Thức Cốt Tầm Tung
Chương 13: Hiểu rõ bộ mặt thật của nữ nhân

Thức Cốt Tầm Tung

Chương 13: Hiểu rõ bộ mặt thật của nữ nhân

Editor: Anh Cung

Beta: Tiểu Kê

=============================

Lúc mọi người đang nói cười vui vẻ, Hạ Quân Chi một mực làm quần chúng vây xem nãy giờ dời mắt nhìn sang camera quan sát, kinh hô một tiếng: “Không tốt, cô gái kia muốn chạy trốn!"

Trước khi Tùng Dung và Kiều Úc về đến, bốn người của tổ trọng án nghĩ thế nào cũng không thể ép cô gái mở miệng, vì thế Tề Tích đành phải trước đưa cô ta vào phòng thẩm vấn đợi, trong đó có camera giám thị nối thẳng đến phòng làm việc của họ.

Trong lúc này, cô gái kia không biết bị cái gì kích thích mà điên cuồng tông cửa, trên tay ôm thứ gì đó nhìn như một cuốn sách, vừa khóc vừa la: “Thả tôi ra! Tôi không có phạm tội, các người dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại chứ! Tôi không báo án nữa, thả tôi ra!"

Tùng Dung và Kiều Úc liếc mắt nhìn nhau một cái, nhanh chóng lao ra khỏi phòng, chạy về hướng phòng cách vách, những người còn lại cũng nhanh chóng đuổi kịp.

Tới nơi, Tề Tích nhanh chóng mở cửa, nữ sinh kia thấy cánh cửa đột nhiên mở ra liền bất chấp tất cả xông ra ngoài, Kiều Úc giữ cô ta lại.

“Bạn học, cô bình tĩnh một chút, đã xảy ra chuyện gì?"

Nữ sinh nhìn thấy Kiều Úc, nháy mắt sửng sốt một chút, tiếp theo khóc lớn lên: “Tôi không báo án nữa… Van cầu các anh thả tôi ra… Tôi cái gì cũng không biết… Thực sự …"

Tùng Dung vỗ trán có chút vô lực liếc mắt nhìn Kiều Úc: cô gái này không phải đầu óc có bệnh chứ?  Nói báo án là cô ta, nói không báo án cũng là cô ta, định đem cục cảnh sát thành nơi muốn vào là vào hả.

Kiều Úc bĩu môi, trừng y một cái: Anh mới có bệnh, cả nhà anh đều có bệnh.

Thu hồi tầm mắt, Kiều Úc nhẹ nhàng vỗ vai nữ sinh, dịu dàng nói: “Thả lỏng một chút, tinh thần của cô đang rất căng thẳng, bất kể cô biết chuyện gì cũng chưa cần nói vội, trước tiên ngồi xuống chúng ta trò chuyện một chút có được không?"

Có lẽ do Kiều Úc mặc áo sơ mi màu trắng có phần giống thiên sứ, cũng có thể do tướng mạo của hắn tạo cho người ta cảm giác an tâm, nữ sinh kia chỉ thút thít vài tiếng xong cũng không tiếp tục la hét đòi đi nữa.

Những người xung quanh nhìn Kiều Úc, đều nhao nhao giơ ngón tay cái lên dùng ánh mắt tỏ ý muốn hắn tiếp tục. Kiều Úc ho nhẹ một tiếng, dịu dàng vuốt tóc của nữ sinh: “Tôi là bác sĩ ở đây, tên là Lê Dạ Tinh, cô có thể gọi tôi là Dạ Tinh, cô không muốn đem chuyện này nói cho người khác, vậy cho tôi biết được không? Không chừng tôi có thể giúp cô."

Khóe miệng mọi người không kìm được mà run rẩy, pháp y… coi như là bác sĩ? Tùng Dung lườm họ một cái: câm miệng, đừng quấy rầy Lê Dạ Tinh. Mọi người ỉu xìu bĩu môi, trọng sắc kinh bạn gì gì đó là đáng ghét nhất.

Nữ sinh lắc đầu, giọt nước mắt như hạt đậu lăn xuống: “Vô ích… Chuyện này ai cũng không giúp được tôi, nếu tôi nói ra các anh nhất định không tin, không chừng còn cho rằng tôi bị thần kinh."

Kiều Úc nhìn Tùng Dung, Tùng Dung ngầm hiểu ý, chậm rãi bước lại gần: “Chào cô, tôi là đội trưởng ở đây, tên tôi là Tùng Dung. Cô có đầu mối gì đều có thể nói cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ tin tưởng cô."

Nữ sinh có chút sợ hãi ngước mắt lên, hốc mắt đỏ au còn ngấn nước, cô ôm chặt vật gì đó trong ngực nhỏ giọng hỏi: “Anh khẳng định tin tưởng tôi? Sẽ không cho rằng tôi nói nhảm?"

Tùng Dung cúi đầu nhìn vật trong ngực cô gái, xem chừng giống như một cuốn nhật ký, y bình tĩnh rời đi tầm mắt, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên."

Kiều Úc thấy nữ sinh đã thả lỏng, tâm trạng không còn kích động như vừa rồi, vội vàng thừa thắng xông lên: “Không bằng chúng ta vào trong phòng một chút đi, trong đó hoàn toàn cách biệt, không cần lo lắng có người sẽ nghe thấy cuộc đối thoại của chúng ta."

Nữ sinh sợ hãi nhìn Kiều Úc, hắn cười lên dịu dàng, nữ sinh cúi thấp đầu xuống lỗ tai bắt đầu đỏ lên, gật đầu nhẹ đến nỗi không thể nhận ra.

Trong lòng mọi người điên cuồng đổ mồ hôi, tình huống như thế cũng không quên dùng mỹ nam kế, Tiểu Tinh từ lúc nào trở thành ‘vật tẫn kỳ dụng’ như vậy…?

Ngồi lên sô pha mềm mại trong văn phòng, tâm tình của nữ sinh đã ổn định hơn nhiều, Thư Tình rót một ly cacao nóng đưa cho cô: “Bạn học, uống cái này chút đi, uống xong sẽ thấy thoải mái hơn nhiều."

Nữ sinh gật gật đầu, nhận lấy cái ly uống một ngụm, chậm rãi nhìn những người xung quanh, không chịu mở miệng, Tùng Dung hiểu ý vỗ vỗ vai Hạ Quân Chi: “Bốn người các cô cậu đi ra ngoài trước đi, tôi với Dạ Tinh ở trong này là đủ rồi."

Đám người Tề Tích tuy rằng rất muốn nghe tiếp, nhưng nếu bọn họ còn đứng đây thì cô ta tuyệt đối không mở miệng, không có biện pháp, cả đám chỉ có thể rối rắm gật đầu rời đi, trước khi đi Âu Dương còn liếc Tùng Dung, lấy tay chỉ lỗ tai, ý là: chúng tôi ở phòng bên cạnh mở camera, dùng tai nghe, nghe như bình thường.

Tùng Dung bất đắc dĩ cười cười, đóng cửa sau đó mới ngồi vào ghế sô pha. Nữ sinh kia sợ hãi liếc nhìn hai người, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi tên là Vương Đình, là bạn cùng phòng của Lý Hiểu Mẫn."

Kiều Úc gật đầu ý bảo cô nói tiếp, Vương Đình ngừng một chút đột nhiên ngẩng đầu chém đinh chặt sắt nói: “Tôi biết rõ ai là hung thủ giết chết Lý Hiều Mẫn." Nói xong, theo bản năng ôm chặt cuốn nhật ký trong lồng ngực.

Kiều Úc và Tùng Dung liếc nhau, xem ra cuốn nhật ký kia dường như có vấn đề. Tùng Dung thản nhiên tựa trên ghế sô pha, lên tiếng hỏi giống như đang nói chuyện phiếm: “Cô khẳng định đã nhìn thấy khuôn mặt hung thủ? Khi vụ án diễn ra cô có mặt ở hiện trường?"

“Không, không phải, tôi chỉ là suy đoán, thế nhưng tôi dám thề rằng việc này là do hắn làm!"

Kiều Úc không khỏi bật cười: “Suy đoán phiến diện không thể lấy làm chứng cớ, cô nói là ‘hắn’, vậy hắn là ai, cô bảo hắn giết thì nhất định là hắn sao? Tôi cũng rất hoài nghi, thực ra là cô giết Lý Hiều Mẫn, giá họa cho người gọi là ‘hung thủ’ này đi."

Vương Đình bất thình lình bật dậy, hướng về phía Kiều Úc rống lên: “Tôi vì sao phải giết quái vật kia? Giết cô ta tôi còn ngại bẩn tay mình."

Tùng Dung cùng Kiều Úc vô cùng kinh ngạc trừng lớn mắt, tình huống gì đây, Vương Đình không phải đến giúp Lý Hiều Mẫn sao, xem bộ dạng của cô ta hình như cực kỳ căm ghét Lý Hiểu Mẫn.

Tùng Dung nhíu mày, lạnh lùng nhìn Vương Đình: “Cô Vương, cô nói những lời này trước mặt cảnh sát, tôi hoàn toàn có thể hoài nghi cô có động cơ giết người."

“Ha ha ha… anh nói thật buồn cười! Tôi sao phải giết cô ta, hahaha… Tôi, tôi sợ cô ta còn không kịp…" Cô gái điền cuồng cười ha ha, sau đó đột nhiên ỉu xìu như bị thần kinh, lùi về một góc như đang gặp phải chuyện gì đó đáng sợ.

Kiều Úc bị phản ứng của cô ta làm cho hỗn loạn, một hồi khóc một hồi cười thật không bình thường chút nào.

Tùng Dung nhướn mày liếc hắn một cái: xem đi, tôi đã bảo cô ta có bệnh mà.

Kiều Úc đè xuống nghi hoặc trong lòng, tiếp tục hỏi: “Vậy cô nói cho chúng tôi biết là ai giết Lý Hiểu Mẫn, vì sao cô lại khẳng định như vậy?"

Lúc này Vương Đình giống như khôi phục lại bình thường, chém đinh chặt sắt nói: “Là bạn trai của cô ta giết, nhất định là hắn."

“Không phải cô ấy không có bạn trai sao?" Kiều Úc buột miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, tất cả đều là nghi vấn, chẳng lẽ lúc hỏi thăm trong trường, mấy nữ sinh kia không nói thật?

“Cô ta chưa từng nói cho người khác biết mình có một người bạn trai, nhưng mà tôi biết rõ cô ta chắc chắn có, hơn nữa quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng tốt."

Tùng Dung vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như cô ấy chưa hề đem chuyện này nói cho người khác biết, cô làm sao biết được?"

Sắc mặt Vương Đình bỗng tối sầm lại, đột nhiên trầm mặc cúi đầu, một lúc lâu mới lên tiếng, thanh âm như là có chút nghẹn ngào: “Việc này phải bắt đầu từ lúc chúng tôi mới quen biết nhau, tôi và Hiểu Mẫn vốn là học cùng trường trung học, về sau lên đại học lại trùng hợp ở cùng ký túc xá."

Kiều Úc nhướn mày: “Quan hệ của hai người tốt như vậy, vì sao sau lưng cô lại gọi cô ấy là quái vật?"

Vương Đình đột nhiên trở lên rất kích động, lập tức đứng dậy hét lên với Kiều Úc: “Cô ấy trước kia không phải bộ dạng như thế này". Lau lau nước mắt trên mặt, cô ta lại ngồi xuống tiếp tục kể: “Nhưng mà sau đó cô ấy bỗng nhiên thay đổi, như là trở thành một người khác, mỗi ngày không nói lời nào, một mực co lại trên giường viết nhật ký, viết xong chẳng biết vì sao lại bắt đầu cười, tiếng cười kia tưởng chừng cả đời tôi cũng không thể quên, vô cùng dọa người, giống như quỷ trong loại phim nữ quỷ, làm cho người ta dựng tóc gáy, trong ký túc xá lại chỉ có hai người chúng tôi, tôi sợ hãi hỏi cô ấy có chuyện gì vậy, kết quả cô ấy lạnh lùng quỷ dị nhìn tôi một cái, nói loại người ngu xuẩn như tôi không cần nhiều lời, nếu không cô ấy khó có thể không thay mặt thần linh mà trừng phạt tôi."

Kiều Úc nghe xong sau lưng toát mồ hôi lạnh, lại liên tưởng đến bộ dạng khủng bố sau khi chết của Lý Hiều Mẫn, da gà bắt đầu nổi lên: “Bắt đầu từ khi nào cô ấy trở nên như vậy?"

“Chính là bắt đầu từ lúc cô ấy gặp gỡ người đàn ông kia."

Tùng Dung càng ngày càng cảm thấy sự việc trở lên kỳ lạ, xoa cằm mở miệng hỏi: “Người đàn ông nào, bạn trai của cô ấy?"

Vương Đình ra sức gật đầu: “Đúng, chính là người đàn ông ấy. Tôi chưa từng gặp hắn ta, chỉ là từ lời nói của Lý Hiểu Mẫn đoán ra mà thôi. Tôi nhớ, vừa khai giảng năm đầu tiên, Lý Hiểu Mẫn nói thầm cho tôi biết cô ấy thích một người đàn ông, sau đó không tới vài ngày cô ấy cầm về một cuốn nhật ký, cực kỳ yêu thích nó, người khác nhìn một chút cũng không được, tôi lúc đó rất coi thường, đoán cuốn nhật ký này là của người đàn ông kia đưa cho nên không để ý."

Vương Đình dừng lại lấy hơi, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi: “Nhưng mà bắt đầu từ ngày đó, Lý Hiểu Mẫn liền thay đổi, ban đầu cô ấy có bí mật gì đều nói cho tôi biết, con người cũng rất lạc quan cởi mở, thế nhưng từ khi có cuốn nhật ký kia cô ấy không để ý đến bất kỳ ai, tính cách ngày càng cổ quái, thường xuyên dùng cách nhìn như là đang nhìn rác rưởi với những người xung quanh, kinh khủng nhất chính là mỗi lần viết nhật ký cô ấy đều nhắm mắt lại niệm một đoạn những từ ngữ kỳ quái, giống như là chú ngữ hoặc cầu khẩn gì đó."

“Sao lại thế? Cho dù là nói chuyện yêu đương cũng không thể trở thành người vì một nam nhân mà ném tất cả bạn bè đi như vậy." Kiều Úc khó hiểu lắc đầu, vỗ vỗ tay Tùng Dung: “Anh thấy thế nào?"

Sắc mặt Tùng Dung cực kỳ u ám, môi mỏng mím chặt như có rất nhiều tâm sự: “Nói như vậy, cuốn nhật ký là do người đàn ông đó đưa cho cô ấy, chứng tỏ người đàn ông kia cũng có vấn đề."

Kiều Úc gật đầu, hắn cũng cho rằng như vậy: “Cô nói Lý Hiểu Mẫn có phải tin một loại tà giáo nào đó không? Biểu hiện như vậy thoạt nhìn giống như bị người khác tẩy não."

“Đúng đúng! Đúng là giống như bị tẩy não!" Vương Đình kích động nhảy dựng lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, xem ra thật sự bị dọa tới sợ rồi: “Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng kia của cô ấy tôi liền sợ hãi, càng sợ hãi tôi lại càng muốn biết rốt cuộc mỗi ngày cô ấy viết gì trong quyển nhật ký, nó có ma lực gì biến cô ấy thành bộ dạng như vậy, cho nên… sau đó, có một ngày buổi tối tôi thừa dịp cô ấy đang ngủ…"

“Nhìn lén nhật ký của cô ấy?" Kiều Úc không đợi Vương Đình nói xong liền cắt ngang lời nói của cô, Vương Đình xấu hổ cúi đầu xuống gật gật đầu. Kiều Úc im lặng nhìn cuốn nhật ký trong lồng ngực Vương Đình thầm than ‘sự tò mò giết chết con mèo’ a.

Tùng Dung híp mắt, “Cô đọc được gì trên nhật kí của cô ấy?"

Vương Đình cúi thấp đầu nên không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, chỉ nhìn thấy đôi vai của cô hơi run rẩy, đến cuối cùng thì cả cơ thể đều run lên kịch liệt, “Trong đó chỉ toàn lời đối thoại của cô ta với người đàn ông kia, ngoại trừ một vài lời đường mật thì còn lại chỉ toàn thảo luận về đồ sứ hoặc nền văn minh cổ, tôi lúc đó còn thấy rất thất vọng, cảm thấy những thứ này không đáng để giữ bí mật, ngay lúc tôi đang đóng cuốn nhật kí lại, đột nhiên tôi quay đầu nhìn thấy Lý Hiểu Mẫn đang đứng sau lưng mình! Đã thế còn nửa xõa tóc trừng mắt nhìn tôi!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại