Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 24: Cô gái mới tỉnh dậy
Editor: Nhung
Giờ ngọ hôm nay, Nhạc Tuyết Vi vừa ngủ trưa dậy, cảm thấy rất khát nước nên mặc áo ngủ đi xuống lầu, căn cứ vào mấy ngày hôm nay thì như bình thường, giờ này người làm sẽ không ở sảnh chính.
Cô đi thẳng đến phòng bếp rót nước, uống xong chuẩn bị đi lên lầu thì cửa chính bất ngờ mở ra.
Nghê Tuấn dẫn đầu đám người đi đến, tất nhiên sau đó là Hàn Thừa Nghị - dáng người cao ngất đứng trên sàn nhà. Anh ta đã trở lại. Tuyết Vi cả kinh, làm sao bây giờ? Muốn lên lầu chắc chắn phải đi qua sảnh chính, nhưng bây giờ cô lại ăn mặc như thế này.
Tại sao lại cố tình quay về lúc này cơ chứ?
Hàn Thừa Nghị không để ý tới Nhạc Tuyết Vi, thần sắc rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo kia chỉ ra rằng giờ này anh ta đang rất không vui, đôi mày rậm chau lại, so với bình thường càng trở nên u ám, ngoảnh mặt về phía sau, khẽ quát: "Vào đi."
Theo sau Hàn Thừa Nghị là một cậu thiếu niên đang đi vào phòng khách.
Cậu thiếu niên này có tướng mạo giống tới tám phần so với Hàn Thừa Nghị, vóc người cũng không quá khác biệt, có điều tuổi tác chắc chắn trẻ hơn anh ta rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ cậu ta chỉ tầm 20 tuổi, gương mặt ngây ngô trẻ con, khóe mắt cùng khóe miệng đều vương vết máu.
Thiếu này này, chính là cháu của Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi.
Hàn Thừa Nghị trở về C quốc lần này ắt hẳn là vì chuyện của cháu trai. Anh cả đã qua đời, mọi việc của người cháu trai này đều do anh phụ trách quản giáo, anh hoàn toàn không nghĩ tới việc vừa mới lơ đễnh một chút là người cháu này đã gặp rắc rối, hơn nữa còn là vì con gái.
"Cháu nói đi, cháu lớn như vậy rồi mà sao lúc làm việc vẫn không chịu sử dụng đầu óc? Cứ vậy àm xử lý theo cảm tính. Trên đời này phụ nữ có nhiều như vậy, ai cháu cũng có thể tùy tiện chạm vào sao? Lại còn từ C quốc đuổi tới tận thành phố T. Khó trách mẹ cháu tức giận, đường đường là nam tử hán lại vì một cô gái mà gặp phiền toái lớn như vậy."
Hàn Thừa Nghị vừa bước vào trong, vừa nới lỏng caravat vừa giáo huấn Hàn Thiên Lỗi.
Hàn Thiên Lỗi cúi đầu nhưng trong lòng không phục: chính ông cũng vì phụ nữ mà đuổi đến tận thành phố T đấy thôi. Ngoài miệng vẫn quy củ đáp lời: "Tam thúc, cháu biết sai rồi. Người hãy đồng ý với con, đừng làm khó cô ấy!"
Hàn Thừa Nghị nghe xong liền phát hỏa, trừng mắt nhìn cháu trai: "Thiên Lỗi! Cháu nói tam thúc nghe ở cháu có cái gì tốt? Chỉ vì phụ nữ mà thần trí đảo điên, cháu như vậy vẫn có thể trở thành chồng người ta nhưng không thể khiến tam thúc yên tâm đem Hàn gia giao cho cháu được."
Hàn Thiên Lỗi chẳng hề biết để ý đến lời nói, lẩm bẩm: "Nếu đã lo lắng thì đừng giao, dù sao cháu cũng đâu muốn nhận."
"Cháu nói gì?"
Cậu ta nói nhỏ như vậy mà Hàn Thừa Nghị lại nghe rất rõ ràng. Quay đầu nhìn về phía cháu trai, chỉ giận không thể vung tay lên tát vào mặt đứa cháu ngỗ ngược mà phải nhịn xuống, đây là đứa nhỏ duy nhất của anh cả đã qua đời, cùng là độc đinh duy nhất của Hàn gia, hơn nữa, anh cũng không nỡ đánh thằng bé.
"Về sau không cần nói những chuyện này nữa, cháu còn trẻ, cứ từ từ mà học tập. Đi theo tam thúc, tam thúc nhất định sẽ kiên trì nhẫn nại dạy dỗ cháu." Hàn Thừa Nghị vuốt trán, vẻ mệt mỏi hiện rõ qua cái thở dài: "Bỏ đi, cháu đi dọn dẹp nghỉ ngơi chút đi. Những chuyện khác để sau này nói."
Hàn Thiên Lỗi được tự do, rất muốn chạy đi.
Đột nhiên, trong phòng bếp truyền ra một âm thanh lớn: Nhạc Tuyết Vi không cẩn thận làm đổ cốc nước.
"Aida..." Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt, tại sao lại đánh rơi cốc nước lúc này cơ chứ.
"Ai?" Hàn Thừa Nghị dùng ánh mắt sắc bén nhìn tới nơi phát ra tiếng động - phòng bếp. "Ra đây."
Nhạc Tuyết Vi đành phải buông cốc, chậm rì bước ra phòng khách. Trên người cô chỉ mặc áo ngủ dài tới gối, có điều bả vai và phía sau lưng đều lộ hết ra ngoài, may mà tóc cô dài có thể che đi một phần da thịt, nếu không chắc sẽ lộ hết ra ngoài.
"Ha ha, tôi... tôi khát nước, đi uống nước."
Nhạc Tuyết Vi mặc bộ quần áo ngủ làm bằng vải voan mỏng đứng ở đó, mái tóc dài đen như mực làm nổi bật làn da trắng sức cùng ngũ quan hoàn mỹ xinh xắn, còn cả dáng vẻ buồn ngủ, miệng cười ngượng ngùng, quả nhiên là cô gái mới ngủ dậy.
Ba người đàn ông nhất thời ngây dại đứng nhìn. Hàn Thừa Nghị là người đầu tiên phản ứng lại, hai mắt bỗng bừng lên tia lửa, người của riêng mình bị người khác nhìn ngó, cảm giác thật khó chịu. Anh lập tức bước hai bước, cởi âu phục vội vàng khoác lên người Nhạc Tuyết Vi, giọng điệu rất không vui: "Trong phòng không có nước uống sao? Ăn mặc như thế này mà đi xuống lầu, em nói xem trông giống cái gì."
"Trong phòng chỉ có rượu, tôi muốn uống nước." Tuyết Vi nhỏ giọng giải thích.
"Im miệng!" Hàn Thừa Nghị cáu, ôm lấy cô định đi lên tầng hai thì bắt gặp Nghê Tuấn va Hàn Thiên Lỗi kia vẫn ngây ngốc đứng nhìn, càng bực bội: "Hai người nhìn gì vậy? Nhắm mắt vào cho tôi."
...
"Anh bỏ tôi xuống đi." Nhạc Tuyết Vi giãy dụa.
Hàn Thừa Nghị không để ý đến cô, ôm cô tiến thẳng vào phòng, ném xuống giường. Không đợi Nhạc Tuyết Vi phản ứng, anh ta dùng thân hình cao lớn đè cô xuống, đôi chân dài chặn chân cô, lực đạo không quá nặng nhưng khí thế bức người
"Ăn mặc như vậy, tôi có thể nghĩ là em cố ý cho tôi xem không? Mới vài ngày không gặp, em đã học được cách câu dẫn đàn ông rồi sao?
"Không, không có, cái này không phải là do anh mua sao?" Tuyết Vi lắc đầu, trong ngăn áo ngủ đều như thế này, mặc lên người nhìn như trong suốt. Khẩu vị của người đàn ông này quả thật.... Còn nữa, anh ta vừa nói gì? Cái gì mà câu dẫn đàn ông?
Cô nghiêm mặt tranh cải, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên màu hoa anh đào, bởi vì giãy dụa nên lớp áo ngủ bị xô xệch, không thể che hết được da thịt trắng như tuyết của cô. Cổ họng Hàn Thừa Nghị nóng lên, một ý niệm trong đầu anh ta lóe lên, ngay lập tức tiến sát vào cô.
Anh ta cúi đầu cắn lên cần cổ mảnh khảnh của cô.
"Ah!" Cảm giác này rất kì cục, Nhạc Tuyết Vi đang cuộn tròn bỗng đứng dậy, sợ hãi đẩy anh ta ra.
"Lâu rồi không gặp, em nhớ tôi không?" Hàn Thừa Nghị kề sát bên tai cô, thấp giọng hỏi.
Có nhớ anh ta không? Sao anh ta lại có thể hỏi mấy câu như này? Bọn họ người yêu không phải, còn cần nhớ thương sao? Nhạc Tuyết Vi mờ mịt nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào.
"Em thật vô tâm." Hàn Thừa Nghị cười tự giễu, tiếp tục hôn dọc theo cổ nàng một đường.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Nhạc Tuyết Vi đột nhiên giữ lấy bàn tay to của Hàn Thừa Nghị, hoảng loạn mà nói, "Đợi đã, cái kia... cái kia, hôm nay tôi không có biện pháp phòng..."
"Không có?" Hàn Thừa Nghị bị động tác của cô kìm hãm, nhìn chằm chằm hai mắt cô.
Nhạc Tuyết Vi gập gật đầu: "Đúng vậy."
Hàn Thừa Nghị nới lỏng tay cô, gật đầu: "Được, chờ hai ngày. Tôi mệt rồi, giúp tôi chuẩn bị nước tắm rửa."
Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc: "Ở trong này sao? Đây là phòng tôi mà, anh về phòng mình tắm đi!"
"Hử?" Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt vừa coi thường vừa kinh ngạc. Nha đầu kia nói là ở với anh sao? Quan hệ giữa bọn họ là như vậy, mà còn phân thành phòng anh phòng tôi?
"Nhạc Tuyết Vi." Giọng nói của anh lập tức lạnh đi.
"Ừ." Nhạc Tuyết Vi nhận ra rằng Hàn Thừa Nghị đang mất hứng, nhưng nàng không muốn anh ta tắm rửa ở trong phòng mình, cảm giác như vậy rất thân mật.
"Em biết thân phận em là gì không?" Không để cho Nhạc Tuyết Vi trả lời, Hàn Thừa Nghị liền mỉa mai tiếp, "Phòng của em? Em quên rồi sao, hiện tại mọi thứ liên quan đến em đều là của tôi. Không phải sao?"
"Đúng vậy, tôi biết." Đáy lòng Nhạc Tuyết Vi lạnh cả xuống, lạnh tới nỗi hong khô cả mồ hôi, miệng khô khốc, đầu ngón tay run rẩy, cảm giác nhục nhã bủa vây quanh cô.
"Đi tắm."
Nhạc Tuyết Vi mở miệng thở dốc, đón nhận ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thừa Nghị, bao nhiêu lời muốn nói đều không thể mở miêng, trước mặt người đàn ông này, cô căn bản là không làm được gì khác ngoài việc tuân lệnh anh ta.
"Đã biết!" Cô đáp một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
"Còn có, tôi quên dặn em, em xem những người đến đây đều còn trẻ tuổi, có cháu tôi Hàn Thiên Lỗi. Về sau thằng bé cũng ở đây, em phải chú ý ăn mặc một chút. Mặc như vậy xuống dưới lầu, em nói xem trông giống cái gì? Tôi không mong nữ nhân của tôi lại vô liêm sỉ như vậy."
Hàn Thừa Nghị hoàn toàn không nghĩ đến việc anh căn dặn một câu như vậy lại khiến Tuyết Vi bất mãn vô cùng.
"Hừ." Tuyết Vi thở mạnh, không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, "Anh nói đủ chưa? Tôi không biết anh sẽ về vào giờ này, tôi cũng không cố ý mặc như vậy cho nhiều người xem."
Nhạc Tuyết Vi kích động tranh cãi, lông mi dài run run không ngừng, hình như có chút ấm ướt.
Hàn Thừa Nghị im lặng, đứng lên nhìn cô, một tay để trong túi quần tây, một tay nâng mái tóc dài của cô vén ra sau: "Khẩu khí thật lớn! Tôi nói cái gì? Tính tình như vậy làm sao em có thể trở thành người của tôi được chứ?"
"Đừng chạm vào tôi!" Nhạc Tuyết Vi lùi ra sau hai bước, tránh né Hàn Thừa Nghị: "Tôi chưa từng muốn trở thành người của anh, thân phận giờ đây của tôi làm sao dám so đo với người của anh được? Có điều, cho dù thân phận tôi là như vậy, tôi cũng có tự tôn, cũng không muốn ai nói tôi là kẻ vô liêm sỉ. Nếu như anh cảm thấy tôi là kẻ vô liêm sỉ thì hãy thả tôi ra!"
Vừa nói xong lời này, Nhạc Tuyết Vi liền thở hổn hển. Cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa thể cháp nhận việc bị Hàn Thừa Nghị mua làm tình nhân.
Hàn Thừa Nghị thu lại sự dịu dàng lúc nãy, sắc mặt u ám, cười đáp: "Nói đi nói lại, em vẫn không tình nguyện theo tôi."
Nhạc Tuyết Vi bị kìm hãm, tia đen tối trong ánh mắt của anh ta lóe ra khiến cô vừa hốt hoảng vừa bất lực.
"Sao?" Hàn Thừa Nghi lắc đầu, "Bị tôi nói trúng rồi sao? Phép khích tướng? Tiểu nha đầu, bao giờ em mới chịu lớn? So với tôi, em còn non lắm. Những việc em làm đối với tôi đều không có tác dụng. Tôi cũng đã nói, nếu là thứ ta muốn thì không có gì tôi chưa từng chiếm được. Giờ em đã là của tôi, tôi khuyên em nên bỏ ý nghĩ tôi sẽ thả em đi. 1000 vạn với tôi không được tính là tiền. Nhưng mà..."
Hàn Thừa Nghị bước thêm hai bước, hơi cúi người, môi mỏng dán vào tai Nhạc Tuyết Vi, hơi thở ấm nóng nguy hiểm áp sát cô, "Nó có thể làm cho em ngoan ngoan bên cạnh tôi, muốn làm gì thì làm."
"Anh...." Nhạc Tuyết Vi không thể phản bác, chỉ có thể cắn chặt răng đứng im, hai tay nắm chặt để bên sườn, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay...
Giờ ngọ hôm nay, Nhạc Tuyết Vi vừa ngủ trưa dậy, cảm thấy rất khát nước nên mặc áo ngủ đi xuống lầu, căn cứ vào mấy ngày hôm nay thì như bình thường, giờ này người làm sẽ không ở sảnh chính.
Cô đi thẳng đến phòng bếp rót nước, uống xong chuẩn bị đi lên lầu thì cửa chính bất ngờ mở ra.
Nghê Tuấn dẫn đầu đám người đi đến, tất nhiên sau đó là Hàn Thừa Nghị - dáng người cao ngất đứng trên sàn nhà. Anh ta đã trở lại. Tuyết Vi cả kinh, làm sao bây giờ? Muốn lên lầu chắc chắn phải đi qua sảnh chính, nhưng bây giờ cô lại ăn mặc như thế này.
Tại sao lại cố tình quay về lúc này cơ chứ?
Hàn Thừa Nghị không để ý tới Nhạc Tuyết Vi, thần sắc rất nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo kia chỉ ra rằng giờ này anh ta đang rất không vui, đôi mày rậm chau lại, so với bình thường càng trở nên u ám, ngoảnh mặt về phía sau, khẽ quát: "Vào đi."
Theo sau Hàn Thừa Nghị là một cậu thiếu niên đang đi vào phòng khách.
Cậu thiếu niên này có tướng mạo giống tới tám phần so với Hàn Thừa Nghị, vóc người cũng không quá khác biệt, có điều tuổi tác chắc chắn trẻ hơn anh ta rất nhiều, thoạt nhìn có vẻ cậu ta chỉ tầm 20 tuổi, gương mặt ngây ngô trẻ con, khóe mắt cùng khóe miệng đều vương vết máu.
Thiếu này này, chính là cháu của Hàn Thừa Nghị, Hàn Thiên Lỗi.
Hàn Thừa Nghị trở về C quốc lần này ắt hẳn là vì chuyện của cháu trai. Anh cả đã qua đời, mọi việc của người cháu trai này đều do anh phụ trách quản giáo, anh hoàn toàn không nghĩ tới việc vừa mới lơ đễnh một chút là người cháu này đã gặp rắc rối, hơn nữa còn là vì con gái.
"Cháu nói đi, cháu lớn như vậy rồi mà sao lúc làm việc vẫn không chịu sử dụng đầu óc? Cứ vậy àm xử lý theo cảm tính. Trên đời này phụ nữ có nhiều như vậy, ai cháu cũng có thể tùy tiện chạm vào sao? Lại còn từ C quốc đuổi tới tận thành phố T. Khó trách mẹ cháu tức giận, đường đường là nam tử hán lại vì một cô gái mà gặp phiền toái lớn như vậy."
Hàn Thừa Nghị vừa bước vào trong, vừa nới lỏng caravat vừa giáo huấn Hàn Thiên Lỗi.
Hàn Thiên Lỗi cúi đầu nhưng trong lòng không phục: chính ông cũng vì phụ nữ mà đuổi đến tận thành phố T đấy thôi. Ngoài miệng vẫn quy củ đáp lời: "Tam thúc, cháu biết sai rồi. Người hãy đồng ý với con, đừng làm khó cô ấy!"
Hàn Thừa Nghị nghe xong liền phát hỏa, trừng mắt nhìn cháu trai: "Thiên Lỗi! Cháu nói tam thúc nghe ở cháu có cái gì tốt? Chỉ vì phụ nữ mà thần trí đảo điên, cháu như vậy vẫn có thể trở thành chồng người ta nhưng không thể khiến tam thúc yên tâm đem Hàn gia giao cho cháu được."
Hàn Thiên Lỗi chẳng hề biết để ý đến lời nói, lẩm bẩm: "Nếu đã lo lắng thì đừng giao, dù sao cháu cũng đâu muốn nhận."
"Cháu nói gì?"
Cậu ta nói nhỏ như vậy mà Hàn Thừa Nghị lại nghe rất rõ ràng. Quay đầu nhìn về phía cháu trai, chỉ giận không thể vung tay lên tát vào mặt đứa cháu ngỗ ngược mà phải nhịn xuống, đây là đứa nhỏ duy nhất của anh cả đã qua đời, cùng là độc đinh duy nhất của Hàn gia, hơn nữa, anh cũng không nỡ đánh thằng bé.
"Về sau không cần nói những chuyện này nữa, cháu còn trẻ, cứ từ từ mà học tập. Đi theo tam thúc, tam thúc nhất định sẽ kiên trì nhẫn nại dạy dỗ cháu." Hàn Thừa Nghị vuốt trán, vẻ mệt mỏi hiện rõ qua cái thở dài: "Bỏ đi, cháu đi dọn dẹp nghỉ ngơi chút đi. Những chuyện khác để sau này nói."
Hàn Thiên Lỗi được tự do, rất muốn chạy đi.
Đột nhiên, trong phòng bếp truyền ra một âm thanh lớn: Nhạc Tuyết Vi không cẩn thận làm đổ cốc nước.
"Aida..." Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt, tại sao lại đánh rơi cốc nước lúc này cơ chứ.
"Ai?" Hàn Thừa Nghị dùng ánh mắt sắc bén nhìn tới nơi phát ra tiếng động - phòng bếp. "Ra đây."
Nhạc Tuyết Vi đành phải buông cốc, chậm rì bước ra phòng khách. Trên người cô chỉ mặc áo ngủ dài tới gối, có điều bả vai và phía sau lưng đều lộ hết ra ngoài, may mà tóc cô dài có thể che đi một phần da thịt, nếu không chắc sẽ lộ hết ra ngoài.
"Ha ha, tôi... tôi khát nước, đi uống nước."
Nhạc Tuyết Vi mặc bộ quần áo ngủ làm bằng vải voan mỏng đứng ở đó, mái tóc dài đen như mực làm nổi bật làn da trắng sức cùng ngũ quan hoàn mỹ xinh xắn, còn cả dáng vẻ buồn ngủ, miệng cười ngượng ngùng, quả nhiên là cô gái mới ngủ dậy.
Ba người đàn ông nhất thời ngây dại đứng nhìn. Hàn Thừa Nghị là người đầu tiên phản ứng lại, hai mắt bỗng bừng lên tia lửa, người của riêng mình bị người khác nhìn ngó, cảm giác thật khó chịu. Anh lập tức bước hai bước, cởi âu phục vội vàng khoác lên người Nhạc Tuyết Vi, giọng điệu rất không vui: "Trong phòng không có nước uống sao? Ăn mặc như thế này mà đi xuống lầu, em nói xem trông giống cái gì."
"Trong phòng chỉ có rượu, tôi muốn uống nước." Tuyết Vi nhỏ giọng giải thích.
"Im miệng!" Hàn Thừa Nghị cáu, ôm lấy cô định đi lên tầng hai thì bắt gặp Nghê Tuấn va Hàn Thiên Lỗi kia vẫn ngây ngốc đứng nhìn, càng bực bội: "Hai người nhìn gì vậy? Nhắm mắt vào cho tôi."
...
"Anh bỏ tôi xuống đi." Nhạc Tuyết Vi giãy dụa.
Hàn Thừa Nghị không để ý đến cô, ôm cô tiến thẳng vào phòng, ném xuống giường. Không đợi Nhạc Tuyết Vi phản ứng, anh ta dùng thân hình cao lớn đè cô xuống, đôi chân dài chặn chân cô, lực đạo không quá nặng nhưng khí thế bức người
"Ăn mặc như vậy, tôi có thể nghĩ là em cố ý cho tôi xem không? Mới vài ngày không gặp, em đã học được cách câu dẫn đàn ông rồi sao?
"Không, không có, cái này không phải là do anh mua sao?" Tuyết Vi lắc đầu, trong ngăn áo ngủ đều như thế này, mặc lên người nhìn như trong suốt. Khẩu vị của người đàn ông này quả thật.... Còn nữa, anh ta vừa nói gì? Cái gì mà câu dẫn đàn ông?
Cô nghiêm mặt tranh cải, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên màu hoa anh đào, bởi vì giãy dụa nên lớp áo ngủ bị xô xệch, không thể che hết được da thịt trắng như tuyết của cô. Cổ họng Hàn Thừa Nghị nóng lên, một ý niệm trong đầu anh ta lóe lên, ngay lập tức tiến sát vào cô.
Anh ta cúi đầu cắn lên cần cổ mảnh khảnh của cô.
"Ah!" Cảm giác này rất kì cục, Nhạc Tuyết Vi đang cuộn tròn bỗng đứng dậy, sợ hãi đẩy anh ta ra.
"Lâu rồi không gặp, em nhớ tôi không?" Hàn Thừa Nghị kề sát bên tai cô, thấp giọng hỏi.
Có nhớ anh ta không? Sao anh ta lại có thể hỏi mấy câu như này? Bọn họ người yêu không phải, còn cần nhớ thương sao? Nhạc Tuyết Vi mờ mịt nhìn anh ta, không biết nên trả lời thế nào.
"Em thật vô tâm." Hàn Thừa Nghị cười tự giễu, tiếp tục hôn dọc theo cổ nàng một đường.
Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Nhạc Tuyết Vi đột nhiên giữ lấy bàn tay to của Hàn Thừa Nghị, hoảng loạn mà nói, "Đợi đã, cái kia... cái kia, hôm nay tôi không có biện pháp phòng..."
"Không có?" Hàn Thừa Nghị bị động tác của cô kìm hãm, nhìn chằm chằm hai mắt cô.
Nhạc Tuyết Vi gập gật đầu: "Đúng vậy."
Hàn Thừa Nghị nới lỏng tay cô, gật đầu: "Được, chờ hai ngày. Tôi mệt rồi, giúp tôi chuẩn bị nước tắm rửa."
Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc: "Ở trong này sao? Đây là phòng tôi mà, anh về phòng mình tắm đi!"
"Hử?" Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt vừa coi thường vừa kinh ngạc. Nha đầu kia nói là ở với anh sao? Quan hệ giữa bọn họ là như vậy, mà còn phân thành phòng anh phòng tôi?
"Nhạc Tuyết Vi." Giọng nói của anh lập tức lạnh đi.
"Ừ." Nhạc Tuyết Vi nhận ra rằng Hàn Thừa Nghị đang mất hứng, nhưng nàng không muốn anh ta tắm rửa ở trong phòng mình, cảm giác như vậy rất thân mật.
"Em biết thân phận em là gì không?" Không để cho Nhạc Tuyết Vi trả lời, Hàn Thừa Nghị liền mỉa mai tiếp, "Phòng của em? Em quên rồi sao, hiện tại mọi thứ liên quan đến em đều là của tôi. Không phải sao?"
"Đúng vậy, tôi biết." Đáy lòng Nhạc Tuyết Vi lạnh cả xuống, lạnh tới nỗi hong khô cả mồ hôi, miệng khô khốc, đầu ngón tay run rẩy, cảm giác nhục nhã bủa vây quanh cô.
"Đi tắm."
Nhạc Tuyết Vi mở miệng thở dốc, đón nhận ánh mắt lãnh đạm của Hàn Thừa Nghị, bao nhiêu lời muốn nói đều không thể mở miêng, trước mặt người đàn ông này, cô căn bản là không làm được gì khác ngoài việc tuân lệnh anh ta.
"Đã biết!" Cô đáp một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
"Còn có, tôi quên dặn em, em xem những người đến đây đều còn trẻ tuổi, có cháu tôi Hàn Thiên Lỗi. Về sau thằng bé cũng ở đây, em phải chú ý ăn mặc một chút. Mặc như vậy xuống dưới lầu, em nói xem trông giống cái gì? Tôi không mong nữ nhân của tôi lại vô liêm sỉ như vậy."
Hàn Thừa Nghị hoàn toàn không nghĩ đến việc anh căn dặn một câu như vậy lại khiến Tuyết Vi bất mãn vô cùng.
"Hừ." Tuyết Vi thở mạnh, không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị, "Anh nói đủ chưa? Tôi không biết anh sẽ về vào giờ này, tôi cũng không cố ý mặc như vậy cho nhiều người xem."
Nhạc Tuyết Vi kích động tranh cãi, lông mi dài run run không ngừng, hình như có chút ấm ướt.
Hàn Thừa Nghị im lặng, đứng lên nhìn cô, một tay để trong túi quần tây, một tay nâng mái tóc dài của cô vén ra sau: "Khẩu khí thật lớn! Tôi nói cái gì? Tính tình như vậy làm sao em có thể trở thành người của tôi được chứ?"
"Đừng chạm vào tôi!" Nhạc Tuyết Vi lùi ra sau hai bước, tránh né Hàn Thừa Nghị: "Tôi chưa từng muốn trở thành người của anh, thân phận giờ đây của tôi làm sao dám so đo với người của anh được? Có điều, cho dù thân phận tôi là như vậy, tôi cũng có tự tôn, cũng không muốn ai nói tôi là kẻ vô liêm sỉ. Nếu như anh cảm thấy tôi là kẻ vô liêm sỉ thì hãy thả tôi ra!"
Vừa nói xong lời này, Nhạc Tuyết Vi liền thở hổn hển. Cho đến tận bây giờ, cô cũng chưa thể cháp nhận việc bị Hàn Thừa Nghị mua làm tình nhân.
Hàn Thừa Nghị thu lại sự dịu dàng lúc nãy, sắc mặt u ám, cười đáp: "Nói đi nói lại, em vẫn không tình nguyện theo tôi."
Nhạc Tuyết Vi bị kìm hãm, tia đen tối trong ánh mắt của anh ta lóe ra khiến cô vừa hốt hoảng vừa bất lực.
"Sao?" Hàn Thừa Nghi lắc đầu, "Bị tôi nói trúng rồi sao? Phép khích tướng? Tiểu nha đầu, bao giờ em mới chịu lớn? So với tôi, em còn non lắm. Những việc em làm đối với tôi đều không có tác dụng. Tôi cũng đã nói, nếu là thứ ta muốn thì không có gì tôi chưa từng chiếm được. Giờ em đã là của tôi, tôi khuyên em nên bỏ ý nghĩ tôi sẽ thả em đi. 1000 vạn với tôi không được tính là tiền. Nhưng mà..."
Hàn Thừa Nghị bước thêm hai bước, hơi cúi người, môi mỏng dán vào tai Nhạc Tuyết Vi, hơi thở ấm nóng nguy hiểm áp sát cô, "Nó có thể làm cho em ngoan ngoan bên cạnh tôi, muốn làm gì thì làm."
"Anh...." Nhạc Tuyết Vi không thể phản bác, chỉ có thể cắn chặt răng đứng im, hai tay nắm chặt để bên sườn, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay...
Tác giả :
Diệp Vi Thư