Thức Nhữ Bất Thức Đinh
Chương 69: Tân cừu cựu hận [6]
Bệnh tình Đào Mặc có chút thất thường, sốt sốt hạ hạ, tới tới lui lui, ước chừng giày vò ba lần mới ổn định lại.
Mọi người trong huyện nha đều bận rộn người ngã ngựa đổ, thậm chí trong hạ nhân cũng đã có tin đồn nói rằng tân quan huyện sẽ không qua nổi năm nay.
Khi đó Lão Đào và Hách Quả Tử đang vây quanh Đào Mặc, lúc nghe được những lời đồn đãi này cũng chỉ là nghe thôi, không rỗi rãi tính toán. Chờ bệnh tình Đào Mặc ổn định, Hách Quả Tử lập tức cầm danh sách bắt đầu tính sổ.
Huyện nha lại có một trận binh hoang mã loạn. Bất quá hoảng loạn như vậy lại xua tan vài phần bệnh khí, thêm vài phần náo nhiệt.
Tuy nói Đào Mặc đã hạ sốt, nhưng bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, đáy đã sụp thì không phải chỉ một hồi là có thể tu bổ lại, chỉ có thể tạm thời nghiêng ngả trên giường tùy ý Lão Đào và Hách Quả Tử thay phiên bồi bổ bằng thuốc bổ và canh tẩm bổ.
Đào Mặc ăn đến buồn nôn, nhưng không nỡ phụ hảo ý của hai người, đành bịt mũi nuốt xuống.
Cứ như vậy qua năm sáu ngày, cuối cùng có một ngày, hắn không chịu nổi nữa cất tiếng hỏi: “Cố Xạ, mãi vẫn không đến sao?"
Hách Quả Tử ở đối diện đang cầm thìa thổi cho nguội thuốc ngẩng đầu lên bực bội nói: “Ai mà biết. Cũng mấy ngày rồi, có được hay không cũng không nói một câu."
Vẻ mặt Đào Mặc trở nên ảm đạm, sau đó lại ôm hi vọng nói: “Vậy y, biết ta đã trở về chưa?"
“Dĩ nhiên là biết rồi." Hách Quả Tử nói, “Ta trở về đã mang xe ngựa qua trả rồi."
Đào Mặc im lặng một hồi, mới nhỏ giọng nói: “A" .
“Nhưng mà, " Hách Quả Tử dừng một chút, mắt vô thức hướng ra ngoài cửa sổ.
Đào Mặc thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, cũng khẩn trương theo, “Xảy ra chuyện gì?"
Hách Quả Tử nói: “Tuy là Cố Xạ không tới, Cố Tiểu Giáp lại tới những hai ba lần, còn mang theo dược liệu tới, nói là Cố công tử cho. Nhưng Lão Đào đều trả về rồi."
“Hả? Trả về? Sao lại trả về?" Đào Mặc khẩn trương bắt lấy tay hắn.
Hách Quả Tử run tay, thuốc trong thìa vẩy cả ra ngoài, vừa may rơi lại vào bát. Hắn bị dọa sợ, vội nói: “Thiếu gia đừng lo. Tuy Lão Đào cho hắn ăn canh bế môn, nhưng vẫn có chừng mực. Nói là không công không nhận lộc vân vân, nói chung không có tổn hại tới thể diện của đối phương."
Đào Mặc lặng lẽ rụt tay về, thở dài nói: “Y tâm cao khí ngạo như vậy, trong lòng nhất định rất không dễ chịu." Cố Tiểu Giáp đã tới hai ba lần, chứng tỏ đã vấp phải đinh mấy lần. Chuyện này đối với Cố Xạ mà nói, thật khó chấp nhận a?
Ngón tay hắn khẽ nắm lấy tấm chăn, hiện ra ba vết quào nhàn nhạt.
“Thiếu gia?" Tay Hách Quả Tử quơ quơ trước mặt hắn.
Đào Mặc bắt lấy tay hắn: “Giúp ta chuẩn bị xe ngựa!"
“Bây giờ?" Hách Quả Tử nhíu mày.
Đào Mặc nói: “Y đưa đến nhiều dược liệu như vậy, về tình về lý, ta cũng nên đến cửa tạ ơn."
Hách Quả Tử nói: “Nhưng thiếu gia bệnh nặng còn chưa lành, không nên xuống giường."
Đào Mặc nói: “Bệnh nhẹ thôi mà, bị các ngươi dưỡng thành bệnh nặng." Hắn nói xong, liền chuẩn bị vén chăn xuống giường.
“Vậy uống thuốc xong đã." Hách Quả Tử đưa thuốc bổ đến, trong lòng lại nghĩ cách ngăn cản.
Đào Mặc nhận lấy chén thuốc, nhìn cũng không nhìn uống mấy hớp ngon lành.
“A, ta còn có chuyện khác phải làm, không bằng để Lão Đào đưa thiếu gia đi." Hách Quả Tử cơ linh, lập tức đem củ khoai nóng phỏng tay ném ra ngoài.
Nhưng Đào Mặc đã tính toán không cho Lão Đào biết được, sao có thể để hắn phá hư, lập tức trở tay kéo hắn lại nói: “Có chuyện gì quay về rồi làm, ta nói là được. Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa trước." Hắn dừng một chút, đặc biệt dặn dò, “Chớ để Lão Đào biết."
Hách Quả Tử nghe được thì đơ ra, không thể làm gì khác hơn đành đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, trong lòng lại hối hận mình lắm miệng.
Đào Mặc đứng dậy mặc ngoại y.
Hắn nằm trên giường đã nhiều ngày, bỗng nhiên xuống giường, liền thấy một trận đầu nặng chân nhẹ, hai chân như bước trên mây, hồi lâu không có khí lực. Khó khăn vịn vào giường để đứng vững, thì thấy Hách Quả Tử đã trở về.
“Xe ngựa chuẩn bị nhanh như vậy?" Đào Mặc ngẩn người.
Hách Quả Tử lắc đầu nói: “Có người đến thăm thiếu gia."
Đào Mặc mắt sáng lên, “Cố Xạ đến rồi?"
“Không phải." Hách Quả Tử khẽ thở dài nói, “Là Y Vũ công tử. Lúc trước Bồng Hương có đến vài lần, ta đều nói thiếu gia bệnh, đuổi hắn về, không ngờ lần này hắn lại đích thân tới."
“A." Đào Mặc do dự một chút, lần mò trở lại giường, nhẹ giọng nói, “Mời hắn vào đi."
“Thiếu gia không đi Cố phủ nữa?" Tránh được nạn này lại đến nạn khác, Hách Quả Tử nói không nên lời trong lòng đang là tư vị gì.
Đào Mặc nói: “Một lát nữa đi cũng vậy. Ngươi mời Y Vũ vào trước đi."
Hách Quả Tử đi ra.
Đào Mặc dựa vào giường một lát, mí mắt có chút nặng trĩu, lại nghe tiếng bước chân vụn vặt từ xa chậm rãi đến gần. Hắn hoảng hốt mở mắt, một thân ảnh mặc cẩm lý y, khoác bộ sa y xanh mướt sải bước đi vào.
Đào Mặc mở to hai mắt.
Y Vũ trên tóc cài trân châu bích ngọc trâm, rạng rỡ lấp lánh. Hắn hôm nay có trang điểm, có chút rực rỡ, càng tôn lên ngũ quan không tầm thường càng ngày càng xuất chúng của hắn."Ngươi bệnh rồi, ta đến thăm ngươi một lát."
Bồng Hương đứng phía sau hắn, như ngày trước vậy, nhẹ nhàng đỡ thắt lưng hắn, dìu hắn ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
“Thật có lỗi, không thể tiếp đón từ xa." Đào Mặc cố gắng ngồi dậy.
Y Vũ khẽ giương khóe miệng, nói: “Ngươi xem, ta và ngươi bất hạnh biết bao, không phải ta nằm trên giường nhìn ngươi, thì là ngươi nằm trên giường nhìn ta."
Đào Mặc cười khổ.
Y Vũ khẽ thở dài: “Đáng tiếc nha, chúng ta từ đầu đến cuối không có cơ hội nằm cùng giường."
Hắn nói mà không cần che đậy, biểu đạt thật không chừa đường sống như vậy, khiến Đào Mặc không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể cúi đầu không nói.
Dù năm đó hắn mê luyến Y Vũ đến tận xương cốt, bọn họ cũng chỉ dừng lại ở mức cùng nâng cốc dưới ngọn đèn vô tình chạm nhau. Không phải không biết Y Vũ sớm đã không còn thanh bạch, cũng không phải không biết Y Vũ đối với hắn lúc gần lúc xa chỉ là thủ đoạn để quyến rũ, chỉ là khi đó hắn có lòng muốn ở cùng Y Vũ suốt quãng đời còn lại, cũng không muốn ở nơi yên hoa có quan hệ xác thịt, sự trầm luân của hắn lại biến thành một tràng gặp dịp thì chơi vui vẻ cùng khách.
Chỉ là khi đó hắn tuyệt không ngờ tới, sau này tình thế lại bẻ ngoặt một cách đột ngột như vậy.
Hoàng Quảng Đức lại đột nhiên vì Y Vũ mà làm khó dễ hắn, phụ thân hắn lại vì cứu hắn mà mất mạng ở nha môn tri phủ!
Lúc đó hắn đau vô cùng hận vô cùng, hắn cũng đã từng căm hận Y Vũ. Căm hận hắn ngoảnh mặt làm ngơ, căm hận hắn thà lừa dối ủy thân cho Hoàng Quảng Đức, cũng không muốn cùng hắn đập nồi dìm thuyền! Nhưng căm hận cũng chỉ là lúc đó. Đợi các loại tình tự từ từ lắng xuống, hắn mới chợt lĩnh ngộ, những đau đớn và oán hận đó bất quá cũng chỉ là tự bảo vệ mình. Bởi vì từ đầu đến cuối, người hắn thật sự thống hận là chính mình!
nguyên văn: phá phủ trầm chu, nghĩa là đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng
(dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Nếu bản thân không trầm mê tửu sắc, nếu không phải bản thân không làm nên việc gì, nếu không phải bản thân ăn không ngồi rồi…
Phụ thân hắn cũng không đến mức ra đi trong thê lương như vậy không cam tâm như vậy!
“Vũ Văn." Y Vũ khẽ gọi.
Đào Mặc ngẩng đầu, mới phát hiện nước mắt đã rơi khỏi mắt hắn từ lúc nào, chỉ thấy được một mảnh mông lung móp méo.
Trên môi man mát.
Hắn kinh sợ thối lui, luống cuống tay chân lau nước mắt, đúng lúc thấy Y Vũ chậm rãi lui về.
“Ngươi…" Đào Mặc trừng mắt nhìn hắn.
Y Vũ quay đầu nói với Bồng Hương: “Để đồ vật lại đây, ngươi ra ngoài trước."
Bồng Hương nhíu nhíu mày, trên mặt ân ẩn vài phần không cam, cuối cùng vẫn lấy bao y phục mang theo đặt lên đầu gối Y Vũ, lui ra cửa.
Tay Y Vũ lưu luyết vuốt ve bao y phục, thấp giọng nói: “Ngươi không đoán sai. Năm đó Hoàng Quảng Đức muốn hại ngươi, ta cũng biết sự tình."
Đào Mặc trong lòng khẩn trương.
Y Vũ nói: “Bất quá hắn không phải vì ta, cũng không phải vì ngươi. Hắn vì việc buôn bán lúa thóc của cha ngươi. Còn nhớ nạn đói năm đó, đại đa số lúa thóc đều tăng giá, duy chỉ có cha ngươi làm theo ý mình, không những không tăng giá, còn hạ giá bán lúa thóc không?"
Đào Mặc nói: “Nhớ rõ. Ta vẫn nhớ rõ, lúc đó Hoàng Quảng Đức còn đặc biệt tặng tấm hoành phi ‘Tích thiện chi thương’ cho cha ta, vô cùng tán dương."
“Tán dương? Ha." Y Vũ cười lạnh nói, “Hắn tán dương bất quá chỉ vì cha ngươi làm việc thiện, được dân tâm, không thể không làm thế. Ngươi có biết, trong giới mễ thương, có không ít người của Hoàng Quảng Đức."
Đào Mặc chấn kinh nhìn hắn.
Y Vũ nói: “Từ đó về sau, cha ngươi chính là cái đinh trong mắt hắn, cái gai đâm vào thịt hắn. Hắn trăm phương ngàn kế muốn đả kích cha ngươi, chuyện của ngươi bất quá chỉ là cái cớ mà thôi."
Đào Mặc trống ngực đập dồn, hồi lâu mới nói: “Ngươi biết khi nào?"
“Từ khi bắt đầu đã biết." Y Vũ nói, “Hắn là khách quen của ta. Chẳng qua hắn là quan, không thể đến giữa ban ngày ban mặt, cho nên thường đến lúc nửa đêm, lén đưa kiệu đến đón ta. Khi đó hắn còn muốn thanh danh, còn muốn thăng đại quan, cho nên xử sự cực kỳ cẩn thận. Bất quá qua vài năm, không biết sao, hắn từ từ lại không còn chút kiêng kỵ." Hắn dừng một chút, nhìn Đào Mặc bị một chuỗi sự thật đả kích nói không nên lời, nhẹ giọng nói, “Cho nên, ngươi muốn trách ta, muốn hận ta, đều đúng thôi."
“Không. Ta không trách ngươi." Tay Đào Mặc bấm chặt góc chăn, tùy cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên chăn, trong tim truyền tới từng trận đau đớn khiến lời hắn nói ra run rẩy, “Chuyện này đều là ta, là ta tự chuốc vạ vào người, không thể oán người khác." Dù Hoàng Quảng Đức chỉ dùng hắn để đả kích cha hắn, nhưng dù sao cũng là hắn đã cho Hoàng Quảng Đức cái cớ. Nếu không, biết đâu phụ thân cẩn thận như vậy chưa chắc sẽ cho hắn cơ hội thừa dịp yếu nhược mà đánh vào.
Nghĩ tới đây, hắn hối hận vạn lần vì sao trước đây hắn không tự sát cho xong! Nếu như vậy, chí ít phụ thân hắn còn có thể sống sót…
Người được sống vốn nên là phụ thân hắn!
Y Vũ nhìn hắn, trong mắt bi thương vô hạn, lại không biết làm thế nào.
Mọi người trong huyện nha đều bận rộn người ngã ngựa đổ, thậm chí trong hạ nhân cũng đã có tin đồn nói rằng tân quan huyện sẽ không qua nổi năm nay.
Khi đó Lão Đào và Hách Quả Tử đang vây quanh Đào Mặc, lúc nghe được những lời đồn đãi này cũng chỉ là nghe thôi, không rỗi rãi tính toán. Chờ bệnh tình Đào Mặc ổn định, Hách Quả Tử lập tức cầm danh sách bắt đầu tính sổ.
Huyện nha lại có một trận binh hoang mã loạn. Bất quá hoảng loạn như vậy lại xua tan vài phần bệnh khí, thêm vài phần náo nhiệt.
Tuy nói Đào Mặc đã hạ sốt, nhưng bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, đáy đã sụp thì không phải chỉ một hồi là có thể tu bổ lại, chỉ có thể tạm thời nghiêng ngả trên giường tùy ý Lão Đào và Hách Quả Tử thay phiên bồi bổ bằng thuốc bổ và canh tẩm bổ.
Đào Mặc ăn đến buồn nôn, nhưng không nỡ phụ hảo ý của hai người, đành bịt mũi nuốt xuống.
Cứ như vậy qua năm sáu ngày, cuối cùng có một ngày, hắn không chịu nổi nữa cất tiếng hỏi: “Cố Xạ, mãi vẫn không đến sao?"
Hách Quả Tử ở đối diện đang cầm thìa thổi cho nguội thuốc ngẩng đầu lên bực bội nói: “Ai mà biết. Cũng mấy ngày rồi, có được hay không cũng không nói một câu."
Vẻ mặt Đào Mặc trở nên ảm đạm, sau đó lại ôm hi vọng nói: “Vậy y, biết ta đã trở về chưa?"
“Dĩ nhiên là biết rồi." Hách Quả Tử nói, “Ta trở về đã mang xe ngựa qua trả rồi."
Đào Mặc im lặng một hồi, mới nhỏ giọng nói: “A" .
“Nhưng mà, " Hách Quả Tử dừng một chút, mắt vô thức hướng ra ngoài cửa sổ.
Đào Mặc thấy vẻ mặt hắn khẩn trương, cũng khẩn trương theo, “Xảy ra chuyện gì?"
Hách Quả Tử nói: “Tuy là Cố Xạ không tới, Cố Tiểu Giáp lại tới những hai ba lần, còn mang theo dược liệu tới, nói là Cố công tử cho. Nhưng Lão Đào đều trả về rồi."
“Hả? Trả về? Sao lại trả về?" Đào Mặc khẩn trương bắt lấy tay hắn.
Hách Quả Tử run tay, thuốc trong thìa vẩy cả ra ngoài, vừa may rơi lại vào bát. Hắn bị dọa sợ, vội nói: “Thiếu gia đừng lo. Tuy Lão Đào cho hắn ăn canh bế môn, nhưng vẫn có chừng mực. Nói là không công không nhận lộc vân vân, nói chung không có tổn hại tới thể diện của đối phương."
Đào Mặc lặng lẽ rụt tay về, thở dài nói: “Y tâm cao khí ngạo như vậy, trong lòng nhất định rất không dễ chịu." Cố Tiểu Giáp đã tới hai ba lần, chứng tỏ đã vấp phải đinh mấy lần. Chuyện này đối với Cố Xạ mà nói, thật khó chấp nhận a?
Ngón tay hắn khẽ nắm lấy tấm chăn, hiện ra ba vết quào nhàn nhạt.
“Thiếu gia?" Tay Hách Quả Tử quơ quơ trước mặt hắn.
Đào Mặc bắt lấy tay hắn: “Giúp ta chuẩn bị xe ngựa!"
“Bây giờ?" Hách Quả Tử nhíu mày.
Đào Mặc nói: “Y đưa đến nhiều dược liệu như vậy, về tình về lý, ta cũng nên đến cửa tạ ơn."
Hách Quả Tử nói: “Nhưng thiếu gia bệnh nặng còn chưa lành, không nên xuống giường."
Đào Mặc nói: “Bệnh nhẹ thôi mà, bị các ngươi dưỡng thành bệnh nặng." Hắn nói xong, liền chuẩn bị vén chăn xuống giường.
“Vậy uống thuốc xong đã." Hách Quả Tử đưa thuốc bổ đến, trong lòng lại nghĩ cách ngăn cản.
Đào Mặc nhận lấy chén thuốc, nhìn cũng không nhìn uống mấy hớp ngon lành.
“A, ta còn có chuyện khác phải làm, không bằng để Lão Đào đưa thiếu gia đi." Hách Quả Tử cơ linh, lập tức đem củ khoai nóng phỏng tay ném ra ngoài.
Nhưng Đào Mặc đã tính toán không cho Lão Đào biết được, sao có thể để hắn phá hư, lập tức trở tay kéo hắn lại nói: “Có chuyện gì quay về rồi làm, ta nói là được. Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa trước." Hắn dừng một chút, đặc biệt dặn dò, “Chớ để Lão Đào biết."
Hách Quả Tử nghe được thì đơ ra, không thể làm gì khác hơn đành đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, trong lòng lại hối hận mình lắm miệng.
Đào Mặc đứng dậy mặc ngoại y.
Hắn nằm trên giường đã nhiều ngày, bỗng nhiên xuống giường, liền thấy một trận đầu nặng chân nhẹ, hai chân như bước trên mây, hồi lâu không có khí lực. Khó khăn vịn vào giường để đứng vững, thì thấy Hách Quả Tử đã trở về.
“Xe ngựa chuẩn bị nhanh như vậy?" Đào Mặc ngẩn người.
Hách Quả Tử lắc đầu nói: “Có người đến thăm thiếu gia."
Đào Mặc mắt sáng lên, “Cố Xạ đến rồi?"
“Không phải." Hách Quả Tử khẽ thở dài nói, “Là Y Vũ công tử. Lúc trước Bồng Hương có đến vài lần, ta đều nói thiếu gia bệnh, đuổi hắn về, không ngờ lần này hắn lại đích thân tới."
“A." Đào Mặc do dự một chút, lần mò trở lại giường, nhẹ giọng nói, “Mời hắn vào đi."
“Thiếu gia không đi Cố phủ nữa?" Tránh được nạn này lại đến nạn khác, Hách Quả Tử nói không nên lời trong lòng đang là tư vị gì.
Đào Mặc nói: “Một lát nữa đi cũng vậy. Ngươi mời Y Vũ vào trước đi."
Hách Quả Tử đi ra.
Đào Mặc dựa vào giường một lát, mí mắt có chút nặng trĩu, lại nghe tiếng bước chân vụn vặt từ xa chậm rãi đến gần. Hắn hoảng hốt mở mắt, một thân ảnh mặc cẩm lý y, khoác bộ sa y xanh mướt sải bước đi vào.
Đào Mặc mở to hai mắt.
Y Vũ trên tóc cài trân châu bích ngọc trâm, rạng rỡ lấp lánh. Hắn hôm nay có trang điểm, có chút rực rỡ, càng tôn lên ngũ quan không tầm thường càng ngày càng xuất chúng của hắn."Ngươi bệnh rồi, ta đến thăm ngươi một lát."
Bồng Hương đứng phía sau hắn, như ngày trước vậy, nhẹ nhàng đỡ thắt lưng hắn, dìu hắn ngồi xuống chiếc ghế bên giường.
“Thật có lỗi, không thể tiếp đón từ xa." Đào Mặc cố gắng ngồi dậy.
Y Vũ khẽ giương khóe miệng, nói: “Ngươi xem, ta và ngươi bất hạnh biết bao, không phải ta nằm trên giường nhìn ngươi, thì là ngươi nằm trên giường nhìn ta."
Đào Mặc cười khổ.
Y Vũ khẽ thở dài: “Đáng tiếc nha, chúng ta từ đầu đến cuối không có cơ hội nằm cùng giường."
Hắn nói mà không cần che đậy, biểu đạt thật không chừa đường sống như vậy, khiến Đào Mặc không có chỗ nào để trốn, chỉ có thể cúi đầu không nói.
Dù năm đó hắn mê luyến Y Vũ đến tận xương cốt, bọn họ cũng chỉ dừng lại ở mức cùng nâng cốc dưới ngọn đèn vô tình chạm nhau. Không phải không biết Y Vũ sớm đã không còn thanh bạch, cũng không phải không biết Y Vũ đối với hắn lúc gần lúc xa chỉ là thủ đoạn để quyến rũ, chỉ là khi đó hắn có lòng muốn ở cùng Y Vũ suốt quãng đời còn lại, cũng không muốn ở nơi yên hoa có quan hệ xác thịt, sự trầm luân của hắn lại biến thành một tràng gặp dịp thì chơi vui vẻ cùng khách.
Chỉ là khi đó hắn tuyệt không ngờ tới, sau này tình thế lại bẻ ngoặt một cách đột ngột như vậy.
Hoàng Quảng Đức lại đột nhiên vì Y Vũ mà làm khó dễ hắn, phụ thân hắn lại vì cứu hắn mà mất mạng ở nha môn tri phủ!
Lúc đó hắn đau vô cùng hận vô cùng, hắn cũng đã từng căm hận Y Vũ. Căm hận hắn ngoảnh mặt làm ngơ, căm hận hắn thà lừa dối ủy thân cho Hoàng Quảng Đức, cũng không muốn cùng hắn đập nồi dìm thuyền! Nhưng căm hận cũng chỉ là lúc đó. Đợi các loại tình tự từ từ lắng xuống, hắn mới chợt lĩnh ngộ, những đau đớn và oán hận đó bất quá cũng chỉ là tự bảo vệ mình. Bởi vì từ đầu đến cuối, người hắn thật sự thống hận là chính mình!
nguyên văn: phá phủ trầm chu, nghĩa là đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng
(dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)
Nếu bản thân không trầm mê tửu sắc, nếu không phải bản thân không làm nên việc gì, nếu không phải bản thân ăn không ngồi rồi…
Phụ thân hắn cũng không đến mức ra đi trong thê lương như vậy không cam tâm như vậy!
“Vũ Văn." Y Vũ khẽ gọi.
Đào Mặc ngẩng đầu, mới phát hiện nước mắt đã rơi khỏi mắt hắn từ lúc nào, chỉ thấy được một mảnh mông lung móp méo.
Trên môi man mát.
Hắn kinh sợ thối lui, luống cuống tay chân lau nước mắt, đúng lúc thấy Y Vũ chậm rãi lui về.
“Ngươi…" Đào Mặc trừng mắt nhìn hắn.
Y Vũ quay đầu nói với Bồng Hương: “Để đồ vật lại đây, ngươi ra ngoài trước."
Bồng Hương nhíu nhíu mày, trên mặt ân ẩn vài phần không cam, cuối cùng vẫn lấy bao y phục mang theo đặt lên đầu gối Y Vũ, lui ra cửa.
Tay Y Vũ lưu luyết vuốt ve bao y phục, thấp giọng nói: “Ngươi không đoán sai. Năm đó Hoàng Quảng Đức muốn hại ngươi, ta cũng biết sự tình."
Đào Mặc trong lòng khẩn trương.
Y Vũ nói: “Bất quá hắn không phải vì ta, cũng không phải vì ngươi. Hắn vì việc buôn bán lúa thóc của cha ngươi. Còn nhớ nạn đói năm đó, đại đa số lúa thóc đều tăng giá, duy chỉ có cha ngươi làm theo ý mình, không những không tăng giá, còn hạ giá bán lúa thóc không?"
Đào Mặc nói: “Nhớ rõ. Ta vẫn nhớ rõ, lúc đó Hoàng Quảng Đức còn đặc biệt tặng tấm hoành phi ‘Tích thiện chi thương’ cho cha ta, vô cùng tán dương."
“Tán dương? Ha." Y Vũ cười lạnh nói, “Hắn tán dương bất quá chỉ vì cha ngươi làm việc thiện, được dân tâm, không thể không làm thế. Ngươi có biết, trong giới mễ thương, có không ít người của Hoàng Quảng Đức."
Đào Mặc chấn kinh nhìn hắn.
Y Vũ nói: “Từ đó về sau, cha ngươi chính là cái đinh trong mắt hắn, cái gai đâm vào thịt hắn. Hắn trăm phương ngàn kế muốn đả kích cha ngươi, chuyện của ngươi bất quá chỉ là cái cớ mà thôi."
Đào Mặc trống ngực đập dồn, hồi lâu mới nói: “Ngươi biết khi nào?"
“Từ khi bắt đầu đã biết." Y Vũ nói, “Hắn là khách quen của ta. Chẳng qua hắn là quan, không thể đến giữa ban ngày ban mặt, cho nên thường đến lúc nửa đêm, lén đưa kiệu đến đón ta. Khi đó hắn còn muốn thanh danh, còn muốn thăng đại quan, cho nên xử sự cực kỳ cẩn thận. Bất quá qua vài năm, không biết sao, hắn từ từ lại không còn chút kiêng kỵ." Hắn dừng một chút, nhìn Đào Mặc bị một chuỗi sự thật đả kích nói không nên lời, nhẹ giọng nói, “Cho nên, ngươi muốn trách ta, muốn hận ta, đều đúng thôi."
“Không. Ta không trách ngươi." Tay Đào Mặc bấm chặt góc chăn, tùy cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên chăn, trong tim truyền tới từng trận đau đớn khiến lời hắn nói ra run rẩy, “Chuyện này đều là ta, là ta tự chuốc vạ vào người, không thể oán người khác." Dù Hoàng Quảng Đức chỉ dùng hắn để đả kích cha hắn, nhưng dù sao cũng là hắn đã cho Hoàng Quảng Đức cái cớ. Nếu không, biết đâu phụ thân cẩn thận như vậy chưa chắc sẽ cho hắn cơ hội thừa dịp yếu nhược mà đánh vào.
Nghĩ tới đây, hắn hối hận vạn lần vì sao trước đây hắn không tự sát cho xong! Nếu như vậy, chí ít phụ thân hắn còn có thể sống sót…
Người được sống vốn nên là phụ thân hắn!
Y Vũ nhìn hắn, trong mắt bi thương vô hạn, lại không biết làm thế nào.
Tác giả :
Tô Du Bính