Thực Hồn Đồ
Chương 13: Cự thú
Tuy rằng rất có thể là ảo giác, nhưng Tống Quân vẫn cảm thấy rất không an tâm, hắn ngồi xuống ghế sa lon, cầm điều khiển từ xa thay đổi mấy kênh nhưng không có nhìn vào.
Đồ Trân Trân chậm chạp không xuống dưới, Tống Quân nghe được trên lầu thường thường truyền đến tiếng ho khan, không thể không biết xấu hổ gọi cô, tự mình đứng lên đến cạnh cánh cửa, đưa tay định mở cửa.
Nhưng đây là loại cửa chống trộm rất phức tạp, Tống Quân mở một lúc cũng không thể mở được, hắn dừng tay ngẩng đầu nhìn lên trên lầu một cái liếc mắt.
Không biết vì sao, cảm giác hoảng loạn càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn kích động hơn lúc hắn bắt đầu đứng trong bóng đêm tìm đường. Tống Quân ngồi không được, ở tầng một đi xung quanh một vòng tìm kiếm buồng vệ sinh.
Cuối hành lang tầng một có một cánh cửa nhỏ, Tống Quân đưa tay mở cửa đi vào.
Cánh cửa chỉ đóng hờ dễ dàng được mở ra, Tống Quân đẩy cửa ra, ánh sáng từ hành lang soi vào. Tầm mắt hắn có chút mơ hồ, rất nhanh thích ứng với bóng tối phía sau, hắn giật mình thấy bên trong gian phòng còn có người.
Tống Quân vốn thấy là một đôi chân, giẫm phải dép cao gót, sau đó tầm mắt hướng lên phía trên, hắn liền nhìn thấy một nữ nhân ngồi đối diện với cửa phòng trên một cái ghế, quần áo và tứ chi đều đầy đủ nhưng chỉ riêng khuôn mặt là huyết nhục mơ hồ, đúng là bị người ta đem lọt xuống da mặt.
Tống Quân thở cứng lại, bởi vì sợ hãi quá mức, hắn thậm chí chưa kịp phản ứng, một giây sau liền cảm giác được một bàn tay vỗ trên vai của hắn.
Trong phòng luôn tràn ngập như có như không mùi, Tống Quân cảm thấy đó là một loại huân hương, hiện tại huân hương càng đậm. Ngay trong giây lát hắn bị kinh hách, phía sau có người vỗ vào vai hắn, nháy mắt trong đầu Tống Quân có một cây như băng chặt đứt. Hắn có thể nhìn thấy có thể nghe có thể động, nhưng trong nháy mắt tất cả đều ngừng lại.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy Đồ Trân Trân, Đồ Trân Trân ngoắc gọi hắn đi qua, hắn liền hốt hoảng đi theo sát Đồ Trân Trân, nghĩ hẳn là mình nên sợ hãi mới đúng.
Đồ Trân Trân nói: “Theo tôi lên." Sau đó mang theo Tống Quân chạy lên lầu, còn không có quên nhắc nhở hắn cẩn thận cầu thang.
Tống Quân đi theo Đồ Trân Trân lên lầu hai.
Hắn không biết mình đang suy nghĩ gì, hắn rõ ràng cảm giác được mình đã đi qua một đoạn cầu thang, thậm chí thấy rõ sàn nhà hoa văn của hàng lang tầng hai, nhưng hắn lại không hề chạy trốn.
Đồ Trân Trân mang theo Tống Quân đi vào phòng thứ hai trên hành lang tầng thứ hai, đó là một gian phòng ngủ, bên trong có một giường lớn, trên giường có một nam nhân nằm, nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi; thân thể thoạt nhìn không được tốt lắm, cả khuôn mặt đã suy sụp lỏng lẻo, người đều là nếp nhăn, so với dung mặt thật của hắn nhìn còn lớn tuổi hơn.
Đồ Trân Trân ở cửa nắm tay Tống Quân, kéo hắn đi đến bên trên giường, ấn bờ vai của hắn để cho hắn ngồi xuống, sau đó nói với người nam nhân kia: “Chồng, anh xem đứa bé trai này đẹp không?"
Nam nhân nhìn thấy Tống Quân, còn chưa cùng nói chuyện đã dùng lực ho khan.
Đồ Trân Trân đánh giá từ đỉnh đầu đến khuôn mặt Tống Quân, “Ừ ——" một tiếng, sau đó nói: “Mặc dù nói không hoàn mỹ lắm, nhưng cũng là nam tử xinh đẹp thanh tú, em cảm thấy rất tốt, anh cảm thấy thế nào?"
Nam nhân lúc này đình chỉ ho khan, hắn lắc đầu, khí lực yếu ớt nói: “Không tốt, đổi cái khác đi."
“Hay là không tốt?" Đồ Trân Trân có chút kinh ngạc, “Em cảm thấy so sánh với những người khác tốt hơn nhiều, anh không thể so sánh với nữ tử, nam hài tử thanh tú kỳ thật cũng không hề tệ."
Nam nhân lại như cũ lắc đầu, “Anh không thích."
Đồ Trân Trân trong giây lát mặt lạnh xuống, cô vòng qua Tống Quân, đứng ở trước mặt nam nhân, “Chồng, anh có phải hay không không hài lòng với em?"
Nam nhân không nói chuyện, chính là vẻ mặt rõ ràng có chút ảm đạm.
Đồ Trân Trân đột nhiên để sát mặt vào trước nam nhân, “Chồng, anh xem mặt của em, có phải hay không giống như đúc với khi mới quen anh?"
Đồng tử nam nhân chiếu ngược dung nhan của Đồ Trân Trân, đúng là khuôn mặt thanh xuân tịnh lệ, thậm chí không cần hóa trang, bởi vì là tuổi trẻ nên ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy một cái, càng không nói đến nếp nhăn.
Nhưng nam nhân lúc này lại chậm rãi rời ánh mắt, ánh mắt của hắn dừng ở bức ảnh ở trên tủ bên cạnh đầu giường có mọt đôi nam nữ chụp chung, một nam một nữ trên tấm ảnh đó, nữ nhân chính là Đỗ Trân Trân bộ dáng hiện tại, mà người nam nhân tươi cười sang sảng kia lại cao lớn anh tuấn. Nhưng nhìn kỹ đường nét ngũ quan của người nam nhân trên giường là giống nhau, nhưng hiện tại cả người đều già cả khô quắt, bệnh trạng yếu ớt.
Nam nhân cũng có chút mất hứng, hắn nói: “Lấy ra!"
Đồ Trân Trân lại không nghe, chỉ nói nói: “Anh xem bộ dáng anh này!"
Nam nhân tay giơ lên muốn đẩy cô ra, cô kiên trì đem gương để trước mặt nam nhân, hai người lôi kéo vài cái, nam nhân bắt đầu kịch liệt ho khan.
Đồ Trân Trân nhất thời ngừng tay, cô đem gương để tại một bên, đưa tay vỗ nhè nhẹ ngực nam nhân, “Chồng đừng kích động, không nhìn là được, đừng nóng giận."
Làm yên lòng trượng phu xong, Đồ Trân Trân đứng lên đi đến trước mặt Tống Quân, tay bắt lấy cằm của Tống Quân để cho hắn ngẩng mặt, nói: “Đây là ông trời ban cho ta tiên thuật, chỉ cần đem mặt hắn cắt bỏ, luyện thành nước uống hết, anh sẽ chậm rãi liền giống như em một lần nữa biến trở về tuổi hai mươi, không chỉ là khuôn mặt mà cả thân thể của anh cũng vậy, hãy giống như em hiện tại."
Nói xong, Đồ Trân Trân buông cằmTống Quân quay vòng vài cái, váy liền áo bay nhẹ nhàng, cô hiển nhiên rất hài lòng bộ dáng hiện tại của mình.
“Chồng, " cô nói, “Nếu một người không đủ, em sẽ đi ra ngoài tìm cho anh thêm một nam hài tử trẻ tuổi xinh đẹp, thẳng đến khi anh trở lại bộ dáng mới thôi, được không?"
“Căn bản không phải tiên thuật, " nam nhân trên giường nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Tiên thuật sẽ không hại chết nhiều người như vậy, em nhìn xem em đã giết chết bao nhiêu người? Căn bản là vu thuật, luôn luôn một ngày sẽ hại mạng của em."
“Sẽ không!" Đồ Trân Trân đột nhiên cất cao thanh âm, cô tức giận phản bác lời trượng phu, bất quá lập tức lại đè nén xuống cảm xúc, nói, “Chồng, anh đừng luôn chọc em tức giận, bọn anh trong chốc lát, em rất nhanh đem mặt hắn cắt bỏ, sau đó đi phòng bếp điều chế, ngày mai là có thể hét lên."
Nói xong, Đồ Trân Trân từ trên tủ đầu giường cầm lấy một con dao nhỏ, đi đến trước mặt Tống Quân, đưa tay vuốt trán của hắn, tính toán từ nơi này lột xuống.
Nam nhân đột nhiên khàn cả giọng hô: “Dừng tay lại!"
Đồ Trân Trân tựa hồ hoảng sợ, đao suýt nữa từ trên tay rơi xuống.
Đột nhiên, bên ngoài phòng không hề có điềm báo trước nổi lên một trận cuồng phong, cửa sổ thủy tinh bị thổi lay động kịch liệt, phát ra tiếng vang rất lớn.
Đồ Trân Trân cùng trượng phu của cô đồng loạt quay đầu nhìn về bên ngoài.
Chỉ thấy một tia màu đen theo khe hở của cửa sổ chậm rãi thẩm thấu tiến vào, chờ đợi tảng lớn hắc vụ vào hết liền ngưng kết thành hình biến thành một mãnh thú màu đen thật lớn.
Đồ Trân Trân cả kinh, tay nắm dao quát cự thú: “Cái gì vậy!"
Cự thú rống lên một tiếng, đột nhiên bổ nhào tới Đồ Trân Trân, đem cả người cô đặt ở dưới móng vuốt của cô.
Nam nhân trên giường giãy dụa đứng lên, cả người ngã từ trên giường xuống dưới đất, hắn lớn tiếng hô: “Trân Trân!" Hắn muốn cứu vợ hắn.
Nhưng cự thú kia ngăn chặn thân thể Đồ Trân Trân, mải miết một ngụm cắn cổ của cô.
Không nằm ngoài dự đoán máu tươi phun tung tóe, răng nanh mãnh thú ở trên cổ Đỗ Trân Trân cắn xuất máu nhưng không quá sâu. Nó dùng răng nanh chế ngụ lôi kéo một bóng đen đi ra từ trong cơ thể Đỗ Trân Trân đi ra, sau đó ngậm một ngụm cắn nuốt vào bụng.
Đỗ Trân Trân té xỉu ở trên mặt đất, lúc bóng đen bị kéo ra khỏi cơ thể, dung mạo trong nháy mắt liền già nua, thân thể cũng trở nên lỏng lẻo suy sụp, không còn thanh xuân nữa.
Cự thú dùng chân trước lay Đỗ Trân Trân một chút, đẩy cô ngã nhào đến bên chồng đang ở trên mặt đất, hai người đồng thời mất đi tri giác.
Lúc này, mãnh thú dùng chân lay Tống Quân một chút.
Tống Quân tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn đều không phải là không hề hay biết, hắn tận mắt nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh ở trong phòng, hắn chỉ là bị bất động trong suy nghĩ mà thôi.
Sau khi bị lay thân thể Tống Quân nhẹ nhàng bị ngã xuống, nhưng không có bị ngã sấp.
Mãnh thú kia thu hồi móng vuốt sắc bén, dùng đệm thịt chân trước vỗ trên mặt Tống Quân một cái.
Tống Quân hốt hoảng nhìn nó.
Kế tiếp, mãnh thú vỗ đầu hắn, lần này, Tống Quân đầu vừa lệch, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Khi Tống Quân bị ngã quỵ, mãnh thú dùng thân mình tiếp hắn, để hắn bình yên vô sự té trên mặt đất, sau đó dùng đệm thịt ở lòng bàn chân mềm mại sờ ngực hắn giống như vui đùa thông thường.
Theo bóng đen biến mất, hình dáng trong nháy mắt biến thành hình người đứng ở ngoài hành lang.
Hạ Hoằng Thâm mặc quần áo là một trường quần bò, hai chân trần trụi hướng cầu thang đi tới, hắn đi xuống tầng một, mở cánh cửa ở cuối hành lang. Ngay khi mở cửa, lòng bàn tay của hắn tụ tập một tầng sương mù, cách trở bàn tay ra một chưởng cùng cái tay cằm cửa đụng chạm, không lưu lại dấu vân tay.
Bên trong phòng, nữ nhân mất đi dung nhan thê thảm vẫn ngồi ở trên ghế, Hạ Hoằng Thâm không nhìn cô, đi tới bên góc cầm nén hương đang bị đốt một mực, mùi thơm nhàn nhạt lan tràn, cả tòa nhà đều có thể ngửi thấy.
Hạ Hoằng Thâm để sát mũi vào ngửi ngửi hương, ngón tay lập tức dập tắt. Loại hương này có tác dụng mê hoặc lòng người rất có hiệu quả, có thể chặn vài loại dây thần kinh, khiến người đang thanh tỉnh mất đi ý thức – phản kháng.
Sau đó, Hạ Hoằng Thâm quay lại căn phòng tầng hai, hắn nhặt lại chiếc kính hóa trang bị Đỗ Trân Trân bỏ qua, hừ lạnh một tiếng, từ lòng bàn tay nổi lên một ánh hào quang, chiếc gương theo bàn tay hắn biến đen trở thành một chiếc lá cây Lưu Ly mảnh nhỏ.
Đem mảnh nhỏ thu hồi trên người, bàn tay Hạ Hoằng Thâm ở đỉnh đầu của vợ chồng Đồ Trân Trân phẩy nhẹ, xác nhận bọn hắn ở trước hừng đông đều không thể tỉnh lại, lúc sau đi tới ôm lấy Tống Quân hôn mê, đem hắn ôm xuống tầng một, đặt ở trên ghế sa lon mềm mại.
Sau đó, thân thể Hạ Hoằng Thâm hóa thành hắc vụ, theo cửa sổ phòng bay ra.
Đồ Trân Trân chậm chạp không xuống dưới, Tống Quân nghe được trên lầu thường thường truyền đến tiếng ho khan, không thể không biết xấu hổ gọi cô, tự mình đứng lên đến cạnh cánh cửa, đưa tay định mở cửa.
Nhưng đây là loại cửa chống trộm rất phức tạp, Tống Quân mở một lúc cũng không thể mở được, hắn dừng tay ngẩng đầu nhìn lên trên lầu một cái liếc mắt.
Không biết vì sao, cảm giác hoảng loạn càng ngày càng rõ ràng, thậm chí còn kích động hơn lúc hắn bắt đầu đứng trong bóng đêm tìm đường. Tống Quân ngồi không được, ở tầng một đi xung quanh một vòng tìm kiếm buồng vệ sinh.
Cuối hành lang tầng một có một cánh cửa nhỏ, Tống Quân đưa tay mở cửa đi vào.
Cánh cửa chỉ đóng hờ dễ dàng được mở ra, Tống Quân đẩy cửa ra, ánh sáng từ hành lang soi vào. Tầm mắt hắn có chút mơ hồ, rất nhanh thích ứng với bóng tối phía sau, hắn giật mình thấy bên trong gian phòng còn có người.
Tống Quân vốn thấy là một đôi chân, giẫm phải dép cao gót, sau đó tầm mắt hướng lên phía trên, hắn liền nhìn thấy một nữ nhân ngồi đối diện với cửa phòng trên một cái ghế, quần áo và tứ chi đều đầy đủ nhưng chỉ riêng khuôn mặt là huyết nhục mơ hồ, đúng là bị người ta đem lọt xuống da mặt.
Tống Quân thở cứng lại, bởi vì sợ hãi quá mức, hắn thậm chí chưa kịp phản ứng, một giây sau liền cảm giác được một bàn tay vỗ trên vai của hắn.
Trong phòng luôn tràn ngập như có như không mùi, Tống Quân cảm thấy đó là một loại huân hương, hiện tại huân hương càng đậm. Ngay trong giây lát hắn bị kinh hách, phía sau có người vỗ vào vai hắn, nháy mắt trong đầu Tống Quân có một cây như băng chặt đứt. Hắn có thể nhìn thấy có thể nghe có thể động, nhưng trong nháy mắt tất cả đều ngừng lại.
Hắn quay đầu lại nhìn thấy Đồ Trân Trân, Đồ Trân Trân ngoắc gọi hắn đi qua, hắn liền hốt hoảng đi theo sát Đồ Trân Trân, nghĩ hẳn là mình nên sợ hãi mới đúng.
Đồ Trân Trân nói: “Theo tôi lên." Sau đó mang theo Tống Quân chạy lên lầu, còn không có quên nhắc nhở hắn cẩn thận cầu thang.
Tống Quân đi theo Đồ Trân Trân lên lầu hai.
Hắn không biết mình đang suy nghĩ gì, hắn rõ ràng cảm giác được mình đã đi qua một đoạn cầu thang, thậm chí thấy rõ sàn nhà hoa văn của hàng lang tầng hai, nhưng hắn lại không hề chạy trốn.
Đồ Trân Trân mang theo Tống Quân đi vào phòng thứ hai trên hành lang tầng thứ hai, đó là một gian phòng ngủ, bên trong có một giường lớn, trên giường có một nam nhân nằm, nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi; thân thể thoạt nhìn không được tốt lắm, cả khuôn mặt đã suy sụp lỏng lẻo, người đều là nếp nhăn, so với dung mặt thật của hắn nhìn còn lớn tuổi hơn.
Đồ Trân Trân ở cửa nắm tay Tống Quân, kéo hắn đi đến bên trên giường, ấn bờ vai của hắn để cho hắn ngồi xuống, sau đó nói với người nam nhân kia: “Chồng, anh xem đứa bé trai này đẹp không?"
Nam nhân nhìn thấy Tống Quân, còn chưa cùng nói chuyện đã dùng lực ho khan.
Đồ Trân Trân đánh giá từ đỉnh đầu đến khuôn mặt Tống Quân, “Ừ ——" một tiếng, sau đó nói: “Mặc dù nói không hoàn mỹ lắm, nhưng cũng là nam tử xinh đẹp thanh tú, em cảm thấy rất tốt, anh cảm thấy thế nào?"
Nam nhân lúc này đình chỉ ho khan, hắn lắc đầu, khí lực yếu ớt nói: “Không tốt, đổi cái khác đi."
“Hay là không tốt?" Đồ Trân Trân có chút kinh ngạc, “Em cảm thấy so sánh với những người khác tốt hơn nhiều, anh không thể so sánh với nữ tử, nam hài tử thanh tú kỳ thật cũng không hề tệ."
Nam nhân lại như cũ lắc đầu, “Anh không thích."
Đồ Trân Trân trong giây lát mặt lạnh xuống, cô vòng qua Tống Quân, đứng ở trước mặt nam nhân, “Chồng, anh có phải hay không không hài lòng với em?"
Nam nhân không nói chuyện, chính là vẻ mặt rõ ràng có chút ảm đạm.
Đồ Trân Trân đột nhiên để sát mặt vào trước nam nhân, “Chồng, anh xem mặt của em, có phải hay không giống như đúc với khi mới quen anh?"
Đồng tử nam nhân chiếu ngược dung nhan của Đồ Trân Trân, đúng là khuôn mặt thanh xuân tịnh lệ, thậm chí không cần hóa trang, bởi vì là tuổi trẻ nên ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy một cái, càng không nói đến nếp nhăn.
Nhưng nam nhân lúc này lại chậm rãi rời ánh mắt, ánh mắt của hắn dừng ở bức ảnh ở trên tủ bên cạnh đầu giường có mọt đôi nam nữ chụp chung, một nam một nữ trên tấm ảnh đó, nữ nhân chính là Đỗ Trân Trân bộ dáng hiện tại, mà người nam nhân tươi cười sang sảng kia lại cao lớn anh tuấn. Nhưng nhìn kỹ đường nét ngũ quan của người nam nhân trên giường là giống nhau, nhưng hiện tại cả người đều già cả khô quắt, bệnh trạng yếu ớt.
Nam nhân cũng có chút mất hứng, hắn nói: “Lấy ra!"
Đồ Trân Trân lại không nghe, chỉ nói nói: “Anh xem bộ dáng anh này!"
Nam nhân tay giơ lên muốn đẩy cô ra, cô kiên trì đem gương để trước mặt nam nhân, hai người lôi kéo vài cái, nam nhân bắt đầu kịch liệt ho khan.
Đồ Trân Trân nhất thời ngừng tay, cô đem gương để tại một bên, đưa tay vỗ nhè nhẹ ngực nam nhân, “Chồng đừng kích động, không nhìn là được, đừng nóng giận."
Làm yên lòng trượng phu xong, Đồ Trân Trân đứng lên đi đến trước mặt Tống Quân, tay bắt lấy cằm của Tống Quân để cho hắn ngẩng mặt, nói: “Đây là ông trời ban cho ta tiên thuật, chỉ cần đem mặt hắn cắt bỏ, luyện thành nước uống hết, anh sẽ chậm rãi liền giống như em một lần nữa biến trở về tuổi hai mươi, không chỉ là khuôn mặt mà cả thân thể của anh cũng vậy, hãy giống như em hiện tại."
Nói xong, Đồ Trân Trân buông cằmTống Quân quay vòng vài cái, váy liền áo bay nhẹ nhàng, cô hiển nhiên rất hài lòng bộ dáng hiện tại của mình.
“Chồng, " cô nói, “Nếu một người không đủ, em sẽ đi ra ngoài tìm cho anh thêm một nam hài tử trẻ tuổi xinh đẹp, thẳng đến khi anh trở lại bộ dáng mới thôi, được không?"
“Căn bản không phải tiên thuật, " nam nhân trên giường nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Tiên thuật sẽ không hại chết nhiều người như vậy, em nhìn xem em đã giết chết bao nhiêu người? Căn bản là vu thuật, luôn luôn một ngày sẽ hại mạng của em."
“Sẽ không!" Đồ Trân Trân đột nhiên cất cao thanh âm, cô tức giận phản bác lời trượng phu, bất quá lập tức lại đè nén xuống cảm xúc, nói, “Chồng, anh đừng luôn chọc em tức giận, bọn anh trong chốc lát, em rất nhanh đem mặt hắn cắt bỏ, sau đó đi phòng bếp điều chế, ngày mai là có thể hét lên."
Nói xong, Đồ Trân Trân từ trên tủ đầu giường cầm lấy một con dao nhỏ, đi đến trước mặt Tống Quân, đưa tay vuốt trán của hắn, tính toán từ nơi này lột xuống.
Nam nhân đột nhiên khàn cả giọng hô: “Dừng tay lại!"
Đồ Trân Trân tựa hồ hoảng sợ, đao suýt nữa từ trên tay rơi xuống.
Đột nhiên, bên ngoài phòng không hề có điềm báo trước nổi lên một trận cuồng phong, cửa sổ thủy tinh bị thổi lay động kịch liệt, phát ra tiếng vang rất lớn.
Đồ Trân Trân cùng trượng phu của cô đồng loạt quay đầu nhìn về bên ngoài.
Chỉ thấy một tia màu đen theo khe hở của cửa sổ chậm rãi thẩm thấu tiến vào, chờ đợi tảng lớn hắc vụ vào hết liền ngưng kết thành hình biến thành một mãnh thú màu đen thật lớn.
Đồ Trân Trân cả kinh, tay nắm dao quát cự thú: “Cái gì vậy!"
Cự thú rống lên một tiếng, đột nhiên bổ nhào tới Đồ Trân Trân, đem cả người cô đặt ở dưới móng vuốt của cô.
Nam nhân trên giường giãy dụa đứng lên, cả người ngã từ trên giường xuống dưới đất, hắn lớn tiếng hô: “Trân Trân!" Hắn muốn cứu vợ hắn.
Nhưng cự thú kia ngăn chặn thân thể Đồ Trân Trân, mải miết một ngụm cắn cổ của cô.
Không nằm ngoài dự đoán máu tươi phun tung tóe, răng nanh mãnh thú ở trên cổ Đỗ Trân Trân cắn xuất máu nhưng không quá sâu. Nó dùng răng nanh chế ngụ lôi kéo một bóng đen đi ra từ trong cơ thể Đỗ Trân Trân đi ra, sau đó ngậm một ngụm cắn nuốt vào bụng.
Đỗ Trân Trân té xỉu ở trên mặt đất, lúc bóng đen bị kéo ra khỏi cơ thể, dung mạo trong nháy mắt liền già nua, thân thể cũng trở nên lỏng lẻo suy sụp, không còn thanh xuân nữa.
Cự thú dùng chân trước lay Đỗ Trân Trân một chút, đẩy cô ngã nhào đến bên chồng đang ở trên mặt đất, hai người đồng thời mất đi tri giác.
Lúc này, mãnh thú dùng chân lay Tống Quân một chút.
Tống Quân tim đập mạnh và loạn nhịp, hắn đều không phải là không hề hay biết, hắn tận mắt nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh ở trong phòng, hắn chỉ là bị bất động trong suy nghĩ mà thôi.
Sau khi bị lay thân thể Tống Quân nhẹ nhàng bị ngã xuống, nhưng không có bị ngã sấp.
Mãnh thú kia thu hồi móng vuốt sắc bén, dùng đệm thịt chân trước vỗ trên mặt Tống Quân một cái.
Tống Quân hốt hoảng nhìn nó.
Kế tiếp, mãnh thú vỗ đầu hắn, lần này, Tống Quân đầu vừa lệch, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Khi Tống Quân bị ngã quỵ, mãnh thú dùng thân mình tiếp hắn, để hắn bình yên vô sự té trên mặt đất, sau đó dùng đệm thịt ở lòng bàn chân mềm mại sờ ngực hắn giống như vui đùa thông thường.
Theo bóng đen biến mất, hình dáng trong nháy mắt biến thành hình người đứng ở ngoài hành lang.
Hạ Hoằng Thâm mặc quần áo là một trường quần bò, hai chân trần trụi hướng cầu thang đi tới, hắn đi xuống tầng một, mở cánh cửa ở cuối hành lang. Ngay khi mở cửa, lòng bàn tay của hắn tụ tập một tầng sương mù, cách trở bàn tay ra một chưởng cùng cái tay cằm cửa đụng chạm, không lưu lại dấu vân tay.
Bên trong phòng, nữ nhân mất đi dung nhan thê thảm vẫn ngồi ở trên ghế, Hạ Hoằng Thâm không nhìn cô, đi tới bên góc cầm nén hương đang bị đốt một mực, mùi thơm nhàn nhạt lan tràn, cả tòa nhà đều có thể ngửi thấy.
Hạ Hoằng Thâm để sát mũi vào ngửi ngửi hương, ngón tay lập tức dập tắt. Loại hương này có tác dụng mê hoặc lòng người rất có hiệu quả, có thể chặn vài loại dây thần kinh, khiến người đang thanh tỉnh mất đi ý thức – phản kháng.
Sau đó, Hạ Hoằng Thâm quay lại căn phòng tầng hai, hắn nhặt lại chiếc kính hóa trang bị Đỗ Trân Trân bỏ qua, hừ lạnh một tiếng, từ lòng bàn tay nổi lên một ánh hào quang, chiếc gương theo bàn tay hắn biến đen trở thành một chiếc lá cây Lưu Ly mảnh nhỏ.
Đem mảnh nhỏ thu hồi trên người, bàn tay Hạ Hoằng Thâm ở đỉnh đầu của vợ chồng Đồ Trân Trân phẩy nhẹ, xác nhận bọn hắn ở trước hừng đông đều không thể tỉnh lại, lúc sau đi tới ôm lấy Tống Quân hôn mê, đem hắn ôm xuống tầng một, đặt ở trên ghế sa lon mềm mại.
Sau đó, thân thể Hạ Hoằng Thâm hóa thành hắc vụ, theo cửa sổ phòng bay ra.
Tác giả :
Kim Cương Quyển