Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 80: Không cho phép gọi như vậy
Editor: Nguyễn
Nhìn đôi giày nam Berluti, Nhạc Tuyết Vi lập tức phát hiện, người này không phải Hàn Thiên Lỗi, mà là Hàn Thừa Nghị! Nhạc Tuyết Vi duỗi tay ra, phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa lại, lại bị Hàn Thừa Nghị dùng tay chặn lại.
“Anh…… Anh muốn làm gì? Anh đừng vào đây!"
Nhạc Tuyết Vi kháng cự, nhưng không hề có ý nghĩa.
Hàn thừa nghị chặn tay trên cửa, nhẹ nhàng tiến vào phòng, như đi vào nơi không người!
Trong phòng chỉ có cái đèn nhỏ ở trên bàn, ánh sáng yếu ớt, nhưng cho dù ánh sáng yếu ớt, hiện giờ Nhạc Tuyết Vi cũng chỉ mặc áo ngủ, vẫn lộ ra da thịt ở bên ngoài! Nhạc Tuyết Vi muốn đi lấy thêm áo khoác mặc vào, lại bị Hàn Thừa Nghị kéo lại.
“Em mặc như vậy?" Hàn Thừa Nghị nhìn kỹ Nhạc Tuyết Vi, giọng âm trầm mà lạnh băng, ánh mắt u ám sắc bén, “Vừa rồi em tưởng Thiên Lỗi nên mới mặc như vậy đi mở cửa sao? Nếu hiện tại đứng ở chỗ này không phải anh, mà là Hàn Thiên Lỗi, có phải em định cho nó xem hết?"
Nói đến đây, lại không khống chế được nổi trận lôi đình!
“Em…… Em……" Nhạc Tuyết Vi theo bản năng lắc đầu, “Em không để ý, em không phải……"
“Không phải cái gì?" Hàn Thừa Nghị cứng rắn đánh gãy cô, cánh tay thu lại, kéo cô vào trong lòng ngực, dựa vào ngực anh, gần gũi nhìn cô, Hàn Thừa Nghị phát hiện trên cổ Nhạc Tuyết Vi có những điểm đỏ loang lổ, vì thế, tức giận bùng nổ!
“Nhạc Tuyết Vi! Em…… Đây là cái gì?"
Hàn Thừa Nghị đột nhiên bóp cổ cô, đè cô trên giường! Điểm đỏ loang lổ, như là ‘chứng cứ phạm tội’, tuyên bố rất rõ ràng Nhạc Tuyết Vi có người đàn ông khác, mà người nam nhân này, rất có thể chính cháu trai Hàn Thiên Lỗi của anh!
Ghen ghét mãnh liệt đốt cháy thần kinh Hàn Thừa Nghị, ngọn lửa từ đầu dây thần kinh nhanh chóng thiêu đến đại não! Hàn Thừa Nghị chỉ cảm thấy trong đầu tràn ngập máu nóng, khó chịu muốn nổ tung!
“A!" Hàn Thừa Nghị giơ tay hung hăng một quyền đấm vào Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi tránh cũng không thể tránh, kinh sợ nhắm mắt lại.
Nhưng nắm đấm cùng đau đớn lại không đến! Nhạc Tuyết Vi mở mắt ra, nhìn về người phía trên, chỉ thấy một quyền này nện trên vách tường, vách tường tuy rằng không vững chắc, nhưng cũng không đến mức quá yếu ớt, mà một quyền nện xuống, lại làm vách tường nứt ra!
“Hàn Thừa Nghị?"
Nhạc Tuyết Vi sợ hãi, tường còn bị nứt như vậy, huống chi là tay của anh?
“Hàn Thừa Nghị, để em xem tay anh!"
Nhạc Tuyết Vi muốn đẩy Hàn Thừa Nghị, nhưng Hàn Thừa Nghị ở trên người cô vẫn không nhúc nhích, dù cô đẩy như thế nào, anh vẫn lù lù bất động!
Hàn Thừa Nghị lẳng lặng ghé vào trên người Nhạc Tuyết Vi, thật lâu sau…… Như đang tự hỏi cái gì. Trong giây lát, anh nhấc bàn tay ở trên vách tường ra, buông Nhạc Tuyết Vi, đứng lên. Anh không quay đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, mà đứng lên xoay người muốn đi.
“Hàn Thừa Nghị!"
Bộ dáng này, làm Nhạc Tuyết Vi cảm thấy sợ hãi. Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được, duỗi tay kéo anh lại.
“Buông tay!" Hàn Thừa Nghị không quay đầu lại, bước chân dừng một chút, lạnh như băng cảnh cáo Nhạc Tuyết Vi.
“Anh cho em xem tay của anh…… Chảy máu……"
Nhạc Tuyết Vi muốn kéo tay anh, nhưng Hàn Thừa Nghị lại tránh đi. Động tác cực nhanh, tránh né nàng, giống như tránh né rắn rết! Nhạc Tuyết Vi sững sờ, không rõ tại sao anh lại như vậy? Bởi vì chuyện khóa Bình An sao?
Là do cô không bảo quản tốt, nhưng cô thật sự không cố ý.
“Em biết anh tức giận, nhưng mà không phải em cố ý……" Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, xin lỗi chuyện kia.
“Không phải cố ý?" Hàn Thừa Nghị ngẩng cao đầu, hầu kết ở cổ theo dây thanh nhẹ nhàng chấn động, “Loại chuyện này, còn có thể không phải cố ý sao? nếu em không muốn, ai có thể bức em chứ?"
“……" Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, đáy mắt trong suốt tràn ngập khó hiểu, lời anh nói là có ý gì? Sao cô nghe không hiểu? Hai người bọn họ hiện tại đang nói cùng một chuyện sao? Cảm giác được có hiểu lầm, Nhạc Tuyết Vi muốn giải thích, “Thừa Nghị……"
“Đừng gọi tôi như thế!"
Hàn Thừa Nghị đột nhiên quát lớn, xoay người rũ mắt cực kỳ ghét bỏ nhìn Nhạc Tuyết Vi, lắc đầu, “Đừng gọi tôi như thế! Cô không xứng! Người phụ nữ dơ bẩn như cô không có tư cách gọi tên tôi!"
“Em……" Nhạc Tuyết Vi sững sờ, đầu óc trống rỗng, cô đã phạm sai lầm gì, mà anh tức giận như vậy? Là vì khóa Bình An sao? Nhưng lúc ấy anh cũng không tức giận như vậy! Rốt cuộc là tại sao chứ?
“Thừa Nghị……" Nhạc Tuyết Vi thử kéo anh lại.
“Câm miệng!" Hàn Thừa Nghị vung tay lên, lại lần nữa né tránh, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, “Không cho phép cô gọi tôi như thế! Phụ nữ dơ bẩn như cô, làm tôi ghê tởm!"
Dơ bẩn? Nhạc Tuyết Vi không rõ anh nói ‘dơ bẩn ’ là có ý gì, nhưng là…… Ngoài anh ra, cô làm gì có người đàn ông nào khác? Nếu là dơ bẩn, cũng là bị Hàn Thừa Nghị làm dơ!
Nhạc Tuyết Vi run rẩy cánh môi, khóc nức nở chỉ trích Hàn Thừa Nghị: “Anh nói gì cũng được,nhưng anh có tư cách gì nói em dơ? Cả thế giới này anh không có tư cách nói em dơ! Anh đừng quên, là ai làm em dơ!"
“Hừ!" Hàn Thừa Nghị phát ra một tiếng hừ lạnh, cười, “Tôi làm dơ cô, cô có thể danh chính ngôn thuận tùy ý thông đồng với người đàn ông khác? Nhạc Tuyết Vi, không thể tưởng được cô là loại người như vậy! Được! Từ nay về sau, cô không cần lo lắng tôi sẽ quấn lấy cô, Hàn Thừa Nghị tôi không có một chút hứng thú với những đồ dơ bẩn! Cô yên tâm, hiện tại không phải cô không muốn cùng tôi, cô hãy nghe cho kỹ, là tôi không cần cô! Từ nay về sau, toi sẽ không chạm vào ngươi một lần nào nữa! Đến nhìn tôi cũng lười liếc mắt nhìn cô!"
Cửa phòng mạnh mẽ bị kéo ra, Hàn Thừa Nghị như một trận gió, biến mất trước mắt Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi mờ mịt, kinh ngạc nhìn cửa phòng mở toang, nước mắt nhỏ xuống từng hạt…… Cô đã làm gì sai? Sao anh lại nói như vậy, cư xử như vậy với cô?
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thừa Nghị không chờ Hàn Thiên Lỗi đến từ biệt, đã muốn đi. Anh vì Nhạc Tuyết Vi mà tới, hiện tại anh đã không lưu luyến gì nữa, cũng không cần thiết ở lại chỗ này.
Hàn Thừa Nghị đi đến bãi đất trống phía trước, chuẩn bị lên xe.
Trên bãi đất trống có mấy công nhân đang nấu gì đó trong bếp lò, trong không khí mang theo mùi thơm của thảo dược, thấy Hàn Thừa Nghị vội đứng lên chào hỏi: “Tổng giám đốc, ngài đi sớm như vậy sao?"
Hàn Thừa Nghị không thèm để ý, gật gật đầu, tùy ý chỉ vào bếp lò, hỏi: “Ở đây đang nấu cái gì vậy? Sao tôi ngửi thấy mùi dược thảo?"
“Chúng tôi nấu ít trà thuốc. Vùng núi này có rất nhiều sâu lạ, chúng tôi là người da dày thịt béo, quen ở trong núi, không có cảm giác gì, chỉ có một ít bé gái không chịu được. Bị sâu này cắn sẽ có dấu vết đỏ tím …… Dấu vết trên cổ Nhạc trợ lý bị cắn rõ ràng nhất …… Xịt nhiều nước khử trùng cũng không hết, cho nên, chúng tôi dùng phương thuốc dân gian nấu cho cô ấy một ít trà thuốc xem sao……"
Nhạc trợ lý? Là Tiểu Tuyết sao? Nghe công nhân nói, Hàn Thừa Nghị bỗng chốc nghĩ đến dấu vết trên cổ Nhạc Tuyết Vi. Tối hôm qua trong ánh sáng tối tăm, anh còn tưởng rằng là…… Nhưng nghe công nhân nói thế, Hàn Thừa Nghị lập tức nghĩ đến: Hỏng rồi, anh lại oan uổng Tiểu Tuyết!
Không nghĩ nhiều, Hàn Thừa Nghị nhanh chóng xoay người, đi tới phòng Nhạc Tuyết Vi, dưới chân nổi giận, hận không thể một bước đến phòng Nhạc Tuyết Vi. Anh trách oan cô, cô muốn trừng phạt anh thế nào cũng được! Đáng chết, anh lại nói với cô những lời như vậy.
Tới trước cửa phòng Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị bất chấp tất cả, gõ cửa, hơn nữa gõ rất mạnh.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, là anh, Thừa Nghị…… Em dậy chưa? Mở cửa cho anh được không? Là anh không tốt, em mở cửa đi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được."
Mặc cho Hàn Thừa Nghị gõ cửa, bên trong không có một chút phản ứng nào.
Hàn thừa nghị thở dài, nghĩ, chẳng lẽ tiểu nha đầu lại là đeo tai nghe đi ngủ? Nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra tới gọi Nhạc Tuyết Vi. Di động vang thật lâu, rốt cuộc cô cũng bắt máy.
“Alo?" Điện thoại truyền đến thanh âm mềm mại của Nhạc Tuyết Vi.
“Tiểu Tuyết, là anh, em mở cửa đi, anh đang ở ngoài." Tay Hàn Thừa Nghị nắm di động có chút run rẩy, vì tiểu nha đầu, lo được lo mất,anh nghĩ mình nhất định là bị bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ!
“A? Anh ở ngoài cửa?" Thanh âm Nhạc Tuyết Vi tràn ngập nghi hoặc, “Nhưng em không ở trong phòng!"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị trầm xuống, không tin, “Em đừng gạt anh, anh biết em tức giận, em mau mở cửa, anh chịu phạt, được không?"
“Em không ở trong phòng." Thanh âm Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ, “Hôm nay em đi thăm dò địa hình suối nước nóng, bàn bạc kế hoạch đến suối nước nóng, sáng sớm em đã đi cùng đội thăm dò …… Đã đi một tiếng rồi."
“……" Hàn Thừa Nghị chớp chớp mắt đào hoa, giống như trẻ con không biết gì! “Vậy khi nào em trở về? Anh chờ em."
“Em không biết, nhưng đêm nay không thể trở về được." Nhạc Tuyết Vi ăn ngay nói thật, loại chuyện này thật sự nói dối không tốt.
Cô rất ngạc nhiên, rõ ràng tối hôm qua anh nói như vậy, thế nào mà sáng sớm nay, thái độ đã thay đổi 180 độ như vậy? Tự nhận sai, còn muốn nhận trừng phạt?
“Nhạc trợ lý, mau đi thôi!"
“A, tới đây."
Điện thoại truyền đến thanh âm Nhạc Tuyết Vi cùng đồng sự nói chuyện, Nhạc Tuyết Vi vội vàng nói tạm biệt Hàn Thừa Nghị, liền ngắt điện thoại.
Hàn Thừa Nghị nắm di động, trong lòng bất ổn, xem ra hôm nay đi không được, không giải thích rõ ràng chuyện này, hắn trở về cũng không an tâm, sẽ không tập trung làm được gì hết.
“Nghê Tuấn, trên xe, thông báo tất cả nhân viên, một giờ sau, mời họp hội nghị video clip, để bọn họ dùng MSN gửi văn kiện quan trọng đến ……"
“Dạ."
Nghê Tuấn đáp ứng, đi vội lên xe, xem ra, hôm nay đi không được
Nhìn đôi giày nam Berluti, Nhạc Tuyết Vi lập tức phát hiện, người này không phải Hàn Thiên Lỗi, mà là Hàn Thừa Nghị! Nhạc Tuyết Vi duỗi tay ra, phản xạ có điều kiện muốn đóng cửa lại, lại bị Hàn Thừa Nghị dùng tay chặn lại.
“Anh…… Anh muốn làm gì? Anh đừng vào đây!"
Nhạc Tuyết Vi kháng cự, nhưng không hề có ý nghĩa.
Hàn thừa nghị chặn tay trên cửa, nhẹ nhàng tiến vào phòng, như đi vào nơi không người!
Trong phòng chỉ có cái đèn nhỏ ở trên bàn, ánh sáng yếu ớt, nhưng cho dù ánh sáng yếu ớt, hiện giờ Nhạc Tuyết Vi cũng chỉ mặc áo ngủ, vẫn lộ ra da thịt ở bên ngoài! Nhạc Tuyết Vi muốn đi lấy thêm áo khoác mặc vào, lại bị Hàn Thừa Nghị kéo lại.
“Em mặc như vậy?" Hàn Thừa Nghị nhìn kỹ Nhạc Tuyết Vi, giọng âm trầm mà lạnh băng, ánh mắt u ám sắc bén, “Vừa rồi em tưởng Thiên Lỗi nên mới mặc như vậy đi mở cửa sao? Nếu hiện tại đứng ở chỗ này không phải anh, mà là Hàn Thiên Lỗi, có phải em định cho nó xem hết?"
Nói đến đây, lại không khống chế được nổi trận lôi đình!
“Em…… Em……" Nhạc Tuyết Vi theo bản năng lắc đầu, “Em không để ý, em không phải……"
“Không phải cái gì?" Hàn Thừa Nghị cứng rắn đánh gãy cô, cánh tay thu lại, kéo cô vào trong lòng ngực, dựa vào ngực anh, gần gũi nhìn cô, Hàn Thừa Nghị phát hiện trên cổ Nhạc Tuyết Vi có những điểm đỏ loang lổ, vì thế, tức giận bùng nổ!
“Nhạc Tuyết Vi! Em…… Đây là cái gì?"
Hàn Thừa Nghị đột nhiên bóp cổ cô, đè cô trên giường! Điểm đỏ loang lổ, như là ‘chứng cứ phạm tội’, tuyên bố rất rõ ràng Nhạc Tuyết Vi có người đàn ông khác, mà người nam nhân này, rất có thể chính cháu trai Hàn Thiên Lỗi của anh!
Ghen ghét mãnh liệt đốt cháy thần kinh Hàn Thừa Nghị, ngọn lửa từ đầu dây thần kinh nhanh chóng thiêu đến đại não! Hàn Thừa Nghị chỉ cảm thấy trong đầu tràn ngập máu nóng, khó chịu muốn nổ tung!
“A!" Hàn Thừa Nghị giơ tay hung hăng một quyền đấm vào Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi tránh cũng không thể tránh, kinh sợ nhắm mắt lại.
Nhưng nắm đấm cùng đau đớn lại không đến! Nhạc Tuyết Vi mở mắt ra, nhìn về người phía trên, chỉ thấy một quyền này nện trên vách tường, vách tường tuy rằng không vững chắc, nhưng cũng không đến mức quá yếu ớt, mà một quyền nện xuống, lại làm vách tường nứt ra!
“Hàn Thừa Nghị?"
Nhạc Tuyết Vi sợ hãi, tường còn bị nứt như vậy, huống chi là tay của anh?
“Hàn Thừa Nghị, để em xem tay anh!"
Nhạc Tuyết Vi muốn đẩy Hàn Thừa Nghị, nhưng Hàn Thừa Nghị ở trên người cô vẫn không nhúc nhích, dù cô đẩy như thế nào, anh vẫn lù lù bất động!
Hàn Thừa Nghị lẳng lặng ghé vào trên người Nhạc Tuyết Vi, thật lâu sau…… Như đang tự hỏi cái gì. Trong giây lát, anh nhấc bàn tay ở trên vách tường ra, buông Nhạc Tuyết Vi, đứng lên. Anh không quay đầu nhìn Nhạc Tuyết Vi, mà đứng lên xoay người muốn đi.
“Hàn Thừa Nghị!"
Bộ dáng này, làm Nhạc Tuyết Vi cảm thấy sợ hãi. Nhạc Tuyết Vi không tự chủ được, duỗi tay kéo anh lại.
“Buông tay!" Hàn Thừa Nghị không quay đầu lại, bước chân dừng một chút, lạnh như băng cảnh cáo Nhạc Tuyết Vi.
“Anh cho em xem tay của anh…… Chảy máu……"
Nhạc Tuyết Vi muốn kéo tay anh, nhưng Hàn Thừa Nghị lại tránh đi. Động tác cực nhanh, tránh né nàng, giống như tránh né rắn rết! Nhạc Tuyết Vi sững sờ, không rõ tại sao anh lại như vậy? Bởi vì chuyện khóa Bình An sao?
Là do cô không bảo quản tốt, nhưng cô thật sự không cố ý.
“Em biết anh tức giận, nhưng mà không phải em cố ý……" Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, xin lỗi chuyện kia.
“Không phải cố ý?" Hàn Thừa Nghị ngẩng cao đầu, hầu kết ở cổ theo dây thanh nhẹ nhàng chấn động, “Loại chuyện này, còn có thể không phải cố ý sao? nếu em không muốn, ai có thể bức em chứ?"
“……" Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, đáy mắt trong suốt tràn ngập khó hiểu, lời anh nói là có ý gì? Sao cô nghe không hiểu? Hai người bọn họ hiện tại đang nói cùng một chuyện sao? Cảm giác được có hiểu lầm, Nhạc Tuyết Vi muốn giải thích, “Thừa Nghị……"
“Đừng gọi tôi như thế!"
Hàn Thừa Nghị đột nhiên quát lớn, xoay người rũ mắt cực kỳ ghét bỏ nhìn Nhạc Tuyết Vi, lắc đầu, “Đừng gọi tôi như thế! Cô không xứng! Người phụ nữ dơ bẩn như cô không có tư cách gọi tên tôi!"
“Em……" Nhạc Tuyết Vi sững sờ, đầu óc trống rỗng, cô đã phạm sai lầm gì, mà anh tức giận như vậy? Là vì khóa Bình An sao? Nhưng lúc ấy anh cũng không tức giận như vậy! Rốt cuộc là tại sao chứ?
“Thừa Nghị……" Nhạc Tuyết Vi thử kéo anh lại.
“Câm miệng!" Hàn Thừa Nghị vung tay lên, lại lần nữa né tránh, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, “Không cho phép cô gọi tôi như thế! Phụ nữ dơ bẩn như cô, làm tôi ghê tởm!"
Dơ bẩn? Nhạc Tuyết Vi không rõ anh nói ‘dơ bẩn ’ là có ý gì, nhưng là…… Ngoài anh ra, cô làm gì có người đàn ông nào khác? Nếu là dơ bẩn, cũng là bị Hàn Thừa Nghị làm dơ!
Nhạc Tuyết Vi run rẩy cánh môi, khóc nức nở chỉ trích Hàn Thừa Nghị: “Anh nói gì cũng được,nhưng anh có tư cách gì nói em dơ? Cả thế giới này anh không có tư cách nói em dơ! Anh đừng quên, là ai làm em dơ!"
“Hừ!" Hàn Thừa Nghị phát ra một tiếng hừ lạnh, cười, “Tôi làm dơ cô, cô có thể danh chính ngôn thuận tùy ý thông đồng với người đàn ông khác? Nhạc Tuyết Vi, không thể tưởng được cô là loại người như vậy! Được! Từ nay về sau, cô không cần lo lắng tôi sẽ quấn lấy cô, Hàn Thừa Nghị tôi không có một chút hứng thú với những đồ dơ bẩn! Cô yên tâm, hiện tại không phải cô không muốn cùng tôi, cô hãy nghe cho kỹ, là tôi không cần cô! Từ nay về sau, toi sẽ không chạm vào ngươi một lần nào nữa! Đến nhìn tôi cũng lười liếc mắt nhìn cô!"
Cửa phòng mạnh mẽ bị kéo ra, Hàn Thừa Nghị như một trận gió, biến mất trước mắt Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi mờ mịt, kinh ngạc nhìn cửa phòng mở toang, nước mắt nhỏ xuống từng hạt…… Cô đã làm gì sai? Sao anh lại nói như vậy, cư xử như vậy với cô?
Sáng sớm hôm sau, Hàn Thừa Nghị không chờ Hàn Thiên Lỗi đến từ biệt, đã muốn đi. Anh vì Nhạc Tuyết Vi mà tới, hiện tại anh đã không lưu luyến gì nữa, cũng không cần thiết ở lại chỗ này.
Hàn Thừa Nghị đi đến bãi đất trống phía trước, chuẩn bị lên xe.
Trên bãi đất trống có mấy công nhân đang nấu gì đó trong bếp lò, trong không khí mang theo mùi thơm của thảo dược, thấy Hàn Thừa Nghị vội đứng lên chào hỏi: “Tổng giám đốc, ngài đi sớm như vậy sao?"
Hàn Thừa Nghị không thèm để ý, gật gật đầu, tùy ý chỉ vào bếp lò, hỏi: “Ở đây đang nấu cái gì vậy? Sao tôi ngửi thấy mùi dược thảo?"
“Chúng tôi nấu ít trà thuốc. Vùng núi này có rất nhiều sâu lạ, chúng tôi là người da dày thịt béo, quen ở trong núi, không có cảm giác gì, chỉ có một ít bé gái không chịu được. Bị sâu này cắn sẽ có dấu vết đỏ tím …… Dấu vết trên cổ Nhạc trợ lý bị cắn rõ ràng nhất …… Xịt nhiều nước khử trùng cũng không hết, cho nên, chúng tôi dùng phương thuốc dân gian nấu cho cô ấy một ít trà thuốc xem sao……"
Nhạc trợ lý? Là Tiểu Tuyết sao? Nghe công nhân nói, Hàn Thừa Nghị bỗng chốc nghĩ đến dấu vết trên cổ Nhạc Tuyết Vi. Tối hôm qua trong ánh sáng tối tăm, anh còn tưởng rằng là…… Nhưng nghe công nhân nói thế, Hàn Thừa Nghị lập tức nghĩ đến: Hỏng rồi, anh lại oan uổng Tiểu Tuyết!
Không nghĩ nhiều, Hàn Thừa Nghị nhanh chóng xoay người, đi tới phòng Nhạc Tuyết Vi, dưới chân nổi giận, hận không thể một bước đến phòng Nhạc Tuyết Vi. Anh trách oan cô, cô muốn trừng phạt anh thế nào cũng được! Đáng chết, anh lại nói với cô những lời như vậy.
Tới trước cửa phòng Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị bất chấp tất cả, gõ cửa, hơn nữa gõ rất mạnh.
“Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết, là anh, Thừa Nghị…… Em dậy chưa? Mở cửa cho anh được không? Là anh không tốt, em mở cửa đi, em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được."
Mặc cho Hàn Thừa Nghị gõ cửa, bên trong không có một chút phản ứng nào.
Hàn thừa nghị thở dài, nghĩ, chẳng lẽ tiểu nha đầu lại là đeo tai nghe đi ngủ? Nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra tới gọi Nhạc Tuyết Vi. Di động vang thật lâu, rốt cuộc cô cũng bắt máy.
“Alo?" Điện thoại truyền đến thanh âm mềm mại của Nhạc Tuyết Vi.
“Tiểu Tuyết, là anh, em mở cửa đi, anh đang ở ngoài." Tay Hàn Thừa Nghị nắm di động có chút run rẩy, vì tiểu nha đầu, lo được lo mất,anh nghĩ mình nhất định là bị bệnh, hơn nữa bệnh không hề nhẹ!
“A? Anh ở ngoài cửa?" Thanh âm Nhạc Tuyết Vi tràn ngập nghi hoặc, “Nhưng em không ở trong phòng!"
Sắc mặt Hàn Thừa Nghị trầm xuống, không tin, “Em đừng gạt anh, anh biết em tức giận, em mau mở cửa, anh chịu phạt, được không?"
“Em không ở trong phòng." Thanh âm Nhạc Tuyết Vi bất đắc dĩ, “Hôm nay em đi thăm dò địa hình suối nước nóng, bàn bạc kế hoạch đến suối nước nóng, sáng sớm em đã đi cùng đội thăm dò …… Đã đi một tiếng rồi."
“……" Hàn Thừa Nghị chớp chớp mắt đào hoa, giống như trẻ con không biết gì! “Vậy khi nào em trở về? Anh chờ em."
“Em không biết, nhưng đêm nay không thể trở về được." Nhạc Tuyết Vi ăn ngay nói thật, loại chuyện này thật sự nói dối không tốt.
Cô rất ngạc nhiên, rõ ràng tối hôm qua anh nói như vậy, thế nào mà sáng sớm nay, thái độ đã thay đổi 180 độ như vậy? Tự nhận sai, còn muốn nhận trừng phạt?
“Nhạc trợ lý, mau đi thôi!"
“A, tới đây."
Điện thoại truyền đến thanh âm Nhạc Tuyết Vi cùng đồng sự nói chuyện, Nhạc Tuyết Vi vội vàng nói tạm biệt Hàn Thừa Nghị, liền ngắt điện thoại.
Hàn Thừa Nghị nắm di động, trong lòng bất ổn, xem ra hôm nay đi không được, không giải thích rõ ràng chuyện này, hắn trở về cũng không an tâm, sẽ không tập trung làm được gì hết.
“Nghê Tuấn, trên xe, thông báo tất cả nhân viên, một giờ sau, mời họp hội nghị video clip, để bọn họ dùng MSN gửi văn kiện quan trọng đến ……"
“Dạ."
Nghê Tuấn đáp ứng, đi vội lên xe, xem ra, hôm nay đi không được
Tác giả :
Diệp Vi Thư