng bệnh vẫn thập phần ngưng trọng.
Ngạc Nhi cắn cắn môi, ôm chị gái mà khóc. “Chị, em mệt mỏi quá, chị cho em nghỉ ngơi một chút được không?"
Nàng cố gắng nở một nụ cười.
“Để chị ở đây cùng em." Mật Nhi quan tâm nói, vuốt tóc em gái, đau lòng vì em gái đã phải chịu khổ sở những ngày qua.
Ngạc Nhi lắc đầu, kiên định nói: “Em muốn nghỉ ngơi một mình."
Mật Nhi mở miệng còn muốn nói, Lôi Đình đã ôm lấy thắt lưng nàng. “Làm theo ý Ngạc Nhi đi, em ấy thật sự cần nghỉ ngơi, chúng ta ở đây chỉ làm phiền em ấy thôi. Em đừng lo, anh sẽ canh giữ ngoài cửa." Hắn khuyên Mật Nhi.
Mật Nhi lo lắng chần chừ một lúc lâu mới cùng chồng rời đi. Mà Đường Tâm cùng Thương Trất Phong cũng trầm mặc rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Ngạc Nhi.
Nàng nằm trên giường, nước mắt rốt cục rơi xuống. Bất luận thân thể hay trong lòng đều đau quá, đau quá.
Chính là không thể tưởng tượng nổi, nàng lúc này lại vẫn chỉ nghĩ đến Diêm Quá Đào! Đã muốn quên hắn, muốn cùng hắn không còn liên quan nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ đến hình bóng hắn, nàng làm sao có thể không nghĩ đến hắn?
Cho dù biết rằng bọn họ trong lúc đó tất cả đều xuất phát từ sự thù hận nhưng cũng đã quá muộn. Lòng của nàng, đã trót trao cho hắn…
Tác giả :
Điển Tâm