Thực Hoan Giả Yêu
Chương 51-1: Danh chánh ngôn thuận
Editor: Thư
Biệt thự sáng ngời, lát gạch men sứ màu trắng theo phong cách Châu Âu hết sức tinh tế, thỉnh thoảng có xen vào vài chi tiết hoa văn phức tạp. Sa lon màu vàng nhạt đặt trong phòng khách đầy xa hoa, ngồi vào có cảm giác như ngồi giữa tầng mây, quả thật là rất thoải mái.
Sở Kiều co duỗi tay chân, trước kia cô không thường ở nhà, ghế sa lon này cũng chưa ngồi lần nào. Hôm nay được dịp ngồi vào thậm chí có cảm giác rất đặc biệt.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thấy anh hơi cúi đầu, vuốt vuốt điện thoại di động.
Ngón tay Quyền Yến Thác khẽ lướt, đột nhiên Sở Kiều nhớ đến video hôm qua anh lấy ra, trong lòng dường như hiểu ra điều gì.
Giang Tuyết Nhân lôi kéo con gái ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt của mẹ con hai người cũng không tốt. Nhất là Sở Nhạc Viện, cô ta nhìn thấy mấy dấu hôn mập mờ bên cổ Sở Kiều, cười khinh bỉ.
Người giúp việc đi lên lầu gọi, sau khi Sở Hoành Sanh nghe được trong nhà người tới, mặc thêm quần áo đàng hoàng vào liền vội vã từ thư phòng bước ra, trực tiếp xuống lầu.
Trong phòng khách cực kỳ an tĩnh. Tất cả mọi người ngồi không, không một người nói chuyện.
Kể từ sau khi rời khỏi lễ đính hôn, suốt mấy ngày không ai trông thấy bóng dáng Sở Kiềuở đâu cả. Sở Hoành Sanh vừa nhìn thấy cô, đáy lòng lại dâng lên lửa giận. Ông ta trầm mặt đi tới, tức giận nói: "Con còn biết về nhà sao?"
"Nhà?" Sở Kiều thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh: "Tôi có nhà sao?"
Những lời này khiến Sở Hoành Sanh sững sờ, ông ta mím môi, sâu trong đáy mắt lóe lên sự khác thường.
Đảo mắt qua thấy Quyền Yến Thác, ông ta không thể không tạm thời thu lại sự tức giận: "Phiền toái Quyền thiếu tới đây một chuyến, vốn nên là Hoành Sanh đi tới cửa tạ tội, đều là Sở Kiều không hiểu chuyện, ngày mai tôi sẽ dẫn con bé đến nhận tội!"
"Loại chuyện như tạ tội thế này thì đã có người làm thay ông rồi." Quyền Yến Thác cười cười, môi mỏng nâng lên độ cong nghiêm nghị.
Lời nói của anh vừa dứt, sắc mặt của Sở Nhạc Viện ngồi đối diện lập tức thay đổi trở nên trắng xanh, lập tức bối rối. Cô ta cắn môi, vẻ mặt lo lắng, theo đạo lý mà nói cô ta làm việc không chê vào đâu được, sẽ không để lại sơ hở gì.
Nghĩ như vậy, cô ta thảnh thơi không ít, cảm xúc lo lắng vô cùng cũng giảm bớt.
Dù sao Sở Hoành Sanh cũng là người từng trải, kinh nghiệm lăn lộn tìm tòi trong thương trường không ít, ông ta nhanh chóng nghe ra hàm ý khác của câu nói này, hỏi tới: "Cậu có lời gì cứ nói thẳng."
Quyền Yến Thác sang người bên cạnh, thấy sắc mặt cô bình thản, không nhìn ra chút cảm xúc gì. Lúc này mới cầm điện thoại di động lên, mở ra video ra, phát lại toàn bộ hai đoạn phim tối qua.
Đoạn thứ nhất là hình ảnh ở khách sạn, dĩ nhiên Sở Hoành Sanh nhớ ngày hôm qua ngày, chỉ là ông ta không ngờ Sở Kiều lại xuất hiện. Bất giác, ông ta quay sang nhìn cô, lại chỉ có thể thấy được ánh mắt bình thản như nước của cô.
Xem một màn trong thang máy, Sở Hoành Sanh khiếp sợ trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Lại tiếp sau đó, chính tại bên ngoài biệt thự, Sở Kiều bị người ta bỏ lại. Sở Hoành Sanh hoàn toàn mặt đen, loại chuyện như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là có người nào đó đứng phía sau tất cả những chuyện này ư?!
Video phát xong, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng.
Giang Tuyết Nhân cũng cảm giác chuyện này kỳ hoặc, nhưng nghĩ lại, giống như đã hiểu ra cái gì. Bà ta quay đầu sang chăm chú nhìn cô con gái ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén, sau khi nhìn thấy Sở Nhạc Viện né tránh ánh mắt, cả trái tim bà ta nhói một cái.
"Đây là chuyện người nào làm?" Sở Hoành Sanh quay người ngồi xuống, trầm giọng hỏi. Ông ta tin tưởng nếu Quyền Yến Thác lấy những thứ đồ này ra, đương nhiên là đã biết người sau màn là người nào.
Mày kiếm của Quyền Yến Thác đầy cợt nhã, ánh mắt thâm thúy bắn về phía người ngồi đối diện. Anh không nói gì, chỉ là hai mắt chĩa vào người Sở Nhạc Viện, lại làm cô ta kinh hãi hoảng hồn, sắc mặt xám trắng.
"Nhìn tôi làm gì?" Rốt cuộc vẫn là người thiếu kiên nhẫn, Sở Nhạc Viện tức giận chất vấn.
"Nhìn cô đương nhiên là vì có đạo lý mới nhìn." Quyền Yến Thác khẽ mím môi, giọng nói sắc bén: "Vậy chứ chẳng lẽ cô cho là mình lớn lên có bộ dạng đẹp đến thế ư?"
"Anh——"
Sở Nhạc Viện nói không lại anh, ngồi ở trên sô pha thở hổn hển.
Mắt thấy đầu mâu chĩa thẳng đến con gái út, ánh mắt của Sở Hoành Sanh lóe lóe, hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hỏi cô ta!" Quyền Yến Thác đưa ngón tay chỉ thẳng, vẻ mặt lẫm liệt.
Sở Nhạc Viện chột dạ cười cười, vẫn còn cố làm ra vẻ trấn tĩnh: "Anh có ý gì? Cái gì tôi cũng không biết."
"Không biết?" Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, sắc mặt từ từ khó coi xuống: "Sở Nhạc Viện, trình độ nói dối của cô thật sự không cao. Tôi mà là cô, tuyệt đối sẽ không vọng tưởng phủi sạch đi, đừng để phí công mấy anh chàng xe tải chứ!"
Nghe vậy, sắc mặt của Sở Nhạc Viện trắng bệch, hai tay cô ta nắm chặt lại chung một chỗ.
Sở Hoành Sanh nghe mà như rơi vào trong sương mù, tựa hồ vẫn không biết rõ. Ông ta liếc nhìn Giang Tuyết Nhân, lại thấy vẻ mặt bà ta lộ ra sự khẩn trương, trong lòng cũng có nghi ngờ.
"Cô tự nói hay là muốn người khác nói hộ cô đây?"
Quyền Yến Thác giận tái mặt, kiên nhẫn đã dùng hết, không muốn phí sức với cô ta nữa.
Lúc này, Sở Nhạc Viện đã trở nên hoảng loạn, nhưng ba đang ngồi ở vị trí đối diện, cô ta cũng không thể mở miệng nhờ mẹ giúp đỡ, chỉ có thể cắn răng chống cự đến cùng: “Lúc trước Sở Kiều đào hôn, khiến nhà họ Quyền khó chịu như vậy, hôm nay anh vẫn còn ra mặt vì cô ta sao? Thật là quá buồn cười!"
"Tôi ra mặt vì ai thì có liên quan đến cô sao?" Người đàn ông nói năng mạnh bạo, không chừa chút chỗ hở cho người ta phản bác.
Sở Nhạc Viện vốn được nuông chiều từ nhỏ, lúc này bị người ta dẫm lên cái đuôi, càng cố nói bậy để che giấu.
"Quyền Yến Thác, tại sao anh lại ra mặt vì cô ta chứ?!"
Sở Nhạc Viện giận dữ, không chút suy nghĩ, bật thốt lên.
Lời này của cô ta vừa ra khỏi mồm, gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh híp mắt, trong mắt có ý lạnh.
Bên này vợ chồng nhà họ Sở cũng kinh ngạc đến ngây người ở, nghe được lời nói này của con gái, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
"Vì anh ấy là người đàn ông của tôi!"
Người vẫn ngồi trên sô pha mà không lên tiếng nãy giờ, khẽ nói một câu, lời vừa nói xong lại tạo nên phong ba sóng ngầm mãnh liệt.
Quyền Yến Thác hơi kinh ngạc một chút, cũng không nghĩ đến cô lại có thể nói ra những lời này, môi mỏng đang mím buông lỏng một chút.
Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm vết đỏ mập mờ trên cổ cô, cười nhạo: "Hừ, không biết xấu hổ!"
"Đừng nói giống như mình tốt đẹp hơn người khác!" Sở Kiều không vội cũng không giận, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi không có trộm không có giành của ai, dĩ nhiên tốt đẹp hơn nhiều so với cô!" (*)
(*): đoạn này là đoạn chơi chữ, ý SNV mắng SK “không cần thể diện" (không biết xấu hổ ấy), SK đốp lại là “đừng nói giống như chỉ có cô mới có thể diện, tôi không...., đương nhiên là có thể diện hơn cô" (tốt đẹp hơn ấy)
Trong những lời này giấu thâm ý, đương nhiên người họ Sở nghe vào tai đều hiểu hết. Nhất là Sở Nhạc Viện, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến trắng bệch.
Đời này, nếu so ra thì cái gì cô ta cũng hơn Sở Kiều, chỉ duy mỗi chuyện của Quý Tư Phạm khiến cô ta mãi mãi chịu thua.
Bởi vì đầu tiên là Quý Tư Phạm qua lại với Sở Kiều, đến phiên cô thì đã trở thành người đến sau.
Cô ta không phục, lại không sao thoát được chuyện này.
Mắt thấy này hai hai chị em sẽ cãi vả, Sở Hoành Sanh trầm mặt, quát lớn: "Được rồi, tất cả im hết đi! Trước tiên nói chuyện chính mới là quan trọng nhất."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Quyền Yến Thác, lại hỏi lần nữa: "Chuyện của Sở Kiều có liên quan đến Nhạc Viện sao?"
Quyền Yến Thác nhún nhún vai, cầm điện thoại gọi cho ai đó, sau đó lời khai của nhân chứng qua loa điện thoại vang lên: "Ngày hôm trước, cô hai nhà họ Sở bảo chúng tôi đi bắt cóc một người, cô ta nói chỉ cần chụp thuốc mê đối phương, sau đó đưa đến bên ngoài một ngôi biệt thự là được, sau khi thảnh công cho chúng tôi hai vạn đồng tiền......"
Từng câu từng chữ trong bằng chứng rõ ràng, không thể nguỵ biện. Giang Tuyết Nhân chán nản ngồi ở trên sô pha, hai tay xuôi bên người nắm chặt.
Dù thế nào thì Sở Nhạc Viện cũng không thể ngờ, anh thật sự có thể bắt được người. Mặc dù cô ta sợ, lại chỉ có thể chống chế nói đỡ: "Ngậm máu phun người! Tôi chưa làm loại chuyện như vậy, tuyệt đối không có!"
"Ha ha......" Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, đôi mắt nội liễm hướng về Giang Tuyết nhân: “Bà Sở, nếu như con gái bà vẫn mạnh miệng không nhận tội, người dính dáng đến chuyện này sẽ càng nhiều."
Lời này của anh tuyệt đối là cảnh cáo.
Giang Tuyết Nhân giật mình một cái hồi hồn, Nhạc Viện tìm người làm việc, tất nhiên là phải thông qua anh trai bà. Bà ta thở phào một cái thật dài, lửa giận trong lòng cuồn cuộn. Một lũ người vô dụng!
Kể từ khi Sở Hoành Sanh nghe được cú điện thoại, sắc mặt cũng đã khó coi tới cực điểm. Ông ta nhíu mày nhìn chằm chằm hai mẹ con đối diện kia, vẻ mặt dần dần âm trầm.
Mắt thấy mẹ sẽ bị dính líu, Sở Nhạc Viện không còn cách nào khác, cô ta cắn môi, tức giận nói: "Không liên quan đến người khác, là tôi sai người ta làm vậy! Mà tôi không có ác ý, chỉ muốn để cho các nhà các người bớt giận!"
"Sở Nhạc Viện!" Quyền Yến Thác nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ta, cười nhạo nói: "Biện pháp cô giúp người ta bớt giận thật đúng là đặc biệt, nhưng chuyện của nhà của chúng tôi, lúc nào đến phiên cô nhúng tay, cô thì có quyền gì hả?!"
Cả khuôn mặt của Sở Nhạc Viện chợt đỏ bừng, lại không có cách nào phản bác. Cô ta lúng túng đứng tại chỗ, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.
"Phải xử trí thế nào?" Sở Hoành Sanh chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn.
Quyền Yến Thác bĩu môi, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp một cái: "Nếu nhà họ Sở có hai cô con gái thì nên xử trí công bằng!"
Câu nói của anh vang ở bên tai, Sở Kiều mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt của anh, thấy lại là mặt anh tràn đầy ý cười, còn có nhàn nhạt cưng chiều mà cô đã từng thấy.
"Nhạc Viện!" Sở Hoành Sanh trầm mặt, tức giận nói: "Nói xin lỗi!"
"Ba, " Sở Nhạc Viện bĩu môi, uất ức nói: "Con thật sự là muốn vì chúng ta, chị ta chọc giận nhà họ Quyền, cuối cùng cũng phải đến chịu nhận lỗi, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông a!"
"Câm miệng ——"
Sở Hoành Sanh tức giận không kềm được, lần đầu tiên nổi giận với cô ta đến vậy, "Con còn dám nói nữa hả? Phương pháp tạ tội của con như vậy mà được sao, quả thật là hồ đồ!"
Từ nhỏ đến lớn, Sở Nhạc Viện chưa từng bị ba mắng đến như vậy, cô ta uất ức muốn chết, nước mắt tràn mi.
"Mau nói xin lỗi!"
"Con không nói!"
Sở Nhạc Viện vốn đã rất mất mặt rồi, lại phải nói xin lỗi Sở Kiều, tuyệt đối cô ta sẽ không có cách nào nhìn mặt người khác.
Mặc dù con gái có lỗi, nhưng Giang Tuyết Nhân vẫn thiên về con mình, bà ta đứng dậy tới khuyên nhưng bị chồng mình đẩy ra, "Không cho nói đỡ cho nó."
Sắc mặt Giang Tuyết Nhân cứng đờ, câu nói kế tiếp cũng nghẹn ở trong cổ họng. Bà ta liếc qua con gái, cũng cả giận nói: "Nhạc Viện, đi nói xin lỗi!"
Cha mẹ cùng làm áp lực, hoàn toàn kích động phòng tuyến trong lòng Sở Nhạc Viện. Cô ta nghẹn ngào, một đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm Sở Kiều, chính là không chịu chịu thua: "Tôi không nói xin lỗi! Không nói! Không nói!"
"Bốp!——"
Sở Hoành Sanh tát mạnh một cái, sức lực rất lớn.
Nằm mơ Sở Nhạc Viện cũng không nghĩ tới ba cô ta lại động thủ, cô ta ngơ ngác đứng tại chỗ, hứng trọn cái tát mạnh mạnh mẽ mẽ. Cô ta chỉ cảm thấy lỗ tai bên phải ông ông vang, trên mặt đau rát.
Vốn là vẻ mặt Sở Kiều đang lạnh nhạt, lúc này ánh mắt cũng giật giật.
Từ nhỏ đến lớn, cô ở nhà nghịch ngợm gây sự, mỗi lần phạm sai lầm đều sẽ bị phạt. Nhưng nghiêm trọng nhất chính là phạt đứng nhịn đói, ba lại chưa đánh cô một cái.
Sở Nhạc Viện lại càng chưa từng. Ở nhà cô ta vẫn luôn là ngoan ngoãn, ngay cả phạt đứng cũng chưa từng có.
Lần này tát tay thật đúng là lần đầu tiên.
Sở Kiều nhìn dấu năm ngón tay đỏ tươi trên mặt cô ta, trong lòng khẽ thoáng qua cái gì đó, có cảm giác rất khó tả
"Ba, ba vừa đánh con?" Sở Nhạc Viện không dám tin bụm mặt, nước mắt lắn từ khóe mắt xuống.
Một tát này tới quá nhanh, Giang Tuyết Nhân cũng còn chưa phục hồi tinh thần lại. Đợi bà ta thấy rõ gương mặt sưng lên thật to của con gái, trong nháy mắt hồng con mắt, bước nhanh tới lôi cô ta vào trong ngực.
"Hoành Sanh, làm sao anh lại động thủ đánh con bé?"
"Nó còn không đáng đánh sao!"
Lửa giận trong lòng Sở Hoành Sanh khó tiêu, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
Sở Nhạc Viện đẩy ra tay mẹ mình ra, thẳng vào bà mình, hỏi "Ba, từ nhỏ đến lớn, ba còn chưa mắng con lấy một lần, huống chi là đánh con. Nhưng hôm nay, bời vì chị ta mà ba đánh con sao?!"
Sở Hoành Sanh nhìn bên mặt sưng lên của cô ta, đôi mắt tối lại, rồi lại thở dài nói: " Chẳng lẽ đến bây giờ con vẫn chưa chịu nhận lỗi nữa sao?"
Nước mắt như sương mù che tầm mắt, Sở Nhạc Viện bụm mặt, xoay người chạy lên lầu. Mắt thấy cô ta khóc chạy đi, Giang Tuyết Nhân không yên lòng, cũng đuổi theo cô ta lên lầu.
Làm thành như vậy, thật đúng là loạn!
Sở Hoành Sanh nâng trán, nhíu mày nhìn về phía Sở Kiều: "Hai người muốn xử lý như thế nào?"
Lần này Quyền Yến Thác không có mở miệng, giao quyền quyết định lại cho người bên cạnh.
"Nếu như mà tôi nói xử lý như thế nào, ba có thể đồng ý không?" Vẻ mặt của Sở kiều tự nhiên, giọng điệu cũng rất thoải mái.
Nghe được lời của cô, vẻ mặt Sở Hoành Sanh cứng ngắc, cho không được đáp án.
Đã sớm phỏng đoán được thái độ của ông ta, Sở Kiều không hề thất vọng. Cô cười cười, giọng nói như thường: "Nói cho con gái của ba, từ nay về sau ít dính vào chuyện của tôi, nếu có lần sau nữa, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!"
"Con cũng là con gái của ba" Sở Hoành Sanh bất mãn giọng điệu của cô, phản bác.
"Tôi?" Sở Kiều đưa tay chỉ mình, đột nhiên liền cười lên, cười rất lớn tiếng. Hồi lâu sau, cô dừng cười, quay đầu nhìn chằm chằm mắt cha mình, không nhúc nhích.
"Con là con gái của ba, là con gái nhà họ Sở!" Ánh mắt của cô sắc bén, Sở Hoành Sanh bất đắc dĩ mở miệng.
Sở Kiều vén tóc, hỏi ngược lại: "Là con gái bị ba bán đi mới phải chứ!"
Sắc mặt của Sở Hoành Sanh trầm xuống, trong nháy mắt cau mày: "Đây là ý gì?"
"Lời nói thật!" Trong lòng Sở Kiều hoàn toàn bình thản, thản nhiên nói: "Thật ra thì ba nên để tôi giúp ba định giá tiền. Nói như vậy không chừng, tôi có thể định ra giá cao hơn hoặc tìm một vị kim chủ có tiền hơn chẳng hạn?"
Những lời này vừa chói tai vừa khó nghe, Sở Hoành Sanh mím môi, tức giận nói: "Đây là thái độ con gái nên nói chuyện với ba mình sao?"
"Ba?!"
Những lời này để lại kịch thích thật sâu ở mỗi dây thần kinh của Sở Kiều, đôi mắt đen nhánh của cô ảm đạm, mơ hồ cười nói: "Vậy ba nói một chút, nhiều năm như vậy ba đã làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với tôi chưa? Lúc tôi bị bệnh, ba đã từng chăm sóc tôi lần nào sao? Lúc tôi thương tâm khổ sở, ba có an ủi tôi câu nào chưa? Lúc tôi bị người ta khi dễ, ba có từng quan tâm đến tôi giây phút nào chưa?!"
Đôi mắt Sở Kiều sáng ngời, nhìn chằm chằm mặt của ba mình, gằn từng chữ: "Lúc trước, khi còn học tiểu học có một lần tôi cũng thi được điểm tối đa, bởi vì tôi muốn ba được vui, muốn ba đi họp phụ huynh cho tôi, dù là chỉ có một lần thôi nhưng thế nào chứ? Tôi cũng vậy có thể để cho thầy cô và bạn học thấy được, ta cũng là đứa bé có cha, nhưng cho tới bây giờ ba cũng từng xuất hiện một lần! Lên trung học tôi còn cố gắng, nhưng sau lại liền hiểu, bất luận tôi cố gắng thế nào, ba cũng sẽ không tới! Ba nói lúc nào tôi cũng làm ba mất mặt, tôi đánh nhau tôi trốn học tôi uống say, vậy ba có từng hỏi vì sao tôi lại trở nên thế này hay không?"
"Ba có không?" Sở Kiều nhẹ nhàng hỏi, hỏi xong mình vừa cười.
Nghe chất vấn của cô, mày kiếm của Sở Hoành Sanh nhíu chặt, lúc này vẻ mặt càng thêm khó coi hơn lúc nãy.
Hốc mắt Sở Kiều hồng hồng, nhưng không có nước mắt chảy xuống.
Đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác khẽ đảo quanh, những lời cô vừa bộc bạch, tất cả anh đều nghe được, gương mặt tuấn tú không tự chủ trở nên lạnh lùng.
Nhắc tới chuyện cũ, Sở Kiều vẫn nhịn không được khổ sở.
Hồi lâu sau, cô thu lại cảm xúc, thẳng người đứng lên đi tới bên cạnh ba. Nhiều năm như vậy, mỗi lần đứng trước mặt ba, cô đều chống đối ông, lần này, cô không muốn giận lẫy thêm nữa.
"Ba." Sở Kiều gọi một tiếng này rất nặng, cô mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh: "Từ nay về sau, ba đừng nghĩ lại đem con đi đổi lấy thứ gì, bởi vì con đã bán mình rồi! Bán hoàn toàn!"
Sóng mắt Sở Hoành Sanh khẽ động, giây phút nhìn thấy cô cùng Quyền Yến Thác xuất hiện, hình như ông đã đoán được cái gì. Bây giờ nghe cô chính miệng nói ra, vẫn là khó mà tiếp nhận!
Sở Kiều hít sâu một hơi, vẻ kinh dị nơi đáy mắt biến mất, "Về sau nhà họ Sở chỉ có một đứa con gái, kẻ làm cho ba thất vọng kia không còn nữa!"
Buông những lời này xong, Sở Kiều xoay người rời đi.
"Đứng lại ——"
Sở Hoành Sanh giận tím mặt, "Con muốn bỏ nhà theo người đàn ông này à? Không minh bạch đi theo cậu ta như vậy sao?!"
Quyền Yến Thác vừa mới đè lửa giận xuống, lại dâng trào lên. Đi theo anh, làm sao lại là không minh bạch?!
"Ông không có tư cách quản thúc tôi!"
Sở Kiều quay người lại, không hề chớp mắt theo dõi ông ta, nói: "Cõi đời này chỉ có hai người có tư cách dạy dỗ tôi! Người thứ nhất là mẹ đã sinh ra tôi, người thứ hai là bà ngoại đã nuôi dạy! Hôm nay họ đều không ở đây, tôi và nhà họ Sở chẳng có chút quan hệ nào."
"......"
Sở Hoành Sanh bị cô chọc tức nói không nên lời, trơ mắt nhìn Quyền Yến Thác kéo tay cô, dẫn cô đi.
Bước ra cửa chính, không khí mát mẻ bên ngoài phả vào mặt. Sở Kiều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Ừ, hôm nay thật là một ngày tốt lành!
Sở Kiều nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, muốn nói tiếng cảm ơn, lại thấy gương mặt âm trầm của anh.
"Thế nào?"
Sở Kiều không hiểu, hồ nghi hỏi anh. Chuyện mới vừa rồi giải quyết rất tốt ma, làm sao mà anh lại mất hứng nữa rồi?
Môi mỏng của Quyền Yến Thác mím chặt, gương mặt tuấn tú nhiễm sự tức giận, nói: "Dám nói dựa vào cái gì mà đi theo ông đây? Còn dám nói đi theo ông đây là không minh bạch?!"
Phốc ——
Sở Kiều cười phun, nghĩ thầm so đo với bọn người đó làm gì chứ!
Nhưng cô lại quên mất, Quyền Yến Thác là một người đàn ông vô cùng yêu thích so đo!
Tại sao? Không hiểu rõ những lời này, anh quyết không cho phép lại có người nào nói nữa!
Bị kéo lên xe, Sở Kiều còn chưa kịp nói chuyện, người nào đó đã nổ máy, lái xe đi với tốc độ kinh người.
Một đường chạy như bay nhanh, Sở Kiều nắm tay vịn, cảm thụ cảm giác lo sợ bị rớt xuống xe. Rốt cuộc xe cũng dừng lại, cô vừa thở phào nhẹ nhõm, đã bị người đàn ông dùng sức kéo đi ra.
"Đi vào!"
Quyền Yến Thác kéo Sở Kiều, trực tiếp đi vào bên trong.
Bước chân của anh rất lớn, Sở Kiều theo không kịp, chỉ có thể chạy chậm theo. Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu lên nhìn một chút, thoáng chốc đổi sắc mặt.
Chất vấn trong miệng còn chưa thốt thành lời, Quyền Yến Thác không nhịn được liếc tới, nhỏ giọng cảnh cáo nàng: "Thức thời thì đừng hỏi nhiều, đi theo tôi vào."
Cục dân chính, mặc dù Sở Kiều chưa đến chỗ này lần nào, nhưng cũng biết là làm cái gì!
Cô muốn tránh thoát, nhưng người đàn ông ghìm cổ tay chặt cứng. Hơn nữa lúc kéo đi, liên lụy đến cơ đùi chua xót đau đớn, cô cắn môi, ngay cả tiếng mắng cũng không kêu được.
Biệt thự sáng ngời, lát gạch men sứ màu trắng theo phong cách Châu Âu hết sức tinh tế, thỉnh thoảng có xen vào vài chi tiết hoa văn phức tạp. Sa lon màu vàng nhạt đặt trong phòng khách đầy xa hoa, ngồi vào có cảm giác như ngồi giữa tầng mây, quả thật là rất thoải mái.
Sở Kiều co duỗi tay chân, trước kia cô không thường ở nhà, ghế sa lon này cũng chưa ngồi lần nào. Hôm nay được dịp ngồi vào thậm chí có cảm giác rất đặc biệt.
Cô liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thấy anh hơi cúi đầu, vuốt vuốt điện thoại di động.
Ngón tay Quyền Yến Thác khẽ lướt, đột nhiên Sở Kiều nhớ đến video hôm qua anh lấy ra, trong lòng dường như hiểu ra điều gì.
Giang Tuyết Nhân lôi kéo con gái ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt của mẹ con hai người cũng không tốt. Nhất là Sở Nhạc Viện, cô ta nhìn thấy mấy dấu hôn mập mờ bên cổ Sở Kiều, cười khinh bỉ.
Người giúp việc đi lên lầu gọi, sau khi Sở Hoành Sanh nghe được trong nhà người tới, mặc thêm quần áo đàng hoàng vào liền vội vã từ thư phòng bước ra, trực tiếp xuống lầu.
Trong phòng khách cực kỳ an tĩnh. Tất cả mọi người ngồi không, không một người nói chuyện.
Kể từ sau khi rời khỏi lễ đính hôn, suốt mấy ngày không ai trông thấy bóng dáng Sở Kiềuở đâu cả. Sở Hoành Sanh vừa nhìn thấy cô, đáy lòng lại dâng lên lửa giận. Ông ta trầm mặt đi tới, tức giận nói: "Con còn biết về nhà sao?"
"Nhà?" Sở Kiều thấp giọng cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh: "Tôi có nhà sao?"
Những lời này khiến Sở Hoành Sanh sững sờ, ông ta mím môi, sâu trong đáy mắt lóe lên sự khác thường.
Đảo mắt qua thấy Quyền Yến Thác, ông ta không thể không tạm thời thu lại sự tức giận: "Phiền toái Quyền thiếu tới đây một chuyến, vốn nên là Hoành Sanh đi tới cửa tạ tội, đều là Sở Kiều không hiểu chuyện, ngày mai tôi sẽ dẫn con bé đến nhận tội!"
"Loại chuyện như tạ tội thế này thì đã có người làm thay ông rồi." Quyền Yến Thác cười cười, môi mỏng nâng lên độ cong nghiêm nghị.
Lời nói của anh vừa dứt, sắc mặt của Sở Nhạc Viện ngồi đối diện lập tức thay đổi trở nên trắng xanh, lập tức bối rối. Cô ta cắn môi, vẻ mặt lo lắng, theo đạo lý mà nói cô ta làm việc không chê vào đâu được, sẽ không để lại sơ hở gì.
Nghĩ như vậy, cô ta thảnh thơi không ít, cảm xúc lo lắng vô cùng cũng giảm bớt.
Dù sao Sở Hoành Sanh cũng là người từng trải, kinh nghiệm lăn lộn tìm tòi trong thương trường không ít, ông ta nhanh chóng nghe ra hàm ý khác của câu nói này, hỏi tới: "Cậu có lời gì cứ nói thẳng."
Quyền Yến Thác sang người bên cạnh, thấy sắc mặt cô bình thản, không nhìn ra chút cảm xúc gì. Lúc này mới cầm điện thoại di động lên, mở ra video ra, phát lại toàn bộ hai đoạn phim tối qua.
Đoạn thứ nhất là hình ảnh ở khách sạn, dĩ nhiên Sở Hoành Sanh nhớ ngày hôm qua ngày, chỉ là ông ta không ngờ Sở Kiều lại xuất hiện. Bất giác, ông ta quay sang nhìn cô, lại chỉ có thể thấy được ánh mắt bình thản như nước của cô.
Xem một màn trong thang máy, Sở Hoành Sanh khiếp sợ trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin tưởng.
Lại tiếp sau đó, chính tại bên ngoài biệt thự, Sở Kiều bị người ta bỏ lại. Sở Hoành Sanh hoàn toàn mặt đen, loại chuyện như vậy thật sự không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là có người nào đó đứng phía sau tất cả những chuyện này ư?!
Video phát xong, tất cả mọi người thấy rất rõ ràng.
Giang Tuyết Nhân cũng cảm giác chuyện này kỳ hoặc, nhưng nghĩ lại, giống như đã hiểu ra cái gì. Bà ta quay đầu sang chăm chú nhìn cô con gái ngồi bên cạnh, ánh mắt sắc bén, sau khi nhìn thấy Sở Nhạc Viện né tránh ánh mắt, cả trái tim bà ta nhói một cái.
"Đây là chuyện người nào làm?" Sở Hoành Sanh quay người ngồi xuống, trầm giọng hỏi. Ông ta tin tưởng nếu Quyền Yến Thác lấy những thứ đồ này ra, đương nhiên là đã biết người sau màn là người nào.
Mày kiếm của Quyền Yến Thác đầy cợt nhã, ánh mắt thâm thúy bắn về phía người ngồi đối diện. Anh không nói gì, chỉ là hai mắt chĩa vào người Sở Nhạc Viện, lại làm cô ta kinh hãi hoảng hồn, sắc mặt xám trắng.
"Nhìn tôi làm gì?" Rốt cuộc vẫn là người thiếu kiên nhẫn, Sở Nhạc Viện tức giận chất vấn.
"Nhìn cô đương nhiên là vì có đạo lý mới nhìn." Quyền Yến Thác khẽ mím môi, giọng nói sắc bén: "Vậy chứ chẳng lẽ cô cho là mình lớn lên có bộ dạng đẹp đến thế ư?"
"Anh——"
Sở Nhạc Viện nói không lại anh, ngồi ở trên sô pha thở hổn hển.
Mắt thấy đầu mâu chĩa thẳng đến con gái út, ánh mắt của Sở Hoành Sanh lóe lóe, hỏi "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hỏi cô ta!" Quyền Yến Thác đưa ngón tay chỉ thẳng, vẻ mặt lẫm liệt.
Sở Nhạc Viện chột dạ cười cười, vẫn còn cố làm ra vẻ trấn tĩnh: "Anh có ý gì? Cái gì tôi cũng không biết."
"Không biết?" Đôi môi mỏng của Quyền Yến Thác mím nhẹ, sắc mặt từ từ khó coi xuống: "Sở Nhạc Viện, trình độ nói dối của cô thật sự không cao. Tôi mà là cô, tuyệt đối sẽ không vọng tưởng phủi sạch đi, đừng để phí công mấy anh chàng xe tải chứ!"
Nghe vậy, sắc mặt của Sở Nhạc Viện trắng bệch, hai tay cô ta nắm chặt lại chung một chỗ.
Sở Hoành Sanh nghe mà như rơi vào trong sương mù, tựa hồ vẫn không biết rõ. Ông ta liếc nhìn Giang Tuyết Nhân, lại thấy vẻ mặt bà ta lộ ra sự khẩn trương, trong lòng cũng có nghi ngờ.
"Cô tự nói hay là muốn người khác nói hộ cô đây?"
Quyền Yến Thác giận tái mặt, kiên nhẫn đã dùng hết, không muốn phí sức với cô ta nữa.
Lúc này, Sở Nhạc Viện đã trở nên hoảng loạn, nhưng ba đang ngồi ở vị trí đối diện, cô ta cũng không thể mở miệng nhờ mẹ giúp đỡ, chỉ có thể cắn răng chống cự đến cùng: “Lúc trước Sở Kiều đào hôn, khiến nhà họ Quyền khó chịu như vậy, hôm nay anh vẫn còn ra mặt vì cô ta sao? Thật là quá buồn cười!"
"Tôi ra mặt vì ai thì có liên quan đến cô sao?" Người đàn ông nói năng mạnh bạo, không chừa chút chỗ hở cho người ta phản bác.
Sở Nhạc Viện vốn được nuông chiều từ nhỏ, lúc này bị người ta dẫm lên cái đuôi, càng cố nói bậy để che giấu.
"Quyền Yến Thác, tại sao anh lại ra mặt vì cô ta chứ?!"
Sở Nhạc Viện giận dữ, không chút suy nghĩ, bật thốt lên.
Lời này của cô ta vừa ra khỏi mồm, gương mặt tuấn tú của Quyền Yến Thác đột nhiên trở nên lạnh lùng, anh híp mắt, trong mắt có ý lạnh.
Bên này vợ chồng nhà họ Sở cũng kinh ngạc đến ngây người ở, nghe được lời nói này của con gái, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
"Vì anh ấy là người đàn ông của tôi!"
Người vẫn ngồi trên sô pha mà không lên tiếng nãy giờ, khẽ nói một câu, lời vừa nói xong lại tạo nên phong ba sóng ngầm mãnh liệt.
Quyền Yến Thác hơi kinh ngạc một chút, cũng không nghĩ đến cô lại có thể nói ra những lời này, môi mỏng đang mím buông lỏng một chút.
Sở Nhạc Viện nhìn chằm chằm vết đỏ mập mờ trên cổ cô, cười nhạo: "Hừ, không biết xấu hổ!"
"Đừng nói giống như mình tốt đẹp hơn người khác!" Sở Kiều không vội cũng không giận, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi không có trộm không có giành của ai, dĩ nhiên tốt đẹp hơn nhiều so với cô!" (*)
(*): đoạn này là đoạn chơi chữ, ý SNV mắng SK “không cần thể diện" (không biết xấu hổ ấy), SK đốp lại là “đừng nói giống như chỉ có cô mới có thể diện, tôi không...., đương nhiên là có thể diện hơn cô" (tốt đẹp hơn ấy)
Trong những lời này giấu thâm ý, đương nhiên người họ Sở nghe vào tai đều hiểu hết. Nhất là Sở Nhạc Viện, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến trắng bệch.
Đời này, nếu so ra thì cái gì cô ta cũng hơn Sở Kiều, chỉ duy mỗi chuyện của Quý Tư Phạm khiến cô ta mãi mãi chịu thua.
Bởi vì đầu tiên là Quý Tư Phạm qua lại với Sở Kiều, đến phiên cô thì đã trở thành người đến sau.
Cô ta không phục, lại không sao thoát được chuyện này.
Mắt thấy này hai hai chị em sẽ cãi vả, Sở Hoành Sanh trầm mặt, quát lớn: "Được rồi, tất cả im hết đi! Trước tiên nói chuyện chính mới là quan trọng nhất."
Ông ta quay đầu nhìn về phía Quyền Yến Thác, lại hỏi lần nữa: "Chuyện của Sở Kiều có liên quan đến Nhạc Viện sao?"
Quyền Yến Thác nhún nhún vai, cầm điện thoại gọi cho ai đó, sau đó lời khai của nhân chứng qua loa điện thoại vang lên: "Ngày hôm trước, cô hai nhà họ Sở bảo chúng tôi đi bắt cóc một người, cô ta nói chỉ cần chụp thuốc mê đối phương, sau đó đưa đến bên ngoài một ngôi biệt thự là được, sau khi thảnh công cho chúng tôi hai vạn đồng tiền......"
Từng câu từng chữ trong bằng chứng rõ ràng, không thể nguỵ biện. Giang Tuyết Nhân chán nản ngồi ở trên sô pha, hai tay xuôi bên người nắm chặt.
Dù thế nào thì Sở Nhạc Viện cũng không thể ngờ, anh thật sự có thể bắt được người. Mặc dù cô ta sợ, lại chỉ có thể chống chế nói đỡ: "Ngậm máu phun người! Tôi chưa làm loại chuyện như vậy, tuyệt đối không có!"
"Ha ha......" Quyền Yến Thác cười khẽ một tiếng, đôi mắt nội liễm hướng về Giang Tuyết nhân: “Bà Sở, nếu như con gái bà vẫn mạnh miệng không nhận tội, người dính dáng đến chuyện này sẽ càng nhiều."
Lời này của anh tuyệt đối là cảnh cáo.
Giang Tuyết Nhân giật mình một cái hồi hồn, Nhạc Viện tìm người làm việc, tất nhiên là phải thông qua anh trai bà. Bà ta thở phào một cái thật dài, lửa giận trong lòng cuồn cuộn. Một lũ người vô dụng!
Kể từ khi Sở Hoành Sanh nghe được cú điện thoại, sắc mặt cũng đã khó coi tới cực điểm. Ông ta nhíu mày nhìn chằm chằm hai mẹ con đối diện kia, vẻ mặt dần dần âm trầm.
Mắt thấy mẹ sẽ bị dính líu, Sở Nhạc Viện không còn cách nào khác, cô ta cắn môi, tức giận nói: "Không liên quan đến người khác, là tôi sai người ta làm vậy! Mà tôi không có ác ý, chỉ muốn để cho các nhà các người bớt giận!"
"Sở Nhạc Viện!" Quyền Yến Thác nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ta, cười nhạo nói: "Biện pháp cô giúp người ta bớt giận thật đúng là đặc biệt, nhưng chuyện của nhà của chúng tôi, lúc nào đến phiên cô nhúng tay, cô thì có quyền gì hả?!"
Cả khuôn mặt của Sở Nhạc Viện chợt đỏ bừng, lại không có cách nào phản bác. Cô ta lúng túng đứng tại chỗ, một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết.
"Phải xử trí thế nào?" Sở Hoành Sanh chậm rãi mở miệng, âm thanh khàn khàn.
Quyền Yến Thác bĩu môi, đôi mắt đào hoa hẹp dài híp một cái: "Nếu nhà họ Sở có hai cô con gái thì nên xử trí công bằng!"
Câu nói của anh vang ở bên tai, Sở Kiều mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn vào mắt của anh, thấy lại là mặt anh tràn đầy ý cười, còn có nhàn nhạt cưng chiều mà cô đã từng thấy.
"Nhạc Viện!" Sở Hoành Sanh trầm mặt, tức giận nói: "Nói xin lỗi!"
"Ba, " Sở Nhạc Viện bĩu môi, uất ức nói: "Con thật sự là muốn vì chúng ta, chị ta chọc giận nhà họ Quyền, cuối cùng cũng phải đến chịu nhận lỗi, cởi chuông phải nhờ người buộc chuông a!"
"Câm miệng ——"
Sở Hoành Sanh tức giận không kềm được, lần đầu tiên nổi giận với cô ta đến vậy, "Con còn dám nói nữa hả? Phương pháp tạ tội của con như vậy mà được sao, quả thật là hồ đồ!"
Từ nhỏ đến lớn, Sở Nhạc Viện chưa từng bị ba mắng đến như vậy, cô ta uất ức muốn chết, nước mắt tràn mi.
"Mau nói xin lỗi!"
"Con không nói!"
Sở Nhạc Viện vốn đã rất mất mặt rồi, lại phải nói xin lỗi Sở Kiều, tuyệt đối cô ta sẽ không có cách nào nhìn mặt người khác.
Mặc dù con gái có lỗi, nhưng Giang Tuyết Nhân vẫn thiên về con mình, bà ta đứng dậy tới khuyên nhưng bị chồng mình đẩy ra, "Không cho nói đỡ cho nó."
Sắc mặt Giang Tuyết Nhân cứng đờ, câu nói kế tiếp cũng nghẹn ở trong cổ họng. Bà ta liếc qua con gái, cũng cả giận nói: "Nhạc Viện, đi nói xin lỗi!"
Cha mẹ cùng làm áp lực, hoàn toàn kích động phòng tuyến trong lòng Sở Nhạc Viện. Cô ta nghẹn ngào, một đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm Sở Kiều, chính là không chịu chịu thua: "Tôi không nói xin lỗi! Không nói! Không nói!"
"Bốp!——"
Sở Hoành Sanh tát mạnh một cái, sức lực rất lớn.
Nằm mơ Sở Nhạc Viện cũng không nghĩ tới ba cô ta lại động thủ, cô ta ngơ ngác đứng tại chỗ, hứng trọn cái tát mạnh mạnh mẽ mẽ. Cô ta chỉ cảm thấy lỗ tai bên phải ông ông vang, trên mặt đau rát.
Vốn là vẻ mặt Sở Kiều đang lạnh nhạt, lúc này ánh mắt cũng giật giật.
Từ nhỏ đến lớn, cô ở nhà nghịch ngợm gây sự, mỗi lần phạm sai lầm đều sẽ bị phạt. Nhưng nghiêm trọng nhất chính là phạt đứng nhịn đói, ba lại chưa đánh cô một cái.
Sở Nhạc Viện lại càng chưa từng. Ở nhà cô ta vẫn luôn là ngoan ngoãn, ngay cả phạt đứng cũng chưa từng có.
Lần này tát tay thật đúng là lần đầu tiên.
Sở Kiều nhìn dấu năm ngón tay đỏ tươi trên mặt cô ta, trong lòng khẽ thoáng qua cái gì đó, có cảm giác rất khó tả
"Ba, ba vừa đánh con?" Sở Nhạc Viện không dám tin bụm mặt, nước mắt lắn từ khóe mắt xuống.
Một tát này tới quá nhanh, Giang Tuyết Nhân cũng còn chưa phục hồi tinh thần lại. Đợi bà ta thấy rõ gương mặt sưng lên thật to của con gái, trong nháy mắt hồng con mắt, bước nhanh tới lôi cô ta vào trong ngực.
"Hoành Sanh, làm sao anh lại động thủ đánh con bé?"
"Nó còn không đáng đánh sao!"
Lửa giận trong lòng Sở Hoành Sanh khó tiêu, sắc mặt càng thêm thâm trầm.
Sở Nhạc Viện đẩy ra tay mẹ mình ra, thẳng vào bà mình, hỏi "Ba, từ nhỏ đến lớn, ba còn chưa mắng con lấy một lần, huống chi là đánh con. Nhưng hôm nay, bời vì chị ta mà ba đánh con sao?!"
Sở Hoành Sanh nhìn bên mặt sưng lên của cô ta, đôi mắt tối lại, rồi lại thở dài nói: " Chẳng lẽ đến bây giờ con vẫn chưa chịu nhận lỗi nữa sao?"
Nước mắt như sương mù che tầm mắt, Sở Nhạc Viện bụm mặt, xoay người chạy lên lầu. Mắt thấy cô ta khóc chạy đi, Giang Tuyết Nhân không yên lòng, cũng đuổi theo cô ta lên lầu.
Làm thành như vậy, thật đúng là loạn!
Sở Hoành Sanh nâng trán, nhíu mày nhìn về phía Sở Kiều: "Hai người muốn xử lý như thế nào?"
Lần này Quyền Yến Thác không có mở miệng, giao quyền quyết định lại cho người bên cạnh.
"Nếu như mà tôi nói xử lý như thế nào, ba có thể đồng ý không?" Vẻ mặt của Sở kiều tự nhiên, giọng điệu cũng rất thoải mái.
Nghe được lời của cô, vẻ mặt Sở Hoành Sanh cứng ngắc, cho không được đáp án.
Đã sớm phỏng đoán được thái độ của ông ta, Sở Kiều không hề thất vọng. Cô cười cười, giọng nói như thường: "Nói cho con gái của ba, từ nay về sau ít dính vào chuyện của tôi, nếu có lần sau nữa, tuyệt đối tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!"
"Con cũng là con gái của ba" Sở Hoành Sanh bất mãn giọng điệu của cô, phản bác.
"Tôi?" Sở Kiều đưa tay chỉ mình, đột nhiên liền cười lên, cười rất lớn tiếng. Hồi lâu sau, cô dừng cười, quay đầu nhìn chằm chằm mắt cha mình, không nhúc nhích.
"Con là con gái của ba, là con gái nhà họ Sở!" Ánh mắt của cô sắc bén, Sở Hoành Sanh bất đắc dĩ mở miệng.
Sở Kiều vén tóc, hỏi ngược lại: "Là con gái bị ba bán đi mới phải chứ!"
Sắc mặt của Sở Hoành Sanh trầm xuống, trong nháy mắt cau mày: "Đây là ý gì?"
"Lời nói thật!" Trong lòng Sở Kiều hoàn toàn bình thản, thản nhiên nói: "Thật ra thì ba nên để tôi giúp ba định giá tiền. Nói như vậy không chừng, tôi có thể định ra giá cao hơn hoặc tìm một vị kim chủ có tiền hơn chẳng hạn?"
Những lời này vừa chói tai vừa khó nghe, Sở Hoành Sanh mím môi, tức giận nói: "Đây là thái độ con gái nên nói chuyện với ba mình sao?"
"Ba?!"
Những lời này để lại kịch thích thật sâu ở mỗi dây thần kinh của Sở Kiều, đôi mắt đen nhánh của cô ảm đạm, mơ hồ cười nói: "Vậy ba nói một chút, nhiều năm như vậy ba đã làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với tôi chưa? Lúc tôi bị bệnh, ba đã từng chăm sóc tôi lần nào sao? Lúc tôi thương tâm khổ sở, ba có an ủi tôi câu nào chưa? Lúc tôi bị người ta khi dễ, ba có từng quan tâm đến tôi giây phút nào chưa?!"
Đôi mắt Sở Kiều sáng ngời, nhìn chằm chằm mặt của ba mình, gằn từng chữ: "Lúc trước, khi còn học tiểu học có một lần tôi cũng thi được điểm tối đa, bởi vì tôi muốn ba được vui, muốn ba đi họp phụ huynh cho tôi, dù là chỉ có một lần thôi nhưng thế nào chứ? Tôi cũng vậy có thể để cho thầy cô và bạn học thấy được, ta cũng là đứa bé có cha, nhưng cho tới bây giờ ba cũng từng xuất hiện một lần! Lên trung học tôi còn cố gắng, nhưng sau lại liền hiểu, bất luận tôi cố gắng thế nào, ba cũng sẽ không tới! Ba nói lúc nào tôi cũng làm ba mất mặt, tôi đánh nhau tôi trốn học tôi uống say, vậy ba có từng hỏi vì sao tôi lại trở nên thế này hay không?"
"Ba có không?" Sở Kiều nhẹ nhàng hỏi, hỏi xong mình vừa cười.
Nghe chất vấn của cô, mày kiếm của Sở Hoành Sanh nhíu chặt, lúc này vẻ mặt càng thêm khó coi hơn lúc nãy.
Hốc mắt Sở Kiều hồng hồng, nhưng không có nước mắt chảy xuống.
Đôi mắt thâm thúy của Quyền Yến Thác khẽ đảo quanh, những lời cô vừa bộc bạch, tất cả anh đều nghe được, gương mặt tuấn tú không tự chủ trở nên lạnh lùng.
Nhắc tới chuyện cũ, Sở Kiều vẫn nhịn không được khổ sở.
Hồi lâu sau, cô thu lại cảm xúc, thẳng người đứng lên đi tới bên cạnh ba. Nhiều năm như vậy, mỗi lần đứng trước mặt ba, cô đều chống đối ông, lần này, cô không muốn giận lẫy thêm nữa.
"Ba." Sở Kiều gọi một tiếng này rất nặng, cô mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh: "Từ nay về sau, ba đừng nghĩ lại đem con đi đổi lấy thứ gì, bởi vì con đã bán mình rồi! Bán hoàn toàn!"
Sóng mắt Sở Hoành Sanh khẽ động, giây phút nhìn thấy cô cùng Quyền Yến Thác xuất hiện, hình như ông đã đoán được cái gì. Bây giờ nghe cô chính miệng nói ra, vẫn là khó mà tiếp nhận!
Sở Kiều hít sâu một hơi, vẻ kinh dị nơi đáy mắt biến mất, "Về sau nhà họ Sở chỉ có một đứa con gái, kẻ làm cho ba thất vọng kia không còn nữa!"
Buông những lời này xong, Sở Kiều xoay người rời đi.
"Đứng lại ——"
Sở Hoành Sanh giận tím mặt, "Con muốn bỏ nhà theo người đàn ông này à? Không minh bạch đi theo cậu ta như vậy sao?!"
Quyền Yến Thác vừa mới đè lửa giận xuống, lại dâng trào lên. Đi theo anh, làm sao lại là không minh bạch?!
"Ông không có tư cách quản thúc tôi!"
Sở Kiều quay người lại, không hề chớp mắt theo dõi ông ta, nói: "Cõi đời này chỉ có hai người có tư cách dạy dỗ tôi! Người thứ nhất là mẹ đã sinh ra tôi, người thứ hai là bà ngoại đã nuôi dạy! Hôm nay họ đều không ở đây, tôi và nhà họ Sở chẳng có chút quan hệ nào."
"......"
Sở Hoành Sanh bị cô chọc tức nói không nên lời, trơ mắt nhìn Quyền Yến Thác kéo tay cô, dẫn cô đi.
Bước ra cửa chính, không khí mát mẻ bên ngoài phả vào mặt. Sở Kiều hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái.
Ừ, hôm nay thật là một ngày tốt lành!
Sở Kiều nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, muốn nói tiếng cảm ơn, lại thấy gương mặt âm trầm của anh.
"Thế nào?"
Sở Kiều không hiểu, hồ nghi hỏi anh. Chuyện mới vừa rồi giải quyết rất tốt ma, làm sao mà anh lại mất hứng nữa rồi?
Môi mỏng của Quyền Yến Thác mím chặt, gương mặt tuấn tú nhiễm sự tức giận, nói: "Dám nói dựa vào cái gì mà đi theo ông đây? Còn dám nói đi theo ông đây là không minh bạch?!"
Phốc ——
Sở Kiều cười phun, nghĩ thầm so đo với bọn người đó làm gì chứ!
Nhưng cô lại quên mất, Quyền Yến Thác là một người đàn ông vô cùng yêu thích so đo!
Tại sao? Không hiểu rõ những lời này, anh quyết không cho phép lại có người nào nói nữa!
Bị kéo lên xe, Sở Kiều còn chưa kịp nói chuyện, người nào đó đã nổ máy, lái xe đi với tốc độ kinh người.
Một đường chạy như bay nhanh, Sở Kiều nắm tay vịn, cảm thụ cảm giác lo sợ bị rớt xuống xe. Rốt cuộc xe cũng dừng lại, cô vừa thở phào nhẹ nhõm, đã bị người đàn ông dùng sức kéo đi ra.
"Đi vào!"
Quyền Yến Thác kéo Sở Kiều, trực tiếp đi vào bên trong.
Bước chân của anh rất lớn, Sở Kiều theo không kịp, chỉ có thể chạy chậm theo. Trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu lên nhìn một chút, thoáng chốc đổi sắc mặt.
Chất vấn trong miệng còn chưa thốt thành lời, Quyền Yến Thác không nhịn được liếc tới, nhỏ giọng cảnh cáo nàng: "Thức thời thì đừng hỏi nhiều, đi theo tôi vào."
Cục dân chính, mặc dù Sở Kiều chưa đến chỗ này lần nào, nhưng cũng biết là làm cái gì!
Cô muốn tránh thoát, nhưng người đàn ông ghìm cổ tay chặt cứng. Hơn nữa lúc kéo đi, liên lụy đến cơ đùi chua xót đau đớn, cô cắn môi, ngay cả tiếng mắng cũng không kêu được.
Tác giả :
Tịch Hề